Nguyen Nguyen
Thành viên-
Số bài viết
242 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Nguyen Nguyen
-
Nguyên nguyên xin nhờ thợ làm vườn xoá dùm một số các bài đã post trong trang thơ của Nguyen Nguyen như sau: 1 - Các bài đã post của Zidan vì lý do quá riêng tư 2 - Bài của Giáng Hương vì cũng là vấn đề riêng tư không nên post bất thường lên trang thơ của người khác 3 - Mục thanhtracnguyenvan đã tự xoá nhưng vẫn còn trong topic 4 - Bài thơ của Lai thu8890 vì lý do thơ không có dấu, không thể dịch nổi bạn ý viết gì Cuối cùng nguyen nguyen xin cảm ơn thợ làm vườn và mong anh thợ giúp nguyên nguyên một cách nhanh nhất những vấn đề trên.
-
NGOẢNH VỀ QUÊ MẸ Và những con đường khác xưa nhiều quá Chiều tôi nghiêng tuổi mới trước hiên nhà Và những nhọc nhằn khác xưa nhiều quá Áo bây giờ chẳng vá vẫn nhàu da Cơm bây giờ không độn mà đắng nghẹn Nhà không rơm vẫn dột phía cơn mưa Không bão lũ mà lòng như bão lũ Phiên chợ chiều nay thưa vắng người mua Bao lo toan hằn lên từng nếp nghĩ Con nước vô tư vẫn mãi xô bờ Cá chểnh mảng bơi những vòng cắc cớ Quê nghèo nên cá cũng ngu ngơ Buổi thời sự cả làng lo sốt vó Giá cả leo thang từng phút từng giờ Mà vườn tược quê mình vẫn thế Nâng quả bầu non - càng ngẫm càng lo Ai hiểu nỗi long đong đời nông nghiệp Đồng chẳng rộng thêm, hạt lúa vẫn co mình Nên con trẻ đứng trên bờ thất nghiệp Chờ tuổi buồn trôi như nước dòng sông Lên thành phố chạnh lòng thương quê mẹ Bữa sinh viên chỉ đĩa cá lòng tong Sớm thức dậy điểm tâm bằng nước lọc Mắt rưng rưng lo mưa lũ ngập đồng Đêm phồn hoa nhớ về đôi mắt mẹ Nếp âu lo bò lên vết chân chim Con bé bỏng giữa cuộc đời dâu bể Đêm mơ đằm mình uống nước mắt dòng sông
-
TÌNH YÊU ẤY... Điều mong manh em giữ lại cho mình Lỡ mai trong lòng tay tuột mất Giữa mênh mang ảo thực Anh có thấy dùm mộng ước đã ra đi Mong manh tình yêu loài Thiên Di Mặt trời mỏng như trang đời dấu kín Đam mê và xa cách Thân thiết chi nhau bỗng đứng cùng nhau Mong manh màu trắng cánh hoa cau Chợt một ngày phai màu nhuần nhị Em lo sợ tình yêu mình cũng thế Nên chần chờ để yêu vỗ cánh bay Một mong manh cho ta biết chiều nay Nỗi nhớ ùa về buốt ruột Càng xa cách càng thấy dầy thân thuộc Càng thấy yêu say đắm nghê thường Có bao giờ tay hờ hững buông tuồng Mà bắt được tình yêu về lại Thôi mơ ước xin đừng mãi mãi Động hờ vào khắc khoải trái tim tôi Loài Thiên Di vỗ cánh bay rồi...
-
LỜI ĐÃ NGỎ XIN BÂY GIỜ LẤY LẠI Vai mang nặng múi chỉ hờ chia chác Luân phiên nhau canh gác lũ ăn mày Yêu thương ít đâu dễ gì cho được Một nhúm mờ e gió thổi vèo bay Chân xuống tấn thương đau oằn lưng mỏi Phút chia bôi ta hoá lũ cướp đường Cướp của nhau lời ái tình lần cuối Thay vào lời nhục mạ kinh niên Mắt hờ hững báo hiệu giờ đã đến Một dấu son đứt đoạn giữa nhau rồi Nửa muốn vứt nửa tiếc ngày sắp tận Nên để dành hành hạ nốt nhau thôi Tiếng khóc con thơ - vang vọng hồn mẹ trẻ Vội đưa cơn sám hối quay về Ai còn chút chỉ tơ hồng ngạo nghễ Đành nặng mình - con trẻ đỡ bơ vơ Lời đã ngỏ xin bây giờ lấy lại...
