Jump to content

Cánh phù dung mỏng

Thành viên
  • Số bài viết

    83
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    6

Mọi thứ được đăng bởi Cánh phù dung mỏng

  1. Em đợi mùa vàng trên vai áo nhỏ Đi qua ngày đỏ nắng của thời gian Để tìm yêu nơi chân trời mùa hạ Nơi lưng chừng những cánh phượng ly tan Anh nơi đâu giữa những ngày mùa hạ Giữa đất trời hay lòng thành phố lạ Anh có nhớ mùa xa nhau em khóc Mấy năm rồi giờ anh cũng xa xôi Em hỏi gió rằng có gặp anh chưa Gió rì rào rồi lắc đầu thật khẽ Vuốt mi em, gió lùa vào thật nhẹ Chắc anh còn chưa biết mùa hạ sang Em hỏi nắng có thấy anh về không Nắng vội vàng cụp vành mi trong suốt Sà vào em bảo em đừng mong ước Anh quên rồi câu hứa hẹn ngày xưa Em hỏi mưa có làm anh lạc lối Cơn mưa buồn lặng im không nói Chợt ngoài kia có hai người đi vội Ừ thì mưa có ngăn lối bao giờ.... Anh không về để mặc hạ đi qua Em đợi gì sao nghe lòng băng giá Anh hỡi anh có còn nghe mùa hạ Lúc mưa rơi có nhớ đến em không?
  2. Phía sau mùa hạ Chẳng có mùa hạ nào ở phía trước Sẽ dịu dàng như lúc ấy đâu anh Đừng dỗi hờn bắt thời gian đi ngược Định ước nào đã mặc cả được đâu Đừng gọi em khi gió về lối cũ Trong mơ màng giấc ngủ của niềm đau Khi tình yêu cái thời xưa chôn giấu Chỉ còn lại chút hương thừa đắng cay Đừng tìm em qua từng cơn nắng cháy Khi bầu trời đỏ rực cánh phượng lay Con chim nhỏ ngày xưa giờ đã lớn Hết thật rồi vẻ mơ mộng ngây ngô Đừng giả vờ như tình cờ gặp lại Em chẳng vui như ngày ấy vụn về Con phố đông có bao người như thế Trái đất tròn thì ta sẽ lại đi chung
  3. Em xa anh hai mùa hoa phượng nở Gió phiêu bồng trên những lối đi xưa Anh thấy không những chiều mưa tháng bảy Em vẫn xoè ô đứng đón mưa bay Mình vẫn hay nắm tay nhau cùng bước Buổi yêu đầu ta ước nguyện trăm năm Anh biết không tình yêu em nồng ấm Gửi về anh tha thiết mãi một đời Nhưng em biết bàn tay mình nhỏ bé Giữ làm sao trái tim người thay đổi Anh bước đi về bên kia ngã rẽ Em âm thầm chôn cất mảnh tình phai Ngày hôm nay ta xa rời mãi mãi Em bước đi ngược phía có anh rồi Chân trời mới dù mình em giá lạnh Vẫn hơn là chờ trong tuyệt vọng tim côi
  4. Cho tôi tìm chút ngày xưa yêu dấu Bên khung trời gió lộng cánh diều căng Nơi tuổi thơ như ban mai vừa hé Cánh nôi đưa mẹ ru những ngày hè Cho tôi tìm những câu hò ai hát Có con đò, bát ngát cánh đồng xanh Có dòng sông đêm ngày trăn trở mãi Sông nghĩ gì cho quê hương ngày mai? Cho tôi tìm dáng mẹ dưới đồng sâu Áo vải nâu, chân trần, vai gánh nắng Nón lá che hơn một nửa cuộc đời Nuôi con lớn với bao điều gian khổ Cho tôi tìm dưới cơn mưa nặng hạt Cha vẫn còng lưng cuốc đất đắp bờ Đời nông dân đêm nằm không ngủ được Sợ mưa này làm hại lúa mới gieo Cho tôi tìm hoàng hôn mùa trăm chín Đám trẻ thơ đứa hứng đứa trèo Trời chuyển giông, gió lùa như bão đến Trăm rụng nhìu mà đám trẻ chằng thấy đâu Cho tôi tìm một đêm trăng thật sáng Có tiếng kêu xào xạc lá rơi đầy Căn nhà nhỏ lập loè ánh đèn đỏ Có tiếng rơi nho nhỏ của trẻ thơ Cho tôi tìm màu hoa cà trên áo Buổi đầu tiên gặp gỡ một ánh nhìn Ôi tôi tìm mà sao không thấy nữa Ngày xưa ơi lặng lẽ đi thế sao?
