mysunlight
-
Số bài viết
65 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi mysunlight
-
-
BÔNG HOA CỦA TÔI
Ôi bông hoa
từ trên trời ?
từ dưới đất ?
chaúng ai biết
tôi biết
hôm đó khi tôi thức dậy nó mọc trên ngực tôi
nơi trái tim – nó cắm rễ và ăn sâu lên trí óc
đau
buốt
nhưng nó là bông hoa chưa bao giờ có trên đời
chỉ một cách duy nhất
trong đỏ
như máu tôi và màu mắt tôi
và nó mang hình trái tim
- Của tôi ! Của tôi !
tôi hét lên như thế
nhưng chẳng ai thèm nghe
Mặc kệ !
bông hoa cười mỉa mai
tỏa sáng trên ngực ấm trong lớp áo rách tả tơi .
10h25’/24/02/2005
-
THỜI GIAN
Hôm nay
là ngày mai của hôm qua
là hôm qua của ngày mai
Ngày mai
là hôm qua của ngày kia
Ngày kia
là ngày mai của ngày mai
là hôm qua của ngày kìa
-Nhàm chán !- Tôi nói thế
chẳng ai nói gì
Ngày mai cũng như hôm nay
Hôm qua cũng như hôm kia
Cuộc đời vẫn thế - đếm mãi một con số 0
Ngẩng đầu hỏi chiếc lá rơi từ cây xuống trời:-Tại sao ?
Lá bảo :Hãy xuống đây tôi sẽ nói cho
- Nhưng làm thế nào ?Tôi không thể !
Tôi ước lượng phải mất trăm triệu năm mới xuống đến nơi
Và khi đó
thời gian vẫn cứ trôi
ngày hôm qua là hôm nay,là ngày mai,là ngày kia,là ngày kìa ...
0h/23/02/2005
(nguồn :http://evan.com.vn)
-
MẮT EM
Em
mắt vàng
nhìn
như thiêu đốt
Kìa ! Rừng âm u nơi trái tim bao chàng trai rực lửa
Hòn Mặt Trời
bơi thuyền trong mắt em
kiêu hãnh như hai miệng núi lửa
lan máu
Ta cuồng
vốc máu mắt em lên uống
Cháy
thân ta tan vào máu em
Cây cháy
Nhà cháy
Cả thế giới chết cháy
Ngày mai
biển mắt em thay áo mới cho cả vũ trụ
hồi sinh
tất cả
và ta lọt lòng trong tay em
Mắt em là hòn than nhỏ
dâng hai tay hứng lấy
nhóm bếp .
9h25’/23/02/2005
-
THỜI GIAN
Hôm nay
là ngày mai của hôm qua
là hôm qua của ngày mai
Ngày mai
là hôm qua của ngày kia
Ngày kia
là ngày mai của ngày mai
là hôm qua của ngày kìa
-Nhàm chán !- Tôi nói thế
chẳng ai nói gì
Ngày mai cũng như hôm nay
Hôm qua cũng như hôm kia
Cuộc đời vẫn thế - đếm mãi một con số 0
Ngẩng đầu hỏi chiếc lá rơi từ cây xuống trời:-Tại sao ?
Lá bảo :Hãy xuống đây tôi sẽ nói cho
- Nhưng làm thế nào ?Tôi không thể !
Tôi ước lượng phải mất trăm triệu năm mới xuống đến nơi
Và khi đó
thời gian vẫn cứ trôi
ngày hôm qua là hôm nay,là ngày mai,là ngày kia,là ngày kìa ...
0h/23/02/2005
-
RƠI VỀ PHÍA MẶT TRỜI
Nhiều khi muốn chết
Tôi không xứng làm một thằng người để chết
Vậy thì lại sống
Sống như thế nào ?
Tôi không biết chẳng ai nói cho tôi biết cả .
Lê trái tim mòn cạnh trên đường đời lả nghiêng về phía vực hút
móc mắt áp vào từng hạt bặm trần thế
ghểnh mũi lên hứng lấy giọt tinh khí và chất ngất mùi gây xác chết
Những bóng người ngổn ngang , vần vũ quanh tôi
Một cơn bão lá đi qua đổ ầm cơn thác lũ vào trí não
tôi nghiệm ra rằng tất cả rồi cũng phải rơi
Ừ, mọi người rồi cũng phải rơi
tôi cũng phải rơi nhưng rơi như thế nào ?
