Jump to content

TRẦN KHUYẾN

Thành viên
  • Số bài viết

    212
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    38

Mọi thứ được đăng bởi TRẦN KHUYẾN

  1. ĐÓN RÉT Ren rét lại ùa về Da thịt chợt phê phê Bước chân ôi lóng ngóng Đời người như kéo lê Ta co ro suốt buổi Nhổ vài cọng râu thừa À đây câu thơ sót Bạc màu qua nắng mưa Chợt thương về xa lắc Những bờ bãi sông Cầu Mùa này chìm rét mướt Quan họ có têm trầu? Ta thương lên Ải Bắc Những cột mốc mù sương Đường biên bao đồi dốc Ơi bước chân biên cương Trang thơ sẽ ngơ ngác Nếu chưa từng xót đau Thì ta xin nhóm lửa Sưởi từng nỗi hanh hao Ơ hay ta lại gặp Chút môi hôn lứa đôi Đại lộ Đông Tây đó Trong cái rét bồi hồi. Trần Khuyến
  2. TRẦN KHUYẾN

    Mẹ Ơi

    từ "che" ở câu 6 không hợp vần với từ "đông" ở câu 8 rồi bạn Le Solitario ơi. Thơ lục bát tồn tại nhờ tuân thủ chặt chẻ vần luật mà. Chúc vui. Trần Khuyến
  3. RÁCH Loài người và loài chuột Cùng chung thế kỷ này Sáng ra bạn hốt hoảng Đã rách cái quần tây! Hít hà chỉ giây lát Bạn khép nép mang đi Dòng đời bao kẻ rách Be bét vẫn cười khì Người rách mùng rách chiếu Kẻ rách lưỡi, rách da Lương tâm kia tàn tạ Đậy áo vét à nha Hỡi loài chuột – đáng thương Nhũi đầu nơi xó xỉnh Còn loài người tinh ranh Đêm ngày bận toan tính Mặc sức mà phỉ báng Về phận chuột nhỏ nhoi Giống người luôn ngời sáng Nhân đức cả giống nòi Cớ gì cái vết rách Chút xíu xé ra to Còn bao nhiêu vết rách Làm buốt nhói cơ đồ … Trần Khuyến
  4. Mình thích chống muỗi, chống côn trùng.
  5. GỬI ĐẠI NGÀN Tụi mình thề thốt gì đâu Giờ hai mái tóc dẫu nhàu gió sương Cái nắm tay như tỏ tường Lối về gần lắm – cung đường chân mây Trần Khuyến
  6. ĐẾM Tay ta bao lần đếm Đếm những mùa đông qua Đềm từng mùa lá rụng Bao ngày tháng xa nhà Đã có lần ta đếm Những bia mộ vô danh Những thân cây gãy đổ Mấy con rạch hôi tanh Nhưng chưa lần ta đếm Khi hát tiến quân ca Với em anh quen đếm Từng nụ hôm ấy mà. Nhưng nay anh lại đếm Bao kẻ lộ nguyên hình Và đếm bao nhiêu kẻ Đi ngược nẻo quên mình. Trần Khuyến
  7. BÃO Sáng ra bạn rủ rỉ Năm nay ít bão ha Tôi ậm ừ qua quýt Cũng gật gật à à Bạn nói về bão trời Tôi quặn lòng bão giá Giá rau nhảy tì tì Giá vàng cười hí há Có một thời đất sốt Ôi cò chạy ì xèo Vậy là thành bão đất Thêm mấy chỗ đất treo Từng có cơn bão chức Từng có cơn bão quyền Biết bao kẻ ngơ ngác Thêm bao kẻ huyên thuyên Có những cơn bão nhớ Con ngã xuống Trường Sơn Con đang ngoài biển động Lòng Mẹ bão quay cuồng Và sớm nay ngọn bút Có cơn bão niềm tin Điểm mặt từng giả trá Đang núp bóng, hợm mình. Trần Khuyến
  8. MỘT GÓC NHÌN Bạn tôi từng thở than Trái đất mấy tỉ người mà cô đơn lắm lắm Tôi thoáng chút ngỡ ngàng Đời sống đã ngao ngán vậy sao. Con người sống với con người có phải chỉ để yêu Hay để đọa đày Để kìm hãm nhau Hay để bày thêm những chiêu trò đốn mạt Nhìn kia mây triệu năm phiêu bạt Chưa hề nghe một lời than van Dế lâu ơi là lâu Vẫn một giọng đàn. Và kia cọp vẫn nghìn đời nanh vuốt Rắn hổ mang không quên ngậm độc Còn loài người triệu năm ngợi ca đạo đức Nhìn mà xem – họ lặn ngụp cõi tham Giàu có làm chi Khi đồng loại đói lăn Rời lâu đài xa hoa Sẽ chạm mặt áo nghèo muôn lối. Xong thủ đoạn – có thể là giọng cười hỉ hả Kẻ cô thế rã rời, suy sụp, hơi tàn Phía này – Người thừa ấm no Phía kia – Kẻ lượm mót, cơ hàn. Đất nước nào cũng giương cao mục tiêu hạnh phúc công bằng. Trần Khuyến
