Tìm kiếm
Showing results for tags 'Gay'.
Found 2 results
-
Đôi bàn tay thô ráp, xù xì đang mân mê từng bộ phận trên cơ thể mềm mại của người thiếu nữ. Cái bụng nhăn nheo, lắc lẻo những là mỡ chà xát từng đợt, từng đợt lên bờ eo nhỏ nhắn ngày một mạnh hơn như con thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống chiến lợi phẩm của mình. “Ư! Ư!... Ư!...”. Một tiếng rên vang lên ngắt quãng và đầy nhục cảm nhưng dứt nhanh sau đó… Cô gái chợt cảm thấy ngượng và xấu hổ. Nhưng… mà ngượng với ai? Xấu hổ để làm gì? Ở đây làm gì có ai ngoài cô với lão. Đây là lần đầu tiên của cô? Không phải! Lần thứ hai? Thứ ba hay thứ tư? Lần thứ bao nhiêu rồi? Cô cũng chẳng nhớ nữa. Mà nhớ để làm gì? Ừ! Thôi thì mặc kệ nó! Chẳng có quái gì phải ngượng. Lỗi chẳng phải ở cô. *** - Chuẩn bị xong chưa con? - Xong hết rồi mẹ. Vi đang đánh lại chỗ son bị phai trong bữa cỗ lúc trưa. Hôm nay, Vi thật sang trọng và kiêu sa. Mái tóc của cô được búi cao, uốn lên thành từng lọn mềm mại rủ xuống hai bên mặt như dàn hoa thiên lý vừa chớm nở mùa xuân, phía bên trên lấp lánh chiếc kẹp tóc hình vương miện. Lần đầu tiên trong đời Vi được mặc một bộ đồ đẹp và lộng lẫy đến thế. Chiếc váy trắng muốt điểm những dải ti gôn bằng cườm đan cài vào nhau quyện từ trên xuống chấm đất bó sát nửa cơ thể phía trên để lộ ra đồi gò bồng đảo trắng hồng và khoe tấm lưng cong như bờ cát vàng dưới nắng thu của người thiếu nữ. Uốn mềm theo chiều cơ thể, phía bên dưới xòe tung ra những lớp voan mỏng gối đầu lên nhau từng đợt, mềm mại và bay bổng như làn mây tháng mười. Bờ vai mảnh mai được dát một lớp nhũ trông giống một pho tượng cẩm thạch thời Phục hưng. Hôm nay. Lần đầu tiên. Vi làm cô dâu. - Xong hết rồi chứ con? Nhà trai họ sắp đến rồi đó. – Bà Loan sốt sắng chạy vào phòng xem con gái chuẩn bị ra sao. - Con xong rồi đây. Khi nào họ tới thì mẹ gọi con! - Nhưng mà… - Vi ngập ngừng một lúc – Nhưng mà mẹ ơi!... Con vẫn chưa muốn lấy chồng lắm. – Thấy mẹ vào, Vi lại nũng nịu. Cái bệnh của những cô gái trẻ sắp về nhà chồng. - Tiên sư cô! Sắp về nhà người ta rồi mà còn dõng dẹo. - Nhưng mà con và anh ấy mới quen nhau có chưa đầy nửa năm, giờ cưới thì có hơi sớm không mẹ? - Ôi dào, mày cứ lo xa, đầy đứa chúng nó quen nhau có hơn tháng đã đòi cưới rồi kìa. - Nhưng con thấy nó cứ thế nào ấy. – Vi vẫn nhùng nhình. - Thế nào là thế nào? – Bà Loan thấy con có vẻ lưỡng lự bèn gặng hỏi – Thế mày có yêu nó không? Sao lúc trước mày đồng ý cưới nó rồi cơ mà? Vi không đáp, lòng hơi gợn chút băn khoăn. Nói yêu thì không hẳn, chỉ mới gặp nhau chưa đầy có nửa năm, yêu sao được mà nhanh thế. Nhưng nếu bảo không có tình ý gì thì cũng chẳng phải. Vì Nam đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái mà có đến trong mơ Vi cũng chẳng dám nghĩ sẽ gặp được. Nam hơn Vi hai tuổi, là con cầu tự của ông Hoàng, nguyên chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố mà bố Vi đang làm bảo vệ tại tòa nhà trụ sở. Nhà đó giàu có thì thôi rồi. Nghe đồn tài sản dễ phải đến vài chục tỷ. Mà chỉ có thằng con trai duy nhất là Nam. Tuy sinh ra trong cảnh nhung lụa nhưng Nam không hư hỏng, chơi bời như mấy thằng công tử bột thời nay, cũng chẳng phải cái hạng thích cậy tiền nhà mà khoe khoang, chơi trội. Anh học rất giỏi, vừa mới tốt nghiệp thạc sỹ ngành quản trị kinh doanh bên Úc về hơn một năm nay. Mà theo lời bố Vi thì: “Cái thằng ấy nó ngoan và lễ pháp lắm con ạ! Găp ai cũng chào hỏi niềm nở hết. Tao nhìn nó là tao biết, nó có đức lắm!”. Qua những lần tiếp xúc Vi cũng thấy Nam khá đứng đắn và lịch thiệp, phong thái lại có phần ân cần và nhẹ nhàng. Cách sống của Nam cũng tỏ ra là người có trách nhiệm. Đôi lúc Vi còn tưởng người đàn ông ấy phải có đến quá nửa dòng máu phụ nữ trong người. Nhưng Vi chỉ băn khoăn ở chỗ, không hiểu vì sao nhà họ lại chấp nhận Vi một cách dễ dàng như thế. Ừ thì Vi dù gì cũng là hoa khôi của xóm, cũng có lúc được mấy ông phỗng trong xóm tòm tem mấy hồi. Nhưng đời nào một vị chủ tịch ủy ban nhân dân cả một thành phố lại đi cưới con cầu tự của mình cho đứa con gái thằng bảo vệ bao giờ. Họa có phim Hàn Quốc mới có. Mà trong phim Hàn Quốc họ cũng phải sống dở chết dở mới được thế chứ chẳng dễ dàng gì một bước nhảy tót lên tiên như Vi. Mà lại chính nhà bên ấy chủ động gặp gỡ và đặt vấn đề trước mới lạ chứ. Ở vị trí của Nam, muốn bao nhiêu con gái mà chẳng được, việc gì anh phải hạ cố đến một đứa con gái nhà nghèo, công ăn việc làm chẳng có như Vi. Được cái trông Vi hiền và có vẻ dễ bảo. … Ơ, nhưng mà Vi băn khoăn mấy cái đó làm gì nhỉ? Chẳng mấy chốc nữa thôi Vi sẽ thành một quý bà sang trọng. Sau này Vi sẽ chẳng phải làm gì, chẳng phải đi bê mấy sọt bánh cho mẹ, cũng chẳng phải nghe chửi, chỉ việc ăn không ngồi rồi. Vả lại, Vi lấy chồng cũng đỡ được cho nhà một gánh nặng lớn. Bà Loan chẳng hiểu dạo này buôn bán thế nào mà nợ như chúa chổm, dễ phải đến ngót trăm triệu. Nhà ấy giàu thế, bỏ ra một cái tráp vài trăm triệu có đáng gì, chỉ là hổ mất vài sợi lông. Còn việc nhà họ theo đạo thì cũng chẳng đáng ngại, nhà Vi thì thế nào cũng được nên đồng ý cho Vi bỏ lương. Vi cũng đã mất tới một tháng học giáo lý hôn nhân cùng Nam và ba tháng học giáo lý tân tòng rồi. Học giáo lý tân tòng đáng lẽ mất sáu tháng nhưng bà Loan cũng khéo nhét vào tay cha xứ một chỉ gọi là “hồi môn” rồi nên nhanh không ấy mà. Hơn nữa mẹ Nam mất rồi, thế là Vi khỏi phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, càng khỏe. Phen này á, ối đứa trong xóm phải vêu mặt ra mà ghen với Vi. Vi chỉ e ngại ánh mắt của Nam. Mặc dù lần nào gặp nhau Nam cũng tỏ ra vui vẻ và là người chủ động nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy có chút vị đượm buồn, chất chứa nhiều tâm tư mà Vi có thể cảm nhận được bằng trực giác một người phụ nữ. Đến việc học giáo lý hôn nhân, Nam cũng không tỏ ra mặn mà lắm, chỉ làm chiếu lệ mà thôi. Dường như ánh mắt ấy nhắc rằng anh ta không yêu và cũng chưa hề có tình ý gì với Vi. Nghĩ tới đây, Vi buột mồm hỏi mẹ: - Mẹ ơi!... Con thấy anh Nam có vẻ không có cảm tình gì với con - Mày chỉ khéo nghĩ vẩn. Không có thì nó lấy mày làm gì. Mà con gái mẹ cũng đâu đến nỗi, mặt hoa da phấn, vòng nào ra vòng nấy. Bây giờ không có thì sau này có. Nó cũng là thằng đàn ông cơ mà. – Bà loan nói giọng đầy ẩn ý, chẳng là mấy chuyện “chiều chồng” thế nào bà đã dạy cho con gái hết cả rồi. Nam mà không yêu Vi thì ắt chẳng còn là đàn ông. Vi còn đang vẩn vơ thì cái Lan tót lên gọi, nhà trai đã cho xe đến. Cả nhà lại tất tả tất tơi ra nhà thờ làm lễ. *** Xe dừng trước cổng nhà thờ Lớn, bên trong đã đầy đủ khách khứa và họ hàng hai bên. Vừa bước ra khỏi xe Vi đã thấy choáng ngợp trước không gian thanh tịnh và cao vút những tòa nhà xây theo lối kiến trúc gothic. Vi vốn không phải người theo đạo nên chẳng mấy khi đến nhà thờ bao giờ. Vậy mà lúc này, được đứng tại nơi đây trong ngày trọng đại nhất của đời người con gái, Vi cảm thấy nâng nâng đến lạ thường. Làm đám cưới theo đạo thì có hơi rườm rà thật, nhưng nó đem lại cho con người ta những phút giây thật thiêng liêng, gắn kết và thăng hoa trong tình yêu. Chẳng thế mà nhiều đôi cũng muốn được cưới trong nhà thờ nhưng đâu có được, phải có duyên có số như Vi mới được. Từ khuôn viên nhà thờ, Vi nắm tay ông bố lọm nhọm nhẹ nhàng bước vào thánh đường. Cái ông già nhà quê chẳng mấy khi ăn diện, hôm nay mượn đâu được bộ vest rộng quá người, mặc vào xộc xệch, túm tó, cái áo sơ mi bên trong thì ngả sang màu cháo lòng từ bao giờ, trông rõ lôi thôi lếch nhếch. Làm ông Hoàng đứng bên trong nhìn ra mà ngứa cả mắt. Bước