Jump to content

kimsongiang

Thành viên
  • Số bài viết

    36
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi kimsongiang

  1. kimsongiang

    Từ: Thơ Kim Sơn Giang

    Nguồn: Thơ Kim Sơn Giang
  2. Nguồn: CHIẾC CẶP BÍ ẨN (Truyện ngắn của Kim Sơn Giang )
  3. Nguồn: CHIẾC CẶP BÍ ẨN (Truyện ngắn của Kim Sơn Giang )
  4. CÁNH ĐỒNG CỎ LAU (Truyện ngắn Kim Sơn Giang) Lam lang thang trên cánh đồng cỏ lau. Anh lần dò những vết nứt của thời gian để tìm lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày ấy. Bước chân của anh chạm vào những vạc cỏ thân quen. Mũi anh vẫn ngưởi thấy vị ngọt của tình yêu xưa cũ. Hầu như trên cánh đồng ngày xưa ấy, mọi vật vẫn nguyên sơ, những kỷ niệm ngọt ngào trông còn vẹn nguyên trong trái tim anh. Anh lại nhớ. Anh lại ước ao. Anh ước cho thời gian quay trở lại. Anh thấy nhớ Sương đến quặn lòng. Lam nhìn về phía xa xa. Nơi cuối những rặng cỏ lau, chiếc nón lá của ai đó cứ nhấp nhô ẩn hiện. Thoáng chốc, bóng trắng ấy đã di chuyển đến gần anh hơn. Nón lá vẫn ẩn vẫn hiện, vẫn đùa giỡn với tình yêu khát khao cháy bỏng, với nỗi nhớ mong da diết của anh như trò chơi trốn tìm thuở nhỏ. Anh lại nghĩ về ngày xưa. Những buổi chung đường sau giờ tan lớp, những cuộc hẹn hò đầy ắp ánh hoàng hôn. Sương cũng đội chiếc nón lá Gò găng, một sản vật nổi tiếng của quê hương đất võ. Với màu tinh khiết lứa đôi và đôi guốc mộc thân quen thuở nào. Hai đứa sánh đôi, tay trong tay thì thào về ước vọng, nhỏ to về cuộc sống, cười vang khi nhắc đến vợ chồng. Sương bảo, cả đời Sương chỉ yêu mãi Lam như yêu chính cánh đồng cỏ lau ắp đầy những kỷ niệm ngọt ngào. Ngày Lam nhập ngũ, Sương tặng người yêu mình bằng một vòng hoa kết bằng Cỏ lau để làm quà tiễn bước và không quên lời nhắn thì thầm: em vẫn đợi anh nơi cánh đồng lau ... -Anh Lam ! Anh Lam đấy phải không ?! Giọng nói của một người phụ nữ đã đưa anh rời bỏ những kỷ niệm ngày xưa để quay về với hiện thực. -Cô là.... Lam giật mình quay về phía người gọi với sự ngạc nhiên. -Anh không nhận ra em à ? Em là Sương đây mà. Cô gái ấy trả lời. -Cô là Sương !? Sương nào nhỉ ? Lam sau giây phút ngỡ ngàng trước một người phụ nữ sang trọng đứng trước mặt, anh đã nhận ra người gọi tên anh chính là Sương. Người mà đã hẹn hò, người đã cùng anh nuôi dưỡng giấc mơ hạnh phúc. Sao Sương lại đổi khác thế kia ?! Ngày xưa, Sương của anh dịu dàng, mộc mạc, đằm thắm nét quê. Nón lá, áo bà ba nhiều khi đi chân trần chạy rông trên đồng cỏ. Cả đời Sương ao ước được đi xe đạp điện với bộ áo dài đến trường mỗi bữa. Nhưng ao ước chỉ là ước ao. Trước mặt Lam bây giờ, Sương hoàn toàn đổi khác. Một phụ nữ rất sang trọng, ăn diện rất mốt, rất sành điệu như những cô gái thị thành mà Lam nhìn thấy qua phim truyện hoặc Ti vi. Cô đang đi con xe Air Blade 2011 màu đỏ bốc đô, chiếc quần đai ngắn hở mông và cả đôi giày cao gót nữa. Cô gái này là Sương của anh đấy ư? Anh thấy phân vân, hồ nghi về sự đổi thay của cô gái đang đứng trước mặt anh. Nhưng giọng nói và cả ánh mắt thì đúng là Sương rồi, đôi mắt này đã chôn kín hồn anh trong những đếm trường nhớ nhung khi những ngày anh còn tại ngũ. -Anh về bao giờ ? Có vợ chưa ? Sao lại đứng đờ người ở nơi bãi ma hoang vắng này... Sương hỏi. -.... Lam chưa kịp trả lời. -Em về thăm quê. Ngày mai là giỗ Nội. Sương giải thích. -.... - Anh cố kiếm mối nào ở phố cho tử tế mà nhờ. Thời nay mà sống ở quê thì cực lắm... -.... Lam vẫn chưa có câu trả lời. Có lẽ anh đang ngỡ ngàng trước sự đổi thay của Sương nên chưa hoàn hồn trước bối cảnh thực tại. Anh muốn tìm hiểu về sự đổi thay ấy nhưng chưa kịp hỏi, bỗng có tiếng gọi từ đằng sau: -Thôi đi em ơi. Đi về kẻo muộn. -Dạ . Sương đáp lời. -Thôi em đi trước. Chồng em đợi. Lam thấy anh ấy có đẹp trai không ? Sương nói với Lam. -... Lam ậm ừ không buông nổi thành tiếng. Tiếng xì xèo của xe máy lướt qua mặt anh. Để lại phía sau một làn khói xăng hăng sằn. Đám khói bay lơ lửng bồng bềnh hoà cùng màu xám úa của hoàng hôn quê nhà. Sương đã có chồng rồi ư ? Sương thay đổi nhiều quá. Phải chăng trên đời này ai cũng giống như Sương. Có lẽ thế nên đám thanh niên của làng cứ háo hức bỏ học bỏ nhà lên phố làm ăn. Mà khi có tiền, người ta linh hoạt hẳn ra, họ đã nhận ra rất nhiều điều. Như Sương chẳng hạn. Sương đã thấy sợ sự cực nhọc của người dân quê. Sương đã sợ và rời bỏ nơi đã sinh mình ra và đã hằng sâu những kỷ niệm ấu thơ ngọt ngào của mình. ... Đời là vậy sao ....! Lam bước đi trong đồng cỏ lau, gốc cỏ lau ấn vào chân anh nghe lòng đau nhói. Anh nhìn phía xa, những ngọn cỏ lau tua tủa như những rừng chông đâm thẳng lên trời, hoàng hôn trên đồng cỏ lau đang tím dần như chảy máu. Kim Sơn Giang
  5. Nguồn: CHIẾC CẶP BÍ ẨN (Truyện ngắn của Kim Sơn Giang )
  6. TIN NHẮN LÚC NỬA ĐÊM (Truyện ngắn: Kim Sơn Giang) -Alo ! Mày điên rồi hã ? Mày trông tao chết lắm à ? Bạn thân lại là như vậy sao ? Thằng kia ! Mày điếc rồi à ? Sao mày không trả lời ? Mày câm rồi phải không ? …. Tiếng chửi xói xả từ phía bên kia đầu dây điện thoại vọng lại. Hắn nghe rõ từng từ một. Hắn không trả lời. Hắn vẫn để điện thoại trong trạng thái kết nối cuộc đàm thoại. Nhưng hắn không còn chú ý nghe cuộc điện thoại này nữa. -Thật tội nghiệp cho con nhỏ này ! Hắn chắp lưỡi và nói một mình. Hắn ngã người ra ghế. Hắn vẫn cầm chiếc điện thoại đang hoạt động, tiếng chửi của người phụ nữ bên kia đầu dây vẫn vọng lại đều đều. Hắn có vẻ buồn. Không biết hắn đang buồn cho cuộc điện thoại đang diễn ra hay buồn vì một lí do nào khác. Vẻ mặt của hắn đăm chiêu nhìn về phái chân trời xa xa. Ánh mặt trời cũng dần dần khuất sau dãy núi phía đằng tây. Hoàng hôn bao trùm không gian, trước mắt của hắn là một bầu trời tím biếc màu buồn. Hắn và người phụ nữ vừa chửi hắn trong cuộc điện thoại kia là một đôi bạn thân từ thời tiểu học. Nhà hai người tuy không cùng xóm nhưng cũng gần nhau về mặt địa lí. Tuổi thơ của hắn và người phụ ấy đã gắn liền với biết bao kỷ niệm ngọt ngào, một tình cảm hơn cả tình bạn là chất keo đã kết dính thời trai trẻ của họ ở vùng quê êm ả thanh bình. Có đôi lúc, hắn tự nhủ với chính bản thân của hắn, hắn đã yêu người phụ nữ này từ thời trung học ! Nhưng có lẽ chỉ là một tình yêu đơn phương được gợn lên từ trong trái tim của hắn. Hắn chưa thốt ra lời nói yêu thương với người phụ nữ ấy bao giờ. Nhưng mỗi ngày hắn và người phụ nữ ấy không gặp nhau, hắn thấy lòng trống trải, thiếu