Jump to content
jaray_ka

Viết cho một người Đà Nẵng!

Recommended Posts

Quỳnh chả biết Cỏ Ven Đường là ai , chỉ muốn nhắn 1 lời thôi .

Nếu bài thơ không do mình tự viết , thì nên ghi dưới bài thơ tên tác giả hoặc ít nhất cũng nên điền hai chữ Sưu Tầm .

Như thế sẽ chẳng ai phiền .Mà tác giả còn cảm thấy vui nữa ...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Em không biết những điều anh nói có đúng là như vậy không, nhưng nếu đó là sự thật thì còn ai hạnh phúc hơn em?

Dù anh không phải là người ấy, dù em không phải là người ấy, mình vẫn là của nhau!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Sao không phải là biển

Bên em chiều vàng nắng

Mà đại ngàn thăm thẳm

Hoang dại và cô đơn?

 

Sao không phải là sông

Lấp lánh ngàn sao sáng

Ánh mắt ai chờ đợi

Giữa ngọt ngào mùa xuân?

 

Sao không phải là anh

Của sông Hàn lộng gió

Nụ cười em vẫn nhớ

Mơ một ngày bên nhau?

Em không chờ một ngày có nắng

Dẫu trời mưa cũng vẫn ấm lòng

Ơi ánh mắt long lanh giọt nắng

Khoé môi kia có mềm hạt mưa?

 

Cho ta về từ những ngày xưa

Trang thư cũ anh còn có nhớ

Màu mực tím dẫu nhoè theo ngày tháng

Mùa xuân sang... ta ở bên ta...

Nếu không đi bên anh

Sao biết được những lời

Sao nghe được hơi thở

Đêm mùa xuân mênh mang...

 

Phố cổ ai đi ngang

Nụ cười sao rạng rỡ

Có phải là duyên nợ

Tình cờ gặp lại nhau?

 

Có thể những ngày sau

Mình chẳng còn gặp gỡ

Hà Nội phố có đợi

Mùa xuân bước em về?

 

 

 

Bài thơ hay lắm!

bạn ở Đà Nẳng hả!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Cả chục ngày quay cuồng với Hội thi, em chả có thời gian ngó đến ti vi hay máy tính.

 

Tối qua, tranh thủ xem thời sự mới biết: Nước sông Hàn đã tràn vào thành phố.

 

Vất vả phải không anh?

 

Bờ vai mệt mỏi như thế nào? Em muốn ở gần. Em muốn...

 

Em xa xôi thế này, nhẹ cho anh chút nào không anh?

 

Em chưa bao giờ muốn mình làm nặng - dù chỉ một chút bờ vai của anh. Chỉ muốn khi gặp nhau, được dựa vào bờ vai ấy. Để biết, bên mình là tình yêu mà thôi.

 

Nhưng lúc này, em muốn được ở bên anh. Để bờ vai bé nhỏ của em có thể giúp anh tan đi phần nào những mỏi mệt ngày qua... Để một nụ hôn thật mềm, thật dài, xoá tan bao nỗi nhớ ngày qua...

 

Bao giờ, hả anh?

 

Nhưng điều em chờ nhất, ngày mai, nắng lên

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Anh cứ đắm say khiến em thấy mình có lỗi

Người đàn bà của anh xé xác em bằng mắt

Người đàn ông của em bóp nát trái tim em bằng miệng

Chỉ anh là vô tội, chỉ anh là hoan ca

 

Anh cứ đam mê làm em say ngả say nghiêng

Đêm nhừa nhựa hơi men, ngày ngất ngư tình ảo

Các con anh mơ đày em ra đảo

Các con em ước mẹ mình đừng bao giờ là một chấm sao

 

Ngày là ngày, đêm vẫn cứ là đêm

Đừng dùng ngày lấp đêm, đừng lấy đêm bù ngày

Đừng nói yêu thương cuồng nhiệt, đừng nhớ nhung tha thiết

 

Em xin!

 

Em yếu mềm, mỏng manh như ngọn cỏ

Chẳng thể nồng nàn giữa bão tố phong ba

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đôi khi không thể lý giải được tại sao mình lấy người này mà không lấy người kia, ngoài lý do TÌNH YÊU. Biết lấy người này sẽ rất KHỔ biết lấy người kia sẽ rất HẠNH PHÚC , mà sao vẫn cứ bước đi?

 

Không, có thể là vội vàng. Có thể chưa hẳn mình đã sai. Hay không thể thay đổi được gì?

