-
Số bài viết
256 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
10
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi TỐ TRINH
-
Em ơi, đừng thở than về những ngày giông bão Ta có mặt trên đời ko phải để làm đau nhau Ừ, những tổn thương thường khi là sự thật Nhưng có sao?! Sau bão giông là những ngày nắng rất hồng
-
Mẹ mua cho 2 chị em mỗi đứa một cái mền nhung, ta nói mềm, êm, ấm,... trên cả tuyệt vời. Đợt này về nước đầy quá, cha hông có đặt thời, đặt lợp được gì hết. Lui cui cháo gà, gà nấu chao, gà rô ti,... với mấy món lặt vặt, linh tinh lang tang. Mẹ rị mọ nấu 1 nồi mứt mứt, 1 nồi mứt chuối để mốt đem lên trên đó có cái mà ăn. Trái cây ở nhà thiếu gì mà ko biết làm sao gửi lên. Cha hết gợi ý món này tới món khác, ăn cái này ko, ăn cái kia ko. Chiều mua bún đi, ăn món này đặc sản: mắm cá sặc ko xương. Ngon dữ lắm à. Tối chị ba ghé cho trà sữa nhà nấu, béo ngậy, thơm mùi sữa tươi + thạch flan, rau câu sô cô la, rau câu sữa,... Mẹ tất tả hết việc này đến việc khác, hết món này tới món kia. Trà chanh, sữa tươi, sương sáo,... Món nào cũng mát, món nào cũng bổ. Quài chuối sau nhà chín bói, vàng ươm. Trái nào trái nấy tròn lẳn, ngọt lịm. Ngó trái chuối mà nhớ đủ thứ món ghiền: mứt chuối, chuối chiên, bánh chuối, chuối chưng, chè chuối, chuối hầm,... Cha hỏi uống dừa hông, có mấy quài éo ngay bên mé hông nhà nè. Chặt xuống, làm một hơi là hết một trái. Ngọt lịm đến giọt cuối cùng. Bệnh, cha kêu: ăn, uống thuốc rồi ngủ đi; mẹ kêu: thôi khỏi, để tui làm. mấy người lo hết bệnh đi chứ vầy đi làm sao nổi; thằng em trai: 2 chơi game này hôn? dễ chơi lắm. đây, em chỉ cho. em có đem máy về nữa. có gì nhường máy cho 2. Vậy đó, ta chưa kịp hưởng thụ gì ráo thì đến ngày trở lên. Mẹ bỏ vào ba lô con gà luộc, con gà rô ti nước dừa, mấy bịch mứt, 2 liều thuốc mới mua. Cha đi một vòng vườn hái vô 1 túi chanh, hỏi đốn chuối, mít đem theo hông , dặn đem theo hủ tắc xí muội. Ba lô đầy nhóc những bánh quà, "Dạ, thôi, thôi, đủ rồi. con vác gì nổi." Chỉ có tình thương là con vẫn chưa cam tâm, muốn gom, vơ, ôm lấy hết thảy. Càng có nhiều, càng muốn có nhiều hơn!
-
Cảm ơn Cogiaovungxa đã ghé thăm và gửi nhiều lời chúc :)Chúc Cogiaovungxa một năm mới vạn sự như ý và có thêm nhiều bài viết hay.