thốn một thứ gì đó, hắn cứ thấy hình bóng của người phụ nữ này lảng vảng trong đầu của hắn. Hắn đã yêu người ấy thật rồi ! Thời gian dần trôi, tình cảm của họ cũng lớn dần theo năm tháng. Sự nghiệp đã không giúp họ trở thành những chiếc bóng của nhau trên đoạn đường đời của mỗi người như họ đã từng trải qua trong khoảng thời gian thời trung học. Hắn phải xa quê. Hắn nhận công tác một nơi mà hắn chưa bao giờ được nghe tới. Thời đất nước vừa thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế nên hệ thống thông tin liên lạc cũng không đáp ứng được vai trò thiêng liêng của ngành là chiếc cầu nối những tình cảm lứa đôi, không còn là cánh nhạn đưa tin, không còn là sợi dây liên hệ kết nối tình cảm họ. Họ mất liên lạc, hắn vẫn ôm hình bóng của người phụ nữ ấy hằng đêm cùng với giấc ngủ mộng mị ở nơi miền quê nghèo khó mà hắn đang công tác. Khổ thân cho hắn, lớp bụi thời gian có thể phủ mờ đi mọi vật nhưng không thể làm mờ đi hình bóng của một người mà hắn đã giành bao tình cảm chất chứa yêu thương. Một ngày về phép, hắn được tin người con gái ấy đã có gia đình. Một người cùng nghề, cùng đơn vị công tác với cô ta. Vậy là hạnh phúc rồi ! Hắn lẩm nhẩm trong miệng cầu mong cho em được hạnh phúc bên người yêu mới. Chúc mừng em, em nhé ! Hắn chúc mừng, lời chúc mừng ấy có lẽ chỉ để tự lừa dối tình cảm của chính bản thân hắn với người phụ nữ ấy mà thôi. Có ai lại vui và chúc mừng khi nghe người mình yêu đi lấy người con trai khác làm chồng bao giờ ! Nhưng biết làm sao được trong hoàn cảnh này đây ? Hắn tự nhận thấy cái lỗi của hắn. Hắn đã mất liên lạc, hắn đã vô tình để sợi dây tình ái buông thỏng khỏi chữ yêu, sợi chỉ hồng không còn buộc chặt hình bóng của hắn vào trái tim của người con gái mà hắn đã từng yêu thương tha thiết. Hắn lên đường quay lại đơn vị, công việc giúp hắn niềm vui để vơi đi sự thất tình đang chông chênh trong trái tim nồng nàn của hắn. Hắn lần đầu tiên trong đời đã được trải qua sự thất tình, trải qua cảm giác mất người yêu, cái cảm giác xót xa, bâng khuâng thật khó tả. Hắn cứ ngỡ trạng thái này kéo dài sẽ bị thời gian đánh quỵ ngã hắn. Hắn quằn quại trong cõi tim mình mỗi khi đi vào giấc ngủ. Hình bóng của người con gái ấy cứ hiện về và trở thành nhân vật chính trong những giấc mơ của hắn. Một người con gái hiền thục, giỏi dang, nhu mì, xinh xắn nhưng không kém phần tài tử như hắn. Có lẽ hắn yêu người con gái ấy vì cái chất lãng mạn, tài tử của cô ta. Nhưng rồi, thời gian cũng làm nguôi đi kỷ niệm. Cái bệnh thất tình của hắn cũng được thời gian và công việc chữa khỏi. Tình cảm ngày xưa hắn đã cất kín trong ngăn tim rớm máu yêu thương của mình. Hắn không về quê trong một khoảng thời gian dài. Mọi thông tin ở quê đối với hắn giờ đây hoàn toàn lạ lẫm. Có lẽ vì buồn tình, có lẽ vì công việc, có lẽ vì hắn giận quê hương của hắn. Hắn đã bị quê hương từ chối sự đóng góp công sức, từ chối sự cống hiến hết mình cho quê. Hắn đành phải gạc nước mắt giã từ lũy tre làng thân yêu để đi đến một nơi lạ lẫm xa xăm. Để rồi, hắn đã mất đi người mình yêu. Hắn giận quê hắn nhiều lắm lắm. Một ngày kia, đêm buồn nhớ quê, nhớ những kỷ niệm ngọt ngào thời trai trẻ, hắn đã gõ vào Google tên người con gái mà hắn đã từng yêu thương. Thật bất ngờ, tên người con gái ấy lại hiện lên trong một bài viết ở chuyên mục vòng tay nhân ái của một tờ báo mạng. Cô gái mà hắn đã từng yêu trong thời trai trẻ ấy, giờ đây đang mắc một căn bệnh nan y quá ác. Nhiều bệnh viện đã khước từ sự chữa trị. Nhiều trang báo điện tử đăng bài kêu gọi sự chung tay giúp sức cùng gia đình cô ấy với mong muốn kéo dài thời gian người con gái ấy đi về cùng thần chết. Hắn xem thời gian đăng tin của bài báo, thời gian đã khá lâu hơn một năm có lẻ. Lòng hắn như có bếp lửa đang thiêu đốt bên trong. Thời gian lâu như vậy, căn bệnh lại hiểm nghèo. Có lẽ cô ta đã đi về với thần chết rồi chăng ?! Hắn thấy hụt hẫng. Hắn không tin mảy may nào về sự tồn tại trên cõi đời này của cô ta nữa. Hắn không muốn tin điều đó, nhưng thời gian đưa tin của bài báo kia đã cũ lắm rồi… Hắn ngồi trầm ngâm suy nghĩ giữa đêm khuya, tiếng gió mùa đông bắc từng đợt tràn về lạnh buốt. Hắn chợt nhớ ra nơi đơn vị người bạn gái của hắn đang công tác theo địa chỉ trên bài báo mà hắn vừa xem, hắn cũng có một người bạn đang công tác ở đây. Niềm vui như hé mở. Hắn bốc điện thoại định gọi cho anh bạn đang công tác cùng cơ quan với cô bạn gái kia. Hắn nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng. Muộn quá rồi ! Hắn nghĩ không nên gọi điện vào lúc này. Hắn đã nhắn tin. Hắn nhắn với anh bạn của hắn "cậu có biết cô ấy không ? Hiện giờ còn sống hay đã chết chưa ?...”. Một dòng tin nhắn đã làm cho hắn khốn khổ trong cuốc điện thoại ban chiều và bao cuốc điện thoại mà hắn đã phải nghe. Tâm trạng của hắn lúc nhắn tin là muốn biết rõ cô ấy đã chết hay còn sống. Với hắn ngôn ngữ có thể có thừa để chọn những từ ngữ đẹp để lắp vào tin nhắn, nhưng có lẽ tính cấp bách của vấn đề, tình cảm trong trái tim của hắn thôi thúc hắn phải nhanh, nên hắn không kịp chọn được những từ ngữ đẹp để lắp vào tin nhắn kia. Nhưng hắn lại không ngờ cái tin nhắn ấy đã làm cho hắn phải khổ tâm…. Sáng hôm sau, những dòng tin nhắn mà hắn đang mong lại không đến, những tin nhắn không muốn đọc lại ào ạt tràn về máy điện thoại của hắn. "Tao đây, tao đang còn sống đây, mày trông tao chết đến thế ư ? Tao chết thì mày được gì mà mày mong như thế…” Hắn đọc tin rồi có gọi điện để giải thích và thăm hỏi về sức khỏe của người mà hắn mong mỏi đợi chờ. Nhưng chỉ là ý tưởng đẹp trong suy nghĩ của hắn thôi. Tội nghiệp cho hắn. Hắn liên tục bị chửi như tát nước vào mặt. Hắn không có cơ hội để giải thích và hỏi thăm dù chỉ một lời. Hắn ngồi thở dài. Tiếng thở dài của hắn nặng nề uể oải. Có lẽ hắn buồn lắm. Tình cảm trông mong theo tháng ngày và cả đi vào giấc ngủ của hắn bây giờ hóa thành người căm thù hắn, nguyền rủa hắn. Tình cảm yêu thương của người ấy đã dành cho hắn hiện giờ bằng cả những câu chữ, những lời nói tồi tệ nhất thế gian. Cuộc đời là vậy sao ?! Hắn gạt nước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn khóc vì có người chửi rủa hắn. Hắn chưa bao giờ để một ai đó có cơ hội để chửi, vậy mà nay nó đã và đang diễn ra. Người chửi hắn lại là người bạn gái hắn hết mực yêu thương. Hắn nghĩ, người ấy đang mắc bệnh, nếu mình mà lí giải hay giải thích, minh