  5. Giữa mênh mông những con đường sa mạc Em mệt nhoài để viết lại tên anh Dòng chữ hiện lên bàn tay run lạ Chữ viết rồi lại theo cát bay nhanh Giọt nước mắt không chảy vào trong cát Xương rồng buồn lại ủ mặt làm ngơ Em muốn đi nhưng đôi chân rời rạc Bất lực nhìn bãi cát mịt mờ xa Anh nào biết trái tim anh là sa mạc Không có nước, máu và cả tình yêu Em sợ hãy nhìn cây khô cằn cỗi Bão cát vùi những ký ức ngày xưa Anh đẩy em ra để thấy bình yên Mùa yêu thương giờ thành cát bụi Trái tim anh ôi ngàn năm là đá Em quen rồi mà vẫn thấy đơn côi Em muốn nhìn một thảo nguyên đầy cỏ Những dòng sông quanh quẩn giữa đôi ta Mạch máu anh luôn tuần hoàn muôn thuở Cho xanh màu hạnh phúc của lứa đôi Nhưng giấc mơ không thể là sự thật Anh vẫn là anh muôn đời giá lạnh Chẳng biết cười khi tình yêu đang đến Chỉ mình anh với hạnh phúc viễn vông
  6. Em muốn tựa vào vai anh mỗi tối Mình ngắm nhìn những tinh tú trời cao Anh kể em nghe những gì nông nỗi Của đời anh trong kiếp sống mưu sinh Em sẽ ngồi nhìn anh từ đôi mắt Khi anh cười và cả lúc ưu tư Em muốn hỏi về tình yêu anh đó Có cho em là nguyên vẹn hay không? Để ngày mai khi đôi mình xa vắng Em vẫn còn chút kỹ niệm về anh Để khi buồn không có ai bên cạnh Thế giới này không vô nghĩa với em
  7. Em thả tóc dài trong chiều lơ đãng Chọc gió trời thổi rối tóc em bay Em thích mưa, yêu nắng hoàng hôn tím Giữa lưng đồi nhìn đôi mắt lã lơi Em là ai giữa đồng xanh hoa lá Chạy tung tăng như cánh bướm mùa xuân Em có biết mình là mây bất tận Để hồn ai thoáng những phút xôn xao Khi mùa xuân đang trỗ hội gọi mời Em như gió vòng qua nhành mai thắm Như loài hoa, như ánh nắng xinh tươi Hóa loài chim rong rủi khắp chân trời Xuân như hóa vào em trong mái tóc Trong tiếng cười và cả trong bước chân Em mang xuân từ miền non nước đó Khởi cung đàn dạo nhạc hân hoan
  8. Em tự mình nhặt cánh hoa rơi Từ bàn tay gió ghì hoa đi mất Muốn nắm lại cho hoa đừng bay vội Bỗng giật mình hỏi gió đi về đâu Nếu ngày xưa anh đừng đi quá vội Không hứa rằng sẽ quay lại bên em Cứ lặng lẽ nhìn em trong bối rối Thì em tin mình chẳng thể xa nhau Để bây giờ gió đưa anh đi mất Cung đàn nào đã lạc giữa hư vô Em bật khóc như ngày xưa giận dỗi Bàn tay anh chợt hoá cánh hoa rơi Gió sao vô tình không trở lại Để cô đơn một chiếc bóng không tên Hay gió đã quên những nụ hôn triều mến Ta gửi nhau trong khoảng trống gió mây
  9. Cứ ngỡ thời gian làm tình yêu phai nhạt Những nụ cười tắt giữa ánh hoàng hôn Ngỡ tình em ngủ vùi trong đông lạnh Những nồng nàn theo hương gió bay xa Em dối mọi người đã không còn yêu nữa Bóng hình anh chỉ là kỹ niệm xưa Nhưng đêm đêm chỉ mình em quạnh vắng Nỗi đau này em chia sẽ cùng ai? Dòng thư cũ chưa một lần nhòe mực Anh xa rồi em chỉ khóc mình thôi Biết tìm đâu bờ vai ngày xưa ấy Em tựa vào cho vơi nỗi buồn đau Giờ làm sao em còn nhìn thấy anh Vòng tay cũ cùng bờ môi dịu ngọt Cứ ngỡ rồi tim không còn cảm giác Sao nhớ anh lại nghe nhói từng cơn Giờ làm sao cho thời gian quay lại Em một lần ích kỷ giữ chặt anh Để bên anh em làm ngọn gió rộng Đuổi theo anh dù điều ấy viễn vông CPDM
  10. Có tiếng mưa trong chiều thu rời rạc Chiếc ô hồng em nâng bước đi qua Em vẫn nhớ con thuyền xưa anh gấp Thả bồng bềnh theo nhịp nước đi xa Giọt nước rơi trên bờ mi mong nhớ Cánh thu buồn theo tiếng khóc hoang thơ Đừng rơi nữa, tiếng mưa sầu đến thế Không anh rồi, em than thở cùng ai? Thuyền ai trôi không bến bờ chờ đợi Em nhặt thuyền mà tim nhói tim đau Cũng như ai em là con thuyền nhỏ Giữa dòng đời biết trôi nổi về đâu Ai sẽ tìm em, yêu em hơn nữa Cứu trái tim đang hờ hững lạnh lùng Ai sẽ đến cho tim em làn hơi ấm Giữa mùa thu mưa rơi đầy khắp nơi?