 

Anh đừng đặt ra những câu hỏi ấy với em. Những ngày này, ăn và ngủ là những điều vô cùng khó khăn cho em. Nếu không vì lo sáng mai lên lớp, đám học trò yêu quý và nhạy cảm đăm đăm nhìn vẻ mặt cô giáo thay đổi sẽ thắc mắc, không vì lo mẹ sốt ruột, em đã mặc xác mọi thứ. Em sẽ làm như thế nào nhỉ? Buông xuôi đây. Đang buông xuôi những vẫn cứ phải nhẫn nhịn và chịu đựng, phải gồng mình lên để sống.

 

Thế mà trong mắt những người xung quanh, em đang là kẻ hạnh phúc.

 

Ai có biết đâu. Em đã nói rồi, em mới phát hiện ra mình chịu đựng quá tốt. Chỉ là mới gần đây thôi. Không soi gương cũng biết mắt mình mỏi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Không soi gương cũng biết, phấn son lúc này là vô nghĩa.

 

Bỗng dưng thèm ngửi thấy mùi nước hoa của anh hôm nào!

 

Anh đừng lo lắng. Anh đừng suy nghĩ. Như thế không có nghĩa anh là kẻ ĐẦU ĐẤT. Anh nghĩ, anh lo làm em bình yên được đâu. Hãy để em với quyết định của mình. Có thể sẽ là sai lầm. Nhưng có thể đấy là lối đi tốt cho em.

 

Vì, nếu ngày mai em chết, anh có đến bên em được đâu!

 

Vì, nếu ngày mai em chết, anh có ở bên em được đâu!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hai đứa mình mà lấy nhau thì ai chăm sóc cho ai?

 

Anh nói làm em thừ người ra. Đúng rồi. Em bệnh tật và anh cũng bệnh tật. Trời mà giở chứng thì y như rằng làm em và anh khổ sở. Bất hạnh hay may mắn khi chúng mình không được lấy nhau?

 

Lúc ấy em lại cười. Nụ cười nhạt thếch. Nhạt như nào em cũng chả biết vì có soi gương đâu mà biết. Nhạt như nước ốc à? Nước ốc còn ngon gấp ngàn lần bia Ken. Thế mà anh lại uống bia, uống rượu như nước lã dù biết lũ đấy làm tình làm tội anh hiện tại và sau này.

 

***

 

 

Em nằm thu lu trong chăn, lấy điện thoại ra. Số máy thứ nhất không liên lạc được. Số máy thứ hai không liên lạc được. Mà còn số nào nữa đâu mà vẫn nghĩ ngợi. Buổi tối hôm nay anh không đi làm, về nhà là tắt điện thoại. Nghỉ cho khỏe. Còn em, chả làm gì hết. Điện thoại để chế độ rung từ mấy tháng trời nay. Sợ cái quái gì đâu. Chẳng qua là khi nào muốn nghe thì nhìn đến nó, không muốn nghe thì đút vào ngăn giữa của cặp sách, ai gọi thì mặc xác họ. Đau tai. Biết đâu cái tai em đang bị đau cũng vì việc nghe điện thoại.

 

Em nằm thu lu mãi cũng chán. Bật máy tính. Vào Blog. Lượn lờ như bóng ma. Cửa nhà chả biết đã khóa hết chưa. Buổi tối. Đêm. Gần sáng. Em nhìn vào cái đồng hồ bé tí ở góc phải máy vi tính mà muốn đập nát cái điện thoại. Vô tác dụng. Nó và cả em.

 

***

 

Em đã khóc. Vì điều gì? Nếu giờ này anh thức cùng em có lẽ anh sẽ lí giải được cho em. Anh bảo em cần phải đi khám sức khỏe trước khi quyết định sinh con. Thế mà em cứ ngần ngừ mãi. Hôm trước quyết định đi, dặn anh ấy vào ngày em được nghỉ thì chở em đi. Rồi thôi. Rồi thoái thác. Cứ cho là có rất nhiều bệnh tật nguy hiểm mà em không khám sẽ hối hận đi. Thì đã làm sao? Dù có thay đổi được điều gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được duy nhất một điều. Là anh và em.

 

***

 

Ngày cưới của em. Anh đến. Anh đến như ước mơ của em nhưng lại làm em đau đớn. Em đau đớn vì em không thể nói với anh câu gì. Không thể hôn anh. Không thể nấu một bữa cơm thật ngon cho anh. Những điều mà em đã nghĩ, khi anh đến nhà, em sẽ làm.

 

***

 

Em gọi điện. Em nhắn tin. Tất cả đều vô ý nghĩa.