oan gì thêm có lẽ cô ấy sẽ buồn hơn trong cơn giận và làm cho cô ta sớm về với thần chết hơn. Thôi mình cứ nhịn, mình nhịn được mà, mình cứ để cho bạn chửi, bạn chửi nhiều sẽ thấy vơi đi cõi lòng và thoải mái hơn, như vậy sự sống sẽ kéo dài hơn. Hắn gật gù, mình cứ làm như vậy. Được nhìn thấy người mình yêu làm những việc họ thích, làm những việc mà họ cảm thấy thoải mái, những việc có thể đem lại niềm vui trước khi nhắm mắt và điều đó lại do mình tạo ra cũng là một điều hạnh phúc cho mình. Cuộc sống và là tình bạn hơn cả thân thiết thì nề hà gì những câu chửi của bạn. Vả lại, bạn chửi mình vì bạn chưa thật hiểu mình. Nhưng lỗi cũng do mình tạo ra, dòng tin nhắn vẫn còn sờ sờ ra đấy. Hắn nghĩ thế, hắn ngã người ra ghế, hắn bật lửa châm một điếu thuốc mong sẽ sưởi ấm được cõi lòng. Tiếng gió mùa đông bắc gầm rú trong đêm, người hắn tê cứng. Hắn đứng dậy vươn vai đẩy cánh cửa bước ra ngoài định thực hiện vài động tác cho đỡ lạnh rồi đi ngủ. Cánh cửa vừa được mở ra, hắn nhìn thấy phía đằng đông đã rực lên những ánh sáng hồng. Tiếng người đi, tiếng còi xe đã vọng lại từ phía xa của đường lộ. Vậy là một ngày mới đã bắc đầu. Hắn cầu mong nơi người bạn gái của hắn mau chóng vơi đi nỗi lòng. ( Kim Sơn Giang )
  7. HỎI TRẦU Ngạt ngào tình ướp hương xưa Run run hơi thở như vừa mới toanh Đành rằng là chỉ nghĩa ân Chúng ta đâu phải vợ chồng …chỉ yêu Nghe tim như nước biển chiều Mông mênh sóng vỗ bao nhiêu ái tình Thuyền yêu neo đậu bến mình Khỏa thân sóng vỗ cát tình bên nhau Nhà anh lỡ mất buồn cau Bâng khuâng tiếc nuối dây trầu không mong Thưa rằng cùng lá trầu không Vôi anh đang khát quệt hồng trầu chăng ? (Kim Sơn Giang)
  8. TỰ NHỦ VỚI MÌNH Ta lăn lóc giữa cuộc đời Mới hay mình có thực Giữa bộn bề ý nghĩ Ta vẫn tìm được ta. Sự đời này như sân khấu cầm ca Cuộc sống muôn màu là vỡ diễn Ta sống trăm năm một kiếp người khổ luyện Ta vẫn tìm được ta Giữa muôn vàn nơi ánh sáng hào hoa Lấp lánh lợi danh trong đèn màu sân khấu Khi khép màn nhung vai diễn Đêm cuộc đời chơ vơ Ta biến cuộc đời như một áng thơ Dẫu biết rằng phía sau màn nhung sân khấu Vẫn lấp lánh ánh đèn, vẫn tiếng reo hò cuộc sống Ta giữ vẹn lòng mình Ta vẫn tìm được ta Đứng lặng giữa cuộc đời bao ngã rẽ bao la Đã chọn vai cho cuộc đời sống đẹp Khi màn nhung đã khép Ta vẫn chính là ta ! (Kim Sơn Giang )
  9. TÌNH Giọt tình rơi đọng trước thềm Tơ tình lấp lánh buột êm cõi lòng Hương tình len giấc mơ hồng Bóng tình thấp thoáng giữa dòng mơ sa ! Kim Sơn Giang
  10. EM KHÔNG VỀ Thương em tự thuở ngày nào Yêu em đến nỗi gầy hao thân nè Cũng từ bữa bóng hiên che Mưa cho thổn thức kéo về buồn yêu Bên bờ cạn, đá xanh rêu Lưng trải thảm, ngọt cả chiều quanh hông Nhìn đôi nước mắt chảy ròng Ước đồng duyên thắm cho lòng cấy thơ Cớ sao giờ lại hững hờ Cho tương tư đến vật vờ trong anh Ngoài vườn rộn tiếng yến oanh Từng đôi duyên thắm kết vành trao hoa Làng bên đám rước qua nhà Sao em đi mãi !? Không về thắm duyên ? (Kim Sơn Giang)
  11. BÊN DÒNG THỜI GIAN (Kim Sơn Giang) Sáng lòng trời nắng nhạt. Vòm me đôi chim hót. Tỉ tê câu chuyện tình. Như chúng mình hôm nao. Ngoài bãi gió lao xao. Nhởn nhơ đôi bướm trắng. Dòng sông giờ phẳng lặng. In hình em ngọt ngào. Nhớ lại không gian nào Ngày chúng ta hò hẹn Bốn mắt nhìn bẻn lẻn Khi chạm hờ tay nhau. Thời gian ôi thời gian ! Có bao giờ trở lại ? Dòng sông đời trôi mãi Biết bao giờ gặp em ? TẶNG EM Tặng em buổi sáng yêu thương Bên tô hạnh phúc tỏa hương đợi chờ Tặng em một nửa dại khờ Làm chăn đắp lúc đợi chờ đêm thâu Tặng em một túi thơ sầu Cùng bầu rượu nhớ bên lầu duyên xưa Tặng em cơn gió thoảng đưa Hôn đôi môi cũ sớm trưa một mình Tặng em tài khoản chung tình Cùng ai trang trải lộ trình thế gian.... EM ĐI Em đi để lại chỗ ngồi Tạc vào cõi nhớ nghe môi ngọt tình Thương từng giọt nắng bình minh Yêu từng ánh mắt liếc nhìn thơ ngây . Chiều nao tay lại cầm tay Chiều nay chốn cũ người đi mất rồi Nghẹn lòng trước chữ tình côi Giận đời tình đến để rồi tình đi . Yêu thương nguyện ước làm chi Cho đời hoang vắng xuân thì người ơi ! CẶP GỐI ĐÊM KHUYA Ngày xưa cặp gối ấm tình Đêm nay gối lạnh một mình lẻ đôi Người xưa vội bỏ theo đời Đêm ôm gối chiếc đẫm lời con tim Kim Sơn Giang
  12. Hải đi thăm một phụ huynh của lớp bị tai nạn giao thông về vừa đến phòng Hội đồng đã nghe tiếng ồn ào vọng ra. Gì thế nhỉ ! Có lẽ là đám học sinh dỗi hơi của mình lại đánh nhau nữa rồi. Từ ngày Hải nhận chủ nhiệm lớp cá biệt này, Hải gầy đi trông thấy vì ngày nào lớp này cũng gây ra chuyện. Hải bước vào phòng. Trung, giáo viên tổng phụ trách của trường đã bảo: -Chuyện học sinh của lớp thầy đấy. Thầy giải quyết dùm đi ! -Chuyện gì vậy các em ? Hải hỏi các học sinh lớp chủ nhiệm của mình đang có mặt trong phòng hội đồng. Cả nhóm yên lặng không ai trả lời. Hải lại nghe loáng thoáng tiếng xì xào của nhóm học sinh đứng ngoài cửa nhìn vào to nhỏ: -Nó lấy chứ ai. -Chắc chắn là nó lấy rồi. -Tao cam đoan là nó lấy đấy… Hải thấy trong lòng có một điều gì đó bất an. Bao nhiêu ánh mắt của đồng nghiệp đang có mặt trong phòng hội đồng đang hướng về phái Hải như dò xét cách giải quyết của Hải đối với lớp học sinh cá biệt này. Từ đầu năm đến giờ, chỉ có 7 tuần nhưng lớp đã gây ra bao nhiêu là chuyện. Mới có tuần học đầu tiên, lớp đã đánh nhau tập thể với các lớp cùng khối. Rồi lại chuyện bỏ học đi tắm suối, chuyện tổ chức đánh bài... Bây giờ không biết chuyện gì đang xảy ra. Hải thấy như bị xúc phạm, Hải gắt: -Thầy hỏi các em chứ có chuyện gì ? -Dạ...bạn...Quang...lấy ...