Tôi cũng không biết
Thấy một con đại bàng rơi từ trời xuống một vũng nước
cánh dài rộng vô tri trước những giọt nước tù
chịu chết trong im lìm .
Nếu rơi , tôi sẽ rơi về phía Mặt Trời .
23h30’/05/08/2005
-
VÀNG
Lá vàng
Nắng vàng
Đời cũng vàng
Vàng nắng hay vàng lá ?
Chẳng biết
Ngồi một mình nhìn vàng gắt ăn lá xanh
Rụng rời
tả tơi
lá vàng rơi
Sóng vàng trên đất bơi bơi bơi bơi
bơi về đâu ? xô tôi về đâu ?
Rồi lá càng vàng vàng
Rồi nắng cũng thôi vàng
lá vàng
lá vàng
lá vàng nắng vàng đi đâu ?
Lá ôm cuộc đời tôi vàng
vàng tất cả những gì qua đôi mắt ấy .
Ngày mai nắng lại vàng
gió đã thổi lá vàng bay đi xa mặt đất
Nắng vàng
nắng vàng
nắng vàng lá vàng đã đi xa mãi
Nắng ôm cuộc đời tôi vàng
vàng tất cả những gì qua đôi mắt ấy .
trưa 04/05/2005
-
CÁI ĐỒNG HỒ
0
0
0
0
0
0
0
Cái đồng hồ quái quỷ
kim không chạy và thời gian đi ngủ
Thức mãi để chờ một cái nhích của kim giây
Hôm nay Hôm qua ?
Hôm nay Ngày mai ?
tôi không biết Tôi Không Biết TÔI KHÔNG BIẾT
Chờ
Đếm
Nó không chạy để mà đếm !
Chạy đi
Chạy đi
Chạy đi
Nó không thèm chạy !
0 giờ
Tôi đi về phía bờ âm phủ
gục ngã trước điên cuồng thác loạn xoáy sâu
hiện lên trước mắt là chuỗi óc tâm linh tôi từ khi ra đời
đặc một màu , không mùi, không vị , câm muôn thủa
Chuỗi óc đâm mầm tương lai
-Mầm đen !
Đáp
Tôi vươn mình về phía Mặt Trời .
31/07/2005
-
ĐÔI LỜI
Với tôi , thơ không phải là một con thuyền trôi trên biển chữ nghĩa để đưa người ta ra một chân trời xa tít . Con thuyền kia phải là một chiếc tàu ngầm siêu hạng , biển chữ nghĩa kia phải là biển tâm hồn đặc sâu của người làm thơ và cũng là của mọi người . Và người làm thơ , điều duy nhất mà anh ta có thể làm là là trở thành người cầm lái nhạy bén lái tàu ngầm ngụp lặn trong bể sâu tâm hồn đó để săn bắt những con cá cảm xúc lớn , để gom nhặt những viên ngọc trai chữ nghĩa về se thành chỉ dệt thành tấm thàm thơ tuyệt vời . Những cảm xúc kia không phải là thứ rung lên nhẹ nhẹ , êm êm mà nó chính là cái cảm xúc được vang lên từ đáy vực đen hun hút hay cất cánh từ đỉnh núi mây trời . Và đích đến cuối cùng để thơ la` cho người ta thấy tâm hồn họ đang trải ra trước mắt cùng với cuộc sống xung quanh mà người làm thơ không hề nói trực tiếp , làm cho người ta tuy đứng dưới mặt đất mà vẫn mỉm cười ngóng vọng lên Mặt Trời đỏ rực .
-
ĐÔI LỜI
Với tôi , thơ không phải là một con thuyền trôi trên biển chữ nghĩa để đưa người ta ra một chân trời xa tít . Con thuyền kia phải là một chiếc tàu ngầm siêu hạng , biển chữ nghĩa kia phải là biển tâm hồn đặc sâu của người làm thơ và cũng là của mọi người . Và người làm thơ , điều duy nhất mà anh ta có thể làm là là trở thành người cầm lái nhạy bén lái tàu ngầm ngụp lặn trong bể sâu tâm hồn đó để săn bắt những con cá cảm xúc lớn , để gom nhặt những viên ngọc trai chữ nghĩa về se thành chỉ dệt thành tấm thàm thơ tuyệt vời . Những cảm xúc kia không phải là thứ rung lên nhẹ nhẹ , êm êm mà nó chính là cái cảm xúc được vang lên từ đáy vực đen hun hút hay cất cánh từ đỉnh núi mây trời . Và đích đến cuối cùng để thơ la` cho người ta thấy tâm hồn họ đang trải ra trước mắt cùng với cuộc sống xung quanh mà người làm thơ không hề nói trực tiếp , làm cho người ta tuy đứng dưới mặt đất mà vẫn mỉm cười ngóng vọng lên Mặt Trời đỏ rực .
