Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. HÀNH TRÌNH THƠ Một thằng bé ở thế kỷ trước Đêm xé giấy hí hoáy làm thơ Bài thơ về sự gì, chẳng rõ Chỉ viết được đôi câu dang dỡ Xếp tấm giấy ấy làm thuyền Thằng bé đem thả vào vũng mưa trước cửa Cùng ra khơi truy tìm phần còn lại của bài thơ phân nửa Thế kỷ mới bước sang Vẫn chưa thấy bóng thuyền về … ĐCĐ
  2. BÀI THƠ VỀ NGUỒN CỘI Men theo những vỉa tầng nham thạch nguyên sinh Nhặt dấu chân loài khủng long sót lại Tôi nhặt ánh mắt người đàn bà đầu tiên bày ra tiếng nói Nên từ nay em trở thành nỗi nhớ trên bàn tay tôi Hang động chập chùng như âm vọng mồ côi Dẫu thượng đế hứa trồng thêm hoa lá Ước mơ cũ nhất của con người chẳng bao giờ hóa đá Sinh sôi hoài trong giấc ngủ đêm đêm Trái tim khờ đôi lúc thả bay lên Tôi trả giá bằng vô vàn tiếp đất Nâng niu mấy rồi cũng tan về bụi, cát Nằm trên vai tên đạo tì thầm lặng – thời gian Men theo đoạn cầu sóng dập gãy miên man Nhặt mụn vỏ ốc chứa đầy lời tiên cá Áp vào tai nghe đời buồn đến lạ Chiếc thuyền tôi lao vào mắt bão tự trầm Những mảnh hồn cùng bọt biển hòa âm Ăn rong rêu dò lối về nguồn cội Trong mộng ấy bầy hải âu chết đói Xác nỗi buồn rơi xuống triệu cơn mưa. ĐCĐ ĐCĐ
  3. BỖNG THẤY CHÁN … Bỗng thấy chán mấy câu thơ đèm đẹp Diễm lệ ngôn từ ngọt kẹo mạch nha Nhai đến bã những mối tình ướt nhẹp Những “anh-em” chuyên hành hạ thi ca Bỗng buồn nôn bao bài thơ tán tụng Kiếm huân chương, xôi thịt, bỏ vô mồm (?) Lịch sử nào chẳng đầu rơi và máu rụng Hay ho gì hô hoán thúi thành thơm Bỗng thấy sợ mấy câu thơ chửi bới Chửi loài người rồi chửi cả quỷ ma Mắng chúa phật chê trần gian tội lỗi Bụng giáo, gươm mà khoác tấm cà sa Bỗng mắc cở bao câu thơ mô phạm Răn dạy người sắc sắc với không không Ngoài phố kia bao cảnh đời khốn nạn Thi ca từng chia sẻ phận long đong? Bỗng tởm lợm bọn thơ văn dâm tục Con mắt ghèn ngó không cao quá lỗ trôn Xui già hư thân dạy trẻ con hám dục Tài cán gì nấp níu váy Xuân Hương *** Bỗng rỗng tuếch với trò chơi ghép chữ Cứ loay hoay mớ mẫu tự vô hồn Mê ảo thuật nghiện xoay tròn ngôn ngữ Những điệu vần ngáp ngáp đợi đem chôn … ĐCĐ
  4. Ơ KÌA, MÁ Ơ kìa, má Sáu còn nhớ con không? Má đào hầm miệt Củ Chi giấu con hồi nẫm Chiều hôm đó tụi nó lôi cả nhà ra đòi đánh Bỏ đói mấy ngày má cương quyết không khai Ơi kìa, má nhận ra chớ? Đêm chống xuồng đưa tiểu đội tụi con vượt vòng vây Còn gói ghém thêm chục đòn bánh tét Đám dân vệ nổi xung kéo vô làng đốt hết Mấy đứa em con đành ở đợ, làm thuê Ơ kìa, má hẳn nhớ mặt con nè Thằng “bắc kỳ” bị đạn xuyên vào cẳng Má cõng trên lưng lội ba cánh đồng hun nắng Lén đưa ra bưng chờ đồng đội rước đi Ơ, tui bây giờ lú lẫn chẳng còn nhớ nổi thứ gì Mấy ông có thương người già neo đơn, mua giúp cho tờ vé số … ĐCĐ