-
MIỀN ĐỘNG Cười về sớm mai cả gió Ngả mình trên những ngọn tầm vông Ta lắng nghe trong cơn gió bềnh bồng Về một miền ta thơ dại... Về con còng gió trời mưa thả hồn đi mãi Tiếng quốc kêu vương vãi giữa trưa hè Về cánh diều bải hoải một triền đê Đuổi nắng tạt về bên kia sông suối Về một bài thơ quê hương nguồn cội Có lời ru cho tuổi dậy thì Có giục giã giấc mơ tuổi trẻ bước chân đi Có con đường bốn mùa xanh mãi Cười về những hoàng hôn gặt cánh đồng cỏ dại Lưỡi liềm đau tê tái ngón tay mềm Nơi ấp mặt vào lòng thương lắm giấc mơ đêm Chở yêu dấu quay về huyền thoại Cười cho những buổi trưa đi qua miền trẻ mãi Những ban mai yêu dấu ở trong lòng Khi qua dòng sông nhớ về miền thơ dại Có thấy rụng lòng trên sóng nước mênh mông?
-
ĐƯA TIỄN "Trăm năm trong cõi người ta Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau" Trang thơ ấm phút ban đầu Ai người chắp bút nên câu giận hờn Ai đem gẩy một tiếng đàn Bi ai oán hận cũng đành buông xuôi Nén nhang đưa tiễn phận người Tài hoa cũng khéo - mệnh thời cũng trêu "Trải qua một cuộc bể dâu Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" Trăm năm một tiếng tơ đồng Nghìn năm sau vẫn má hồng chuân chuyên Thác thời nếu kiếp hồi luân Xin làm đoá sử tử quân ngậm ngùi... Nước mắt cho một buổi sáng trời âm u se lạnh. Chợt giật mình nghĩ về miền tối, thấy trái tim buôn buốt một nỗi niềm. Nguyenthao thương yêu! Mỗi lần vào trang thơ của Thảo, Nguyên Nguyên muốn nói thật nhiều, nhưng hình như chẳng thể nào cất được lời nên đành buồn bã ra đi. Chưa nói được lời nào với Thảo đã đi sao Thảo ơi, chao ôi là số mệnh...
-
VƯỢT QUA... Không thể viết mãi về trăn trở đời mình Càng viết càng thấy mình xa lạ Nét chữ ám cái nhìn đã cũ Trang thơ cũng rủ một nỗi buồn Tôi đi tìm điều dản dị hơn Để thấy sâu sa ẩn mình trong vô vàn sự vật bình thường nhất Như người lính quên mình vì chiến trận Quan niệm hy sinh nhẹ tựa lông hồng Không thể viết mãi về cá nhân Niềm đau cùn mòn ý chí Tôi đi tìm cái chung của chúng ta - tập thể Để nỗi đau cũng lớn lao hơn Tôi đau với nỗi đau của đồng bào lũ lụt Mắt rưng rưng trước thảm hoạ Cần Thơ Tôi đau nỗi đau người mẹ trước biết bao trẻ thơ Trường học là nhà tù tinh thần và thể chất Có niềm âu lo mơ hồ trong tim cho những người dân chân đất Nỗi áo cơm đeo nặng từng ngày Biết phải làm gì cho những ngày mai Khi đồng tiền mất dần giá trị Không thể viết về riêng mình khi nhìn về quá khứ Thấy bóng riêng tư như một nhúm bụi mờ Còn quanh tôi những điều dản dị Niềm vui chừng cũng lộng lẫy bao la
-
Cảm ơn aily nhiều nhé, hú hồn tưởng anh thợ có thù oán chi với mình. Đã trở lại như lúc ban đầu, thank you very much!
