Jump to content

trantrunghieu

Thành viên
  • Số bài viết

    73
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Bài viết được đăng bởi trantrunghieu


  1. Ôi! ngưởi bạn của tôi! người cố gắng cùng tôi tìm đến sự chân thật đầu tiên! Tôi đã từng nói với bạn về một câu chuyện dài.... Mà này bạn ơi!bạn có bao giờ cảm thấy người ta đối xử không công bằng với bạn không? Có những lúc tôi bị như vậy mà tôi không nghĩ vậy! ...đến bao giờ những cuộc cách mạng của những người nô lệ sẽ biến thái thành một làn gió thoảng qua đời và làm bất cứ ai trên đời cũng cố gắng làm một điều gì đó để nhận ra mình đã không công bằng với cuộc đời!... Câu chuyện dài của tôi như sau: "Tôi đọc một cuốn sách mà tôi nghĩ nó không thể đếm hết những từ ngữ trên trang giấy! ...và mọi thứ trở nên nặng nề; cũng như con người đang đi trên mặt đất bỗng muốn nhấc bổng qủa đất lên.

    Không, nếu như bạn cảm thấy như vậy thì tôi cũng chẳng thiết gì cuộc sống này nữa! Và tôi nhủ thầm tôi sẽ cố gắng làm việc để người đời - cái người đang biến tôi, những người trẻ tuổi, không có 1 đồng vốn trong tay, không thể vay mượn, chỉ có thể bị người ta sai làm những việc vặt không đúng với chuyên môn và ước mơ của mình - trong thời điểm hiện nay - nếu chúng ta nói như vậy thì những việc vặt ấy đôi khi cũng là công việc của những người dùng nó để duy trì cuộc sống của họ bởi vì đất nước chúng ta là 1 đất nước còn nghẻo - nhưng biết đâu nếu tâm hồn và văn hóa Việt của chúng ta thực sự được phát huy thì những việc vặt ấy sẽ kiếm bộn tiền... Chúng ta bây giờ phải chấp nhận đồng lương rẻ mạt - đến nỗi người bạn ta yêu qúy, cũng khinh miệt ta vì ta không có tiền (ta bỏ đi và không còn cùng người ấy đi trên 1 con đường - là đúng nhưng bạn hãy suy rộng ra thì thấy rằng một xã hội có văn hóa tiên tiến và giàu mạnh thì sẽ không có chuyện đó). Như vậy điều này cung cho chúng ta thấy nước ta là 1 nước nghèo! Chúng ta sẽ phải chờ đợi nhưng chúng ta sẽ phải chờ trong bao lâu? Câu hỏi đó không chỉ là trách nhiệm của mỗi chúng ta!

    Con đường của mỗi chúng ta, những người trẻ tuổi gặp hoàn cảnh trên - những người nghèo dường như bị ép buộc phải theo những con đường tiền bạc của những ông chủ chịu sức ép từnhiều phía. Trong khi đó tổ chức công đoàn của công nhân thực chất là chỉ mới dừng lại ở việc thực hiện kế hoạch của nhà nước chủ yếu là vân đề công cộng chua đủ lực sâu sát vào cuộc sống của từng thành phần trong giai cấp công nhân.

    sao đi nữa dù ở thời đại nào, tuổi trẻ của chúng ta cũng là thế hệ gánh hết sức nặng của thế giới vật chất này trong đó có cả tâm hồn của con người..."

    Xuan Thuy 29-11-2006

    ("Câu chuyện dài bất tận'" là tựa đề một cuốn tiểu thuyết viết về cuộc phiêu lưu của 1 cậu bé trên lưng một con cá xấu biết bay và có lông trắng muốt như mây.)


  2. VÔ ĐỀ

     

    Bạn hơi hoa trắng cho tôi

    Tôi giành hoa tím một đời cho Em

    Hai mươi sáu mùa thu lên

    Mà ươm chửa trọn mối tình đó sao?

     

    1978

    Kiều Anh Hương

     

    Vô đề như ý tinh tươm,

    Hoa tím ngày xưa đã muộn rồi...

    Xuân nhặt cành, thêm thắm xuân

    Cành khô, hoa nở, bên tình cũ...

    2006

    Xuân Thủy


  3. "The love is not a game which is a word how do you do for someone to escape from the pangs because a some mistake in the past."

    (Lấy ý từ vở nhạc kịch "Lớp học tình yêu" của Morzart)

     

    Tình yêu thực sự 1 (Lấy ý trong thơ của nhà thơ Xuân Quỳnh)

    Không ai cả bắt anh phải yêu em

    Hay là anh muốn yêu thêm

    Để rồi anh trốn một đêm em nằm

    Em mơ một bóng nam nhân

    Nhìn em trong chiếc gương trần bên vai

    Mắt em liền với mắt ai

    Thì chàng trai em lấy phải là anh!

    Xuân Thủy-10-2006

    Tình yêu thực sự 2 – Cõi Mai

    Anh sợ phải nói ra một điều gì

    Như trách giận gì em … thôi

    (Em giận anh mỗi lần …anh)

    Để một lần anh biết “thôi” nén lại

    Và em thổ lộ cõi mai …

    Anh có biết không em mãi mong chờ

    Biết thứ tha, biết tôn thờ

    Như em cứ mãi suốt đời yêu anh!

    Xuân Thủy-10-2006

    TÂM SỰ

    Bây giờ là 11h tối ngày 27/10/2006

    Tôi đi làm về lúc 10h15' tối

    Sáng mai tôi sẽ có mặt ở công ty lúc 8h

    Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi thấy nỗi đau khổ của con người

    Tôi là một kẻ sinh sau họ

    Khi tôi đi ra khỏi giấc ngủ

    Tôi có nghĩa vụ phải sửa chữa mọi thứ quanh tôi

    Như khi con người xuất hiện trên trái đất

    Như một đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu

    Đêm về tôi kiệt sức chìm vào cái chết trong ít giờ

    Cho đến khi nào thân xác tôi không còn cơ may sửa chữa được

     

    Tôi cố gượng dậy trứơc lúc chìm vào cái chết

    Đọc một vần thơ để sửa chữa lại tâm hồn mình

     

    "Có biết không! anh thấy tận hồn em

    Ánh trăng và mặt nước!"

    Xuân Thủy 27-10-2006

     

    Tình yêu thực sự 3

    "Ôi! Xin anh đừng nói nữa

    Trong lòng tôi vẫn nhẹ tựa như bông"

     

    Ai nói kẻ yêu thơ là yếu đuối

    Không quyến rũ nổi nàng thơ...

