Jump to content

HÀN PHONG VŨ

Thành viên
  • Số bài viết

    83
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    7

Bài viết được đăng bởi HÀN PHONG VŨ


  1. XỨ THANH ƠI

     

    Xứ Thanh ơi! Sao mà thương nhớ

    Bao năm rồi ta đã xa quê

    Xa bạn bè, thầy cô yêu dấu

    Xa một thời ký ức tuổi thơ ngây.

     

    Xa con kênh, và cánh đồng lúa chín

    Với những buổi chiều gánh nước tưới khoai

    Xa cái tết, tình quê hương ấm áp

    Những xuân hè náo nức cả hồn cây.

     

    Xứ Thanh ơi! Gắng gỏi cùng ta nhé,

    Hẹn một ngày ta sẽ trở về đây!

     

    Hàn Phong Vũ


  2. BÀI THƠ

    K ính tặng Mẹ Tim!

     

    Ôi! Mẹ Tim như là tiên dáng thế

    Mang tình thương ban tặng cho đời

    Ôi Mẹ Tim như hoa hồng tươi thắm

    Luôn nở nụ cười hiền dịu trên môi..

     

    Ôi Người Mẹ có trái tim cao cả

    Quên tuổi đời, chẳng ngại gian lao

    Suốt ngày đêm Mẹ luôn trăn trở

    Lo cho bao người bất hạnh thương đau.

     

    Mẹ đã xây ngôi Nhà May Mắn

    Cho chúng con được sống yên vui

    Trong ngôi nhà thân yêu nho nhỏ

    Tình thương Mẹ luôn hiện hữu tràn đầy.

     

    Con xin viết bài thơ ca ngợi

    Đời Mẹ Tim - tấm gương sáng rạng ngời

    Con muốn cất lời ca vang dội

    Hát tên Mẹ Tim khắp cả biển trời.

     

    Hàn Phong Vũ


  3. MÙA ĐÔNG NHỚ MẸ

     

    Con thương Mẹ, tấm thân gầy

    Mùa đông giá rét bàn tay tím bầm

     

    Trời đông thường gió mưa rầm

    Mẹ ơi, tình nghĩa cao thâm khôn tày

     

    Chỉ mong giá rét qua ngay

    Đông tan tác hết, xuân quay bước về

     

    Và con nữa, nhịp say mê

    Về bên mẹ, trọn ước thề thiêng liêng.

     

    Hàn Phong Vũ


  4. CHA

     

    Con thương cha một đời nặng gánh

    Một đời chưa thanh thản mấy khi

    Đôi mắt quầng và sâu tối đường mi

    Rát lòng con, chẳng biết phải làm gì!

    Cha vươn mình làm cây cao bóng cả

    Che nắng mưa, giông bão đời này

    Tóc như vôi, như sương, như cước

    Cha - hay là một dáng Đông gầy!

     

    Hàn Phong Vũ


  5. BÊN DÒNG SÔNG MÃ

     

    Trời thu sông Mã êm trôi

    Tháng năm bồi đắp đôi bờ phù sa

    Ươm xanh ruộng lúa nương khoai

    Gái trai vui hát khúc ca bội mùa..

     

    Đông sang trời lất phất mưa

    Mặt sông lên khói mịt mù sương giăng

    Bãi ngô mơn mởn tươi xanh

    Vẫy chào thiếu nữ chở anh sang đò..

     

    Chiều về níu víu hoàng hôn

    Ngồi bên bến vắng bồn chồn nhớ thương

    Nghe câu ai hát vấn vương

    Trăng lên rọi lối thiên đường mộng du.

     

    Bên dòng sông Mã đêm thu

    Đắm lòng trong điệu êm ru khoan hò

    Dù mai ta có đi mô?

    Trái tim mãi nhớ giọng hò sông quê ..

     

    Hàn Phong Vũ


  6. BÀI BÌNH TẬP THƠ "LẼ NÀO EM" HÀN PHONG VŨ CỦA NGUYỄN TRÍ HIẾU

     

    Có người đã hỏi tôi: "Con người sinh ra để làm gì, phải chăng là để trải những cay đắng của dòng đời nghiệt ngã". Qủa thật, tôi không thể trả lời được câu hỏi này. Và, tôi biết, có những người sinh ra trong một gia đình giầu có và đầy đủ, có được tình thương trọn vẹn của các thành viên trong gia đình, được sự yêu thương và dạy dỗ ân cần của cả mẹ lẫn cha. Nhưng cuộc đời của những người ấy vẫn phải vướng vào những đắng cay, và sầu đau. Có thể, Thượng đế muốn ta trưởng thành hơn, cho nên mới cho vào cuộc đời của chúng ta sóng bão. Chúng ta làm sao phải vượt qua giữa những mất mát hy sinh, cuốn hút của quyền uy, tiền bạc, vượt qua được thác ghềnh của bệnh tật, đau đớn thân xác, tâm hồn...