-
Ui.. bác gì .. hơi già một tý ơi ! có cơn gió đến nhà bác ghé chơi .. bác có nước chè như nước ngọt gì không mời gió đi nào Chúc bác hạnh phúc khi vào và đăm chiêu khi ra trong trang " thơ chẻ " nhé !Chào congiodem , cảm ơn vì đã ghé qua nơi hoang vu rậm rạp , ít ai đặt chân này .Ít nhất thì bạn cũng thật tốt ( dù bạn cũng chỉ là 1 lữ khách vãng lai ) . Đến với tôi thì tôi quý lắm , lấy tấm lòng yêu thương thân tình , lấy sản vật duy nhất của nhà làm ra ( là mấy bài thơ chẳng ra gì ) để tiếp đón . Thôi thì tình cảm là chính , cú tôi tiếp bạn bằng cái thơ này chắc bạn " tôi " quá !( hi` )
Bạn chỉnh lí lại cái tên " thơ chẻ " cũng hay ( tôi ngu thật , thế mà ko nghĩ ra ) . Nối thế này ko biết có ai tức ko , đôi khi tôi nghĩ là ... " thơ rẻ " .Có ai tức tối gì thì kẻ này xin só rì ve rì múc !
-
các bạn đọc bài này để " đổi món " nhé !
RƠI VỀ PHÍA MẶT TRỜI
Nhiều khi muốn chết
Tôi không xứng làm một thằng người để chết
Vậy thì lại sống
Sống như thế nào ?
Tôi không biết chẳng ai nói cho tôi biết cả .
Lê trái tim mòn cạnh trên đường đời lả nghiêng về phía vực hút
móc mắt áp vào từng hạt bặm trần thế
ghểnh mũi lên hứng lấy giọt tinh khí và chất ngất mùi gây xác chết
Những bóng người ngổn ngang , vần vũ quanh tôi
Một cơn bão lá đi qua đổ ầm cơn thác lũ vào trí não
tôi nghiệm ra rằng tất cả rồi cũng phải rơi
Ừ, mọi người rồi cũng phải rơi
tôi cũng phải rơi nhưng rơi như thế nào ?
Tôi cũng không biết
Thấy một con đại bàng rơi từ trời xuống một vũng nước
cánh dài rộng vô tri trước những giọt nước tù
chịu chết trong im lìm .
Nếu rơi , tôi sẽ rơi về phía Mặt Trời .
23h30/5/8/2005
-
ko ai " thèm" đọc và trả lời bài này của mình à ? Nghĩ cũng hơi tủi thân . Thôi thi` thôi vậy .
-
Cảm ơn congiodem đã tặng mình bài thơ và lại còn khen thơ mình nữa . Mình tham gia diẽn đàn thơ trẻ từ lâu mà có lẽ ít ai biết mình , ít ai chịu đọc thơ mình. Đọc và góp ý cho mình thừong xuyên nhé !
Mình cũng rất yêu thơ văn và cũng đam mê dấn thân . ko biết congiodem có vậy ko ? Như bạn nói đấy , dính vào thân cái chữ "thơ " là biết rằng thân mình sẽ khổ , cuộc đời chẳng có gì ngoài cía hồn thơ ( nhưng khổ thân cho mình , hồn thơ của mình mục nát quá , dở hơi , nghèo nàn quá , thành ra thơ cũng chẳng ra gì .) Post vài bài nên ko biết mọi ngưòi có thấy khó chịu vì " ngửi " phải mấy vần thơ " bốc mùi " hay ko nữa ! Hi` ! Thôi cố ngửi vậy nhé !
-
Giấc Mơ
Em tưới sữa lên cánh đồng
Hồng hoang một giấc mơ làm mẹ
giấc
ngực căng thì con gái.
