Tú_Yên
-
Số bài viết
254 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Bài viết được đăng bởi Tú_Yên
-
-
Lục Bát bên Đời
Lục Bát à...
Lục Bát ơi !
Câu thơ trôi giữa mây trời...
thênh thang.
Là Tôi...
Và chút đa đoan...
...
Như là làn gió, Chị tôi ơi* Xin chào Oprah
Tiếng gọi rất thân thiết, nhưng TY vẫn chưa nghĩ ra Có thể cho Tú_Yên biết là ai đây không ?
Gió mênh mang - Gió lang thang...
Bơ vơ nên vẫn ngút ngàn - cô liêu !
-
Thì thôi !
Thì thôi !
Thôi nhé, thì thôi...
Mưa rơi ướt áo em rồi - còn đâu
Mơ xưa giờ cũng phai màu
Anh_em, hai nẻo xa nhau ngút ngàn.
Chiều nghiêng,
sắc tím nhẹ loang
Em bơ vơ giữa bóng hoàng hôn trôi.
...
Thì thôi !
Thôi nhé, thì thôi !
...
Em ngồi đợi ánh trăng côi bên thềm.
-
Trầu lỡ mùa thương
Thềm rêu...ngồi đếm nhớ - quên
Tưởng chừng như sợi nắng mênh mang buồn.
Vườn xưa...trầu lỡ mùa thương
Để cơn gió lạ vấn vương mây trời.
Ngập ngừng...những tiếng ru hời
Tiếc thời con gái đã rơi ngút ngàn
Thềm rêu...bật tiếng mùa sang...
Cau xanh nhớ lá trầu vàng...ngẩn ngơ.
-
.....
Nghêu ngao ta hát một mình
Ta về ta giấu cuộc tình rêu xanh
Nghêu ngao hát khúc tự tình
Để ta tìm lấy cho mình...trời thơ
Dẫu đời lắm nỗi bơ vơ
Vẫn mong nguyên vẹn bến bờ nhân gian
* Cám ơn đá đơm bông nhiều
Chúc luôn vui
-
Mưa...mưa...bao giờ cũng làm cho ta buồn-ít ra là đối với Huy-và gợi nhớ cho ta một điều gì đó đã qua...Có lẽ hai chữ "thình lình..." trong bài thơ CHIỀU NAY của Tú_Yên bao hàm ý đó. Kết bài thơ với hai chữ thật lạ và hay. Đọc thơ bạn làm Huy nhớ đã đọc ở đâu đó hai câu thơ lục bát"...chiều nay về lại chiều xưa, một thời em rũ tóc mưa đợi chờ..." Lục bát dể làm nhưng khó hay, Huy không biết làm thơ, chỉ cảm nhận nên rất cảm ơn những người làm thơ. Với người làm thơ, có lẽ kỷ niệm đã tạo nên cảm xúc nhiều nhất phải không Tú_Yên? Là Huy nghĩ thế. Mình nghĩ Tú_Yên thích mưa lắm phải không? Chúc Tú_Yên có thật nhiều cảm xúc để làm nhiều bài thơ hay nữa. huy_2009.* Chào Huy
Cũng hơi lâu rồi, Tú_Yên không vào trang thơ nên chậm trả lời, Huy đừng buồn TY nghe.
Huy à !
Có lẽ Huy nói đúng, TY rất thích mưa. Mưa như gợi nhớ một cái gì loáng thoáng đâu đó...một chút buồn...một chút mơ...hay cả một chút bâng khuâng khó tả !
Nhiều khi cảm xúc đến bất chợt, thình lình...khi mình tình cờ nghe hay nhìn thấy một cái gì đó...chứ không hẵn chỉ là kỷ niệm riêng của mình. Bởi vậy, người ta thường nói " người thơ hay...mơ " đó mà ! Nhưng nếu " mơ " mà có thể đem đến cho người khác những giây phút nhẹ nhàng, êm dịu...thì cũng nên mơ chứ, phải không Huy ?
Chúc Huy luôn vui và thành công trong cuộc sống.
Thân
-
Một mình !
Tí tách sương rơi...ướt cuộc đời
Con thuyền nhẹ lướt...mộng chơi vơi
Ngân Hà mấy dãy, mây che khuất ?
Khuất cả hồn em...nửa giấc hời...
Thuyền đã trôi về nơi nẻo xa...
Chẳng có vầng Trăng, chẳng lụa là...
