Jump to content

Nguyen Nguyen

Thành viên
  • Số bài viết

    242
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi Nguyen Nguyen

  1. Tặng vanhong bài thơ nho nhỏ, chúc chị bình an! RU TÌNH Ngủ đi nhé ơi cơn gió buổi chiều Khi phiêu diêu sợ mình thất lạc Ngủ đi hỡi những vầng trăng bạc Trong đêm lơ đãng cuối chân trời Ngủ đi một nỗi yêu người Ru tình để lại một đời đắm say Ngủ đi Giấc ngủ đêm nay vẹn tròn hơi thở... Ta nuông chiều một bàn tay để hiểu tình yêu xa vời không nắm bắt Ta nuông chiều nhau từ trong giấc mộng Để thấy đời còn nỗi gạn đục khơi trong Ngủ đi ơi giấc ngủ ngàn năm Tình yêu nảy mầm trong xa xôi mộng mị Tiếng ru suốt mấy ngàn năm tiếng đời dâu bể Qua cơn mê tay với tay chìm...
  2. Đọc thơ của anh rất hay nên Nguyen Nguyen có vài dòng hoạ lại bài thơ của anh, mong được hỏi hỏi ở anh những cảm xúc trong thơ. GỬI NGƯỜI ANH XA... Những cánh đồng vàng ruộm chiều nay Giọt mồ hôi còn đầm đìa trên nhánh lúa Ta thả gió cho hạt căng dòng sữa Đón xuân sang no ấm mùa mùa Bàn tay dãi dầu cực khổ nắng mưa Qua bao vụ vẫn ấm mùa xuân đến Anh nghe chăng giữa buổi chiều xao xuyến Ruộng quê ta vui hát khúc ca mùa Em dặn lòng qua cơn nắng ban trưa Đón anh về trong vàng tơ mùa gặt Những khóm lúa đãi vàng công người tất bật Sông nhuộm phù sa se sắt những thăng trầm Anh có nghe đồng vang vọng khúc ngàn năm Một đời ruộng mạ vẫn nghe lòng thương nhớ Xin hẹn mùa xuân én về xây tổ Ta xây đời giữa mùa vụ quê ta
  3. CON ĐƯỜNG CAO NGUYÊN Con đường héo trái thông già Dốc ôm thung lũng nằm nghe cao nguyên bồi hồi tưởng nhớ Ngỡ gặp lại dáng em bên đồi thông hai mộ Đà Lạt diệu kỳ thắp trái tim yêu Quăng gió rung ruông chuông lặng buổi chiều Thiền Viện Trúc Lâm âm trầm suy tưởng Ai mang mộng mơ thả lên đồi thầm lặng Rơi xuống cuối miền thung lũng tình yêu Con đường đại ngàn tím cánh phiêu diêu Loài phượng như chút tình mỏng mảnh Ghé Lâm Viên một chiều mưa xa lắm Ngỡ như mình vừa mới hôm qua Con đường thơm trái thông tương tư Ta hái tặng dòng người chưa quen biết Thổi hy hữu vào sâu trong tiềm thức Mơ gặp lại người giữa chốn thần tiên Bên Hồ Xuân Hương đem thả hết ưu phiền Mà sương khói ám ảnh... Chiều ơi đừng trôi nữa Xa Đà Lạt với nỗi niềm thương nhớ Mang treo bồi hồi trên những nhánh thông non
  4. TÔI QUAY VỀ Đó là những ngày trời không mưa không hanh Tôi quay về tìm thi hài tuổi thơ hai mười năm trước Đó là những ngày tôi gặp lại mình trong giấc mơ bội bạc Bên gốc bàng mùa thu chôn dấu ước mơ mình Tôi hồi hộp Bước qua miền phiêu linh Đôi chân như ru êm để rồi thấy mình thất lạc Tương lai gạ gẫm những nền tảng bình yên yêu đương và thác loạn Chờ gì thanh xuân...??? Tôi bước đi và khẽ ngại ngần Những chiếc lá mùa thu mang tên muộn màng đột rơi xuống đất Những ngón tay đan nhau thiếu chút gì ràng buộc Rơi bình yên xuống phút niệm từ Tôi đau đớn tôi Thể xác và tinh thần như khối cầu hình tròn khởi về vũ trụ Quay cuồng trong vạn vạn đam mê bắt đầu tan vỡ Có chi một loài hoa đỏ rực giữa mùa thu? Nước mắt mẹ theo tôi đến bây giờ Nỗi buồn cha ngập ngừng bên cạnh tôi thủa nhỏ Có đâu là chiếc roi tre Cho tôi biết mình còn đầy tiếc nhớ Còn dấu yêu sâu tận lẽ tâm hồn Còn thấy mình buồn khi qua mỗi hoàng hôn Thấy nhớ thương một mái trường thơ ấu Còn nước mắt như còn ngàn giọt máu Cho mình lớn lên... Tôi thấy mình băng qua những miền đêm Bỏ qua không khát khao không niềm tin vui không đầy đủ Chỉ tuổi thơ ậc đầy trong trí nhớ Miên man... Tôi gặp lại tháng năm ơi dịu hiền Bằng vai áo mẹ bạc màu nắng gió Bằng nụ cười cha tháng năm dài bồi lở Nuôi con quên tháng quên ngày Nên bỗng thẹn khi qua thời tuổi trẻ Trả nợ cả đời không hết được bao dung Tôi quay về để thấy đã lớn khôn Xóa kỷ niệm để vun bồi kỷ niệm...
