Jump to content
jaray_ka

Viết cho một người Đà Nẵng!

Recommended Posts

Hôm nay cho Tuệ Lâm đi sinh nhật anh Minh Ngọc nhà mẹ Huyền. Tuệ Lâm ngồi trên taxi cứ líu la líu lo. " Ông trăng ơi xuống đây đi, đi sinh nhật với Tuệ Lâm này".... Ui... Mới nhớ con gái được hơn 23 tháng rồi. Tháng sau Chít sẽ tròn 2 tuổi.

 

Bây giờ đã biết gọi mẹ " mẹ Nha ơi con buồn tè, mẹ Nha xi con tè đi"

 

Nhưng thỉnh thoảng mải chơi thì quên bẵng mất rồi lại líu lo: "Con xin lỗi mẹ Nga, con ko yêu nữa". Hóa ra là học câu mắng của mẹ " Tuệ Lâm hư, không yêu con nữa". Hi hi..

 

Con biết ngồi tự cầm thìa ăn cơm.

 

Con biết chạy lên nghe điện thoại cho mẹ, cho bà...

 

Con biết đòi đi uống cafe

 

Con biết hộ mẹ phơi quần áo...

 

Ui Tuệ Lâm biết nhiều thứ lắm rồi!

 

 

 

Có thể đã quá nhiều sai lầm.

 

Nhưng việc quyết định và sinh con là điều không bao giờ sai, là điều may mắn nhất đối với cuộc đời mẹ!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Khi tôi buồn, bạn ở đâu?

 

Khi tôi điên tiết, bạn ở đâu?

 

Khi tôi cô độc, bạn ở đâu?

 

Khi tôi nhớ bạn, bạn ở đâu?

 

...

 

Bạn luôn ở trong trái tim tôi

 

Mãi mãi

 

Nhưng bạn đã giết chết trái tim ấy!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bữa cơm hôm nay kỉ niệm 4 năm ngày mình lấy chồng. Hôm qua còn nói là 3 năm, hoá ra mình đã đi qua chặng đường 4 năm. Như 1 giấc mơ hãi hùng hay một giấc mộng lãng mạn đã từng nghĩ?

 

Tiếp tục hay dừng lại?

 

Mình ích kỉ khi chỉ nghĩ cho mình?

 

Suy cho cùng, thì là tại cái gì?

 

Bây giờ mình còn chả biết thì giải quyết thế nào?

 

Uống vài ly mà chả say. May mà cũng chả say vì sáng mai bắt đầu cuộc chiến mới. Cuộc chiến cuối cùng của năm học này chưa nhỉ?

 

Thời gian với mình bây giờ ít quá. 1 ngày chả kịp làm hết việc của 1 ngày. Bao nhiêu việc lỡ hôm nay rồi lỡ ngày mai... Có lúc kịp ngồi nghĩ, sao mình làm được ngần ấy việc trong tâm trạng thế này? sao mình cứ tưởng mình ngã gục mà lại vững vàng như chả có chuyện gì?

 

Còn bạn, bạn đừng ngạc nhiên và cũng đừng buồn khi nghe chuyện chúng mình. Ngày xưa mình cũng nghĩ, chả ai ngờ đâu... Nhưng khi biết, có đứa nhẫn nhịn vô cùng, hơn cả mình biết mà cũng có nhận được những điều mình muốn, thì mình ít nghĩ hơn, chỉ muốn yên thân, không vướng bận vào chuyện gì, với ai, ngoài con gái của mình.

 

Bây giờ thì đang lo làm tốt mọi việc ở trường, hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách "ngon lành" và kiếm tiền thật nhanh để sẽ dành cho mình và con gái 1 kỳ nghỉ hè thật "ngon lành". he he...

 

Đúng là có lúc ngu ngốc thật. Có người cũng tưởng lừa được mình, Nhỉ? Mình chả thèm nói thôi. Chứ giờ mình thành Cáo già mất rồi. Hu hu... Cứ đợi đấy! Mình sẽ làm được mọi việc mình muốn và mình thích. Quan trọng là thời gian thôi!

 

Thôi, ru con gái ngủ đã để còn soạn bài!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Mình đang ở Hải Dương.

 

Không, chính xác là ở Hồng Đức, nơi mà hồi còn đi học, hè nào cũng về, và cũng ao ước được về.

 

Nhưng bây giờ không còn bà nội.

 

Sáng mai sẽ đi tảo mộ bà.

 

Vẫn như ngày xưa, vẫn là mình và ba về.

 

Sáng nay trên đường đi, ngồi trên xe, nhớ lại cả một quãng thời gian xa xưa... Xa xôi lắm! Nhớ đến bao nhiêu người. Những người thân thiết. Những người dưng. Rồi thành những người xa lạ... Nhớ như sắp ứa nước mắt! ... Nhớ mùa hè còn có hai bím tóc con con, ngồi xem bọn trẻ con trong làng đá bóng giữa nắng chang chang... 11 năm rồi. 11 năm có kẻ ngốc nghếch bỏ đi...