  5. NGỘ NHẬN (SẾN KHÚC XI) Xòe tay bắt lấy tia ánh sáng yếu ớt Nắng mong manh chừng đó thôi sao Tôi nheo mắt khinh thường mặt trời trên cao Khinh thường cơn khát khô trong cổ Cùng chờ em đủ mấy mùa phượng đỏ Áp chiếc vỏ ốc lên tai – lắng nghe sóng vỗ Tôi bỉu môi cười thầm Biển cả chỉ chừng ngần ấy Đâu sánh bằng cơn mưa lạnh chỗ thường ngồi Tôi đợi em và mùa thu cùng ướt ... Cho đến khi thấu hiểu được sức tàn phá của trận bão giật Nhận ra đợt hạn cháy da từ mỗi ánh mặt trời Khi con đường em đi hằng ngày lá đã thôi rơi Với một người – không phải là tôi …* ĐCĐ * ý thơ Hoàng Minh Vũ
  6. PHÁO HOA Hôm nay họ bắn pháo hoa, bé ạ Nghe nói tiêu đến hằng chục tỉ đồng Vỉa hè lạnh hãy rúc vào ngực mẹ Đêm con mơ sẽ thấy những cầu vồng ĐCĐ 
  7. NGÀY TUYỆT CHỦNG CỦA BÔNG HOA MƯỜI GIỜ Nỗi ám ảnh mỗi ngày Mặt trời sẽ lặn đi Vũ trụ lại đen thui như thùng dầu hắc Anh và em bay hoài tìm bông hoa mười giờ thất lạc Rồi nằm chết đói lúc mười giờ Lời cảnh báo mỗi ngày Sẽ chiến tranh thế giới thứ ba Bắt đầu bằng cuộc cãi nhau giữa hai thằng bé Về tiếng gáy hai con dế Dế lửa vàng hay dế than đen Tiếng mơn trớn mỗi ngày Vang vang từ chiếc loa Rằng triệt sản con người để đỉnh cao vô sản Loài kỳ nhông lũ lượt kéo nhau vào sa mạc lánh nạn Nơi chưa mọc lên nấm mồ dành cho những hoang thai Câu thơ an ủi mỗi ngày Hay lời kinh nguyện ngân nga Từ vỉa san hô lở lói dưới lòng đại dương thăm thẳm Từ đôi mắt buồn rầu trong hũ rượu rắn Từ lưỡi dao cắt ngang cổ người phóng viên Từ giọng hú của những thi hài một-ngày-nào-rồi-sẽ-hóa-điên Vẫn chưa gặp được giống hoa mười giờ tuyệt chủng … ĐCĐ
  8. BẤT CHỢT CHIỀU THỨ SÁU Muốn gõ đôi dòng về em keyboard lạnh lùng những rung động không thật bỏ ngang khổ thơ đầu tiên đôi môi thơm và khóe mắt dịu hiền … Delete Viết điều gì đây ca tụng úa vàng áo len ấm và mùa đông trở lại hay chắt mót nỗi buồn ra trang trải câu thơ dỡ dang … Delete Nhơ nhớ góc hoài niệm xa xăm người con trai đốt thuốc và người con gái khóc buổi chiều gầy gò trong quán cóc ý tứ bỗng sáo rỗng vu vơ không hồn … Delete Chỉ còn tiếng sóng biển gào Hoàng Sa – Trường Sa cơn uất nghẹn và nỗi buồn nhược tiểu trò bắt nạt quá quen rồi 4000 năm chơi đểu hiện bất ngờ trên màn hình những con chữ không biết thất tình đang đòi xuống đường thắp đuốc duyệt binh cùng với Joshua cùng với Hong Kong! ĐCĐ
  9. PHƯƠNG TIỆN Họ khoét mắt Tôi sẽ nhìn bằng tai Họ đục thủng tai Tôi sẽ nghe bằng lưỡi Họ cắt lưỡi Tôi sẽ nói bằng tay Nếu bị họ đẩy xuống vực sâu Tôi sẽ bay lên bằng sự thật. ĐCĐ 