  11. Lặng lẽ tặng em một ánh nhìn hờ hững Bước vội vàng anh chôn chặt tim đau Em vẫn đứng nhìn bóng anh xa khuất Tim nghẹn ngào không thốt được thành câu Anh còn yêu sao vẫn mãi dối lòng Em dù biết vẫn âm thầm chấp nhận Đến hôm nay tim dâng niềm hối hận Có muộn không khi phía ấy không anh? Có thể vì em mà bước anh dừng lại Nhưng tình yêu đâu nguyên vẹn lúc đầu Em vẫn biết trái tim mình yếu đuối Chẳng biết rồi có mở cửa nữa thôi Dẫu biết rằng cuộc đời nhiều cay đắng Bởi yêu thương là vật thể vô thường Biết trong em anh là toàn lẽ sống Vẫn mạnh tay chấm hết cuộc tình này
  12. Anh nhẹ nhàng Vòng qua những cơn mưa Nhặt giúp em một con thuyền bằng lá Em mỉm cười Làm hanh vàng màu mắt tím Bỗng nhìn anh, che khẽ ánh mắt lơi Anh vụn trộm Chép vào vở một bài thơ Đêm thỏ thẻ đọc một mình nho nhỏ Em – cô bé nhà bên Vẫn hay thường đứng cửa sổ nhìn qua Trời đầy sao Bóng anh in trên những ô rào Em khẽ hát một bài ca nhung nhớ Chợt… Anh mở cửa nhìn sang Em thẹn thùng ngưng giọng hát Những vì sao xấu hổ nép vào nhau… Anh cười khẽ Như ném một cơn mơ vào giấc ngủ Đêm phủ dày… ….một giấc ngủ nồng say…. CPDM
  13. Có khi nào anh nhìn em bật khóc Lại vụn về lau khóe mắt run run Có khi nào trên bàn tay anh nắm Sắc mơ vàng đọng lại chút dư âm Có khi nào anh chờ em cuối phố Ánh mắt nồng theo mỗi bước em đi Có lúc nào trong con tim anh suy nghĩ Cuộc đời này anh chỉ có mình em? Thời gian đi chẳng giải thích một lời Dù em níu tay vẫn không chạm tới Anh cũng đi dù đôi tay vẫn giữ Mà bóng anh vẫn khuất phía trời xa Anh không vội để cho em chờ đợi Những con đường còn nguyên xác lá rơi Còn đâu nữa những ngày chung nhịp bước Hai mái đầu mơ mộng chuyện lứa đôi Em tìm ai trong những lúc cô đơn Màn đêm xuống chỉ mình em lẽ bóng Em cũng yêu những người sau anh nữa Vẫn không tìm được cảm giác ngày xưa Em biết làm sao cho mình thôi nhung nhớ Đừng đau lòng những lúc nghĩ về anh Em cứ đợi để tình yêu lạc lối Trái tim nào ngủ gật giữa mù khơi? CPDM
  14. Tiếng đồng hồ buông tiếng thở trầm tư Nghe nao nao một nỗi buồn vô cớ Đêm…không anh lòng em thấy nhớ Khoảng tim mình sao trống rỗng đơn côi Đêm là tiếng đồng hồ nông nỗi Chạy thật nhanh như vũ điệu cuồng say Em đợi chờ..rồi thấy lòng sợ hãy Anh đâu rồi giữa vắng lặng mênh mông Em thấy mình nhỏ bé quá…biết không? Khi trống vắng một người trong tâm trí Dù nhớ lắm, lòng không ngừng suy nghĩ Sao cô đơn cứ vây kín tâm hồn? Mong thấy anh dù gọi là…rất ảo Vẫn muốn nhìn để tim khỏi nôn nao Để nỗi nhớ kéo thời gian đi chậm Cho gần nhau một khoảng lặng…tình yêu!
  15. Em lướt đôi chân trần trên phím cỏ Lướt môi mình qua giọt lạnh tình thơ Em nhặt lại những yêu thương vụn vỡ Ghép tim mình bằng mãnh gió phiêu linh Anh là mây, là cánh đồng bất tận Là cơn mơ, hay địa đàng mênh mông Em đã đến nhưng đôi chân đi lạc Đôi cánh nào vụt biến giữa hư không Em về thôi, về với nắng yêu thương Tạm biệt vòng tay, hơi ấm nồng nàn Em về thôi, với hạnh phúc đời thường Tạm biệt địa đàng của những giấc mơ!