-
Lần đầu tiên ý nghĩ "đầu hàng" xuất hiện + len lỏi sâu và nhanh đến như vậy. Cứ như bao nhiêu tuyến phòng thủ, bao nhiêu thành cao hào sâu đều bị phát hiện lỗ hổng, những điểm zero an toàn... Lần đầu tiên cái tư tưởng "buông bỏ" lại cuốn xoáy vào mình dễ dàng và chuẩn xác đến thế. Lần đầu tiên muốn cancel kế hoạch của mình và thụ động xem mình bị đưa đẩy đến đâu. Điều này chưa có trong lịch sử, nhất là khi kế hoạch đó chính là về nhà! Lần đầu tiên thấy mình chới với, run rẩy, hụt hơi và khó thở - như một sự vẫy vùng yếu ớt sót lại sau những giờ dài sốt miên man... Ta cứ lăn tăn hoài 'về hay ở'. Ba lô đã soạn sẵn từ mấy ngày trước rồi... Mẹ gọi điện và chấm dứt cái lần đầu tiên mệt nhoài, thiếu quyết đoán và sự kiên định chỉ bằng 1 câu ngắn gọn: "Mệt lắm hả con? Về ko nổi thì để mai mẹ nghỉ dạy, ở nhà mẹ nấu đồ ăn rồi đem lên cho con." Khi nghe vẫn nhớ mình gật gù, gật gù "Dạ... dạ..." giữa những lơ ngơ nóng lạnh, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Và vật vã cháo nóng, và thuốc, và co ro, và li bì, và tỉnh táo hơn vào sáng hôm sau. Và quảy ba lô đi 2 tuyến xe buýt ra BXMT mua vé xe về nhà. Về đến nhà, mẹ múc ngay cho 1 tô cháo nóng hổi, 1 dĩa gỏi gà với chén muối ớt đỏ au. "Làm liền 1 tô đi cho bớt mệt". Cha nạt nộ "Lớn rồi mà ko biết tự lo. Làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe. Bao nhiêu tiền cho đủ mua được sức khỏe. Thèm cái gì, nói, chiều cha đi mua." Quay qua võng dụ thằng em trai "Chừng nào Út lãnh học bổng, lì xì cho 2 nghen". Nó "Hứ. Hổng dám đâu."
-
Xoa dịu ngày bằng cơn gió cuối thu Sài Gòn đêm xôm tụ Xe nhấn nhá ở những khúc quanh, những ngả đèn xanh - đỏ Dạo một vòng Sài Gòn để chào thu nhé anh. Thời gian trôi quá nhanh Lần gặp cuối và cuộc hẹn ngày về cách nhau nhiều năm rồi anh nhỉ. Loay hoay thế nào em lại nghĩ Anh em ta đang giả bộ quên tuổi của mình. Sài Gòn đêm lung linh Bệt không còn chỗ Ta lang thang, lang thang, vòng vèo tìm bến đổ Chống xe, thở phào rồi thong dong... ngó người ta Bao nhiêu là gần, bao nhiêu là xa Khoảng cách con đường chắc không bằng nhiệt tình gặp gỡ Thành ra nhiều khi bỡ ngỡ Giật mình, bao nhiêu người quen ở thành phố này mà mấy năm rồi chưa thấy mặt nhau. Cần gì phải rào trước đón sau Em thiệt tình nhưng mà vô tâm lắm Huyên thuyên nói chuyện trên trời dưới đất Chẳng nhận ra hương hoa sữa thoang thoảng giữa Sài Gòn Vướng tay mình chiếc lá me con Sài Gòn chuyển mùa còn khó nhận ra hơn là thứ hai và chủ nhật Nhưng hôm nay, sau vội vàng, tất bật Thấy mùa vàng từ chiếc lá phong phương xa.
-
Tình đã nhạt rồi phải không anh Ly cafe anh pha không còn đậm đà như trước Cơm thì khô, thiếu nước Canh cà rốt hầm xương không đủ ngọt ngào Có lẽ nào tình đã nhạt sao Ánh mắt ngày xưa giành riêng em giờ đâu mất Cái cầm tay không dịu dàng như trước Anh pha gì thêm mà lợt lạt câu cười Có thể mà. Tình đã nhạt phai Cây đã rơi những lá vàng ngày tháng Em gom nỗi niềm riêng xếp thành ngôi sao nhỏ Đong tình anh bằng nỗi nhớ vơi - đầy.
-
Cảm ơn Tâm Không đã gửi tặng nhé. Mình vẫn chưa có câu trả lời cho bạn. Hoặc giả chiếc chìa khóa mà mình có không phải là câu trả lời cho câu hỏi còn bỏ ngỏ. Chúc bạn cuối tuần vui vẻ.