  10. CÁC MẶT HÀNG Tôi, gã bán hàng rong Dạo khắp đó đây cùng các mặt hàng : Dốt nát, dối gian, trá ngụy … Chỉ phân phối lẻ kiếm sống thôi Còn nếu ai có nhu cầu buôn sỉ Hãy đi theo lối này, đến gặp đất nước tôi. ĐCĐ
  11. BÀI CHO ĐẸP Người nào phải là sông Sao ta hoài mặn biển Môi người ướt trẻ trung Ta lạt chay thánh thiện Hay thương cây sầu đông Nên úa rầu lá cỏ Hay tay mình trống không Đành xướng danh nỗi nhớ Cùng nẻo phố, cùng mưa Đứng thiền chờ nhắn nhủ Cổ ba ngấn em qua Ta ngọng lời tự thú *** Cứ thế mỗi ngày đau Bên đời ta ngoại đạo Đấm ngực tiễn chiều mau Chuỗi ho chừng rướm máu. ĐCĐ
  12. BẰNG TUỔI EM Hồi ở lứa tuổi em tôi tập đánh đàn và làm thơ tình hòng “cưa” đổ cô bạn hoa khôi tổ dân phố Bằng tuổi em con tôi há mồm khóc nức nở khi đón ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc Và, sau này, khi bằng tuổi em cháu chắt tôi sẽ … ĐCĐ (Joshua Wong, 17 tuổi, lãnh đạo phong trào đấu tranh đòi dân chủ tại HongKong)
  13. THƠ ĐỎ ĐÊ Ê Ê : ĐIỂM DANH TỰ DO (đọc thay lời phát biểu trước các học viên cai nghiện tại một trường giáo dục thanh niên do lực lượng TNXP thành phố HCM quản lý) ... Cha mẹ thân cò lặn lội miếng ăn Các em tốc độ những trò phao phổng Khoe trăm cách chơi, bày nghìn cách sống Xuýt xoa tưng bừng tán tụng tự do Các em kêu ca từng phút từng giờ Đập tay mãi đòi cửa đời rộng mở Sống gấp gáp sống không cần hít thở Gót chân hoang dẫm nát mảnh đời hoang Bạn bè rảo xe hai buổi đến trường Vào xưởng máy, lên rừng xuống biển Chỉ e chưa hết mình cống hiến Các em cười ruồi nói chuyện dại, khôn Hiện đại trá hình chất độc ngụy trang Bông hoa giả đánh lừa con bướm thật Đang đói ngấu các em vồ vập Sấp mặt rồi đau thấu tim gan Khi sa cơ ngày cúi mặt trá hàng Đêm gặm nhấm những huy hoàng vụt mất Trên đôi môi còn hằn thương tật Các em hằn học triết lý về tự do Cái cuốc cái cày nghiệp lớn ông cha Tốn dăm giọt mồ hôi các em rên xiết Những bữa ăn nhỉnh đậu rau hơn cá thịt Các em hằm hè dè bỉu tự do Tự do này vốn dĩ ai cho Tiếng đồng vọng mấy tầng xương máu Ngập ngụa mãi trong giấc dài mộng ảo Ai diễn dịch vô tình một ngữ nghĩa đơn sơ. * * * Tự do của ta là bọc trứng Âu Cơ Cuộc ly thân gừng cay muối mặn Biển ở lại, rừng theo nghìn dặm Con chim Lạc chia bầy xây tổ để yêu nhau Ta mơ vụ chiêm vụ mùa mà phút rảnh rang đâu Vừa đắp lũy phía nam lại xây thành hướng bắc Cây tre thép giong ngựa vào cổ tích Tất bật mùa màng quên khuấy tấm huân chương Tự do gói trong bánh tét bánh chưng Lúa, như thơ, phải lấm bùn mới có Vỏ dưa