     

    Hàn Phong Vũ là người như vậy. Một nhà thơ với bao nhiêu bất hạnh của cuộc đời. Sinh ra là người lành lặn, và có đủ cha lẫn mẹ. Anh đã may mắn được hưởng sự ấm cúng của gia đình so với những người khuyết tật khác. Nhưng không may năm 2003, Hàn Phong Vũ đỗ đại học sư phạm, khoa văn. Dường như đó là một ngọn lửa nhen nhói trong cuộc đời anh, nó đang chuẩn bị rực cháy, để biến cái ước mơ của anh trở thành hiện thực. Nhưng cuối năm 2004, Hàn Phong Vũ không may bị một tai nạn giao thông, làm cho anh liệt tứ chi, phải ngồi xe lăn mãi mãi...

     

    Nhưng anh luôn tâm niệm trong mình " tàn nhưng không phế", anh đã biết được những con người mà mình đáng phải học như cô bé Thương Thương (Đống Đa - Hà Nôi), Huỳnh Thanh Thảo ( Củ Chi- Hồ Chí Minh)...

    Hàn Phong Vũ đã tìm đến thơ, như gửi gắm những ước mơ không thực hiện được của mình. Và, trong anh vẫn nung nấu, một ngày kia, anh sẽ cống hiến nhiều hơn cho đất nước.

    Thơ của Hàn Phong Vũ, nhiều khi là niềm vui nhỏ bé, lúc thì là nỗi buồn của sự cô đơn, nỗi nhớ quê, nhớ người da diết.

     

    Anh đã cảm thông với cuộc đời, của những người bạn mình đang sống cùng:

    "Sinh ra đã không còn cha mẹ

    Vào đời bằng hai chữ mồ côi

    Em lớn lên trong tình thương của đất

    Và bao dung rộng lượng của trời."

    (Cần một tình thương)

     

    Từ những câu thơ trên, ta hiểu hơn về Hàn Phong Vũ. Cuộc đời cũng chẳng hơn gì những người khuyết tật khác, nhưng anh vẫn đem theo một hy vọng, không muốn dập tắt: "Xin hãy nhủ lòng xót thương, dù nhỏ/ Cho em một hy vọng êm đềm" (Cần một tình thương). Và, khi tìm được tình thương của con người, thì anh đã thốt lên: "Được người cho sống nương thân/ Ta như được sống lại lần thứ hai" (Cảm tác đời tôi). Dù cuộc đời thế nào, anh vẫn sống, vẫn làm thơ, vẫn "khao khát vô bờ... khát khao".

     

    Chính Hàn Phong Vũ đã trải đủ các màu vị của cuộc đời, nên anh già hơn với tuổi của mình chăng. Lòng bao dung nhân ái với thiên nhiên đất, trời, với con người. Thơ thì lúc đòi sự bình yên, thơ thì lúc mãnh liệt sống và cống hiến. Với, những suy ngẫm của cuộc đời, anh chẳng giành gì cả. Anh không chê cái kiếp số của mình:

     

    "Giàu sang người ở thị thành

    Tôi nghèo khó, tôi thanh bần với quê

    Dẫu cho ai ghét, ai chê

    Thì tôi vẫn sống hả hê vui cười.

    ( Người nghèo nói)

     

    Và, anh cũng suy nghĩa đến thân phận của mình. Nhân gian này, có ai thương xót anh không:

    "Nếu mai ta chết đi rồi

    Trên đời biết, có ai người khóc ta

    Hồn lìa khỏi xác bay xa

    Ai người thương xót, nhỏ ta giọt sầu...

    (Nếu mai)

     

    Đọc câu thơ ấy tôi lại liên tưởng đến Nguyễn Du đã từng thương xót tiểu Thanh trong tác phẩm "Đọc tiểu Thanh kí", hay của Tố Hữu đã từng thương xót Nguyễn Du trong tác phẩm "Kính gửi cụ Nguyễn Du: "Ngàn năm sau nhớ Nguyễn Du/ Tiếng thơ như tiếng mẹ ru những ngày".

     

    Rồi cái nỗi nhớ cứ tha thiết, phập phồng trong anh, khi nghĩ về quê hương:

    "Xứ Thanh ơi! Sao mà thương nhớ

    Bao năm rồi ta đã xa quê

    Xa bạn bè, thầy cô yêu dấu

    Xa một thời kí ức tuổi thơ ngây."