    Có những lúc nàng muốn gọi kêu

    "Mà nàng nào nghe thấy tiếng tôi"

    (Câu cuối lấy ý của nhà thơ Adam Mickiêvich)

    Trong khi tôi đã xa nàng rồi

    Không biết buồn chi với phí gì

    Tới xận đường xa với bụi mờ

    Có những người đau khổ chẳng cần

     

    Thơ

     

    Bạn biết rồi đấy một bà già

     

    Một

     

    Em bé còn nhỏ không gia đình.

    Hay anh thợ với điếu thuốc lào

    ...

    Bạn biết rồi đấy tôi sợ hãi

    Chạy trốn như ai khi đêm xuống

    Nỗi cô đơn len lỏi tâm hồn

    Như tôi phải giả dối ngày mai.

     

    Phải cúi đầu trước kẻ mạnh hơn

    Làm một người nghèo bán vé số

    Cứ tưởng giàu hơn, tôi đi mua

    Giả dối...

     

    Và mỗi đêm về tôi ước ao

    Cố nói một lời cầu hôn nàng

    Những câu thơ yếu ớt, mong manh

    "Trong căn phòng trống cô đơn"

    Gào lên cho không ai hay

     

    Và nàng bỗng nghe thấy tiếng tôi

    Ập vào như niềm hạnh phúc tôi

     

    Ơi! Hỡi nàng thơ xinh đẹp hỡi

    Hãy thứ tha cho tôi tội lỗi

    Khi bỏ nàng đi vì sợ hãi

    Không thể cứu lấy nàng yêu

    (Chẳng khéo yêu em chẳng khéo chiều... trong một bài thơ tôi đã viết lâu rồi mà quên)

     

    Hãy yêu tôi như nàng vậy

    Bởi vì tôi nay chẳng còn gì

    Nỗi bực tức trong chiếc khăn khô

    Và lời huyênh hoang trên khóe môi

     

    Tôi xin nàng đấy, xin nàng đấy

    Chỉ một lấn thôi chẳng tiếc gì

    ...

    Vì chi nàng lại chẳng tin tôi

    Mỗi khi tôi nghĩ cần nàng nói

    Khi tôi làm cần được nàng tin.

     

    "Mộng kiếm tiền gặm nhấm óc hiền nhân

    Chuyện phù phiếm làm mòn lòng người phụ nữ"

    (Trích thơ của nhà thơ Adam Mickiêvich 1789-1855-Ba Lan)

     

    Nhưng nàng đừng nghĩ

    Tôi đến chỉ vì buồn và đau khổ

    Mà đời tôi vẫn giàu hơn tất cả

    Chỉ lối đường đi - có ai đi.

    (Xuân Thủy - 08-2006)


  4. LÀM TIẾN SĨ Ở VIỆT NAM

     

    Ông Khổng ngày xưa đã viết rồi

    "Nhân chi sơ, tính bổn thiện"...

     

    Bởi vậy cho nên người ta mới

    Bắt đứa trẻ con phải học lại

    Những gỉ như mắt mở, chân đi,...

     

    ...

     

    Nói chuyện "Làm tiến sĩ ở Việt Nam"

    Là như ...

    Viết lại những điều chân lý ấy

    Cho những người,...đã dạy con mình.

     

    Xuân Thủy-2006


  5. LÀM TIẾN SĨ Ở VIỆT NAM

     

    Ông Khổng ngày xưa đã viết rồi

    "Nhân chi sơ, tính bổn thiện"...

     

    Bởi vậy cho nên người ta mới

    Bắt đứa trẻ con phải học lại

    Những gỉ như mắt mở, chân đi,...

     

    ...

     

    Nói chuyện "Làm tiến sĩ ở Việt Nam"

    Là như ...

    Viết lại những điều chân lý ấy

    Cho những người,...đã dạy con mình.

     

    Xuân Thủy-2006


  6. Chắc rằng phải chia tay Thotre đến tháng 2 năm sau 2007 minh mới có dịp quay trở lại để làm náo động chợ trời này!

    "Em đến rồi đi...Ôi cững là..."

    Mình qúa bận ngày mai công việc lại càng bận hơn. Mình sợ là làm hỏng việc nếu "qúa yêu" ...

    Xuân Thủy tạm chia tay các bạn!

    Hẹn gặp lại các bạn, những kẻ sống và cống gắng sống ở tận đáy tâm hồn người Việt...

    29-10-2006


  7. "Tình yêu không phải là trò chơi con xúc sắc mà là ta làm được gì để giúp một người nào đó thoát khỏi nỗi khổ đau do một sai lầm nào đó trong qúa khứ của một ai đó"

    "The love is not a game which is a word how do you do for someone to escape from the pangs because a some mistake in the past."

    (Lấy ý từ vở nhạc kịch "Lớp học tình yêu" của Morzart)

     

    Tình yêu thực sự 1 (Lấy ý trong thơ của nhà thơ Xuân Quỳnh)

    Không ai cả bắt anh phải yêu em

    Hay là anh muốn yêu thêm

    Để rồi anh trốn một đêm em nằm

    Em mơ một bóng nam nhân

    Nhìn em trong chiếc gương trần bên vai

    Mắt em liền với mắt ai

    Thì chàng trai em lấy phải là anh!

    Xuân Thủy-10-2006

    Tình yêu thực sự 2 – Cõi Mai

    Anh sợ phải nói ra một điều gì

    Như trách giận gì em … thôi

    (Em giận anh mỗi lần …anh)

    Để một lần anh biết “thôi” nén lại

    Và em thổ lộ cõi mai …

    Anh có biết không em mãi mong chờ

    Biết thứ tha, biết tôn thờ

    Như em cứ mãi suốt đời yêu anh!

    Xuân Thủy-10-2006

    TÂM SỰ (thơ viết theo lối tân hình thức nhưng không biết đúng không)

    Bây giờ là 11h tối ngày 27/10/2006

    Tôi đi làm về lúc 10h15' tối

    Sáng mai tôi sẽ có mặt ở công ty lúc 8h

    Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi thấy nỗi đau khổ của con người

    Tôi là một kẻ sinh sau họ

    Khi tôi đi ra khỏi giấc ngủ

    Tôi có nghĩa vụ phải sửa chữa mọi thứ quanh tôi

    Như khi con người xuất hiện trên trái đất

    Như một đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu

    Đêm về tôi kiệt sức chìm vào cái chết trong ít giờ

    Cho đến khi nào thân xác tôi không còn cơ may sửa chữa được

     

    Tôi cố gượng dậy trứơc lúc chìm vào cái chết

    Đọc một vần thơ để sửa chữa lại tâm hồn mình

     

    "Có biết không! anh thấy tận hồn em

    Ánh trăng và mặt nước!"