 

Lúc chiều về Thái Bình, ngồi với chị dâu, với ông bà nội Tuệ Lâm cứ thấy buồn mãi. Mà ko giải thích được vì sao! Cứ thấy sao mà quá mệt mỏi. Nhưng chẳng làm được gì. Làm được gì bây giờ?

 

Bây giờ là 9h10' tối. Mọi người đã đi ngủ hết. Kều nhắn tin bảo sao không rủ bạn, anh chị em đi uổng rượu cho đỡ buồn. Trời đất ơi, đây có phải Lạng Sơn đâu mà rượu chè giờ này??? Mà có fải ai cũng có "may mắn" ngồi uống với mình được đâu, hihi. Mình mới tìm ra 1 quán cà phê mà ngồi uống thật tuyệt, chứ cảh cần fải quán Ốc gì hết. Ko hệt như Balu ở Hội An ngày xưa, nhưng có gì đó rất gần, rất nhớ...

 

Lại nói đến Hội An. bao giờ mình lại được vác balo, 1 mình lên tàu, lên xe, hay ra sân bay... để rồi 1 mình khóc giữa Hội An nữa nhỉ? Ngày xưa ngốc nghếch quá đi thôi!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bây giờ là 2h10' của ngày 17/5.

Ngày em có thể gặp một người.

Nhưng sẽ không thể.

Lý do gì nhỉ?

 

2 ngày vừa rồi, em ở biển.

Biển không xanh, cát không trắng và nắng cũng không rực rỡ như ở Hội An, như ở làng phong dưới đèo Hải Vân năm ấy.

Cũng không phải biển đêm trăng bình yên và đầy gió...

 

2 ngày đơn giản, nhẹ nhàng, đủ để thư giãn, đủ để quên đi dù là rất ít những mệt mỏi của hôm qua và cả hôm nay!

 

Em đã mong đến ngày hôm nay!

 

Nhưng giờ thì lại khác...

Em không biết mình đang nghĩ gì vì không nghĩ nổi điều gì. Không điên, không bức bối, không căng thẳng!

Chỉ là muốn biết, sẽ làm gì?

 

Cả đêm ngồi xem TV, hết fim này sang phim khác.

Không biết mình nên làm gì và làm như thế nào!!!

 

Sao không nói với em?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Mình không nhớ được đã đến đây bao nhiêu lần nữa rồi.

Nhưng tính từ hồi đi với em Chi thì đã tròn 10 năm. Mùa hè năm 2001 thì không nhớ gì, không có ấn tượng gì! Cũng là điều dễ hiểu thôi.

Lần thứ 2 là tháng 6 năm 2006 khi đi dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ VII tổ chức tại Hội An, mình đã đến Đà Nẵng trong tâm trạng háo hức, hồi hộp và vô cùng hạnh phúc. Và sau đó, lần nào đi cũng với tâm trạng như vậy, bỏ hết tất cả muộn phiền sau lưng!

Lần đầu tiên đến Hội An, mình và Đinh Nga đã lang thang trong phố Cổ bao nhiêu lần nhỉ? Lúc đó, mỗi đứa một tâm trạng...

Lần đầu tiên đến Hội An, lần đầu tiên ngồi xe máy chở 3 người, lần đầu tiên ngồi phía trước 2 người đàn ông 1 Việt, 1 ngoại quốc mà cứ buồn cười mãi, lần đầu tiên vào 1 quán Bar ở Hội An lặng lẽ theo dõi Ray nói chuyện với đồng nghiệp nước ngoài... Lần đầu tiên ở Hội An, lang thang với Ray đi ăn các món đặc sản của phố cổ, chả thấy ngon mà không dám kêu, hihi... Nhiều điều nhớ lại mà vẫn thấy buồn cười. Ngầy ấy sao mà trẻ con và buồn cười đến thế....

Bây giờ thì già mất rồi!

 

Quyết định không ghé Nha Trang, nơi 10 năm trước mình và em Chi đến lần đầu, nơi có rất nhiều người bạn thân thiết mong 2 chị em ghé lại, chỉ để có nhiều thời gian dành cho Đà Nẵng.

 

Quyết định chuyến đi này không gặp gỡ bạn bè, , không cà phê, nhậu nhẹt như đã hẹn từ lâu... Vì thế việc đầu tiên ở Sài Gòn là nhắn Mr Trần đặt giúp phòng ở KS và cho mượn 01 xe máy để đi lang thang. Chỉ là 2 chị em!

 

Khách sạn ở ngay đầu cầu sông Hàn!