-
Không hiểu có thù oán chi nguyen nguyen mà mỗi lần đăng nhập lại thấy xuất hiện cái phông màu xanh lè lè, chữ trắng trắng như doạ ma làm cho nguyen nguyen đêm đêm ngủ mơ giật mình hoài... hic hic...
-
CHO ANH Không cần nhiều lời Em tự trói mình quăng vào cuộc đời anh Đêm thôi lang thang Ngày bóp vụn những vòng quay định kiến Không cần nhiều lời Xin làm một vầng trăng độc mình đêm đêm thao thức Soi dịu dàng mỗi bước chân anh Và kiêu hãnh Em không muốn ủ mình như những ánh sao đêm Chờ đợi phút băng mình rồi chợt tắt Không cần nhiều lời Em tự mình khám phá anh từng ngăn nhỏ nhất Ngăn vui ngăn buồn Rồi mở ô cửa cho nỗi buồn bay mất Thêm vào ngăn vui sự dào dạt nhân đôi Không cần nhiều lời Chỉ cần một lời thôi Em yêu anh bằng trái tim mãnh liệt! Mặc kệ đời mỉa mai mặc kệ đời châm chọc Miệng thế gian không bất biến bao giờ Không cần nhiều lời Sự im lặng sánh ngang vạn vạn bài thơ Anh đón em bằng đôi mắt lửa Phía sau em nỗi dịu dàng thiếu nữ Khoá anh nồng nàn hơi thở của tình yêu.
-
VÔ ĐỀ Đó là phận của đôi mình Qua yêu thương đã trở thành trái ngang Qua đam mê chợt dở dang Qua thân thuộc một ngỡ ngàng hiện ra Hoá mình còn cả xót xa Giữa hai ta một phiên toà tình yêu Mênh mang gió đã trở chiều Đôi chân mỏi gót đường yêu ngại ngần Niềm tin thôi cũng mộ phần Trăm năm thôi cũng trưởng thành niềm đau
-
KHOẢNG LẶNG Cố gắng gỡ ngày ra khỏi mớ bòng bong Của vô vàn đêm chập chờn mộng mị Không hiểu vì sao mình đau đến thế Khi anh quay lưng... Cố gắng gỡ ngày trong phờ phạc nhớ nhung Vài sợi tóc rụng về dĩ vãng Qua đợt sóng cồn cào còn chút gì sâu lắng Cho sớm mai bảng lảng mây trời Cố gắng quên mình một ước muốn xa xôi Ngày xưa cũ trở về nguyên vẹn Bao băn khoăn trong lòng tay trìu mến Khi nào ta quên? Cố huyễn hoặc mình phía sau màn đêm Thứ ánh sáng làm mềm sân khấu Diễn một vai yêu mà trái tim rỉ máu Nhân vật đau hay sâu kín hồn đau? Cố gắng gỡ linh hồn khỏi vết thương sâu Trí óc bỗng hoá mình vô cảm Một tình yêu xuyên qua vách chắn Sân khấu hạ màn trơ lại những hình nhân.
-
HOÁ THẠCH LỜI RU À ơi ru ru ru những đôi chân ngựa hoang gặp bùa mê À ơi ru ru ru đàn chim trắng về xoãi cánh trắng đê À ơi ru ru ru lau trắng mênh mông nhập đồng bóng xế Ru ta ôm tuổi trẻ quay về Ru mấy ngàn đời một câu hát phu thê Giọt nước mắt ấm miền hạnh phúc Gừng thì cay nồng, gai thì ngọt xước Máu địa đàng nhỏ giọt lúc hoàng hôn Tím tái câu thơ sót lại một tâm hồn Lúc quằn quại, lúc ấm nồng thi tứ Hoa cải về trời, em thì lần lữa Suốt cuộc đời chưa bùa chú nổi anh! À ơi, ru một lời ru đã hẹn ước tìm quên Vẫn âm u buốt dồn ngực trẻ Ru mấy ngàn năm Xuân Hương hồn ngạo nghễ Bưng khay trầu mà dạ xót đau Phía lời ru vang vọng của tình yêu Nỗi khát khao vẫn mạch mạch ngày đêm tràn bờ cỏ rối Đâu là giới hạn cuối cùng sau đam mê biến thành tội lỗi Mà mọi con đường vẫn cứ giao nhau À ơi, lời ru cho vạn vạn đêm sâu Ru ru ru những êm đềm, những bình yên qua thương đau vụt trường sinh bất tử Cho ta một lần quay mình về thơ bé Bên chiếc nôi trầm nghe mẹ hát ầu ơ...
