Jump to content

DOAN VAN NGHIEU

Thành viên
  • Số bài viết

    136
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi DOAN VAN NGHIEU

  1. NHẮN NGƯỜI GỬI THƠ Người đi mang cả vần thơ Để người ở lại ngẩn ngơ hạ vàng Đường trần ai rẽ đôi đàng Vần thơ xẻ nửa bẽ bàng chia phôi Ơi người đi có nhớ tôi Gửi thơ về kẻo tôi ngồi nhớ mong. ĐVN
  2. NỖI BUỒN VU VƠ Chỉ là nỗi nhớ vu vơ Lá vương vạt nắng, đôi bờ sóng xô Gió mây du lãng hải hồ Lắt lay đơn lẻ một cây ngô đồng. Lệ buồn góp nước thành sông Họa may có tưới bóng hồng thắm hơn Đường trần lầy lội mưa trơn Mình ta loạng choạng cô đơn tủi buồn. Ngóng trông về chốn thượng nguồn Nhạt nhòa bảy sắc cầu vồng nhớ thương Người đi khuất cuối cung đường Ta như lạc chốn vô thường mông lung. Lòng mơ trăng trải thảm nhung Gái thuyền quyên để anh hùng đón đưa Ngẩng đầu chỉ thấy sao thưa Gieo ngàn năm những hạt mưa ngâu buồn. Người đi về phía thượng nguồn Để ta ngơ ngẩn cửa sông ngóng chờ Người đi vui những mộng mơ Để câu thơ cứ vu vơ nhớ hoài. Người đi đi khắp đông đoài Mỏng manh thơ cứ trải dài nhớ thương Sóng lừng giữa chốn đại dương Có nghe rung động bước đường người xa. Ai người dệt gấm thêu hoa Để ta riêng nỗi xót xa thơ buồn. Dịch Vọng, 12.07.06 ĐỒN VĂN NGHIÊU
  3. KHẢI NGUYÊN mến! Quê bạn chắc là ở miền biển nên thơ bạn cũng dạt dào sóng vỗ, vừa tha thiết mênh mang khi con nước ròng lại ồn ào như khi biể động nhưng rất tình. N rất yêu thơ bạn viết. chúc bạn vui, luôn viét thơ đều đều như sóng trùng khơi. ĐVN
  4. CHIẾC GÁO DỪA Tôi về thăm quê cũ Ngày xưa Mát một thời Tuổi trẻ Trốn mẹ Tắm mưa. Nhớ nội làm chiếc gáo dừa Thả vào vại sành non màu đất Bên gốc cau mập nhất Hấng trời. Gáo dừa nghiêng Đỡ cơn khát một đời Chiêm gặt tháng năm Mùa gặt tháng mười Mẹ mấy lần vá áo Thương cho kiếp nghèo Gáo dừa vẫn y nguyên. Rồi hạ đốt đồng Mưa vẫn nghủ quên Vại sành ngả nghiêng Gáo dừa nứt nẻ Quầng thâm mắt mẹ Đói Nghèo Khát Khô. Giờ mảnh gáo dừa vỡ mẹ đựng mấy hạt giống ngô Cây cau gày khô Vại sành rêu phủ Cán gáo dừa buồn Thương Nhớ chủ Xiên nghiêng bờ rào. Mẹ nay tuổi đã cao Nội thành người thiên cổ Một mảnh gáo dừa vỡ Găm lòng kẻ xa quê. Thương yêu tôi tìm về Nơi miền quê có mẹ Nhớ lại thời trai trẻ Trốn mẹ Tắm mưa. Còn đâu chiếc gáo dừa Từng múc trời Dội đất. Kỷ niệm Quê nghèo Không bao giờ đánh mất Như một mảnh gáo dừa găm sâu lòng đất Một miền quê Yêu thương. Dịch Vọng, 10.07.06 Đoàn văn Nghiêu
  5. N nhận thấy congiodem nói nghe ra có lý. Còn như vị Khách nhathao kia nói thì khi mới đọc phần đầu nghe được, thậm chí rất sâu sắc nhưng đến đoạn kết lại thất vọng vì tiền hậu bất nhất. Mà một khi tiền hậu bất nhất sẽ thành ra ba phải. Nếu là bố mẹ mà ba phải con gái khó lấy chồng. Đây hoàn tòan không phải là bài xích hay miệt thị lẫn nhau mà theo N văn chương cũng phải cho rõ nghĩa không thể lập lờ. N mạo muội có đôi lời xin các bạn chỉ giáo
  6. BẠN THƠ VÀO MỘNG Em hãy lục tìm trong giấc mơ Người xa vào mộng - Một khách thơ Trăm năm duyên kiếp xin đừng lỡ Hay chỉ vì thơ lại hững hờ? 10.07.06 ĐVN
  7. NGƯỜI LỠ VỘI ĐI Mới đến mà đã vội chia tay Buồn đốt cháy lòng, người có hay? Ra đi vội vã không lời hẹn Ném lại sầu vương những tháng ngày. Thuyền thơ đơn lẻ vẫn hao gầy Tìm người mặt nước với chân mây Người đi vội vã từ hôm ấy Ai nhớ mong ai những vơi đầy. ĐVN
  8. THĂM BẠN Tìm đến thăm Trăng chẳng có nhà Chôn vùi mộng đẹp giữa cao xa Đêm tàn Nguyệt lặn, toàn sao lạ Quay gót lui về những xót xa. 10.07.06 ĐVN _________________
  9. ĐỢI EM Hết ngày dài lại đêm thâu Mưa Nắng Bây giờ em ở đâu? Người đi Lẻ bóng Ta ngồi Đợi Chỉ thấy mênh mang Những giọt sầu. Một tình yêu Không sắc màu Một nỗi đau Găm vào vạn thủa Người đi Hạ vàng Thu úa May xuân về có xanh. 09.07.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  10. MƯA Tôi giơ tay hứng giọt mưa rơi Giọt mưa nối đất với trời Nhảy trong lòng bàn tay Mưa rơi rơi Tí tách. Những giọt mưa làm mát lòng lữ khách Trơn kẻ chân tu Gieo vào giấc nghủ Dịu đi cơn bão lòng. Mưa rơi chặn đường ong Nhưng là sữa cho cây gầy khô lá Giọt mưa như phép lạ Gột sạch bụi trần kẻ tục tử phàm phu. Mưa ! Lành lạnh đường thu Gợi nỗi buồn xưa cũ Đông quất roi vào giấc nghủ Xâm kim buốt xác kẻ nghèo hèn. Một kiếp người Mưa vẫn thân quen. Những ngọn đèn leo lét Tắt Mùa gặt nặng âu lo Một thời nắng và gió Đông điền thượng hạ Ngập tràn Mưa to. Một giọt mưa nho nhỏ Rớt từ khoé mắt em Từ sâu thẳm nổi lên Yêu thương và hờn dỗi Tôi giơ tay Đỡ vội Giọt mưa xuân Đầu đời. Không nối đất với trời Một giọt mưa Đủ sức níu một đời Tôi với em Nhạt nhoà trong mưa xuân Ngày mới. Dịch Vong, 09.07.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  11. ĐOÀN VĂN NGHIÊU xin chân thành cảm ơn anh NGÔ HỮU ĐOÀN đã đọc thơ Nghiêu viết và có lời động viên. Thực tình vốn liếng văn chương của Nghiêu thì = 0, nhưng vì đam mê thơ và cũng tạo thêm niềm vui khi tham gia diễn đàn để vừa giao lưu học hỏi bạn bè, vừa hy vọng tìm được thang thuốc thần dược trường sinh bất lão ở nơi đây. Rất may Nghiêu đã gặp được Anh cùng các bạn những người yêu văn như yêu đức vậy Chân thành cảm ơn anh. ĐVN