qua cánh cửa gỗ màu nâu sẫm nặng trình trịch, cả một không gian tôn giáo òa vào Vi. Trước mắt cô dâu trẻ, đức Chúa trời cao lớn với đôi mắt hiền từ đang mỉm nụ cười phúc hậu và dang vòng tay đón đứa con chiên bé nhỏ vào lòng dù đứa con chiên đó cũng chẳng mấy mặn mà với Chúa. Trên tường là các thiên sứ kẻ thì nghiêm khắc, kẻ thì khoan thai, đang chao lượn chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Trần giáo đường được thiết kế theo kiểu mái vòm với những đường cong mềm mại và những lớp sơn cũ màu vàng kem thanh thoát mở ra cả một bầu trời trong tâm hồn Vi. Trên trần có bức họa Adam và Eva trong vườn địa đàng, chắc vẽ lâu lắm rồi nên chỗ sứt chỗ mẻ. Hai vú của bà Eva bị mờ tịt đi một góc thành ra phẳng lì, chỗ háng thì nhô ra một đám mốc đen xì trông như bộ phận sinh dục của đàn ông. Nhìn từ xa lại tưởng hai người đàn ông đang cuốn lấy nhau. Dương vật của Adam có vẻ phình ra to hơn thường ngày, hẳn là thèm muốn lắm cái bộ dạng phi giới tính mới có của Eva. Cũng phải, ăn nằm với nhau hơn 2000 năm nay rồi, Adam chắc chán ngấy cái bộ dạng “bánh bèo” của Eva nên muốn tìm cảm giác mới. Chúa cũng chẳng cấm được. Phía cánh hữu và cánh tả chỗ Cha xứ đang đứng là hai dàn đồng ca đang ngân nga tiếng hát theo điệu nhạc Ave Maria. “Ave Maria Gratia plena Maria, gratia plena Maria, gratia plena…Ave Maria…” âm thanh trong trẻo của bài thánh ca cộng hưởng cùng độ vang của giáo đường cứ vang lên một cách tôn nghiêm và thăm thẳm. Cảm giác được thưởng thức và sống trọn trong vẻ đẹp nguy nga của âm thanh và đường nét của tôn giáo bằng cả hai giác quan chủ đạo là tai và mắt thật nâng nâng và bồi hồi đến khó tả. Giây phút này, Vi cảm thấy hạnh phúc vô cùng và vì thế, tự nhiên Vi cũng thấy yêu chồng mình hơn bao giờ hết. Vi nhẹ nhàng nắm tay bố rảo bước trên tấm thảm đỏ bước qua hai hàng ghế được trang trí bằng những đóa hoa trắng muốt thật thanh thoát. Cái cảm giác được bước trên một đường thẳng với hàng trăm người đang nhìn vào mình khiến Vi cảm thấy như đang được đi catwalk với bộ cánh đẹp nhất của một nhà thiết kế tài ba nào đó. Bên phải bàn làm lễ, cái Lan đã đứng đó từ bao giờ. Trông con bé có vẻ thích thú vì lần đầu tiên được khoác bộ váy diêm dúa mà con nhà nghèo chẳng bao giờ dám nghĩ đến, được đứng ở một nơi trang nghiêm làm phù dâu cho chị. Phía bên trái, Nam đang đứng quay mặt trước Chúa, tay đặt lên ngực, miệng lẩm bẩm, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Chúa như đang cầu nguyện. Có lúc, Nam quay sang anh chàng phù rể, đứng lặng một hồi nhìn trân trân vào anh ta như muốn nói điều gì nhưng rồi lại quay mặt đi. Chắc hẳn họ thân nhau lắm. Vi cảm thấy ánh mắt Nam đượm một nỗi buồn. Vừa nhìn thấy Vi, Nam đã đưa tay ra đón và nở nụ cười như an ủi những băn khoăn trong Vi khiến cô cảm thấy vững tâm hơn trong giờ phút quan trọng này. Nhưng lúc đứng lên trước bàn làm lễ, Vi bắt gặp anh chàng phù rể đang nhìn Vi rất lâu, cách nhìn như kiểu săm soi từ đầu đến chân của anh ta khiến Vi cảm thấy hơi ngại. “Cũng phải thôi. Chắc anh ta lấy làm lạ vì một đứa nghèo kiết như mình lại bỗng dưng lấy được con trai một ông triệu phú nên nhìn kĩ xem mình có gì đặc biệt đây mà” – Vi tự nhủ và cũng cảm thấy có phần tự hào vì nhan sắc của mình không đến nỗi nào. Ít ra đó cũng là cái mấu nối duy nhất giúp Vi bám vào để tự tin chứng minh cho mọi người thấy cuộc hôn nhân này hoàn toàn xứng đáng với Vi. Phải mất hơn mười phút để Cha xứ đọc hôn phối, sau đó có một tờ giấy được đưa ra trước mặt Vi và Nam để đọc lời thề gắn kết bên nhau trọn đời trước Chúa và các nhân chứng. - “Em Maria Vi hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe để tôn trọng anh mỗi đời trong ngày… à quên, mỗi ngày trong đời em”. Đọc đến gần cuối thì bên dưới đã khúc khích vài tiếng cười. Vi cảm thấy phát ngượng vì giọng đọc ơ hời, đều đều như đối phó của mình. Nhưng biết làm sao được, mấy cái thủ tục lằng nhằng này cứng nhắc quá mức này khiến Vi chẳng có tí cảm xúc gì. Vi nhìn vào tờ giấy như mấy con chữ vô hồn. Còn Nam có vẻ như đã có sự chuẩn bị từ trước nên đọc khá trôi chảy. Trong giọng đọc trầm ấm của Nam chất chứa khá nhiều cảm xúc, nhưng có đôi chỗ anh ngượng nghịu và ngập ngừng không nói lên lời, có lẽ lòng anh đang bộn bề vô số những tâm trạng khác nhau mà chưa thể sắp xếp gọn gàng được. Hay anh ngại vì phải nói những lời thề thốt chung thủy với người anh mà anh không hề yêu trong khi người anh yêu sẽ mãi mãi không có được giây phút này? Nhưng Chúa sẽ thông cảm cho anh vì vô tình những cảm xúc đó lại rất hợp với không khí nơi đây. Vi cũng cảm thấy xúc động trước những cảm xúc “rất thật lòng” trong từng lời thề mà cô tự cho là Nam đang dành cho mình. “Chắc anh ấy cũng có tình cảm với mình”. Chỉ có người đàn ông đang đứng sau Nam làm Vi băn khoăn và hơi lo lắng, là anh chàng phù rể vẫn nhìn chăm chăm vào Vi nãy giờ. Nhưng lúc này trông ánh mắt anh ta thật lạ lùng, trong đôi mắt mở to hằn lên những tia mạch máu nhỏ li ti của một người đang trào dâng ngọn lửa giận dữ trong lòng. Bất chợt Vi thấy ánh mắt đó nhòa đi, ứ lên giọt nước mắt nhưng đọng lại chỗ khóe mắt, không thể trào ra. Khoảnh khắc đó chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất, Vi lại thấy anh ta đang mỉm cười chúc phúc cho mình và Nam. Có một sự cay đắng và uất hận đang bùng cháy đâu đó nơi giáo đường này nhưng lí trí đã kịp ngăn nó lại, giữ nó về trạng thái âm ỉ để kẻ thua cuộc phải gặm nhấm nỗi đau một mình. Tiếp theo màn đọc lời thề là màn trao nhẫn cưới. Đáng lẽ sẽ có màn cô dâu chú rể hôn nhau để chứng minh tình yêu trước Chúa và toàn thể giáo đường nhưng Nam xin miễn vì cảm thấy ngại khi bày tỏ tình cảm trước đông người. Thực lòng Vi cảm thấy hơi tiếc vì hôn lễ không trọn vẹn như trong phim. “Nhưng không sao, đêm nay mình sẽ bắt anh ấy phải hôn bù” – Vi thích thú nghĩ thầm, từ lúc quen nhau tới giờ cô chưa hề nhận được nụ hôn nào từ Nam. Vậy là từ giây phút này, Chúa sẽ che chở cho đôi tình nhân trẻ hạnh phúc mãi mãi về sau. Nói là thế, nhưng liệu sẽ có hạnh phúc mãi mãi về sau không khi chính tại nơi giáo đường này, vào giờ phút này, Chúa chúc phúc cho hai người nhưng lại nhẫn tâm cầm tia sét của tôn giáo giáng vỡ đôi trái tim một kẻ ngoài cuộc. Đôi vợ chồng trẻ này, liệu có ai được quyền hưởng hạnh phúc mãi mãi về sau không? *** Sau khi làm lễ ở nhà thờ, mọi người kéo nhau ra khách sạn Hữu Nghị ăn cưới. Cả đời ngót đến năm chục cái xuân xanh rồi bà Loan mới được bước vào cái khách sạn sang trọng bậc nhất thế này. Đáng lẽ tiệc cưới phải tổ chức làm mấy ngày vì khách khứa lên đến vài nghìn người. Nhưng nhà nước đã ra chỉ thị khống chế trong đám cưới của một cán bộ không quá năm trăm người nên ông Hoàng đành bấm bụng để hụt vài rổ cá mè. Mà thôi không sao, bên nhà trai ông toàn mời những quan lớn cả. Nhà gái thì chỉ cho có vài mâm thôi. Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ. Đến mấy bà bạn chợ lần đầu được đi ăn cái đám cưới rõ hoành tráng cũng chẳng giấu nối niềm sung sướng pha lẫn chút ghen tị. Các bà chỉ trực tìm gặp bà Loan để lanh chanh: - Gớm, nhất bà nhé, một tấc mà thành công thành phượng! - Này, tôi bảo này! Mai này nhớ bảo con Vi môi giới cho tôi mấy thằng bạn thằng rể bà nhé! Nhà tôi còn hai con vịt giời đang ế thối ra chẳng tống đi đâu được. Đúng là cái Vi có phúc thật, tôi nhìn mặt nó tôi biết liền. - Các bà cứ nói quá, nhà cháu các mả rồng, ăn lộc tổ tiền bảy đời mới được như thế chứ biết gì đâu. Người ta bảo thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Ăn ở cả thôi! – Dân Hải Phòng là chúa nói kháy, họ có thể kháy nhau mọi lúc mọi nơi, coi nói kháy là một thú vui trong cuộc sống mà nếu thiếu nó chắc họ buồn chết mất - Rồi thì các bà có đứa nào ế cứ dắt qua đây tôi bảo cháu nó làm mối cho. – Bà Loan không giấu nổi sự hãnh diện và khoe khoang. Thôi thì, cả đời làm ăn vất vả giờ mới được mở mày mở mặt, chẳng tội gì. Cái bệnh của người lam lũ là thế, chỉ cần biết có lộc từ trên trời rơi xuống chứ chẳng cần biết cái lộc đó vì sao mà có. Phật đã dạy nhân quả cái gì cũng có nguyên do của nó. Đời chẳng cho không ai cái gì bao giờ. Sau đám cưới, ông Hoàng thuê nguyên một phòng vip trên tầng cao nhất của khách sạn làm đêm tân hôn cho đôi vợ chồng trẻ. Đúng là nhà giàu có khác, thích là chi không cần phải suy nghĩ. Tiền người nghèo kiếm thì khó chứ người giàu, lại ăn bổng của nhà nước, ăn thuế ăn máu của dân thì họ đưa tay ra là vơ được cả nắm. Hôm nay đúng là ngày độc đắc của Vi, trong một ngày mà cô gái trẻ đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mới buổi chiều choáng ngợp trước không gian tôn nghiêm nơi giáo đường, giờ lại lóa mắt trước căn phòng hạng sang này. Đúng là phòng vip có khác, nguyên cái nhà tắm đã rộng ngang ngửa nhà Vi rồi. Căn phòng chia làm nhiều gian đến mức đi không để ý sẽ bị lạc vào cả một mê cung. Vi thích nhất cái buồng ngủ tân hôn đúng chất hoàng gia với cửa sổ nhìn ra thành phố ban đêm lấp lánh ánh sáng vàng tỏa ra từ các tòa nhà như những ngọn nến lung linh huyền ảo thắp bừng sáng lên không gian đêm tối. Chiếc giường đôi được trang trí cầu kì với bốn phía được chăng mành kim tuyến đỏ thêu tỉ mỉ những con bướm vua thật lộng lẫy buông thong xuống tạo ra một thứ không gian mờ ảo và quyến rũ đến lạ kì. Thành giường được làm bằng gỗ lim chạm khắc tinh xảo hình Adam và Eva trên vườn địa đàng, chỉ một cái giường thôi mà họ chạm cả một bức tranh sống động và mềm mại đến từng đường nét thì quả là công phu. Nghe đâu cái giường này có giá đến vài trăm triệu. Vài trăm triệu chỉ để ngủ một đêm thôi đấy. Ngồi trên chiếc giường êm ái mà Vi vẫn thấy bồn chồn, lo lắng. Con gái mới lấy chồng ai chẳng thế, huống chi vi vẫn còn là một cô gái trinh. Vi mường tượng ra trong đầu đủ các tình huống, rồi thì nghĩ xem mình sẽ phải làm gì trong đêm tân hôn, phải làm sao để anh ấy cảm thấy mê mẩn mà không thế rời xa mình. Có những cái làm Vi phải ngượng đỏ mặt khi nghĩ đến, nhưng chắc là sẽ phải làm thôi, vợ chồng thì có gì phải ngại. Vi tự nhủ sẽ là người chủ động trong đêm nay, không thể để anh ấy nghĩ Vi là đứa non kém được. Đàn ông bây giờ họ thích phụ nữ thành thạo hơn những cô giả ngây giả ngố. Nhưng mà Nam đi đâu mà lâu thế nhỉ? Anh ta bảo đi một chút mà đến cả tiếng rồi. Vi đã tắm rửa, chuẩn bị quần áo đầy đủ hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng đức lang quân của mình đâu. Tâm trạng hồi hộp mà lại phải chờ đợi lâu khiến Vi cảm thấy bồn chồn và khó chịu ghê gớm. Có lẽ tại không khí trong phòng ngột ngạt quá. Phòng máy lạnh Vi không quen. Nghĩ vậy, Vi bỏ khỏi phòng đi lên sân thượng hóng mát. Vừa mở cánh cửa trên sân thượng, Vi bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít. Nhưng đó không phải tiếng khóc phụ nữ mà là của đàn ông. Tiếng khóc cứ nấc lên từng đợt nghe rất nặng nề rồi im bặt. Cũng lúc đó Vi nghe thấy có tiếng một người đàn ông khác thủ thỉ nhưng không rõ lắm, mà tiếng người này nghe rất quen. Tính tò mò bản năng của phụ nữ thôi thúc, Vi mò mẫm trong bóng tối thật chậm, cố tìm cho ra nơi phát ra tiếng khóc. Cũng chẳng cần mất công đi đâu xa, ngay phía ban công cách cánh cửa tầm vài mét Vi trông thấy trong bóng tối hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau. Thật lạ lùng, một người trong đó chính là Nam – chồng Vi, người mà chỉ chốc nữa thôi sẽ động phòng tân hôn với Vi. Người còn lại nếu Vi nhớ không nhầm chính là anh chàng phù rể lúc chiều, anh chàng có đôi mắt sáng và đượm buồn. - Anh ấy đang làm gì ở đây với anh chàng kia vậy? – Vi thấy lạ và cố tiến đến gần hơn một cách kín đáo, nấp sau đám đồ cũ để xem rõ mọi chuyện. Ngày hôm nay Vi vừa làm cô dâu, lại vừa được đóng vai trinh thám. Càng tiến gần hơn, Vi bắt gặp lại ánh mắt đó, vẫn ánh mắt đầy uất hận và dằn vặt lúc chiều Vi trông thấy. Chỉ có điều nước mắt đã không còn ứ lại trên khóe mắt mà chảy dài trên đôi má như mưa tháng sáu. Vi vẫn không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Nam đưa tay lên lau nước mắt cho anh chàng kia nhưng anh ta vẫn tiếp tục khóc không thành tiếng. Tiếng khóc của đàn ông, tiếng khóc cứng rắn không òa ra, không ồn ào như đàn bà nhưng nặng nề và cay đắng hơn ngàn lần, tưởng như mỗi giọt nước mắt là một tiếng gào thét, là hòn đá tảng ném xuống. Và từng hòn đá sắc cạnh đó sẽ găm mạnh vào người phải đón nhận nó khiến họ phải đau đớn, đau đến rách gan rách ruột. Sau một hồi dỗ dành không được, đột nhiên Vi thấy Nam cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi anh chàng kia một nụ hôn. Hai bờ môi ấm nóng và ẩm ướt chạm vào nhau, vẻ như bỡ ngỡ phút đầu rồi từ từ cuốn lấy nhau không rời. Trong nụ hôn có chút ngọt nhẹ, ướt át của nước bọt tiết từ hai đầu lưỡi, có sự mềm mại của da thịt pha lẫn vị mặn chát của nước mắt đàn ông hòa thành một thứ hương vị đầy hoa nhục. Cậu cắn chặt lên môi anh đau nhóe. Nhưng anh không dứt. Cậu lại tự cắn chính mình. Làn da mỏng bờ môi toác ra như tấm mạng nhện bị xé rách, từng tia máu nhỏ li ti mang theo tế bào và AND len lỏi từ hai cơ thể sang nhau. Máu chảy theo mưa. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ tạo nên cái chất dịch tình bôi trơn vết thương đang lở loét của hai kẻ tuyệt vọng. Anh chàng phù rể đón nhận nụ hôn quá đột ngột nên nước mắt vẫn chảy dài mà ánh mắt đờ đẫn, mở to hơn nhìn vào khoảng không vô định như chính lòng anh. Không vật chất, không hoa mỹ, đó là tất cả những gì cuối cùng Nam có thể làm được cho người yêu. Đôi mắt còn đẫm lệ bỗng sáng lên, nhòa đi và trở nên long lanh như ngôi sao sắp chết đang lóe chút ánh sáng cuối cùng. Rồi anh nhè nhẹ khép đôi mắt lại, từ từ tận hưởng cảm giác say mê và hạnh phúc cuối cùng anh có được. Ngày mai Nam sẽ là người có gia đình, những phút giây vụng trộm thế này không thể tiếp diễn. Nam sẽ đóng vai một người chồng tốt, hết lòng chăm lo cho vợ, và người đó mãi mãi không phải là anh. Sống trong xã hội này chẳng ai là được sống thật với chính mình đâu, ai cũng phải đeo vài chiếc mặt nạ để hoàn thành những vai diễn khác nhau dưới sự đạo diễn của pháp luật và hong hóa. Tất nhiên, kẻ thành đạt là kẻ diễn tốt nhất và đam mê với nghiệp diễn, diễn mà không cần catse. Từ nhân vật chính, cậu phải trở thành kẻ thứ ba, kẻ thua cuộc, kẻ phải rút lui. Nụ hôn giữa hai người càng xoáy sâu hơn, Nam đưa tay ôm chặt chàng trai bé nhỏ của anh, hai cơ thể ghì sát vào nhau để chớp lấy hơi ấm, tìm lấy sự đồng điệu và giao hòa cuối cùng. Thế là hết, hết cả nguyện thề, hết cả lời nói, hết những giấc mơ, điều cuối cùng anh làm được cho em chỉ còn là nụ hôn và nước mắt. Đồng ý, cuộc tình này là tội lỗi và bế tắc, nhưng em yêu anh, em yêu anh. Dẫu biết yêu chỉ để mà yêu và đau khổ khi chia ly là điều tất yếu không ai muốn, thôi thì hãy coi đó là viên ngọc gai cuộc đời tặng cho ta. Em đang gào thét, em đang điên cuồng, em gọi mưa lên để chảy tan hai cơ thể, em muốn mỗi hạt mưa là một tia pha lê trắng và em sẽ cầm lấy đâm chết anh. Chúa sẽ tha lỗi cho em, và để cho linh hồn anh còn mãi bên em. Trong ba người, ai là kẻ thứ ba? Một kẻ thứ ba của xã hội, một kẻ thứ ba của tình yêu? Có kẻ thứ ba đang đứng đó. Vi không thể tin