-
Lần đầu tiên tôi dc đọc thơ của TNTV là bào thơ "Chán " này . Tôi đã ấn tượng với nó . Chia sẻ với các bạn liền :
CHÁN
Em chán những tên dặt boyband
Chán đàn ông nhường bạn gái trả tiền thuốc lá
Chán những câu hỏi: “Em G or B” trên Net
Khát một ánh nhìn
lênh loang đêm
giật sốt
Dù chàng họ Sở
Em lột áo là Kiều.
-
RU TÌNH
Tim yêu ơi hãy ngủ ngoan
Vầng trăng đã khuyết có tròn lại đâu
Không còn chi để cho nhau
Thôi thì tặng chút niềm đau dạt dào
Tim yêu ơi hãy ngủ nào
Em về bên ấy còn đâu mà chờ
Thiên đường chỉ một giấc mơ
Mối tình đầu có bao giờ vẹn nguyên
Em đi về phía bình yên
Chỉ mình tôi ở một miền bão giông
Giờ còn chi để mà mong
Còn chi để ngóng, để trông bây giờ
Hồn tôi đã lạc vào mơ
Xin dang dở một chút thơ tặng đời
Em không còn của riêng tôi
Tôi về yêu lấy một thời đã qua.
Buôn Ma Thuột, 25.8.2002
-
NHÀ THƠ VÀ CON DẾ
Bản nhạc buồn con dế hát về đêm
Con dế hát một mình trong bụi cỏ
Những ưu phiền ai sẻ chia cùng nó
Con dế buồn, tôi cũng lại buồn hơn
Đêm khuya rồi con dế có lạnh không
Sao cứ mãi ngân nga điệu hát sầu khản cổ
Trong tiếng hát đâu là thương nhớ
Đâu là buồn day dứt nỗi niềm riêng
Thời gian thì dài, tiếng hát cứ triền miên
Ai đồng cảm cùng nỗi niềm dế nhỏ?
Tôi cũng là một con dế nhỏ
Giữa cuộc đời đầy phong ba bão tố
Khắc khoải nhớ thương khan giọng một mình
Giữa bon chen tất bật phố phường
Ta lạc lõng như người hành tinh khác
Giả thật ngổn ngang nghĩa tình lẫn lộn
Ta khù khờ đâu biết thực hư
Đêm một mình ngồi trăn trở ưu tư
Nhấp chén trà đắng như cuộc đời vốn đắng
Ngày tháng cứ trôi viết giữ mình có đặng
Chợt khát thèm một tiếng nói tri âm.
Những ưu tư trăn trở xếp thành vần
Thành bài thơ như bài hát buồn của dế
Giọng thơ buồn ngân nga nơi trần thế
Con dế buồn, tôi cũng lại buồn hơn.
Trong giấc mơ, tiếng dế vẫn chập chờn…
Đ.L.P
-
LỜI RU CHO EM
Dửng dưng trao một lời yêu
Cho anh em có nghĩ nhiều không em
Trao rồi em gửi vào quên
Mình anh thắc thỏm đêm đêm đợi chờ
Ru tình bằng những vần thơ
Ru em bằng những mong chờ khát khao
Suốt đời thơ thẩn chiêm bao
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn khi nào cho thôi
Thân như cánh lục bình trôi
Mãi đi tìm kiếm một người tri âm
Yêu em anh chỉ âm thầm
Mà em gỗ đá lặng câm cả đời
Lục bình vẫn lững lờ trôi…
Đà Lạt. 15.1.2003
-
VÔ ĐỀ II
Ta chẳng còn ai
giữa cuộc đời nhỏ nhen tầm thường và vị kỷ
Em bỏ ta đi để lại khoảng trống khôn cùng.
Ta cũng biết cuối cùng của tình ta bao giờ chẳng thế
vẫn an ủi mình: Hãy tự tại ung dung.
Em cũng thế
mà Đời thì cũng thế
chẳng hơn ai
- vẫn nhỏ nhặt tầm thường
Ta ảo tưởng, ta được người tri kỷ
Bỗng giật mình, ta lại thấy ta thương.
Đời như thế thôi ta đành chấp nhận
mượn men cay mong khuây khoả cơn sầu
chẳng cần ai hiểu ta - Chỉ cần ta là đủ
thoát được đời rồi ta sẽ hết khổ đau.