  9. LUẬN VỀ THAM NHŨNG Hổng biết thời Âu Cơ có loài này chưa Hổng lẽ Lạc Long Quân Từng đánh bọn lạm quyền rút ruột … 50 con về biển Làm nên bao sự tích? 50 con lên rừng Vẽ được mấy giang sơn? Nhưng thời này ngụy biện nhiều hơn Rộ lên những khái niệm, những thuật ngữ Tái cơ cấu giống như dở ra, làm lại Xã hội hoá tợ như hãy góp tay vào Tôi nghe chim chóc nói rằng Nhánh sông con con chắn lên năm cái đập -Vì dân. Vì dân. Phát hoang rừng như chặt cỏ vậy thôi Nhưng trồng lại chỉ toàn trên giấy Dối trá đã sờ sờ ra đấy Nhưng tay Bao Công sờ được ma nào đâu Người ta không cần kim, xỏ chỉ mệt thân Bờ lở, ruộng tan, cồn rơi vào biệt tích Thảm họa ràng ràng Cát tặc cười khanh khách Thương cha mẹ gầy còm trước mùa đông Thương chị ta – họp phụ huynh – thất kinh hồn vía Cháu ta học – nặng nhọc hơn phu phen ấy Mà hạt lúa trên đồng rớt xuống chẳng giỏi rớt lên Càng tự hào từ bọc Âu Cơ Ta lừ mắt nhìn vào từng kẻ cướp Cái ụ nổi. Làm chìm bao nguyện ước Ô nhiễm hết rồi. Đâu chỉ suối với sông Tham nhũng là ai Không thể là : Cha ta – Mẹ ta. Em ta, Hạt lúa trên đồng Nào – Thử cúi xuống đi Để thấy, Để nghe rõ mức : hài lòng Tổ tiên ta – tài ba bao trận đánh Sao trận này cứ trợt, giuộc Cứ như là Đánh với xà bông. Trần Khuyến
  10. NGHĨ VỀ NGHÈO Ca cẩm về cái nghèo – chán chết Rũ bỏ cái nghèo – dễ đâu Ôm lấy cái nghèo – xót đau Thương phận người càng thương vận nước Cái nghèo không tự đến Hình như sẵn có trong cát trong bùn Mẹ dẫm chân vào Cha cuốc vào – chạm phải Cứ thế - cái nghèo quấn lấy Nảy nở sinh tồn Miền xuôi lên miền ngược Từ Cao Bằng về chót mũi Cà Mau Mãi về sau cái nghèo định hình Có khái niệm Có định mức Và có số hẳn hoi 90 triệu – nghèo đến hụt hơi Người không nhà – kẻ đói cơm Người đói việc làm – kẻ đói kiến thức Lại thêm hằng hà kẻ cạn kiệt lương tâm Nghèo những vòng tay Nhưng thừa mứa cuồng tham Thì đó - Ở đâu không bôi trơn Khó mà xong việc Vậy đó – cái nghèo có cớ cho thi đua phấn đấu Để gạch đầu dòng – cho nỗ lực phát huy Để nhấn mạnh – là vấn đề của cả thế giới Hỏi có cái nghèo nào do chính ta gieo? Trần Khuyến
  11. NÓI NHỎ EM NGHE Nốt nhạc vụn, câu thơ còm Anh từng dại dột treo hồn ngọn cây Tưởng rớt xuống – hóa bầy nhầy Nhè đâu tuột xuống thêm đầy nhân gian Từng rưng rức với thở than Từng mơ tưởng với vô vàn hồi, chương Mà nè hồi tụi mình thương Mùi đạn khét phía chiến trường Tây Nam Chẳng hề sến, chẳng cải lương Gật đầu cái rụp – tơ vương bốn bề Có câu hẹn – chẳng câu thề Cầm tay hôm ấy bùa mê mất rồi Chuyến xe đò mà nên đôi Đi qua trồi sụt lở bồi đa đoan Bây giờ tóc đã sang trang Mình ơi kể chút huy hoàng tình ta Và thơ anh lại í a Rồi theo vọng cổ xuống phà thăm quê Mình ơi nói nhỏ em nghe Trăm năm đưa lối đi về có nhau. Trần Khuyến
  12. KÊ KHAI Xin em rộng lượng Mấy mươi năm – giờ anh kê khai Xương cốt già nua Đường gân đã oằn Da khét lắm Máu thì nhợt nhạt Răng rệu rạo đứng làm duyên vậy Nhai được gì món ngon Và còn đây môi hôn Vẫn là nồng ấm Trái tim non – không tì vết Ngàn lần yêu : Yêu tổ quốc, yêu em Ba lô trận mang về Còn đậm sắc rừng xanh Bản kê khai không cần đóng dấu Xin mời em sớm tối nhớ kiểm tra Chỉ mong em chắn che tứ phía Để anh luôn quanh quẩn trong nhà. Trần Khuyến
  13. TRẦN KHUYẾN

