Có duyên nhận áo mây ngàn Đắm say sắc lính... dịu dàng hương quê Bao năm quân ngũ hiện về Tâm tư thổn thức... nhớ khê cháy chiều Nhớ đêm vọng gác tiền tiêu Nhớ cơn sốt rét liêu siêu tán rừng Nhớ ngày vượt suối trèo bưng Bom rơi pháo giật theo từng bước chân Nhớ khi dã ngoại xa gõ̀n Xuôi Nam ngược Bắc bao lần có nhau Nhớ trưa nắng đổ trên đầu Gió Lào hầm hập chui đâu cũng tràn Bẵng qua mấy chục thu vàng Đêm vui mặc lại. Ngân vang tiếng lòng Nhớ ai... Ai nhớ... Ai mong Nhớ mầu mây trắng.
Phố làng! Lấm láp chiều đông Nửa quê nửa tỉnh nhà không số nhà Phố làng! Tím ngắt sườn đê Lợn kêu húc máng trâu về chốn trâu Lanh canh thuyền gõ chân cầu Áo nâu thấp thoáng đầm sâu chạy mùa Phố làng! Liếm nết ngàn xưa Cây đa giếng nước cũng vừa đi tong Thôn quê choáng ngợp đôi dòng... Váy xanh tóc đỏ quét cong đường làng Phố về mở cửa tuênh toang Còn ai? Ai nhớ? Góc làng thủa xưa...
Chầu văn đẹp nét dân gian Buồn thay đời đẩy nó sang nhảy đồng Mõ reo nhịp trống tông…tông…. Đàn ca quật cẳng gọi đồng ra sân Mâm trên ngũ quả phát phân Miệng ngân tiếng hú xuất thần dại điên... Loi choi chân sáo liên miên Áo xanh áo đỏ … Cậu truyền tứ phương Con nhang đệ tử luyên thuyên Lậy cô… lậy cậu…. vứt tiền ra hương Xót cho một lũ đáng thương Sáng đầu đẹp mặt mà xương thói đồng.
Ngày một ngày sáu thường niên Năm hôm một buổi chợ phiên tụ về Tương cà rau muối chốn quê Chín thôn bốn xã tứ bề đông vui Bánh đa bánh đúc dậy mùi Kem que, bánh rán muốn lui chẳng đành. Cuốc cầy thiểu chạc cho anh Dao liềm, mũ nón để dành cho em Bún cua, bún ốc lòng thèm Áo nâu, quần lụa em xem có vừa Cá tôm tanh tưởi chỗ xưa Gốc đa, gốc mít dành chừa bán trâu Chợ nay giờ biết về đâu? Bảo tàng văn hoá xây lầu bỏ hoang Trăm đời chợ ở với làng Mà nay chợ phải lang thang cuối đường…
Võng treo đầu lũy tre xanh Nắng nồng oi ả gió vào ru em Trưa về giấc ngủ đâu quen Đầm bên phảng phất hương sen ngọt lành Đung đưa cánh võng mong manh Trên đồng lúa đứng mướt xanh khoảng trời. Đất quê ngọt...mặn... đầy vơi Đã nuôi em cả một thời ấu thơ...
Tâm tư gạo đứng ven sông Liêu siêu khắc khổ bóng lồng mặt gương Nước ôm dáng gạo mà thương Đớn đau bao vết sẹo vương chưa mờ Rét về lá rụng cành xơ Tấm thân gầy guộc bấc lờ chẳng hay Từng cơn giá buốt cuồng quay Cành tê run rẩy ước ngày xa đông Bao năm tối lửa bên sông Khó khăn vất vả lòng không đổi lòng Duyên tình nghĩa nặng song song Đắng cay san sẻ gạo sông một đời Xuân nồng lan tỏa nơi nơi... Búp non đã điểm lá phơi nắng trời Nụ hồng châm đuốc đỏ tươi Lòng sông rạng rỡ tiếng cười chung