  16. Người ta nói trăng không của riêng ai Trăng trên cao vời vợi sáng muôn đời Còn mẹ nói mẹ có một vầng trăng nhỏ Mỗi ngày về mẹ đưa nhẹ trong nôi Vầng trăng cong khi dỗi hờn non trẻ Trăng đi rong soi bóng vàng muôn ngã Trăng của mẹ, ôi vầng trăng bé nhỏ Mẹ ôm hoài trong những giấc mơ qua Vầng trăng tròn trong câu chuyện cổ tích Yêu quê hương trong ca dao mẹ kể Trăng mỉm cười mơ mình mau mau lớn Bỗng vươn mình như Thánh Gióng, cây tre Trăng của mẹ, đêm ngày mẹ dỗ dành Mong ước đơn sơ, trăng hiền hòa nhé Trăng của mẹ, ôi vầng trăng long lanh Soi bóng mình qua những tiếng à ơi!
  17. Cánh đồng hoa tím Tác giả: CPDM Khi tình yêu biến mất, là khi giọt thủy tinh trong em vụn vỡ…. Bao lâu rồi em không còn trông ngóng những bước chân dài trên con phố đông người. Chiếc lá vàng rơi xuống, lướt qua đôi mắt em dịu dàng. Em ngồi xuống chiếc thềm cũ, nhặt chiếc lá đếm từng gân lá như trở về với tuổi hồn nhiên khi ấy. Lần đầu tiên em gặp anh, trên dãy phòng học cuối cùng, anh đánh rơi một tập tài liệu, em nhặt được và chạy theo gọi anh. Anh quay đầu, nhận tập tài liệu rồi quay đi với lời cám ơn. Em nhún vai trở lại với công việc của mình, xem đó như là một chuyện bình thường. Trong hội văn thơ của trường, em biên soạn từng mẫu văn của các bạn gửi để nộp cho thầy. Em bắt gặp một bài thơ nhỏ, kèm theo cái tên “Người Bí Mật”. Lời thơ em ái, đọc dễ nghe và đễ đi vào lòng người. Em chép bài thơ lại, rồi cho nó vào một bên, mai nộp thầy. Mùa thu năm ấy lá rơi đầy cả sân trường, em mặc chiếc áo dài ngơ ngẫn nhìn những cơn gió thu đi qua. Anh đến bên em, ngập ngừng: - Chào cậu, thầy Quang gửi cậu cái này. Em ngước mắt nhìn anh, đôi mắt anh trong, dáng người cao gầy, nhìn anh em ngờ ngợ nhưng cũng gật đầu nhận lấy. Mở tập tài liệu, em bắt gặp bài thơ thầy trả lại, tên “Người Bí Mật” được thầy gạch chéo. Em ngạc nhiên, không hiểu ý của thầy. Anh vẫn đứng bên em, nhếch miệng cười rồi quay mặt đi. Hình như anh chế nhạo gì đó, em buồn phiền nghĩ. Qua thu, mùa đông rét lại về, em đạp xe qua con phố lạnh, cơn mưa phải vào mặt rát buốt. Bỗng chiếc xe trở chứng, em nhìn xuống không biết nó xẹp bánh từ khi nào. Em nhìn đồng hồ, sắp trễ giờ học, em bực đến phát khóc, mưa thì cứ vô tình rơi trên tóc em. Anh ngang qua, nhìn đôi mắt đỏ hoe và cái xa cà tàn. Anh xuống xe, dắt chiếc xe em đến cái quán phở gửi rồi bảo em lên xe, anh đèo em đến trường, dưới cơn mưa em tự dưng nghe lòng xôn xao lạ. Cái bóng lưng em cứ ở trước mặt em, lắm lem vì những giọt nước mưa. - Cậu lạnh à? Anh bỗng dưng lên tiếng, em vừa run vì lạnh, vừa nghẹn giọng vì khóc lúc nãy nên cứ im lặng. Anh dừng xe, đưa chiếc áo khoát cho em. Em ngạc nhiên rồi lắc đầu, nhưng anh cứ quàng đại vào người em rồi tiếp tục đạp xe. Lần đó là mở đầu cho những cuộc gặp gỡ sau này, mở ra cho em và anh những kỹ niệm không quên được. Từ đó anh thường xuyên đi con đường đó hơn, quán phở trở thành nơi chúng ta trò chuyện. Anh kể cho em nghe những nỗi buồn của mình, có lúc anh như lặng đi khi hồi tưởng gì đó. Em im lặng lắng nghe anh nói, nhìn anh cô đơn, em chợt có ý nghĩ muốn ôm anh sưởi ấm trái tim đang tổn thương của anh. Em tình