    Xuân Thủy 27-10-2006

     

    Tình yêu thực sự 3 (một thử nghiệm mới)

    "Ôi! Xin anh đừng nói nữa

    Trong lòng tôi vẫn nhẹ tựa như bông"

     

    Ai nói kẻ yêu thơ là yếu đuối

    Không quyến rũ nổi nàng thơ...

    Có những lúc nàng muốn gọi kêu

    "Mà nàng nào nghe thấy tiếng tôi"

    (Câu cuối lấy ý của nhà thơ Adam Mickiêvich)

    Trong khi tôi đã xa nàng rồi

    Không biết buồn chi với phí gì

    Tới xận đường xa với bụi mờ

    Có những người đau khổ chẳng cần

     

    Thơ

     

    Bạn biết rồi đấy một bà già

     

    Một

     

    Em bé còn nhỏ không gia đình.

    Hay anh thợ với điếu thuốc lào

    ...

    Bạn biết rồi đấy tôi sợ hãi

    Chạy trốn như ai khi đêm xuống

    Nỗi cô đơn len lỏi tâm hồn

    Như tôi phải giả dối ngày mai.

     

    Phải cúi đầu trước kẻ mạnh hơn

    Làm một người nghèo bán vé số

    Cứ tưởng giàu hơn, tôi đi mua

    Giả dối...

     

    Và mỗi đêm về tôi ước ao

    Cố nói một lời cầu hôn nàng

    Những câu thơ yếu ớt, mong manh

    "Trong căn phòng trống cô đơn"

    Gào lên cho không ai hay

     

    Và nàng bỗng nghe thấy tiếng tôi

    Ập vào như niềm hạnh phúc tôi

     

    Ơi! Hỡi nàng thơ xinh đẹp hỡi

    Hãy thứ tha cho tôi tội lỗi

    Khi bỏ nàng đi vì sợ hãi

    Không thể cứu lấy nàng yêu

    (Chẳng khéo yêu em chẳng khéo chiều... trong một bài thơ tôi đã viết lâu rồi mà quên)

     

    Hãy yêu tôi như nàng vậy

    Bởi vì tôi nay chẳng còn gì

    Nỗi bực tức trong chiếc khăn khô

    Và lời huyênh hoang trên khóe môi

     

    Tôi xin nàng đấy, xin nàng đấy

    Chỉ một lấn thôi chẳng tiếc gì

    ...

    Vì chi nàng lại chẳng tin tôi

    Mỗi khi tôi nghĩ cần nàng nói

    Khi tôi làm cần được nàng tin.

     

    "Mộng kiếm tiền gặm nhấm óc hiền nhân

    Chuyện phù phiếm làm mòn lòng người phụ nữ"

    (Trích thơ của nhà thơ Adam Mickiêvich 1789-1855-Ba Lan)

     

    Nhưng nàng đừng nghĩ

    Tôi đến chỉ vì buồn và đau khổ

    Mà đời tôi vẫn giàu hơn tất cả

    Chỉ lối đường đi - có ai đi.

    (Xuân Thủy - 08-2006)


  8. LỜI BẤT TỬ

     

    " Cứ để cho người ta đi! Mình dân không phải dân, vua không phải vua; tại sao dẹp đường người ta ?" ( Cựu hoàng Thành Thái )

     

     

     

     

    Cựu hoàng trở lại cho tôi

    Tình yêu đất nước giữa hồi mạt vong

    Kính - Thưa, xót mấy cho vừa...

    Dân - Vua mấy bước còn chưa vẹn lòng.

     

     

    Người đi, thể phách là không

    Còn tinh anh đó điểm hồng mạng vương

    Chuyện lưu sáo sử coi thường

    Một tên điên, lắm bất thường ngạo ca...

    Lập danh sách những đàn bà

    Còn trong thanh khiết đoàn là nữ binh.

     

     

     

    Tôn vinh đến hết nhiệt tình

    Giờ thôi vua chúa an bình chuẩn phê

    Một khi lý lẽ chưa về

    Ngự xem mẫu quốc: Tên hề trứ danh

    An nhiên trước những an lành

    Minh quân cực kiếp

    Chẳng đành lưu vong.

     

     

    Cái ôm ấp đã thành ngông

    Cuồng bên lộng tích mãnh long rạng ngời.

     

     

    Tên chua xót cảm không vơi

    Vụt đau thổn thán...

     

     

    Trời Nam - Đất Việt - Hai hàng

    Ngồi trông sao sáng

    Ánh vàng tủi tên.

     

     

    Hanthitu-27-6-06-thotre.com

     

    Ban đầu tôi thấy lạ nên xem thử - khi có đến mấy ngàn người xem thơ Hanthitu - và tại sao tôi không cùng chia sẻ để chúng ta có nhiều hơn những gì chúng ta mong muốn.

    Tôi đi tìm thơ tôi cần như những người khác tìm thơ của họ. Đọc đến gần cuối trang đầu tiên tôi tìm được hơi thơ của tôi. Bài này "Lời Bất Tử" và những bài tiếp sau của trang đầu tiên.

    Ấn tượng đầu tiên đối với tôi không phải là tên của bài thơ mặc dù tôi đang tìm một cái tên thơ.

    Đó là một câu nói của cựu hoàng Thành Thái và Hanthitu quan tâm đến câu nói đó.

     

    "Có lần thấy cái đẹp trên đường

    Bất giác nhận ra mà giấu lại

    Bởi như Phật nói đời đau khổ

    Có biết bao giờ hết khổ đau"

    Xuân Thủy - 2006

    Đó là hồn tôi nghĩ vậy mà muốn buông xuôi tất cả, ngay cả câu nói của ngài, ngay cả việc đi tìm thơ mà không muốn bình thơ để làm gì!..

    Chỉ chừng đó thôi cũng là điều đáng khen đối với tuổi trẻ hôm nay của chúng ta. Rồi chính chúng ta sẽ đứng ở thật cao và thật gần để nhìn lại chính chúng ta. Thực ra nó rất đẹp như vậy đấy!Bất cứ lúc nào!

     

    Tôi không có nhiều thời gian lắm nên không thể nói hết hồn mình với các bạn. Mong rằng với chút những lời buông xuôi của tôi sẽ giúp cho tuổi trẻ của chúng ta "Mạnh khối đời".