-
Em ghét thơ chị, bởi thơ chị buồn hơn cả thơ em. Em ghét thơ chị, bởi đọc thơ chị sao cứ như nhìn thấy lại chính mình. Em ghét sự chịu đựng trong thơ chị, bởi những gì mình đã trải qua cũng ngang bằng như thế. Chính vì ghét nên không thể không đọc! ĐÔI LỜI CHO NGƯỜI ĐÀN BÀ CÙNG CẢNH NGỘ Sao cứ yếu mềm giữ mãi một niềm đau Không bắc một chiếc cầu quên lãng Nếu yêu thương khiến cho mình mỏi mệt Xin cứ hận thù Nếu vị tha trên đời không còn lại bao nhiêu Cất bước ra đi giữa muôn chiều chọn lựa Như đàn dây còn thắm hồng máu nhỏ Nối suốt đời vẫn chùng phím dở dang Sao muốn thoát mình mà vẫn mãi đa mang Xin mở mắt để nhìn ra thế giới Bao người đàn bà bước ra từ ngục tối Vẫn vinh quang giữa cay đắng cuộc đời Sao cứ nhủ mình một định mệnh khiến xui Mãi vọng tưởng sự chuyển dời số phận Mà không thử quay mình về hướng khác Biết đâu sẽ thay đổi được gì??? Biết đâu còn sót lại chút niềm tin Một trang mới đang chờ bàn tay lật Nếu đau khổ là điều bất tận Kiếp sau xin nhớ: Chớ làm người! Làm cánh chim trời theo gió để tìm vui...
-
ĐÊM KHUYA GỢI... Sóng động càn khôn bờ bến lặng Âm u đưa nỗi nhớ quay về Biển bao nhiêu sóng giờ xa vắng Bỗng dềnh lên khoảnh khắc nhiêu khê Rừng bao cây trái, bao muông thú Nay trỏng trơ củi nẻo đường về Ai nhặt nhạnh bước đường xa dâu bể Hôn lên từng vết xước người đi Nhiễu điều có phủ gương còn lạnh Sông khuya lạch buốt trái tim khô Ngàn năm sau nữa đời cô lạc Ta còn neo thuyền nghe tiếng vọng Đò ơ... Đêm khuya gợi chút lòng phiền muộn Bóng không tim sao cũng buồn so?
-
THẾ ĐỨNG EM TÔI Giống những toà nhà cao chọc trời Em sắp đặt cho mình một thế đứng Quanh em đền đài ủ dột Vệ tinh mỏi mệt ê chề Em tính toán cho mình Tình yêu Cảm xúc hao mòn nhanh hơn thực tế Tình yêu em là mắt thấy tai nghe Là xa hoa giăng trên bước em về Lối em đi đường không ém bụi Vầng mặt trời Đám mây còn che khuất nổi Sao em vẫn sáng mãi trong em Đâu hiểu được trời đã dần về tối Mặt trăng êm soán vị mất em rồi Tội cho em tôi Bây giờ em ngây ngô nơi nào không ai biết nữa Chỉ nghe gió vọng về lời than thở Hình như em sắp xếp lại mình Hình như một vì sao đã vội trở về đêm!
-
CHUYỆN CŨ Và cứ thế em đi Dòng sông hôm nay trôi về hướng khác Thôi để ý làm chi lòng người đen bạc Sao cứ ngoái lại nhìn... Và cứ thế em đi Ngày nhớ bảo những ngày quên Con đường thân quen dường như lơ đãng Góc quán nhỏ em ngồi nghe gió hát Bao nhiêu câu chẳng thuộc nổi một dòng Cứ thế những khoảnh khắc xa hơn Mắt vẫn đỏ nỗi buồn ngày vô tận Ngoái lại bao nhiêu bóng người càng xa khuất Gió tốc bụi trần đỏ bóng bay cao Cứ thế mà ta xa nhau Cánh chim chiều vội vàng bay về tổ ấm Sông uốn khúc nào để lòng sông giang rộng Sông vô tri đâu phải con người Chỉ ta mãi vô tình cho sóng dạt bèo trôi!