-
Bão rồi anh Con thuyền giữa khơi xa chòng chềnh nghiêng đổ Chưa đủ sóng sao? mà gieo thêm gió Đến khi nào bão tan... Bão. Em ra biển một mình Hét, la, gào, khóc rồi lặng yên Lòng đầy vết xước ... Mái nhà đang ấm êm Anh gây ra bão Rồi đi giữa cơn dông. source: http://diendan.thotre.com/index.php?/topic/31162-bao-nhtt/
-
Cảm ơn Quốc Bảo đã ghé thăm blog và khen tặng. Dạo này bận rộn quá, mình cũng ít có thời gian vào diendan.
-
Nhớ sao mà nhớ những ngày xưa Biết bao kỷ niệm kể sao vừa Người đi xa mãi không về lại Ký túc xá giữ vẹn nguyên lời hứa ngày mưa.
-
Cảm ơn bạn duonghoanghuu đã mời :) Chuẩn bị nhập tiệc thôi.
-
Đừng khuấy buổi sáng của tôi bằng những câu hỏi Chếnh choáng đầu sau một đêm giông những mộng mị, toan tính, hơn thua rất đời Ngày sẽ lại trôi như vốn là như thế Ích gì những so đo, tị hiềm, ganh ghét Mà người ta gom, giữ cho đầy Ừ thì thôi, túi lòng sâu đến vậy Buông tay ra sợ mất cả những thứ chưa cầm, nắm... một lần.
-
Ồ. Một ý tuyệt vời! Tuy nhiên không biết mình có cảm nhận được hết "bữa tiệc thịnh soạn" này không đây. Do vẫn chưa hiểu + cảm được thể loại Haiku. Hy vọng bạn duonghoanghuu không phiền lòng nếu mâm cổ đã đầy mà "thực khách" cứ ngây ra nhìn, chưa chịu động đũa :) Bạn duonghoanghuu sẽ gửi thiệp mời các thành viên diễn đàn chúng ta tham gia cho xôm tụ nhé. Mình sẽ hỗ trợ phần hậu cần (nếu được) Cứ nhớ hoài cái kiểu "Tên trộm đi rồi - Trong nhà còn lại ánh trăng rơi". Để xem sau khi được dịch từ ngôn ngữ khác, chúng ta sẽ khám phá được điều gì mới ... "Tiên chủ, hậu khách". Xin mời bạn duonghoanghuu.
-
Khung cửa sổ chia từng mảng trời nho nhỏ Vẫn mát xanh ước vọng trong lành Vẫn rộn ràng sắc nắng chang chang Dưới những màu ô có những trái tim hồng rạo rực
-
Chẳng còn nắng để rắc vàng hoa điệp Những hàng cây xao xác chuyện trò Ánh sáng đèn đường trải xuống 1 khoảng sân Trên ghế đá còn vương dòng tâm sự
-
Con đường em đi vẫn xanh màu nhung nhớ Anh biết tìm đâu hoa cúc trắng ngày xưa Còn nhớ không: ngày đi học trời mưa? Hoa cúc trắng trên tay em lung linh màu ... nước
-
Tôi quen Diễm trong lớp học B vi tính tối 3,5,7 ở một trung tâm tin học nhỏ. Không hạn chế về tuổi tác nên khoảng cách lớn - nhỏ giữa các thành viên là khá lớn. Nhìn Diễm, tôi đoán em ít hơn tôi chừng 2,3 tuổi, chắc là đang học phổ thông. Dáng cao dong dỏng và khuôn mặt ưa nhìn, hay cười, em làm tôi và mọi người có cảm tình ngay. Ai cũng khen em xinh quá. Tôi cũng thấy vậy nhưng chợt nghĩ: “Mấy đứa con gái đẹp hay chảnh lắm.”… Đến khi em mở lời làm quen, trò chuyện thì tôi biết suy nghĩ đó của tôi đã vỡ vụn. Và thật lòng mà nói tôi không buồn một xíu xiu nào. Trái lại tôi thấy rất vui. Giọng nói của em nhẹ nhàng, từ tốn và dịu ngọt đúng chất miền Tây. Em cởi mở, thân thiện, hòa nhã và rất dễ gần khiến ai cũng muốn tiếp chuyện và mở lòng với em. Biết Diễm chưa được bao lâu nhưng tôi rất thích và trân trọng em, trân trọng vẻ đẹp đầy nữ tính đang dần trở nên khan hiếm ở con gái hiện đại. Em không chỉ “chinh phục” chúng tôi bởi vẻ ngoài dễ thương mà còn bởi nét duyên dáng, nhã nhặn, khéo léo trong cư xử. Thật đúng là e ấp mà vẫn rạng ngời! Và tôi biết cái nết đẹp đó không phải do “bẩm sinh”, do tự nhiên hay do ngoại hình quyết định.