  5. TA VÔ HÌNH Cơn mưa chiều mang nỗi nhớ vào đêm Chở xác xơ hình hài thành phố Những cao ốc bốn chân chạy qua nức nở Dấu yêu vào lòng Ta thương cánh chuồn chuồn Một ngày mưa bên bờ ao nằm khóc Cánh rã kiếp đời mải mê lầm lạc Bay đi tìm đôi... Và lời ca ta trót cất lên rồi Qua đắm say tình yêu không ở lại Qua tin - yêu chỉ hoài nghi còn mãi Hạnh phúc và chiêm bao? Đôi cánh nâu ôi đôi cánh màu nâu Loài ong nhỏ vẫn miệt mài xây tổ Tự thẹn với lòng qua bao nhiêu giông gió Vẫn mông lung trước một ngã ba đường Và biết không khi thành phố tan tầm Giữa dòng người ngược xuôi tìm về tổ ấm Ta giật mình tìm ta trong mênh mông xa vắng Chợt thấy ta vô hình ngay giữa chính tim ta
  6. VÙNG KỶ NIỆM Cơn mưa xưa cõng gió về miền hoang lạnh Mênh mang con đường ổ gà Dặt dẹo bước chân thiên thần gãy cánh Miền đông... Ta thả sợi tơ chùng cho hoang phế tháng năm Gục đầu thưa thốt Mưa chưa rơi mái nhà đã giột Cứ xới tung kỷ niệm một thời Lời ru: "chuồn chuồn cắn rốn biết bơi Ngọt ngào đi qua này là nông nổi Suýt nữa thì em tôi chết đuối Giữa ao bèo câu hát lại ầu ơi!" Miền đông ngang qua tôi Sập sập bước chân lũ cuốn theo về Trẻ con thì cười, mẹ cha ngồi khóc Gió cuốn góc mái nhà thờ đổ Nằm trơ hoác nhìn bong bóng đùa vui Miền đông... Tôi yêu người trong trí nhớ của tôi Dãy đám cỏ gà áo dày tưng tức Tôi đi ngang qua này hư này thực Nên thân dạn dày Tôi đi qua tôi miền đông giờ xa ngái Thả chú cá rô gửi lại ao bèo Cho những ngày tôi giật mình ngoái lại Mưa cõng gió về ngày đã vội xanh rêu...
  7. NHỮNG ĐỐI LẬP Sao không phải là mùa thu oi bức Mùa hè heo may tràn ngập những nẻo đường Sao không phải là mùa xuân giá buốt Đông sang hoa đào nở rộ muôn phương Những nghịch lý đời thường ta vẫn gặp Cuộc đời đâu chỉ toàn là hạnh phúc Qua đắng cay ta mới trưởng thành hơn Lội đi tìm một chân lý bình thường Thấy đời trở nên vô cùng chật hẹp Đắng Cay thường cõng trên lưng Mật Ngọt Và Hạnh Phúc luôn mang trong mình Khổ Đau Quay về trọng điểm ban đầu Những đối lập ẩn trong lòng sự thật Khi chấp nhận Bình Yên trong Thử Thách Nghĩa là ta đã thật sự lớn khôn...
