Jump to content

TỐ TRINH

Thành viên
  • Số bài viết

    256
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    10

Mọi thứ được đăng bởi TỐ TRINH

  1. TỐ TRINH

    QUÀ TẶNG BẠN

    Người ta nói: " Bạn bè yêu thương vô điều kiện, thông cảm trước sau như một và bao trùm chính tâm hồn con người ta! Hãy tận hưởng sự ấm áp của gia đình và bạn hữu. Và đem tặng món quà cao quý nhất mà ta có thể cho : THỜI GIAN !!!" Không thể trao tặng thời gian cho bạn nên đành gửi bạn cái để đo đếm thời gian. Không có gì đặc biệt nhưng để bạn thấy thời gian luôn trôi đi (trừ trường hợp bạn ko gắn pin hoặc pin đã hết), để bạn nhớ mỗi phút giây trôi qua chúng ta đều đã khác! Tôi nhận ra mình đã thay đổi. Cũng như nhận ra bạn đã thay đổi rất nhiều!!! ... Tôi thích những đường chạy của cát nhưng cát thì chạy quá nhanh! Nhanh đến mức chẳng kịp cho tôi nhìn lại, nghĩ suy... Chăm chắm nhìn cát đổ đều đều cho đến khi 1 bên hết thì chợt biết một khỏang thời gian đã hết mà ta chưa làm được gì!... Tôi cũng thích thủy ngân nhưng thủy ngân lại rơi từng giọt, từng giọt... như đang chờ đợi một điều gì. Mà chờ đợi lại là điều tôi không mong đợi! Không thể cứ mãi chờ đợi được. Và không thể lúc nào cũng chờ đợi cái mà không biết có tới hay không! ... Những điều đó chẳng qua là cảm nhận chủ quan của tôi thôi, chứ thật ra mọi thứ đều có giá trị riêng của nó! (Và người phán xét nó hiển nhiên không phải là tôi!) ... Chỉ hy vọng bạn hiểu và trân trọng mỗi giây phút mình đang có. Thời gian quý giá vô cùng! Tặng phẩm chúng ta nhận được không phải lúc nào cũng được gói bằng ruy-băng. Có cái còn xuất phát từ tấm lòng! Tôi đã gửi đi món quà từ tấm lòng mình! Không biết bạn có nhận được không ?!! NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH 10/07
  2. Hì hì. Không đến nỗi "Dặn lòng mình hãy cố quên - Nhưng nỗi nhớ có bao giờ lừa dối" nhưng thiệt tình thì cũng nhớ được nhiều thơ của anh Nhờ anh nói vụ này em mới nhớ, để em post blog tặng anh bài cảm ơn sau khi được tặng Những Mảnh Ghép Không Logic nhé
  3. "Anh thích nắng hơn thích hạ" là như thế nào vậy bạn Nguyễn Hữu Đức? Mình tin thích hay không thích thì mỗi người cũng có cảm nhận riêng rồi. Ko phải ko thích thì sẽ ko cảm nhận được. Đôi khi vì thích quá đến mức chỉ biết mình thích, ừ thích, vậy thôi
  4. À. Ra thế. Hèn gì mình đọc kiểu nào cũng không thành thơ. Hjj. giờ mình đã hiểu... Cảm ơn bạn Nguyễn Hữu Đức đã chia sẻ và lý giải.
  5. TỐ TRINH