xanh ngọt ngào ruột đỏ Lênh đênh phận mình cho bờ cõi rộng trùng khơi Tự do là hợp-chất-máu-mồ-hôi Muốn cướp trắng chúng giở chiêu ma giáo Chiếc móng nhỏ lọc lừa đánh tráo Vụ oan án kéo dài Bắc thuộc một nghìn năm Tự do đòi ta dài tóc đen răng Lá trầu trái cau chào nhau thơm miệng Chân chất nước ao, trữ tình nước giếng Hóm hỉnh yêu nhau cởi áo qua cầu Tự do này chẳng ai cướp ai đâu Sông suối vốn hiền lành con tôm con cá Vì độc lập cọc chông tua tủa Đến bây giờ nhắc lại vẫn ghê răng Tự do đâu chỉ riêng Đinh, Lê, Lý, Trần ... Chú Tểu, thằng Bờm phải cùng tham dự Chòm râu bạc lung linh trang cổ sử Sang sảng tuyên ngôn “Nam quốc sơn hà …” Tự do thay tròn ánh trăng ngà Giọng bầu thiết tha hai đầu xứ sở Ai nỡ quay lưng người ơi người ở Vùi dập thân Kiều, son sắt bớ Nguyệt Nga Tự do này theo bước ông cha Gồng gánh nhau ly hương mấy độ Ngọn muống ngọt sông Hồng, rau đắng thơm Nam Bộ Con cá lóc đồng bằng mơ quẫy sóng hồ Gươm Hạt bạc hạt vàng lúa gạo nàng Thơm Nghĩa mẹ công cha trái bần trái đước Nên vợ nên chồng câu hò bến nước Khói đốt đồng không vướng mắt mà cay Tự do mắc gì lại của tụi bây Ông đồ mù khóc bằng thơ bằng máu Chủ Quán, Lão Tiều liều mình cơn bão dữ Mảnh dư đồ thất lạc một trăm năm Một trăm năm ca dao ứ giọt máu bầm Cò ơi cò, chỗ đâu mày lót ổ Ngước mặt lên nhìn trời ru câu khốn khổ Giếng nước sân làng từ ấy biếng xanh trong Gào đòi tự do giọng ếch khản trên đồng Thây ma đói bế bồng đầy phố chợ Cha bón cao su, mẹ đi nhà thổ Em gái ta bị hiếp lúc mười ba Tự do của ta đến lúc trả lại ta Tấm nóp con dao vươn mình lớn dậy Góc nhỏ Điện Biên chuyển rung thế giới Thanh toán cho xong một thế kỷ nợ nần. * * * Ở tận đâu đâu xáp đến chia phần Tự do của ta họ bán rao như tôm cá Bốn nghìn năm ngút trời ngọn lửa Đau nào bằng ngày sông núi phân đôi Kén chưa ươm xong dâu mới đâm chồi Ăn chưa trọn bữa cơm ngon đoàn tụ Giấc ngủ vội vừa bén hơi giường chiếu cũ Nhãn độ thơm hương mà quyên phải bay xa Rào kẽm gai nhức nhối mỗi sân nhà Trên phố gặp nhau cúi đầu chép miệng Đêm ngoại ô lập lòe ánh điện Nơm nớp lo tiếng súng vu vơ Thiếu tự do hạt cát nhỏ bất bơ Trôi nổi hai dòng đục trong Bến Hải Cầu Hiền Lương oằn lưng mỏi đợi Thân ở bên ni mà dạ gởi bên tê “Ráng đợi ngheng, em – thống nhất anh về.” Câu ước hẹn ròng ròng ba thập kỷ Rừng Trường Sơn bền gan chiến sĩ Hầm Củ Chi tì súng vọng phu Họ dọa ta thành bụi thành tro Đường ra trận trải hoa thơm cỏ lạ Họ muốn ta thành vôi thành đá Qua đạn bom lửa thử vàng mười Đem đô la họ tráo chác thịt tươi Lông mọc còn da, sót chồi đâm rễ Họ rải bột da cam, dội hình lõa thể Trên đầu