vào mắt mình, không thể tin vào những điều mình trông thấy. Vi đang mơ chăng? Không thể! Sự thật đang rành rành ra trước mắt Vi cơ mà. Có trong mơ Vi cũng chẳng bao giờ dám mơ như thế. Cái chuyện hai người đàn ông hôn nhau Vi có xem qua ti vi nhưng chưa bao giờ được trông thấy tận mắt. Vi không quan tâm vì nghĩ nó chỉ có ở nước ngoài chứ bên này làm gì có mấy thứ đó. Nhưng ai ngờ đâu cái chuyện hy hữu tưởng chừng không bao giờ có ấy lại xảy đến ngay trước mặt Vi và nhân vật chính trong đó lại chính là người chồng mới cưới của Vi, người đàn ông mà mới đây thôi Vi còn nghĩ sẽ là chỗ dựa vững chắc cả đời cho mình. Rõ ràng là chồng Vi đang ngoại tình. Ngoại tình ngay trong đêm tân hôn của Vi, ngoại tình với… với một người đàn ông khác. Cú sốc tâm lý quá lớn khiến Vi không thể tự chủ được đôi chân của mình, Vi loạng choạng chạy, va phải cánh cửa sắt kêu đánh choang một cái. Âm thanh kim loại đanh sắc nảy lên trong đêm vắng rồi loang ra trong không gian theo chiều sóng âm. Nam giật mình quay lại và nhìn thấy một bóng đen đang vụt đi. *** Nam bước vào phòng với vẻ lấm lét, sợ sệt, có vẻ anh đã biết ai là người gây ra tiếng động trên sân thượng lúc nãy. Nam bước dò từng bước tới cửa buồng ngủ. Trên giường, Vi đang ngồi lặng một mình. Nam định tới chỗ Vi, nhưng có một lực cản nào đó giữ lại khiến anh chỉ dám đứng gần cửa nhìn Vi với ánh mắt đầy tội lỗi và xót xa. Đã mấy lần Nam định cất tiếng trước nhưng lại thôi. Anh gần như cấm khẩu, không thể và cũng không biết nên nói câu gì. - Tại sao anh làm thế? – Giọng Vi thẫn thờ và gằn lên sau một hồi im lặng – Sao lại làm thế với tôi? - Anh… - Nam vẫn còn ngập ngừng. Vi càng nói càng dồn dập: - Anh không yêu tôi. Rõ ràng ngay từ đầu anh đã không yêu tôi. Vậy sao anh còn lấy tôi? Sao anh còn hẹn hò với tôi, còn thề thốt chung thủy làm gì? Thế mà có lúc tôi tưởng anh yêu tôi thật, anh đóng kịch giỏi lắm. Thế anh lấy tôi vì cái gì? - Anh… anh xin lỗi! Anh xin lỗi Vi! Anh… - Anh câm mồm đi! – Vi hét lên trong cơn giận dữ - Hóa ra tôi chỉ là cái bình phong để anh che mắt thiên hạ, để chắn đỡ cho cuộc tình bệnh hoạn của anh sao? Thế mà bố mẹ tôi, em gái tôi, bạn bè tôi lại cứ tưởng tôi lấy anh là một bước lên tiên cơ đấy! - Vi, nghe anh nói đã! - Nghe cái gì? Anh còn định thanh minh gì nữa. Tất cả nó sờ sờ ra như thế rồi anh còn định lừa tôi thêm nữa phỏng? Anh cút đi cho tôi! Trong người Vi lúc này đang hỗn độn không biết bao nhiêu tức giận, oán hờn và cả sự khó hiểu, cô không thể tin và không thể hiểu được cái sự tình vừa diễn ra trước mắt mình. Giả như người khi nãy cũng là đàn bà thì có khi Vi đã chẳng để yên chuyện này. Nhưng Vi phải làm sao? Đi ghen với một người đàn ông ư? Trời ơi! Sao đến cái quyền được ghen mà người ta cũng cướp mất của Vi thế này. Phụ nữ ai cũng có quyền ghen, nhưng có lẽ thời buổi bây giờ họ phải học cách ghen với cả đàn ông lẫn đàn bà. Vi hoảng loạn. Vi không tin chồng mình lại như thế và càng không muốn tin. “Không! Anh ấy vẫn là đàn ông. Chỉ là nhất thời hồ đồ. Mình là vợ, là con gái cơ mà!” (chẳng lẽ lại không bằng thằng đàn ông khác). Nghĩ vậy, Vi nhảy tới đẩy mạnh Nam xuống giường và ngồi đè lên anh thật chắc. Vi cởi phăng chiếc váy mỏng tang trên người để lộ toàn thấm thân trắng trẻo, mịn màng như sữa mà bất cứ người đàn ông nào cũng phải thèm muốn. Chẳng đợi cho Nam kịp phản ứng, Vi đã giật phăng chiếc áo sơ mi của anh bằng hai bàn tay máu nóng căng đầy đến nỗi từng hàng cúc cứ bung ra như rang. Cái sức của người đàn bà giận giữ vì ghen tuông, hoảng loạn thật khó mà chống đỡ nổi. Vi hôn tới tấp lên môi, lên má, lên ngực, lên bụng Nam trong niềm si mê đầy nhục cảm cùng mong muốn khơi lại dục tình cho người chồng “nhất thời hồ đồ” của mình. Nhưng Nam không hề thích thú hay có bất kì một cảm giác nào (dù anh đã cố), anh liên tiếp đẩy Vi ra một cách miễn cưỡng, khó chịu và bất lực. - Đừng! Vi, đừng làm thế! Anh không muốn! - Không, anh muốn, anh yêu em, anh là của em! Mình đã là vợ chồng, anh còn chờ gì nữa? – Vi vẫn tiếp tục chìm đắm trong cơn cuồng loạn, cô giật mạnh hai tay Nam giúi vào bộ ngực căng tràn của mình rồi bóp chặt nó, cạ vào thật mạnh. Vi không còn ý thức được những việc mình đang làm, những cái mà trước đây chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm Vi ngượng chín mặt. Nhưng giờ đâu phải lúc để ngượng, để xấu hổ, Vi phải làm tất cả để kéo chồng về với mình. Anh ta cũng là đàn ông cơ mà. - Nhìn em này! Nam, hãy nhìn em này! Thế nào anh? Anh thích không? Từ nay em sẽ là của anh, anh muốn làm gì em cũng chiều hết. – Vi nói với giọng đầy khiêu khích và lả lơi. Thấy chồng vẫn đơ như đá, Vi làm liều, đưa tay xuống vuốt mạnh vào chỗ thịt lồi ra dưới đũng quần Nam. Từng chiếc móng tay mân mê nó qua lớp quần vải. Bị một hành động quá bất ngờ, Nam xấu hổ đến đỏ cả mặt, vừa thấy dơ vừa thấy nhục. Nếu là người đàn ông khác, chắc Nam cũng chẳng đợi gì mà không sung sướng, không mân mê, tận hưởng những phút giây hiếm có này. Nhưng đàn ông cũng có dăm bảy loại, Nam không thuộc giống đàn ông thông thường, anh chỉ cảm thấy ghê người và hoảng sợ trước sự bạo dạn đến bất kham của vợ mình. Sự giận dữ của đàn bà thật đáng sợ, trông Vi lúc này hệt như cô nàng da màu Jennifer Holiday đang gào thét ca khúc And I am telling you, I’m not going với những pha gằn giọng như đập tan cả mặt đất. Bất giác, Nam đẩy mạnh Vi ra ra phía trước rồi nhanh chóng ngồi dậy. Anh vớ vội chiếc chăn choàng lên người Vi. Cú đẩy mạnh của Nam như tạt một xô nước đá khiến Vi tỉnh giấc sau cơn mê loạn. Vi ngồi thẫn thờ không nói gì, chỉ còn biết khóc rưng rức cho qua nỗi hoảng loạn này. Biết Vi đang giận, Nam định bỏ ra buồng ngoài nhưng lại không đành lòng. Phần vì thương Vi, và cũng không dám để Vi ở một mình, nhỡ lại nghĩ quẩn mà làm liều. Thấy Vi vẫn còn khóc, Nam nhè nhẹ đưa tay gạt hai bên nước mắt ôm lấy Vi vào lòng. Anh tự cảm thấy cần phải lấy bóng dáng một người đàn ông làm chỗ dựa cho Vi đêm nay. Vi khóc nhiều cũng đã mệt, cô nhoài người ngả đầu vào bờ ngực êm ái của Nam, tìm lấy chút hơi ấm để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Hai cơ thể tựa vào nhau im lặng và bất động, hai trái tim tan vỡ cố nương nấy nhau để tồn tại. Ngoài kia, trời đang mưa, sét sáng choang rạch nát bầu trời đen ngòm, có một trái tim nhỏ bé cũng đang lang thang bước đi trong đêm tối. Ngày hôm nay, Chúa tác thành cho hai người và giết chết ba con người. Lạy Chúa lòng lành! *** - Thưa ông, xe đã chuẩn bị xong ạ! - Ừm, cứ bảo nó đợi chút, lát tôi ra. Ông Hoàng vẫn còn nhâm nhi tách cà phê sáng, bình thường thì giờ này ông đã đến công ty từ lâu nhưng hôm nay ông muốn ngồi lại thêm một lát, ông muốn được đón con dâu về nhà ngày đầu tiên. “Mà chúng nó về muộn gớm, chắc đêm qua quần nhau dữ lắm đây” – Ông cười khẩy một cách đê tiện, đoán già đoán non xem đêm qua chúng nó làm những gì. Thấy con Hoa ton ton chạy ra sân, ông vội hỏi: - Mày làm gì mà cứ quýnh hết cả lồ… lên thế con kia? – Ông bị nghịu mồm, may mà kìm được lại không phun ra. Cán bộ nhà nước nên giữ mình lắm, cấm có được nói tục. - Cô cậu về rồi ông ạ! Đang đứng ở cửa. - Ờ, để tao ra. Nói rồi ông khệnh khạng nhấc bộ hạ to béo của mình khỏi chiếc ghế sô pha đã lún đến 5cm đi về phía cửa. Làm cái nghề lãnh đạo IQ cao thì chỉ có não là teo đi vì phải vắt ra chất xám để lo dân cho nước chứ mông với bụng chẳng phải làm gì, chỉ có nốc và thải ra thì như ông vẫn còn là nhỏ chán. - Thế nào, ngủ ngon không hai đứa? Đêm qua mưa to quá bố chẳng ngủ nổi. Ôi! Cái thân già này nhìn thấy chúng mày