    CHIỀU MƯA

    Cảm ơn Minhthienlong đã có lời khen.
  6. TỐ TRINH

    KẸO NGỌT - NHTT

    Người ta ai cũng vậy. Khi đã đánh mất một thứ gì mới thấy nó quan trọng, mới tất tả đi tìm và nuối tiếc. “Ước gì…” “Phải chi…” “Gía mà…”, “Nếu biết trước…” Ai cũng có một thời tuổi thơ ngây ngô, vụng dại, một thời thơ ấu vô tư, hồn nhiên, một thời áo trắng để ước mơ, để khát khao, mơ mộng… Và một thời để nhớ lại những chặng đường đó. Nó cũng không ngoại lệ. Nó đã có những ngày bình yên tuổi nhỏ với cánh diều, với trò bắn bi, rượt bắt, chơi đồ hàng, ô ăn quan, lò cò, thảy đá… Nó cũng có những kỷ niệm khó quên khi cắp sách đến trường: 12 năm – 12 năm đong đầy kỷ niệm. Không còn bâng khuâng, xao xuyến của thời áo trắng mộng mơ, nó tập cho mình phải chín chắn, cứng cỏi. Và cuộc đời thì vẫn vậy, thường cho người ta thỏa lòng. Nó lao vào cuộc sống và trở thành một nhân trong guồng gay không ngừng của dòng đời hối hả. Không hẳn là nó không làm chủ được mình nhưng chính xác hơn có lẽ nó phải tự biến đổi, tự điều chỉnh để phù hợp với mội trường mới. Sống độc lập. Tự lập. Cố gắng không phụ thuộc quá nhiều vào gia đình. Đã từ lâu nó quên cho mình một cơ hội để có thể mỉm cười nhẹ nhàng. Nó đã quên cho mình cơ hội ở một góc nào đó của cuộc đời và nhìn tất cả vận hành, chuyển động. Liệu nó có còn quên gì nữa không??? Mải nghĩ suy, nó không để ý rằng ở trạm chờ xe buýt này không chỉ có mình nó mà còn 2 người nữa. Chắc là học sinh. Màu đồng phục trắng tinh khôi và chiếc cặp học trò đã nói cho nó biết điều đó. - À! Suýt quên! – Cô bé kêu lên như vừa nhớ ra chuyện gì đó. Ra vẻ bí mật, cô bé mở chiếc cặp: - Tặng bạn một chút hương vị cuộc đời nè! Sáng giờ nhìn bạn không được vui. Tay cô bé đang cầm một cây kẹo mút Cậu con trai ngạc nhiên – chắc không phải vì cây kẹo vì cây kẹo nào mà chả giống nhau! Nó cũng ngạc nhiên – hiển nhiên cũng không phải vì cây kẹo! Mà là lời nói của cô bé: Tặng nhau một chút hương vị cuộc đời?!! - Nhưng mình không ăn kẹo. Cám ơn nghen. - Cần gì ăn! Mình tặng bạn! Kẹo nhiều lúc đâu phải để ăn đâu. - Vậy để làm gì? – lần này cậu con trai ngạc nhiên thật sự. Nó cũng tò mò không kém. Cô bé thản nhiên: - Để mình nhìn và thấy ngọt! Cô bé cười thật tươi, giọng cười trong trẻo. Cậu bé cũng mỉm cười, đưa tay nhận món quà từ cô bạn. Nó đã cười từ lúc nào chẳng biết. Cuộc đời thật đẹp. Có những niềm vui thật giản đơn! Có những niềm vui rất nhẹ nhàng mà cũng rất sâu sắc. Bus tới. Nó không lên! Lẽ dĩ nhiên. Nó đâu có dự định thực hiện chuyến hành trình nào. Nhà nó ở ngã 4 kia thôi mà. 2 người bạn nhỏ bước lên vui vẻ. Họ đã chờ được cái mà họ cần. Nó cũng đợi được điều mà nó thích. Trên bus có gì thú vị nữa không thì nó không biết chứ ở đây, trại trạm chờ này đã có những điều rất thú vị. Cuộc sống ẩn chứa nhiều quá thể! Đôi khi chỉ muốn reo lên như một đứa trẻ khi phát hiện được một chuyện vui được che đậy sau những hối hả, nhập nhằng… Tặng nhau một chút ngọt ngào! Tặng nhau một chút niềm vui cuộc đời và hương vị của tình yêu thương! Ngọt ngào quá! Cuộc đời thật đẹp!
  7. Người ta ai cũng vậy. Khi đã đánh mất một thứ gì mới thấy nó quan trọng, mới tất tả đi tìm và nuối tiếc. “Ước gì…” “Phải chi…” “Gía mà…”, “Nếu biết trước…” Ai cũng có một thời tuổi thơ ngây ngô, vụng dại, một thời thơ ấu vô tư, hồn nhiên, một thời áo trắng để ước mơ, để khát khao, mơ mộng… Và một thời để nhớ lại những chặng đường đó. Nó cũng không ngoại lệ. Nó đã có những ngày bình yên tuổi nhỏ với cánh diều, với trò bắn bi, rượt bắt, chơi đồ hàng, ô ăn quan, lò cò, thảy đá… Nó cũng có những kỷ niệm khó quên khi cắp sách đến trường: 12 năm – 12 năm đong đầy kỷ niệm. Không còn bâng khuâng, xao xuyến của thời áo trắng mộng mơ, nó tập cho mình phải chín chắn, cứng cỏi. Và cuộc đời thì vẫn vậy, thường cho người ta thỏa lòng. Nó lao vào cuộc sống và trở thành một nhân trong guồng gay không ngừng của dòng đời hối hả. Không hẳn là nó không làm chủ được mình nhưng chính xác hơn có lẽ nó phải tự biến đổi, tự điều chỉnh để phù hợp với mội trường mới. Sống độc lập. Tự lập. Cố gắng không phụ thuộc quá nhiều vào gia đình. Đã từ lâu nó quên cho mình một cơ hội để có thể mỉm cười nhẹ nhàng. Nó đã quên cho mình cơ hội ở một góc nào đó của cuộc đời và nhìn tất cả vận hành, chuyển động. Liệu nó có còn quên gì nữa không??? Mải nghĩ suy, nó không để ý rằng ở trạm chờ xe buýt này không chỉ có mình