    Hay

    "Xa cái tết, tình quê hương ấm áp

    Những xuân hè náo nức cả hồn cây"

    (Xứ Thanh ơi)

     

    Với, thân thể không còn như xưa (liệt tứ chi), anh không thể về quê được. Với lại, sinh hoạt phí của anh cũng không phải hoàn toàn là tiền anh kiếm được, nên muốn một chuyến tàu về quê cũng khó lắm. Sống trong thành phố Hồ Chí Minh, anh đã quen với nhiều bạn cùng cảnh ngộ. Rồi những buổi họp mặt những bạn thơ, anh đã quen biết được nhiều người. Những cuộc vui nào cũng phải có hồi kết thúc. Những con người lại rời xa anh, về với cuộc sống thường ngày, với công việc, thoảng mới được lời hỏi thăm qua điện thoại. Và, Hàn Phong Vũ phải tự hỏi: Đến bao giờ mới gặp lại họ. Nếu như lành lặn, anh có thể hẹn gặp họ ở nhà riêng, cơ quan, hay ở quán cà phê nào đó. Nhưng với anh bây giờ, điều đó không thể thực hiện được. Đến sinh hoạt của anh, nhiều khi vẫn cần những bàn tay của người khác giúp đỡ.

     

    Vì thế nỗi nhớ trong thơ Hàn Phong Vũ rất nhiều: "Đêm nay đầy một đơn côi/ Đầy một nỗi nhớ thương người... ngày xưa!" (Chiều đông nhớ người).

    Là một con người, anh cũng biết yêu, và cái tình yêu của anh lại cực kỳ trong sáng. Nhưng dường như, tình yêu của Hàn Phong Vũ thường mang một nỗi buồn, như không thành. Nhiều khi, tôi đọc những bài thơ tình yêu của anh, cảm nhận như nhân vật anh yêu, đã ra đi mãi mãi, đã mất rồi, hay đã có nơi, có chốn:

    "Em giờ bước lạc về đâu/ Có còn nhung nhớ tình đầu đôi ta?" hay "Hồn anh chợt tỉnh, chợt say/ Nhớ em... đêm vắng đắng cay một mình" (Mưa nhớ em)

     

    Nhưng dù là không thuận trong tình yêu, âu cũng bởi kiếp số. Nhưng tôi biết, nhiều người khuyết tật, họ vẫn có những đứa con, cùng một gia đình hạnh phúc. Tôi rất mong anh, cũng có một gia đình, những đứa con và một sống hạnh phúc, đủ đầy.

    Nỗi buồn, thì chẳng thể tan, nhưng vẫn có những lạc quan, vui tươi, tình yêu cuộc sống, hướng tới tương lai.

    Và, trong một lần nói chuyện, Hàn Phong Vũ đã tâm sự với tôi: Tôi vẫn tìm được cái may mắn trong cái không may mắn của cuộc đời mình. Đó là sự giúp đỡ và tình thương bao la của con người". Chính vì vậy anh đã dành rất nhiều bài thơ, viết về những người đã giúp đỡ mình như một tác phẩm có cái tên: "Bài thơ". Tác phẩm ấy, anh dành riêng cho mẹ Tim. Người mẹ đã xây ra ngôi "Nhà May Mắn", để đón rất nhiều người không may mắn về ở, và cho họ niềm vui cuộc sống:

     

    "Ôi! Mẹ Tim như là tiên dáng thế

    Mang tình thương ban tặng cho đời

    Ôi Mẹ Tim như là hoa hồng thắm

    Luôn nở nụ cười hiền dịu trên môi...

    Ôi Người Mẹ có trái tim cao cả

    Quên tuổi đời, chẳng ngại gian lao

    Suốt ngày đêm mẹ luôn trăn trở

    Lo cho bao người bất hạnh thương đau."

    (Bài thơ)

     

    Hình tượng người Mẹ Tim thật cao cả. Mẹ như một hình tượng đại diện cho những người Mẹ của Việt Nam, với tấm lòng bao la nhất.

    Và, một mảng thơ không thể bỏ qua trong thơ Hàn Phong Vũ, là mảng về thiên nhiên. Tuy không nhiều, nhưng mảng thơ về thiên nhiên vẫn mang dấu ấn khá sâu sắc, nhiều khi nó là điểm tựa để nhấn mạnh tâm trạng tác giả:

     

    "Trời cao - biển rộng mênh mông

    Non xanh - nước biếc thắm nồng tình quê

    Mơ trên sóng nước trở về

    Quê xưa - chốn cũ say mê một thời...