 

Không "yêu cầu" nhưng thật tuyệt vì hồi ấy mình và em Chi đã ở rất gần đây. Phòng nhỏ, sạch sẽ làm bé Chi rất thích. Y như đang ở nhà.

 

Điểm đến đầu tiên là chùa Linh Ứng ngay gần bãi biển Sơn Trà. Không hiểu sao mình rất thích cái tên này. Thích cả vị trí của chùa. Phía dưới kia là biển và thành phố Đà Nẵng.

 

Hè năm ngoái mình đã đến đây một lần. Khi ấy ngỡ ngàng trước vẻ đẹp và không khí thiêng liêng ở trên chùa. Lần này cứ có cảm giác như mình là người Đà Nẵng hay sống ở đây lâu lắm rồi. Lái xe từ cầu sông Hàn lên núi, tâm trạng thoải mái, thanh thản vô cùng, mặc dù đôi lúc lòng có chao đi...

 

Xuống núi khi dưới kia thành phố đã lên đèn. Không gọi Mr Trần. Hai chị em ghé quán nhậu bên bờ biển. Ta tự nhậu, hihi. Vào Đà Nẵng nhiều như thế nhưng đây là lần đầu tiên ngồi gần biển nhậu nhẹt như này. Rút kinh nghiệm cho lần sau là nhậu nhẹt thì tránh xa phố phường, xe cộ nóng nực...

 

Hết chai Ken, 2 chị em đi thẳng vào Hội An. Con đường ven biển với nhiều Resort đẹp, "soành". Lần thứ 2 vào Hội An Ray đã chở mình qua con đường này, khi ấy đường mới đang làm. Mình nói với em Chi về lần đó, về những lần mình vào Đà Nẵng mà chỉ ghé Hội An chứ không ở lại Đà Nẵng. Gần 30 km, bao nhiêu kỉ niệm quay lại. Nhưng là những kỉ niệm không thể chia sẻ với ai, kể cả với bé Chi. Chỉ là của riêng mình. Với Mr Trần mình cũng không chia sẻ. Mr Trần không phải là Ray. Rất khác.

 

Hội An ban ngày hay ban đêm đều đẹp. Bé Chi bảo giống Phố Cũ quá! Y như cảm nhận của mình lần đầu tiên đến Hội An. Có lẽ, đó là điều đầu tiên làm mình thích Hội An ngay lần đầu đến. Tất nhiên chỉ là kiểu cổ kính thôi, những ngôi nhà lợp ngói nâu..., chứ Phố Cũ còn thiếu và còn thua nhiều thứ lắm...

Mình vẫn mê mẩn những chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu, vẫn thích những chú tò he màu đất xinh xắn, thích những ngôi nhà với giàn hoa trước ngõ. Ngạc nhiên nhất là phát hiện ra có hoa Jun - hoa ở rừng quê mình có rất nhiều - trên các mái nhà ở Hội An

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Mình gặp Ray đã gần 23h. Ray ngồi chờ trước khi 2 chị em về đến KS. Mình đề nghị nhậu bằng rượu chứ không bia bọt. Ở Sài Gòn cũng đã đề nghị thế với Nga D. Lần sau có gặp Nga D ở Đà Nẵng cũng sẽ vậy nhé ( Nga D nhé). Lần đầu uống với Ray ở Balu là rượu vang gì gì đó mà mình còn e ngại. Lần thứ hai là rượu Mẫu Sơn mình mang vào, uống bằng nắp can rượu ngay bên bờ biển Cửa Đại. Còn lần này, ở Đà Nẵng, bên bãi biển Mỹ Khê.

 

Nếu là 2 chai, chắc mình không về nổi. Nhưng 1 chai, chủ yếu là mình và R uống. Mình lơ tơ mơ nhưng cực tỉnh. Ray nói điều gì mình đều nghe và đều nhớ. Nhưng Ray chắc hơi say, chắc không nhớ nổi hết những gì đã nói.Về đến ks, không đủ sức để nói thêm chuyện gì với Ray, lúc ấy chắc cũng hơn 2h sáng rồi, chỉ kịp chào, chui vào phòng, chui vào chăn là ngủ một mạch tới sáng. Thức dậy thấy tan hết mệt mỏi của chuyến đi Vũng Tàu. Bé Chi còn bảo, ây buổi tối rủ Mr Trần đi nhậu để 3h lên xe về luôn. Định thế, nhưng Mr Trần đâu có phải là Ray... Thời gian của Mr Trần được tính ra $ bằng giây, bằng phút.

 

Hai chị em ra bãi Mỹ Khê lúc 10h30. Nắng cháy rát tay.