súng mình trăng vẫn đòi thơ * * * Ơi gió đầm đìa sáng ấy tự do Ta hít say sưa cho no lồng ngực Cờ phất phơ bay báo hôm vui nhất Từng viên sỏi mọn cũng chào nhau Hơn ba mươi năm cứ ngỡ buổi nào Tay ôm nỗi niềm mặc cho nước mắt Những ai còn đây và ai lỡ mất Cùng hòa vào dòng thác lũ tự do Ta ngẩng cao đầu thế giới nhìn ta Bài học lớn chưa hề tiền lệ Cổ tích bạn bè sẽ thêm vào chuyện kể: “Một góc địa cầu có nước nhỏ Việt Nam …” * * * Giống mẹ giống cha hay lảm hay làm Hạt lúa củ khoai đòi này mầm đâm tược Cái cuốc cái cày nghỉ ngơi sao được Khi miệng hố bom ngạo mạn nhìn trời Áo vá đến trường xót quá các em tôi Cân gạo ký ngô là chia năm sẻ bảy Những quả mìn câm ken dày nương rẫy Tự do điểm danh – chúng tôi phải lên đường Tháng ba chào tạm biệt người thương Tháng tư không còn tên riêng nữa Tháng năm dịu dàng gam màu cỏ úa Những Chiến, Hùng, Trang, Huệ … những Hồng, Hương … Thanh niên xung phong lấn biển mở rừng Vui thuở hồng hoang đầu trần chân đất Gặp lại thịt xương mấy thời vệ quốc Tự do đòi không chỉ máu, mồ hôi Theo cánh chim xanh tỏa bốn phương trời Đem tin lạ bằng dòng kênh mới mở Nông trường thênh thang đông vui phố chợ Áo mới đến trường chân sáo các em tôi Và, kìa em, cô gái hay cười Rấm rứt suốt những ngày đầu ngủ đất Mũ tai bèo bé con thi gan cùng muỗi, vắt Qua tuổi đá buồn ngọc quí sáng long lanh Vết thương xưa biên giới đã lành Thằng bạn tôi phơi lưng trần trưa nắng Vẫn cái thói quen đem về thời tải đạn Lúc nhọc nhằn hay huýt sáo tình ca Vì tự do lại chuẩn bị đi xa Lại dép lốp, ba lô, dăm bài thơ nho nhỏ Nơi bát ngát bao công trình lại mở Năm tháng miệt mài lại phủ vết chai xưa Chúng tôi, thế đấy, sống thật thà Sống hết mình thời kỳ sung sức nhất Không suy tư những hao mòn được mất Sống vì mọi người – câu nói tự thành thơ … * * * Đất nước cần cù dưới ánh tự do Từ quả thị sắp bước ra nàng Tấm Từ nong cà sẽ vươn mình Phù Đổng Mặt trống đồng ghi đủ bốn nghìn năm Ai nỡ lấy đi một ánh trăng ngần Bầu trời xanh, những ngày tươi đẹp nhất Chính các em thôi – các em đang đánh mất Tự than thân cá chậu chim lồng Đất nước mình sông biển bao dung Lặn ngụp chi ao tù nước đọng Tổ quốc đẹp những chân trời rộng Ai hẹp hòi chẳng mở một vòng tay Hãy nhìn kia em – màu đỏ quốc kỳ Bớt xầm xì xuýt xoa trách móc Ghi nhớ lấy mỗi lần tim nhịp đập “Không có gì quý hơn độc lập tự do.” ĐCĐ (hình ảnh các học viên đang lao động tại một trường cai nghiện)