-
VÔ ĐỀ Trên sông một bóng lá rơi Xuôi ra biển lớn dòng đời thênh thang Nghĩa là đời đã sang trang Nghĩa là chìm nổi hoang mang phận mình Biết đâu biển lặng êm đềm Hay con sóng lại nhấn chìm nỗi đau? Biết là nghiệt ngã hư hao Trên sông sao vẫn xạc xào lá rơi?
-
HỒI ỨC Rớt xuống hiên đời bao nhiêu nỗi niềm riêng Chiều cô đơn âm thầm về qua ngõ Vườn vẫn nở những loài hoa xưa cũ Hàng rào vẫn leo bông găng nhớ bùi ngùi Ta tìm về kỷ niệm để buồn vui Có cơn gió ôm đàn ngồi hát dạo Có nắng mùa hè trên cành cao chim sáo Có nụ cười nương náu ngẩn ngơ bay Và bài thơ nào ta viết đã trao tay Chiều nay vọng lại ngọt ngào đầy tâm sự Thấp thoáng một người bóng về qua nỗi nhớ Làm rơi giọt nước mắt cuối cùng Làm đau lại một thời thiếu nữ đã ngủ quên Ô cửa mở những miền đầy ánh sáng Ta như con tàu suốt một đời lao mình về phía trước Sân ga cuối cùng trơ lại một mình ta.
-
TĨNH LẶNG Xoá bàn tay một ngày rơi mất Tiếng cười ban mai nửa hư nửa thực Mưa đối đầu trước ngờ vực mùa đông Xoá dấu chân một thời long đong Như chực khóc một tiếng lòng run rẩy Một mùa thu xanh trong nhường ấy Qua cơn mưa sám hối bỗng mơ hồ... Xoá gương mặt một người ám ảnh những giấc mơ Mà hồ điệp cả khi mình tỉnh táo Đâu hiện thực Đâu bến bờ hư ảo? Trăm năm vô tình như lá khẽ vèo bay...
-
MIÊN Thẫn thờ trên mỗi bước chân qua Có kỷ niệm động hờ vào nỗi nhớ Có đám mây trinh nguyên sắc màu Có năm tháng tìm về bồi lở Miên xiêm áo ru mùa thu khẽ ngủ Gánh hoàng hôn ngả giấc vào đêm Miên nụ cười ta hiểu rằng thu cũ Cúc vô tư rã cánh bên thềm Một bức thư đọc lại mấy trăm lần Không hiểu nổi lời chia tay định mệnh Nếu ta cũ miên về người vướng bận Bao lâu nỗi nhớ sẽ ngả màu? Cho ta về dạ chớ xót xa đau Gió chớ tung bụi mờ trên mắt lặng Cho ta về xoá mình trong quá vãng Để sớm mai cất bước lên đường Thư trả cho người hai chữ: bình yên!