cờ biết được bút danh “Người Bí Mật” là của anh khi vô tình đọc được dòng thơ trong quyển vở anh, cuối dòng thơ có đề Người Bí Mật. Em muốn hỏi anh, nhưng lại thôi, lẳng lặng trả lại quyển vở cho anh và chẳng bao giờ em nhăc đến chuyện ấy. Nhưng cứ mỗi tối em lại lấy bài thơ của anh ra đọc, em đọc đến thuộc, và dường như chẳng bao giờ em quên được. Cuối đông, cơn lạnh như bớt đi, không khí dần dần ấm lại, em đến lớp và không thấy anh đi con đường ấy nữa. Nhiều ngày như thế, em viện cớ qua lớp anh tìm, có bạn bảo anh không đi học. Em nhạc nhiên rồi có gì đó như sốt ruột, tan trường em chờ anh trong quán phở, không hiểu sao em cứ chờ anh mà anh nào có nói sẽ đến. Em ngồi nhìn bầu trời, suy nghĩ miên man, không biết hôm nay anh bị sao nhỉ? Có bệnh không? Sao em quan tâm anh nhiều vậy không biết? Em giật mình, ý nghĩ thoáng qua làm em sững sốt, em không dám tin vào những gì mình nghĩ. Em bật dậy, bước ra ngoài và em càng bàng hoàng hơn khi thấy anh. Anh cũng đang đi về phía quán phở, anh nhìn em, cái nhìn lạ lùng. Em bối rối quay mặt đi, nữa vì ngại ngùng, nữa vì cái ý nghĩ…em thích anh. - Cậu chưa về sao? Em gật đầu, cả hai ngồi trong quán, anh im lặng, nhìn anh có vẻ gầy đi, chiếc áo phồng to trong cơn gió. - Cậu không khỏe sao? Anh nhìn em, rút trong túi ra một cái kẹp tóc hình cánh bướm. - Tặng cậu nè. - Cho tớ sao? – Em ngạc nhiên hỏi lại, anh gật nhẹ đầu. Trong không gian trầm ấm của quán phở, em chẳng biết nói gì, em để tay trên bàn, lâng lâng trong những cảm xúc mới có. Bàn tay anh chợt nắm tay em, bàn tay anh lạnh buốt làm e giật mình. Anh không nói gì, nhưng trong mắt anh em chợt thấy hết, cả những xôn xao, ngọt ngào và nồng ấm. Em không rút tay ra, cứ để yên như thế, em nghĩ nếu giây phút này cứ lắng qua như thế mãi, dừng lại như thế này thì hạnh phúc biết bao. Từ ngày đó, anh thường đón em tan trường, chở em vòng qua những con đường đầy cây xanh. Đôi lúc em nghe anh hát nghêu ngao những dòng nhạc trữ tình buồn cười, em bảo anh lạc hậu. Anh chỉ cười bảo em nó đi mãi với thời gian, anh hát tiếp cho đến hết quãng đường nhỏ. Đông hết, xuân đến anh dẫn em chơi ở những khu phố nhộn nhịp về đêm, thấy em chạy nhốn nháo anh bảo em như trẻ con. Em hếch mũi, căng mắt hâm dọa anh, anh chỉ cười khổ chào thua. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, mà em, chẳng bao giờ quên được. Hạnh phúc đến với em quá sớm nên nó ra đi cũng thật nhanh. Ngày nghỉ tết qua đi, anh và em trở lại trường lớp. Những ngày đầu yên ổn trôi đi, nhưng sau đó em nghe những lời bàn tán về anh. Họ nói anh đang quen một cô bạn cùng lớp, họ thấy anh và cô bạn ấy thường xuyên đi chung, còn có những cử chỉ thân mật. Em chạnh lòng và thất thần khi nghe điều ấy, có gì đó vỡ nát trong em, em nhắm mắt cố gắng không cho những cơn thét gào trong lòng bùng phát. Em phát điên mất thôi, em tự nhủ tan trường sẽ tìm anh. Tiếng trống trường rốt cuộc cũng vang lên, tâm trạng em cũng theo đó căng thẳng. Em sợ khi mình hỏi anh anh sẽ thừa nhận, em bối rối đứng trước cổng trường do dự. Lúc ấy em thấy anh, không phải, anh và cô bạn cùng lớp đang nắm tay nhau đi về phía cổng trường. Em thừ người, giọt nước mắt lăn dài trên má, em muốn chạy ngay lại mà gỡ bàn tay anh ra, la to với thế giới rằng nó chỉ thuộc về em. Nhưng em không nhấc chân lên được, bàn chân em như ai đóng đinh thật chặt, mắt em nhòa đi. Cố gắng em trốn mình vào góc khuất, đưa tay giữ chặt miệng không cho tiếng nấc vang ra ngoài. Anh và cô ấy đi rồi, em khụy xuống, khóc nấc lên. Em mất anh rồi, đó là ý nghĩ đau đớn mà em bắt buộc phải chấp nhận. Em lê đôi chân mệt mõi về nhà, chôn mình trong phòng gào thét với nỗi đau trong tâm hồn. Em chẳng biết mình đã làm gì sai nữa. Em cầm điện thoại, nhắn tin cho anh. Anh không trả lời, em ngồi đó chờ tiếng điện thoại reo. Em chờ đến sáng, có lẽ ai nhìn em lúc đó cũng bị dọa đến thót tim. Em tự dưng sợ đến lớp hẳn, em trốn tránh ánh mắt của mọi người. Có ánh mắt thương hại, có ánh mắt vui vẻ, em…cứ ngồi và chẳng biết làm gì. Em quyết định sang tìm anh nói chuyện, em và anh ra sau khung viên trường, nơi vắng lặng và dễ dàng cho một quyết định. - Những gì tớ nghe là đúng phải không? Anh nhìn em, rồi tự nhiên sọt tay vào túi quần: - Cậu biết rồi còn gì? - Thật ra, tớ đã làm gì sai? - Cậu không sai, là tớ sai, tớ nhầm lẫn khi ngỡ mình có tình cảm với cậu. Đến khi gặp cô ấy tớ mới hiểu mình dại dột quá. - Cậu nói dối! – Em nói như hét lên, bàn tay run run. - Cậu không tin tớ không có ý kiến…. Em tát anh thật mạnh, em nhìn anh một cách thù hằn, bàn tay em như hóa đá sau hành động của mình. - Cậu tàn nhẫn lắm, tớ yêu cậu vậy mà cậu lừa gạt tớ. Tớ ghét cậu! Em chạy đi thật nhanh, em thấy mình thật ngu ngốc khi còn muốn níu kéo anh. Em vội đi mà không hay anh ở lại, giọt nước mắt rơi trên má. **** Em ngồi trong nhà, bó gối nhìn một mùa thu đang đến, ba tháng rồi em và anh không gặp nhau nữa. Ba tháng trôi qua trong những giọt nước mắt của em, nỗi đau âm thầm gặm nhắm con tim. Tim em chợt nhói lên, em đưa tay khó hỉu. Sao tim em lại đau thế nhỉ, em ngồi dậy cố xua đi cơn đau bất chợt. - Nhã Tịnh! Tiếng gọi làm em giật mình, nhìn cô gái có mái tóc đen dịu đang đang hấp tấp chạy đến, vần tráng còn vươn những giọt mồ hôi. Em nhận ra cô ấy, cô ấy chính là người làm anh rời bỏ em. Cô ấy nắm tay em gấp gáp: - Có thể không, cậu đến gặp Minh được không? Em ngạc nhiên nhìn cử chỉ cô ta, em rút tay ra hờ hững: - Cậu lạ thật, người yêu cậu mà bảo tớ đi gặp. Tiếng em lạ hẳn, chính em cũng không biết mình trẻ nên lạnh lùng như thế từ bao giờ. Cô gái như bật khóc, co van xin em: - Một lần thôi, nếu cậu không đến….Tịnh cậu trách lầm Minh rồi, cậu ấy yêu cậu, chỉ có cậu thôi. Em lạnh lùng: - Cậu đừng xem tớ là kẻ ngốc được không? Tớ không liên quan gì đến Minh cả, hãy để tớ yên đi, đừng bắt tớ phải tự moi móc vết thương của mình. Cô gái càng van lơn: - Minh bị ung thư máu, cậu ấy sắp không qua khỏi rồi….Tịnh xem như tớ cầu xin cậu…. Em mở to mắt nhìn vào cô gái, em chẳng biết nói gì, em như mất hồn. Em bất ngờ chạy ào đi, em muốn gặp anh, chỉ ý nghĩ đó thôi cũng làm bước chân em có thêm sức mạnh. Đến nhà anh, một không khí im lặng bao phủ, em thở hổn hểnh nhấn chuông. Người ra mở cửa là mẹ anh, bà có đôi mắt sưng húp vì khóc. - Bác, Minh ở đâu? Bác dẫn em vào