  8. DÒNG SÔNG TUỔI THƠ Một dòng sông trong thơ tôi Bốn mùa lộng gió Sông giang rộng mình xanh trong và yên tĩnh Những khóm lúa non dập dềnh theo mùa nước nổi Tràn vào kỷ niệm buồn vui Một dòng sông trong thơ tôi Sóng vỗ những nhịp đập nhẹ nhàng Tự tình bằng lời núi cao thăm thẳm Năm tháng trôi qua sông dài rộng lắm Gợi chi ký ức một thời... Một dòng sông tôi đã lớn khôn rồi Mỗi khi u sầu tìm về soi mình trên mặt nước May mà còn nước mắt Cho mình biết đau... Và dòng sông bình dị thủa ban đầu Ám ảnh trong tôi những ngày yêu và nhớ Mỗi lần ghé thăm ngỡ mình còn ở đó Một thời tóc tém ngu ngơ... Ôi dòng sông say đắm ở trong thơ Trăn trở suy tư bằng cồn cào nhịp sóng Lỡ mai này tôi ngủ yên trong lòng đất Sông có khi nào tưởng nhớ chi tôi?
  9. XUÂN NHANH Đón hơn hai mươi xuân vẫn ngỡ mình trẻ lắm Chiếc gương thời gian soi mãi thành quen Mỗi độ xuân qua cứ ngỡ rất êm đềm Tiễn tuổi vô tâm đi vào dĩ vãng Tôi giao thừa tôi bồi hồi hóa thẹn Vết thời gian lưu lại cuối đuôi mày Bàn tay mỏi những ngày dài vướng bận Xuân qua rồi mà ngỡ vẫn đôi mươi Xuân nhanh như vó ngựa Một cành mai lại nở rồi tàn Giật mình vội cảm ơn số phận Qua hai mươi rồi môi mắt vẫn còn son Thôi mong xuân xin hãy chầm chậm nhé Cho tôi ngừng những giây phút gian chuân Để kịp tận hưởng phút giây mình tuổi trẻ Ngộ nhỡ mãi này xuân héo với thời gian
  10. ĐIỀU CÒN LẠI Sao lại cô đơn đi giữa những buổi chiều? Đầy hoa và nắng Những tự ti rơi vào thầm lặng Lặn nỗi khát khao Sao cứ bảo yêu nhiều giờ có được bao nhiêu? Không đếm nổi những lần yêu cảm tính Ơi một nửa trái tim giờ xa lạ lắm Ở khoảnh khắc nào trong tháng và năm Sao cứ dằng dặc nhớ và tìm? Ngôi sao nhỏ nào là em tay cầm lấp lánh Tôi đi tìm giữa cuộc đời vô tận Một ngôi sao cho riêng trái tim tôi Em ở đâu? Ơi ngôi sao bí ẩn kia ơi! Bức tranh thời gian đã bôi màu rêu phủ Tôi đã đi qua nửa đời người sương gió Vẫn mơ về chút tình của em Em là ngôi sao nào??? trong thế giới màn đêm Mà mộng ảo vẫn nhấn chìm mộng ảo...
  11. DỰ CẢM Hết rồi Con đường xưa giờ xa lạ quá Lá thôi rơi góc phố chợt âm thầm Một cơn mưa ồn ào nỗi nhớ Thêm dấu yêu nào cho đỡ mênh mông Con đường xưa không tên Qua trận gió uy phong, qua cơn mưa trễ nải Không thể nói lời yêu là mãi mãi Ai mơ hồ đem dấu mặt vào thơ Hết rồi Cả hương tóc cũng vội ngủ mơ Tự xoắn vào mình chòng chành hư ảo Cơn giông đi qua dư âm cảnh báo Cơn giông xa... Chỉ một đốm lửa đốt cháy chiều thành tro Hay đốt cháy một đời đầy tủi cực Sau những đam mê vuột qua tiềm thức Có bao giờ ta quay quắt nhớ về nhau Hết rồi Những con tem yêu cũng đã vội chuyển màu...