-
Thks Cua Đá đã ghé thăm blog của mình nha ^^
-
Cảm ơn bạn minhtuanpy đã ghé qua trang viết và chia sẻ với TT những nỗi niềm này
-
Buổi sáng, cuộn tròn mình trong chăn ấm, nệm êm trên cái di-văng rộng rãi nghe tiếng chó mèo, chim chóc, gà vịt la ó đòi ăn... Mẹ dặn với theo "Chút dậy xé phai con gà mẹ luộc sẵn để trong lồng bàn nha con" trước khi đi dạy. Một mình ta ở nhà lăn tới lăn lui, nướng khét lẹt rồi mới mon men bò dậy. Xé con gà trong vòng 10ph 3s, ta xách cái dao lưỡi mỏng ra vườn xắng 1 cây chuối con, xắt mỏng, ngâm giấm đường. Mẹ về mua thêm một mớ đồ ăn lỉnh cà lỉnh kỉnh. Bữa trưa rộn ràng, cả nhà quây quần bên bàn ăn. Gà nhà,mẹ nuôi, ngon hết biết... Ăn lai rai bánh khoai mì mẹ nướng thì tới bữa chiều. Bánh khoai mì ngon nhưng thiệt lòng ko hảo món này. Cha găm mấy bụi khoai mì bên mé hông nhà mà ăn ko hết. Bữa nghe con về, mẹ nói cha nhổ 1 nhánh rồi lụi hụi mài, mua đậu xanh, nấu nướng cốt, rị mọ đốt than nướng 2 ổ bánh khoai mì bọc trong lá chuối. mở ra thơm lừng lựng... Cha chộp con gà mái tơ. Mẹ đi chợ mua nấm, củ quả về hầm một nồi gà nấu nấm ngon hết biết. Nấm tuyết nhẹ hều, nhỏ xíu mà ngâm vào nước là nở bung ra như một đóa hoa to. Nấm đông cô tròn tròn, có chút xíu mà cũng ngâm một hồi mới chịu mềm. Nhìn nồi hầm đủ màu thiệt là bắt mắt. Ta nói 1 tay bưng tô, 1 tay cầm đôi đũa thì ko tài nào mà dứt ra để gõ thêm được chữ nào... Mặc kệ câu đã tròn vẹn hay chưa. <măm măm bữa chiều> Yêu mẹ nhất trên đời!
-
Con gái bến nước mười hai… Đang vi vu ngòai đường thì có điện thoại, tôi vội dừng lại rồi lục tìm trong túi xách. Do không có thói quen nhét điện thọai trong túi quần nên đôi lúc cũng hơi bất tiện, hơi mất thời gian. - Alo. Dạ Nguyên nghe đây. - Chị Dung nè em. Em rảnh không? Nếu rảnh, chị em mình gặp nhau nói chuyện một chút được không em? - Có chuyện gì vậy chị? Sao em nghe giọng chị không được vui? - Chị đang buồn về chuyện tình cảm quá mà không có ai để tâm sự. Nếu em rảnh thì gặp chị một chút hén. - Dạ được chị. Bây giờ chị đang ở đâu? - Chị đang ở… Tôi hơi bất ngờ vì cuộc gọi của chị Dung. Chị là chị của bạn tôi, lớn hơn tôi 3 tuổi và đang là cô giáo của một trường cấp II. Chị có một người em gái song sinh cũng là giáo viên. Hai chị em một Hóa, một Lý. Trong khi đó, bạn tôi thì chịu đồng cảnh ngộ với tôi: Hóa yếu, Lý tệ. Nghe bạn tôi và chị nói bẩm sinh sức khỏe cuả chị không được tốt lắm, cứ hay bị đau vặt. Lần đầu tiên tôi và chị gặp mặt nhau là cách nay hơn 2 tháng. Chị nói chị rất có cảm tình và thích nói chuyện với tôi vì tôi cũng gầy còm giống chị. Tôi nghe xong thì nửa buồn cho thân phận “bé tí hin”, “gầy như que củi” của mình, nửa còn lại thì thấy vui vui vì tìm được người cùng cảnh. “Đồng bệnh tương lân” mà. Cứ cách dăm ba ngày, tôi và chị liên lạc nhau. Không gọi điện thì nhắn tin qua lại. Thường là hỏi thăm sức khỏe, ăn uống… Có