    (Trở về)

     

    Bài thơ, dựa vào khoảng cao của trời, khoảng rộng của biển, nét đẹp của non - nước, để miêu tả vẻ đẹp của quê hương. Bài thơ làm tôi liên tưởng tới, "Thề non nước" của Tản Đà, "Tràng Giang" của Huy Cận. Với không gian và thời gian như vậy, ta có thể khẳng định tình yêu quê hương, đất nước của anh mãnh liệt thế nào. Vẻ ao ước về quê, để quay lại ký ức dù chỉ trong mơ. Lại mơ trên sông nước trở về, nó như thể hiện sự mãnh liệt trong cái ước mơ đó của anh. Điều đó chứng tỏ Hàn Phong Vũ là một người mạnh mẽ.

    Và, khi nhận thức cái giấc mơ được đi trên sóng trở về, chỉ là một giấc mơ không có thực, Hàn Phong Vũ đã dùng mùa đông, và khung cảnh thiên nhiên mùa đông, để nhấn mạnh tâm trạng của mình:

    "Đông về cây lạnh lá run

    Khói sương giăng phủ mịt mùng xa xăm

    Quê xa bao tháng bao năm

    Chiều nay gió dậy, người nằm nhớ quê."

    (Gió đông).

     

    Ở đây Hàn Phong Vũ đã rất tài tình khi miêu tả về mùa đông, đến nỗi cây cối cũng nhận ra được cái lạnh, cái lạnh thể hiện cho sự cô đơn, vắng vẻ. Đã thế rồi, lại gặp cái màn sương, như che đi nhiều ước muốn, nhiều giấc mơ, làm cho anh thấy khó khăn hơn khi nghĩ về với những gì mình đang nung nấu có được. Cái hay là Hàn Phong Vũ dùng từ cũng rất độc đáo, trong câu: "Quê xa bao tháng bao năm", anh đã dùng từ "quê xa" chứ không phải "xa quê". Chính từ "quê xa" làm nhấn mạnh hơn chiều dài địa lý, chiều xa khoảng cách so với từ "xa quê". Và, hình ảnh đối lập "gió dậy" và "anh nằm", hai hình ảnh như bổ trợ cho nhau, đó là một cách dùng rất độc đáo và khôn khéo.

     

    Dù là viết về cái gì đi chăng nữa. Anh cũng dành thơ cho những bạn thơ tri kỉ, đó là nhà thơ Hữu Thịnh ở Hải Dương và nhà thơ Huệ Nguyên (Đắk lắk). Trong văn đàn, chúng tôi gọi ba người này là tam thi, mỗi người sống ở một vùng của đất nước, nhưng họ thường liên lạc với nhau. Họ cùng vui, cùng buồn với nhau. Và Hàn Phong Vũ đã từng tâm sự với tôi: Ba người chúng tôi gặp nhau từ thơ, và thơ đã gắn kết chúng tôi tự khi nào.

     

    Bài thơ " Gửi anh Hữu Thịnh" trang 30 và "Tặng bạn Huệ Nguyên" trang 31, là hai bài thơ rõ nhất về tấm lòng của Hàn Phong Vũ dành tặng cho hai bạn thơ tri kỉ: "Anh ơi xin chớ buồn lâu/ Đớn đau hãy gửi lệ sầu vào thơ (Gửi anh Hữu Thịnh), và "Một đời mang trọn nỗi sầu/ Hồn thơ vẫn thấm đượm màu yêu thương" (Tặng bạn Huệ Nguyên).

    Qủa thật, ba người cùng cảnh ngộ, nên chắc họ hiểu nhau nhất. Về thể thơ họ đều dùng nhiều nhất với dòng thơ lục bát. Họ đã cùng an ủi nhau trong cuộc sống, để vượt qua được những con đường dài trước mắt, để có ích cho đời.

     

    "Lẽ nào em" là tập thơ thể hiện được tình yêu thiên nhiên, con người, những niềm tin vực dậy cuộc sống để vươn xa với cuộc đời. Hàn Phong Vũ đã và đang hòa chung vào nền thơ ca của người khuyết tật, là tiếng nói mạnh mẽ của lòng người, xít gần người và người. Mỗi bài thơ trong tập thơ "Lẽ nào em" như một lời chân thành làm rung động lòng người...

     

    BÌNH THƠ: NGUYỄN TRÍ HIẾU


  7. Tiểu Sử

     

    HANPHONGVU2.jpg

    Tác giả: Hàn Phong Vũ

    Tên thật: Nguyễn Văn Lâm

    Sinh ngày: 19/ 05 /1985. Tại Thành Đông - Thành Lộc - Hậu Lộc - Thanh Hóa.

