lại một ngày nữa trôi qua thật buồn anh nhớ em nhiều quá ! em biết không ở nơi này buồn lắm anh chẳng biết mình đi về đầu nữa trong giấc mơ ấy có những lúc lòng nhớ về em nhưng anh biết làm sao? chờ đợi và chờ đợi?cầu chúc cho thời gian trôi thật nhanh .......... anh nhớ em mãi sẽ vẫn là như thếEm ơi ! anh sẽ mãi yêu em dù cho cuộc đời này có bao sóng gió, anh nguyện cầu mình là bức tường thành,chắn gió lối em đi! đó là lời anh muốn nói trong những bài thơ anh làm tặng em .Anh cũng sẽ không nhì
Em ơi ! sao thời gian trôi nhanh quá ! Anh chẳng còn nhìn được chữ tình yêu Nhớ ngày xưa anh đã nói bao điều Rằng đời này anh xin yêu em mãi Mà giờ đây anh sống trong sợ hãi Sợ tình đời sẽ mãi oán trách anh Vì lời yêu anh giữ đã chẳng thành Và phải chăng anh đã yêu người mới ? Phải không em anh là người dối trá? Giữa tình đời còn nhiều chữ thuỷ chung Để trong đêm có những lúc lạnh lùng Anh đã thấy em đôi dòng lệ ướt Khi xa nhau lòng anh ai biết được Những đêm buồn sống với nỗi cô đơn Xưa thấy
" Tình yêu cay đắng ngọt ngào Sao ta vẫn muốn mình vào cõi yêu? " Từ trước tới giờ ai cũng biết điều đó phải không em?Anh cũng biết và em cũng biết, có những vị ngọt của tình yêu mà ai cũng muốn có trong tình yêu nhưng cũng có lúc phải cùng nhau nếm những vị đẳng không ai muốn cả, tình yêu không được hoàn mĩ như người đời vẫn thấy trong những câu chuyện cổ tích, em biết không ngày hôm nầy là ngày anh buồn lắm ! Buồn rất nhiều, anh có cảm giác lo sợ, không biết đêm nầy về em nghĩ về điều gì, c
Em nở rực tươi trong ngày nắng mới Mang ánh Xuân ngời vườn Hạnh Phúc Tôi Đường trần bước chậm không còn đơn côi Mưa gió dẫu về tình cũng lên ngôi Tôi quyết vì Em vào Đời tắm gội Ao nước bao dung, độ từ, tha thứ Biết đâu một ngày...Quỉ thành Thiên Sứ? Bởi đã yêu Em Tôi chẳng chối từ Em hiện thân là một cánh hoa Sen Tỏa ngát hương thơm khắp cả phố phường Cuộc sống quanh đây vốn chỉ vô thường Nay trổ xanh màu muôn cánh Yêu Thương Em muốn cùng Tôi dựng lại Thiên Đường Trên một Quê Hương Thiên
Có phải Xuân về khắp đó đây Tình Xuân thắm thiết phút xum vầy Cho Tôi gởi vào muôn tiếng pháo Lời ước Đầu Năm Hạnh Phúc đầy Xin những nụ Đời tỏa ngát hương Khắp trời Quê Mẹ thắm Yêu Thương Tình Người thân ái chung xây đắp Một Nước Việt tươi, thật Phú Cường Xin chút Yên Lành phủ nơi nơi Cho Đồng Bào Tôi được nghỉ ngơi Bao năm quằng gánh đời đau khổ Nay hưởng An Bình, sống thảnh thơi Xin mắt Mẹ Tôi vẫn sáng tươi Xuân về tuổi Mẹ sắp Tám Mươi Chấp tay cầu Mẹ luôn thọ mãi Ngày sẽ không mau tắt
Sáng nay, khi đến nhà thờ học khóa huấn luyện để trở thành nhân viên của các cơ quan Bác Ái, Từ Thiện. Tình cờ, Tôi gặp người lãnh đạo Nhóm "Bác Ái Trại Tù" (Prison Ministry). Sau khi biết Tôi là người Việt Nam, Bà ta có ý muốn mời Tôi tham gia vào nhóm của Bà. Tôi ngần ngại, bâng khuâng, vì hai tiếng "Trại Tù" nghe buồn bả, sợ sệt làm sao ấy, Tôi lại là phụ nữ, những chổ đó có thích hợp cho Tôi đến không? Thấy Tôi có vẽ ưu tư, Bà cười: -Đừng sợ, không sao đâu. Nếu muốn thì An cứ đi thử mộ
Một sáng thức giấc Không có anh và ngôi nhà vắng lặng Em sẽ nhìn Vào những kỷ niệm Lật tìm anh trong đó... Cuối ngày vệt nắng buồn hiu hắt Anh chưa về Những cành hồng trắng khô khan Chờ cơn mưa muộn như em chờ anh phai tàn bóng em đổ trên những mảnh trời tím ngắt quá rộng rãi và dư thừa nên buồn và khắc khoải Anh vẫn chưa về !