Đà Lạt, tháng 3/2003
-
Giới thiệu tác giả: Tên thật là Đoàn Anh Duy; sinh ngày 30.7.1983; tại xã Lai Thành, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình; lớn lên tại Buôn Ma Thuột. Viết văn, làm thơ và nghiên cứu văn hoá dân gian. Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Lâm Đồng; hội viên CLB Sáng tác Trẻ Lâm Đồng; Biên tập viên tạp chí Đà Lạt Trẻ (NXB Thanh Niên). Địa chỉ hiện nay: 02 - Nguyễn Du - Đà Lạt. Điện thoại: 0909317247. Năm 2002 đậu vào khoa Ngữ văn Đại học Đà Lạt. Đã nghỉ giữa chừng. Dự tính năm 2006 sẽ là học viên khoá 8 Trường viết văn Nguyễn Du - Hà Nội.
-
Tự sự Vi Thuỳ Linh: Tôi dệt tầm gai chờ hạnh phúc
Tôi rất thích tên Linh của mình, do ông nội đặt, nó thật nhiều ý nghĩa. Thùy Linh - cánh tay thiêng. Mỗi câu thơ bay lên như sợi tầm gai, như cánh chim khắc khoải... Đã hơn 8 năm cầm bút, 2.200 bài báo, 200 bài thơ, 2 vạn giọt nước mắt...
Từ hồi cấp 2 đến khi hết đại học báo chí tôi luôn được các thầy giáo yêu mến. Sau này càng lúc càng nhiều người đàn ông thích tôi. Không phải vì tôi xinh đẹp. Có thể vì tôi hay. Và khác lạ.
Nhưng vào lúc cảm thấy có thể "chủ soái" được nhiều trái tim, tôi lại mông lung về người đàn ông đích thực và vĩnh viễn của mình. Vẫn biết đời người quá ngắn và không có sự tuyệt đối nhưng tôi luôn kiếm tìm và hướng tới, trong thơ tôi đấy là sự tái hiện giấc mơ miên viễn...
Tôi muốn nhiều người nhớ đến thơ tôi, nhưng họ mặc định điều đó như môt "điều kiện của giá trị" về tôi, cứ như thể nếu không gắn đến thơ thì tôi không là gì để gây ấn tượng? Thực sự tôi thấy mình rất ấn tượng, vì là một người đàn bà trẻ, đầy thanh xuân và đích thực nồng nàn. Tôi sẽ thanh xuân cả ở tuổi 50 vì thái độ sống.
Cô đơn và nỗi buồn là gia tài bền bỉ của tôi. Thơ tôi, vì thế nhiều buồn. Nhưng cả con người tôi, như cái cây buồn đầy sức sống. Sáng tạo là cuộc dấn thân nhọc nhằn, nguy hiểm, thậm chí có thể tử nạn. Nhưng tôi đã chọn sự tận hiến đến cùng, can trường theo đuổi đến cùng. Dù không còn ai làm thơ, tôi vẫn làm thơ. Chỉ có một độc giả, tôi vẫn làm thơ, mãnh liệt và thành thật.
Tôi nhấn mạnh sự thành thật, vì đã ngấy lắm xung quanh, người ta "diễn" quá nhiều. Mô phạm và sáo mòn, ngụy tạo và hèn nhát. Tôi tránh xa những điều ấy. Vì tôi luôn dám sống, dám là mình, khi nhiều người sống khác cơ thể của mình và phó mặc sự tha hóa. Tôi tôn vinh thân thể và những gì thuộc về con người đẹp đẽ như một kẻ si tình và duy mỹ chung thân.
Tôi làm nhiều kẻ "nhảy dựng" lên khi viết về những cái lưỡi khuấy đảo đầy sự giả dối và những con người mặt thật là mặt nạ giễu đầy phố. Một số người kêu ca tôi viết về tình dục, kêu rất to, như thể đó là tội lỗi là lĩnh vực không... thuộc về con người. Tôi không viết về tình dục mà là viết về tình yêu. Tình yêu đích thực hòa quyện thể xác và tâm hồn; tình dục với tôi, nằm trong tình yêu, nó không phải là đề tài riêng, mà nó thuộc về và là biểu hiện của tình yêu và sự sống của tôi. Tôi cực nhọc tìm ngôn ngữ, hình ảnh, biểu tượng, để bùng vỡ tràn trề sức xuân, chất sống của tôi, không kìm giữ lảng tránh hay lẩn trốn, không đi theo đám đông, phong trào, như con thú tách khỏi bầy, tìm con đường riêng, không bao giờ yếu hèn trước những thử thách. Tôi solo sáng tạo, solo khát vọng, solo ước mơ, solo niềm tin, solo Linh.
