Tìm kiếm
Showing results for tags 'Gia đình'.
Found 4 results
-
Bánh chưng , bánh giầy đi...vé số không ? … Mọi âm thanh xen lẫn vào nhau trong những cơn mưa không ngớt của thời tiết Sài Thành ! Như thường ngày , Em dõi theo những con hẻm nhỏ nơi chợ đến Giáo Đường để tâm tình và cầu nguyện một ngày học tập và làm việc. Hôm ấy, Em cũng đến như mọi hôm, em đang ngơ ngác suy nghĩ điều gì , bỗng âm thanh cắt ngang “ xẹt” !” xẹt” ! làm em giật bắn cả mình. À , thì ra là Cô nhân viên quét dọn đang thoăn thoắt đôi tay đưa từng miếng rác cái ly nhựa nhỏ nằm lăn lốc trên đường…thoáng một chốc làn đường sạch hẳn. Ngay lúc ấy, mọi cảnh vật tự nhiên nhòa xuống, ánh sáng của đèn đường chói vàng rực từ từ mờ dần trong đôi mắt của Nó, mà thay vào đó là hình ảnh mờ ảo nơi căn nhà ở vùng quê … Cũng nhanh thật, em lên vùng đất xa mà gần, lạ mà bây giờ đã rất quen cũng được gần sáu năm rồi, chứ ít ỏi gì đâu. Nhưng sao hình ảnh quê nhà cứ đọng mãi trong em không thể nào phai nhạt cả. Nhà em thì không khá giả gì, nằm len lỏi trong con đường ngoằn ngèo, sâu tít … nhưng điều làm em hạnh phúc và tự hào nhất là tình thương của mọi người dành cho em. Em là đứa con gái không được thùy mị, từ nhỏ với đầu tóc tém giống con trai, được cái là nhìn dễ thương với chiếc răng mà mọi người cho là răng khểnh,nhưng thật chất là có phải khểnh gì đâu chứ, nụ cười thì luôn trên môi, ai nói gì cũng cười, có la cũng thế…hồn nhiên và vô tư là đó! em nhớ mãi,ngày đầu tiên khi em bước vào lớp một. Ngày khai trường,với bộ đồng phục quái quái, chiếc quần sort ngắn,rồi còn cái áo trắng phông rộng nữa nhìn như bé “Boy”. Sáng hôm đó em dậy sớm chỉnh tề mọi thứ,vèo vèo… người anh trai chở em trên chiếc xe đạp giàn ngang,cũ kĩ, nghĩ lại vui vui, mà thương anh của em nhiều hơn. Ngày tháng cứ dần trôi, em lớn dần trong tình yêu thương và đùm bọc của gia đình, từng đòn roi khi không ngoan, những lời âu yếm khi em không khỏe, những giot nước mắt của má trong đêm,vội gạt đi khi em vô tình nhìn thấy, còn ba em luôn làm những món đồ chơi mà bạn bè phải ganh tị, nào là đèn ông sao, đũa banh thẻ, còn cả kính vạn hoa nữa …em tự hào lắm! em hạnh phúc khi có ba, có má,rồi có mấy ông anh trai thật tuyệt , luôn yêu thương lo lắng, mà có lúc nào cho em biết đâu.Còn chị và nhỏ em của em, luôn an ủi và giúp đỡ em mỗi khi gặp khó khăn, làm có em mạnh mẽ hơn gấp trăm gấp ngàn lần…rồi nhớ đến các cháu, đến người ông thân yêu và tất cả những gì là kỷ niệm của em, …bỗng nỗi nhớ cắt ngang khi dòng nước mắt nóng nóng lăn đều trên má của em…khung cảnh đường phố Sài Thành lại hiện ra trước mắt em. Vẫn tiếng rao, vẫn dòng người tấp nập và đèn sáng rực rỡ. Thế là một ngày của em đã kết thúc với bao hồi ức cứ ẩn, cứ hiện trong