Mùa xuân đã về trên ô cửa sổ ngôi nhà có bình hoa thạch thảo Cô gái với đôi mắt đượm sầu ngồi nghe gió hát Đôi tay mân mê những kỷ vật Mưa rớt ở trong lòng Mùa xuân sẽ rất buồn ... Mùa xuân đem niềm vui đến cho mọi người đem đến ngày sum họp - vui vầy nhưng Ở phía chân trời Một cánh én đi lạc Có nghe mùa xuân buồn ... Sáng nghe xuân gõ cửa Bàn tay bé nhỏ bỗng lạnh lùng Mùa xuân khẽ đi qua thổn thức Mùa xuân về - yêu thương không trở về ... Con đường trở nên vắ
Điều gì đang xảy ra Ngoài kia là mưa lạnh Một kẻ đứng nhìn mình khóc trước một mùa xuân... Điều gì đang xảy ra Một kẻ vẽ hồn mình lên những trang giấy trắng giấy chưa kịp vàng người đã vội quên Điều gì đang xảy ra Có người là sự ồn ào bất tận Chợt thấy mình thật cô độc Giữa đêm đen Điều gì đang xảy ra Lời nguyện cầu có thật Giữa muôn vàn được mất Ta có tin vào nhau Điều gì đang xảy ra?
Chiều lặng nghe gió thổi bên đồi Rừng thông nhỏ nghiêng mình trước hoàng hôn đỏ Chiếc lá rung rinh cười thầm trong gió Mắt biếc xanh xao xuyến đồi non ... Cứ để nắng thờ ơ nằm nghỉ Khẽ ru mình trong giấc mơ tiên Cứ để gió gỡ làn tóc rối Cứ để lá xanh ghen, lá rụng đầy ... Cứ để em nắm tay anh thật chặt Dù mai đây hai đứa cách xa Để em níu hơi ấm ngày xa lạ Đến ngàn đời em vẫn không quên ... Cứ nhìn nhau mà nghe lời thì thầm của gió Kể chuyện đời -chuyện mình nhé a
Đứng trước con đường dài Em vẫn thường nghĩ Có phải anh đang đợi Ở cuối con đường có nhiều lá vàng rụng Ở nơi đó cầu vồng luôn trải thảm Có ngôi nhà nhỏ xinh Giữa một rừng hoa dại ... Nếu điều ước là có thật Em mong rằng trên thế gian chỉ tồn tại tình yêu KHông niềm đau - không nước mắt Không giận hờn và sự ích kỷ Không ghen tuông - không lừa dối Tất cả sẽ đi trên một lối Dẫn đến cầu vồng ... Có phải em đã quá si mê Khi tình yêu muôn đời vẫn rơi lệ Chuyện thần
CÓ NHỮNG LÚC Có những lúc trời tuôn gió bấc Hai hàm răng cứ đập vào nhau Thời gian cứ thế qua mau Rét thì mặc rét lá trầu vẫn xanh Có những lúc ruột gan như cắt Tưởng rơi từ bất nhất tầng không Trời kia vẫn ánh nắng hồng Ai kia vẫn kẻ chờ trông miệt mài Có những lúc chẳng ai san sẻ Chẳng ai yêu mình, mình chẳng thỏ thẻ yêu ai Nếu mình chẳng thể yêu ai Thì hãy yêu lấy mảnh mai thân mình Có những lúc cuộc tình vô nghĩa Chỉ có buồn tênh lặng lẽ buông xuôi Ngày mai bất chợt yêu người Muôn vàn lý l