     

    Nhưng thực ra tôi cũng có chút phê bình rằng: "nhà vua chắc sẽ không "Ánh vàng tủi tên" đâu! Cái tư thế của một người dân đất Việt đã được khẳng định rồi trong lăng của cựu hoàng Minh Mạng rồi cho dù người dân đất Việt có bị ngàn năm Bắc thuộc, hay như bị thực dân Pháp đô hộ và đế quốc Mỹ xâm lược, lại càng hay như bất cứ người Việt Nam nào nơi phương trời nào cũng không quên mình là người Việt Nam.

    Hy vọng sẽ có thời gian để đi tìm thơ!

    Cám ơn congiodem, ngocdinh và tholamvuon đã gửi tin nhắn!

    Xuân thủy 24-10-2006


  9. BÌNH BÀI "NHỚ QUÊ HƯƠNG TÔI!" của Nguyệt Hoa

     

     

    Chào bạn tôi có nick là Xuân Thủy! Mỗi ngày tôi sẽ đọc một bài thơ trên Thotre cho dù tôi rất bận và đang làm tốt nghiệp ở một lĩnh vực không liên quan gì đến thơ cả. Nhưng thơ lại liên quan đến rất nhiều thứ mà tôi muốn tạo ra.

    "Quê hương" của bạn! Vâng! Tôi nhận thấy "Quê hương" của bạn cũng giống quê hương của tôi, của bất cứ người nào, và ngay cả của một người nước ngoài khi đến "quê hương" của bạn, bởi họ thấy sự tương đồng với quê hương của họ nhưng họ sẽ không thấy và chưa thấy sự khác nhau giữa con ngừơi họ và bạn. Tức là sản phẩm của "Quê hương" bạn có thể giống với họ - một người nước ngoài!

    Điều đáng kể duy nhất mà bạn có đó là hai câu thơ cuối, chính từ ý này mà bạn có những câu thơ trên, sự gượng ép! Đôi khi các nhà thơ vẫn thường như vậy, như để cố gắng tìm thêm cái đẹp trong ngôn ngữ của dân tộc (thứ ngôn ngữ mà ai ai cũng thấy như bạn: "thật khó để chia sẻ nên mới viết thành thơ) - Như nhà thơ Huy Cận vậy - ông viết bài "Tràng giang" khi chỉ tìm ra được 2 câu đầu và để viết trộn bài ông phải mất 15 lần viết bản thảo, ban đầu ông định viết thơ thể 5 chữ - ngũ ngôn - nhưng sau ông đã bị lôi cuốn bởi tính nhạc của thể thất ngôn của ông cha ta để lại.

    Thơ không phải chỉ là một cảm xúc mà ta vẫn cho là lãng mạn, mà quên đi bạn cũng sẽ là một phần của quê hương con cháu bạn!

    Chân thành!

    21-10-2006

    Xuân Thuỷ

     

    Tôi là người Việt Nam và thật xấu hổ cho tôi - tôi chả hiểu tí tì ti ý nghĩa gì cái bài bình thơ trên đây cả . Làm ơn có ai là Việt kiều hay người ngoài nước Dịch ( hay phóng tác cũng được ) dùm ý của đoạn văn trên - vô cùng thank kiu very mách

     

    nguyetthao 0125-221006

     

    Xuân thuỷ thân mến!

    Đầu tiên, tôi xin cám ơn vì những góp ý chân thành của bạn, và tôi cũng xin được nói với bạn đôi dòng.

    Thưa bạn! Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào cho đúng. Nhưng ý tôi muốn nói rằng, bạn đã... lầm rồi đó! Bạn gọi chúng là thơ sao? Ôi lạy Chúa! Bạn làm tôi mắc cỡ quá. Đó không phải là thơ đâu. Tôi dám cam đoan với bạn đấy.

    Bạn biết không, tôi không thích đọc thơ lắm. Chỉ xu thời thôi. Ví dụ như khi có ai đó kháo nhau về bài thơ hay, tôi cũng tìm xem. À! Mà không phải xem, chỉ đọc hú hoạ vài câu thôi. Tôi thì biết đất gì thơ với văn chứ. Trí thức “dỏm” ấy mà.

    Tôi sẽ nói cho bạn nghe tôi đã viết nó như thế nào. Cũng không có gì to tát lắm. Chẳng qua do lúc đó tôi hơi bị buồn, rồi nhớ nhà, nhớ lung tung cả lên và tôi viết những thứ lung tung tôi đang nhớ đó ra một mảnh giấy. Tôi gọi nó là gì nhỉ? Hình như văn xuôi thì phải. Đại loại như thế. Tôi viết ra một trang dài những chữ, đầy cả mặt giấy. Sau đó ư? Vâng, sau dó tôi chơi trò xếp chữ, tôi ngắt chúng ra thành những câu ngắn, cố ý sắp xếp chúng sao cho có sự đều đặn về số chữ cũng như về âm điệu giữa các câu. Thế đấy! Đó chính là cách mà tôi đã viết ra thứ mà bạn gọi là thơ đấy. Hình như bạn thắc mắc tại sao tôi lại post một “tác phẩm dị dạng” lên một nơi như thế này phải không. Tôi sẽ không nói cho bạn biết lí do đâu. Có lẽ bạn đã nghĩ ra rất nhiều lí do, và có thể một trong số chúng sẽ đúng, nhưng tôi cũng không xác nhận điều đó đâu. Dù sao thì ngoài trang này ra thì tôi cũng không biết post chúng lên ở đâu được.

    Nhưng dù thế nào đi nữa, thì tôi cũng rất cám ơn vì những góp ý chân thành của bạn. Và hy vọng những bài sau của tôi cũng được bạn chiếu cố cho. Tôi cũng muốn nói thêm rằng bạn là người đã cho tôi những góp ý chân thành nhất, ít ra thì cho đến lúc này. Một lần nữa, xin chân thành cám ơn!

     

    Nguyệt Hoa

     

    Nguyệt Hoa thân !

    Xin lỗi phải muợn nhà của bạn để gửi chút tâm sự nhỏ này - bởi đã một lần mạo muội làm phìên lòng khách quý Xuân Thuỷ của chủ nhà và cả chủ nhà rồi nên lúc này áy náy lắm nên nếu có trách thì trách nhưng xin đừng giận nguyetthao nhe .

    Đọc bài thơ N.Q.H.T xong đọc những giòng bạn gửi cho bạn X.Thuỷ mình có cảm giác khó chịu thế nào ấy

     

    Không nhất thiết phải khiêm tốn đến mức độ ấy đâu Nguỵet Hoa ạ . Khiêm tốn là một đức tính tốt nhưng khiêm tốn đến độ phải phủ định cả bản thân mính thì quả là chẳng hay ho gì . Đừng huênh hoang là thi sỹ , là nhà thơ là đủ còn chuyên mình làm thơ , viết thơ , sáng tác thơ thì có gì xấu hổ đâu mà phải biên minh giải trình đủ cách như thế .