Bơ vơ giữa khoảng trời hiu quạnh
Nhìn lại quanh mình - Ta với Ta !
Gió đến dịu dàng mơn tóc em
Riêng trái tim yêu ngủ giấc mềm...
Quên ánh sao trời đang nhấp nháy
Quên hết một thời - êm...dịu êm !
...
Cả cõi lòng em lạnh giá rồi
Cuộc đời rơi hết...
Cuộc đời ơi !
Biết đến bao giờ tim ấm lại ?
Hay vẫn một mình - Tôi với Tôi ?!
-
Mưa đổ từng cơn ngập ngừng giữa mùa phượng đỏ....Cho ta cái lưu luyến, cái bồi hồi thuở ra đi...
Lắng trong chút hạt mưa rơi
Biết là nguồn cội..... biết đời xót thương..?
Biết là tê tái ngày trường
Mưa rơi...rơi suốt...hạ vương vấn sầu
Rồi nắng Hạ lên cho ta nhớ lại những gì...Thời áo trắng với sân trường đầy nắng ấm.
Mưa rơi...rơi giữa lưng trời
Bâng khuâng cứ mãi đầy vơi bên lòng
Hạt buồn rớt giữa thinh không
Mới hay mùa Hạ_Phượng hồng về qua...
* Cám ơn đá đơm bông đã ghé thăm trang thơ TY.
Rất vui được biết.
-
Chiều nay...
Chiều nay...
mưa ướt thơ rồi
Chỉ còn lại đó một trời hư hao !
Mưa buồn...
buồn đến thế sao ?
Hạt rơi...rơi...để lạnh vào hồn ta.
Chiều nay...
mưa...lại mưa qua...
Ướt thơ,
ướt cả luôn ta - thình lình...
-
Buồn !
Thế gian như chẳng có Ta
Vu vơ một bóng trăng qua mặt hồ.
Rầm rì con sóng mãi xô
Vần thơ lạc vận...ngây ngô bên đời !
Trăng treo lơ lửng giữa trời
Ta là chiếc lá vừa rời cành xanh.
Mong manh...
một thoáng mong manh
Buồn đi - buồn ở...loanh quanh...
vẫn buồn !
* Xin chào huy_2009
Cám ơn huy_2009 đã ghé đọc thơ Tú_Yên và chia sẻ những cảm xúc.
Huy đừng ngại, chuyện cũ rồi, TY không bận tâm bao giờ. Mỗi người có một hướng đi cho riêng mình mà, phải không ?
Rất vui vì được biết huy_2009
-
Mưa Ngâu về ?
Lung linh ngàn ánh sao mờ tỏ
Soi rọi trần gian những tiếng trầm...
Đàn ai thoang thoảng bay trong gió
Gửi chút lòng riêng theo tháng năm ?
Mưa Ngâu tí tách đều trên phố
Rớt xuống đời Ta những ngâm ngùi
Người xa...
xa mãi không về nữa.
Lấy hết đi rồi những phút vui !
Thì thôi...
gói lại tình Ngưu_Nữ
Ô thước ngày nao lỡ nhịp cầu
Tháng bảy chưa về sao buốt giá ?
Mưa rớt bên đời...
Mưa...
Mưa Ngâu !
-
Nắng đã về chưa ?
Nắng ơi !
Nắng đợi trăng vàng ?
Cho mây đợi gió, cho nàng đợi anh ?
Lao xao lá hát trên cành
Đong đưa từng sợi tơ mành - đong đưa.
Hoàng hôn rớt giữa chiều mưa ?
Và mây lang bạc lưa thưa cuối trời.
Ngàn xa,
có một bóng người
Chờ ai,
mà phải cả đời...
chờ ai ?
...
Nắng về chưa ?
Nắng ban mai...
Có lung linh giữa tháng ngày - trong veo ?
* Rất cám ơn nguyenthanhluan đã ghé thăm trang thơ Tú_Yên
-
Giữa hai chiều...
Thời gian đi...
Và cứ đi - đi mãi...
Cuốn nhân sinh vào vòng xoáy trầm luân
Sông rầm rì...
Có cảm thấy bâng khuâng ?
Hay bỏ mặc cõi hồng trần hiu hắt ?
Thời gian đến...
Là thời gian rất thật.
Mang cho đời: được_mất - nhục_vinh ?
Sông lặng thầm xuôi chảy loanh quanh
Theo bao con nước khi ròng lại lớn.