CÓ NHỮNG LÚC Có những lúc trời tuôn gió bấc Hai hàm răng cứ đập vào nhau Thời gian cứ thế qua mau Rét thì mặc rét lá trầu vẫn xanh Có những lúc ruột gan như cắt Tưởng rơi từ bất nhất tầng không Trời kia vẫn ánh nắng hồng Ai kia vẫn kẻ chờ trông miệt mài Có những lúc chẳng ai san sẻ Chẳng ai yêu mình, mình chẳng thỏ thẻ yêu ai Nếu mình chẳng thể yêu ai Thì hãy yêu lấy mảnh mai thân mình Có những lúc cuộc tình vô nghĩa Chỉ có buồn tênh lặng lẽ buông xuôi Ngày mai bất chợt yêu người Muôn vàn lý l
Người đến bên Đời, một thoáng mưa bay Giọt nhỏ lên môi, ve vuốt Tình đầy Lời nào yêu Em, Người chưa định nói Sợ nước mưa tan, lời Tình ngỏ vội Em đứng bên Đời, nhìn mùa mưa qua Lỡ một lần yêu, Hạnh Phúc nhạt nhòa Còn gì trong Em, để gởi riêng Ngườỉ? Ngoài giọt nước vỡ, xuống lòng mênh mông Mưa đổ bên Đời, nào có biết không? Ướt lạnh trong Ta, hai trái tim nồng Bước thấp bước cao, lên đồi Thương Nhớ Mong nắng trở về, khô ráo vết đau Lệ nhỏ bên
Mùa Xuân về vẫn tươi Đời muôn sắc hoa cười Sao Em hoài cúi mặt, Khóc cuộc tình về đâu? Đã lỡ mối duyên đầu Đành hẹn lại kiếp sau Anh đền Em nguyên vẹn Trái tim hồng không đau! Như Xuân nào yêu nhau Môi, má Em thắm màu Nụ hôn Anh trộm gởi Đêm Giao Thừa, thương ơi! Bây giờ mình hai nơi Tình yêu nào tả tơi Nhưng Đông tàn Xuân đến Hãy vì Đời yêu thêm! Như Anh mãi yêu Em Trong giấc ngủ đêm đêm Anh hôn say môi mềm Xuân không tàn, chia xa Rồi ngày có mưa qua Xin lau lệ ngọc ngà Bước vào Đời x
Buổi sáng mùa Xuân bừng lên nắng mới Chim hót trên cành vọng Quốc chơi vơi Em thấy Quê Hương rực sáng cõi trời Và Mẹ gọi tiếng buồn, thương lồng lộng Em bước trở về bên kia biển rộng Gió núi chập chùng Xuân nở rưng rưng Chị tiễn Em đi lệ nhỏ mừng mừng Tình Tổ Quốc, Em ơi đầy tim Việt Thôi cũng đành, mùa Xuân này ly biệt Cho tin yêu Người vun bón Giấc Mơ Mai Em về cùng dựng lại bóng Cờ Hoa lại nở, ngát thơm trời Đất Nước Đường về dẫu khó, gắng không chùn bước Vì Mẹ đêm ngày mắt lệ đợi mong
Em nhớ Người, mùa Xuân này là mấy? Tình hao gầy còn đau lắm trong tim Ngày tháng qua kỉ niệm vẫn về tìm Cho lòng sầu như nửa mảnh trăng đêm Người phương xa, Xuân về có ấm êm Mắt có vui trong muôn nắng hoa tươi Có Hạnh Phúc như một thuở môi cười? Khi tình đến ngập tràn tim hai đứa Giờ tình mình như màu vàng lá uá Bên đời buồn ai còn nhớ thương ai? Đêm từng đêm Em với tiếng thở dài Cố quên hết, sao hình Người cứ hiện Mỗi Xuân về, cùng gấm hoa Em diện Làm dáng cho đời thêm vạn ý thơ Tiếng phá
Buổi chiều tan Sở, nắng Tháng Mười bổng bừng lên rực rở, đổ xuống hàng cây lá đã đổi màu. Cơn gió chuyển Mùa hiu hiu lạnh. Phố giờ tan Sở ồn ào, náo nhiệt, người xe lũ lượt như thác đổ. Tôi đứng co ro, nhỏ bé giữa đám đông chờ xe Bus, mong chóng được về đến Nhà, cuộn mình trong chăn, thả lõng thân xác mệt nhoài của ngày thứ Sáu và những tư tưỡng rất ngớ ngẫn hôm nay. Tôi nhìn lên giải Mây trắng trôi bềnh bồng trên nền Trời xanh biếc.. Bất chợt, trái Tim Tôi nhói đau, xúc động. Hình như nó vừa nh