     

    Bạn phải nhớ đây là một diễn đàn văn học trẻ.

     

    Mà khi đã tham gia vào bất cứ một diễn đàn nào

    ( diễn đàn nói - diễn đàn viết ) thì chúng ta phải là một diễn giả . Hãy cứ dũng cảm mà đón nhận những bình phẩm khen chê : diễn giả này nói hay / diễn giả kia nói dở chứ đừng khiếp nhược đến nỗi đã đứng tren diễn đàn tay cầm micro rồi mà lại chỉ : kính thưa quý vị tôi chưa biết nói hôm nay tôi lên đây để tập nói . . .

     

    Chúng ta còn trẻ tất nhiên - non nớt . yếu kém . vụng về , vân vân và vân vân là những cái không ai không vướng mắc . Tuy nhiên - điều quan trọng nhất của cái chữ trẻ ở đây là chúng ta phải khẳng định mình - dám khẳng định mình -

     

    Nguyêtthao nghĩ rằng viết đến đây bạn đã hiểu ý mình chứ . Xin tha thứ cho cái tật bà tám lắm chuyên của mình . chung qui lại chỉ là thiện ý . thân

     

    Oh!thật tuyệt vời! Tôi không biết phải tả lại cảm xúc của tôi như thế nào dù tôi biết rõ nó là gì!

     

    "Có những khi cơn dông bất hạnh

    Chẳng mảy may xáo động cõi lòng ta

    Trên vai ta nhẹ nhàng tay ai đó

    Và ánh mắt ta soi rõ bóng bạn ta"

    (Trích trong một bài hát Nga)

     

    Tôi sở dĩ giữ một giọng phê bình "thăng bằng" vì tôi chưa biết rõ bạn thôi. Khi một người thực sự tự tin vào chính mình và có một con đường để tiến tới thì sẽ nhận ra dưới đáy những dòng chữ ấy một tình yêu cuộc sống!

    "Tình yêu không phải là trò chơi con xúc sắc mà là ta làm được gì để giúp một người nào đó thoát khỏi nỗi khổ đau do một sai lầm nào đó trong qúa khứ của một ai đó"

    (Lấy ý từ vở nhạc kịch "Lớp học tình yêu" của Morzart)

    Bạn có thể đọc tiếng anh không tôi sẽ gửi bạn một bài viết của tôi về tình yêu vào dịp trả lời sau.

     

    TÂM SỰ

    Bây giờ là 11h tối ngày 27/10/2006

    Tôi đi làm về lúc 10h15' tối

    Sáng mai tôi sẽ có mặt ở công ty lúc 8h

    Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi thấy nỗi đau khổ của con người

    Tôi là một kẻ sinh sau họ

    Khi tôi đi ra khỏi giấc ngủ

    Tôi có nghĩa vụ phải sửa chữa mọi thứ quanh tôi

    Như khi con người xuất hiện trên trái đất

    Như một đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu

    Đêm về tôi kiệt sức chìm vào trong cái chết trong ít giờ

    Cho đến khi nào thân xác tôi không còn cơ may sửa chữa được

     

    Tôi cố gượng dậy trứơc lúc chìm vào cái chết

    Đọc một vần thơ để sửa chữa lại tâm hồn mình

    (Xuân Thủy)

     

    Bạn đã chỉ tôi cách làm thơ đấy! Cám ơn bạn rất nhiều!

     

    ...


  10. Oh!thật tuyệt vời! Tôi không biết phải tả lại cảm xúc của tôi như thế nào dù tôi biết rõ nó là gì!

     

    "Có những khi cơn dông bất hạnh

    Chẳng mảy may xáo động cõi lòng ta

    Trên vai ta nhẹ nhàng tay ai đó

    Và ánh mắt ta soi rõ bóng bạn ta"

    (Trích trong một bài hát Nga)

     

    Tôi sở dĩ giữ một giọng phê bình "thăng bằng" vì tôi chưa biết rõ bạn thôi. Khi một người thực sự tự tin vào chính mình và có một con đường để tiến tới thì sẽ nhận ra dưới đáy những dòng chữ ấy một tình yêu cuộc sống!

    "Tình yêu không phải là trò chơi con xúc sắc mà là ta làm được gì để giúp một người nào đó thoát khỏi nỗi khổ đau do một sai lầm nào đó trong qúa khứ của một ai đó"

    (Lấy ý từ vở nhạc kịch "Lớp học tình yêu" của Morzart)

    Bạn có thể đọc tiếng anh không tôi sẽ gửi bạn một bài viết của tôi về tình yêu vào dịp trả lời sau.

     

    TÂM SỰ

    Bây giờ là 11h tối ngày 27/10/2006

    Tôi đi làm về lúc 10h15' tối

    Sáng mai tôi sẽ có mặt ở công ty lúc 8h

    Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi thấy nỗi đau khổ của con người

    Tôi là một kẻ sinh sau họ

    Khi tôi đi ra khỏi giấc ngủ

    Tôi có nghĩa vụ phải sửa chữa mọi thứ quanh tôi

    Như khi con người xuất hiện trên trái đất

    Như một đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu

    Đêm về tôi kiệt sức chìm vào cái chết trong ít giờ

    Cho đến khi nào thân xác tôi không còn cơ may sửa chữa được

     

    Tôi cố gượng dậy trứơc lúc chìm vào cái chết

    Đọc một vần thơ để sửa chữa lại tâm hồn mình

    (Xuân Thủy)

     

    Bạn đã chỉ tôi cách làm thơ đấy! Cám ơn bạn rất nhiều!

     

    ...


  11. LỜI BẤT TỬ

     

    " Cứ để cho người ta đi! Mình dân không phải dân, vua không phải vua; tại sao dẹp đường người ta ?" ( Cựu hoàng Thành Thái )

     

     

     

     

    Cựu hoàng trở lại cho tôi

    Tình yêu đất nước giữa hồi mạt vong

    Kính - Thưa, xót mấy cho vừa...

    Dân - Vua mấy bước còn chưa vẹn lòng.

     

     

    Người đi, thể phách là không

    Còn tinh anh đó điểm hồng mạng vương

    Chuyện lưu sáo sử coi thường

    Một tên điên, lắm bất thường ngạo ca...

