Nguyen Nguyen
Thành viên-
Số bài viết
242 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Nguyen Nguyen
-
Vàng Anh một cái nhìn công bằng
chủ đề trả lời Nguyen Nguyen trong Tran le phuong Linh ở Nghiên cứu - Lý luận - Phê bình
................................................................................ .......... -
Vàng Anh một cái nhìn công bằng
chủ đề trả lời Nguyen Nguyen trong Tran le phuong Linh ở Nghiên cứu - Lý luận - Phê bình
.......... -
NHẬN DẠNG Một phút hồn nhiên ta cố tình nhận dạng Khi cuộc tình ta đã trót lỡ từ lâu Thảng đôi khi nhung nhớ phút ban đầu Ta vờ vĩnh gọi sầu lên mắt ướt Nắm bàn tay mà dường như giá buốt Ta biết mình vừa mới lại yêu thêm Từng phút qua đi bao giây phút êm đềm Đã quá đủ để giờ đành khuất lất Ta gán cho tình yêu một cái tôi quá thực Bức phù điêu cuộc sống đối hai màu Ta vội vàng, ta nông nổi, ta yêu Ta vồ vập để thấy nhiều đen bạc Nay ta đưa em trả về bờ bến khác Mà mong manh câu hát cuối mơ hồ Chợt thấy mình như một ánh sao khuya Lẫn lộn giữa muôn vì sao sáng Ta bỗng nhận ra mình hư vinh trong cuộc sống Bởi yêu nhiều bạc bẽo có gì đâu Cánh hoa thương yêu đâu chỉ có hai màu Mà ngào ngạt giữa muôn màu lộng lẫy Nay ta mang nỗi lòng còn thơ dại Thận trọng đi tìm hai chữ tình yêu May ra còn chút gì sót lại Nơi chốn xưa năm tháng đã tiêu điều
-
NỖI NIỀM CON... "...Giá như còn mẹ con còn tuổi thơ..." Câu hát ngày xưa đau đến tận bây giờ Tuổi thơ con là những chiều ngóng mẹ Chân chập chững một đời con thơ trẻ Mẹ kính yêu! mẹ đã lìa xa... Nhớ mẹ vô cùng con lại ngẫm thương cha Bao nhiêu năm trường nuôi con bằng nước mắt Gian bếp vắng đèn mồ hôi rơi xuống đất Cha vịn vào nỗi con mà đi... Những tháng ngày dài cha cực khổ sớm khuya Con còn dại đâu hay mình mất mát Chỉ đôi lúc con lặng nhìn lũ bạn Cha bế, mẹ bồng khoé mắt cứ rưng rưng Biết yêu quê mình từ lúc biết lớn khôn Vẫn mơ hồ trong tim một dáng hình của mẹ Mái tóc râu ngô ngọn khô ngọn chẻ Thèm một lời ru yếu đuối đến vô cùng Có ai hiểu mình bằng đêm tối dần buông Nỗi buồn nhỏ đậu trên vai nhè nhẹ Nhưng mỗi bình minh con biết mình sẽ trở nên mạnh mẽ Vì có mẹ linh thiêng luôn tồn tại trong lòng Nay cha đã về bên...mẹ có vui không? Nâng đôi tay cha gầy con nói với cha ngàn lời âu yếm Con bây giờ đã hiểu mình khôn lớn Thành đạt rồi sao cha bỗng ra đi? Tâm hương thay lời từ biệt phân ly Phảng phất đưa nỗi niềm con sâu nặng Con tiễn cha đi mùa đông không có nắng Trời bắt đầu bằng những trận mưa...
-
LÁ ĐỎ Em đã biết từ lâu tiếng yêu đầu tiên tâm hồn còn bỡ ngỡ Nên giang tay cố tìm một hơi thở đâu hay gió át mất rồi... Không níu nổi anh về... bao câu hát đành thôi Buông lơi cho chiều ngập ngừng thành kỷ niệm Em đa đoan giữa trăm ngàn nguỵ biện Có nguỵ biện nào là chân thực đâu anh? Chẳng ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông Chân lý mẹ muôn đời là bất diệt Sao trái tim vẫn ngàn lần mộng ước Thì anh cứ ra đi nhưng xin hãy quay về Bến bờ em mở rộng cánh ngây thơ Hoa sầu đông tím bầm đâu biết mình mỏi mệt Ngồi đan chiếc áo bạc màu ly biệt May chăng trả được cho người... Lá đã đỏ màu tim của những lứa đôi Rong rêu cuộc đời trước bậc thềm tan vỡ Biết đâu còn thấy mình ở đó Hoá thân thành loài lá đỏ ...tìm vui!