tâm trí em…em lại len lỏi trong từng con đường nhỏ nơi xóm chợ để trở về căn gác trọ thường ngày, là chốn dừng chân nơi vùng đất khách này .Và như thế em gác lại bao nỗi nhớ để hòa vào giấc ngủ,bắt đầu một ngày mới với bao rộn rã và tấp nập, nhưng đối với em mọi điều từ em thôi. Em sẽ mãi sống chậm và chậm giữa chốn tấp nập, để cảm nhận yêu thương và đem yêu thương đến mọi người! Và Em bỗng cất tiếng hát vu vơ “ Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…để gió cuốn đi”…Và tự nhủ rằng “ ngủ ngon nhé mày, ngày mai là một ngày thật tuyệt với bao yêu thương và hoài bảo Duyên à!, cố lên" 'Hoài Duyên'-Tigon
-
Bánh chưng , bánh giầy đi...vé số không ? … Mọi âm thanh xen lẫn vào nhau trong những cơn mưa không ngớt của thời tiết Sài Thành ! Như thường ngày , Em dõi theo những con hẻm nhỏ nơi chợ đến Giáo Đường để tâm tình và cầu nguyện một ngày học tập và làm việc. Hôm ấy, Em cũng đến như mọi hôm, em đang ngơ ngác suy nghĩ điều gì , bỗng âm thanh cắt ngang “ xẹt” !” xẹt” ! làm em giật bắn cả mình. À , thì ra là Cô nhân viên quét dọn đang thoăn thoắt đôi tay đưa từng miếng rác cái ly nhựa nhỏ nằm lăn lốc trên đường…thoáng một chốc làn đường sạch hẳn. Ngay lúc ấy, mọi cảnh vật tự nhiên nhòa xuống, ánh sáng của đèn đường chói vàng rực từ từ mờ dần trong đôi mắt của Nó, mà thay vào đó là hình ảnh mờ ảo nơi căn nhà ở vùng quê … Cũng nhanh thật, em lên vùng đất xa mà gần, lạ mà bây giờ đã rất quen cũng được gần sáu năm rồi, chứ ít ỏi gì đâu. Nhưng sao hình ảnh quê nhà cứ đọng mãi trong em không thể nào phai nhạt cả. Nhà em thì không khá giả gì, nằm len lỏi trong con đường ngoằn ngèo, sâu tít … nhưng điều làm em hạnh phúc và tự hào nhất là tình thương của mọi người dành cho em. Em là đứa con gái không được thùy mị, từ nhỏ với đầu tóc tém giống con trai, được cái là nhìn dễ thương với chiếc răng mà mọi người cho là răng khểnh,nhưng thật chất là có phải khểnh gì đâu chứ, nụ cười thì luôn trên môi, ai nói gì cũng cười, có la cũng thế…hồn nhiên và vô tư là đó! em nhớ mãi,ngày đầu tiên khi em bước vào lớp một. Ngày khai trường,với bộ đồng phục quái quái, chiếc quần sort ngắn,rồi còn cái áo trắng phông rộng nữa nhìn như bé “Boy”. Sáng hôm đó em dậy sớm chỉnh tề mọi thứ,vèo vèo… người anh trai chở em trên chiếc xe đạp giàn ngang,cũ kĩ, nghĩ lại vui vui, mà thương anh của em nhiều hơn. Ngày tháng cứ dần trôi, em lớn dần trong tình yêu thương và đùm bọc của gia đình, từng đòn roi khi không ngoan, những lời âu yếm khi em không khỏe, những giot nước mắt của má trong đêm,vội gạt đi khi em vô tình nhìn thấy, còn ba em luôn làm những món đồ chơi mà bạn bè phải ganh tị, nào là đèn ông sao, đũa banh thẻ, còn cả kính vạn hoa nữa …em tự hào lắm! em hạnh phúc khi có ba, có