    Lập danh sách những đàn bà

    Còn trong thanh khiết đoàn là nữ binh.

     

     

     

    Tôn vinh đến hết nhiệt tình

    Giờ thôi vua chúa an bình chuẩn phê

    Một khi lý lẽ chưa về

    Ngự xem mẫu quốc: Tên hề trứ danh

    An nhiên trước những an lành

    Minh quân cực kiếp

    Chẳng đành lưu vong.

     

     

    Cái ôm ấp đã thành ngông

    Cuồng bên lộng tích mãnh long rạng ngời.

     

     

    Tên chua xót cảm không vơi

    Vụt đau thổn thán...

     

     

    Trời Nam - Đất Việt - Hai hàng

    Ngồi trông sao sáng

    Ánh vàng tủi tên.

     

     

    Hanthitu-27-6-06-thotre.com

     

    Ban đầu tôi thấy lạ nên xem thử - khi có đến mấy ngàn người xem thơ Hanthitu - và tại sao tôi không cùng chia sẻ để chúng ta có nhiều hơn những gì chúng ta mong muốn.

    Tôi đi tìm thơ tôi cần như những người khác tìm thơ của họ. Đọc đến gần cuối trang đầu tiên tôi tìm được hơi thơ của tôi. Bài này "Lời Bất Tử" và những bài tiếp sau của trang đầu tiên.

    Ấn tượng đầu tiên đối với tôi không phải là tên của bài thơ mặc dù tôi đang tìm một cái tên thơ.

    Đó là một câu nói của cựu hoàng Thành Thái và Hanthitu quan tâm đến câu nói đó.

     

    "Có lần thấy cái đẹp trên đường

    Bất giác nhận ra mà giấu lại

    Bởi như Phật nói đời đau khổ

    Có biết bao giờ hết khổ đau"

    Xuân Thủy - 2006

    Đó là hồn tôi nghĩ vậy mà muốn buông xuôi tất cả, ngay cả câu nói của ngài, ngay cả việc đi tìm thơ mà không muốn bình thơ để làm gì!..

    Chỉ chừng đó thôi cũng là điều đáng khen đối với tuổi trẻ hôm nay của chúng ta. Rồi chính chúng ta sẽ đứng ở thật cao và thật gần để nhìn lại chính chúng ta. Thực ra nó rất đẹp như vậy đấy!Bất cứ lúc nào!

     

    Tôi không có nhiều thời gian lắm nên không thể nói hết hồn mình với các bạn. Mong rằng với chút những lời buông xuôi của tôi sẽ giúp cho tuổi trẻ của chúng ta "Mạnh khối đời".

     

    Nhưng thực ra tôi cũng có chút phê bình rằng: "nhà vua chắc sẽ không "Ánh vàng tủi tên" đâu! Cái tư thế của một người dân đất Việt đã được khẳng định rồi trong lăng của cựu hoàng Minh Mạng rồi cho dù người dân đất Việt có bị ngàn năm Bắc thuộc, hay như bị thực dân Pháp đô hộ và đế quốc Mỹ xâm lược, lại càng hay như bất cứ người Việt Nam nào nơi phương trời nào cũng không quên mình là người Việt Nam.

    Hy vọng sẽ có thời gian để đi tìm thơ!

    Cám ơn congiodem, ngocdinh và tholamvuon đã gửi tin nhắn!

    Xuân thủy 24-10-2006


  12. NHỚ QUÊ HƯƠNG TÔI!

    Quê hương tôi

    Nơi nắng gió quanh năm khô rát mặt

    Mảnh đất cằn ngày hai bữa rau dưa

    Nơi mẹ tôi vẫn chiều chiều đón đợi

    Âu yếm thân thương sau mỗi lúc học về.

     

    Quê hương ơi! Nhớ hàng dừa xanh vi vu trong gió

    Hát bài ca bất tận của nắng trưa.

    Me chua chấm muối, mặn mà thêm tình bạn

    Dăm miếng xoài xanh vẫn chia sớt niềm vui.

     

    Nhớ làm sao những trưa hè nắng cháy

    Khúc mía lau gầy, cả đám chia nhau.

    Mãi bơi lội trên dòng sông cạn nước

    Để chiều về, run rẩy nằm trong mảnh chăn xơ.

     

    Và nhớ cả những chiều thu gió mát

    Yêu lắm cánh diều no thoả gió quê hương.

    Đám bạn bè đứa hái hoa, bắt bướm

    Buổi hoàng hôn vẫn bắt dế, trốn tìm

     

    Ôi quê hương! Ngàn năm sau vẫn thế

    Nâng đỡ tuổi thơ bao kỉ niệm thân thương.

    Vun đắp thêm những bài học yêu đời

    Và đưa tiễn người đi xây đất nước.

    Nguyệt Hoa 19-10-2006- thotre.com

     

    Chào bạn tôi có nick là Xuân Thủy! Mỗi ngày tôi sẽ đọc một bài thơ trên Thotre cho dù tôi rất bận và đang làm tốt nghiệp ở một lĩnh vực không liên quan gì đến thơ cả. Nhưng thơ lại liên quan đến rất nhiều thứ mà tôi muốn tạo ra.

    "Quê hương" của bạn! Vâng! Tôi nhận thấy "Quê hương" của bạn cũng giống quê hương của tôi, của bất cứ người nào, và ngay cả của một người nước ngoài khi đến "quê hương" của bạn, bởi họ thấy sự tương đồng với quê hương của họ nhưng họ sẽ không thấy và chưa thấy sự khác nhau giữa con ngừơi họ và bạn. Tức là sản phẩm của "Quê hương" bạn có thể giống với họ - một người nước ngoài!

    Điều đáng kể duy nhất mà bạn có đó là hai câu thơ cuối, chính từ ý này mà bạn có những câu thơ trên, sự gượng ép! Đôi khi các nhà thơ vẫn thường như vậy, như để cố gắng tìm thêm cái đẹp trong ngôn ngữ của dân tộc (thứ ngôn ngữ mà ai ai cũng thấy như bạn: "thật khó để chia sẻ nên mới viết thành thơ) - Như nhà thơ Huy Cận vậy - ông viết bài "Tràng giang" khi chỉ tìm ra được 2 câu đầu và để viết trộn bài ông phải mất 15 lần viết bản thảo, ban đầu ông định viết thơ thể 5 chữ - ngũ ngôn - nhưng sau ông đã bị lôi cuốn bởi tính nhạc của thể thất ngôn của ông cha ta để lại.

    Thơ không phải chỉ là một cảm xúc mà ta vẫn cho là lãng mạn, mà quên đi bạn cũng sẽ là một phần của quê hương con cháu bạn!