điện thoại di động của em. Phong người mất điện thoại ấp úng trả lời. Đầu Hải như rối tung, tai như ù lại. Thời gian qua lớp đã gây bao nhiêu là chuyện, bây giờ lại đánh cắp điện thoại. Mà chuyện cấm mang điện thoại di động đến trường, Hải là người đề nghị gắt gao trong cuộc họp hội đồng tháng trước. Vậy mà giờ lớp của Hải lại mang đến trường rồi lại đánh cắp nữa chứ. Cả phòng im lặng. Hít một hơi thật sâu, Hải lấy lại bình tĩnh. Hải tiếp: -Sao em cho rằng bạn Quang lấy điện thoại di động của em ? Hải hỏi Phong. -Dạ em thấy bạn bỏ trong cặp của bạn. Phong giải thích. -Em có lấy điện thoại di động của bạn không ? Hải quay sang hỏi Quang. -……. -Sao em không trả lời ? Sao lại khóc ? Việc gì phải khóc ? Hải gắt. Quang là một học sinh ngoan, bố vừa mất trong vụ tai nạn sập hầm vàng mấy tháng trước. Mất bố, Quang buồn việc gia đình nên học hành chểnh mãng sa sút. Hơn tuần nay, Quang thường vắng không lí do. Có lẽ buồn chán nên đã nhập bọn, nhập đàn đua đòi, game giếc, đánh nhau, giờ lại cắp điện thoại chứ gì. Lấy trộm điện thoại của bạn rồi còn khóc nữa chứ. Thật là tệ. Nhưng hoàn cảnh của Quang cũng đáng thương thật. Hải nghĩ thế. -Em có chắc là thấy bạn lấy điện thoại của em bỏ vào cặp không ? Hải hỏi Phong. -Dạ em chắc ạ. Thầy không tin thì lục cặp bạn ấy thì biết. -Em có đồng ý để bạn lục cặp của em không Quang ? Hải hỏi. -Hu..Hu..Hu. Quang không nói mà lại khóc to hơn. -Lục đi ! -Lục cặp bạn đi thầy ! -Nó lấy chứ ai ! -Lấy điện thoại của bạn mà còn khóc. Dị quá đi ! Cả nhóm học sinh nhôn nhao. Nghe đám bạn hào hứng nói thế, Quang lại ôm chiếc cặp của mình chặt hơn và nước mắt lại dàng dụa. Những vật cứng có kích thước kiểu dáng tròn tròn như chiếc điện thoại di động nằm phía trong lớp nhựa mỏng của chiếc cặp lại được lộ dần dần theo lực xiết của tay Quang. -Đấy đấy ! Cả nhóm bạn hô lên. Những thầy cô giáo có mặt trong phòng hội đồng đều tỏ vẻ mất lòng tin ở Quang. Cả Hải, Hải cũng nghĩ là Quang lấy chiếc điện thoại của Phong, tôi nghĩ vậy. Anh nghĩ, hoàn cảnh của Quang có thể xảy ra việc này, mà chắc chắn là thế. Anh không biết phải xử lý như thế nào cho phù hợp. Anh ngồi trầm ngâm, có lẽ Hải đang nghĩ cách giải quyết cho vẹn cả đôi đường. Nên phạt Quang thế nào, phạt Phong như thế nào, Phong mang điện thoại di động đến lớp nên cũng là người có tội. Hải lại nghĩ đến trường hợp nếu lục cặp của Quang, những vật tròn tròn phía bên trong lớp cặp nhựa kia mà không phải là chiếc điện thoại thì sẽ như thế nào đây. Quang là một học sinh ngoan mà...Hải đang nghĩ miên man. Bỗng “bụp” một cái. Theo tiếng giục của nhóm bạn và một số ý kiến đồng ý của một vài giáo viên trong phòng hội đồng, Phong đã bất ngờ lôi được chiếc cặp của Quang rơi xuống đất. Cả phòng hội đồng im lặng. Bỡi trong cặp của Quang chỉ toàn là củ khoai lang rơi ra chứ không có chiếc điện thoại di động nào cả. -Em mang những thứ này đến lớp để làm gì ? Hải hỏi Quang. -Dạ em tranh thủ lúc giải lao mang bán cho cô hàng trái ngoài chợ để lấy tiền mua thuốc cho mẹ. Hơn tuần nay, mẹ em đau nặng, nhà lại hết tiền... Cả phòng hội đồng im phăng phắt, có tiếng thút thít của ai đó. Tiếng trống vào lớp vang lên. Tôi cầm cặp bước lên lớp mà lòng nặng trĩu suy tư. Không biết Hải sẽ xử lý việc đó như thế nào. Cả những người có mặt trong phòng hội đồng nữa. Họ đã nghĩ gì và sẽ nghĩ gì, làm gì với hai em học sinh, với những trường hợp tương tự như trên !?
  13. TÌNH EM... Tình em như nước lòng sông khi buồn vơi nhớ khi vui lũ về Tình em như một dòng sông tưới hoa hạnh phúc đồng anh đợi chờ.... EM ĐI Én đi Gửi lại mùa xuân Phượng đi Gửi lại sân trường áo bay Mùa đi Gửi lại đêm ngày Em đi Bỏ lại Anh đầy nhớ thương. MƯA ĐÊM Mưa rơi ướt sợi tơ lòng Đứt con diều mộng, vỡ bong giấc đời Rượu suông cạn chén tình khơi Ngập tràn mong nhớ, đắng lời tri ân./. NỬA ĐÊM Nửa đêm gió lùa qua cõi nhớ Chạm vỡ miền thương rụng trái sầu Khắc khoải nỗi niềm trong khoảng mỏng Dại khờ năm tháng giữa vùng đau./. NGHE TIẾNG CHIM ĐÊM Đón cơn gió lạ buốt trời thương Lã chã vườn thơ nhịp điệu buồn Tiếng gọi khát lòng trong khoảng vắng Giật mình chim gọi lạc bầy thương ./. NGÀY MAI Có lẽ ta về với sông ta Tắm mát tuổi thơ lúc về già Cuộc sống muôn màu giăng kín bẩy Ta lại về ! Nghe nặng tình cha …! GIAO MÙA Sắc phượng buồn nhuộm chưa dày vệ cỏ Thoáng hơi may đã xao xác lá vàng Đắp lưng trời nếp chăn màu lãng đãng Để áo dài nơi cuối nẻo tung tăng... ÔM Đêm ôm quả đất cuối ngày Mưa ôm nỗi nhớ hao gầy tháng năm Nông dân ôm những nong tằm Đời ôm vật vã nghìn năm vẫn còn... ĐÊM Đêm Ôm thị tứ mưa phùn Đời Ôm nghiệp chướng mịt mùn lối đi Nàng Ôm chếch choáng men say Anh ôm trống vắng tháng ngày đợi trông./. (Kim Sơn 24/08/2011 ) TRƯỚC MẮT TÔI Anh thèm thuồng một ánh mắt thân quen Cảm thông cuộc đời anh đã bao ngày vật vã Một bàn tay bé xíu đã làm nên chuyện lạ Cháu mời ông …..! CÁNH CÒ CHIỀU NAY Mưa xuân ướt nổi nhớ nhà Tưới vùng kỷ niệm ngày ta hẹn hò Ngày xưa “ai ngắt cộng ngò” Buộc vào cõi mộng để cánh cò bâng khuâng ? LỠ HẸN... Ngày tháng gầy mòn vắng cố nhân Bâng khuâng giấy bút chẳng nên vần Buồn thương chim sáo sang sông mới Lỡ hẹn duyên đời lỗi tứ thơ ! Kim Sơn Giang KHAI PHÍM MÙA XUÂN Tân niên hạnh phúc khán hoa khai Kính chúc nhân gian vạn lộc tài Xuân vui năm mới, bình an đến Phú quý vinh huê, tất những ai…. Nhớ Bạn ! Sông quê nhuộm nhớ một màu. Tri âm nhuộm lấy nỗi đau bách tùng. Lòng ta nhuộm nỗi ngại ngùng.... Sự đời mơ thực bập bùng tương lai NGÀY VỀ Ngày về nhặt gió từ mây Gôm yêu thương vỡ đong đầy ngổn ngang Sưởi tim từ chút nắng vàng Uống hương tình ái đêm tàn khước say./. NGHE TIN Giật mình buông máy gọi alo…! Tiếng nấc Đầu dây Vẳng tiếng hồ Ngoại đã đi rồi Con về gấp...! Nghẹn lòng Xao xác Giữa hư vô …! NGOẠI ƠI ! Con chưa kịp về ngoại đã đi xa Vội vàng chi đã đến với ông bà Ngoại bảo con về chưa thỏa nhớ Giờ trời u ám cảnh tang ma ?! KHÓC NGOẠI Lòng trời rả rích những ưu tư Ngọn đuốc thương ai khóc đỏ lừ Nghẹn tiếng Nhị hồ lời đưa tiễn Kiếp người ! Lã chã giữa miền hư… TIỄN NGOẠI Đêm chua chát đếm từng cơn mưa đổ Tiễn ngoại đi con xơ xác cõi lòng Trong hương khói nguyện cầu nơi chín suối Mong ngoại ấm lòng nơi tiên cảnh phiêu diêu ! Kim Sơn tháng 8 Tân Mão LANG THANG Nhìn em buốt cả miền thương Bàn chân buốt cả dặm trường tương lai Đêm nghe tim buốt canh dài Hỏi đời có buốt lòng ai sinh thành ? MỘT KIẾP CHƠ VƠ Lặng người vào những đám đông Tìm lòng nhân ái, nghẹn dòng mưu sinh Đêm mơ đắp tấm chăn tình Thèm kêu bố mẹ, giật mình…. Chơ vơ …! VỠ GIẤC Lạnh lùng ôm gối bâng khuâng Vo tròn nỗi nhớ giữa vùng quạnh hiu Tim nghe lạnh buốt muôn điều Đêm nghe rạo rực bao nhiêu bóng hồng ./. NGHE TIN CON ĐỖ BÁCH KHOA Tin mừng con đỗ bách khoa Buồn trong khoé mắt, ướt nhoà niềm vui Mòn vai quang gánh cuộc đời Gồng thêm nặng trĩu một đời quê hương . Kim Sơn 20.7.2011 Tặng hoatim_diuem MỘT ĐÊM Một buồm biển thấy cô đơn Một mình gặm mãi nguồn cơn cứ đầy. Một hoa Xuân sắc đã chầy. Một đêm... Hạnh phúc Đông đầy đời anh .