-
VỚI BIỂN Đứng trước biển ta thành cô gái nhỏ Dẫu đã qua sương gió nửa đời người Về với biển ta làm muôn cánh gió Cởi hồn mình gội nắng gió trùng khơi Biển rộng rãi trước cuộc đời vô lối Cát nâng niu muôn dấu chân người Ta trở về của lòng ta nông nổi Hân hoan trước mặt biển cười vui Vẫn nợ sóng điều không thể nói Trước vô cùng độ lượng biển khơi Nỗi thực dụng của trái tim thiếu phụ Trước mênh mang dòng đời Thỉnh thoảng biển cũng cồn lên giận dữ Bao nhiêu nỗi đau sóng đánh tan rồi Sao vẫn mãi nỗi đau buồn thiếu phụ Để muôn đời thực dụng trước biển thôi
-
NGÀY ĐẦU CON TỚI LỚP Chú lợn nằm ngoan trên bàn học Đồng xu lạch cạch lắc lư nhiều Chú bé lom khom dòm trong góc Sách vở còn nguyên thơm giấc yêu Ô hay ta đã vào lớp một Khai giảng năm nay mới lần đầu Mẹ ôm ta bé hiền xinh xắn Dặn đi dặn lại đủ mọi điều Trường chưa quen lối ta ngần ngại Chạy dọc hành lang giao với nhau Mẹ dặn nghiêm trang đành đứng lại Rụt rè lại ngó trước nhìn sau Cô dắt bàn tay đưa vào lớp Liếc mẹ xong oà khóc chạy theo Cô hiền ôm ta cười âu yếm Sẽ quen thôi chỉ là lúc ban đầu Chợt nhớ lời mẹ ta căn dặn Làm con trai dũng cảm biết bao nhiêu Mai này nhất định thành bác sĩ Chăm sóc mẹ hiền lúc ốm đau Bây giờ quen lớp quen bạn mới Đã biết xung phong phát biểu bài Cô khen con giỏi... ô kìa mẹ Sao lại khóc nhè? ôi bó tay!
-
KHOẢNG CÁCH GẦN VÀ XA... Không thể xa hơn ngày mai đâu anh khi niềm tin đã cũ Vân tay mờ nhạt đường tình Bước chân cô đơn khẽ chạm vào phận số Sẽ chỉ đau thương không lẽ gì hơn Cũng có thể tại trái tim Khi căng đầy tự bắt mình rỉ máu Khi mỹ vị ái ân như bữa tiệc tràn trề gặp mùa bội thực Ta bỏ mặc nhau ở khoảnh khắc giao thừa Có thể sẽ nhanh hơn Nếu em tự ôm mình đun thời gian thành những món ăn tràn đầy tiếc nhớ Bếp sẽ nhanh tàn, ngày sẽ tràn lệ đổ Có dòng suối nào trôi sạch cạn nguồn cơn? Ta có thể sẽ yêu nhau hơn Khi mai này nhận thấy đã tiệt đường những hòn đảo cô đơn không tự mình vận động Có thể thù ghét nhau Nếu có loài hoa biết mình vẫn còn khát khao được sống Khi lìa bỏ một khu vườn cằn cỗi hoang sơ Những dự tính không ngờ Và em tin vào phận số Có thể sắp đến gần cũng có thể sẽ rơi vào vô cùng xa lộ Ta sẽ làm gì cho qua những ngày mai???
-
TRONG LÒNG HÀ NỘI Hà Nội nhịp sống nhanh như xé vải Khiến ta lẫn lộn mình... Chiều Hồ Tây ăn kem bằng tay trái Tay phải run run ghì chặt mùa đông Hà Nội chạy xe như không phanh Thả bâng khuâng về một chiều xưa cũ Đường Bà Triệu những hàng cây bé nhỏ Giao nhau âu yếm đợi chờ Tràng Tiền người và xe Chiếc kem cốm cuối cùng nhường nhau cười bẽn lẽn Rùa Hồ Gươm cũng chừng như bịn rịn Muốn một kiếp đời đen trắng cũng phù vân Xa hơn là đào thế Nhật Tân Hoa Ngọc Hà lả màu son phấn nhẹ Soi gương mặt nhau hồng như vừa chớm nẻ Những heo may dùng dằng của Xuân Hạ Thu Đông Em nghe chăng bản tình ca không tên Đưa ta về tháng năm Hà Nội những ngày dài đấu tranh đầy gian khó Mới thấy tình yêu và sự đợi chờ không bao giờ xưa cũ Dù qua đi vẫn nhớ - vẫn tự hào Hà Nội nhịp sống cuốn phăng đi tất cả mọi lo âu Vẫn thanh tân như ngày ta mười tám Vẫn dản dị áo dài - vẫn ngọt ngào sâu lắng Vẫn trường tồn - dáng đứng của ngàn năm! Ôi Thủ Đô của muôn vạn tấm lòng...
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.