  12. Thân ái chào anh NGÔ HỮU ĐOÀN, chào các bạn . Đọc được thông tin về tập thơ của Nhóm ngựa trời Nghiêu rất buồn bởi lẽ chúng ta đến với diễn đàn với thơ văn bằng tình cảm chân chính và trong sáng của con người, qua đó mà giao lưu học hỏi lẫn nhau, mang lại cho nhau những nụ cười, niềm vui dẫu rằng không phải là anh em ruột thịt cũng là tình bằng hữu thâm giao. Khi nói đến thơ chưa kể đến nội dung, chất lượng, hình thức của thơ hay dở nhưng phần nào ta thấy thơ là tấm gương phản chiếu nên tâm trạng, phong cách, sâu hơn là tố chất của người viết. Vậy thì bỗng chốc chúng ta lại tự bôi nhọ hay làm mất đi cái đẹp nhất về văn phong cốt cách của mỗi con người. Nghiêu không có ý bài bác nhưng thực chất thì nhiều khi đã là nhà văn, nhà thơ nhưng không phải bài viết nào cũng hay. Nhưng có một điều là văn đức thì không thể khác được cho dù người đó là ai mỗi khi cầm bút. Bởi lẽ một bài viết ra không chỉ tự viết rồi tự đọc mà còn để lại trong bao con người cùng với thời gian mà bài viết phi đạo đức thì thật nguy hiểm. Nó chẳng khác nào một mầm bệnh dịch hoại tử. Mà điều đó thì tất thảy chúng ta không ai muốn sống chung. Khi tham gia diễn đàn Nghiêu chỉ muốn giao lưu và học tập ở tất cả các bạn những gì văn nhất, con người nhất nhưng những thông tin về tập thơ của nhóm ngựa trời như vậy thì thật buồn. Nhưng thôi ai ngược thì sẽ rõ. Còn chúng ta những người bạn tâm giao, những bạn thơ chân chính hãy tiếp tục cùng chia sẻ những vần thơ trong sáng, những tình cảm chân thành, cùng với những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống còn bộn bề ngang trái và cát bụi của đời thường Mấy suy nghĩ thiện cận của Nghiêu, một người học vấn còn thấp mà vốn văn chương chữ nghĩa hãy còn rất khiêm tốn xin các bạn góp ý. Chúc anh Đoàn, cùng các bạn luôn khỏe, hạnh phúc và thành đạt, luôn có thơ hay, thơ đẹp để bạn bè cùng thưởng thức. 08.07.06. ĐOÀN VĂN NGHIÊU.
  13. TÔI VIẾT THƠ NHIỀU TỪ BUỔI YÊU EM Tôi viết thơ nhiều từ buổi yêu em Quê hương bãi bồi mùa trăng tràn sông nước Vương phấn ngô non ngập ngừng lối bước Bâng khuâng. Tình yêu Chẳng biết tự bao giờ Rồi em thương em nhớ Trang nhật ký mở đầu bằng trang vở Em ghi từ vụ gieo ngô. Quê hương mình bờ bãi sóng xô Bắt sóng dữ lùi xa Em gieo màu xanh mới Biển thu hẹp dần Quê thêm làng mới Trang nhật ký em ghi Câu chờ Chữ đợi Ngày mai. Ngày mai ! Tương lai Xanh mướt bãi bờ dâu đỗ ngô khoai Cây lúa hết một mình lắng lo tủi phận Bao hương mật vắt lên từ đất Nước đọng bùn lầy Cây kết trái đơm hoa. Quê hương Màu xanh vào thi ca Tình em thắm mãi Nối tiếp những niềm vui Sóng triều đổ bãi Kết câu thơ tình Anh dành trọn cho em. Anh viết thơ nhiều từ buổi yêu em Quê hương bãi bồi mùa trăng tràn sông nước Dẫu một mai nếu có ai xuôi ngược Lòng nhớ về một mảnh trăng quê Nhớ vần thơ Luôn vẹn mãi câu thề. Nghĩa Đô, 1985 Dịch Vọng, 06.07.06 Đoàn văn Nghiêu