  14. Thầy Minh đọc xong bài văn mẫu. Bài văn mà theo thầy Minh thì đạt nhất trong đợt kiểm tra này. Cả lớp im phăng phắt để tận hưởng dư vị ngọt ngào, sâu lắng của bài văn tiêu biểu mà thầy Minh vừa đọc. - Hay quá ! Hay quá chúng bay nhỉ ! Tiếng xì xào tán thưởng của những học sinh ngồi từ bàn dưới vọng lên. -Không biết bài của bạn nào ta ? Có những ý kiến thắc mắc, tò mò muốn biết chủ nhân đang sở hữu một bài văn tiêu biểu. -Phải xin chữ ký mới được. Một nhóm khác đã nhỏ to như thế. Không chỉ một vài học sinh nóng lòng muốn biết chủ nhân của bài viết này mà có lẽ cả lớp đều có một suy nghĩ như nhau. Bỡi từ khi thầy Minh về trường và được phân công dạy bộ môn văn của chúng, lớp có nhiều cây bút mới triển vọng. cứ mỗi đợt kiểm tra lại xuất hiện một vài bài văn hay. Không biết bài văn lần này là của bạn nào được lê hương đây… -Các em có đoán được bài văn thầy vừa đọc là của bạn nào không ? Thầy Minh hỏi lớp. -Không ạ ! cả lớp đồng thanh. Của ai vậy thầy ?.! Lớp nhốn nháo. -Của Hải chứ của ai ! Có tiếng đoán già đoán non vọng lại từ phía cuối dãy hành lang. -Chứ ai vào đây nữa. Có tiếng đồng tình một số học sinh đang râm rang. Thầy Minh mỉm cười. Cái mỉm cười của thầy lần này rất khó hiểu và xen lẫn sự giọt buồn vẫn còn đọng lại nơi cuối mắt. Có lẽ thầy đang thất vọng về sự quả quyết của một nhóm bạn vừa rồi. Thầy cũng có lẽ thất vọng về bài viết của Hải lần này. Hải là một học sinh ngoan. Em có tố chất văn chương. Ngày đầu tiên thầy về trường được phân công đảm nhận bộ môn Ngữ văn của lớp, Minh đã nhận ra chất văn từ một bài làm văn với kết quả trung bình của Hải. Minh đã động viên và chọn em vào lớp bồi dưỡng của đội tuyển học sinh giỏi văn cấp trường. Những bài viết tiếp theo của Hải đã mang lại những kết quả bất ngờ và là niềm vui của Minh. Minh hy vọng Hải sẽ mang về một giải văn cấp tỉnh cho trường trong kỳ thi cấp tỉnh sắp đến. Giờ đây cả lớp nhôn nhao bàn tán về Hải, Hải thì cuối mặt. Hải biết rằng bài văn của mình sẽ không đạt được điểm cao như những lần trước. Bỡi Hải có viết được gì đâu. Đề bài mà thầy Minh cho lần này đối với Hải là hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn mới ngoài sự tưởng tượng của Hải. Làm văn mà không hình thành được cảm xúc thì viết sao cho ra chữ. Thế nhưng cũng có một chút hy vọng đối với Hải. Ngày trước thầy Minh cũng cho một đề văn mở kiểu như thế này, Hải thấy thiếu tự tin khi nộp bài nhưng lại được thầy khen và được đọc mẫu trước lớp. Từ bài văn đó, Hải đã được thầy Minh chọn vào đội tuyển bồi dưỡng cấp trường. -Bài văn của ai vậy Thầy ?! -Của ai vậy thầy ?! Cả lớp nhốn nháo giục thầy Minh cho biết tác giả của bài văn mẫu. -Theo các em thì bài viết thầy vừa đọc là của bạn nào ? Thầy Minh nêu câu hỏi tạo sự tò mò của lớp. -Của Hải. -Của Hải ! Cả lớp đồng thanh quả quyết một điều như chân lí. Bỡi những lần trước bài văn của Hải lúc nào cũng được thầy Minh đọc mẫu và hết lời khen ngợi. Hải là cây văn số 1 của khối mà. Không khí lớp học bỗng dưng chùn xuống. Họ im lặng để đón nhận kết quả công bố từ thầy Minh và sự dự đoán của của chúng. Có những học sinh ngồi há hốc miệng để nghe thầy công bố. Thầy Minh lại thủng thẳng. Thầy chậm rãi rời khỏi bàn giáo viên và bước xuống dưới lớp. Thầy tiến về phía dãy bàn cuối lớp. Có lẽ Minh muốn lẫn tránh những ánh mắt dò xét, tò mò của những học sinh. Minh bước đến cuối lớp lại quay lên, Minh bước chậm rãi mắt nhìn lên tấm bảng đen. Các em ạ ! Bài văn mà thầy vừa đọc là bài viết của Linh. Bạn Linh lần này viết rất tốt, cảm xúc rất chân thành. Hành văn mạch lạc, gãy gọn cách bạn lựa chọn ngôn ngữ rất hình tượng giàu cảm xúc, có sức thuyết phục lay động tình cảm của người đọc. Mặc dù bài viết của Linh vẫn còn một vài khuyết điểm, Thầy đã phê cụ thể vào bài làm của bạn. Nhưng với sự sáng tạo trong cách chuyển tải tình cảm của mình cho người đọc, thầy đánh giá bài của bạn là bài xuất sắc nhất trong lần kiểm tra này. Bên cạnh bài của Linh còn có nhiều bài cũng rất đáng tuyên dương như bài viết của Bích Thắm, Thùy Dương, Thành Phong. -Các em tuyên dương bạn bằng một tràng vỗ tay nào ! Minh đề nghị lớp. Cả lớp vỗ tay sôi nổi. Có những tiếng “cho xin chữ ký”, “cho xin chữ ký” của một số học sinh vang lên. Trong không khí sôi nổi phấn chấn của lớp. Thầy Minh lại đánh giá tiếp. -Bên cạnh bài viết hay của rất nhiều bạn trong đợt kiểm tra này như thầy vừa kể ở trên. Những bạn đạt kết quả rất tốt trong những đợt kiểm tra trước lại không giữ được đẳng cấp của mình cho bài kiểm tra này. Thầy cảm thấy buồn vì lớp chúng ta còn những bạn đạt điểm kém. Cái lỗi lớn nhất của bài điểm kém này lại là viết lệch đề so với yêu cầu của thầy. Lớp học đang sôi nổi bỗng dưng im lặng. Những đôi mắt long lanh nhìn thẳng về phía thầy Minh dò xét. Có tiếng nhỏ to thắc mắc. Bài của bạn nào vậy nhỉ. Thầy đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rồi vậy mà vẫn bị lỗi lệch đề là sao….. Các em có biết đó là bài của bạn nào không ? Thầy Minh lại gây sự tò mò của lớp. Cả lớp học hô to từ không như vốn từ này đang nằm lòng trong miệng của chúng. Thầy Minh không trả lời yêu cầu của chúng. Thầy đi thẳng về phái cuối lớp, bỗng dừng lại trước mặt của Hải. Các em ạ. Đề bài lần này đâu đến mức quá khó phải không !? Thầy yêu cầu em hãy kể về những kỷ niệm sâu sắc nhất của mình đối với người cha. Theo thầy thì chúng ta ai cũng có thể đạt điểm từ trung bình trở lên. Bỡi ai mà không có những tình cảm thiêng liêng đối với người cha của mình. Đề bài quá rõ có gì đánh đó chúng ta đâu sao lại viết nhầm nội dung, lệch đề kia chứ. -Hải ! Em đọc đề có kỹ không ? Thầy đã nhắc các em bao nhiêu lần rồi. Trước khi làm bài, chúng ta phải phân tích các yêu cầu của đề và xây dựng một dàn ý đại cương trước khi viết. Sao đề yêu cầu viết về người cha, em lại viết về thầy là sao? -Thút thít… Hải nghẹn ngào. Em nhìn xuống dưới đất. Đôi dòng nước mắt lăn tròn trên đôi gò má. Có lẽ Hải bị tổn thương từ lời nhận xét của thầy Minh chăng. -Sao em lại khóc !? Đề thì dễ, nhưng em lại làm không đạt, tôi có nói gì xúc phạm đến em cơ chứ. Thầy chỉ đánh giá bài viết của em để em rút kinh nghiệm cơ mà. Tiếng Hải thút thít ngày càng to hơn. -Vì sao em khóc ?! -Dạ….. -Việc gì mà khó nói hã em ? Thầy Minh gặn hỏi. -….. -Được rồi. Cuối buổi ở lại gặp thầy. Cả lớp chúng ta nghỉ. Thầy Minh tỏ vẻ không vui bước lên bục giảng ngồi trên chiếc ghế của bàn giáo viên đợi câu trả lời của Hải. Cả lớp ra về không khí nặng trĩu bao trùm không gian lớp học. -Dạ con không có bố. Hải cuối mặt xuống và khóc nứt nở. Minh thấy lòng nặng trĩu. Anh nhìn ra khung cửa sổ. Những đám mây trắng ngoài phía chân trời níu kéo nhau bay về phía xa. Khoảng trời mịt mù mây xám đã dần dần nhường chỗ cho khoảng trời xanh bao la. Những tia nắng cuối đông đã làm ấm lại cả một không gian đang im lìm lạnh lẽo. -Từ nay thầy sẽ làm bố của con được không ? Minh vỗ vỗ lên đầu cô bé. -Dạ. Thế thì còn gì bằng nữa thầy ạ. -Vậy thì gọi bố đi chứ. -Dạ. Bố. Con sẽ viết lại bài văn thầy nhé, à quên, bố nhé. Minh mỉm cười nhìn lên tấm ảnh gia đình đang treo trên tường. Hai đứa bé trông thật kháu khỉnh đáng yêu. Mới đó mà đã mười mấy năm rồi. Nhanh thật !