son trẻ mà phát thèm. – Cái giọng tiếp đón hồ hởi, vồ vập kiểu như mới gặp mà quen đến ngàn năm vốn ông Hoàng thường sử dụng để tiếp những vị khách hời có lợi chứ chẳng mấy khi dùng ở nhà với thằng con trai và mấy con ở nay lại được long trọng lôi ra để tiếp đón con dâu. Chắc Vi cũng là một món hời lớn mà ông đã cất công lắm mới mua được. Vi cố cười mỉm, tỏ như không có chuyện gì nhưng toàn thân thì cứ run lên bần bật. - Dạ, con chào bố, chúng con ngủ ngon bố ạ! Bố đi làm ạ? - Ờ bố cũng chuẩn bị đi làm, dạo này công việc bề bộn quá, phải tiếp khách liên tục, hết đoàn thể này cơ quan kia, chứ không bố cũng nghỉ ở nhà một ngày để đón con dâu quý hóa của bố. Hợ hợ hợ. – Ông vừa nói vừa cười với cái giọng đặc sệt thuốc lá và rượu ngoại. - Đêm qua chúng con thức khuya quá nên Vi còn mệt. bố cứ đi làm trước, con dẫn Vi lên phòng rồi cũng chuẩn bị đi luôn ạ. - Ừ thôi bố đi không muộn. Vi này, nhà này giờ là của con rồi, con cứ tự nhiên như ở nhà, không phải ngại. Con cần gì cứ sai con Hoa với bà Cóng. Chúng nó mà thái độ gì cứ tát thẳng mặt. Cái lũ con ở ấy càng nhường nó càng láo. - Dạ vâng, bố đi ạ! Ông Hoàng vốn là kẻ kín đáo trong từng hành động, làm quan to nó phải vậy, trước giờ ông nghĩ gì, định làm gì họa có trời mới biết. Ông nổi tiếng trong chính trường là con rồng komodo già, lúc nào cũng lặng lẽ, tầm ngầm, chẳng mấy khi nói to. Nó săn mồi một cách kín đáo, âm thầm, lần từ từ theo sau con mồi rồi đớp một cái bất ngờ. Nhưng nó không giết chết con mồi ngay mà để nạn nhân quằn quại trong đau đớn, tận hưởng cái chết từ từ rồi mới thư thái mà thưởng thức từng khúc thịt đang thối rữa. Đừng nghĩ ông niềm nở thế mà tưởng ông không biết gì, chúng mày đừng hòng lấy vải thưa mà che mắt thánh. Nhìn cái dáng lấm lét của Nam và sắc mặt tái nhợt của Vi, ông thừa hiểu có chuyện không bình thường đã xảy ra đêm qua. Nhưng ông không muốn lộ ra ngoài, ông cứ để đó, ông muốn vờn hai đứa bay cho chán đã. Nam dắt Vi lên phòng, tay vòng qua ôm chặt eo vợ, cố tỏ ra tình cảm đúng nghĩa một đôi vợ chồng son. Đoạn đường từ cửa nhà đến phòng tân hôn, đi qua hai cái phòng khách, một cái hành lang và một cái cầu thang mà cảm tưởng như chặng đường của Rama đến đảo Lanka. Không dám quay lại nhưng Nam biết có ánh mắt đang theo dõi anh và Vi từ phía cửa. Mọi hành động phải thật cẩn thận. - Em cố ngủ đi cho khỏe! Cứ coi đây là nhà của em. Anh đi làm. Có gì cần em cứ gọi cái Hoa. Còn chuyện đó anh sẽ cố giải quyết, tạm thời em đừng suy nghĩ gì cả. Nam vừa định bỏ đi thì Vi gọi giật lại: - Anh Nam, đứng lại em bảo! - Kể cho em nghe chuyện của anh với cậu ta! - Để khi khác được không. Giờ em mệt rồi mà anh cũng phải đi làm. Nam hơi bối rối, tìm cách thoái thác. Nhưng lần này, Vi tỏ ra cương quyết. - Không! Anh phải cho em biết ngay bây giờ. Nghỉ một hôm chẳng chết ai. Em cần biết và em có quyền được biết. Nam định tránh mặt Vi để tìm cách giải quyết. Nhưng không thể trốn tránh mãi được, mà đúng là Vi có quyền được biết mọi chuyện. Thôi thì cứ nói hết ra cho xong, giấu diếm càng làm mọi chuyện thêm rối. Nghĩ vậy, Nam ngó ra bên ngoài, nhìn ráo rác quanh hành lang, thấy không còn ai, anh đóng chặt cửa, tiến đến bên giường Vi đang ngồi, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí. Anh hỏi thăm dò: - Chuyện dài dòng lắm. Có chắc em muốn biết? Vi không đáp, chỉ gật đầu, mắt mở to, nhìn thẳng như muốn xoáy sâu vào tâm can Nam. - Cậu ấy tên là Khanh, kém anh hai tuổi. Bọn anh quen nhau hồi anh học năm thứ hai. Hồi đó mẹ anh vẫn còn sống, bà quý Khanh lắm. Năm ấy bố anh ứng cử lên chức chủ tịch ủy ban nhân dân lên phải làm sao ra dáng một cán bộ liêm khiết, ông không cho đi xe máy, bảo cứ đi xe bus cho giản dị. Trường anh đa số vào học từ tiết hai, chỉ có một số lớp phải học từ tiết một, sáu rưỡi đã phải vào lớp. Anh lại có tính hay đi sớm, thành ra năm rưỡi sáu giờ đã ra bến đứng đợi, mùa đông thì trời tối om mà đường thì vắng lặng vắng lẽo chẳng có nổi bóng người. Chắc Khanh cũng có tính đi sớm nên cứ tầm đó là có mặt ở bến. Đứng một mình cũng buồn nên anh bắt chuyện với Khanh. Lên xe thì hai đứa cũng ngồi cạnh nhau, hôm nào không còn chỗ thì cả hai cùng đứng. Đầu tiên cũng chỉ tính nói chuyện xã giao thôi, nhưng không hiểu sao anh với Khanh hợp chuyện, càng nói lại càng thích. Nhất là anh không hợp chuyện với mấy đứa ở lớp nên được nói chuyện tâm đầu ý hợp với một người anh thích lắm. Hôm nào cậu ấy nghỉ là anh khó chịu đến bồn chồn cả người. Mấy hôm sau anh xin số Khanh, hẹn đến nhà chơi cho biết. Mẹ anh chẳng bao giờ thấy anh dẫn bạn về nhà nên cũng thích, với lại Khanh cũng ngoan và lễ phép nên bà quý lắm, coi như con trong nhà. Bố mẹ Khanh thì làm công nhân, nhà cũng hơi chật vật nhưng sống thật thà, chất phác. Nhà Khanh nhỏ, có hai gian thôi nhưng lần nào tới anh cũng cảm thấy một bầu không khí chân chất, ấm cúng tình người, không rộng lớn và lạnh lẽo như nhà anh. Bọn anh chơi rất thân với nhau, chẳng bao giờ giấu diếm chuyện gì. Ban đầu, anh chỉ coi Khanh như người bạn bình thường thôi, nhưng không hiểu sao lần nào nói chuyện anh cũng bị cuốn vào đôi mắt của cậu ấy, đôi mắt lúc nào cũng mở to và ươn ướt, mỗi khi trò chuyện thì sáng lên hệt như hai ngôi sao nhỏ. Anh chưa từng thấy cậu con trai nào có đôi mắt như vậy. Sự trong sáng và ngây thơ toát lên từ đôi mắt đó mê hoặc anh cứ muốn nhìn mãi không thôi. Nhưng anh vẫn chỉ coi cậu ấy là bạn. Nam ngừng lại để thăm dò thái độ của Vi. Người bình thường mà nghe mấy chuyện lạ đời kiểu này thì thật khó để họ chấp nhận. Thấy Vi chăm chú lắng nghe và còn tỏ ra khá tò mò, anh yên tâm kể tiếp. - Rồi đến cuối năm thứ ba thì mẹ anh đổ bệnh. Bác sĩ bảo phải nhập viện dài ngày để mổ và theo dõi. Nhưng lúc đó bố anh đang bận túi bụi cho việc tranh cử thăng chức nên mẹ anh giấu nhẹm mọi chuyện, cố làm như không có gì, chính anh cũng không hề biết mẹ bệnh nặng vậy, tưởng chỉ cảm sơ sơ thôi. Đến mấy ngày cuối bệnh nặng quá, cả nhà mới đưa vào bệnh viện thì đã quá muộn. Nhà chỉ có ba người với mấy người giúp việc, mà bố anh thì đi suốt có mấy khi về nhà, có về cũng chỉ đóng cửa làm việc hoặc tiếp mấy ông khách xu nịnh. Từ nhỏ cũng chỉ có hai mẹ con quanh quẩn với nhau nên anh sống quen mùi mẹ rồi, lúc mẹ mất anh khóc cạn nước mắt, buồn khổ đến gần như mất phương hướng, chẳng còn thiết gì nữa. Nhưng Chúa không quá tệ bạc với anh, Khanh đã ở bên anh trong suốt thời gian đó. Hơn một tháng trời anh chán không đến trường, Khanh đã phải đến tận lớp anh xin phép nghỉ và nhờ chép bài hộ. Cứ khi nào không phải đi học Khanh lại đến an ủi và động viên anh. Bố anh thì để tang được hơn ngày cũng lại đi công tác mất tăm. Thật không thể tưởng tượng nếu không có cậu ấy bên cạnh, liệu anh có thể vực dậy được sau quãng thời gian đó không. Con người gắn kết và yêu nhau được hay không chính ở sự giao cảm, sẻ chia những lúc chấn động tâm lí như vậy. Hình ảnh một cậu bạn ân cần, dễ thương luôn ở bên cạnh mình trong lúc đau khổ nhất đã in đậm vào tâm hồn anh, một chất keo dính tạo nên sự hòa hợp giữa anh và Khanh. Kể từ lúc đó, anh biết rằng mình không thể sống nếu thiếu Khanh. - Vậy anh yêu cậu ấy từ lúc đó? – Vi không giấu nổi sự tò mò, chen vào dòng tâm tư của Nam. - Nhưng khi ấy thì anh mới chỉ cảm nhận được đến thế. Làm sao có thể dễ dàng chấp nhận yêu người cùng giới tính một cách nhanh chóng được. Mọi chuyện chỉ thật sự đến trong buổi tối hôm ấy. Anh và Khanh đi phượt lên mạn Sơn La ba ngày, đến ngày thứ hai thì hai đứa bị lạc trong rừng, di động thì mất sóng chẳng gọi được cho ai. Gần