Nhiều lần, tôi nhận được câu hỏi: "Sao làm được nhiều thế?". Tôi có 2 tập thơ được in: Khát (1/1999, NXB Hội Nhà văn), Linh (10/2000, NXB Thanh niên), xin tái bản không được, giấy phép cho Vili (36 bài, tập thơ thứ ba), đã chờ một năm rưỡi chưa được cấp. Tháo vát, tôi có thể làm được nhiều việc và nếu nhẫn nại tham lam hơn, chắc giàu hơn lúc này nhiều lần. Nhưng tôi không trục lợi, tranh thủ, không muốn cái gì tận dụng hay sự dễ dàng. Tôi là nhà thơ viết báo, tôi coi trọng sáng tạo bậc nhất. Mà đích thực nhà thơ, khó mà giàu, từ xưa đã thế, nay vẫn thế (!). Nhưng tôi muốn giàu vật chất một cách xứng đáng.
Tôi đã giàu tâm hồn, dù tuổi thơ thật thiếu thốn và cơ cực. Gần như không có đồ chơi, con "chút chít" bóp không kêu, cá chép đỏ và gà trống bằng nhựa mua thời bao cấp. 12 năm đi học toàn dùng sách giáo khoa cũ, mặc quần áo thừa, váy cũ cắt sửa lại và thèm kem, ôi, nhất là kem! Tôi đã vặn trộm dây đồng hàng rào nhà hàng xóm, đổ xà phòng "Con mèo" khỏi hộp, để đổi lấy "kem mút kem mút" trong những thùng kem hiện ra diệu kỳ sau tiếng bóp từ quả bóng cao su lắp kèn - âm thanh đặc thù của người bán kem rong. Thèm được ăn kem thỏa thuê để môi cóng lại, được đọc sách giáo khoa mới, thắt nơ diêm dúa và váy sặc sỡ, những ao ước ấy chở sau chiếc xe đạp cũ của cha tôi đến hết tuổi thơ mà mãi mãi cảm giác thèm khát không hóa thành sự thoả nguyện hôm nay, khi tôi có thể làm được những ao ước ấy, bằng tiền của mình.
Tháng 11 này, tôi sẽ có mặt ở Paris, với tư cách là đại diện đầu tiên của Việt Nam được mời dự Liên hoan thơ quốc tế Val-de-Marne lần thứ 7. ở đó, tôi sẽ đại diện cho Viêt Nam, phát ra tín hiệu Việt Nam riêng biệt và tự tin, qua thơ và tham luận: "Sức sống và tín hiệu Việt Nam trong thơ Vi Thùy Linh".
Tôi làm thơ hiện đại, nhưng không phủ nhận truyền thống. Trong thơ và trong đời, tôi muốn là cô gái Việt Nam mới, mang sức sống của thế hệ mới, với sinh khí khác. Tôi luôn sống cật lực như thể ngày mai sẽ chết.
Có người đã ví tôi như Hồ Xuân Hương, như Vệ Tuệ - cô gái Thượng Hải hiện tượng văn học của Trung Quốc đương đại vì sự bạo liệt và nổi loạn. Thực ra, ví như thế, họ chẳng hiểu gì cả. Tôi không bao giờ và không thể là Hồ Xuân Hương hay Vệ Tuệ! Vì tôi là Vi Thùy Linh. Vì tôi không nổi loạn, những gì tôi viết ra, chính tôi - hằng có.
Vi Thuỳ Linh
Theo Đẹp
-
Xin chào các bạn . Tôi trẻ ?, tôi già ? , tôi cô đơn ? , các bạn cũng ko cần quan tâm đúng ko ? Uh , mỗi người 1 việc , hơi sức đâu mà quan tâm chuyện ko đâu . Mà nếu các bạn quan tâm đến tôi thì tôi cũng lấy làm lạ , và có khi lại tự hỏi : hay mình điên nên người ta mới để ý đến mình ? Tài mọn , nhưng chí lại cao ( thế mới đau !) nên chẳng làm ra trò trống gì . Sống vậy vờ theo thời gian và chết lúc nào mọi người ko hay- vì làm gì có ai thèm biết đến tôi làm gì . Tôi cũng chẳng buồn , vì thực sự , tôi cũng có để ý đến bạn đâu ? Thế là hòa .