nó mà còn 2 người nữa. Chắc là học sinh. Màu đồng phục trắng tinh khôi và chiếc cặp học trò đã nói cho nó biết điều đó. - À! Suýt quên! – Cô bé kêu lên như vừa nhớ ra chuyện gì đó. Ra vẻ bí mật, cô bé mở chiếc cặp: - Tặng bạn một chút hương vị cuộc đời nè! Sáng giờ nhìn bạn không được vui. Tay cô bé đang cầm một cây kẹo mút Cậu con trai ngạc nhiên – chắc không phải vì cây kẹo vì cây kẹo nào mà chả giống nhau! Nó cũng ngạc nhiên – hiển nhiên cũng không phải vì cây kẹo! Mà là lời nói của cô bé: Tặng nhau một chút hương vị cuộc đời?!! - Nhưng mình không ăn kẹo. Cám ơn nghen. - Cần gì ăn! Mình tặng bạn! Kẹo nhiều lúc đâu phải để ăn đâu. - Vậy để làm gì? – lần này cậu con trai ngạc nhiên thật sự. Nó cũng tò mò không kém. Cô bé thản nhiên: - Để mình nhìn và thấy ngọt! Cô bé cười thật tươi, giọng cười trong trẻo. Cậu bé cũng mỉm cười, đưa tay nhận món quà từ cô bạn. Nó đã cười từ lúc nào chẳng biết. Cuộc đời thật đẹp. Có những niềm vui thật giản đơn! Có những niềm vui rất nhẹ nhàng mà cũng rất sâu sắc. Bus tới. Nó không lên! Lẽ dĩ nhiên. Nó đâu có dự định thực hiện chuyến hành trình nào. Nhà nó ở ngã 4 kia thôi mà. 2 người bạn nhỏ bước lên vui vẻ. Họ đã chờ được cái mà họ cần. Nó cũng đợi được điều mà nó thích. Trên bus có gì thú vị nữa không thì nó không biết chứ ở đây, trại trạm chờ này đã có những điều rất thú vị. Cuộc sống ẩn chứa nhiều quá thể! Đôi khi chỉ muốn reo lên như một đứa trẻ khi phát hiện được một chuyện vui được che đậy sau những hối hả, nhập nhằng… Tặng nhau một chút ngọt ngào! Tặng nhau một chút niềm vui cuộc đời và hương vị của tình yêu thương! Ngọt ngào quá! Cuộc đời thật đẹp!
  8. GÓP NHẶT TỪ CUỘC SỐNG Trong cuộc sống có rất nhiều điều bất ngờ và thú vị. Bạn đã bao giờ nghe chuyện kể về một chiếc bình: Có một người một hôm đi mua hai cái bình để về gánh nước. Thật không may khi đem 2 cái bình về ông ta phát hiện rằng một trong hai cái bình đã có vết nứt. Tuy nhiên ông vẫn dùng nó gánh nước cùng cái bình nguyên vẹn kia. Nước đã rỉ ra từ vết nứt đó… Đến khi ông về đến nhà thì chỉ còn được nửa bình. Vậy là ông chỉ gánh được một bình rưỡi thay vì hai bình tròn vẹn. Thế nhưng ngày qua ngày ông vẫn cứ tiếp tục gánh nước như vậy. Vẫn là hai cái bình ở hai đầu gánh_ một nguyên vẹn và một bị nứt. Vẫn là một bình rưỡi thay vì hai bình nước. Quá là khó hiểu và buồn bã, một ngày kia cái bình bị nứt mới hỏi ông: -Ông chủ ơi! Tôi buồn quá! Tôi đã không được nguyên vẹn rồi. Sao ông không vứt bỏ hay đập vỡ tôi đi rồi mua một chiếc bình mới ? Như vậy không tốt hơn sao? Tôi vô dụng quá! -Sao ngươi lại nghĩ như vậy. Ngươi có thấy hôm nay trong nhà ta có những bông hoa rất đẹp không?Ngươi có biết hoa đó ở đâu ra không? Đó thật ra chỉ là những bông hoa dại mọc ven đường từ giếng về nhà ta thôi. Chính nhờ ngươi, nhờ cái vết nứt của ngươi mà nước rơi ra, tưới mát cho đất, nuôi lớn cho những cây cối dọc đường để bây giờ tất cả đều phát triển lớn lên, rực hoa tỏa sắc… và ta đem chúng về đây. Ngươi nghĩ mình vô dụng sao?! Ai _ cái gì tồn tại trên cuộc đời này đều có giá trị riêng của nó! Nhiều lúc những thiệt thòi, thiếu hụt cũng có những sự hy sinh, cống hiến lặng thầm, cũng tạo được những điều kỳ diệu để cuộc đời thêm tươi đẹp!...
  9. Cảm ơn bạn Tâm Không đã gửi tặng. Qủa thật có chút hoang mang...
  10. Mình thì ko dám "kể tội gió chơi" rồi bạn Đặng Thành Vinh ơi. Nghe tiếng gió xạc xào đêm vắng Giọt nước mắt lòng làm loang trăng Em tràn nỗi đau ngày xa biệt Thấy nát tan tiếng vọng hôm nào. -NHTT-
  11. Dù đôi khi mưa cũng làm ngta đau, ngta khổ nhưng chắc bạn Đặng Thành Vinh cũng đồng tình rằng mưa cũng làm ngta phải nhớ rất nhiều, rất lâu...
  12. Thks bạn Nguyễn Hữu Đức đã chia sẻ. Bài bạn viết có vẻ đang bị ép vần ép chữ, cố nhồi nhét chữ nghĩa và tâm trạng, theo cái kiểu "Bởi vì muốn viết nên điệp khúc - Tôi ép nỗi buồn tuôn chữ trôi". Chưa có sự tự do trong việc bộc lộ cảm xúc. Do đó nhiều câu bị cứng, lại có câu bị hụt hơi. Bạn nên để văn thơ tự do bộc lộ và gần gũi với csống hơn. Chia sẻ cùng bạn cảm nhận của mình.
  13. Cảm ơn Tâm Không đã chia sẻ nhé. Bài này Tâm Không viết táo bạo và dữ dội quá. Có TV nào có cả gió và mưa, cùng góp cho vui nhé
  14. Cảm ơn Vô Cố Nhân đã góp gió với Tố Trinh và Tâm Không. Còn ai có nhã ý góp gió nữa không nhỉ? gió vẫn đang dịu dàng lắm. có ai có gió to hơn không? Cùng chia sẻ nhé
  15. TỐ TRINH