    Khóc

    "gửu" hay "gửi" vậy bạn?
  14. LAN MAN BÊN CHIỀU Cha thường nhắc : Trứng sao khôn hơn vịt Mẹ dặn con : Áo mặc sao qua khỏi đầu Lòng người ư? – Mờ mịt nông sâu Bà già có lý lẽ bà già Kẻ cắp có lý lẽ kẻ cắp Bọn lưu manh ranh mãnh khó lường Loi choi nhảy ào vào hiện đại 300 năm – họ nhếch mép cười Và họ tha hồ đổ rác, trát trấu, bôi vôi Tăng năng suất! Chính là tăng hiểm họa Ta reo vui – Ống khói phun đầy Hóa chất cũng tràn từ miệng cống là đây Mấy mươi năm – giật mình – quái thật Xây nhà trường không xây nhà xí Khu công nghiệp mở nhiều – Khu xử lý chất thải chẳng bao nhiêu Ăn một đồng – Ôi chao hí hửng Có biết đâu phải trả đến vô cùng Nhánh sông quê vĩnh biệt những xanh trong Kẻo học đòi, tham lam … sẽ họa Từ hôm nay cho đến ngàn sau Ở trong nhà phải mang ủng, đeo khẩu trang Nước ngọt hiếm hoi – Thì bia lon dùng tạm Mương nước bên nhà Là một dòng axit … Ôi thấm thía xót xa. Trần Khuyến
  15. LỠ Người lỡ chuyến, kẻ lỡ thì Ai kia lỡ hẹn lắm khi nực cười Anh từng lỡ nhịp đời vui Tụi mình đừng lỡ một trời nhớ thương Anh như cánh gió ngàn phương Lê la xóm nọ dặm trường biển xa Thoắt cao nguyên thoắt rừng già Lại ra đồi cát khề khà gió khơi Mắc gì cú rủ một nơi Sao không tung cánh chim trời ngàn mây Vương chi sổ đỏ, tiền này Tung chân thỏa chí đó đây bạn cùng Ừ nay anh lỡ … thêm lần Anh-đi-về-phía-nhọc-nhằn-gieo-neo. Trần Khuyến
  16. NGHĨ VỀ TÔI Ngày luôn bận rộn Nên ta chọn đêm để đi hoang Chạm mặt với vô vàn vong linh rữa nát Khề khà với vô vàn bọn đốn mạt nhe nanh Thì ra trên thế gian ác thiện hoành hành Chốn âm tì cũng đục ngầu hạng, thứ Cũng chạy chọt khói nhang … dụ nhử Cũng gieo neo những cách sen rơi cõi nhục hình Ở đó cũng thần phép bùa chú Cũng thế thần, roi lệnh, gươm khua Ta chợt tỉnh sờ lên da thịt Nhận ra mình – bên đắng, khét, nắng, mưa Ta không xỉa xói vào phận số riêng ai Ta bới tìm trong ta lợm, tanh, uẩn khúc Hiếm hoi để thấy giọt nước mắt Tim ta còn đa mang, lủi thủi chốn bụi mù Được sinh ra đã là phúc thiên thu Được mở mắt ôi muôn trùng ơn lộc Được ăn hạt cơm – nổi trôi cơ cực Được nói yêu em – ôi đắm đuối tận cùng May ta chưa chán đời – tự vẫn Vui ta chưa to gan rạch mặt của mình Đẹp quá ta đạp non ngàn phiêu bạt Ấm – vòng tay này ta ôm súng gác trời đêm Tôi hiểu tôi – chín đỏ một trái tim. Trần Khuyến