  12. TỐNG BIỆT Mây ở đâu? nắng ở đâu? Cho con đường nhỏ gió hiu hiu buồn Đường xưa giờ đã thay tên Vấn vương còn chút muộn phiền lá rơi Thư xưa trả lại cho người Đốt thành sợi khói ngập trời tàn tro!
  13. XIN NGƯỜI... Đừng xáo động tôi hỡi người yêu Mưa đã ngơi cơn, nắng đã chiều Ai làm nỗi nhớ băng qua núi Rớt xuống lòng tôi một cánh diều Đừng thả vào tôi lửa thời gian Xuân có mênh mang cũng úa tàn Tôi làm sao gạn, làm sao vớt Nỗi niềm từ ấy vốn đa mang Lẳng lặng đi con đường tôi lựa chọn Xin người nhường một lối nhỏ mồ côi Để dẫu lặng tôi cũng tìm thấy được Một trái tim đã héo khô rồi Đừng thả vào tôi đôi mắt người Cho tôi mơ mộng những xa xôi Xin người nhẹ bước vườn tôi dạo Đừng động hồn tôi chớ nói cười Xin đừng vội nói tiếng yêu tôi...
  14. NỖI NHỚ...NOEN Không thể gửi nến lên trời Đành ở lại nhìn màn đêm co duỗi Cái búng tay mệt mỏi trượt đêm Noen Cafe đen nỗi nhớ hình mặt người yêu cũ Cơn gió lạnh nằm ngang nhớ gì hơi thở ồn ào ồn ào Tôi đứng trước cổng nhà thờ Xòe tay bật lửa Cô bé bán diêm xưa ấm áp một nụ cười khi bình yên về qua khung cửa Hoa hồng giăng trên dây thép hàng rào Hạnh phúc và chiêm bao Băng qua số phận Những con đường Noen Tình yêu và sự khẩn cầu trước chúa Nếu con làm trái tim người nức nở Xin chúa nhân từ biến tội lỗi thành diêm để lóe sáng kiếp đời đầy ý nghĩa Dẫu lụi tàn trong những câu chuyện cổ Vẫn đêm đêm trăn trở kiếp con người Noen Noen Toàn những nỗi nhớ hình mặt người Thân thuộc và xa lạ Thiên đường và chúa Em và anh!
  15. Một ngày như trăm ngàn ngày khác. Sáng thức dậy ngáp ngắn ngáp dài, làm các thể thức cần thiết rồi đi làm. Đến công ty bắt đầu ngồi vào máy tính, làm việc và làm việc cho đến khi mệt rã rời, buông mình xuống chiếc ghế tựa mới bắt đầu ...thở. Đôi khi nghĩ dường như mình như là công cụ của chính bản thân mình vậy, làm việc không có điểm dừng, không có sự ngơi nghỉ mà chỉ toàn là mệnh lệnh, khô khan và buồn chán. Tôi bỏ quên chính tôi trong khái niệm thương trường nghiệt ngã, chạy trên một con dốc, càng lên cao càng thẳng đứng. Đến khi nào tôi mới biết dừng lại hả tôi ơi? Đến bao giờ mọi người xung quanh mới thoả mãn những kỳ vọng về tôi, trả cho tôi những phút giây thật đúng là mình, trả cho tôi cả một thời Thanh Xuân tươi đẹp. Hôm trước in mấy bài thơ về nhà đọc liền bị cô em nhắc nhở: Em thấy chị dạo này hình như toàn thơ với thẩn, đừng học thói mơ mộng của mấy cô thiếu nữ, chị là ai chị phải hiểu chứ! Im lặng quen rồi, nên khi nghe nói vậy, mình chỉ còn biết thở dài, ngồi bên cửa sổ nhìn lên bầu trời sầm sập tối, mắt hình như có cái gì vương vấn. May thay vẫn còn nước mắt để thấy mình thật đúng là mình. Khi nãy ngồi nói chuyện với đối tác hơn tuổi mình nhưng lại gọi mình bằng chị. Nguyên bảo: Em thấy chị là con người rất hạnh phúc, lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, lúc nào cũng lịch thiệp và tao nhã, em rất hâm mộ. Cười và im lặng...biết phải nói sao bây giờ hả tôi ơi? Ừ thì nguyên ạ! chị đúng là hạnh phúc lắm, hạnh phúc chết đi được, phải hạnh phúc chứ! Mà nếu có đau khổ thì cũng nỡ lòng nào trút lên những người xung quanh... Đành mang trái tim thả nổi trên mạng cho những người không quen biết đọc, vài dòng an ủi của những người không quen biết hồi âm lại cũng thấy được an ủi thêm phần nào, có khi lại được bình yên đôi phút hay chăng??? Mang tâm trạng này mà đối diện với cha mẹ thì sợ là không ổn rồi, công cụ của tôi ơi!