Như kiếp người có đi và có đến
Sông trở mình cũng có lúc hung hăng
Xô dạt trần gian bằng cơn lũ dữ dằn
Cuốn phăng hết sau những lần giông tố !
Đời là thế: buồn_vui hay sướng_khổ ?
Sông muôn đời: vẫn bên lỡ_ bên bồi.
Ta quanh quẩn giữa hai chiều: tối_sáng
Một vòng quay...
Cứ quay mãi không thôi !
-
Không sao
Không sao,
đời vẫn màu xanh
Và em luôn ở bên anh dịu dàng.
Giao mùa
để gió Xuân sang
Cho mây theo ánh chiều loang...tím chiều.
Không sao
Đời vẫn đáng yêu ?
Và em muốn nói một điều mà thôi
...
Hình như...
Trăng sáng lên rồi.
...
-
Một ngày...
Sáng đi gom hạt mù sương
Trưa về đón nắng
Chiều buồn ngắm mây
Đêm qua đêm mãi dần xoay
Một ngày rồi lại một ngày...trôi qua.
Tình thơ theo gió bay xa
Mang bao trăn trở quyện hòa lòng nhau.
Trăng là Trăng,
Sao là Sao
Ta là Ta ở nơi nào...
Hỡi ai ?
-
Không đâu !
Lá buồn !
Vì gió ra đi
Bỏ vần thơ nhỏ sầu bi...một mình.
Lá buồn !
Nên đứng lặng thinh
Nhìn cơn gió cuộn bình minh muộn màng.
Lá buồn !
Bởi gió lang thang...
Cợt cười cùng với trăm ngàn nụ hoa.
Lại buồn !
Khi gió đi xa
Bỏ cành lá úa nhạt nhoà...
không đâu !
Đời là những nẻo đường đầy gian nan, trắc trở.
Ta_một mình...muôn thuở - thế thôi ư ?
Để rồi chỉ mãi...hình như...
Cứ là chiếc lá từ từ...rụng rơi !
-
Mưa !
Mưa ơi !
Mưa hoài chi !
Cho người đi, kẻ ở
Cả niềm thương muôn thuở
Nhạt nhoà theo mưa bay !
Kìa anh !
Anh có hay ?
Đường đời nhiều lối rẽ
Cuộc đời em quạnh quẽ
Như bầu trời không sao !
Mưa ơi !
Mưa chi mau ?
Cho lòng người lạnh giá
Tất cả là xa lạ ?
Hay chút gì cho nhau !
Kìa mưa !
Mưa lao xao...
...
...
-
Gió đi...
Gió đi....lá đứng lặng im
Cho mùa Thu cũ êm đềm trôi qua
Cho đàn chim ríu rít ca
Một người mong một người xa...xa vời.
Sao không về nữa, gió ơi ?
Đành đi, quên cả mảnh đời - buồn thiu !
Gió thầm lặng ?
Gió hắt hiu ?
Gió đi bỏ lại...bóng chiều dần phai !
-
Nói chuyện...một mình !
Ngày 11-01-09
Ước mơ !...
Ước mơ !...
Ước mơ !...
Chỉ có một !
Mãi mãi chỉ có một !
Vậy mà...
...
Lại thêm một ngày cuối tuần...như bao ngày cuối tuần khác ! Và mình vẫn ấp ủ niềm mơ ước trong lòng...rồi...
...Thôi ! Không nghĩ nữa ! Không thèm...nghĩ nữa !
Tôi vẫn ngồi đây với...bóng tôi !
Mơ màng hồn trãi tận xa xôi...
Về đâu ? Đâu đó...miền hư ảo !
Thăm thẳm, mù khơi - giấc mộng đời !!
Thôi !
Chẳng nghĩ làm chi để bận lòng !
Xuân về - Hạ tới - lại Thu - Đông...
Dòng sông xưa cũ thầm trôi mãi...
Vũ trụ dần xoay trong mênh mông...
Ừ ! Ước chi là cơn gió xa...
Vẩn vơ cười cợt ánh Trăng ngà
Thong dong lã lướt cùng mây núi...
Chẳng phải buồn khi giấc mơ qua...
* Một ngày lại tới - Rồi một ngày sẽ qua - Và...mình vẫn thế ! Hì...
-
Tôi muốn...
Mong gió bình yên ở cuối trời
Mây trắng ngừng bay, lá chẳng rơi.
Thời gian ngưng đọng đừng trôi nữa
Để nét xuân hồng tươi thắm môi ?