-
CHO TUỔI MÌNH... 28 rồi... nước mắt đã cạn khô Gặp chúng bạn đành giả vờ vui vẻ Năm tháng qua đi thời gian vô tình thế Chẳng cho ta ngoảnh lại dấu yêu đầu Ừ nghĩa là đã ly biệt từ lâu Ta giăng mắc mình nhịp cầu chưa trọn vẹn Sao lại hát lời gì như chim én Nhắn giùm ta đến tận cuối chân trời Biết lấy gì đắp đổi một ngày vui Gấp gió phong sương thổi đời mình bàng bạc Câu hát xưa bây giờ đành thất lạc Lẫn lộn lập lờ quá khứ với tương lai Tâm hồn còn non dại sao rã rượi hình hài? Ta khép chặt lòng mong đôi phút khoả khuây Gấp áo trẻ trung cất vào quá khứ Biết đâu một ngày thiên thần qua ngõ Trả cho mình tuổi vui...
-
DIỄN GIẢI Tất cả bắt đầu từ một cuộc kiếm tìm Ngày rong ruổi ước muốn trừu tượng ước mình được cầm tay hạnh phúc (đâu phải ai ai cũng có quyền được sống) Thế giới tự đã phân chia... Loài người xếp hàng lần lượt ra đi Điểm báo số người chết bằng những đám tang lạnh đầy khăn trắng Ai cũng phải chết một lần có người chết vì bạo bệnh cũng có người già đột ngột bỏ ra đi có cái chết đau thương dưới những bánh xe có em bé chết chìm trong biển nước... Nếu hỏi tôi chọn cái chết nào? Giữa thời loạn xin chọn về mình cái chết Chết oai hùng như Phan Đình Giót năm xưa Chết trẻ trung như chị Sáu... chết linh thiêng chết dưới bóng cờ Để độc lập muôn đời tồn tại Giữa thời bình nếu tôi phải chọn Xin chọn cho mình cái chết già nua Dẫu có bệnh cũng xin đừng chết trẻ Dẫu tật nguyền xin tâm hồn mạnh mẽ Sống dài lâu cho hết lẽ kiếp người Sống rộn ràng, sống phải thật vui tươi Để tìm thấy cuối con đường: Hạnh Phúc Nếu có già nua mắt mờ chân chậm Vẫn thấy cuộc đời là tặng vật trời ban Tất cả bắt đầu bằng những cuộc đấu tranh Với bệnh tật, thiên tai lũ lụt... Loài người đều ước mong mình được sống!
-
MỘT THỜI YÊU THƯƠNG ĐÃ QUA... "...Chồng người đánh giặc phương xa Chồng em ở nhà gà đá gãy chân..." Nghe câu thơ tưởng phải cười vỡ bụng Qua đôi lần lại chợt thấy nao nao Nghĩ phận mình cũng kiếp đời chồng vợ Muối mặn gừng cay ngẫm đã quá nhiều Vẫn biết trên đời đâu ai người hoàn hảo Dùng một tay gánh cả giang sơn Chồng em chỉ cần ngồi giặt áo Mà em thương chồng đôi mắt đã rưng rưng Tháng ngày đã qua ngắn ngủi vô cùng Phận làm vợ một đời em lận đận Tay gánh chồng con tay vươn ra cuộc sống Nắng mưa nào biết đến sức người... Chồng em nhẹ lòng bia rượu quen hơi Bài bạc thâu đêm mắt mờ râu rậm Những đồng tiền công mồ hôi lao động Qua bao ngày cực khổ bỗng bay vèo Và tình yêu dần cũng lặng lẽ bay theo Vợ con bây giờ thành người dưng nước lã Đường công danh nay lạnh lùng vắng vẻ Tỉ lệ nghịch với những sai lầm... Hứa hẹn nhiều hoá bỗng chông chênh Ngoảnh mặt giật mình đã qua mất một thời còn son trẻ Cay đắng quá nên giờ thành vô nghĩa Thôi cũng đành mặc kệ thương lấy mình nhiều hơn! Ta bây giờ chia hai nửa quan san Đêm tối ôm con ấm lòng người mẹ trẻ Đành rong rêu mình... cho qua đi một thời dâu bể Còn hơn có chồng mà cũng như không...