  15. ( Ảnh minh hoạ - Nguồn Internet ) Lam lang thang trên cánh đồng cỏ lau. Anh lần dò những vết nứt của thời gian để tìm lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày ấy. Bước chân của anh chạm vào những vạc cỏ thân quen. Mũi anh vẫn ngưởi thấy vị ngọt của tình yêu xưa cũ. Hầu như trên cánh đồng ngày xưa ấy, mọi vật vẫn nguyên sơ, những kỷ niệm ngọt ngào trông còn vẹn nguyên trong trái tim anh. Anh lại nhớ. Anh lại ước ao. Anh ước cho thời gian quay trở lại. Anh thấy nhớ Sương đến quặn lòng. Lam nhìn về phía xa xa. Nơi cuối những rặng cỏ lau, chiếc nón lá của ai đó cứ nhấp nhô ẩn hiện. Thoáng chốc, bóng trắng ấy đã di chuyển đến gần anh hơn. Nón lá vẫn ẩn vẫn hiện, vẫn đùa giỡn với tình yêu khát khao cháy bỏng, với nỗi nhớ mong da diết của anh như trò chơi trốn tìm thuở nhỏ. Anh lại nghĩ về ngày xưa. Những buổi chung đường sau giờ tan lớp, những cuộc hẹn hò đầy ắp ánh hoàng hôn. Sương cũng đội chiếc nón lá Gò găng, một sản vật nổi tiếng của quê hương đất võ. Với màu tinh khiết lứa đôi và đôi guốc mộc thân quen thuở nào. Hai đứa sánh đôi, tay trong tay thì thào về ước vọng, nhỏ to về cuộc sống, cười vang khi nhắc đến vợ chồng. Sương bảo, cả đời Sương chỉ yêu mãi Lam như yêu chính cánh đồng cỏ lau ắp đầy những kỷ niệm ngọt ngào. Ngày Lam nhập ngũ, Sương tặng người yêu mình bằng một vòng hoa kết bằng Cỏ lau để làm quà tiễn bước và không quên lời nhắn thì thầm: em vẫn đợi anh nơi cánh đồng lau ... -Anh Lam ! Anh Lam đấy phải không ?! Giọng nói của một người phụ nữ đã đưa anh rời bỏ những kỷ niệm ngày xưa để quay về với hiện thực. -Cô là.... Lam giật mình quay về phía người gọi với sự ngạc nhiên. -Anh không nhận ra em à ? Em là Sương đây mà. Cô gái ấy trả lời. -Cô là Sương !? Sương nào nhỉ ? Lam sau giây phút ngỡ ngàng trước một người phụ nữ sang trọng đứng trước mặt, anh đã nhận ra người gọi tên anh chính là Sương. Người mà đã hẹn hò, người đã cùng anh nuôi dưỡng giấc mơ hạnh phúc. Sao Sương lại đổi khác thế kia ?! Ngày xưa, Sương của anh dịu dàng, mộc mạc, đằm thắm nét quê. Nón lá, áo bà ba nhiều khi đi chân trần chạy rông trên đồng cỏ. Cả đời Sương ao ước được đi xe đạp điện với bộ áo dài đến trường mỗi bữa. Nhưng ao ước chỉ là ước ao. Trước mặt Lam bây giờ, Sương hoàn toàn đổi khác. Một phụ nữ rất sang trọng, ăn diện rất mốt, rất sành điệu như những cô gái thị thành mà Lam nhìn thấy qua phim truyện hoặc Ti vi. Cô đang đi con xe Air Blade 2011 màu đỏ bốc đô, chiếc quần đai ngắn hở mông và cả đôi giày cao gót nữa. Cô gái này là Sương của anh đấy ư? Anh thấy phân vân, hồ nghi về sự đổi thay của cô gái đang đứng trước mặt anh. Nhưng giọng nói và cả ánh mắt thì đúng là Sương rồi, đôi mắt này đã chôn kín hồn anh trong những đếm trường nhớ nhung khi những ngày anh còn tại ngũ. -Anh về bao giờ ? Có vợ chưa ? Sao lại đứng đờ người ở nơi bãi ma hoang vắng này... Sương hỏi. -.... Lam chưa kịp trả lời. -Em về thăm quê. Ngày mai là giỗ Nội. Sương giải thích. -.... - Anh cố kiếm mối nào ở phố cho tử tế mà nhờ. Thời nay mà sống ở quê thì cực lắm... -.... Lam vẫn chưa có câu trả lời. Có lẽ anh đang ngỡ ngàng trước sự đổi thay của Sương nên chưa hoàn hồn trước bối cảnh thực tại. Anh muốn tìm hiểu về sự đổi thay ấy nhưng chưa kịp hỏi, bỗng có tiếng gọi từ đằng sau: -Thôi đi em ơi. Đi về kẻo muộn. -Dạ . Sương đáp lời. -Thôi em đi trước. Chồng em đợi. Lam thấy anh ấy có đẹp trai không ? Sương nói với Lam. -... Lam ậm ừ không buông nổi thành tiếng. Tiếng xì xèo của xe máy lướt qua mặt anh. Để lại phía sau một làn khói xăng hăng sằn. Đám khói bay lơ lửng bồng bềnh hoà cùng màu xám úa của hoàng hôn quê nhà. Sương đã có chồng rồi ư ? Sương thay đổi nhiều quá. Phải chăng trên đời này ai cũng giống như Sương. Có lẽ thế nên đám thanh niên của làng cứ háo hức bỏ học bỏ nhà lên phố làm ăn. Mà khi có tiền, người ta linh hoạt hẳn ra, họ đã nhận ra rất nhiều điều. Như Sương chẳng hạn. Sương đã thấy sợ sự cực nhọc của người dân quê. Sương đã sợ và rời bỏ nơi đã sinh mình ra và đã hằng sâu những kỷ niệm ấu thơ ngọt ngào của mình. ... Đời là vậy sao ....! Lam bước đi trong đồng cỏ lau, gốc cỏ lau ấn vào chân anh nghe lòng đau nhói. Anh nhìn phía xa, những ngọn cỏ lau tua tủa như những rừng chông đâm thẳng lên trời, hoàng hôn trên đồng cỏ lau đang tím dần như chảy máu....
  16. Hải đi thăm một phụ huynh của lớp bị tai nạn giao thông về vừa đến phòng Hội đồng đã nghe tiếng ồn ào vọng ra. Gì thế nhỉ ! Có lẽ là đám học sinh dỗi hơi của mình lại đánh nhau nữa rồi. Từ ngày Hải nhận chủ nhiệm lớp cá biệt này, Hải gầy đi trông thấy vì ngày nào lớp này cũng gây ra chuyện. Hải bước vào phòng. Trung, giáo viên tổng phụ trách của trường đã bảo: -Chuyện học sinh của lớp thầy đấy. Thầy giải quyết dùm đi ! -Chuyện gì vậy các em ? Hải hỏi các học sinh lớp chủ nhiệm của mình đang có mặt trong phòng hội đồng. Cả nhóm yên lặng không ai trả lời. Hải lại nghe loáng thoáng tiếng xì xào của nhóm học sinh đứng ngoài cửa nhìn vào to nhỏ: -Nó lấy chứ ai. -Chắc chắn là nó lấy rồi. -Tao cam đoan là nó lấy đấy… Hải thấy trong lòng có một điều gì đó bất an. Bao nhiêu ánh mắt của đồng nghiệp đang có mặt trong phòng hội đồng đang hướng về phái Hải như dò xét cách giải quyết của Hải đối với lớp học sinh cá biệt này. Từ đầu năm đến giờ, chỉ có 7 tuần nhưng lớp đã gây ra bao nhiêu là chuyện. Mới có tuần học đầu tiên, lớp đã đánh nhau tập thể với các lớp cùng khối. Rồi lại chuyện bỏ học đi tắm suối, chuyện tổ chức đánh bài... Bây giờ không biết chuyện gì đang xảy ra. Hải thấy như bị xúc phạm, Hải gắt: -Thầy hỏi các em chứ có chuyện gì ? -Dạ...bạn...Quang...lấy ...