má,rồi có mấy ông anh trai thật tuyệt , luôn yêu thương lo lắng, mà có lúc nào cho em biết đâu.Còn chị và nhỏ em của em, luôn an ủi và giúp đỡ em mỗi khi gặp khó khăn, làm có em mạnh mẽ hơn gấp trăm gấp ngàn lần…rồi nhớ đến các cháu, đến người ông thân yêu và tất cả những gì là kỷ niệm của em, …bỗng nỗi nhớ cắt ngang khi dòng nước mắt nóng nóng lăn đều trên má của em…khung cảnh đường phố Sài Thành lại hiện ra trước mắt em. Vẫn tiếng rao, vẫn dòng người tấp nập và đèn sáng rực rỡ. Thế là một ngày của em đã kết thúc với bao hồi ức cứ ẩn, cứ hiện trong tâm trí em…em lại len lỏi trong từng con đường nhỏ nơi xóm chợ để trở về căn gác trọ thường ngày, là chốn dừng chân nơi vùng đất khách này .Và như thế em gác lại bao nỗi nhớ để hòa vào giấc ngủ,bắt đầu một ngày mới với bao rộn rã và tấp nập, nhưng đối với em mọi điều từ em thôi. Em sẽ mãi sống chậm và chậm giữa chốn tấp nập, để cảm nhận yêu thương và đem yêu thương đến mọi người! Và Em bỗng cất tiếng hát vu vơ “ Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…để gió cuốn đi”…Và tự nhủ rằng “ ngủ ngon nhé mày, ngày mai là một ngày thật tuyệt với bao yêu thương và hoài bảo Duyên à!, cố lên" [Tigon- Hoài Duyên]
-
Lần đầu tiên ý nghĩ "đầu hàng" xuất hiện + len lỏi sâu và nhanh đến như vậy. Cứ như bao nhiêu tuyến phòng thủ, bao nhiêu thành cao hào sâu đều bị phát hiện lỗ hổng, những điểm zero an toàn... Lần đầu tiên cái tư tưởng "buông bỏ" lại cuốn xoáy vào mình dễ dàng và chuẩn xác đến thế. Lần đầu tiên muốn cancel kế hoạch của mình và thụ động xem mình bị đưa đẩy đến đâu. Điều này chưa có trong lịch sử, nhất là khi kế hoạch đó chính là về nhà! Lần đầu tiên thấy mình chới với, run rẩy, hụt hơi và khó thở - như một sự vẫy vùng yếu ớt sót lại sau những giờ dài sốt miên man... Ta cứ lăn tăn hoài 'về hay ở'. Ba lô đã soạn sẵn từ mấy ngày trước rồi... Mẹ gọi điện và chấm dứt cái lần đầu tiên mệt nhoài, thiếu quyết đoán và sự kiên định chỉ bằng 1 câu ngắn gọn: "Mệt lắm hả con? Về ko nổi thì để mai mẹ nghỉ dạy, ở nhà mẹ nấu đồ ăn rồi đem lên cho con." Khi nghe vẫn nhớ mình gật gù, gật gù "Dạ... dạ..." giữa những lơ ngơ nóng lạnh, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Và vật vã cháo nóng, và thuốc, và co ro, và li bì, và tỉnh táo hơn vào sáng hôm sau. Và quảy ba lô đi 2 tuyến xe buýt ra BXMT mua vé xe về nhà. Về đến nhà, mẹ múc ngay cho 1 tô cháo nóng hổi, 1 dĩa gỏi gà với chén muối ớt đỏ au. "Làm liền 1 tô đi cho bớt mệt". Cha nạt nộ "Lớn rồi mà ko biết tự lo. Làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe. Bao nhiêu tiền cho đủ mua được sức khỏe. Thèm cái gì, nói, chiều cha đi mua." Quay qua võng dụ thằng em trai "Chừng nào Út lãnh học bổng, lì xì cho 2 nghen". Nó "Hứ. Hổng dám đâu."