    NÓ VÀ NHỮNG VÒNG QUAY XE ĐẠP - NHTT

    -Chiều nay có đi học không? Tui chở. Xe đạp cọc cạch nhé! -Huh? Gì cơ? -Có người cứ than thở là sống vội quá nên đang mất dần cảm xúc còn gì. -Hì hì. Uh. 5h. Xie xie trước nha. Cuộc gọi ngừng rồi mà nó vẫn ôm điện thoại. Cũng lâu thật lâu rồi nó không vi vu xe đạp. Bây giờ nhắc tới, thấy nhớ ghê những ngày tháng học cấp 3… Hồi đó hình ảnh một con nhóc còi cọc, bướng bĩnh - là nó - luôn gắn liền với cái xe đạp. Nhà trọ đủ gần để nó không phải thở hào hển đến trường trong 15 phút và cũng đủ xa để nó lót cót khắp hang cùng ngõ hẻm, đường lớn, và cả… ngõ cụt của Mĩ Tho đại phố. Học chính có nó và ngựa sắt. Học phụ có ngựa sắt và nó. Dạo chợ quán, nó cũng gắn bó với ngựa sắt. Hùng dũng trên yên… xe suốt 3 năm học, nó chẳng nghĩ nhiều đến sau này, chỉ thấy mấy vòng xe loanh quanh lúc đó sao mà vui, sao mà bình yên lạ. Là sinh viên hơn 2 năm rồi, số lần mà nó phải lộc cộc xe đạp chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Nó cũng quên mất cảm giác đạp vòng vòng, quanh Giếng nước, Bảo Tàng, Hội Văn Học Nghệ Thuật, đường Hùng Vương, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Ấp Bắc, Trần Hưng Đạo… Mấy đứa bạn ở cùng phòng Ký túc xá cũng chỉ nhắc cơm Chí Thành, cơm gà Nha Trang, bò đun Lê Thị Hồng Gấm, Khiết Minh, Mimosa, Vọng Các, La Vang, Thommy, chợ Mỹ… vì ngao ngán cơm canh đại dương của Thủ Đức… Nó vẫn còn nhớ cái ngày nó tập tễnh, líu ríu với chiếc xe đạp trên đường thì bạn bè nó đã bắt đầu lên ga vèo vèo bằng xe máy. Nó biết chạy xe đạp chậm hơn nhiều so với bạn bè. Những vòng xe của nó cũng chầm chậm, chầm chậm lăn đều… Vậy mà khi rời xe đạp, nó không biết từ lúc nào nó lại trở nên vội vã đến vậy. … Bạn đúng giờ ghê! Những câu chuyện xưa cũ về cái thời phải đồng phục, truy bài, lên bảng… “đứng chào cờ” vì mê chơi, học bài không kỹ… cứ xoay tròn theo những vòng xe. Chuyện mới, chuyện cũ đan xen và bị bỏ lại đằng sau những chiếc ô tô, xe máy, xe đạp điện… đang lướt qua vun vút, ồ ạt. Mặc kệ! Hôm nay nó chẳng thèm đua với những động cơ đó. (Đua gì nổi! Thằng bạn đang è ạch, dùng sức đạp xe mà!) Đã rất nhiều lần nó cũng lao đi, đua với thời gian và bỏ qua biết bao điều diễn ra xung quanh nó. Rất nhiều lần nó chợt có cảm giác mình vừa… vượt qua mặt đứa bạn của năm nảo năm nào… Rất nhiều lần nó không kịp thấy ai đó khóc, ai đó cười, ai đó - mình có quen không? Đáng buồn hơn, không ít lần nó hối hả trong chính ngôi nhà của mình, bỏ qua nỗi buồn, sự lo lắng của cha của mẹ, bỏ qua những vết chân chim nơi khóe mắt, những nếp nhăn chồng chất theo thời gian, mái đầu bạc trắng của đấng sinh thành… Nó đã vận động “không ngừng” và “tốc độ” vì tin rằng: Cuộc sống là không chờ đợi. Nó vội vàng đến mức đánh rơi cả niềm vui bình dị là tìm đâu đó trong đời sống này: một nụ cười. Nó đánh rơi niềm tin vào sự chân thành giữa người với ngừơi trong cuộc sống. Nó đánh rơi sự bình tĩnh và kiên định cần có để đối đầu với những khó khăn, trở ngại, với những sự việc không tên. Chiều nay lăn tròn những vòng bánh xe, nó nhận ra: Phải chi sống chậm lại một chút thì nó đã không đánh rơi nhiều thứ quý giá đến vậy. Bạn điềm nhiên đạp xe và nói đã biết mình đánh rơi rồi thì tìm lại đi. Chúng ta vẫn đang đi đủ chậm để có thể nhặt lại từng thứ một. Không biết có thể nhặt lại hết hay không nhưng nó biết mình sẽ không sống vội vàng như vậy nữa. Nó cảm thấy thật nhẹ nhàng, vui sướng. Cảm xúc dạt dào chứ không bị đè nén bởi áp lực thời gian nữa. Nó thấy mình vui biết bao nhiêu! Kìa! Em bé đang tròn miệng khoe áo mới với ông bà. Kìa! Cậu nhóc đồng phục Taekwondo đang hăm hở vào lớp. Kìa! Những giận hờn vu vơ của tuổi. Kìa! ... Cuộc đời thú vị và vui xiết bao! Nó phải cố gắng sống theo đúng nghĩa của từ “sống”… Cảm nhận vui - buồn và nỗ lực vươn lên! Cảm ơn thật nhiều bạn dễ thương và những vòng bánh xe đủ chậm! Cơn mưa lâm râm tắm mát con đường và những người đang rất trẻ - 20! NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH
  16. -Chiều nay có đi học không? Tui chở. Xe đạp cọc cạch nhé! -Huh? Gì cơ? -Có người cứ than thở là sống vội quá nên đang mất dần cảm xúc còn gì. -Hì hì. Uh. 5h. Xie xie trước nha. Cuộc gọi ngừng rồi mà nó vẫn ôm điện thoại. Cũng lâu thật lâu rồi nó không vi vu xe đạp. Bây giờ nhắc tới, thấy nhớ ghê những ngày tháng học cấp 3… Hồi đó hình ảnh một con nhóc còi cọc, bướng bĩnh - là nó - luôn gắn liền với cái xe đạp. Nhà trọ đủ gần để nó không phải thở hào hển đến trường trong 15 phút và cũng đủ xa để nó lót cót khắp hang cùng ngõ hẻm, đường lớn, và cả… ngõ cụt của Mĩ Tho đại phố. Học chính có nó và ngựa sắt. Học phụ có ngựa sắt và nó. Dạo chợ quán, nó cũng gắn bó với ngựa sắt. Hùng dũng trên yên… xe suốt 3 năm học, nó chẳng nghĩ nhiều đến sau này, chỉ thấy mấy vòng xe loanh quanh lúc đó sao mà vui, sao mà bình yên lạ. Là sinh viên hơn 2 năm rồi, số lần mà nó phải lộc cộc xe đạp chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Nó cũng quên mất cảm giác đạp vòng vòng, quanh Giếng nước, Bảo Tàng, Hội Văn Học Nghệ Thuật, đường Hùng Vương, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Ấp Bắc, Trần Hưng Đạo… Mấy đứa bạn ở cùng phòng Ký túc xá cũng chỉ nhắc cơm Chí Thành, cơm gà Nha Trang, bò đun Lê Thị Hồng Gấm, Khiết Minh, Mimosa, Vọng Các, La Vang, Thommy, chợ Mỹ… vì ngao ngán cơm canh đại dương của Thủ Đức… Nó vẫn còn nhớ cái ngày nó tập tễnh, líu ríu với chiếc xe đạp trên đường thì bạn bè nó đã bắt đầu lên ga vèo vèo bằng xe máy. Nó biết chạy xe đạp chậm hơn nhiều so với bạn bè. Những vòng xe của nó cũng chầm chậm, chầm chậm lăn đều… Vậy mà khi rời xe đạp, nó không biết từ lúc nào nó lại trở nên vội vã đến vậy. … Bạn đúng giờ ghê! Những câu chuyện xưa cũ về cái thời phải đồng phục, truy bài, lên bảng… “đứng chào cờ” vì mê chơi, học bài không kỹ… cứ xoay tròn theo những vòng xe. Chuyện mới, chuyện cũ đan xen và bị bỏ lại đằng sau những chiếc ô tô, xe máy, xe đạp điện… đang lướt qua vun vút, ồ ạt. Mặc kệ! Hôm nay nó chẳng thèm đua với những động cơ đó. (Đua gì nổi! Thằng bạn đang è ạch, dùng sức đạp xe mà!) Đã rất nhiều lần nó cũng lao đi, đua với thời gian và bỏ qua biết bao điều diễn ra xung quanh nó. Rất nhiều lần nó chợt có cảm giác mình vừa… vượt qua mặt đứa bạn của năm nảo năm nào… Rất nhiều lần nó không kịp thấy ai đó khóc, ai đó cười, ai đó - mình có quen không? Đáng buồn hơn, không ít lần nó hối hả trong chính ngôi nhà của mình, bỏ qua nỗi buồn, sự lo lắng của cha của mẹ, bỏ qua những vết chân chim nơi khóe mắt, những nếp nhăn chồng chất theo thời gian, mái đầu bạc trắng của đấng sinh thành… Nó đã vận động “không ngừng” và “tốc độ” vì tin rằng: Cuộc sống là không chờ đợi. Nó vội vàng đến mức đánh rơi cả niềm vui bình dị là tìm đâu đó trong đời sống này: một nụ cười. Nó đánh rơi niềm tin vào sự chân thành giữa người với ngừơi trong cuộc sống. Nó đánh rơi sự bình tĩnh và kiên định cần có để đối đầu với những khó khăn, trở ngại, với những sự việc không tên. Chiều nay lăn tròn những vòng bánh xe, nó nhận ra: Phải chi sống chậm lại một chút thì nó đã không đánh rơi nhiều thứ quý giá đến vậy. Bạn điềm nhiên đạp xe và nói đã biết mình đánh rơi rồi thì tìm lại đi. Chúng ta vẫn đang đi đủ chậm để có thể nhặt lại từng thứ một. Không biết có thể nhặt lại hết hay không nhưng nó biết mình sẽ không sống vội vàng như vậy nữa. Nó cảm thấy thật nhẹ nhàng, vui sướng. Cảm xúc dạt dào chứ không bị đè nén bởi áp lực thời gian nữa. Nó thấy mình vui biết bao nhiêu! Kìa! Em bé đang tròn miệng khoe áo mới với ông bà. Kìa! Cậu nhóc đồng phục Taekwondo đang hăm hở vào lớp. Kìa! Những giận hờn vu vơ của tuổi. Kìa! ... Cuộc đời thú vị và vui xiết bao! Nó phải cố gắng sống theo đúng nghĩa của từ “sống”… Cảm nhận vui - buồn và nỗ lực vươn lên! Cảm ơn thật nhiều bạn dễ thương và những vòng bánh xe đủ chậm! Cơn mưa lâm râm tắm mát con đường và những người đang rất trẻ - 20! NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH
  17. Cảm ơn Tâm Không đã gửi tặng. Bài Tâm Không viết chân thật, giàu cảm xúc quá
  18. Chị ơi. Hôm rồi về gặp anh Nghĩa, anh Nghĩa khuyến dụ em tham gia cho vui. Trang này có blog chị ơi Em viết như blog vậy thôi. Em chờ bài mới của chị nhé. Ủng hộ hết lòng.
  19. TỐ TRINH