  14. NGHE QUANH ĐÂY ĐÂU CŨNG LÀ EM Có ngọn gió đi xa mất bốn hôm rồi Gió nơi nào bàn chân lầm lủi bước Là gã đàn ông anh tiện tằn nước mắt Chiếc lá hè nấn ná đợi về thu Chỉ có điều mùi tóc đã ôn nhu Môi thơm vậy một lần chưa nếm hết Anh chống chếnh với phố phường đơn độc Dẫu quanh mình chưa thiếu lắm người quen Có làn hương xa vắng đúng bốn đêm Hương ở đâu vẫn nồng xưa hương ngọc Gã đàn ông anh đổ thừa cay mắt Giọt lệ này rón rén để dành thu Chỉ có điều khuya ngọng nghịu tiếng ru Thiếu nhịp võng tóc đêm dài mất giấc Anh ngồi đếm những vì sao chưa mọc Nghe quanh mình đâu cũng là em. ĐCĐ
  15. CHO BUỔI CHIỀU THU CUỐI CÙNG Mưa ngấm ướt môi hay môi làm mưa ướt Buổi chiều thu cuối cùng khe khẽ chạm tay tôi Gìn giữ lại trong mắt nhau đôi ngấn nước Chiếc lá bay hay lòng mình chơi vơi. Mùa đông về nền nã – giống em thôi Giấu đôi tay trong vạt áo len – giấu bằng kỷ niệm Những kỷ niệm từng ngả đầu vào ngực tôi Ly cà phê quán tháng mười ngọt lịm. Sẽ có người thay hai đứa mình đứng đếm Bao nhiêu cơn mưa đã tìm chết phía chân trời Bao nấn ná trên cành, cùng bao lá không rơi Bao sợi tóc mỗi khuya chưa vội trắng. Tôi mang buổi chiều thu cuối cùng ra sưởi nắng Ánh sáng hát gì mà sao nắng chẳng vui ? ĐCĐ
  16. SINH RA ĐỂ LÀ TẤT CẢ là que diêm chờ bùng cháy vuông ao tù chưa đến được dòng sông là núi đứng yên lúc đất quay vòng là lời nguyện cầu lẫn trong email thư rác phiến lá treo mình trên nhành cây chết khát khúc gỗ mục giữa rừng cho lũ bọ nương thân là người chăm những mộ phần thời thế lãng quên nhát chổi quét đường vào đêm lắm gió là kẻ kéo tấm chăn phủ lên chiếc thi hài chẳng ai buồn ngó là lối cỏ mòn đưa tới ngọn đồi xa là bài ca là bàn tay ân cần mềm mại … tôi sinh ra để hóa thân hết thảy ngoại trừ một bản copy ĐCĐ
  17. ĐỪNG KHÓC THƠ ƠI (Gửi đến hương hồn cháu Phạm Thị Nhung 10 tuổi, học sinh lớp 3 Trường Tiểu học Đức Bồng, xã Đức Bồng, huyện Vũ Quang, Hà Tĩnh, nhịn ăn sáng đến trường và đã chết vì đói.) đừng khóc cho tôi, em ạ tôi đang khóc giùm em chăng chớ rấm rức cho tôi, thơ ạ dành khóc cho đói khổ, nhọc nhằn đừng khóc mỗi riêng con, mẹ ạ nước mắt này vì mẹ khôn nguôi thôi nức nở vì tôi, thơ ạ nồi cháo khuya húp vội cầm hơi đừng khóc cho nhau, tình ạ bi thương xưa hẳn cũ càng rồi đừng cay mắt cho tôi, thơ ạ cơn đói kia vừa mới qua đời đừng khóc cho con, Chúa ạ giáo đường cô đơn thánh giá mồ côi chớ đấm ngực vì tôi, thơ ạ lời nguyện suông rửa sạch tội muôn loài ? ừ, nhớ khóc cõi tạm này, thơ ạ mỗi dòng chữ xuống hàng một giọt mặn tuôn rơi. ĐCĐ