-
Cái này thuộc về bản chất của từng member. nếu như chuột nói thì phải chăng nguyennguyen tớ đây tự cho mình cái quyền post bậy bạ rồi sau đó lại nhờ admin hay anh thợ dọn dẹp? Ôi, đấy là diễn đàn của chúng ta chưa có quá nhiều người trồng cây, nếu không thì phải tuyển thêm cho Forum vài chục anh thợ để dọn cho mỏi tay, hoa mắt. Nói chung theo nguyennguyen mỗi người đều nên tự ý thức mục đích bài viết của mình. Nếu cảm thấy k phù hợp hoặc lam nham có thể tự mình xoá bỏ - đó cũng là một cách dọn cỏ đấy. Suy ra vẫn là vấn đề thuộc về số đông mà thôi...
-
Đặt vấn đề: Tôi tôn trọng Forum này như chính bản thân mình vậy! Chứng minh: Chính vì thế mà có thơ của mình post dự thi cũng hổng dám vote cho bản thân vì tâm niệm đó là một cuộc thi nghiêm túc. Vì Forum đột nhiên trở nên hoang tàn nên dẫu bận cũng cố gắng post vài bài để lấy lại không khí Kết luận: Thế thì tại sao lại có chuyện tôi sẽ là người ra đi ??? Phản hồi: Không hiểu nổi các thành viên khác nghĩ gì khi để Forum đầy cỏ dại như thế? Tương lai: Có nhiều người bắt tay vào dọn cỏ chăng hay chỉ có mỗi anh thợ, mỗi thành viên đều là một người thợ không đúng sao? hay là lại vấn đề cha chung không ai khóc? Đừng ích kỷ chớ!!!
-
TÔI LÀ... III 28 tuổi ừ thôi mình đã lớn Nên có vô tư cũng chỉ giả vờ Sao vẫn mãi sống kiếp mình cô độc Chẳng dám đèo bòng thêm một giấc mơ Ừ thì vậy...nghĩa là ta đang sợ Sợ tâm tư dễ dãi hoá sai lầm Sợ mỗi đêm về cánh cửa dẫu chặt then Vẫn giá lạnh dù cuộn mình chăn ấm Sẽ chẳng thể có ngày mai nếu ta không tự mình tìm kiếm Có thiên thần nào hơn chính bản thân ta? Ta bảo hộ ta từ trong lối sống Để hương dẫu thầm hương sẽ lại bay xa...
-
TÔI LÀ... II Những bông hoa sâu sắc lặng lẽ nở về đêm Thích khoe hương qua mỗi tối êm đềm Hoa càng đẹp lại càng nhiều cay đắng Dẫu vậy Vẫn mong khi ngày mai ló rạng Mặt trời soi nghiêm những nét ưu phiền Thì ta nhé xin hãy đừng khóc lặng Trải tim mình cho thế giới sầu thêm Những bông hoa lặng lẽ nở về đêm Vốn mang trong mình trải tim sỏi đá Tâm hồn cô đơn gữa dòng đời nghiệt ngã Ẩn mình... sau những bụi tầm gai Rồi ngày mai và cả những ngày mai Ta vẫn khoác trên mình chiếc áo hoài nghi như nàng Thuý Kiều quay về tìm lẽ sống Nếu thế gian mang trong mình chân thực Sự thực nào đưa ta đến gần nhau?