    GỌI GIÓ - NHTT

    Gọi gió cho đêm tĩnh lặng Gọi gió cho đêm dạt dào Gọi gió cho lá xôn xao Gọi gió cho lá lao xao Gọi gió giữa lòng đêm Gọi gió nơi phố vắng Gọi gió sau hiên trắng Gọi gió trước em. Gọi gió về với em Để bảo rằng đêm vắng Gọi gió lùa khoảng lặng Bảo rằng anh xa em. NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH 06/07
  20. Trời cứ mưa mải miết! Nhìn cái nắng vàng ươm buổi sáng, chói chang buổi trưa, thật chẳng ai ngờ cơn mưa chiều lại day dẳng đến vậy. Nó ngồi bó gối trên giường tầng nhìn mưa và thấy vui vui. Nó thích mưa lâu rồi. Thích từ hồi bé xíu. Xa nhà lên Thủ Đức học, nó không gan lì dầm mưa như hồi cấp 2, cấp 3 nữa nhưng vẫn thích mưa. Thỉnh thoảng nó cũng cho phép mình “tự sướng” đi bộ vòng vòng dưới những cơn mưa lâm râm. Anh Nghĩa nói mưa đầu mùa không uống được, “Dang tay hứng cho đầy nỗi nhớ” mà thôi. Nó có nhớ gì không? Nó dang tay có phải để chạm vào nỗi nhớ? Nó không biết. Nó không để ý. Chỉ thấy chạm vào mưa thích lắm! Xé không gian chỉ có nó và mưa, tiếng chuông điện thoại réo liên hồi. Tin nhắn của mấy người bạn hỏi thăm sức khỏe. Được quan tâm vui ghê! Nó cười hạnh phúc. Nhỏ Trang, nhỏ Huế hỏi: Có bị sụt ký nữa không? Ôi bạn với bè. Hễ không chúc mình hay ăn chóng lớn thì lại hỏi kí lô, cân nặng. Khổ thật! Mà chắc là cái cân ghét nó hay sao á. Mỗi lần nó đấu tranh tư tưởng và lấy can đảm bước lên thì chục lần như một, cây kim màu đỏ y như rằng đã được cài chế độ từ trước không khi nào trèo lên số 40 nổi. Hơn nữa dạo này nó thê thảm lắm. Send đi tin nhắn: “Hehe… Ta không ăn kiêng nhưng hình như đang giảm cân thì phải ” và nhận về SMS: “ =.= Choáng. Còn ký để sụt nữa hả? Potay.” Ặc. Potay thiệt. Tôn, Yến thì rủ hôm nào rảnh đi café. Lần nào cũng rủ café nhưng mà toàn uống trà sữa hay sinh tố trái cây không hà. Hôm trước lết tới lết lui trong Sài Gòn Outlet Mall muốn rã chân rã cẳng mới tìm được Star Black. Uống có ly sinh tố bơ mà mệt phờ người. Nhưng không gian khá lắm. Ghé tạt vào đó gặp gỡ bạn bè cũng hay. Anh Vinh nhắn tin: “Em khỏe không? Anh sắp được về quê rồi. Nhớ quê quá. Sài Gòn mưa suốt.” Cũng lạ. Quảng Bình quê anh ước một cơn mưa không có. Ấy thế mà mỗi khi Sài Gòn mưa là anh lại nhớ nơi đó thật nhiều, nhớ đến cồn cào, quay quắt, nhớ đến rơi nước mắt… Thật ra nỗi nhớ quê hương không tuân theo quy luật nào cả. Bắt gặp đâu đó nét tương đồng, ta cũng nhớ chốn xưa. Vô tình chạm vào những gì xa lạ, ta cũng chạnh lòng. Nỗi nhớ đã có sẵn trong tâm hồn, trong lòng người đi xa. Người ta chỉ mượn cảnh để biểu lộ những da diết đó mà thôi. “Em vẫn bình thường. Hơi bị xuống ký một xíu.Anh nhớ quê khóc nhiều lắm sao mà Sài Gòn cứ mưa hòai không dứt?” “Không có đâu à nha. Anh nghe nói trời Nam giống con gái miền Nam . Sáng nắng chiều mưa. Sài Gòn mưa cả buổi chiều thế này chắc tại con gái miền Nam đang hờn dỗi ai đó. Không phải tại anh đâu.” “Trời cũng chia trời Nam , trời Bắc nữa sao anh? Em thấy con trai Quảng Bình nhìn trời Nam lại nhớ quê khôn xiết. Nếu con gái miền Nam đang dỗi hờn ai đó, có khi nào người đó là anh?” Tin nhắn gửi đi rồi nhận lại. Ai nói mưa thì bắt buộc phải có cảm giác cô đơn, sầu khổ nhỉ. Lòng người hướng về nhau, những mối thân tình được nối kết thì đâu ai là người lẻ loi! Mưa tạnh rồi. Trời trong trở lại. Chắc là con gái miền Nam không còn hờn dỗi ai đó nữa đâu. NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH 06/07
  21. TỐ TRINH