 

Lác đác vài người lặn hụp dưới biển. Cảm giác nắng Sài Gòn và Đà Nẵng làm tan mấy kg của mình ấy chứ. Về ks soi gương thấy đen sì và "hom hem" kinh dị. Kiểu này có "tĩnh dưỡng" mấy mùa đông ở nhà đi nữa cũng chả trắng lại nổi.Nhưng vẫn thích! Chỉ tiếc là đi qua bãi Mỹ Khê bao lần vào buổi tối, dự định bao lần những chưa lần nào đi dạo vào buổi tối kề những con sóng... Không biết có giống cảm giác ở biển Cửa Đại mùa trăng năm nào không nữa?

 

Mình bảo với bé Chi, rằng sẽ cho Chít vào đây, hè năm sau, nhất định như vậy. 1h đồng hồ bay, gần không ấy mà. Nhưng mình hẹn với mình thôi, vì thất hẹn với bản thân, không làm ai phải chờ đợi, không làm ai tổn thương hay đau lòng. Đúng như Mr Trần nói, không hẹn tốt hơn. Khi không hẹn, làm được những điều bất ngờ, hoặc không thể làm hay không muốn làm, mình có bình tâm?

 

Một điều hài lòng nữa là nhờ có anh lễ tân ks mà hai chị em chạy qua đường đã có quán đặc sản Đà nẵng khá đẹp và ngon! Quán Trần!

 

Thật ra là chỉ thèm cơm trắng mà thôi! Có hỏi Mr Trần, được chỉ dẫn ra Thái Phiên ăn cơm Huế. Nhưng nắng nôi thế ở Đà Nẵng thì ăn cơm Huế khó trôi, mình thì đơn giản, nhưng em Chi thì ăn ngon mặc đẹp từ bé tí rồi, nên quyết định lên Big C ăn cơm gà. Cơm gà cũng chả ngon nhưng được cái ngồi mát mẻ, thoải mái. Suốt mấy ngày ăn linh tinh ( kiểu đặc sản bản địa) thì thèm vô cùng bát cơm gạo tám, bát canh riêu cua, cà muối, vịt quay của xứ mình. Nghĩ thế mới nhớ, những lần bạn bè ở xa ghé chơi, bao giờ mình cũng muốn đưa về nhà, nấu cơm ăn, không ra ngoài, như thế thích hơn. Nhất là giữa thành phố nóng nực của ban trưa như Đà Nẵng, di chuyển từ điểm này sang điểm kia chỉ muốn ngất đi mà thôi! Thành ra, cả ngày chỉ nằm trong ks, nhắn tin chat chít hoặc ngủ đờ người ra.

 

Khi anh P mang vé máy bay đến, mình thấy trong lòng vô cùng trống rỗng. Khi ngồi taxi ra sân bay Đà Nẵng, mình như muốn khóc. Sao mình yêu Đà Nẵng đến vậy nhỉ? Sao thế nhỉ Ray? Tình yêu ấy bao giờ biến mất? Nỗi nhớ ấy vẫn cứ day dứt mãi thôi!

 

Nhưng khi về đến sân bay Nội Bài, cảm giác đã hoàn toàn khác. Chít Lâm gọi điện, líu lo bảo mình qua bà ngoại đón, mọi muộn phiền bay đi...

 

Chào nhé Ray!

 

Chào nhé Mr Trần!

 

Chào những người bạn không gặp!

 

Chào nhé Đà Nẵng!

 

Không hẹn điều gì nhé!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

ĐÊM

 

 

 

Đêm không dài như nỗi nhớ của em

 

Nỗi nhớ không tính bằng thời gian

 

Tính bằng nước mắt

 

Nụ cười

 

Và nụ hôn trong những giấc mơ xa...

 

Anh ở đâu giữa nỗi nhớ lặng im?

 

Anh ở đâu, em không tìm, thổn thức?

 

Anh ở đâu giữa cuộc đời có thực?

 

Chạm bàn tay, lạnh giá thế hạ ơi!

Đêm dài như con đường chia hai lối

 

Ai lặng đi, hun hút gió ngược về

 

Em đã vẽ nụ hôn màu của sóng

 

Đêm không dài như nỗi nhớ của em

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Gửi Mập!

 

Em vẫn muốn 1 lần sinh nhật nào đó của anh, em sẽ ngồi uống với anh, như lần mình ngồi uống ở Cửa Đại hoặc Balu.

 

Nhưng sẽ khác ngày ấy vì bây giờ già rồi, hết ngốc rồi nên em nói nhiều nói luôn miệng nhé!

 

Em vẫn muốn 1 lần sinh nhật nào đó của anh, em sẽ chở anh đi trên đường quê em, ở cái vùng đất xa xôi anh chưa bao giờ đặt chân đến ấy, như lần đầu anh chở em đi trong phố cổ Hội An...

 

Nhưng sẽ khác ngày ấy, vì bây giờ, không còn nước mắt mà khóc những chuyện vu vơ...

 

Em vẫn muốn nói với anh 1 câu: Hạnh phúc thật nhiều nhé!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...