  14. GIỜ ANH HÁT AI NGHE Em đi rồi hai đứa ở hai nơi Đứa đầu sóng kẻ chân mây, chim trời cá bể Vẫn biết yêu em mà không thể Bởi cách ngăn một dải ngân hà. Vẫn còn đây dưới đường liễu chiều qua Vương thảm cỏ một cánh hoa thơ dại Nay người đi không ngoái đầu nhìn lại Còn mình tôi với khoảng trời chênh vênh. Em đi rồi như cơn gió nhẹ tênh Không mang nổi những vui buồn kỷ niệm Không thể tiễn đưa phút giây ly biệt Trong tương tư tôi hát lại câu thề. Câu hát buồn của kẻ u mê Thơ thẩn tìm em, tôi như người hành khất Mang câu hát đi tìm điều tôi mất Chỉ mênh mang khoảng trống u buồn. Ôi ước gì quên được em luôn Đem câu hát cất vào miền dĩ vãng Đến quán thơ tôi vui cùng bầu bạn Em đi rồi giờ tôi hát có ai nghe? Câu hát mùa thu vạng vọng cả sang hè. Dịch Vọng, 06.07.06. Đoàn Văn Nghiêu
  15. TỰ SỰ Đã hai tháng đau chân Phải sống nhờ tay vợ Đời tung hoành một thủa Giờ như hổ sa cơ. Hai tháng chỉ làm thơ Để giao lưu bầu bạn Nào ngờ trong hoạn nạn Có bao người yêu thương. Thơ gửi đi muôn phương Mong gặp tình bằng hữu May cơn đau có dịu Hoạ nỗi buồn có vơi. Lòng buồn - thơ chơi vơi Chân đau - thơ khập khiễng Ta thành kẻ lười biếng Quẩn quanh nơi xó nhà. Tù túng - thơ xót xa Gửi người không quen biết Như thả câu đáy biển Mong kiếm tìm niềm vui. Hạ cháy trong ngậm ngùi Những vần thơ viết vội Như những lời sám hối Một thời ta tung hoành. Mùa trái chín qua nhanh Vết thương lòng còn mãi Hai tháng nằm ăn hại Dấu nỗi buồn trong thơ. Nén khao khát mộng mơ Tháng ngày sống nhờ vợ Hai tháng chân chưa đỡ Một đời ta mang ơn. 3h15, T5. 06.07.06 Kỷ niệm hai tháng ngày bị tai nạn. Đoàn văn Nghiêu
  16. CHIỀU THU TẢN ĐÀ Núi Tản xanh mờ dấu nỗi buồn xưa Những nương sắn bãi ngô heo may vờn xào xạc Chiều thu nắng nhuộm vàng câu hát Cuối cung đường ai đó đứng chờ ai. Sông Đà như dải lụa vắt vai Đã nhấn chìm một thời dông tố Chuyện tình xưa giờ chỉ ngàn trong gió Sông nước mây trời còn xao xuyến bâng khuâng. Theo những lối mòn tôi tìm dấu chân Chỉ thấy ngợp hương hoa vị quả Thấp thoáng bóng em trong vườn hoa lá Bên mái nhà sàn như nốt nhạc tình yêu. Những núi những đồi dưới nắng đổ liêu xiêu Dáng mệt mỏi của một thời xung trận Sông quặn mình nuốt đi uất hận Để bây giờ quần tụ mãi bên nhau. Sông hiểu mình giàu nước vì đâu Đồi núi được cao bởi có sông có suối Xưa thù hận để rồi nay đắm đuối Bởi yêu người nên người cũng yêu ta. Ơi núi Tản sông Đà nay thắm lá tươi hoa Một miền đất núi sông huyền thoại Tôi đứng đó lòng như hoang dại Trước mênh mang gió ngàn Nghe nước sông như có tiếng dàn Trong gió thoảng như vọng về tiếng sáo Chiều thu xanh Tản Đà như huyền ảo Màu sắc tình yêu - yêu bạn - yêu đời. Tản Đà, 17.09.05 Đoàn văn Nghiêu