nhà, vòng qua những cầu thang ngoằn ngoèo, rốt cuộc cũng đến phòng anh. Bác bảo em vào trong rồi lặng lẽ rơi giọt nước mắt đi xuống. Em mở cửa, bật khóc khi nhìn anh xơ xác hao gầy vì căn bệnh, em dường như không còn nhận ra anh nữa. Gương mặt anh gầy gò, đôi mắt sâu hoắm, làn da nhợt nhạt, anh như một cái xác không hồn. Em nắm tay anh, bàn tay anh lạnh lẽo, môi anh mấp máy, mắt anh nhắm nghiền. Anh như tỉnh giấc vì em làm phiền, anh mở đôi mắt, long lanh nhìn em, có lẽ anh muốn rút tay lại nhưng em đã giữ chặt lấy, khóc nấc lên. - Sao cậu..ở đây? Tớ không muốn thấy cậu, cậu về đi. Anh vẫn nhẫn tâm như thế, nhẫn tâm với chính bản thân mình. Em không nói thành lời, cứ nhìn anh rồi ôm chầm lấy anh. Em nghe ấm và ướt ở cổ, em biết anh khóc, em cũng bật khóc: - Cậu là đồ ngốc? Sao lại giấu tớ? Anh vòng tay ôm em, cái ôm của một người không có sức, em như cũng không còn sức theo anh. Em muốn mắng anh nhưng nhìn vào đôi mắt môn lung mơ hồ của anh em lại không đành lòng. Em nắm chặt tay anh, như sợ anh biến mất, anh cười nhìn em, nụ cười yếu ớt. Trời đã vào thu, chiếc lá rơi ngoài hiên vắng, em đẩy xe cùng anh ra ngoài ngắm cảnh. Anh choàng chiếc khăn dài, em đưa anh ra đồi hoa oải hương tím. Cánh đồng bao la, bạt ngàn một vùng trời êm ả. Tiếng gió nhẹ đưa những cánh hoa rơi rụng, em ngồi xuống bên anh, áp đầu vào ngực anh nhìn ánh nắng đang lang dần trên đồi hoa. - Cậu lạnh à? Tiếng anh rên, anh co người lại, em vội hỏi. Anh không nói đưa tay chạm vào gương mặt em. Anh cười, giọng anh đứt quảng: - Ước gì…tớ nhìn cậu mãi như …thế… Em cười, áp tay anh vào má mình: - Chẳng phải bây giờ chúng ta đang bên nhau sao? Tớ hằng ngày sẽ đưa cậu ra đây nhé. Anh lau giọt nước mắt cho em, mỉm cười. Em không hiểu rằng đó là lần cuối cùng em còn đưa anh lên đồi hoa oải hương ấy. Anh nhìn ra xa, phóng tầm mắt vào khoảng không vô định, bàn tay anh chợt xiết tay em, anh chợt nói: - Tớ buồn ngủ rồi, cậu hát cho tớ ngủ đi! Em run run nhìn gương mặt tái nhợt của anh, mắt anh nhắm lại tay vẫn nắm tay em, giọng anh yếu ớt: - Tớ thích nghe bài hát “Em rất nhớ anh” mà cậu vẫn hay hát…được không? Em gật đầu, cố nén cơn đay dâng lên trong tim, cất giọng hát: “Mình giận nhau biết bao lần anh có nhớ không anh? Giận để yêu thêm những chiều em khóc nhiều Mình yêu nhau tự bao giờ anh có nhớ không anh? Mà tình yêu trong em cứ lớn dần thêm.... Rồi mình yêu như thuở nào ta đã đến trong nhau Để rồi khi vắng bóng người em thấy buồn Đừng giận chi em những lần em hờn trách vu vơ Vì tình yêu em đã trao anh rồi. Rồi chợt nhận ra trong tim em tràn nỗi nhớ người Ngày dài đơi chờ mong nhớ anh Rồi chợt nhận ra trên đôi môi còn vắng tiếng cười Mà lòng ngại ngùng chưa dám nói Giận hờn chi anh ta xa nhau từ lâu lắm rồi Ngày lại từng ngày em nhớ anh Người em yêu ơi em thương anh nhiều hơn những gì Em đã có trong cuộc đời…” Tiếng hát em xa xa dần, anh cũng xa em, xa em từ đó….cảm giác tay anh buông khỏi tay em cứ ám ảnh em không nguôi….. **** Em lại đi trên ngọn đồi hoa oải hương tím, ngồi trước gió thả lòng theo những cánh hoa rơi. Em có cảm giác anh trở về với gió, êm êm như những nốt đàn piano thơ mộng…….
