Lục bát đêm không ngủ được 1 Đêm nay không ngủ được rồi Tìm thơ trong tiếng bồi hồi cỏ cây Trăng khuya, sao sáng, mây bay Tâm hồn ta với cơn say nhớ nàng Bao đêm thức giấc ngỡ ngàng Sau cơn mê tỉnh lại càng nhớ thêm Dòng đời vội vã êm êm Mình ta, ta với bóng đêm chán chường./.
Quy Nhơn 2005 I. Bài thơ sinh nhật muộn của tôi Có thể rồi tôi không còn làm thơ buồn nữa Không còn những giờ phút được ngồi cùng bạn bè chén thù chén tạc Tôi đi vào quĩ đạo mỏi mòn của những kẻ tầm thường Tự an ủi mình bằng niềm vinh quang huyễn hoặc Không còn được ngâm câu thơ yêu thích Thôi thì đành thở dài vậy thôi! Thôi cũng đành thôi mà không thôi được Thơ không ra hồn người chẳng ra chi Tự buộc mình vào khuôn sáo Chỉ biết ngoài kia là biển Sóng cứ nao lòng Chỉ biết mình đã qua một thời
Công bằng "Công bằng mà nói em cũng yêu anh!" Và tôi hiểu em nói lời vô nghĩa Chúng ta quá đủ thời gian lãng mạn Tình yêu đang chờ phân giải hạ hồi "Công bằng nói ra cậu là người tốt!" Sếp gật gù, tôi cũng gật gù theo Im lặng là vàng, chẳng cần thề thốt Hoa mỹ mà chi, chữ nghĩa như bèo Hai tiếng Công Bằng - bằng công một tháng Anh đủ đưa em đi chợ mỗi ngày Thỉnh thoảng vi vu suất cà phê sáng Thuận bán vừa mua, tiền bạc trao tay
Có vị ngọt đọng lại trên môi anh : Sau một thoáng vô tình nhưng cố ý, Khi mọi thứ không còn là suy nghĩ, Mà chỉ là bất chợt của trái tim... Bờ môi anh khẽ chạm bờ môi em! Đôi mắt sáng bổng im lìm say ngủ Ta là ai? Ta có còn tự chủ? Đâu biết đâu! Ta đã say mất rồi! Gian phòng lạnh nhưng ấm ở đôi môi Trái tim anh đập mạnh khúc liên hồi Khi tình yêu như hòa vào hơi thở Em bất chợt mắc cở bảo anh thôi... Ôi môi em như trái ngọt đầu cành! Không phải rượu sao làm anh ngây ngất, Cho anh quên những phút
Đùa, cuộc sống dường như đang trêu ngươi tôi. Tôi không hỉu mình đang nghĩ và làm gì nữa. Tôi nói tôi không yêu anh, chỉ coi anh như 1 ngưòi anh trai. Nhưng không hiểu tại sao khi nghe anh nói anh sẽ quay lại với người con gái kia, tư dưng tôi lại khóc. Tôi, bản thân tôi cũng không hỉu tại sao tôi lại khóc. Chỉ biết rằng, lúc đó tôi cảm thấy tan nát như đang đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Tôi đã nói kô thích anh, tôi tưởng mình vẫn thíhc người kia. Nhưng, chẳng lẽ tôi lại là người thế này. A
Hiện nay, nạn học thêm ở các bậc học phổ thông là phổ biến và co sthể nói là báo động đỏ; Ở Hà Nội hay thành phố HCM, nếu bạn đến bất cứ trường học nào đều gặp các cô, cậu đeo kính cận dày. Đấy cũng là hậu quả của nạn bắt con trẻ học tập quá tải. Vì đâu? Hẳn ai cũng biết; Tôi viết bài thơ này và mong mọi bậc cha mạ hãy cùng chia sẻ ! ÔI, CON TÔI ! Cũng mừng, con sớm bằng chị, bằng anh Thi đỗ để vào Trường “Am danh giá” ! Nhưng thực lòng, cha lại ước ao Giá như con được quay về trườ
Anh đã luôn ở bên em khi em buồn, trong cả những lần em khóc vì ngưòi con trai kia. Anh đã rất tốt với em. Em biết nhiều khi anh buồn những vẫn cố gắng nghe chuyện của em và làm cho em vui. Em cũng biết lúc đó anh đang rất buồn, nhưng em thì lại không thể chia sẻ với anh. Anh mới chia tay bạn gái, còn em thì đang cố quên đi người con trai kia. Bạn em bảo sao em không thích anh. Thật sự, lúc đó em cũng có ý nghĩ mình nên thích anh. Nhưng em nhận ra một điều, em và anh đều chưa thể quên đi ngưòi k