Tôi muốn nhân gian chẳng biết buồn.
Không người đau khổ, lệ sầu tuôn.
Trăng không đơn lẻ trên trời thẳm
Và cõi lòng ai như khói sương !
...
...
-
Lời hẹn...dòng Sông !
Như dòng Sông cứ êm đềm xuôi chảy
Nghìn nghìn năm...vẫn trẻ mãi không già
Ta thầm hỏi rằng: Sông bao nhiêu tuổi ?
Mà miệt mài khắp vạn nẻo đường xa...
...
Sông vẫn hát lời thầm thì với gió
Cùng Quê hương câu tình tự mùa Thu
Én chao liệng đón chờ mùa Xuân mới
Hạ về theo Phượng đỏ lửa - mây mù...
Sông chảy mãi - ngược xuôi cùng năm tháng
Đông lại về theo cơn gió giao mùa
Ơi ! Nguồn cội...hãy đợi chờ Sông nhé
Đừng trách hờn: Nầy - Sông đã về chưa ?
Sông đã hứa cùng đầu nguồn - nỗi nhớ...
Đang âm thầm theo nhịp thở thời gian
Mong ngóng mãi dòng Sông nơi xa tắp
Đến bao giờ: Sông lại đổ về ngàn ?...
Thời gian đến - rồi đi - rồi lại đến
Vũ trụ tuần hoàn như một giấc ngủ mê
Lời hẹn ước ngàn năm không phai nhạt
Đầu nguồn ơi ! Xin hày đợi Sông về...
-
Buồn ơi !
Buồn ơi...thôi nhé - chào mi...
Tháng năm rồi sẽ còn gì cho ta ?
Bút kia gọt_dũa...chỉ là...
Viết dăm câu chữ để mà...lãng quên !
Buồn như con sóng chông chênh...
Ì ầm, lên thác xuống ghềnh...chi đây ?
Bao giờ...trăng lẫn vào mây ?
Cho cơn gió bão giăng đầy trời xa !
Mịt mù...một giấc mơ qua...
Và bao mơ ước nhạt nhòa rơi...rơi !
Chỉ là...là chút...thế thôi.
Mà như cánh nhạn cuối trời bặt tin !
...
Ghép đôi câu_chữ cho...mình !
Thả trôi đi những u tình...
buồn ơi !
-
Buồn ơi !
Buồn ơi...thôi nhé - chào mi...
Tháng năm rồi sẽ còn gì cho ta ?
Bút kia gọt_dũa...chỉ là...
Viết dăm câu chữ để mà...lãng quên !
Buồn như con sóng chông chênh...
Ì ầm, lên thác xuống ghềnh...chi đây ?
Bao giờ...trăng lẫn vào mây ?
Cho cơn gió bão giăng đầy trời xa !
Mịt mù...một giấc mơ qua...
Và bao mơ ước nhạt nhòa rơi...rơi !
Chỉ là...là chút...thế thôi.
Mà như cánh nhạn cuối trời bặt tin !
...
Ghép đôi câu_chữ cho...mình !
Thả trôi đi những u tình...
buồn ơi !
-
Thời gian hờ hững trôi qua không bao giờ ngừng nghỉ. Một đời người với biết bao chuyện vui_buồn cứ ngỡ đã mịt mờ trong quên lãng phai phôi...chẳng còn lại gì qua ngần ấy những năm dài, tháng rộng ! Nhưng thật ra tất cả vẫn còn nguyên đó trong tận cùng góc khuất của lòng người trong cuộc.
Hơn 30 năm và một kiếp người!
Những năm tháng lặng lẽ, âm thầm đã giết chết tâm hồn của một con người đầy ắp mộng mơ và chan hoà lý tưởng. Chỉ có mỗi ước mơ khao khát đến vô cùng, nhưng dù đã cố hết sức mình vẫn chẳng thể nào nắm được vào tay. Nỗi lòng khắc khoải mãi mãi chẳng ai hay và gần hết cuộc đời vẫn không nhận được gì giữa kiếp sống lắm nỗi bộn bề, tranh đấu !
Hơn 30 năm, khoảng thời gian gần đủ để lấy đi hết những gì của một đời người, nhất là đối với một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, hiền lành, nhân hậu mà lại phải chịu đựng quá nhiều những cay đắng, gian lao !
Năm tháng qua đi...tuổi xuân qua đi...