    Trước kia là sinh viên sư phạm khoa Văn, do bị tai nạn liệt tứ chi nên dừng học…

    Hiện đang sống và làm việc ở: CƠ SỠ KHUYẾT TẬT NHÀ MAY MẮN - Bình Tân - TPHCM

    Các bút danh thường dùng: Ngọc Lâm, Hàn Phong Vũ.

     

    - Có thơ được đăng và giới thiệu trên các Website và diễn đàn thơ văn như:

    Vanthoviet.com, datdung.com. Phongdiep.net

    Vannghenamdinh.com, lucbat.com. vanhoctre.com

    Vnthidan.net, thuhoiquan.net, thivien.net

    Lalanhdumlarachvn.wordpress.com. vnthuquan.net…vv..

     

    - Tác phẩm đã in:

    In riêng:

    Tháng 7/ 2011), Lẽ Nào Em

    (NXB Thanh Niên 2011).

    In chung:

    Tuyển thơ Văn Thơ Việt Tập 2

    (NXB Văn Học 2011).

    Hương Mùa Thu

    (NXB Văn Học 2011).

    Email:

    hayvebenanh_nl2006@yahoo.com

    SĐT: 0989272896

    Địa Chỉ: Cơ Sỡ Nhà May Mắn. Số nhà 06/17 (cũ), 2/35(mới). Khu phố 4. Phường Bình Hưng Hoà A. Đường tân kỳ - tân quý. Quận bình tân. TPHCM

     

    HPV.

     

    LẼ NÀO EM

    Tập thơ 55 bài

     

     

    bia%20nua%20le%20nao%20em.jpg

     

    LỜI NÓI ĐẦU

     

    Ngọc Lâm, tình yêu với thơ…

    Thơ, một tiếng nói thật của tâm hồn, của con tim… những buồn vui, cay đắng, giận hờn, những day dứt bâng khuâng, kể cả sự bất hạnh, đau đớn… thì thơ luôn là người bạn trung thành, chịu lắng nghe và biết chia sẻ!

    Đó là lời tâm sự của Ngọc Lâm một chàng trai có đôi mắt u buồn, ẩn chứa một niềm khát khao sống mãnh liệt trong một xác thân gầy yếu, tật nguyền.

     

    Tác giả: Nguyễn Văn Lâm (Ngọc Lâm, Hàn Phong Vũ) sinh năm 1985 tại một vùng quê nghèo xã Thành Lộc, huyện Hậu Lộc tỉnh Thanh Hóa, cha mẹ Ngọc Lâm đều làm nghề nông. Từ nhỏ Ngọc Lâm đã là một học sinh ngoan hiền, rất yêu thương cha mẹ, cố gắng chăm lo học tốt, với một ước mơ như bao thanh niên khác mong được góp công sức nhỏ bé của mình vào xây dựng quê hương đất nuớc.

     

    Năm 2003 Ngọc Lâm đã thi đậu vào trường Sư Phạm. Ngọc Lâm tiếp tục thực hiện mơ ước cho tương lai bằng trái tim đầy nhiệt huyết. Nhưng cuộc đời, định mệnh thật bất công đối với Ngọc Lâm, niềm vui, hạnh phúc của một sinh viên sư phạm chỉ có với Ngọc Lâm thật là ngắn ngủi. Cuối năm 2004 một tai nạn giao thông kinh hoàng đã làm cho cuộc đời Ngọc Lâm từ một sinh viên trẻ khoẻ, tràn đầy mơ ước, trở thành một người khuyết tật (liệt tứ chi) phải ngồi xe lăn mãi mãi…

    Cuộc đời Ngọc Lâm từ đó chìm trong những tháng ngày đau đớn về thể xác và tâm hồn, đã có lần Ngọc Lâm nghĩ đến điều tiêu cực nhất, muốn hủy hoại mảnh đời còn lại quá nghiệt ngã của mình, nhưng tình yêu thương của gia đình, của xã hội những trái tim nồng ấm đã đến với Ngọc Lâm và hơn thế đó là tình yêu đối với những vần thơ, đã níu kéo Ngọc Lâm ở lại với cuộc đời, dù phải đối diện với quá nhiều cay đắng.

     

    Bao năm qua Ngọc Lâm vẫn luôn khao khát, luôn bừng cháy một tình yêu làm thơ và chỉ có thơ, dù sức khoẻ Ngọc Lâm ngày càng yếu dần. Ngọc Lâm hiện dùng thuốc mỗi ngày. Nỗi nhớ xa quê, xa cha mẹ gia đình anh em, mối tình đầu, bạn bè, thầy cô… Nỗi nhớ thương, buồn tủi, đau đớn ấy đã đi vào hồn thơ Ngọc Lâm đến cháy bỏng, tuôn trào và mãnh liệt.