  17. ĐVN chân thành cảm ơn vị Khách quí có lời khen đã làm ch N ngượng quá. Thực lòng là N thấy chuyên mục này còn trống thì gửi bài vào chứ thực tình những bài thơ này được viết theo lối rất xưa. Khi gửi xong N thấy buồn cười, nhưng trót rồi biết làm sao. N thành thật cáo lỗi cùng các bạn. Một lần nữa cảm ơn bạn Khách quí. ĐVN
  18. ANH HÁT EM NGHE Anh xin làm ca sỹ hát em nghe Bởi với anh em là tất cả Hát cho riêng em mong dịu cơn nắng hạ Hát cho riêng mình vơi nỗi nhớ mùa thu. Dẫu chẳng mượt mà như câu hát ru Nhưng với tình yêu thực lòng anh xin hát Chất giọng nhuốm phong trần gió cát Vụng về, anh vẫn hát em nghe. Dịu không em cơn nắng cuối hè Cái giọng chua rè vẫn mơ làm ca sỹ Em có thấy quê mùa uỷ mỵ Có thế nào anh vẫn hát em nghe. Anh chẳng buồn nếu em có chê Bởi yêu em nên anh vẫn hát Anh sẽ hát như chưa bao giờ được hát Bản tình ca vang vọng đất trời. Hát cho em - anh hát cho đời Hát cho một mối tình dù mai sau đơn bạc Hát để dấu nỗi buồn cay nghiệt Một tình yêu đơn phương. Nếu không yêu em đừng nhủ lòng thương Đừng thả ánh sao rơi cho lòng anh mộng tưởng Xin em cứ thờ ơ cất bước Coi như anh rong hát qua đường. Quán Thánh, 11.08.2004 Đoàn văn Nghiêu
  19. THÀNH PHỐ ĐỒNG BẰNG Thái bình Thành phố đồng bằng Đu đưa trong nắng Tháng năm Vàng óng như tơ Đường mới vút cao đưa đến mùa thơ Trong gió thoảng bốn bề hương lúa Rạp Vĩnh - trà dẻo mềm điệu múa Giữa ngày mùa ai hát điệu lới lơ. Đi giữa Thái bình gió lộng hồn thơ Phố mới vươn xa Nối những dòng mương bờ máng Những công trình vươn cao Trải đồng vàng trăng sáng Trong gió ngàn Lời ai hát giao duyên. Thành phố trẻ quê mình Em có thấy xốn xang Chìm ngợp giữa màu xanh Biển - trời - lúa trải Mùa gặt hái một nụ hôn cũng mải Người vội xuống đồng Người xây dựng tầng cao. Thành phố Thái bình lấp lánh ngàn sao Những ánh mắt niềm tin Ánh lửa hàn chiếu sáng Lẫn sao hôm, sao mai Không tính ngày kể tháng Tất cả cho tầm cao công trình. Anh đưa em thăm thành phố Thái bình Thành phố trẻ Giữa đồng bằng Lộng gió Để em thấy bốn mùa trăng tỏ Được tắm mình giữa biển lúa mênh mông Nghe điệu hát chèo lẫn sóng nước biển đông. Dịch Vọng, 30.06.