điện thoại di động của em. Phong người mất điện thoại ấp úng trả lời. Đầu Hải như rối tung, tai như ù lại. Thời gian qua lớp đã gây bao nhiêu là chuyện, bây giờ lại đánh cắp điện thoại. Mà chuyện cấm mang điện thoại di động đến trường, Hải là người đề nghị gắt gao trong cuộc họp hội đồng tháng trước. Vậy mà giờ lớp của Hải lại mang đến trường rồi lại đánh cắp nữa chứ. Cả phòng im lặng. Hít một hơi thật sâu, Hải lấy lại bình tĩnh. Hải tiếp: -Sao em cho rằng bạn Quang lấy điện thoại di động của em ? Hải hỏi Phong. -Dạ em thấy bạn bỏ trong cặp của bạn. Phong giải thích. -Em có lấy điện thoại di động của bạn không ? Hải quay sang hỏi Quang. -……. -Sao em không trả lời ? Sao lại khóc ? Việc gì phải khóc ? Hải gắt. Quang là một học sinh ngoan, bố vừa mất trong vụ tai nạn sập hầm vàng mấy tháng trước. Mất bố, Quang buồn việc gia đình nên học hành chểnh mãng sa sút. Hơn tuần nay, Quang thường vắng không lí do. Có lẽ buồn chán nên đã nhập bọn, nhập đàn đua đòi, game giếc, đánh nhau, giờ lại cắp điện thoại chứ gì. Lấy trộm điện thoại của bạn rồi còn khóc nữa chứ. Thật là tệ. Nhưng hoàn cảnh của Quang cũng đáng thương thật. Hải nghĩ thế. -Em có chắc là thấy bạn lấy điện thoại của em bỏ vào cặp không ? Hải hỏi Phong. -Dạ em chắc ạ. Thầy không tin thì lục cặp bạn ấy thì biết. -Em có đồng ý để bạn lục cặp của em không Quang ? Hải hỏi. -Hu..Hu..Hu. Quang không nói mà lại khóc to hơn. -Lục đi ! -Lục cặp bạn đi thầy ! -Nó lấy chứ ai ! -Lấy điện thoại của bạn mà còn khóc. Dị quá đi ! Cả nhóm học sinh nhôn nhao. Nghe đám bạn hào hứng nói thế, Quang lại ôm chiếc cặp của mình chặt hơn và nước mắt lại dàng dụa. Những vật cứng có kích thước kiểu dáng tròn tròn như chiếc điện thoại di động nằm phía trong lớp nhựa mỏng của chiếc cặp lại được lộ dần dần theo lực xiết của tay Quang. -Đấy đấy ! Cả nhóm bạn hô lên. Những thầy cô giáo có mặt trong phòng hội đồng đều tỏ vẻ mất lòng tin ở Quang. Cả Hải, Hải cũng nghĩ là Quang lấy chiếc điện thoại của Phong, tôi nghĩ vậy. Anh nghĩ, hoàn cảnh của Quang có thể xảy ra việc này, mà chắc chắn là thế. Anh không biết phải xử lý như thế nào cho phù hợp. Anh ngồi trầm ngâm, có lẽ Hải đang nghĩ cách giải quyết cho vẹn cả đôi đường. Nên phạt Quang thế nào, phạt Phong như thế nào, Phong mang điện thoại di động đến lớp nên cũng là người có tội. Hải lại nghĩ đến trường hợp nếu lục cặp của Quang, những vật tròn tròn phía bên trong lớp cặp nhựa kia mà không phải là chiếc điện thoại thì sẽ như thế nào đây. Quang là một học sinh ngoan mà...Hải đang nghĩ miên man. Bỗng “bụp” một cái. Theo tiếng giục của nhóm bạn và một số ý kiến đồng ý của một vài giáo viên trong phòng hội đồng, Phong đã bất ngờ lôi được chiếc cặp của Quang rơi xuống đất. Cả phòng hội đồng im lặng. Bỡi trong cặp của Quang chỉ toàn là củ khoai lang rơi ra chứ không có chiếc điện thoại di động nào cả. -Em mang những thứ này đến lớp để làm gì ? Hải hỏi Quang. -Dạ em tranh thủ lúc giải lao mang bán cho cô hàng trái ngoài chợ để lấy tiền mua thuốc cho mẹ. Hơn tuần nay, mẹ em đau nặng, nhà lại hết tiền... Cả phòng hội đồng im phăng phắt, có tiếng thút thít của ai đó. Tiếng trống vào lớp vang lên. Tôi cầm cặp bước lên lớp mà lòng nặng trĩu suy tư. Không biết Hải sẽ xử lý việc đó như thế nào. Cả những người có mặt trong phòng hội đồng nữa. Họ đã nghĩ gì và sẽ nghĩ gì, làm gì với hai em học sinh, với những trường hợp tương tự như trên !?
  17. Mấy hôm nay, con gái không yên lành thân ngọc. Vợ đưa con gái đi viện. Đứa con trai lớn thì về thăm ngoại và ở với ông bà. Một mình phải đối diện với cảnh quạnh hiu một mình đơn lẻ. Nhà cửa chông chênh thiếu hơn ấm của người. Bếp nằm im không nhả khói. Giường chiếu lạnh que. Sân vườn bề bộn… những chuỗi ngày thật ảm đạm, tái tê. Một mình lại lang thang trên nét. Tôi có ý định sẽ lên blog viết một cái gì đó cho đỡ bớt nỗi niềm cô lẻ, vơi đi cái dài lê thê của đêm đông lạnh lẽo. Tôi thầm mong trời sáng thật nhanh. Đợi tiếng gà gáy sáng, mỏi mòn trông tiếng chân người đi chợ. Nhưng đêm đông vẫn lạnh lẽo buông, gió bấc vẫn rít từng hồi, hương đêm vẫn tuôn từng luồng khí lạnh, sự cô đơn len lỏi vào tận thấu tâm can. Tôi ngồi gõ tay trên bàn phím, tôi viết mãi mà câu chữ không thành. Lâu lắm rồi tôi không còn viết. Tôi tự bảo với chính mình không nên viết. Bỡi lẽ những dòng cảm xúc của mình, những đứa con tinh thần, không còn thích nghi với sự góp mặt vào những bữa tiệc tinh thần của giới trẻ hiện nay. Tôi lục lọi trong mọi ngõ ngách của thế giới thứ ba. Đầu tiên là các trang blog. Tôi đọc, tôi cố đọc và cố hiểu những điều mà tác giả, chủ những trang blog muốn gởi gắm đến người đọc. Tôi không tài nào hiểu hết tận tường những nội dung mà người viết muốn sẻ chia. Có phải chính bản thân tôi cũng không còn phù hợp với cách viết, lối sống của giới trẻ bây giờ ! Điều mà tôi không hiểu đầu tiên có lẽ là cách dùng kí tự. Những bài viết sai chính tả, cách dùng từ rất phim và cả dùng ngôn ngữ tiếng lóng. Có những từ, có những câu, những đoạn …tôi đọc không được để đâu mà hiểu. Tôi tự nhủ thầm, mình đã lạc hậu lắm rồi ! Tôi lại lang thang rảo bước. Tôi lần theo dấu vết những lời bình của tuổi Teen để lại. Tôi bắt gặp rất nhiều bài viết có thể nói là hay và rất hay, nhưng chủ đề thì tập trung vào một mối. Đó chính là sex, là khai thác cảnh phòng the của các sao, là sự xâm nhập vào đời tư người khác, là cảnh học trò đánh nhau xé quần cởi áo. Những bài viết chứa đầy những hình ảnh khoả thân, những ngôn ngữ dung tục, những cảnh tái hiện phòng the và cả những trò lưu manh để thực hiện mục đích chiếm đoạt thể xác con người. Thật tội lỗi ! Tôi càng đọc càng nghĩ lại càng không hiểu về văn hoá đọc, văn hoá viết của giới trẻ bây giờ. Tôi lại tiếp tục lang thang. Con thuyền nhàn rỗi cuối cùng cũng cập được bến sông thơ. Tôi vui mừng vì đã tìm được sự đồng cảm cùng sở thích. Tôi tranh thủ đọc, tranh thủ cảm nhận thẩm thấu tác phẩm. Nhưng lại thoáng buồn bỡi những trang thơ hiện nay bên cạnh những tác phẩm hay lại đan xen những bài thơ được viết theo sự sáng tạo của tuổi mới lớn, (không biết nghĩ thế có đúng không), vì tôi không thấy được cái hay của nó. Ngồi thẩn người để nghĩ ngợi về văn hoá đọc viết của giới trẻ hiện nay, tai tôi đã nghe tiếng xì xào của bước chân người đi chợ. Tiếng xe cộ ầm ầm. Tôi mở toan cánh cửa để nhìn ra sân nhà. Phía đằng đông mặt trời cũng vừa rựng đỏ. Một ngày mới lại bắt đầu. Tôi hy vọng ngày mới con gái xuất viện về nhà, tôi sẽ không còn đối diện với cảnh nhà lạnh lẽo thiếu vắng hơi ấm của người, bếp nhà cũng ấm hơn khi có bàn tay phụ nữ…
  18. kimsongiang