Một mình lang thang trên cuộc đời cũng được 1 thời gian khá dài rồi mà vẫn chưa biết mình sẽ đi về đâu . Thơ làm thì nhiều mà lại dở hơi , cám hấp , tình yêu ẻo lả , lằng nhằng , nhạt nhẽo... Ừ thì thôi , biết làm sao khi bất tài . Chỉ dám mong chẳng ai nghĩ nó là thơ mà chỉ nghĩ là 1 đống chữ minh họa cho cái nỗi lòng điên điên . Cũng vui !
Tôi trẻ , tôi ghẻ...( nhưng ko hề rẻ _)
Tôi già , tôi hay la cà...( nhưng ko là ma )
Cô đơn , tơn tơn , cơn cơn ,... ( nhưng ko trống trơn)
Bạn biết tôi là ai ko ?
( hi` ! , tôi là tôi , con bố , con mẹ tôi , và cũng chẳng biết bạn là ai ). Vậy thì đừng trả lời câu hỏi này nhé , vì bạn làm sao biết trả lời tôi thế nào. đành thôi , khi khác tôi sẽ giới thiệu - bằng cách của tôi !
Tặng các bạn đoạn chữ này :
RƠI VỀ PHÍA MẶT TRỜI
Nhiều khi muốn chết
Tôi không xứng làm một thằng người để chết
Vậy thì lại sống
Sống như thế nào ?
Tôi không biết chẳng ai nói cho tôi biết cả .
Lê trái tim mòn cạnh trên đường đời lả nghiêng về phía vực hút
móc mắt áp vào từng hạt bặm trần thế
ghểnh mũi lên hứng lấy giọt tinh khí và chất ngất mùi gây xác chết
Những bóng người ngổn ngang , vần vũ quanh tôi
Một cơn bão lá đi qua đổ ầm cơn thác lũ vào trí não
tôi nghiệm ra rằng tất cả rồi cũng phải rơi
Ừ, mọi người rồi cũng phải rơi
tôi cũng phải rơi nhưng rơi như thế nào ?
Tôi cũng không biết
Thấy một con đại bàng rơi từ trời xuống một vũng nước
cánh dài rộng vô tri trước những giọt nước tù
chịu chết trong im lìm .
Nếu rơi , tôi sẽ rơi về phía Mặt Trời .
-
CHIỀU THU
Nắng đỏ , trời trong , nước thuỷ tinh
Khói lam man mác bay vô hình
Thuyền trôi về phía xa xăm ấy
Theo dòng , bỏ bến , nắng giăng tơ .
(nguồn : http://evan.com.vn )
-
TÌNH THU
Nắng dịu , trời trong , mây cô đơn
Ngón cây xang tóc đứng một mình
Mặt hồ trong mắt lung linh ánh
Thi sĩ đa tình ôm tim non
Chào nắng , chào mưa , đón khí thanh
Lành lạnh da tơ thiếu nữ rùng
Cô ấy hôm qua còn tươi nói
Hôm nay sao lòng mây trôi giăng ?
Thi sĩ lang thang chiều thu ngả
Xuống cây , xuống cỏ , xuống muôn hoa
Trời xanh ôm ấp tim yeu mến
Nghe lòng tương tư đoá miệng hoa .
15/09/2004
(Nguồn : http://evan.com.vn )
Thơ THANH TÂM NGỌC
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
BÔNG HOA CỦA TÔI
Ôi bông hoa
từ trên trời ?
từ dưới đất ?
chaúng ai biết
tôi biết
hôm đó khi tôi thức dậy nó mọc trên ngực tôi
nơi trái tim – nó cắm rễ và ăn sâu lên trí óc
đau
buốt
nhưng nó là bông hoa chưa bao giờ có trên đời
chỉ một cách duy nhất
trong đỏ
như máu tôi và màu mắt tôi
và nó mang hình trái tim
- Của tôi ! Của tôi !
tôi hét lên như thế
nhưng chẳng ai thèm nghe
Mặc kệ !
bông hoa cười mỉa mai
tỏa sáng trên ngực ấm trong lớp áo rách tả tơi .
10h25’/24/02/2005