  18. Yêu… Đã không còn là khái niệm nữa Từ bao lâu rồi em chẳng rõ Yêu… Lòng em như cơn gió Thả đi rong những hờn dỗi, buồn vui *** Em…yêu bằng tình yêu thuần chất Những xúc cảm chen vào trong đáy mắt Anh là những ngày thu hoang vắng Nhìn được gì trong sâu thẳm biển êm Em nghĩ rằng anh chẳng hiểu được em Điều em muốn không phải lời dịu ngọt Điều em muốn nằm ngay trong sâu thẳm Con tim anh nói được gì…không anh? CPDM
  19. Đêm mệt nhoài cũng ưỡn mình lan rộng Bốn chân trời mù mịt khoảng hư không Tay với ra chạm vào vùng tĩnh lặng Mặt hoa vàng lác đát dưới chân mây Gió ngủ say bên bờ tình hoang dại Cánh hoa nồng không tỏa hết mùi hương Làn tóc nhỏ như suối dài không tưởng Gác lòng ai ngờ nghệch nỗi riêng tư
  20. Hãy gọi tôi về với tuổi còn thơ Bên bếp lửa ngày xưa còn rực đỏ Gọi tôi về với đôi chân bé nhỏ Dính đầy bùn bên những án mạ xanh Hãy gọi cánh cò mang niềm mơ ước Bay thật xa gửi đến nơi thần tiên Nơi nhiệm màu trong con tim cầu nguyện Có vị thần trong đôi mắt trẻ thơ Hãy gọi tôi về trong cánh nôi đưa Có câu chuyện ngày xưa bà kể Có những hè ngân gia tiếng mẹ Như gió lành từ biển cả bao la Hãy gọi tôi về bên triền đê ấy Con trâu nằm ngúng ngoẫy chiếc đuôi Cha la nhẹ cũng gật gùi…gặm cỏ Đôi mắt hiền nhắm mở trông thật vui Hãy gọi ước mơ từ trong cổ tích Hạt sương đầu mở ký ức trong veo Như mặt trời soi vào trong tĩnh mịch Thấp lửa hồng cho mỗi bước chân đi Hãy gọi đi những ngày xưa…vụn dại Cho hôm nay và cho cả tương lai Cho tôi thấy ngày xưa ấy thật ngốc Mà thật vui…một ký ức trẻ thơ
  21. Những cơn mơ thôi từ nay giã từ Người xưa ơi, xin gọi nhau cố nhân Trái tim từ nay bừng nụ hoa mới Chớm sắc hồng, em chờ đón mùa xuân Sẽ có người cùng em thức đêm thâu Đem tình yêu từ ngọn lửa tim mình Em không biết bởi vì em không hỏi Người yêu em hay sẽ có lúc…cố nhân? Em chẳng cần tình yêu đến hững hờ Nơi sâu thẳm con tim còn rực lửa Em chỉ sợ làm tim anh lạnh giá Đến cuối cùng gọi hai chữ biệt ly! Anh từ đâu đến, giữa những thương đau Làm mùa xuân rộ đầy trên mi mắt Anh từ đâu, từ biển triều xô cát Làm tình em chợt dâng hạ vô thường Em giã từ ngày xưa, anh có vui? Đón nắng về anh làm giọt nắng vấn vươn Giọt trên vai, giọt se tròn giận dỗi Dệt tình mình đẹp mãi giấc mộng xanh!
  22. Em chạm tay vào khoảng trống hư không Đôi bàn tay chợt nắm chợt lại buông Anh có biết, em được gì trong ấy Mà mỉm cười, ướp đôi mắt tròn xoe Em chạm tay vào những vệt nắng sáng nay Hạt nắng tròn, hạt nhỏ lại hạt to Hạt lung linh, hạt xen cài mái tóc Hạt nào của em, của riêng một giấc mơ Em chạm tay vào nỗi nhớ có anh Tim chợt vui, cũng chợt buồn vu vơ Em chẳng biết nỗi nhớ từ đâu đến Sẽ về đâu trong vạn nẽo đường thơ Em chạm tay vào những rạn vỡ tim mình Không dám nói tiếng yêu, không dám nhìn Em có biết những nỗi buồn anh giấu Là vì em, trong khắc khoải mõi mòn Em chạm tay vào đâu nữa…anh ơi Sao không dám chạm vào trái tim anh Em không dám, bởi tình yêu xa vợi Từng một lần làm thương tổn tim em Em khép tim mình từ muôn trùng mạch máu Đóng chặt tình yêu với người ấy, với anh Dù đôi lúc nhìn anh, em biết mình vô lý Nhưng con tim em không theo đường em chỉ Em vẫn giữ anh, trong tim mình một góc Không biết vì sao, em thấy mình thật ngốc Sao chẳng nói yêu, dù tim thổn thức Dối lòng mình thương tổn vẫn còn đây!
  23. Không có cơn mưa cùng em tâm sự Không có gió nồng gọi giấc ngủ ngoan Em thức đợi tiếng đồng hồ bình thản Nhịp kim đi, từng nhịp tim liên hồi Em buồn lắm, cố chôn chặt tim yêu Dù đã không còn nhớ, chuyện xa vời Sao vẫn có lúc riêng em lặng lẽ Trong cô đơn, em thức đợi mưa về Đến bao giờ em hết nhớ, hết mong Đến bao giờ cho cơn mưa trở lại Mong lắm ngày mai không còn muốn khóc Dẫu trái tim khô cạn mãi muôn đời Em đã yêu, sao tình yêu quá vội Đến hững hờ, nên cũng trốn thật nhanh Em ước mình biến thành gió mong manh Để tan vào cõi mộng không có anh Em đành thôi đếm từng giây cô quạnh Thiếu mưa rơi, nên cũng hóa đá đợi chờ Thôi đành quên đi dấu yêu ngày ấy Chôn tim mình trong ký ức tình thơ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...