Ta nhìn chính ta và đau lòng biết bao khi thấy mình cứ ngày một héo úa, tàn phai mà không cách gì níu giữ ! Mơ ước thì biệt mù xa...kiếp sống mong manh...mới thoáng chốc thôi mà mái tóc xanh đã bạc màu sương tuyết !
Ru hời...cho gió thôi bay
Cho mây ngừng để tháng ngày đừng rơi !
Ru hời...gió của tôi ơi !
Có đi xin hãy mang tôi...theo cùng !
Gió bay...bay mãi không ngừng nghỉ. Cũng không ai hình dung được là gió màu gì và hình dáng ra sao ! Gió mơ hồ như có như không, hư hư thực thực mà luôn gây thành bão giông bất chợt !
Và đời...là một cơn Gió lớn...đôi khi cuốn phăng đi tất cả...chẳng để lại gì !
Truyện thơ
Tình của Gió
Xin là Gió cuối trời...
Tôi lại viết Câu chuyện Tình của Gió
Thuở hồn nhiên với môi đỏ, má hồng
Đôi mắt đẹp, buồn, thăm thẳm, mênh mông...
Như điềm báo cả một trời giông tố !
Thời gian trôi xa mà sao luôn hoài nhớ ?
Chẳng thể nào quên dù đã ngỡ ngày xưa
Mưa thì buồn, đời lại tựa cơn mưa
Bao trăn trở hư thừa theo năm tháng !
Rồi bỏ hết tâm tư vào vần thơ lãng mạn
Để quên đời, quên những thoáng cơ cầu
Vẫn nhủ thầm...
tại...
bị...
cớ gì đâu !
Sao nông nổi lại đắm chìm - nông nổi !
Thời gian qua đi và Ta tự hỏi...
" Có phải bởi vì mang tội lỗi kiếp nào ?
Chuyện luân hồi là thật đó hay sao ?
Cho nên mãi ôm hoài câu bạc phận ! "
Đời trong_đục ?
Yêu thương hay buồn_hận ?
Sao Ta bây giờ chẳng thể của ngày xưa !
Làm thế nào để đếm những hạt mưa ?
Rơi rả rích ngoài song thưa lạnh giá !
Dù cố níu mà vẫn xa..xa quá...
Ước mơ một lần được trở lại chính mình
Mà dòng đời cứ trôi mãi - lặng thinh
Và vùi dập cho hoa rời rã cánh !
Mưa ơi mưa !
Từng hạt rơi sóng sánh
Buốt hồn Ta, buốt cả những vần thơ
Một đời người, một nỗi đợi ngu ngơ
Một quá khứ chôn hoài trong tiềm thức ?
...
Ta ngơ ngác...
Đời !
Chiêm bao hay thực ?
Mà thăng trầm đeo bám chẳng rời xa !
Mơ một lần Ta lại được là Ta
Để làm gió đến cuối trời - tan biến !
-
Đời chịTặng Tú _ Yên
Bạn tôi
Tôi biết chị qua câu chuyện kể
Đời chị buồn như gió mồ côi
Gió lạc đàn chỉ biết thở than thôi
Và tôi hiểu chị chưa hề hạnh phúc
Có đôi lúc tưởng chừng ngã gục
Nhưng vì con lại gắng gượng đứng lên
Duyên phận kia sao nỡ chẳng bền
Lận đận kiếp thân cò lặn lội
Chị gồng mình vượt qua đêm tối
Đôi bàn tay dệt những vần thơ
Đời đã buồn đành vẽ những ước mơ
Dù chỉ để an ủi mình cũng được
Cây muốn sống đều phải cần có nước
Hoa tươi màu cũng sợ sẽ tàn phai
Gió giật mình đánh rớt hạt sương mai
Thì ta cũng mỏng manh như gió
Thôi đành hóa làm con thuyền nhỏ
Vì dù sao cũng có bến đợi chờ
Nếu chị buồn hãy tiếp tục làm thơ
Viết lại câu chuyện tình của gió
* Rất cám ơn Đình Vinh đã viết tặng Tú_Yên bài thơ.
Bài thơ rất hay, đã khiến cho Tú_Yên quyết định thực hiện điều mơ ước mà bao lâu nay cứ ôm giữ mãi trong lòng.
Thời gian đã trôi qua, thật là lâu, lâu lắm rồi ! Chuyện cứ ngỡ đã nằm im trong tiềm thức, đã phai phôi quên lãng, đã...chẳng còn gì ! Nhưng thật ra nó vẫn còn nguyên đó trong tận cùng góc khuất của lòng người trong cuộc.