    ĐÊm Xa QuÊ

    Đêm trở gió lùa qua khe cửa Phủ dày lên nỗi nhớ quê cha Quơ chiếu chăn trời vừa rấm nước Thấy thương sao mẹ nó ở nhà. Năm nay gió mùa nghe đến sớm Chiếc áo phông thằng Tý chật rồi Mái nhà tranh khuyết dần năm tháng Trăng lén nhòm mẹ nó hàng đêm. Đêm giật mình thương lại càng thương Người lữ thứ quê người vất vưởng. Tim rỉ máu từng cơn gió chướng Nhìn vợ con chịu cảnh cơ hàn. TỰ SỰ CÙNG TATa góp nhặt tình người từ những gian nan tròn trịa rụng xuống cuộc đời loang loáng những âu lo ta vào đời như người tham gia trò chơi nơi đấu trường cuộc sống rẽ bước sang thuyền bằng kinh nghiệm mưu sinh. NGÀY ẤY NGỌT NGÀO... Đứng ở trời quê rơi giữa vùng kỷ niệm Thuở ấu thơ nghe dư vị ngọt ngào Ta bỗng lớn trên vai mòn gánh mẹ Nỗi bạc đầu toan tính của đời cha. Giữa đổi thay sắc áo hồng quê cũ Hình ảnh yêu thương nơi quá khứ hiện về Những cánh đồng chắc chiu mẹ cấy Mùi khói thơm mùa gặt đợi chờ. Đây cầu tre thước tha tà áo mới Tiếng cười ai xen giấc mộng học trò Ôi cái thuở tảo tần nuôi hạnh phúc Bắt tép nuôi cò (*) giờ hóa sáo sang sông. Về lại thăm quê giữa bộn bề suy nghĩ Được, mất, vui, buồn, quá khứ, tương lai Ôi thời gian những điều ta không thể… Nhưng mãi trong tim ngày ấy ngọt ngào . -------------- (*)Câu ca dao: "uổng công bắt tép nuôi cò Cò khôn cò lớn cò giò lên cây"
  19. Cổng trường khép đón tương lai Cho ai chèo chống tiễn ai cập bờ Đâu màu phượng rụng trong thơ Gieo bao nỗi nhớ vào tờ mến thương Cùng ai mỗi sớm sân trường Gió nghiêng làn tóc lùa hương đợi chờ Thương người ! Ừ nhỉ vu vơ... Nghe rơi tiếng phượng sang đò đưa duyên Nếu mai ... Thôi nhé ... Sẽ phiền... Có ai chẳng ngại đôi miền nắng mưa ...! Thương rồi bím tóc đung đưa Ta về ướp với hương dừa tháng năm.... Trách Trời ! Một kiếp trăm năm... Sao ông lại nỡ nặn lầm thế gian ....
  20. kimsongiang

    BÂng QuƠ

    Gió chiều khe khẽ bờ dâu Bâng quơ nón lá về đâu…?! ấy thời…. Bãi sông, bến vọng ơi hời Bướm xưa nghiêng cánh rơi rồi câu ca (*) (*) Bướm vàng đậu trái mù u Lấy chồng càng sơm lời ru càng buồm
  21. kimsongiang

    PhƯỢng CuỐi MÙa

    Cổng trường khép đón tương lai Cho ai chèo chống tiễn ai cập bờ Đâu màu phượng rụng trong thơ Gieo bao nỗi nhớ vào tờ mến thương Cùng ai mỗi sớm sân trường Gió nghiêng làn tóc lùa hương đợi chờ Thương người ! Ừ nhỉ vu vơ... Nghe rơi tiếng phượng sang đò đưa duyên Nếu mai ... Thôi nhé ... Sẽ phiền... Có ai chẳng ngại đôi miền nắng mưa ...! Thương rồi bím tóc đung đưa Ta về ướp với hương dừa tháng năm.... Trách Trời ! Một kiếp trăm năm... Sao ông lại nỡ nặn lầm thế gian ....
  22. kimsongiang

    Thầy Tôi 2...

    Có những buổi bình minh Thầy bắt đầu bài giảng Con chim sâu trên vòm me thôi hát Ánh mặt trời nhòi khe cửa ghé thăm. Rồi bao buổi bình minh Thầy đưa chúng em đến chân trời sáng rực Màu hào hùng chân lý Cả dân tộc ngàn năm Rồi biết mấy thu qua Lá xanh mầm chớm nụ từ những đêm không ngủ Hương hoa đời bay xa Rồi biết mấy thu qua Thầy đưa chúng em trở về với cội nguồn dân tộc Để thêm yêu quê hương đất nước mình qua từng trang sách gấp Lòng tự cường khơi dậy sức dựng xây Rồi biết mấy thu qua Cha mặc cho con chiếc áo màu dòng tộc Mẹ mặc cho con chiếc áo màu cuộc sống Thầy khoác đời con chiếc áo làm người...
  23. kimsongiang

    ThẦy TÔi

    Có những chiều như thế Lặng nhìn tách cà phê Rỏ từng lời than thở Thành vần thơ êm đềm. Có những chiều như thế Lặng nhìn chuyến đò trôi Khua mái chèo chở nặng Đưa người sang sống đời. Có những chiều như thế Lặng lẽ dâng cho đời Từng nốt trầm bài giảng Nâng tâm hồn xa khơi. Có những chiều như thế Mưa bụi nhoàn bay bay Quê hương ! Đời khát vọng Cho tình yêu vơi đầy. Có những chiều như thế Thầy lặng lẽ hiến dâng Cả mái đầu điểm bạc Cho mầm xanh cuộc đời ...
  24. kimsongiang

    NgÀy Ấy NgỌt NgÀo...

    Đứng ở trời quê rơi giữa vùng kỷ niệm Thuở ấu thơ nghe dư vị ngọt ngào Ta bỗng lớn trên vai mòn gánh mẹ Nỗi bạc đầu toan tính của đời cha. Giữa đổi thay sắc áo hồng quê cũ Hình ảnh yêu thương nơi quá khứ hiện về Những cánh đồng chắc chiu mẹ cấy Mùi khói thơm mùa gặt đợi chờ. Đây cầu tre thước tha tà áo mới Tiếng cười ai xen giấc mộng học trò Ôi cái thuở tảo tần nuôi hạnh phúc Bắt tép nuôi cò (*) giờ hóa sáo sang sông. Về lại thăm quê giữa bộn bề suy nghĩ Được, mất, vui, buồn, quá khứ, tương lai Ôi thời gian những điều ta không thể… Nhưng mãi trong tim ngày ấy ngọt ngào . -------------- (*)Câu ca dao: "uổng công bắt tép nuôi cò Cò khôn cò lớn cò giò lên cây"
  25. kimsongiang

    BÂng QuƠ

    Gió chiều ru khẽ bờ dâu Bâng quơ nón lá về đâu…?! Bỏ thời…. Bãi sông, bến đợi vọng lời Tỉ tê con bướm ru hời câu ca (*) Lá trầu gió thổi bay xa Thân cau nhuộm nắng trái ngà luyến thương Ấu thơ ngày ấy chung đường… Ngọt ngào tiếng nẫu đồng hương quê người Khuôn trăng nặng nợ một lời Bảo nhau rằng nửa cuộc đời ghép nên Nong tằm kén sắp vàng phên Giông đưa sấm nổ vang rền sông quê Rộn ràng áo thắm đường đê Bâng khuâng ta mãi đôi bờ cách xa. ---- (*) Bướm vàng đậu trái mù u Lấy chồng càng sơm lời ru càng buồn

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...