    Ngọc Lâm đã tâm sự “Ngọc Lâm viết thơ bằng tất cả cảm xúc từ trái tim, viết cho đời, viết cho quê hương, gia đình, bạn bè, viết cho chính mình, cho tình yêu đôi lứa, viết cho nỗi đau và hạnh phúc của con người bằng tấm lòng và sự trải nghiệm. Thơ đối với Ngọc Lâm như một món ăn tinh thần không thể thiếu trong cuộc sống, là người bạn đồng hành trong cuộc đời… Ngọc Lâm không còn ước mơ nào hơn là được tiếp tục làm thơ trong thời gian ít ỏi còn lại của mình và Ngọc Lâm luôn ước mơ những vần thơ ấy, tình yêu ấy sẽ được lưu lại trong lòng bạn đọc qua một cuốn sách nhỏ nhắn, Ngọc Lâm rất khao khát được xuất bản tập thơ của mình”

     

    Hôm nay ước mơ đó đã thành sự thật, trên tay các bạn đang cầm tập thơ của Ngọc Lâm, những vần thơ sâu lắng chứa đựng tình yêu, ngập tràn mơ ước và cả nỗi đau riêng…

    Chúng ta đến với thơ Ngọc Lâm như một cuộc trò chuyện sẻ chia, chúng ta bắt gặp hình ảnh mình qua những vần thơ, những thổn thức của nhịp đập trái tim với tình yêu đôi lứa, những trăn trở quặn lòng với những nghịch cảnh đớn đau số phận và cả sự hân hoan, bình yên của thế giới tràn đầy tình yêu thương con người, rất nhân lành và cao đẹp. Tất cả những cung bậc tình cảm đó đã được Ngọc Lâm trao gửi đến chúng ta qua tập thơ “Lẽ Nào Em”.

     

    Tấn Aí – Minh Tâm.


  8. HÀ NỘI EM VÀ THU

    Mến tặng: Diệu Thuần

     

    Giữ Sài Gòn ta nhớ em Hà Nội

    Dáng kiều thơm lặng lẽ dưới đường xa

    Mùa cuối thu Hà Nội mưa lất phất

    Cơn gió chiều thổi làn tóc em bay.

     

    Ngày chớm đông gợi lòng em nỗi nhớ

    Bóng người xa sao mãi chẳng quay về

    Em lang thang đường Cổ Ngư lặng lẽ

    Tiếng chuông chùa Một Cột vọng thinh không.

     

    Chiều hoàng hôn Hồ Gươm rọi Tháp Rùa

    Mặt nước trong xanh gió vờn gợn sóng

    Em cô đơn gọi thầm tên anh mãi

    Rặng liễu buồn ủ rũ đứng chịu tang.

     

    Hà Nội mùa thu thơm nồng hoa sữa

    Nắng lá rơi đầy gió thổi vi vu

    Chuông Chấn Vũ ngàn năm vẫn vang bời

    Hồn Thăng Long mãi rạng ngời sử sách.

     

    Em xa anh bỗng đất trời thu úa

    Phố cổ xưa hoang vắng chẳng người qua

    Người thương ơi! có thấu nỗi chờ mong

    Hãy về đây Hà Nội ngày đông giá..

     

    Hàn Phong Vũ

    8/10/2011

     

     

     

     


  9. NHỚ BẠN

     

    Đã lâu không gặp bạn hiền

    Giờ này bạn ở những miền đâu đâu

    Thời gian con nước trôi mau

    Càng xa nỗi nhớ nhung nhau thêm nhiều.

     

    Vắng bạn trời đất buồn hiu

    Mong sao gặp lại quãng chiều ngày xưa

    Cùng nhau tắm nắng gội mưa

    Dung dăng dung dẻ say sưa tâm tình.

     

    Và cho hai đứa chúng mình

    Chàng Bờm chú Tễu bên đình nghêu ngao

    Ao làng múc cạn trăng sao

    Đồng làng câu hát ngọt ngào mùa chiêm.

     

    Và trăm nơi đến vạn miền

    Bên nhau ngạo thủy du tiên tháng ngày

    Thế rồi kẻ Đông người Tây

    Và rồi hai đứa lại đầy cách xa!..

     

    Hàn Phong Vũ


  10. VIẾT CHO MÙA THU

    Mùa thu lại đến bên đời

    Mưa thu lất phất ướt đôi vai mềm

    Lá thu rụng ngợp lưng thềm

    Nắng thu le lói góc chiều cô liêu..