  17. NGHĨ VỀ CÁT Cát ư? – Có cát vàng, cát đen Và vô số màu trong thiên nhiên Một hôm cát tức điên Không biết từ đâu sinh ra Có thứ khoác lên mình dăm ba chữ ký Có thứ mộc tròn kêu hãnh làm sao Có thứ sờn mép, lem nhem Thì ra … hết hạn – Bày trò vá víu Có bọn ranh – ngang nhiên thách thức Rục rịch là kéo dạt khỏi địa bàn Một nửa dòng sông “quyết làm ăn” Một nửa dòng sông truy đuổi Cát dời đi – Đôi bờ chết đuối Sạt đồi lở ruộng nhà đổ tan hoang Phận hèn lêu bêu – phủ đầu tai họa Trong đục ngầu – tiếng nức nở than van Lạ lùng cái chữ ký loằng nhoằng Đã xóa tiệt cái triệu năm kiến tạo Một kiểu ăn tàn bạo Một kiểu ăn hủy diệt giống nòi Có cái khôn – Tạo dựng cơ đồ Có cái ngu – Không lường được hết Có cái ác – sặc mùi xác chết Đừng dại dột thách thức thiên nhiên Cát lở chiều nay có lẫn khăn tang? Trần Khuyến
  18. NGÀN TỈ Một tỉ - Có bao nhiêu hở mẹ Là bao que kem, bao bong bóng bay Là mấy nhịp cầu dây Là bao rau khoai chìm trong xả lũ Rồi chục tỉ - nhiều không mẹ nhỉ? Bao nhiêu lang thang, thoi thóp chực chờ Là bao tấm tôn che cho phận số Là bao gói mì tôm, bao bát canh thừa Đếm trăm tỉ - Con giờ biết mệt Cửa nhà ai cao đẹp, mẹ ơi Họ ném ra tróc mảng trời đất nước Xước những mồ hoang chưa về tới bàn thờ Và ngàn tỉ - là bao nhiêu vậy Mồ hôi cha con đếm được đâu Tóc mẹ rụng bên chiều cơ cực Mẹ xoay nhang – van vái có nhiệm màu? Nào visa nào pasport … mới cáu Tất cả chờ cho xứ lạ cao, xa Có chuyến đi nào về nghĩa trang không vậy Ơi bia mộ nghìn trùng dài dọc tổ quốc ta. Trần Khuyến
  19. LẠ QUÁ Tay lơ xe – Đạp bà già xuống xe buýt Tài xế nốc ma túy – Cầm vô lăng – hết biết Không có thẻ BHYT – xin mời qua bên kia Con vào lớp 1 đã học thêm Mụ cả người – Mẹ cha mờ mắt Hội phụ huynh – thêm nanh thêm vuốt Chị dọn tấm trải giường – Xin bồi dưỡng thêm Địa chính bấy nay điểm mặt chỉ tên Thanh tra – toàn là trớt quớt Cả hệ thống tìm không ra khiếm khuyết Nhân dân thấy tất tần tật – nhưng pháp luật bất vị người tố cáo – còn quá mỏng manh Cái huýt còi – phạt hả - cưa đôi Đến hồi hoang mang – cung đường mãi lộ Xoay hướng nào cũng khổ Cái thước ta xài – cả thế giới ngẩn ngơ Giá mà có phép màu Cái bắt tay ân cần – Khi bắt tay chính khách Cũng là lễ độ ân cần – Khi bắt tay nhân dân Lời lẽ cũng nồng nàn đúng thứ bậc công bộc của dân. Trần Khuyến
  20. CÂN ĐONG TỘI ÁC Xỉa lao vào giữa ngực Ấy là tội ác Tù oan, án oan Đó là tội ác Xả lũ tràn lan Chính là tội ác Phá rừng tan hoang Nghìn trùng tội ác Che đậy tội lỗi Trêu ngươi tội ác Bao che gian tham Vô vàn tội ác Câm miệng kiệm lời Cũng là tội ác Ba hoa khoác lác Là cha tội ác Cười khẩy nhe răng Là ổ tội ác Không biết cúi đầu Thiên thu tội ác … Chặt người ba khúc Có thấm vào đâu Một câu ấm ớ Đất nước lao đao. Trần Khuyến