    Chân thành!

    21-10-2006

    Xuân Thuỷ

     

    (*)

    Tôi là người Việt Nam và thật xấu hổ cho tôi - tôi chả hiểu tí tì ti ý nghĩa gì cái bài bình thơ trên đây cả . Làm ơn có ai là Việt kiều hay người ngoài nước Dịch ( hay phóng tác cũng được ) dùm ý của đoạn văn trên - vô cùng thank kiu very mách

     

    nguyetthao 0125-221006

     

    Oh! Có lẽ bạn bực mình vì tôi chăng! Tôi không muốn câu chuyện của chúng ta là lời vô bổ!

    Trước hết rất xin lỗi bạn!

    Trong bài phê bình của tôi có cả lời khen ngợi, xong tôi cố gắng giữ lời ở thế quân bình nhất có thể.

    Tất nhiên tôi cũng như bao người khác đều trân trọng những gì là quê hương của mình. Nhưng bạn thấy đấy những người mẹ có con hy sinh ở chiến trường co bao giờ họ than khổ như giới trẻ của chúng ta ngày nay! Quê hương của chúng ta là sự ẩn tàng của cái đẹp! Có lẽ đó là ý kiến của riêng tôi. Tôi hy vọng sẽ có sự chia sẻ của bạn về những gì thú vị của quê hương bạn! Tất nhiên tôi không so sánh bài thơ của bạn với những bài thơ khác về quê hương. Hy vọng là tôi và bạn sẽ làm được tốt hơn về phê bình và thơ.

    Tôi trân trọng tâm hồn bạn và không có mảy may xúc phạm!

    Xin tặng bạn bài thơ quê của tôi! Mong nhận được sự phê bình của bạn!!!

    Quê

    Tôi trở về quê, đã lâu rồi

    Từ hôm nào, tôi không nhớ nữa

    Đến bây giờ mới nhớ từ "Quê"

    Khi đã thấm những ngày cơ cực

     

    Nơi thành thị không dám ứơc mơ

    Ta được gì chứ, trên khoé môi

    Suốt ngày nghe nhạc với xem phim

    Học bài rồi ngủ, tay chân cứng.

     

    Tâm hồn ta, cũng cứng đờ ra

    Muốn được ai yêu, như Quê vậy

    Ta không biết hát, họ cũng vui

    Mời ta ly rượu, như ước mơ...

     

    Tâm hồn ta cũng cứng đờ ra

    Muốn yêu một người, một cô gái

    “Gái Quê chân chất mặn mà sao”

    Ta không yêu, bảo là không quen,

     

    Tâm hồn ta cũng cứng đờ ra,

    Thích cô gái đẹp, lại cao sang,

    Nhưng mà cô ấy có chịu đâu,

    Bởi ta không hát, vui cùng nàng...

    Xuân Thủy-2006

    Tôi không cảm thấy hài lòng với những câu thơ cuối của tôi. Có lẽ chỉ là cách thể hiện khác về thơ. Quê tôi có cát trắng rất nhiều ở tận đảo xa, nhưng trên hết tôi nhận ra rằng quê tôi cũng như đất nước và tổ quốc tôi, nơi đó nghèo, nhưng có tình. Đó là một thứ tình mà người phương Tây công nghiệp hóa, đô thị hóa không có được khi mà họ đã từng tàn phá những nền văn minh của các dân tộc khác mà bây giờ con cháu của họ đang nhận ra và cố gắng cứu vớt lại những gì đã mất. Cái tình người nhân bản.

    Trân trọng!!!

    Xuân thuỷ -23-10-2006


  13. Oh! Có lẽ bạn bực mình vì tôi chăng! Tôi không muốn câu chuyện của chúng ta là lời vô bổ!

    Trước hết rất xin lỗi bạn!

    Trong bài phê bình của tôi có cả lời khen ngợi, xong tôi cố gắng giữ lời ở thế quân bình nhất có thể.

    Tất nhiên tôi cũng như bao người khác đều trân trọng những gì là quê hương của mình. Nhưng bạn thấy đấy những người mẹ có con hy sinh ở chiến trường co bao giờ họ than khổ như giới trẻ của chúng ta ngày nay! Quê hương của chúng ta là sự ẩn tàng của cái đẹp! Có lẽ đó là ý kiến của riêng tôi. Tôi hy vọng sẽ có sự chia sẻ của bạn về những gì thú vị của quê hương bạn! Tất nhiên tôi không so sánh bài thơ của bạn với những bài thơ khác về quê hương. Hy vọng là tôi và bạn sẽ làm được tốt hơn về phê bình và thơ.

    Tôi trân trọng tâm hồn bạn và không có mảy may xúc phạm!

    Xin tặng bạn bài thơ quê của tôi! Mong nhận được sự phê bình của bạn!!! :)

    Quê

    Tôi trở về quê, đã lâu rồi

    Từ hôm nào, tôi không nhớ nữa

    Đến bây giờ mới nhớ từ "Quê"

    Khi đã thấm những ngày cơ cực

     

    Nơi thành thị không dám ứơc mơ

    Ta được gì chứ, trên khoé môi

    Suốt ngày nghe nhạc với xem phim

    Học bài rồi ngủ, tay chân cứng.

     

    Tâm hồn ta, cũng cứng đờ ra

    Muốn được ai yêu, như Quê vậy

    Ta không biết hát, họ cũng vui

    Mời ta ly rượu, như ước mơ...

     

    Tâm hồn ta cũng cứng đờ ra

    Muốn yêu một người, một cô gái

    “Gái Quê chân chất mặn mà sao”

    Ta không yêu, bảo là không quen,

     

    Tâm hồn ta cũng cứng đờ ra,

    Thích cô gái đẹp, lại cao sang,

    Nhưng mà cô ấy có chịu đâu,

    Bởi ta không hát, vui cùng nàng...

    Xuân Thủy-2006

    Tôi không cảm thấy hài lòng với những câu thơ cuối của tôi. Có lẽ chỉ là cách thể hiện khác về thơ. Quê tôi có cát trắng rất nhiều ở tận đảo xa, nhưng trên hết tôi nhận ra rằng quê tôi cũng như đất nước và tổ quốc tôi, nơi đó nghèo, nhưng có tình. Đó là một thứ tình mà người phương Tây công nghiệp hóa, đô thị hóa không có được khi mà họ đã từng tàn phá những nền văn minh của các dân tộc khác mà bây giờ con cháu của họ đang nhận ra và cố gắng cứu vớt lại những gì đã mất. Cái tình người nhân bản.