  18. NHỮNG AI (sau khi đọc bản tin về em bé học sinh bị chết đói trên trang của bạn Trần Huy Minh Phương) Con chim biết được gì từ đôi môi lầm rầm khấn nguyện Của người tín đồ mở cửa chiếc lồng phóng sinh Bàn tay chìa ra bên vỉa hè van xin Nhận được gì từ tờ bạc lẻ bố thí Đứa bé, cụ già thóp thoi mùa đói Hiểu được gì những dự án, hợp đồng Kẻ tha hương ngược bước bão giông Còn được gì tiếng cụng choang ly từ khung cửa ấm Những ai nhân cách bị đạp dẫm Nhận được gì ngược đãi bất công Những ai tù tội cùm gông Học được gì góc phòng giam không ánh sáng Những ai cùng đường tuyệt vọng Biết được gì từ lời an ủi chung chung … Những ai đang khao khát tiến hành Một cuộc cách mạng Để xóa sạch mọi kiểu cách mạng Mệnh danh ĐCĐ
  19. THẢ SÁO Mở lồng thả sáo bay xa Bỗng dưng chim chóc nhớ nhà, lạ chưa Xòe tay hòng hứng hạt mưa Hay lòng mình ướt nghìn xưa ướt về ĐCĐ
  20. TRUYỀN THUYẾT (3) Cuộc hành hương chẳng hề lưu trong sách sử Vết tích chuyến thám hiểm truy tìm lại tình yêu là vết sẹo dọc ngang Là bước lạc đà dưới đỏ máu ánh trăng Tiếng vút roi trên lưng người nô lệ da đen đau rát Như kẻ mất quê gục đầu vào giữa hai đùi Con đà điểu vùi đầu vào cát Che đi tông tích đời mình Hằng đêm, em và anh, chắt mót ánh sao băng Soi bước lữ hành băng qua khuya hoang mạc Ta đặt hài cốt tổ tiên dưới bóng cây xương rồng gai góc Khi giòng sông cổ xưa đã cạn sóng ầm ì Như người du mục thèm quả chà là chín rữa trên cây Anh tham lam uống từng vốc trường sinh Cùng mỗi hơi thở em bên yên bình ốc đảo … ĐCĐ
  21. BÀI VỊNH CÂY ĐU ĐỦ Một cổ thụ vạm vỡ Trăm chùm gởi đu đeo Một quan chức lơn lớn Cả dòng họ thoát nghèo Một tay thơ nổi tiếng Chục tên tuổi ăn theo Một cục c … tõm xuống Bầy cá đói leo nheo ĐCĐ
  22. TẠP NGHĨ CUỐI THU có thể bởi con sông cất tiếng gọi tôi trở thành người đàn ông thời xa xăm bởi mùa thu trên nhành cây hấp hối nhắc hai ta tuổi đã xế trăng rằm có thể em chờ hóa đá với trăm năm chiến tranh còn đâu mà cà kê nàng Tô Thị vì những héo úa thường còn lắm điều kể lể mỗi đêm về rụng xuống một sương khuya mùa thu bỗng chừng vàng vọt đến nhường kia dấu chân con nai mưa hôm qua xóa mất đôi tình nhân đâu lý gì thấm thắc buổi em đi tôi vẫn hát đợi bình minh giá có thể lòng ta là ngọn gió vô tình cứ thổi mãi và chẳng hề cạn sức sau mỗi thất tình vẫn trái tim bền bỉ đập giá có thể một ngày ta có thể quên nhau … ĐCĐ
  23. NẾU BUỒN NẾU VUI Nếu buồn em hãy cầm chiếc lá gầy trong tay đi đến cuối đường này thì rẽ phải sẽ gặp mùa thu đang nằm kiệt sức từng ngày Nếu vui hãy ra phố với khăn len quàng cổ hỏi thăm lũ sẻ nâu tíu ta lót ổ chúng sẽ dẫn em đến nơi mùa đông, lại cùng tôi, tìm về đoàn tụ Bằng chẳng buồn chẳng vui em hãy ra phố tìm đến người ăn mày già cùng khổ đặt vào tay ông chiếc lá ấy và một bữa ăn trưa. ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...