Một đời người và hơn 30 năm !
Những năm tháng lặng lẽ, âm thầm đã giết chết tâm hồn của một con người đầy ắp mộng mơ và chan hoà lý tưởng.
Hơn 30 năm, khoảng thời gian cần và đủ để lấy đi hết những gì của một đời người, nhất là đối với một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, hiền lành, nhân hậu mà lại phải chịu đựng quá nhiều những cay đắng, gian lao !
Năm tháng qua đi...tuổi xuân qua đi...
Ta nhìn chính ta và đau lòng biết bao khi thấy mình cứ ngày một héo úa, tàn phai mà không cách gì níu giữ ! Mơ ước thì biệt mù xa...kiếp sống mong manh...mới thoáng chốc thôi mà mái tóc xanh đã bạc màu sương tuyết !
Ru hời...cho gió thôi bay
Cho mây ngừng để tháng ngày đừng rơi !
Ru hời...gió của tôi ơi !
Có đi xin hãy mang tôi...theo cùng !
Gió bay...bay mãi không ngừng nghỉ. Cũng không ai hình dung được là gió màu gì và hình dáng ra sao !
Và đời...là một cơn Gió lớn...cuốn phăng đi tất cả chẳng để lại gì !
Truyện Thơ ... Tình của Gió
............................................................................Xin là Gió cuối trời...
.....................................................................Tôi viết lại câu chuyện Tình của Gió
.....................................................................Thuở hồn nhiên với môi đỏ, má hồng
.....................................................................Đôi mắt đẹp, buồn, thăm thẳm, mênh mông...
.....................................................................Như điềm báo cả một trời giông tố !
.....................................................................Thời gian trôi xa mà sao luôn hoài nhớ ?
.....................................................................Chẳng thể nào quên dù đã ngỡ ngày xưa
.....................................................................Mưa thì buồn, đời lại tựa cơn mưa
.....................................................................Bao trăn trở hư thừa theo năm tháng !
.....................................................................Rồi bỏ hết tâm tư vào vần thơ lãng mạn
.....................................................................Để quên đời, quên những thoáng cơ cầu
.....................................................................Vẫn nhủ thầm...
.....................................................................tại...
.....................................................................bị...
.....................................................................cớ gì đâu !
.....................................................................Sao nông nổi lại đắm chìm - nông nổi !
.....................................................................Thời gian qua đi và Ta tự hỏi...
....................................................................." Có phải bởi vì mang tội lỗi kiếp nào ?
.....................................................................Chuyện luân hồi là thật đó hay sao ?
.....................................................................Cho nên mãi ôm hoài câu bạc phận ! "
.....................................................................Đời trong_đục ?
.....................................................................Yêu thương hay buồn_hận ?
.....................................................................Sao Ta bây giờ chẳng thể của ngày xưa !
.....................................................................Làm thế nào để đếm những hạt mưa ?
.....................................................................Rơi rả rích ngoài song thưa lạnh giá !
.....................................................................Dù cố níu mà vẫn xa..xa quá...
.....................................................................Ước mơ một lần được trở lại chính mình
.....................................................................Mà dòng đời cứ trôi mãi - lặng thinh
.....................................................................Và vùi dập cho hoa rời rã cánh !
.....................................................................Mưa ơi mưa !
.....................................................................Từng hạt rơi sóng sánh
.....................................................................Buốt hồn Ta, buốt cả những vần thơ
.....................................................................Một đời người, một nỗi đợi ngu ngơ
.....................................................................Một quá khứ chôn hoài trong tiềm thức ?
........................................................................
.....................................................................Ta ngơ ngác...
.....................................................................Đời !
.....................................................................Chiêm bao hay thực ?
.....................................................................Mà thăng trầm đeo bám chẳng rời xa !
.....................................................................Mơ một lần Ta lại được là Ta
.....................................................................Để là gió đến cuối trời - tan biến !
Như Làn Gió...
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Thơ buồn !
Thơ buồn !
Buồn tựa...bài thơ
Em đi_anh ở...để ngơ ngẩn sầu.
Thơ buồn !
Ta viết tặng nhau
Buồn giăng ngang ngọn Trúc Đào phất phơ.
Thơ buồn !
Thì vẫn là thơ
Tặng ai một chút mộng mơ bên đời.