Jump to content

Bảng xếp hạng thành viên


Popular Content

Showing content with the highest reputation on 08/07/2012 in all areas

  1. 1 point
    Trời cứ mưa mải miết! Nhìn cái nắng vàng ươm buổi sáng, chói chang buổi trưa, thật chẳng ai ngờ cơn mưa chiều lại day dẳng đến vậy. Nó ngồi bó gối trên giường tầng nhìn mưa và thấy vui vui. Nó thích mưa lâu rồi. Thích từ hồi bé xíu. Xa nhà lên Thủ Đức học, nó không gan lì dầm mưa như hồi cấp 2, cấp 3 nữa nhưng vẫn thích mưa. Thỉnh thoảng nó cũng cho phép mình “tự sướng” đi bộ vòng vòng dưới những cơn mưa lâm râm. Anh Nghĩa nói mưa đầu mùa không uống được, “Dang tay hứng cho đầy nỗi nhớ” mà thôi. Nó có nhớ gì không? Nó dang tay có phải để chạm vào nỗi nhớ? Nó không biết. Nó không để ý. Chỉ thấy chạm vào mưa thích lắm! Xé không gian chỉ có nó và mưa, tiếng chuông điện thoại réo liên hồi. Tin nhắn của mấy người bạn hỏi thăm sức khỏe. Được quan tâm vui ghê! Nó cười hạnh phúc. Nhỏ Trang, nhỏ Huế hỏi: Có bị sụt ký nữa không? Ôi bạn với bè. Hễ không chúc mình hay ăn chóng lớn thì lại hỏi kí lô, cân nặng. Khổ thật! Mà chắc là cái cân ghét nó hay sao á. Mỗi lần nó đấu tranh tư tưởng và lấy can đảm bước lên thì chục lần như một, cây kim màu đỏ y như rằng đã được cài chế độ từ trước không khi nào trèo lên số 40 nổi. Hơn nữa dạo này nó thê thảm lắm. Send đi tin nhắn: “Hehe… Ta không ăn kiêng nhưng hình như đang giảm cân thì phải ” và nhận về SMS: “ =.= Choáng. Còn ký để sụt nữa hả? Potay.” Ặc. Potay thiệt. Tôn, Yến thì rủ hôm nào rảnh đi café. Lần nào cũng rủ café nhưng mà toàn uống trà sữa hay sinh tố trái cây không hà. Hôm trước lết tới lết lui trong Sài Gòn Outlet Mall muốn rã chân rã cẳng mới tìm được Star Black. Uống có ly sinh tố bơ mà mệt phờ người. Nhưng không gian khá lắm. Ghé tạt vào đó gặp gỡ bạn bè cũng hay. Anh Vinh nhắn tin: “Em khỏe không? Anh sắp được về quê rồi. Nhớ quê quá. Sài Gòn mưa suốt.” Cũng lạ. Quảng Bình quê anh ước một cơn mưa không có. Ấy thế mà mỗi khi Sài Gòn mưa là anh lại nhớ nơi đó thật nhiều, nhớ đến cồn cào, quay quắt, nhớ đến rơi nước mắt… Thật ra nỗi nhớ quê hương không tuân theo quy luật nào cả. Bắt gặp đâu đó nét tương đồng, ta cũng nhớ chốn xưa. Vô tình chạm vào những gì xa lạ, ta cũng chạnh lòng. Nỗi nhớ đã có sẵn trong tâm hồn, trong lòng người đi xa. Người ta chỉ mượn cảnh để biểu lộ những da diết đó mà thôi. “Em vẫn bình thường. Hơi bị xuống ký một xíu.Anh nhớ quê khóc nhiều lắm sao mà Sài Gòn cứ mưa hòai không dứt?” “Không có đâu à nha. Anh nghe nói trời Nam giống con gái miền Nam . Sáng nắng chiều mưa. Sài Gòn mưa cả buổi chiều thế này chắc tại con gái miền Nam đang hờn dỗi ai đó. Không phải tại anh đâu.” “Trời cũng chia trời Nam , trời Bắc nữa sao anh? Em thấy con trai Quảng Bình nhìn trời Nam lại nhớ quê khôn xiết. Nếu con gái miền Nam đang dỗi hờn ai đó, có khi nào người đó là anh?” Tin nhắn gửi đi rồi nhận lại. Ai nói mưa thì bắt buộc phải có cảm giác cô đơn, sầu khổ nhỉ. Lòng người hướng về nhau, những mối thân tình được nối kết thì đâu ai là người lẻ loi! Mưa tạnh rồi. Trời trong trở lại. Chắc là con gái miền Nam không còn hờn dỗi ai đó nữa đâu. NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH 06/07
  2. 1 point