hôm chị than mệt, năm nay phải chủ nhiệm một lớp 8 mà học sinh lớp này lì và quậy lắm. Chị nói đi dạy chị sợ nhất là bị chủ nhiệm lớp. Tôi chỉ biết cười trừ thôi. Thật tình tôi cũng thương chị và các giáo viên chủ nhiệm lắm. Nhớ lại thời học sinh “oanh liệt” của chính mình là tôi biết các thầy cô phải vất vả và tổn hao tâm sức đến chừng nào rồi. Mà chị vừa kể vừa thêm vô mấy từ cảm thán “hix”, “oài”, “ax.ax.” thì biểu tôi không cười chắc tôi cũng không làm được. Tôi nói chị phải tích cực ăn uống gấp 2 lần bình thường thì mới đủ sức “chiến đấu”, cố gắng “chiêu hiền đãi sĩ”, tổ chức một dàn cán bộ lớp thật hoành tráng và nhất là phải “lì” hơn học trò… Sau khi nỗ lực áp dụng lời khuyên của hơn một chục người, chị cũng đã đưa được lớp vào nề nếp. Rất vui mừng, chị báo tin thắng lợi cho tôi liền. Nói chuyện với chị rất thỏai mái, chị cũng dễ chịu nên tôi không phải cân nhắc từ ngữ nhiều. Nhiều lúc không biết bạn tôi có “ganh tỵ” khi thấy tôi và chị thân thiết với nhau không nữa. Thế nhưng lần này nghe giọng chị rất lạ. Mà mấy hôm trước chị bảo có việc bận khỏang nửa tháng nên sẽ không liên lạc với tôi còn gì. Càng nghĩ tôi càng thấy bồn chồn nên vừa gặp chị, tôi đã hỏi ngay: - Có chuyện gì vậy chị? Sao chị buồn? Hay anh làm gì để chị giận rồi? - Không có gì để giận cả. Chị và anh quen nhau khi đã dự đóan được chuyện này có thể xảy ra. - … - Anh ấy là con trai duy nhất trong gia đình có 4 người con. Bố mẹ anh ở ngòai Bắc, anh ở đây với chị gái. Bây giờ ông việc ổn định rồi thì gia đình bảo anh về Bắc để chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ và hương khói cho ông bà. Mà công việc ở đó rất khó xin được, nếu về thì chỉ xin cho mình anh được thôi. - Vậy chị có dự định gì chưa? Anh có nói gì với chị không? - Lúc đầu chị và anh định cùng về Bắc thử một chuyến. Gia đình anh cũng nói cố gắng lo cho cả 2 về nhưng họ không thể lo được vì lo cho mình anh về đã khó lắm rồi. Bây giờ hai gia đình đều bảo anh chị chia tay đi để giải thóat cho cả hai. Chị buồn đến thắt ruột mà bố mẹ chị suốt ngày nói chuyện này làm cho chị càng thêm chán nản. Chị và anh cũng đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi nhưng không làm được em à… Chị nói như trút hết nỗi niềm tâm sự bị dồn nén mấy ngày nay, giọng vừa nghẹn ngào, vừa sầu thảm. Sự thể này cũng làm tôi quá bất ngờ và bối rối. Chị nói anh chị quen nhau đã được ba năm, tôi cứ ngỡ là có một đám cưới thật vui vẻ, hạnh phúc sắp được tổ chức. Ấy thế mà lại gặp trở ngại. Chia tay đâu có dễ dàng và đơn giản là vài lời nói. Có được một quyết định đã khó. Mà hiện thực hóa quyết định đó thì lại càng khó hơn. Chia tay - nếu chỉ là chia lìa đôi bàn tay, là mình không cầm tay nhau nữa, không sóng bước cùng nhau thì chắc có thể cố gắng. Nhưng chia tay là không nhớ, không thương, không yêu, không quan tâm, lo lắng cho nhau nữa. Chia