    CHIỀU MƯA

    Trời cứ mưa mải miết! Nhìn cái nắng vàng ươm buổi sáng, chói chang buổi trưa, thật chẳng ai ngờ cơn mưa chiều lại day dẳng đến vậy. Nó ngồi bó gối trên giường tầng nhìn mưa và thấy vui vui. Nó thích mưa lâu rồi. Thích từ hồi bé xíu. Xa nhà lên Thủ Đức học, nó không gan lì dầm mưa như hồi cấp 2, cấp 3 nữa nhưng vẫn thích mưa. Thỉnh thoảng nó cũng cho phép mình “tự sướng” đi bộ vòng vòng dưới những cơn mưa lâm râm. Anh Nghĩa nói mưa đầu mùa không uống được, “Dang tay hứng cho đầy nỗi nhớ” mà thôi. Nó có nhớ gì không? Nó dang tay có phải để chạm vào nỗi nhớ? Nó không biết. Nó không để ý. Chỉ thấy chạm vào mưa thích lắm! Xé không gian chỉ có nó và mưa, tiếng chuông điện thoại réo liên hồi. Tin nhắn của mấy người bạn hỏi thăm sức khỏe. Được quan tâm vui ghê! Nó cười hạnh phúc. Nhỏ Trang, nhỏ Huế hỏi: Có bị sụt ký nữa không? Ôi bạn với bè. Hễ không chúc mình hay ăn chóng lớn thì lại hỏi kí lô, cân nặng. Khổ thật! Mà chắc là cái cân ghét nó hay sao á. Mỗi lần nó đấu tranh tư tưởng và lấy can đảm bước lên thì chục lần như một, cây kim màu đỏ y như rằng đã được cài chế độ từ trước không khi nào trèo lên số 40 nổi. Hơn nữa dạo này nó thê thảm lắm. Send đi tin nhắn: “Hehe… Ta không ăn kiêng nhưng hình như đang giảm cân thì phải ” và nhận về SMS: “ =.= Choáng. Còn ký để sụt nữa hả? Potay.” Ặc. Potay thiệt. Tôn, Yến thì rủ hôm nào rảnh đi café. Lần nào cũng rủ café nhưng mà toàn uống trà sữa hay sinh tố trái cây không hà. Hôm trước lết tới lết lui trong Sài Gòn Outlet Mall muốn rã chân rã cẳng mới tìm được Star Black. Uống có ly sinh tố bơ mà mệt phờ người. Nhưng không gian khá lắm. Ghé tạt vào đó gặp gỡ bạn bè cũng hay. Anh Vinh nhắn tin: “Em khỏe không? Anh sắp được về quê rồi. Nhớ quê quá. Sài Gòn mưa suốt.” Cũng lạ. Quảng Bình quê anh ước một cơn mưa không có. Ấy thế mà mỗi khi Sài Gòn mưa là anh lại nhớ nơi đó thật nhiều, nhớ đến cồn cào, quay quắt, nhớ đến rơi nước mắt… Thật ra nỗi nhớ quê hương không tuân theo quy luật nào cả. Bắt gặp đâu đó nét tương đồng, ta cũng nhớ chốn xưa. Vô tình chạm vào những gì xa lạ, ta cũng chạnh lòng. Nỗi nhớ đã có sẵn trong tâm hồn, trong lòng người đi xa. Người ta chỉ mượn cảnh để biểu lộ những da diết đó mà thôi. “Em vẫn bình thường. Hơi bị xuống ký một xíu.Anh nhớ quê khóc nhiều lắm sao mà Sài Gòn cứ mưa hòai không dứt?” “Không có đâu à nha. Anh nghe nói trời Nam giống con gái miền Nam . Sáng nắng chiều mưa. Sài Gòn mưa cả buổi chiều thế này chắc tại con gái miền Nam đang hờn dỗi ai đó. Không phải tại anh đâu.” “Trời cũng chia trời Nam , trời Bắc nữa sao anh? Em thấy con trai Quảng Bình nhìn trời Nam lại nhớ quê khôn xiết. Nếu con gái miền Nam đang dỗi hờn ai đó, có khi nào người đó là anh?” Tin nhắn gửi đi rồi nhận lại. Ai nói mưa thì bắt buộc phải có cảm giác cô đơn, sầu khổ nhỉ. Lòng người hướng về nhau, những mối thân tình được nối kết thì đâu ai là người lẻ loi! Mưa tạnh rồi. Trời trong trở lại. Chắc là con gái miền Nam không còn hờn dỗi ai đó nữa đâu. NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH 06/07
  22. Sự thiệt thì trường hợp này không giống mình lắm. Cám ơn bạn đã có lòng gửi tặng nhé
  23. TỐ TRINH