Tớ đã thích cậu rất lâu. Đó là một khoảng thời gian không dài đối với người khác nhưng là rất khó khăn với tớ. Tớ thích cậu, đã rất thích câu. Tớ không muốn nhận là đã yêu cậu vì tớ sợ, ngay lúc này đây sẽ không quên được cậu. Bây giớ, cái ý nghĩ phải quên cậu đang ngự trị trong tớ. Tấm trí tớ bắt tớ phải quên cậu nhưng trái tim tơ đương như không thể thực hiện nổi. Nó đang đau lắm, rất đau. Cấu có biết không, lúc biết cậu đã thích ngưòi con gái khác, tớ đã rất buồn. Tớ biết người con gái đó đã
Vậy là tập thể 9b chúng ta đã xa nhau được hơn 1 tháng. Các bạn đã mỗi người ở một trường, kông còn cơ hội gặp nhau thường xuyên. Các bạn biết không, tớ yêu gia đình này lắm. Yêu tất cả những ai trong gia đình này. Chúng mình đã ở bên nhau 4 năm, đó là môt thời gian không phải là dài nhưng đã để lại cho bọn mình rất nhiều kỷ niệm, đúng không. Từ khi chúng mình mới biết nhau hồi lớp 6. Bao nhiêu là những điều mới lạ. Thường thì chúng ta chỉ chơi với những ai mà chúng ta đã biết. Còn đâu thì tất c
1. KHÓC MẸ Dẫu ngàn lần không đợi Nhưng Mẹ ơi định mệnh đến kia rồi ? Khi nỗi đau, Mẹ không còn biết được Là khi trái tim con máu chảy tơi bời !.... Xin hãy để con nhìn Mẹ lần cuối cùng Gió lạnh, đồng sâu, nỡ nào con bỏ lại Dẫu vẫn biết, Mẹ về cùng tiên tổ Có đâu xa mà nước mắt tuôn, rơi... Có phải không hỡi Mẹ kính yêu ơi ! Mẹ đã giận mình con, nhiều, nhiều lắm Khi tuổi thơ đến trường, ham chơi không học Khi đánh giặc trời xa, chậm cánh thư về ..? Khi đất nước thanh bình,
Gửi người con gái anh yêu! Hà nội một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen. Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được,ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh. Em có biết
Nhìn quanh quanh đâu đó Có hoa đèn lung linh Nghe nhà ai rộn rã Có phải nhà người ta Ai từ xa ngàn dặm Bầu trời xanh bỗng trắng Có phải em của ta Sao hồn ta giờ trắng Mới đây ngày hôm qua Tôi cùng em còn thắm Tôi xa em vài ngày Ai ngờ đâu màu trắng ngày mai đây màu đỏ Xác pháo bay đầy trời Em xe hoa về đó Để lại trời tráng tròng.
47. Nhỡ hẹn Anh đến Bất ngờ Không gặp ! Cái buồn Dọc theo Đường về. Bấm ngón tay, Tính ngày tháng Chợt hiểu rằng : - Mười ngón còn... So le ! Hà nội 10-1979 48. Tản mạn Huế, ngày gặp lại Thân tặng nữ ytá Bích, Lương Bệnh viên 217-Trường Sơn-Anh hùng Có một khoảng trời trong mắt Huế tôi thương Mười bốn năm rồi, Bây giờ gặp lại Ơi cô gái của miền Kinh Bắc Ngọn gió nào đưa em về đây. Nơi Cố Đô yêu, ta lại cầm tay Nhưng không
Thi sĩ giữa cuộc đời không thơ Có những lúc nỗi đau như giằng xé Tiếng hát không cất được nên lời Tôi gởi lòng vào thơ Mà sao? Đầu ngọn bi cứ cấm lì vào giấy như bám chặt cuộc đời tôi vào những nổi buồn đau vô hạn không chương không hồi Tôi đau như nối đau của giấy Rách nát hồn những đường vạch lung tung Tôi tự hỏi mình Có phải ta là thi sĩ Mà sao hay buồn Không! Tôi không biết làm đẹp cho đời Mà chỉ biết ném vào gió ,vào mây,vào tình yêu,vào những ngày đang sống