tay là hai người “không xa lạ” trở thành xa lạ. Chia tay là chấm hết. Yêu thương trong 3 năm buộc phải xóa sạch trong 3 từ “Mình chia tay” hoặc là yêu thương đó sẽ trở thành vết cắt, vết xước làm đau người nhớ. Tôi đã từng hỏi mấy người bạn cũ: “Khi chia tay, ai sẽ đau khổ hơn - người bị chia tay hay người nói lời chia tay?” và câu trả lời làm tôi nhớ mãi: “Ai yêu nhiều hơn thì đau khổ nhiều hơn.” Câu trả lời đơn giản, chỉ gói gọn trong vài từ mà sao thấm thía và buồn não ruột. Sao yêu thương lại làm đau người yêu thương? Trong trường hợp của chị, liệu chia tay có phải là giải pháp tốt nhất? Chia tay khi cả anh và chị đều đang rất yêu nhau? - Chị ước sao có một điều nhiệm màu nào đó xảy ra trong tình yêu của chị. Lòng chị đang rối bời em à. - Thật sự em thấy có chia tay không thường là do người con trai quyết định. Con gái tụi mình yếu đuối lắm. Mà yêu là tin. Nếu anh dứt khoát nói lời chia tay thì chị mới từ bỏ niềm tin và hy vọng của mình vào anh được. Nếu anh muốn tiếp tục thì đi cùng anh, có vất vả bao nhiêu chắc chị cũng chấp nhận. - Ừ. Chị cũng nghĩ như vậy. Nếu anh nói chia tay thì chị mới có thể buông xuôi được. Nhưng anh không làm được, anh thuộc tuýp người yếu đuối lắm. Anh ấy khóc suốt về chuyện này. Anh nói chị bỏ anh thì bỏ chứ anh không bỏ chị được. Thật sự nghe chị nói xong tôi cũng có phần tức tối. Đồng ý là cả hai người đều đang rối tinh rối mù nhưng chính vào lúc này tôi thấy nếu anh có thể cứng rắn và làm chỗ dựa tinh thần cho chị thì tốt hơn. Khóc không giải quyết được gì cả. Anh khóc. Chị khóc. Và rồi cả hai bế tắc. Chắc do tôi là người ngòai, tôi không phải là người trong cuộc nên mới trách anh chứ thật sự một bên hiếu - nột bên tình cũng không biết phải giải quyết thế nào cho vẹn cả đôi bên. Yêu thì phải biết hy sinh cho người mình yêu nhưng hy sinh cái gì, yêu như thế nào để không bị mù quáng? Tôi ngồi lại với chị thêm một chút rồi hai chị em rời quán. Chị nói chị muốn về nhà bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện để có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi nắm chặt bàn tay chị như chia sẻ, như một lời chúc may mắn rồi một mình chầm chậm trên đường, nhớ ông bà mình từng nói: Một vũng nước trong, mười dòng nước đục Một trăm người tục mới có được một chục người thinh… Làm thân con gái, mười hai bến nước, trong nhờ, đục chịu. Làm sao biết bến nào trong, bến nào đục? Nhưng bến bờ chị mong ước hơn hai năm nay bây giờ thành xa quá. Không biết chị và anh có đủ dũng khí, nghị lực, tình yêu cho thuyền cập bến một ngày không xa? Nguyễn Hoàng Tố Trinh
-
Thật vui vì bài viết mình gửi được các bạn quan tâm và hữu ích với các bạn. Chúc kỳ Lễ vui vẻ nhé
-
Rất vui vì Cua Đá đã tham gia diễn đàn. Chia sẻ thêm nhiều bài viết để giao lưu cùng mọi người nha Cua Đá Nice day.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.