    TIN NHẮN

    Ngồi trong phòng nghỉ giảng đường để trốn cái nắng oi nồng Thủ Đức và chờ đợi một cuộc thảo luận nhóm, nó tìm chiếc điện thọai trong vô thức, rồi cũng không chủ định mà mở tin nhắn chọn Write New. Tự dưng muốn nhắn tin quá! Mà nhắn tin cho ai bây giờ! Danh bạ thì đầy số, đầy tên nhưng biết chọn một tổ hợp số nào để send những con chữ vu vơ trong lúc này đây nhỉ?! Chẳng lẽ lại gửi cho chính mình? Khi nhận được có cần phải reply không ta? Cũng lạ! Ừ thì gửi cho mình và gửi đến một dãy số ngẫu nhiên nằm ngoài friendlist. … Ngăn trở lòng người chẳng phải gió mưa to Người không tới bởi người không muốn tới… Qủa là gửi cho chính mình thì tin nhắn đến lẹ thiệt. Chọn open rồi đọc tin nhắn như bất kỳ tin nhắn nào khác, nó mỉm cười. Không biết chủ nhân của dãy số ngẫu nhiên “được” chọn kia có cười không hén! Hay là khóc? Có thể lắm chứ! Ai mà biết được! Mà cũng có thể là bất ngờ, là thắc mắc xem ai rỗi hơi mà gửi đi tin nhắn kiểu này… Chắc cũng có thể. Dù sao nó cũng nhận ra rằng: Mình nhắn tin là để mong nhận được một reply. Nhưng cũng có đôi khi tin nhắn trả lời là không cần thiết và có phần thừa thải. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng bắt ta trả lời ngay lập tức dứt khoát, rạch ròi! Biết đâu một chiều mưa nó sẽ reply lại tin nhắn đã gửi chính mình?! Ừ! Có thể lắm chứ! Hình như nắng đã dịu hơn! NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH 22/05
  24. “Có lẽ nào anh ngây ngô không hiểu Rồi một ngày sỏi đá cũng cần nhau”(*) Tự dưng tôi muốn tìm cho mình một viên đá. Để làm bạn. Có kỳ quặc quá không? Không phải đá quý, kim cương, hột xoàn gì đâu. Cũng không cần người tặng. Chỉ đơn giản muốn tự mình tìm một cái gì đó cho riêng mình và… giống mình. Đá thì cũng “cứng đầu”, “bướng bỉnh” và… Tôi biết được chút ít quy luật của cuộc đời. Tôi không nhất thiết bó buộc mình tìm trong ngày 1, ngày 2. Tôi trọng cái chữ “duyên”. Tôi sẽ chờ một ngày duyên tới. Tôi không tìm một viên đá lót đường, không tìm hòn đá màu sắc hay một thứ chặn giấy là lạ. Tôi cũng không tìm những viên đá con con, tròn tròn để cố tìm lại những niềm vui, tiếng cười trong veo của những ngày tụm hai, tụm ba chơi thảy đá, ô ăn quan… Tôi tìm đá như đang tìm một người bạn. Một – người – bạn – mới làm thỏa lòng ích kỷ và “cá nhân” của tôi. Tôi muốn tìm một người bạn cho riêng tôi. Một người bạn mà tôi có thể tin tưởng chắc chắn rằng lúc nào cũng có thể ở cạnh tôi, là của riêng tôi cho dẫu đôi khi tôi lãng quên đi nữa… Chắc là duyên đang tới. Tôi sẽ chờ. Không hẳn là vu vơ. Có rất nhìêu người cũng đang chờ và tôi chỉ là một trong số đó. Rất tin tưởng, tôi đang chờ người bạn của tôi!
  25. “Có lẽ nào anh ngây ngô không hiểu Rồi một ngày sỏi đá cũng cần nhau”(*) Tự dưng tôi muốn tìm cho mình một viên đá. Để làm bạn. Có kỳ quặc quá không? Không phải đá quý, kim cương, hột xoàn gì đâu. Cũng không cần người tặng. Chỉ đơn giản muốn tự mình tìm một cái gì đó cho riêng mình và… giống mình. Đá thì cũng “cứng đầu”, “bướng bỉnh” và… Tôi biết được chút ít quy luật của cuộc đời. Tôi không nhất thiết bó buộc mình tìm trong ngày 1, ngày 2. Tôi trọng cái chữ “duyên”. Tôi sẽ chờ một ngày duyên tới. Tôi không tìm một viên đá lót đường, không tìm hòn đá màu sắc hay một thứ chặn giấy là lạ. Tôi cũng không tìm những viên đá con con, tròn tròn để cố tìm lại những niềm vui, tiếng cười trong veo của những ngày tụm hai, tụm ba chơi thảy đá, ô ăn quan… Tôi tìm đá như đang tìm một người bạn. Một – người – bạn – mới làm thỏa lòng ích kỷ và “cá nhân” của tôi. Tôi muốn tìm một người bạn cho riêng tôi. Một người bạn mà tôi có thể tin tưởng chắc chắn rằng lúc nào cũng có thể ở cạnh tôi, là của riêng tôi cho dẫu đôi khi tôi lãng quên đi nữa… Chắc là duyên đang tới. Tôi sẽ chờ. Không hẳn là vu vơ. Có rất nhìêu người cũng đang chờ và tôi chỉ là một trong số đó. Rất tin tưởng, tôi đang chờ người bạn của tôi!

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...