  21. DỜI CHÂN Tự dưng ta muốn lên rừng Không là thảo khấu, anh hùng gì đâu. Ta đi tìm lại thuở nào Bước chân tiến hóa – vì sao hóa người? Giờ phố xá – ngỡ rộn vui Ngờ đâu nửa ngợm nửa người dày ken Quờ tay chạm mặt ươn hèn Ta úp mặt – ôi bóng đen vẫy vùng Ta hỏi ta – có là khùng Có là kệch cỡm – mông lung đọa đày Có cao đạo, có ngất ngây Vo ve đôi chữ ốm gầy áo cơm Giờ ta có thỏa làm dân Hay ta con nợ hồng trần bủa vây Bao khát vọng hỏi ai đây Bao bùa chú đã dán đầy hình nhân Sáng nay rảo bước lên rừng Thì ra dây rút … động từng cõi tham Ta ngồi ta đứng ta nằm Mặt trời chói lọi xa xăm có thừa Đành về nương phố. Đợi mưa ... Trần Khuyến
  22. BUỔI SÁNG THẬT VUI Người ta “bỏ áo vô thùng” Bộ dạng trở nên lịch lãm Bạn tôi lận áo vô quần Nhếch môi sớm nay – sáng láng Qua loa chà vội vết phèn Oách ghê, giày da côm cốp Thơ hắn lầm lì vẫn vậy Bụi bụi – pha chút híp hóp Để quên gương lược góc nhà Năm ngón tay đành hóa kiếp Tóc kia nhừ tử dãi dầu Chẳng chịu nằm im thẳng nếp Ăn hơn năm mươi cái tết Mà sao cứ nhớ môi son Thơ nằm hít hà tiêng tiếc Nhịp tim nhảy nhịp dỗi hờn. Trần Khuyến.
  23. BÁT CƠM CÚNG Chuyện no dồn đói góp Thế gian nói đã nhiều Hôm nay anh lại gặp Trên bàn thờ - buồn thiu Nhung ơi! Em no chứ Hoa quả luôn ắp đầy Bát cơm vun ú ụ Lạ sao mắt anh cay Những ngày dài em đói Chứ nào phải một lần Chuyện áo cơm – cay nghiệt Luôn là chuyện muôn đời Lên miền cao – thêm tỏ Về miền xuôi – thêm tường Về thị thành – cũng thấy Ơi vùng lúa – càng thương Những trái tim – đói máu Hồn vía – đói niềm tin Phường tham nhũng – luôn đói Giá – mà – chúng – nhăn – răng. Trần Khuyến
  24. VIẾT KHI CẠN RƯỢU Không vì tê tê của rượu Chẳng vì ngào ngạt của mồi Phải chăng mưa chiều lất phất Nghiêng buồn ta rót đầy, vơi Chẳng cần ầm ào thế sự Nào mong mưa mốc lạc loài Hay vì rền vang ếch nhái Xoay vòng vừa cạn một chai Cũng không say mồi say rượu Ta say nhân thế ấy mà Nhói lòng vài thứ mắc dịch Rưng hồn – vài thứ tà ma Bạn vỗ đùi đòi mua rượu Ta can : còn gặp lại mà Bạn bảo : biết đâu lát nữa Quơ nhang mà cứ hít hà. Trần Khuyến
  25. MƯA CHIỀU Mưa như đè sập bầu trời Làm buổi chiều chết lặng Chìm vào tối đầy mênh mang Không đoan chắc : Mưa buồn, hay vui Mưa chiều – quất rát mái tôn Cả dãy phố hòa âm đơn điệu quá Cành bàng lắc lư – Buồn ư? Vui ư? Nhìn vào thẳm đen – lòng khao khát lạ Mưa tháng 10 – Thừa mứa nước Nhưng thiếu vài tiếng sấm rền Không phải để thị uy Vài chớp lóa để đời không cô tịch Có một thời đội mưa lên chốt Mưa phía Lạng Sơn – Cứ bồn chồn Mấy cụm hoa sim tan tác Từng chiến hào uống nước no căng Chỉ tay vào bản đồ Tôi chạm đường bình độ Tôi biết mình rất gần cột mốc Tôi đang ở sát làn ranh Và mưa xối tràn mái tóc xanh Để giờ đây tóc tôi xơ xác Có sợi uốn cong như dấu hỏi Có sợi xoắn tròn như dáng suối Miên man mưa chiều – Ôi xanh lời ký ức Mưa Sài Gòn, và mưa ký ức nhớ xa xăm. Trần Khuyến

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...