-
TÔI LÀ ... I Sớm thức giậy thấy mình còn bé bỏng Mơ một thời vô âu vô lo Sẽ tan thôi chỉ là trong phút chốc Chẳng răng long...ta bỗng thấy mình già Bao suy nghĩ về ngày mai vẫn thế Mỗi ngày qua đi đều giống như nhau Ta lạc mình vào lẽ đời dâu bể Có hay đâu thế giới vốn muôn màu Bao chữ A lại dường như là Á Một đường xuyên ngang bỗng hoá lại còng lưng Ta vô niệm giữa dòng đời hối hả Những phút bay lên nay sao bỗng lưng chừng Đành ôm hận ngàn năm mình phận nữ Dẫu thanh cao cũng dễ vỡ mà thôi Dù bay xa đến tít tận chân trời Thì cũng chỉ... chao ôi mình nặng nợ Nay ta ôm mộng đời còn dang dở Gác tâm tư tìm chốn ấy vô thường Biết đâu tìm thấy mình ở đó Tay bế tay bồng...vẫn nguyên kẻ cô đơn
-
TƯƠNG PHẢN Số phận thôi đã lỡ Níu kéo cũng bằng thừa Mình bây giờ...gương vỡ Còn gì mà ước mơ Đành ngủ yên giấc mộng Sống cho qua mỗi ngày Ép tim mình thật chặt Để tìm một vận may Bao toan tính lâu ngày Ngủ vùi quên trong tủ Quên dần âm điệu nhớ Nhớ qua ngày đã quên Dường như bỗng...không tên Dường như mình vẫn dại Biết yêu là khổ ải Sao chết vẫn thèm yêu
-
VÔ NGHĨA Mỗi tháng qua đi dẫu thừa dẫu thiếu Vẫn đủ đầy một năm Sao tình yêu anh dành cho em Mười hai tháng chẳng tháng nào trọn vẹn Mà cuối năm bất chợt hoá dư thừa Nên mỗi độ xuân về đứng tựa cửa nhìn mưa Thấy những khoảnh khắc qua đi đều là ngày ... vô nghĩa!
-
Thư gửi bình yên
chủ đề trả lời Nguyen Nguyen trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Theo tôi, món quà của khổ đau không gì khác hơn là THỜI GIAN, phải chờ đợi, phải tiếp tục sống, phải kiên trì, đó không phải là cam chịu, mà là sự dưỡng thương, phải chờ vết thương lành lại, không được manh động... Nếu bạn sửa thơ lạc mạch, sẽ mất cái hay của bài thơ đi. -
Thư gửi bình yên
chủ đề trả lời Nguyen Nguyen trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Khi một tình yêu vừa mới qua đi, không lẽ nào ta đã vội chạy cuống đi tìm một tình yêu khác để lấp chỗ trống. Không đâu, chờ dợi một tình yêu mới khi vết thương cũ vẫn còn quả là một điều khó khăn. Thậm chí khi tình yêu mới đến thì ta đã sẵn sàng đón nhận chăng, hay vẫn như con chim sợ cành cong không dám đậu... Chờ một ngày... Khi cánh cửa trái tim ngập ngừng hé mở Nắng sẽ tràn đầy từng cung bậc tình yêu! -
ĐÔI ĐIỀU VỀ CUỘC SỐNG Những điều nhận ra mỗi ngày mỗi khác Như trẻ thơ ta mới biết mỉm cười Khi tình yêu tìm về chạm khẽ vào nôi Giây phút ấy ta thấy mình lớn dậy Nỗi buồn cũng có khi lộng lẫy Chỉ niềm vui chưa chắc đã vẹn nguyên Lúc trái tim chất chứa những ưu phiền Là phút ta biết mình tồn tại Đường đời còn xa mãi... Như màu xanh dẫu có úa tàn Như cuộc tình nhiều lúc có ly tan Ta vẫn sống dẫu ngàn đời dâu bể Ta miệt mài như chú ong chăm chỉ Sẽ nhận về đầy đủ niềm vui Cuộc sống ngàn năm chăng hề ngưng nghỉ Ta tận hiến ta cả khi đã chết rồi!
-
KIẾP ĐỜI MÊ MẢI Và con chim thôi không quay về làm tổ Ngày theo nỗi buồn bay đi hoang mang Ta thẫn thờ nhẩm nhi...lãi lỗ Trên những tàn cây hoa lá đã rũ vàng Tháng chín dư hai tung mình qua cánh cửa Báo hiệu một mùa đông sắp sang Nghe giá lạnh âm trầm theo hơi thở Lửa nhà ai thiêu đốt cả linh hồn Ta bước cúi đầu nhẩn nha ngẫm nghĩ Liệu có về kịp không? Con tàu mang ước hẹn ngày đêm chẳng hề ngưng nghỉ Trượt bánh lao xuống dốc lòng... Đành mặc kệ cho mọi vật rơi tự do ngoài toan tính Vô định ý niệm thời gian những linh hồn khô cạn tìm về chấn vấn bản ngã mình Kìa bông hoa vừa chớm nở giữa khoảnh khắc thông minh Nhìn ta như hối tiếc...? Những ngày lo âu toan tính Cứ dài dần theo nếp nhăn trên mặt Bỏ lại thanh xuân tủi thân nằm khóc lo sợ mình trắng tay... Một cuộc tình đong đếm được lâu nay ngủ vùi quên trong túi Giật mình ta quay về rất vội Đâu hay người đợi chờ đã cất bước ra đi Lời hứa rêu phong treo trên vách xuân thì Không chờ nổi mùa xuân đành lỡ hẹn Những con chim biết bay về phương Nam tránh rét Sao chỉ ta một mình hăm hở đón đông sang???