    -Chiều nay có đi học không? Tui chở. Xe đạp cọc cạch nhé! -Huh? Gì cơ? -Có người cứ than thở là sống vội quá nên đang mất dần cảm xúc còn gì. -Hì hì. Uh. 5h. Xie xie trước nha. Cuộc gọi ngừng rồi mà nó vẫn ôm điện thoại. Cũng lâu thật lâu rồi nó không vi vu xe đạp. Bây giờ nhắc tới, thấy nhớ ghê những ngày tháng học cấp 3… Hồi đó hình ảnh một con nhóc còi cọc, bướng bĩnh - là nó - luôn gắn liền với cái xe đạp. Nhà trọ đủ gần để nó không phải thở hào hển đến trường trong 15 phút và cũng đủ xa để nó lót cót khắp hang cùng ngõ hẻm, đường lớn, và cả… ngõ cụt của Mĩ Tho đại phố. Học chính có nó và ngựa sắt. Học phụ có ngựa sắt và nó. Dạo chợ quán, nó cũng gắn bó với ngựa sắt. Hùng dũng trên yên… xe suốt 3 năm học, nó chẳng nghĩ nhiều đến sau này, chỉ thấy mấy vòng xe loanh quanh lúc đó sao mà vui, sao mà bình yên lạ. Là sinh viên hơn 2 năm rồi, số lần mà nó phải lộc cộc xe đạp chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Nó cũng quên mất cảm giác đạp vòng vòng, quanh Giếng nước, Bảo Tàng, Hội Văn Học Nghệ Thuật, đường Hùng Vương, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Ấp Bắc, Trần Hưng Đạo… Mấy đứa bạn ở cùng phòng Ký túc xá cũng chỉ nhắc cơm Chí Thành, cơm gà Nha Trang, bò đun Lê Thị Hồng Gấm, Khiết Minh, Mimosa, Vọng Các, La Vang, Thommy, chợ Mỹ… vì ngao ngán cơm canh đại dương của Thủ Đức… Nó vẫn còn nhớ cái ngày nó tập tễnh, líu ríu với chiếc xe đạp trên đường thì bạn bè nó đã bắt đầu lên ga vèo vèo bằng xe máy. Nó biết chạy xe đạp chậm hơn nhiều so với bạn bè. Những vòng xe của nó cũng chầm chậm, chầm chậm lăn đều… Vậy mà khi rời xe đạp, nó không biết từ lúc nào nó lại trở nên vội vã đến vậy. … Bạn đúng giờ ghê! Những câu chuyện xưa cũ về cái thời phải đồng phục, truy bài, lên bảng… “đứng chào cờ” vì mê chơi, học bài không kỹ… cứ xoay tròn theo những vòng xe. Chuyện mới, chuyện cũ đan xen và bị bỏ lại đằng sau những chiếc ô tô, xe máy, xe đạp điện… đang lướt qua vun vút, ồ ạt. Mặc kệ! Hôm nay nó chẳng thèm đua với những động cơ đó. (Đua gì nổi! Thằng bạn đang è ạch, dùng sức đạp xe mà!) Đã rất nhiều lần nó cũng lao đi, đua với thời gian và bỏ qua biết bao điều diễn ra xung quanh nó. Rất nhiều lần nó chợt có cảm giác mình vừa… vượt qua mặt đứa bạn của năm nảo năm nào… Rất nhiều lần nó không kịp thấy ai đó khóc, ai đó cười, ai đó - mình có quen không? Đáng buồn hơn, không ít lần nó hối hả trong chính ngôi nhà của mình, bỏ qua nỗi buồn, sự lo lắng của cha của mẹ, bỏ qua những vết chân chim nơi khóe mắt, những nếp nhăn chồng chất theo thời gian, mái đầu bạc trắng của đấng sinh thành… Nó đã vận động “không ngừng” và “tốc độ” vì tin rằng: Cuộc sống là không chờ đợi. Nó vội vàng đến mức đánh rơi cả niềm vui bình dị là tìm đâu đó trong đời sống này: một nụ cười. Nó đánh rơi niềm tin vào sự chân thành giữa người với ngừơi trong cuộc sống. Nó đánh rơi sự bình tĩnh và kiên định cần có để đối đầu với những khó khăn, trở ngại, với những sự việc không tên. Chiều nay lăn tròn những vòng bánh xe, nó nhận ra: Phải chi sống chậm lại một chút thì nó đã không đánh rơi nhiều thứ quý giá đến vậy. Bạn điềm nhiên đạp xe và nói đã biết mình đánh rơi rồi thì tìm lại đi. Chúng ta vẫn đang đi đủ chậm để có thể nhặt lại từng thứ một. Không biết có thể nhặt lại hết hay không nhưng nó biết mình sẽ không sống vội vàng như vậy nữa. Nó cảm thấy thật nhẹ nhàng, vui sướng. Cảm xúc dạt dào chứ không bị đè nén bởi áp lực thời gian nữa. Nó thấy mình vui biết bao nhiêu! Kìa! Em bé đang tròn miệng khoe áo mới với ông bà. Kìa! Cậu nhóc đồng phục Taekwondo đang hăm hở vào lớp. Kìa! Những giận hờn vu vơ của tuổi. Kìa! ... Cuộc đời thú vị và vui xiết bao! Nó phải cố gắng sống theo đúng nghĩa của từ “sống”… Cảm nhận vui - buồn và nỗ lực vươn lên! Cảm ơn thật nhiều bạn dễ thương và những vòng bánh xe đủ chậm! Cơn mưa lâm râm tắm mát con đường và những người đang rất trẻ - 20! NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...