     

    Cuối thu ai ngỏ lời yêu

    Để ai mơ ước bao điều vu vơ

    Từng đêm nhung nhớ đợi chờ

    Yêu thương gởi trọn vần thơ trao người..

     

    Đông về một bóng đơn côi

    Tương tư ngồi đếm ngấn thời gian trôi

    Tiếng đàn ai dạo buông lơi

    Nghe mà da diết bồi hồi nhớ thương..

     

    Chiều nay muôn dặm trăm đường

    Mây giăng phủ lối mù sương tứ bề

    Ai về chân bước lê thê

    Chợt nghe giá buốt tái tê tim gầy..

     

    Nhẹ nhàng cơn gió heo may

    Ùa vào tiềm thức nhớ ngày thu xa..

     

    Hàn Phong Vũ

    5/10/2011


  11. LÀM SAO ANH QUÊN!

    Tặng em. BL

     

    Làm sao anh quên điệu hò Sông Mã..

    Bến nước con đò gió mát trăng thanh

    Kỷ niệm xưa ngày hai mái đầu xanh

    Trao yêu thương trong những chiều mưa đổ..

     

    Làn tóc em thơm ngát hương hoa sữa

    Cho hồn anh ngây ngất phút tình say

    Dẫu xa em đã bao tháng bao ngày

    Bóng hình xưa vẫn khắc sâu mãi mãi..

     

    Ôi quê hương!

    dẫu trăm ngàn thay đổi

    Chẳng thể nào phai nhạt ký ức xưa

    Tuổi thơ ngây vui đùa những sớm trưa

    Cùng bè bạn đi học ngày mưa nắng…

     

    Ơi quê hương!

    nào đồng lúa nương khoai

    Vẫn đâu đây thơm ngào ngạt mùa chín

    Rau muống xanh non ngon từng bữa luộc

    Cùng mắm, dưa cà tấm tắc ngợi khen..

     

    Tháng mười về cây lúa nặng trĩu bông

    Chín vàng ươm lóng lánh mùa thu hoạch

    Cả làng quê rộn rã mừng gặt hái

    Em đứng giữ đồng

    lòng dâng nỗi nhớ anh…

     

    Hàn Phong Vũ

    30.9.2011


  12. CHIỀU THU NHỚ.

     

     

    Em tiễn tôi đi một buổi chiều

    Một chiều nắng nhạt gió đìu hiu

    Hoàng hôn dần xuống sau ngọn núi

    Cây lá xanh tươi đã thay màu.

     

    Em tiễn tôi đi một buổi chiều

    Lá vàng rơi rụng lối phiêu du

    Mắt em nhoà lệ chiều tim tím

    Anh nén lòng đau, nước mắt gieo.

     

    Em tiễn tôi đi một buổi chiều

    Đường thu xao xác lá vàng reo

    Không gian yên ắng buồn hiu hắt

    Tôi, em…chết lặng giữa trời ngâu.

     

    Em tiễn tôi đi một buổi chiều

    Hàng cây gió thổi tiếng lao xao

    Nghe như tiếng khóc ai gào thét

    Ly biệt ngàn trùng nhớ mong nhau.

     

    Em tiễn tôi đi một buổi chiều

    Mây hờn giăng cả lối liêu xiêu

    Nhìn nhau lần cuối em khẽ nói

    Đợi nhé ngày nao giấc mơ khêu.

     

    Em tiễn tôi đi một buổi chiều

    Ngậm ngùi đau xót phút nao nao

    Tôi đi – Một mình em lối vắng

    Thu tím lòng em - Tím lòng nhau…

     

    Hàn Phong Vũ


  13. HÃY THƯƠNG NGƯỜI NHƯ CHÍNH TA

     

    Là con người sao còn phân cấp bậc

    Người giàu kẻ nghèo, tàn tật mồ côi

    Phải chăng thế mới là một xã hội

    Của loài người trong thế giới văn minh..

     

    Có phải chăng chúng ta đang vô tình thờ ơ

    Trước bao cảnh đời cù bất cù bơ không nhà cửa

    Những em thơ không manh áo miếng cơm

    Những người nghèo ngày đêm mưu sinh lam lũ..

     

    Tình con người lẽ nào dần tàn lụi

    Trái đất sẽ ra sao? Chúng ta sẽ ra sao?

    Khi trái tim con người trở thành sỏi đá

    Và thế giới chẳng còn là thế giới..

     

    Không những điều đó không thể xảy ra

    Bởi trái tim con người có dòng máu nóng

    Biết yêu thương đớn đau và rung động

    Biết nâng niu cho sự sống sinh tồn..