  16. Nguyen nguyen kia là bậc tiền tiền bối, em hỏng dám đụng hàng. Vả lại thơ em chỉ là vụng về nên đứng trước các bậc tiền bối thật vô cùng ngưỡng mộ. Hì...
  17. XÁC TÍN GIỮA RỪNG LẠNH Trơ vơ giữa rừng Người đàn ông trung niên và ngôi nhà tranh bé nhỏ Nghèo nàn xơ xác Gió thốc từ mái nhà quanh năm mưa giột Buồn hiu... Tôi đến thăm ông vào một buổi chiều Người đàn ông giữa mùa đông trong nhà không có gì để ấm Hơ tay bên bếp lửa tàn Ông thì thầm bằng giọng điệu bâng khuâng "Tôi đã từng đi qua thời chiến tranh Bạn bè xưa bây giờ người còn kẻ mất Một thời sát vai chung lưng đấu cật Chia nhau từng hạt muối củ khoai" Lạnh quá! Tôi so vai Đôi mắt ông nồng nàn như có lửa "Tôi cũng có một thời để nhớ Có vợ, có con chung mái ấm gia đình Vợ tôi quanh năm cày đồng tuốt lúa Con học trường làng bím tóc nhỏ xinh xinh" Gió thổi như tốc mái nhà Giọng ông trầm át cả cơn giông Những hồi ức chảy tràn trên gương mặt "Tôi đã từng qua ngàn sông trăm bến Chẳng thấy nơi nào đẹp như ở quê hương Nơi tuổi thơ tôi những tháng ngày cơ cực Lớn lên không biết phố biết phường Tuy vậy mà tình yêu khôn xiết Nghĩa xóm tình làng ấm áp bình yên Qua chiến trận tôi thành người tay trắng Địch càn...tôi mất vợ mất con" Tiếng nói chừng như nghẹn lại Rồi ông cười bâng khuâng "ừ! vậy đó hơn hai mươi năm trước Tôi bây giờ thành người lính kiểm lâm Canh gác cho cánh rừng trẻ mãi Chờ ngày hội ngộ với non sông" Tiếng nói giữa bốn bề lồng lộng Tôi xòa tay cho nước mắt lưng tròng Tôi đã nhầm Khi cứ tưởng người đàn ông với căn nhà không có gì để ấm! Mà vẫn bình yên đi qua những mùa đông
  18. Rain ra tay đi cho máu, vắng những người như Rain chẳng phải buồn lắm sao??? Anh Thợ bịt mắt lại mà ngó xem nguyen nguyen này quậy tung thotre, lúc đó chớ trách nguyen nguyen quá đà nhé! Ai muốn quậy có trình độ thì nhào zô đê!!!
  19. Thơ trẻ dạo này kỳ cục zậy? buồn hiu như vừa trải qua chiến trận, tích tắc...tích tắc...Nghe rõ cả tiếng đồng hồ kêu kia đấy!
  20. NHỮNG SUY LUẬN (Gửi Thủy còi) Ngốc! Chiều tao trèo lên mái nhà Suýt nữa thì trượt ngã Hà Nội vào thu buồn thế Siêu thị vắng bóng người Đứng trên mái nhà chung cư cao vòi vọi Thấy những điều chưa bao giờ thấy Con người dưới mặt đất khô như ngói cứ đi và đi Nếu bây giờ tao lẳng một tảng đá xuống dưới Sẽ sảy ra điều gì? Hôm qua đứng trên mái nhà tao ngộ ra một điều Nếu tảng đá rơi xuống đầu ai đó họ chết đi Ấy là số phận! Hôm nay thêm một cách nhìn nhận Mày biết không? những người thoát chết Nghĩa là họ đã có sự đón đầu Bằng cách đội cho mình chiếc mũ bảo hiểm Hiểu không mày? đôi khi trong cuộc sống Cần bắt đầu với những đớn đau Cũng giống như ta chích ngừa bệnh tật Trời vào thu mùa này chắc không có bão Nhưng biết đâu...??? Ở trên cao Tao hơi sợ Xuống nhé!