 

***

 

Bao lần em viết, em quên, em sẽ quên, em sẽ đi. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không có điều gì thay đổi. Chỉ có một thứ lớn lên từng ngày. Nó đốt cháy em những ngày không anh, những giờ em ở bên anh ấy.

 

Cất vào một góc ư? Cất như thế nào? Anh làm tốt ư? Còn em thì không. Không thể.

 

Ngày mai...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nói điều gì đó đi...

 

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão

 

rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo

 

mà nào có hay...

 

 

 

 

Những ngày tuyệt vọng

 

đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay

 

khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt

 

tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được

 

tại sao không?

 

 

 

 

Nói điều gì đó đi...

 

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông

 

rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng

 

mà nào đâu biết...

 

 

 

 

Những ngày hạnh phúc

 

đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai

 

còn thức dậy và thấy đời mưa nắng

 

tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt

 

tại sao không?

 

 

 

 

Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng năm

 

bấy nhiêu đó đã đủ?

 

( nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ

 

chỉ một lần yêu!)

 

 

 

 

Ngoài giông bão

 

mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau

 

bởi ai cũng cần phải sống

 

nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt

 

không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người khác

 

không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác

 

không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất

 

không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chết

 

tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?

 

 

 

Nói điều gì đó đi...

 

Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng...

 

 

 

Ngoài giông bão

 

Liệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hôm nay được nghỉ vì là ngày Giỗ Tổ.

 

Mấy chị em quyết định tụ tập ở nhà em để làm nột bữa cơm tử tế chứ không "vớ vẩn" như mọi khi.

 

Gà luộc chấm muối chanh.

 

Canh ngao với rau cải xanh

 

Canh ngao với hoa thiên lí.

 

Gà xé phay.

 

Cá hấp bia

 

...

 

Em chả ngủ trưa. 13h đi mua đồ, về túc tắc làm ít một. 15h30 các chị đến cũng nhặt nhạnh và rửa xong xuôi, chỉ việc bắc lên bếp...

 

Trong lúc nấu nướng, em lại nghĩ đến việc: Nếu được nấu ăn, chỉ một bữa thôi cho một người không phải là ông xa, thì sẽ thế nào nhỉ?

 

Còn nhớ câu chuyện về món cua nấu riêu chua không?

 

Em cũng chỉ nghĩ đến thế thôi anh ạ. Vì chắc sẽ không bao giờ làm được điều đó. Hoặc vĩnh viễn. Hoặc khi mình đã tóc bạc, chống gậy đến thăm nhau?

 

Dạo này, em ít suy nghĩ về nhiều chuyện, àm chỉ nghĩ đến một chuyện: Em có duy trì được cuộc sống hiện tại?

 

Đôi khi, khi nghe điện thoại, khi nghe câu hỏi: " Em dạo này thế nào?" em thấy mình nhẹ tênh trong lòng chứ không nặng trĩu nữa. Vì sao nhỉ? Vì những kỉ niệm không thể đốt cháy và quên lãng, nhưng sẽ chỉ là kỉ niệm, không thể đem ra làm chỗ vịn để sống, để làm việc, anh nhỉ? Nhưng anh là niềm tin để em tiếp tục bước đi trên con đường em đã mạo hiểm lựa chọn. Có thể là sai lầm, nhưng sẽ phải khắc phục để không trở thành tai hoạ, đúng không anh?

 

Những ngày này, là những ngày mệt mỏi và vất vả đè trên vai anh. Em không chia sẻ, không làm nhẹ đi được gánh nặng nào trên vai anh hết và cũng tự dặn mình, đừng làm nặng thêm bờ vai anh. Em làm được đấy chứ!

 

Em đã bắt đầu ăn sáng sau 4 năm, để thực hiện được lời hẹn với anh hè năm trước, để mập lên, để có sức khoẻ thực hiện những kế hoạch trước mắt và lâu dài. Hãy tin, em sẽ làm được. Cứ tin đi.

 

Ngày xưa, đã có lần em thấy ân hận, thấy day dứt. Nhưng bây giờ thì không. Ai cũng lúc sai lầm, dù bề ngoài cố tỏ ra mình trong sạch, hoàn mĩ, anh nhỉ? Em không phảo là người hoàn mĩ, nhưng em là người hạnh phúc vì được sống trong Tình Yêu, được Yêu và đã Yêu. Và bây giờ, em đang cố gắng giữ gìn điều ấy.

 

Mình sẽ ở trong trái tim nhau, mãi mãi...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...