-
Có một người thanh niên sống một mình với cha và tình cha con của họ thật tuyệt vời. Mặc dù trong lớp anh luôn là nguời thấp bé nhất nhưng sự đam mê trái bóng vẫn không làm anh lùi bước. Và cha anh vẫn luôn ở cạnh anh động viên anh những khi buồn nản. Anh quyết định tập luyện hết sức mình và hứa rằng anh sẽ được đá chính thức. Anh không hề bỏ lỡ một buổi tập hay một trận đấu nào thế nhưng anh vẫn luôn bị xếp ở hàng ghế dự bị. Những lúc như thế cha anh vẫn ở cạnh anh, động viên anh nhiều nhất. Khi vào đại học, anh quyết đinh gia nhập đội bóng của trường và mọi người ai cũng chắc rằng anh không thể làm được trò trống gì nhưng họ đã lầm. Huấn luyện viên phải thừa nhận đã giữ anh lại bởi vì anh luôn đặt tâm hồn và trái tim mình vào mỗi buổi tập và luôn động viên người khác khi tinh thần họ xuống thấp. Tin anh được giữ lại trong đội đã khiến cha anh rất vui lòng và ông được một vé mời đến xem trận đấu. Mặc dù người thanh niên ấy rất siêng năng luyện tập nhưng anh chưa hề được chơi chính thức trong một trận đấu nào. Cuối mùa bóng, trong khi đang luyện tập huấn luyện viên đến gặp anh cùng với búc điện tín. Anh sững sờ khi đọc nó và khi đã lấy lại bình tĩnh, anh nói với huấn luyện viên: "Cha tôi mất sáng nay. Xin cho tôi được nghỉ tập ngày hôm nay". Ông huấn luyện viên vòng tay qua vai anh và nói rằng: "Nghỉ đến cuối tuần con trai ạ, và nên nghỉ ngơi vào thứ bảy". Vào ngày thứ bảy, trận đấu diễn ra không được suôn sẻ lắm, đội của anh liên tiếp gặp nhiều rủi ro. "Thưa ông, hãy cho tôi vào sân dù chỉ là ngày hôm nay" - anh thúc giục. Ông huấn luyện viên lờ đi như không nghe thấy, ông không muốn nguời thấp bé nhất của đội được tung ra sân vào những giây phút quan trọng như thế này. Nhưng cuối cùng ông đành phải nói: "Thôi được rồi, anh có thể ra". Trước mắt mọi người, đó là điều không thể tin được. Người trước đây chưa hề chơi trận nào đã làm mọi thứ trở nên hoàn hảo. Ðội bạn không thể nào chặn anh lại được, anh chạy, anh tung hứng như một ngôi sao và bàn thắng đã nhanh chóng được ghi. Trận đấu kết thúc với những lời chúc tụng dành cho đội của anh. Cuối buổi, huấn luyện viên chú ý thấy anh ngồi lặng lẽ ở một góc phòng. "Con trai ạ, ta không thể tin được. Hãy nói với ta làm sao anh lại có thể tuyệt vời đến như thế?". Anh ngước lên cùng với đôi mắt đẫm nước và nói: "Cha tôi đã qua đời nhưng đâu ai biết là ông ấy bị mù. Cha tôi đến tất cả những trận đấu có đội chúng ta tham dự nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông ấy được thấy tôi chơi, và tôi muốn cha tôi thấy rằng tôi có thể làm được điều đó". Vì vậy, hay nhớ rằng: Có ai đó rất tự hào về bạn. Có ai đó đang nghĩ đến bạn. Có ai đó quan tâm đến bạn. Có ai đó rất nhớ bạn. Có ai đó muốn nói chuyện với bạn. Có ai đó muốn ở cạnh bạn. Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn. Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn. Có ai đó muốn nắm tay bạn. Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc. Có ai đó muốn tặng quà cho bạn. Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn. Có ai đó muốn bảo vệ bạn. Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn. Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ. Có ai đó muốn bạn biết rằng họ sẵn sàng ở bên bạn. Có ai đó muốn làm mọi điều dành cho bạn. Có ai đó muốn chia sẻ cùng bạn. Có ai đó vẫn thiết tha với cuộc sống chỉ bởi vì bạn. Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn. Có ai đó cần niềm tin ở bạn. Có ai đó rất tin tưởng bạn. Có ai đó thích một bản nhạc nhắc họ về bạn. Và có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này về bạn...
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.