  21. TÔI TRONG THẾ GIỚI Tôi dằn dữ ước mơ mình héo hắt Khi màn đêm buông xuống ô cửa lầm than... đời lấm bụi Tôi giặt giũ mình cho ngày qua rất vội Rồi rong ri lời sám hối êm đềm Tôi nhặt nhạnh mình đi qua những tháng năm và con đường và hoa và cỏ lạ Phía riêng tôi giờ xa lạ quá Ai đem dấu mất nụ cười Ấp áp vầng mặt trời nứt nẻ đôi môi Đang khô cạn như đất ngày hạn hán Những đam mê quằn quại tìm về hình như thiếu điều gì linh thiêng lắm... Hình như là tình yêu!!! Tôi phơi mình đi qua những buổi chiều Mà đêm tối vẫn ướt đầm gối mỏng Như cơn gió hanh khô sợ gì... chừng ngại ngần chi lắm Sao không vồ vập tôi? Tôi mặc màu áo trắng Hai vai mỏi mệt chặng đời Vì thế giới cần có tôi trong đời Cho đa dạng những sắc màu đen bạc Vì thế giới cần người cười kẻ khóc Cần-đau-tôi cho lặng phút cười vui...
  22. VÔ ĐỀ Ta mơ một giấc mơ...cười Cho kẻ ở lại tiễn người xa xôi Ngại chi gió khẽ buông trôi Than chi mưa đổ để trời sầu thêm Bán chi một mảnh tình chung Cho ta vắt vẻo nỗi lòng hẩm hiu Ta giờ tan gió trong nhau Tan mưa trong nắng tan ngày vào đêm Đường giờ thưa thớt tơ duyên Thương chi một chút sương đêm rã rời Buồn chi một giấc mơ cười Vui chi một nỗi Buồn rơi lạnh lùng...
  23. ĐIỆU BUỒN Người vui chăng? khi nhìn ta đứng khóc Mênh mông không một dấu chân người Người khuyến mại dùm ta dòng nước mắt Treo nỗi buồn lơ lửng ở đầu môi Người hay không? chỉ mình ta chờ đợi Con đường xưa cằn cỗi bước ta về Mưa sám hối cho ta ngày bước vội Mang nỗi niềm gục ngã một triền đê Đền đình rêu phủ Lời gì tiếc nhớ Cây đa gục đầu nhân tình thế sự Nằm trơ trong cơn mưa Rễu rã mình một giấc mơ chế ngự Đính trên mai rùa... Vội vàng chi? Ta đem cấy mạ non để gặt về tay trắng Trông mong chi? Hàng mi lay nhịp lặng lẽ u sầu Xin hãy trả cho ta về điểm sáng Phút giây đầu chưa trao gửi về nhau
  24. Tặng Trọng Trường bài thơ này, cùng đọc và cùng suy ngẫm nhé: TÔI TRONG THẾ GIỚI Tôi dằn dữ ước mơ mình héo hắt Khi màn đêm buông xuống ô cửa lầm than... đời lấm bụi Tôi giặt giũ mình cho ngày qua rất vội Rồi rong ri lời sám hối êm đềm Tôi nhặt nhạnh mình đi qua những tháng năm và con đường và hoa và cỏ lạ Phía riêng tôi giờ xa lạ quá Ai đem dấu mất nụ cười Ấp áp vầng mặt trời nứt nẻ đôi môi Đang khô cạn như đất ngày hạn hán Những đam mê quằn quại tìm về hình như thiếu điều gì linh thiêng lắm... Hình như là tình yêu!!! Tôi phơi mình đi qua những buổi chiều Mà đêm tối vẫn ướt đầm gối mỏng Như cơn gió hanh khô sợ gì... chừng ngại ngần chi lắm Sao không vồ vập tôi? Tôi mặc màu áo trắng Hai vai mỏi mệt chặng đời Vì thế giới cần có tôi trong đời Cho đa dạng những sắc màu đen bạc Vì thế giới cần người cười kẻ khóc Cần-đau-tôi cho lặng phút cười vui...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...