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  20. ĐỢI TIẾNG EM PHÔN Giữa đáy tối đêm trường anh đợi tiếng em phôn Em đã nghủ chưa hay vẫn còn thao thức Có đọc thơ anh khi trời oi bức Vui hay buồn sao không điện cho anh. Anh giật mình nghe tiếng chuông reo Đoán là tiếng em phôn anh vội lao ra máy Gạt ghế, vượt bàn anh đi như chạy Không lỡ để em chờ và anh đợi đã lâu. Nhưng thật buồn có phải tiếng em đâu Anh thất vọng bởi tiếng nhân viên thử máy Lòng anh như lửa cháy Mong chờ một tiếng em phôn. Anh đã chờ từ lúc hoàng hôn Phấp phòng lo âu đến khi trời hửng sáng Không một tiếng chuông, anh như choáng váng Phải chăng em dận em hờn. Trong khoảng trống đợi chờ càng yêu em hơn Vẫn biết xa em ngập lòng anh nỗi nhớ Em có biết anh nín từng hơi thở Đợi chờ nghe tiếng em phôn. Anh đợi chờ như đợi một nụ hôn Mong giải bớt nỗi buồn sâu thẳm Đêm cuối hạ mênh mông trống vắng Hay vì thiếu tiếng phôn em. Xa cách đợi chờ chẳng thể nào quen Đợi tiếng em phôn cho vơi ngàn nỗi nhớ Anh thầm gọi tên em trong hơi thở Mong mai ngày gặp em. Quán Thánh, 15.08.2004 Đoàn văn Nghiêu
  21. TRĂNG ƠI VỀ QUÁN THƠ Đâu rồi sao hôm Đâu rồi sao mai Cứ nôi vầng trăng đi hoài đi mãi Để cuội già ngẩn ngơ. Sao trăng không về thắp sáng lại câu thơ Không níu giữ khách văn vào thư quán Hay mải vui bầu bạn Nơi trời Âu, xứ người? Vắng bóng trăng tươi cười Thơ viết còn ai đọc Tơ trời chăng ngang dọc Che nắng hạ thiêu lòng. Trăng nghiêng về bên ấy Để bên này nhớ mong Trời Âu có ấm lại Vần thơ ta buốt lòng. Gửi gió lời nhớ mong Gửi mây câu nhắn nhủ Nơi quán văn - bạn cũ Mong trăng về cùng thơ. Dịch Vọng, 27.06.06 Đoàn văn Nghiêu
  22. CHIỀU MƯA NHỚ EM Em ở phương nào trời có nổi bão dông Mà biển bắc trời đông mịt mùng sấm động Mây trữu nặng chất đầy khoảng trống Có bộn bề che lối em đi. T6, 30.06.06 ĐVN
  23. NHỚ VỀ QUÊ NGOẠI Nhịp cầu tre chênh vênh Bác qua dòng sông nhỏ Nhà Ngoại tôi ở đó Rấp rem ngọn lửa hồng. Ngược về nơi đầu sông Chợ làng xiêu mái rạ Nghiêng một cánh cò lả Bán cái nghèo cho nhau. Ngoại bán rau, mua rau Người bán bầu mua bí Ngày bão dông chợ nghỉ Liêu xiêu cọc chống trời. Tiếng ru chẳng thành lời Mượn cánh cò chao võng Ngày mùa sân không thóc Chỉ phơi đầy rêu xanh. Những khát khao mong manh Cháy trong trời nắng hạ Giấc mơ cũng vội vã Tan trong chiều bão dông. Trơ vơ giữa cánh đồng Miếu làng nghiêng dáng ngoại Tắm nắng mưa dầu giãi Chút tuổi già linh thiêng. Con đi đã trăm miền Vẫn nhớ về quê ngoại Một miền quê trẻ mãi Cho bao người lớn lên. Dịch Vọng, 29.06.06 Đoàn Văn Nghiêu
  24. EM DẬN HỜN Em dận tôi gom hết gió vào lòng Em hờn tôi đốt rực hè nắng cháy Khua rụng lá thu, dốc dòng sông cạn đáy Để gọi về giá lạnh dọc mùa đông. Em dận tôi thả gío gọi bão dông Em hờn tôi góp mưa nguồn thác lũ Em mang theo của tôi giấc nghủ Kéo đêm dài vào khoảng trống hư vô. Em dận hờn Tôi chỉ biết làm thơ. Dịch Vọng, 29.06.06 Đoàn văn Nghiêu

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...