tối thì trời mưa to, ướt sũng như chuột lột, mà đêm trên núi cao thì rét đến cắt da cắt thịt dù không phải mùa đông. Cũng may bọn anh mang đủ đồ nghề đi phượt nên tạm đốt lửa ở lại đó. Đêm lạnh không chịu nổi, anh với Khanh nghĩ ra cách sưởi ấm hữu hiệu mà trên ti vi họ hay làm, bọn anh cởi hết quần áo ướt, lau khô người rồi ôm chặt nhau cuốn chăn vào ngủ. Trời lạnh mà được ôm vào lòng cái gối sưởi 37 độ C thì quả là thoải mái. Cả đêm đó hai đứa ôm nhau ngủ. Đến gần sáng thì có hai người Thái làm nương đi qua, bọn anh xin đi theo để ra khỏi rừng. Không hiểu sao thời gian anh gắn bó nhất với Khanh lại toàn vào những lúc sống dở chết dở - Nam bật cười - chắc duyên số cũng sắp đặt hết rồi. Tình yêu đến bằng những rung cảm tâm hồn, nhưng với những kẻ đồng tính mà chưa nhận ra giới tính của mình, tình yêu chỉ thực sự đến một cách tròn trịa và đánh thức trái tim họ bằng rung động thực sự về thể xác. Có như vậy, họ mới không thể tự lừa dối bản thân trên danh nghĩa tình bạn. Suốt một đêm dài lạnh lẽo ôm cậu con trai ấy vào lòng một cách trần trụi, cảm nhận hơi ấm và mùi hương cơ thể bằng tất cả mọi giác quan, để da thịt mình động chạm vào da thịt người đàn ông khác mà lại không hề cảm thấy ghê tởm, lại mong những phút giây đó mãi không trôi qua để mình không rời xa người ấy, để ôm mãi người ấy không thôi. Anh đã chắc chắn mình yêu Khanh, một tình yêu đúng nghĩa tình yêu đôi lứa, không phải thứ tình cảm ngộ nhận hay bồng bột, hời hợt. Kể từ hôm đó anh mới biết đến thứ trái cấm lạ lùng này, mới bắt đầu tìm hiểu về tình yêu đồng tính. Ban đầu anh cũng ngại, nhiều lúc còn thấy ghê rợn chính bản thân mình, nhưng tình yêu đến một cách tự nhiên và gắn bó sâu nặng như vậy nên không ai có thể chối từ, quá trình đón nhận nó cũng không quá khó khăn. Chỉ cần được sống đúng với cảm xúc và tình yêu của mình là được rồi. - Vậy sao anh không cưới cậu ta mà lại cưới em? – Vi hỏi một cách lạ lùng. - Em ngây thơ quá. Nếu mọi chuyện mà dễ dàng thế thì cả anh và em đã không phải đau khổ thế này. – Nam cười khẩy đầy đăm chiêu – Cho đến lúc đó anh mới chỉ xác định tình cảm về phía mình, còn Khanh, anh không dám chắc tình cảm của cậu ấy. Anh cũng không dám hỏi, nhỡ Khanh không phải người như mình thì anh sẽ đánh mất một tình bạn đẹp. Nhưng chính Khanh lại là người thổ lộ với anh trước, cậu ấy trông vậy mà bạo dạn hơn anh tưởng. Khanh bảo rằng ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy mến anh, cậu ấy thấy trong vẻ mặt u sầu của anh sự trống trải, đơn độc nhưng là cả một thế giới rộng lớn, rằng thế giới ấy cần được bồi đắp thêm nhựa sống của sự sẻ chia, của tình yêu thương thì sẽ màu mỡ hơn rất nhiều. Và Khanh cũng thích sự nhẹ nhàng ở anh, điều mà những cậu con trai khác không có. Cũng giống như anh, ban đầu cậu ấy sợ hãi, không dám thừa nhận tình cảm của mình, muốn giấu đi và sống một cách bình thường. Nhưng cũng từ sau đêm ấy, tình yêu giữa hai đứa ngày càng lớn như một đứa trẻ dậy thì phải mặc chiếc áo chật, đến lúc đứa trẻ ấy lớn quá chiếc áo sẽ rách tung ra. Nếu người ta cứ cố nhét đứa trẻ vào chiếc áo chật nó sẽ tức tối lắm. Tình yêu là không thế che giấu, không thể gượng ép để phủ nhận sự tồn tại của nó. Người ta thì yêu một cách tự nhiên tự tại, còn những kẻ như bọn anh thì mỗi lần yêu là phải bước qua một lần sợ hãi, dằn vặt để thử thách lòng tin. Có nhiều người đã không đủ nghị lực để đến với tình yêu của họ. Nhưng với người đồng tính, nếu chưa yêu và không chịu thừa nhận tình yêu tức là chưa tìm được chính bản thân mình, càng chối bỏ nó chỉ càng làm ta đau khổ và núp dưới bóng một kẻ không phải là mình. Cuộc đời chỉ hạnh phúc khi ta được sống thật với cảm xúc của mình mà không phải che giấu. Tất cả những thứ còn lại đều là vô nghĩa. Nam ngậm ngùi một lúc rồi nói tiếp. Có vẻ như bao nhiêu chất chứa, ưu tư lâu nay của Nam gặp Vi như cá tức trứng, cần đẻ ngay cho thỏa. - Người ta thường nói tình yêu của người đồng tính chỉ toàn là tình qua đường hay tình một đêm, thỏa mãn tình dục rồi thì đường ai nấy đi, nhưng họ không hề biết chính định kiến của xã hội mới là nguyên nhân chính khiến những kẻ như bọn anh không thể yêu nhau lâu dài. Nếu được bình thường như bao tình yêu khác, được mọi người công nhận, không phải yêu chui lủi, yêu lén lút, nếu được quyền nghĩ đến tương lai để lo cho mình và người mình yêu thì tình yêu của họ sẽ cố định và lâu bền hơn nhiều. Giống như chiếc xe máy nếu được sử dụng và bảo dưỡng thường xuyên sẽ bền bỉ hơn chiếc xe bị cất kín trong bụi tối. Giá mà tình yêu của người đồng tính được sự ràng buộc của pháp luật và phong hóa thì mọi chuyện sẽ khác, đằng này xã hội lại luôn tìm cách ruồng rẫy và hất cẳng bọn anh ra ngoài rìa với sự miệt thị nghiệt ngã. Sự tồn tại của bọn anh bị coi như những kẻ thuộc đẳng cấp tận cùng của xã hội, cái đẳng cấp mà chỉ cần chạm vào bóng của nó thôi người ta sẽ phải lập tức tẩy uế bằng thứ nước thánh trộn từ sữa, bơ, phân bò và nước tiểu đến ba ngày hai đêm. Tình yêu của bọn anh cũng giống như mọi đôi trai gái khác, có nhớ, có thương, có giận hờn, chỉ khác ở chỗ phải che giấu nó đi, tất cả mọi cảm xúc, hành động đều phải tỏ ra thật bình thường. Yêu mà cứ phải lén lén lút lút thật khó chịu nhưng chẳng thể làm khác được. Nhiều lúc anh thấy mệt mỏi vì tình yêu của hai đứa cứ nặng nề như đang phải gánh cả một tấn đá tảng. Nhưng anh yêu Khanh lắm, chỉ cần được ở bên cậu ấy là đủ hạnh phúc lắm rồi. Tiếc là cái kim trong bọc lâu ngày cùng phải lòi ra. Đêm giao thừa năm thứ tư chỉ có mình anh, chị Hoa với và Cóng về quê, bố anh bảo phải đi tiếp khách tất niên về muộn nên anh rủ Khanh qua đón giao thừa cho đỡ buồn. Vào cái khoảnh khắc chuyển giao năm cũ và năm mới, được ở bên người yêu, hòa vào tiếng pháo hoa nhộn nhịp và rạng rỡ màu sắc khiến con người ta có cảm giác nâng nâng, tâm hồn bay bổng khác với ngày thường. Một tiếng pháo. Một nụ hôn. Một vòng tay. Sự thăng hoa của mọi giác quan và cảm xúc kéo bọn anh ra khỏi không gian thực tại, không còn biết đến xung quanh nữa. Chỉ đến khi mở mắt ra thì bố anh đã ở trong phòng từ lúc nào, chắc ông nhìn thấy hai đứa từ dưới sân. Ông không tức giận ngay lúc đó, chỉ lạnh lùng bảo Khanh đi về và gọi anh lên phòng. Bàn tay ấm áp của Khanh nắm chặt lấy tay anh trước lúc về đã tiếp thêm một luồng sức mạnh cho anh. Nên, đứng trước bố, anh đã dám thẳng thắn thừa nhận tất cả, anh biết dù có chối cũng không thể được. Thật kinh khủng, lúc đó trông ông ấy giống một con sư tử đực dữ tợn dám ăn sống con mình, chỉ cần đợi con mồi lộ diện là lập tức nhảy vào cắn xé. Trong cơn tức giận, ông ấy không ngần ngại ném thẳng cái gạt tàn vào đầu anh. Ông chửi anh là thằng chó chết, thằng bệnh hoạn, thằng vô loài, đủ các loại, rằng anh đang làm ô uế dòng họ và ảnh hưởng đến thanh danh của ông. Sau một hồi chửi mắng, đe dọa, ông bắt anh phải cắt đứt quan hệ với Khanh, nếu không ông sẽ giết chết Khanh. Bố anh là người thế nào anh biết chứ. Nếu không dám giết người thì ông cũng sẽ làm cho kẻ đó thân tàn ma dại. Tuy là cán bộ nhà nước nhưng đằng sau ông ấy là hàng tá mafia và bọn đầu trâu mặt ngựa. Anh lo cho Khanh nên suốt một thời gian dài hai đứa không gặp nhau. Nhưng tình yêu giống như thỏi nam châm chỉ có thể cách xa trong một giới hạn nào đó rồi lại hút nhau vào. Bọn anh vẫn thường tìm cách lén lút gặp nhau. Nghĩ lại thấy quãng thời gian đó cũng buồn cười, yêu mà như đi trinh thám. – Nam bật cười rồi lại trùng giọng xuống – Thật không ngờ bố anh đã lén cho người theo dõi. Và đó là cái giá phải trả cho những kẻ dám coi thường