Vũ đến đón Tôi. Hôm nay hình như Trời nhiều Mây lắm? Tôi không nhìn lên, chỉ cúi mặt theo Vũ bước vào Nhà Thờ. Hai đứa cùng qùy xuống trên nát tan mình, mỉm cười, rồi hứa với nhau nhiều lời lắm, những lời mà Tôi biết Tôi không giữ được. Tôi run run cầm tay Vũ, xỏ vào một chiếc nhẫn, nói những lời gì Tôi không rỏ, chỉ biết là ba tiếng sau cùng Tôi nói rất chậm, vang khắp Nhà Thờ: -Xin Lỗi Vũ.. Đức Cha và mọi người nhìn Chúng Tôi ngơ ngác, Tôi cũng ngơ ngác nhỏ lệ và buông tay Vũ ra, nhưng Vũ nắm
Admin/Owner Options * Make This Entry A Draft * Lock Entry * Delete Entry * Edit Entry Hôm nay ngày Giổ Bố Con đứng lặng bên Mồ Mưa từng cơn mưa đổ Hắc hiu hồn Bố, Con Bao tháng ngày héo hon Đời Con không còn Bố Ơn Người trả về đâu? Núi Thái Sơn đứng sầu Ngày xưa Bố vá khâu Tình Nhân Ái tươi màu Dạy Con Nghĩa, Hiếu, Trung Máu Việt phải kiêu hùng Bàn tay đầy xương vun Bố dẫn Con vào Đời Chất chồng bao công khổ Mắt vẫn ngời Thái Sơn Nuôi Con vai Bố sờn Buồn, vui theo Co
Người đến bên Đời, một thoáng mưa bay Giọt nhỏ lên môi, ve vuốt Tình đầy Lời nào yêu Em, Người chưa định nói Sợ nước mưa tan, lời Tình ngỏ vội Em đứng bên Đời, nhìn mùa mưa qua Lở một lần yêu, Hạnh Phúc nhạt nhòa Còn gì trong Em, để gởi riêng Ngườỉ Ngoài giọt nước vỡ, xuống lòng mênh mông Mưa đổ bên Đời, nào có biết không? Ướt lạnh trong Ta, hai trái tim nồng Bước thấp bước cao, lên đồi Thương Nhớ Mong nắng trở về, khô ráo vết đau Lệ nhỏ bên Đời, một giấ
Buổi sáng bên thềm, lá rụng rơi Em đứng bơ vơ, ngó cõi Trời Đôi mắt thơ ngây sầu sáng tỏ Em bỏ giờ chơi, bỏ nụ cười Em đến nơi này, một nắng mai Đời Mồ Côi lạnh, xác xơ hài Tôi thấy trong Em hình bóng nhỏ Của tuổi Thơ nào hiện rỏ Tôi Hai tấm thân gầy đến kề nhau Buồn đổ rưng rưng xuống mái đầu Tôi nắm tay Em cười dâng lệ Viên kẹo hôm nay chất ngọt ngào Em nhé từ đây Ta có đôi Tháng ngày cô lẻ đã qua rồi Tình Nguời Nhân Ái, Đời ban tặng Một mái N
Chiều nay sao Mẹ không đến đây? Để Tôi nhớ lắm dáng Mẹ gầy Đôi mắt nhăn nheo màu vẫn sáng Môi cười vẫn thắm những niềm thương Viện Lão chiều nay Tôi vấn vương Buồn nhỏ vào tim đứng bên giường Mẹ đã ra đi không từ giã Thôi hết cuộc đời lắm cô liêu Có người trao lại đóa hoa yêu Mẹ gởi cho Tôi ở một chiều Tôi và Mẹ tình không ruột thịt Sao xót lòng đau phút biệt ly? Viện Lão đôi ngày Tôi vẫn đi Tình Người chia xẽ có xá gì? Và rồi quen Mẹ, Mẹ Việt Nam