     

    Ta hãy thương người như chính bản thân ta

    Để thế giới ngày mai là mãi mãi

    Luôn ấm áp tình yêu thương nhân loại

    Và cuộc đời ta sẽ thấy vui hơn…

     

    HPV.

    5/8/2011


  14. Không Thể Làm Phế Nhân

    (Tặng: Các Anh, Chị, Các bạn, các em khuyết tật toàn quốc)

     

    Ta chẳng thể

    làm một kẻ phế nhân

    Suốt cuộc đời

    sống than thân trách phận

    Ngôi nhà thế gian

    bao cảnh đời lận đận

    Họ không cửa, không nhà

    thân tàn tạ điêu linh.

     

    Ngước mặt lên trời

    thấy mình chẳng bằng ai

    Khi ta nhìn xuống

    nào mấy ai hơn mình

    Bao em thơ không mái ấm gia đình

    Bao cụ già không còn nơi nương tựa.

     

    Em bé nhiễm chất độc da cam

    Mặt mũi,

    dáng hình

    nào đâu lành lặn

    Đầu óc các em:

    đâu có còn minh mẫn

    Cơ thể ngắn dài thiếu thốn chân tay.

     

    Thân khuyết tàn ta nào sợ chi đâu

    Tay chân liệt… còn con tim, khối óc

    Ngọn lửa tình và tâm hồn khao khát

    Chẳng có gì ngăn cản nổi lòng ta.

     

    Ta sẽ sống với niềm tin, hi vọng

    Lãng quên kiếp người;

    bao ngang trái buồn đau

    Thả dòng thơ chảy vào đời tươi sáng

    Rang rỡ ngày

    ánh mai

    gọi bình yên!…

     

    Hàn Phong Vũ

    15.06.2011

     


  15. Chốn Bình Yên

     

    co-mot-ben-dau-binh-yen-mang-ten-to-am.jpg

     

    “Ta nhớ em trái tim chừng nghẹt thở”

    Những nỗi niềm gom nhặt gởi vần thơ

    Chốn bình yên lòng anh vẫn mong chờ

    Ôi! khát khao tâm thi đầy ý vị..

     

    Chốn yên bình anh mơ điều giản dị

    Ngày em về cùng se kết duyên tơ

    Ta bên nhau quên nỗi sầu dĩ vãng

    Tháng năm dài tình son sắt chẳng phai

     

    Về nhé em …đừng gieo anh khắc khoải

    Từng canh trường anh vẫn gọi tên em

    Chốn bình yên anh đợi ngày em đến

    Người thương ơi! Xin giữ trọn niềm yêu

     

    Ở nơi này lòng anh luôn mong nhớ

    Nhớ và thương; tình tha thiết thật nhiều

    Em yêu hỡi! yêu anh nhiều em nhé

    Chốn bình yên trọn kiếp mình có nhau!.

     

    Hàn Phong Vũ

    10/06/2011


  16. GỞI EM NƠI XA

    Thương Tặng: Em (N M)

     

    Em đi công tác miền xa ấy

    Đêm xuống sương vây có lạnh không?

    Có mong Sài Gòn ai chờ đợi?

    Thương nhớ về em ngơ ngẩn lòng.

     

    Em có buồn không? em dấu yêu!

    Đêm về nơi ấy có cô liêu?

    Có thương, có nhớ - ngồi thao thức?

    Một bóng hình ai, em đã yêu!

     

    Hà Nội mùa này ôi! rét lắm

    Thương em anh gởi sắc nắng hồng

    Xua tan cái rét xuân Đài – Lộc

    Sưởi ấm lòng em, chốn tha phương!

     

    Anh sẽ dõi theo mỗi chặng đường

    Gởi về em thắm ngàn yêu thương!

    Nguyện ước đôi tim chung một hướng:

    Em dù xa cách trọn tâm vương…

     

    Hàn Phong Vũ

    15/03/2011


  17. KHÔNG ĐỀ 1

     

    Đã lâu rồi em chẳng nói một câu

    Để mình anh với ngàn sầu tê tái

    Em yêu ơi! sao đành im lặng mãi

    Cõi lòng anh hoang dại bến bờ yêu

     

    Đời vắng em như con thuyền lạc bến

    Anh âu sầu lênh đênh giữa biển khơi

    Em đâu rồi để tình ta vời vợi

    Đêm cô đơn thương nhớ ngập hồn thơ

     

    Trái tim yêu vẫn thao thức mong chờ

    Một chiều thu em quay về chốn cũ

    Gom thương yêu bao tháng ngày ấp ủ

    Ta bên nhau vui hạnh phúc - cuộc đời..

     

    Hàn Phong Vũ

    28/05/2011

    • Like 1

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...