    Trân trọng!!!

    Xuân thuỷ -23-10-2006


  14. Tự nhiên

    Không sương làm sao mai đẹp được

    Để xuân phải khóc trứơc bình minh!

    Xuân Thủy-2005

     

    Tuyên ngôn thơ của chúng ta là gì? Thơ sẽ trả lời cho chúng ta những câu hỏi gì?Thơ quan tâm đến cái gì và không quan tâm đến cái gì?

     

    Thơ 1

    Tôi biết nói, khi biết đi rồi

    Nhưng tôi khóc, thì đã từ lâu...

    Mỗi người một vẻ, trời sinh vậy

    Giúp nhau thôi, nói, để làm gì

    Đất sẽ chật hơn, không đi đươc

    Người sẽ đông hơn, chẳng ai nghe

    Tay nắm tay, rồi lại buông ra

    Khóc, tôi sợ, người ta nghe thấy.

    Xuân Thủy-2006

    Thơ 2

    Thơ như suối nguồn

    Từ lòng Mẹ chảy ra

    Muốn ngược dòng nước lũ

    Tìm về với Mẹ.

    Xuân Thủy-2006

     

    Những hạt cát thơ của chúng ta được sinh ra để làm gì? Thơ cất lên để làm gì? Hay chỉ là sự khoe mẽ của tôi!!!

     

    Tuổi trẻ

    Đến rồi ư! Ngươi! Tuổi trẻ ư!

    Những sợi dây trói buộc hồn ta!

    Làm gì cho tổ quốc hôm nay!

    Khi bạn ta rời xa tổ quốc...

    Để tìm kiếm đồng tiền cuộc sống.

    Ở nơi ấy cô đơn, lạnh lẽo,

    Chỉ mong có một ngày trở về

    Khi Tuổi trẻ đã đi qua rồi!

    Xuân Thủy-1997

    Tôi sẽ không tham gia cùng các bạn nếu các bạn không phê bình thẳng thẳng thắn thơ của tôi và tôi nhận ra trang web của chúng ta không đem lại lợi ích cho tổ quốc của chúng ta hay chỉ là nơi bàn chuyện của một nhóm những người quen biết nhau!!!!

     

    Xin lỗi đã nặng lời nhưng...!Chưa ai phê bình thơ tôi cả!!!

    Xuân Thuỷ - 21-10-2006]]>


  15. Chào bạn tôi có nick là Xuân Thủy! Mỗi ngày tôi sẽ đọc một bài thơ trên Thotre cho dù tôi rất bận và đang làm tốt nghiệp ở một lĩnh vực không liên quan gì đến thơ cả. Nhưng thơ lại liên quan đến rất nhiều thứ mà tôi muốn tạo ra.

    "Quê hương" của bạn! Vâng! Tôi nhận thấy "Quê hương" của bạn cũng giống quê hương của tôi, của bất cứ người nào, và ngay cả của một người nước ngoài khi đến "quê hương" của bạn, bởi họ thấy sự tương đồng với quê hương của họ nhưng họ sẽ không thấy và chưa thấy sự khác nhau giữa con ngừơi họ và bạn. Tức là sản phẩm của "Quê hương" bạn có thể giống với họ - một người nước ngoài!

    Điều đáng kể duy nhất mà bạn có đó là hai câu thơ cuối, chính từ ý này mà bạn có những câu thơ trên, sự gượng ép! Đôi khi các nhà thơ vẫn thường như vậy, như để cố gắng tìm thêm cái đẹp trong ngôn ngữ của dân tộc (thứ ngôn ngữ mà ai ai cũng thấy như bạn: "thật khó để chia sẻ nên mới viết thành thơ) - Như nhà thơ Huy Cận vậy - ông viết bài "Tràng giang" khi chỉ tìm ra được 2 câu đầu và để viết trộn bài ông phải mất 15 lần viết bản thảo, ban đầu ông định viết thơ thể 5 chữ - ngũ ngôn - nhưng sau ông đã bị lôi cuốn bởi tính nhạc của thể thất ngôn của ông cha ta để lại.

    Thơ không phải chỉ là một cảm xúc mà ta vẫn cho là lãng mạn, mà quên đi bạn cũng sẽ là một phần của quê hương con cháu bạn!

    Chân thành!

    21-10-2006

    Xuân Thuỷ


  16. Tự nhiên

    Không sương làm sao mai đẹp được

    Để xuân phải khóc trứơc bình minh!

    Xuân Thủy-2005

     

    Tuyên ngôn thơ của chúng ta là gì? Thơ sẽ trả lời cho chúng ta những câu hỏi gì?Thơ quan tâm đến cái gì và không quan tâm đến cái gì?

     

    Thơ 1

    Tôi biết nói, khi biết đi rồi

    Nhưng tôi khóc, thì đã từ lâu...

    Mỗi người một vẻ, trời sinh vậy

    Giúp nhau thôi, nói, để làm gì

    Đất sẽ chật hơn, không đi đươc

    Người sẽ đông hơn, chẳng ai nghe

    Tay nắm tay, rồi lại buông ra

    Khóc, tôi sợ, người ta nghe thấy.

    Xuân Thủy-2006

    Thơ 2

    Thơ như suối nguồn

    Từ lòng Mẹ chảy ra

    Muốn ngược dòng nước lũ

    Tìm về với Mẹ.

    Xuân Thủy-2006

     

    Những hạt cát thơ của chúng ta được sinh ra để làm gì? Thơ cất lên để làm gì? Hay chỉ là sự khoe mẽ của tôi!!!

     

    Tuổi trẻ

    Đến rồi ư! Ngươi! Tuổi trẻ ư!

    Những sợi dây trói buộc hồn ta!

    Làm gì cho tổ quốc hôm nay!

    Khi bạn ta rời xa tổ quốc...

    Để tìm kiếm đồng tiền cuộc sống.

    Ở nơi ấy cô đơn, lạnh lẽo,

    Chỉ mong có một ngày trở về

    Khi Tuổi trẻ đã đi qua rồi!

    Xuân Thủy-1997

    Tôi sẽ không tham gia cùng các bạn nếu các bạn không phê bình thẳng thẳng thắn thơ của tôi và tôi nhận ra trang web của chúng ta không đem lại lợi ích cho tổ quốc của chúng ta hay chỉ là nơi bàn chuyện của một nhóm những người quen biết nhau!!!!

     

    Xin lỗi đã nặng lời nhưng...!Chưa ai phê bình thơ tôi cả!!!

    Xuân Thuỷ - 21-10-2006

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...