ông, một bọn đầu gấu cầm gậy chạy tới vụt liên tiếp vào cả hai đứa, chính con đẻ mà ông ấy cũng không tha. Nhưng có vẻ anh chỉ bị răn đe nên nhẹ hơn, còn Khanh thì bị đánh đến gãy xương sườn và xương bả vai. Anh bị bắt về nhà, bị xích chân vào giường đến tận hơn một tháng trời. Anh khóc lóc, van xin, gào thét đến khản cổ nhưng ông ấy không một chút động lòng. Bà Cóng với chị Hoa thì ông ấy dọa sẽ chặt cụt tay nếu để chuyện lộ ra ngoài. Chẳng ai ngờ được một đảng viên gương mẫu, một cán bộ luôn tươi cười với dân lại là một con thú máu lạnh đến như vậy. Sau hơn một tháng, ông ấy tới gặp anh, ra sức nịnh nọt rằng ông đã lo đầy đủ cho anh một chuyến du học, chỉ cần anh chấp nhận đi thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa bằng không thì Khanh sẽ còn gặp nhiều “trò vui” hơn thế. Quá sợ hãi, sợ chính con thú đó và lo cho Khanh, anh đã đồng ý. Nhưng trong hai năm ở nước ngoài, anh và Khanh vẫn nhắn tin qua lại cho nhau. Đến khi anh về nước, ông ta chạy cho anh một chân marketing ở công ty xuất nhập khẩu Long An. Rồi chẳng hiểu sao ông ấy lại biết em, rồi ông bắt anh phải đi gặp mặt em, tất cả chuyện đám cưới này cũng là một tay ông dựng lên hết. Anh không thể chống lại ông ấy. Thực sự anh và Khanh quá nhỏ bé so với ông ấy, nếu anh muốn Khanh sống yên ổn thì chỉ còn cách đó. Theo tâm nguyện của Khanh, anh chỉ dám xin ông cho cậu ấy được phép làm phù rể trong đám cưới. Cũng chẳng phải ông ấy động lòng gì đâu, chẳng qua ông muốn cho Khanh tận mắt chứng kiến để biết đường mà rút lui thôi. Vậy đám cưới này là sự ép buộc của bố anh? Thảo nào ánh mắt cậu ấy nhìn em… Vi vẫn còn cảm thấy gờn gợn nhiều cảm xúc khó tả. Câu chuyện của Nam, câu chuyện tưởng như chỉ có trong phim mà lại có thật, lại là chính cuộc đời Nam, người đang ngồi trước mắt Vi bằng xương bằng thịt, mà câu chuyện đó mang theo từng phần máu thịt của Nam chứ chẳng phải sự bịa đặt, bỡn cợt. Quá khứ của Nam là một thế giới lạ lùng, lần đầu tiên Vi bước vào, như một giấc mơ, Vi vẫn chưa đủ tỉnh táo mà thoát khỏi đó. - Vi à! – Nam bỗng nắm chặt tay Vi như cầu xin – Đó là những chuyện bây giờ anh mới dám kể, em là người đầu tiên anh kể ra. Nhẹ cả lòng. Không phải anh kể ra để cầu xin sự tha thứ hay thương hại ở em. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, anh không cố tình lừa em. Anh, bản thân anh cũng vô cùng khổ cực khi phải làm những trò hươu vượn đó như một con rối vô hồn chỉ để chiều ý bố anh. Nhưng em thấy đấy, anh không thể làm khác đi được. Vi, nghe anh nói này! Nếu em thương anh, thì xin em hãy giấu kín chuyện này. Nếu bố anh mà biết bây giờ thì ông ấy sẽ nổi cơn tam bành, thật khó mà tưởng tượng nổi ông sẽ làm những gì. Anh xin em hãy tạm thời giữ kín mọi chuyện, coi như chưa có gì xảy ra. Anh hứa sẽ làm tất cả bù đắp mất mát cho em. Sau này, đợi bố anh nguôi ngoai rồi em có thể li dị anh, anh sẽ chia hết tài sản cho em. Anh sẽ cho em hết. Chỉ cần em giúp anh lần này thôi! Được không Vi? Vi ngồi im lặng nhìn Nam. Câu chuyện anh vừa kể, những lời tâm sự thật lòng của anh dần khơi gợi ở Vi sự đồng cảm. Lòng Vi dịu lại, không còn tức giận, không còn ghen tuông, không còn ghê tởm, chỉ còn lại nỗi buồn và sự chua xót. Vi buồn cho mình, buồn cho cả Nam. Nam không có lỗi gì trong chuyện này. Những gì Vi phải trải qua quá nhỏ bé với nỗi đau của Nam. Vi thấy thương Nam lắm, rồi lại thương cả chàng phù rể kia nữa, chàng trai nhỏ bé đã phải nén nỗi đau để chúc phúc cho người mình yêu. Phụ nữ họ nhạy cảm và giàu tình thương hơn đàn ông nhiều, nên những chuyện như vậy họ cũng dễ cảm thông hơn. Nam không thấy Vi nói gì, biết Vi vẫn chưa hết sốc. Nam đứng dậy lấy cho cốc nước cho Vi, định ra khỏi phòng. Nhưng Vi gọi giật lại. - Anh Nam, lại em bảo! Vi dịu giọng lại, làm như đã chiêm nghiệm được điều gì đó. - Em hỏi anh, anh có biết vì sao anh rơi vào bế tắc không? Em thấy anh cô độc, cả anh và cậu ấy, cả hai người đều cô độc trong chính tình yêu của mình. Anh định giấu đi tất cả sao? Anh định yêu mà không cần đến người xung quanh sao? Anh càng cố gắng bảo vệ tình yêu đó bằng cách tách ra khỏi mọi người thì lại càng làm nó chông chênh không có điểm tựa, càng làm nó dễ tan vỡ. Chẳng có tình yêu nào tồn tại được một mình. Anh sợ nên anh không nói với ai. Nhưng không nói ra thì sao người ta biết mà ủng hộ anh. Anh vẫn còn có bạn bè cơ mà. Anh là đồ ngu! Anh biết yêu nhưng không biết cách bảo vệ tình yêu của mình. Chỉ biết trốn chạy, chỉ biết thu mình lại vào cái vỏ ốc chật chội. Vi vẫn dồn dập: - Nghe em này, hãy mở lòng anh! Hãy chia sẻ cuộc đời anh! Ít ra bây giờ đã có em biết, đã có em hiểu anh. Em chỉ là đứa trói gà không chặt, nhưng em sẽ không quay lưng lại với anh. Tình yêu của anh có thể là khác người, là đau khổ nhưng cao đẹp hơn gấp vạn những thứ tình yêu hời hợt, toan tính và vụ lợi tầm thường. Yêu là không bao giờ trốn tránh. Hãy đối diện với xã hội.
-
Lần đầu tiên ở một truyện ngắn, tôi thử nghiệm phương pháp mới, cái mà tôi gọi là "hủy diệt" ngôi trần thuật. Tôi cũng muốn một truyện ngắn là một bản nhạc. Một người nghệ sĩ đang hát nó. Sống ở đời ai cũng muốn yêu và được yêu. Hãy ơn đời vì ta biết yêu. - Anh có người yêu chưa? Cậu bé có mái tóc xoăn nâu đỏ che nghiêng mặt như trái gấc phương Đông chín mũm nhẹ nhàng bước tới phía bàn. Không quen cậu. Hơi khó chịu vì lạ lùng, chưng hửng. - Sao em lại hỏi thế? Cậu bé áp sát vào khuôn mặt, tưởng như hai đỉnh mũi có thể hôn nhau được. - Hãy trả lời em! Có hay chưa? - Thì… chưa. Đôi ngọc sapphire rực sáng, hút vào chiều sâu thẳm, đầy thông minh và ngây dại. - Làm người yêu em nhé! Lạ và rất lạ. Đột ngột. Vẫn chưng hửng thì lại càng khó chịu. Chỉ muốn đẩy thật xa. - Không đùa đâu. Đi chỗ khác chơi! - Hãy làm người yêu em! Đêm nay thôi. Chỉ một đêm thôi! Nụ cười mỉm ngọt ngào, tột đỉnh khó chịu là thô thiển. - Đi chỗ khác. Tôi không phải gay! (I’m not gay) Mượn tình trả tiền. Nhẹ nhàng và bình tĩnh. Cậu bé đặt lên bàn nhiều tờ giấy xanh. - Em sẽ trả anh tiền. Em có nhiều tiền. Nếu tiền là trái tim anh (hay em), tình yêu cũng ngang giá chung. Tức giận muốn hất tung chiếc bàn. Không nói gì là sự khinh bỉ. Lẳng lặng trả tiền, rời quán. Đôi mắt em đượm buồn, một thảo nguyên trùng xuống. Nhưng cậu bé vẫn cười. - Em sẽ đợi anh! Bước khỏi quán ăn, trời chiều nóng nạo, đường phố ngột nghẹt. Ghét những con đường chen chúc. Ghét cả ánh đèn tù mù. Ánh sáng thành phố quái quỷ. Lại trở về nhà trọ. Đã cố tắt máy đi nhẹ rồi mà vẫn thấy quang quác quàng quạc. - Đã ba tháng rồi. Khi nào chịu trả tiền nhà cho tôi? Ngày nào người đàn bà ấy cũng giục. Cũng muốn trả quách quạch cho xong. Nhưng ba tháng nay không nhận được một xu một cắc đồng lương nào. Tiền gửi về quê không có, tiền nuôi sống mình cũng chẳng xong. Vừa bước vào gian nhà trọ như hứng một trận lụt bốn mươi độ từ cơn bão sốt nắng mùa hè đổ ụp hầm hập lên những lá tôn sắt hoen rỉ, vàng úa một đời người. Khát khô cả cổ mà chán ngán trông bình nước lọc cạn cong còn nhìn thấy cấn. Không thể gọi nước vì đã chịu đến cả chục bình rồi. Khốn cùng là cái giá phải trả cho tham vọng bám trụ mưu sinh nơi thành phố. Trong cơn mệt mỏi chợt nhớ đến cậu bé lúc chiều. Chính xác hơn là nhớ tới xấp giấy màu xanh. Chỗ đó cũng tầm vài triệu. Hết đêm nay chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ. Làm tình nhân một đêm cho thằng nhóc gay với giá vài triệu. Còn cách nào kiếm tiền dễ hơn? Áp lực cuộc sống, tiếng gọi sinh tồn, lòng tham vô minh trong một kẻ trần tục. Tiền không mua được trái tim nhưng mua được sự giả tạo cảm