-
Mắt cỏ
chủ đề trả lời Nguyen Nguyen trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Tôi thấy bài này cũng tạm được, tuy nhiên vẫn chưa có gì suất sắc lắm. Mà hình như diễn đàn của chúng ta nhảy vô toàn người mới tham gia bình thơ. Những kỳ cựu phê bình thơ đi đâu hết rồi ta? -
Thư gửi bình yên
chủ đề trả lời Nguyen Nguyen trong Thợ Làm Vườn ở Lưu trữ: Cuộc thi thơ online trên thotre.com
Ừ, đọc đi đọc lại thấy hình như cũng có vấn đề, bài thơ hơi dài thì phải -
NGƯỜI BỊ BỎ QUÊN Trên thế giới Ai ai cũng nói chuyện yêu đương Suốt ngày, suốt đêm chẳng hề ngưng nghỉ Từ diễn đàn thơ văn đến trào lưu thẩm mỹ Phục vụ tiêu đề tình yêu 24/24h Em Cô gái mù tật nguyền cô đơn biết bao nhiêu Có thể ao ước về tình yêu không nhỉ? Em đã mơ xa xôi về những điều như thế Khi anh đến tìm hoàng tử của đời em Những mặc cảm đời thường chẳng có trong giấc mơ em Bên cạnh anh em hoàn toàn xứng đáng Ôi hạnh phúc như bình minh loé sáng Cảm nhận lớn lao bằng ánh mắt của tâm hồn Khi em đi dọc những con đường Thầm mơ ước được tay người cầm nắm Những ánh sáng thắp lên từ niềm hy vọng Em đã nhìn, đã thấy... cõi trần gian Những giấc mơ thật nhiều cất trong vòm ngực em Thế giới trong em tất cả đều là giấc mơ ban đêm chứa đầy tinh tú Em- nhân vật được yêu thương che chở Anh- người độc tôn vĩnh cửu của mọi nội dung được sáng tạo thần kỳ Đôi khi ước mình đừng mở mắt Khi em nhắm mắt - bóng tối, mở mắt ra vẫn là bóng tối Nhưng bóng tối của hai tâm hồn, hai trạng thái khác nhau Nhắm mắt em thấy mình bay lên bằng chiếc thảm mộng mơ với đôi cánh tay tình yêu nâng đỡ Mở mắt em cô gái mù tật nguyền loanh quanh trước cửa cuộc đời mình Tất cả dường như tan vỡ Trái đất vẫn quay Thế giới vẫn vận hành bằng triệu triệu tình yêu đôi lứa Ai ai cũng nói chuyện tình yêu dẫu còn đang dang dở Cớ sao em một mình Câm lặng... Nước mắt rơi!
-
NỖI BUỒN Tặng cho ta Sáng nay nhung nhớ lại tràn đầy Theo gió êm đềm những sớm mai Em sợ tâm hồn em lay động Một tấm tình thương gửi đến ai... Liễu rủ chiều buông lòng vướng bận Đời tư san sẻ với cỏ cây Mang chút muộn phiền trong sương khói Thả bồng bềnh trên những lá khoai Buồn ơi sao đến làm chi nữa Hay sợ lòng thôi cũng nhạt phai Ôi nỗi niềm riêng còn chưa dứt Thu sang lòng cũng hoá heo may...
-
VÔ ĐỀ Đêm nay Chỉ có mình ta Ta và chiếc bóng thành ra cuộc đời Đứng, ngồi ta - bóng đơn côi Ta cùng cái bóng thành đôi độc hành Bóng một mình Ta cũng một mình Ta và bóng của chính mình ...Mình ta!
-
VÔ ĐỀ Chiều muộn Em đi ngang qua đôi mắt tôi nhìn Tôi chuyển động... Cỏ bình thường Mặt hồ bình thường Bao chiếc lá vàng vẫn rơi Bao dòng đời vẫn trôi Và mặt đất vẫn trầm mình lặng lẽ Em ngang qua tôi ánh mắt bình thản thế Sao chỉ mình tôi say... ?
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.