xúc. Chẳng biết cậu bé còn ở đấy không. Đã thô lỗ, đã bỏ đi. Quay lại có nhục không. Đường cùng lại là khởi đầu cho bất chấp. Không cần nghĩ, phóng thật nhanh về quán ăn. Kìa, cậu bé vẫn ngồi đó. - Em vẫn còn ngồi đây sao? Cậu cười, xuân đong đưa đôi môi. - Trong tình yêu không nên thất hứa. Em sẽ đợi cả đêm nay nếu anh không đến. Em yêu anh một đêm mà. Ngượng nghịu và xấu hổ, chẳng biết nói gì. Chẳng lẽ đến với em một đêm chỉ vì tiền. - Anh cứ cầm lấy tiền đi, đừng ngại! Hãy coi như catse để anh đóng một vai diễn cùng em đêm nay. Sượng giọng, không dám nhìn vào đôi mắt ấy. - Vậy anh phải làm những gì? Lại cười, nhưng cười thành tiếng. - Như những người yêu nhau từng đi. Đầu tiên, em muốn được ngồi sau xe một chàng trai dạo quanh phố phường. Dẫn cậu bé ra xe, không quên nhắc kĩ “Đừng ôm anh đấy”. Cậu bé chỉ cười, cậu thích cười. Giao tiếp bằng nụ cười để yêu lấy mọi người. Ngọn gió đùa theo mỗi gót em đi. Em vừa lên xe là trời mát dịu, cái nóng vỡ òa mang đi cả những muộn phiền, bức bách. Hương hoa sữa đêm hè theo chuyến tàu gió neo đậu tóc mây em thơm mát. - Anh, mua em cái kem bông đi! - Em thích ăn kem bông à? - Em thấy người ta yêu nhau hay làm vậy. Rẽ vào góc đường thơm phức mùi đường nóng quyện theo đôi tay nhọc nhằn của người đàn ông lam lũ. Cậu bé đòi mua tới bốn cái, nhưng ăn còn chẳng hết một cái. Ba cái đem cho bọn trẻ con. Em thương bác ấy, vết nhăn hằn trên khóe môi, đôi mắt sụp xuống cả bóng đêm. Chắc bác ấy chẳng phải người ở đây, từ một vùng quê nghèo khó xa tít miền ngược, đã bán mặt cho đất bán lưng cho trời lo cho một gia đình tồn tại. Em thích tưởng tượng về cuộc đời người khác như vậy đấy. Cậu bé lại đòi chơi gắp thú bông. Đúng rồi, người ta yêu nhau hay làm vậy. Gắp hai lần chẳng trúng. Thôi cóc chơi nữa. em không muốn tốn tiền của người yêu. Anh đi làm đâu có nhiều tiền. Khát rồi, cậu bé muốn uống trà sữa. Phải, người ta yêu nhau hay làm thế. Cậu thích vị ngọt ngào của trà sữa, ngọt như tình thương vậy. Cậu còn thích ngắm những viên trân châu nữa. Cậu thích những thứ long lanh, lấp lánh, huyền ảo như một giấc mơ. Cậu vẫn tin những hạt trân châu là chuỗi ngọc nàng hằng nga rớt xuống trần để dẫn hai nửa linh hồn đến với nhau. Lần đầu uống trà sữa. Trà sữa ngọt lắm, không đắng như bia, không cay như rượu. Rượu, bia mài tâm hồn chai sạn còn trà sữa làm ngọt lại, một sự thuần tâm. Đi đường đâu thể uống trà sữa, cậu bé đòi dừng xe bên hồ, nơi có chiếc ghế đá mà tình nhân hay ngồi. Người ta yêu nhau hay làm thế mà. Trời hôm nay nhiều sao, những vì tinh tú sáng lấp lánh trải thảm lên lòng người. Cậu bé thích ngắm sao, cậu có thể ngước nhìn bầu trời sao cả ngày không chán. Cậu ước là người làm vườn để được ngủ quên lãng giữa vườn hoa huyền thoại ấy, vườn hoa của tình nhân và mơ ảnh. Lần đầu nhìn kĩ cậu bé như vậy, cậu đẹp lắm, tháp cổ trắng ngà không vướng mưa bụi, ánh sao dạo chơi ngủ lang trong đôi mắt em. - Tên của em là gì? - Mặt trời vào lúc tinh túy nhất. Em yêu tên của em lắm. Hình như cậu bé đang mượn tiếng guitar lả lơi trên môi. - Em bao nhiêu tuổi rồi? - Mười sáu là tuổi đẹp nhất để lưu lại những kí ức vào tâm trí người khác phải không anh? - Em không thích con gái à? - Em thích con gái chứ, nhưng em yêu con trai. Dù yêu con gái hay con trai em vẫn vui. - Có ai biết em yêu con trai không? - Em đã nói với mẹ. Nhưng mẹ không trừng phạt tình yêu. Với mẹ chỉ có tội ác và trừng phạt. Em hạnh phúc vì có mẹ. - Em đã từng yêu ai? - Em chưa từng yêu và được yêu. Anh là my first love. – Nụ cười thuần khiết chỉ càng bạc mệnh – Ít nhất là trong vở diễn đêm nay. Em đã được yêu. - Em có biết anh từ trước không? - Em chỉ lang thang trong quán ăn và nhìn thấy anh. Đơn giản là em thích anh. Không lí do và to tát, em nghĩ đó là duyên số. Ngắm sao trên trời đã lòng, cậu bé lại muốn ngắm đường phố về đêm. Đường BigC là con đường sáng nhất thành phố. - Đi vào làn phía trong đi anh! - Công an sẽ bắt đấy, đang là cuối tháng mà. - Tối muộn họ về rồi anh. Em muốn đi ở giữa để ngắm cả con đường. Hồi trước đi học về dù muộn mấy em cũng cố đạp xe qua con đường này. Từ hồi họ cấm làn chẳng đi được nữa. Em vẫn gọi đây là con đường ước mơ. Anh nhìn kìa, nấc thang lên thiên đường đó. Nhìn theo cánh tay cậu bé. Bỡ ngỡ, choáng ngợp và bồi hồi con mắt. Ánh đèn đường vàng rực như ngọn nến đêm lung linh thắp sáng cả một vùng trời đêm nắm tay nhau chạy vun vút bất tận. Từng hàng, từng hàng gối đầu lên nhau như những bậc thang đi về phía chân trời. Apollo thả tóc vào màn đêm. Đẹp lắm! Nhưng sao? Ngày nào cũng đi về trên con đường này mà không nhận thấy sự quyến rũ của nó. Để đến hôm nay phải bất ngờ bước lại trái tim mình. Có phải cái đẹp chỉ tồn tại trong những linh hồn trân trọng nó. Giấc mơ cuối cùng của đêm là biển. Cậu bé thích ngắm biển, biển rộng lớn và bất tận, biển có thể bao bọc mọi sinh linh. Sóng yêu bờ ngàn năm vẫn vỗ. Biển bão tố và biển dịu êm, biển ngày nay vẫn vậy và ngày sau vẫn thế. Đi mãi không ngừng, biển ngàn năm vẫn là biển. “Em xin yêu anh trọn đời như con sóng giữa lòng biển khơi suốt cuộc đời ôm mãi bến bờ. Sóng mãi bạc đầu cùng bờ như nơi nào trong con tim em…” Cậu bé thích hát ca khúc này mỗi khi đứng bên biển, hát thật to, thật vang. Ám ảo giai điệu và nhạc biển. Cậu nói đúng, âm nhạc là nhựa sống của tâm hồn. Hãy sống như một chàng nghệ sĩ. - Chắc anh không biết chỗ này đúng không? Chỉ mình em biết, nó hoang dại quá người ta không tới. Ngày trước em đến nhạn biển tụ họp, xáo xa xáo xác, bạt ngàn sải cánh. Nhưng giờ chúng bỏ đi hết rồi, ngoài kia họ đang dọn dẹp để xây resort. Ánh sáng sẽ về đây nhưng nhạn biển thì không còn nữa. Anh nhìn kìa, vẫn còn một đôi, chúng đang rời tổ. Ê nhạn, đi an toàn nhé! Chúc hạnh phúc ở miền đất mới! Ánh biển gột rửa nụ cười, niềm tin đi qua đôi mắt, theo cánh nhạn biển. Em tin những điều em nghĩ và em yêu những gì em đã sống. Sóng đập bờ vỡ tan. Nụ cười vụt tắt. Em đã thôi không là Nhật, trở về với quỳnh đêm đã khép. - Trời ơi! Con ơi, sao đêm hôm khuya khoắt lại lang thang đường phố để ra nông nỗi này. Người mẹ thổn thức, mắt đã cạn chẳng thể khóc con. - Nó bị u não. Phải nghỉ học. Cả nhà đang dốc sức điều trị nhưng tình hình ngày càng xấu. Mà cháu là ai? Chỉ một câu nói đủ để hiểu mọi chuyện. Ngại ngùng nhưng dứt khoát. - Cháu là người yêu của Nhật Anh ạ. Cháu gặp em ấy tối nay. Đang hành động dũng cảm, đồng cảm, hoặc chỉ đơn giản cho xứng với số tiền nhận được từ cậu bé. Hãy làm đêm nay trọn vẹn như đúng là nó. Quỳnh đã nhợt màu nhưng lại nở. Ánh sao vẫn ngủ chưa muốn dậy. - Sau đêm nay, hãy tìm một người thực sự yêu em! - Đã muộn rồi. Em chỉ còn ngày mai, hoặc có thể chỉ là đêm nay. Sao không nở đến sáng. Tình yêu với em là một thứ xa xỉ. Nhưng em muốn yêu. Đời ai cũng muốn yêu. Dù một giây thôi cũng là yêu. Anh nhìn kìa, sao vẫn còn sáng. Anh dắt em lên sân thượng đi, em muốn ngắm sao. Đêm đã muộn gọi gió còn lạnh. Trên trời kia sao đang khiêu vũ. - Sao đêm nay nhiều quá nhỉ? - Vì cũng như em, chúng muốn ngắm nhìn anh. Anh, cho em ôm anh nhé! Say trong một giấc ôm nhẹ. Cậu bé ngã khuỵu xuống. Cậu bảo hãy ngồi xuống với cậu, đừng đi đâu hết. - Em mang ơn đời vì đã được gặp anh. Xin anh hứa với em một điều. Nơi góc biển mình từng đứng, đừng đi với người khác đến đó. Anh nhìn lên trời và đếm từ một đến ba nhé. Một… hai… ba… ánh sao băng lướt qua hồn nhân thế, em đã đến nơi ấy để ngủ lãng quên. Trời đêm nay sáng thêm một vì sao nữa. Hải Phòng ngày 31 tháng 7 năm 2013 _Nhật Hạnh_
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.