Jump to content

Dinhkhoa

Thành viên
  • Số bài viết

    132
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi Dinhkhoa

  1. CHUYỆN TÌNH THÁNG SÁU Tháng Sáu Có loài ve dại dột trót vướng vào yêu Cả đời gọi mãi những mối tình không bao giờ trở lại Mùa qua mùa… Diết da… Đầy vơi… Khắc khoải Nắng hong vàng se sắt một niềm đau! Tháng Sáu Có hạt mưa mùa vỡ oà trong mắt nhau Trắng mưa trắng những lời tình bạc bẽo… Bong bóng tan đi mộng mị chập chờn ảnh ảo, Để hoang mang…để thổn thức tình đầu! Tháng Sáu Bông lục bình trôi dạt về đâu? Nổi lênh một kiếp sống Sắc hoa mong nanh tím nghẹn lời số phận Hạnh phúc về tựa con nước ít phù sa. Tháng Sáu Chợt quên, chợt nhớ một bài ca Chiều sân ga Chia xa em đã hát Nào ai biết Mãi mãi đó là lời ly biệt Khi tôi trở về - em xa khuất phía trời mây… Mặn môi tôi một vệt nắng cuối ngày! 18/05/2005 LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  2. TÌNH QUAN HỌ Rơi câu quan họ đêm trăng Tình nghiêng trên nón ba tầm xôn xao... Lúng là lúng liếng tìm nhau Mỏng manh yếm thắm buộc vào tơ duyên Này là xe chỉ luồn kim, Này là bèo dạt đi tìm mây trôi... Nhớ thương khuyết mảnh trăng trời Tàn đêm chưa cạn một lời khát khao! Ngân câu quan họ tìm nhau Mà đem cau đặt cạnh trầu... Người ơi! ĐÌNH KHOA
  3. MẸ MIỀN TRUNG Cho tôi về với nắng gió miền Trung Nơi hạt cát xưa “lẫn trong sữa thơm mẹ nuôi tôi lớn” (*) Nơi mẹ gieo xuống cát hạt mầm tin yêu - hi vọng Khó nhọc tháng ngày ủ ấm… Và chờ mong! Tôi tựa những cánh Bồ Công Anh Mải miết mê say trăm miền đất lạ Khi hụt hẫng niềm tin – lòng yếu mềm… Vấp ngã, Muốn nương câu hát tìm về… Hà Tĩnh mình ơi! Năm qua năm… Mẹ vục bàn tay trần yêu thương vào dòng thời gian Lặng lẽ rút từng sợi tuổi đời Cộng vào cho tôi mỗi mùa về hi vọng! Tôi lớn lên… Tuổi 25 ám ảnh trong tim 25 sợi bạc Sáng diệu kì, nhức nhối giữa hồn xanh! Mẹ đặt vào trong tôi bóng núi Hồng sông Lam Để trong nắng trong mưa – thành bình yên sưởi ấm… Tôi đi xa theo trăm nghìn con sóng, Vẫn trở về… Hôn đất mẹ miền Trung! (*) Lời trong ca khúc “ Hà Tình mình thương” LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  4. MƯA ĐÊM Thành phố nổi trôi trong đêm mưa, Lặng lẽ… Đường khuya Người đàn bà nổi trôi đời mưa gió… Mưa mang dồn dập hơi thở, Hổn hển rơi trên thân xác hao gầy! Người đàn bà gập lưng - tựa dáng oằn cỏ cây Đêm… Ngọt ngào man trá Gió thèm hương lạ Thổi hết mình trên mái phố cong vênh! Lướt thướt mưa rơi lạnh buốt mặt đường Phố rùng mình… Bẽ bàng Trơ trọi… Trút vào đêm tiếng thở dài chờ ngày mới… Gồng mình mong hết những đêm mưa! 23/12/2006 ĐÌNH KHOA
  5. CỔ TÍCH MỘT CHUYỆN TÌNH "Những bắp chân cuồn cuộn gân săn Doạng thế chèo kéo biển gần lại đất" (Kéo rùng - Hồ Tĩnh Tâm) * * * Bên Biển xanh trở mình thao thức, Sóng kể anh nghe - cổ tích một chuyện tình... * Xưa lắm rồi... Mãi tự thuở hồng hoang Trên Trái đất loài người chưa xuất hiện Chỉ có Đất liền - Bầu Trời – và Biển Qua mỗi ngày thêm gắn bó cùng nhau! * Biển đa tình đắm đuối với lời yêu... Trước hai người đàn ông tuyệt vời ấy Một Đất liền hiền từ, nhẫn nại Một Bầu Trời phóng khoáng – dáng bảnh bao! * Rồi đêm ngày sống với những khát khao... Yêu hết mình cho Bầu Trời buổi sáng Khi đêm đến - Trời nồng nàn say giấc, Bước nhẹ nhàng về bên Đất ái ân! Thời gian vô tình rút ngắn đêm tháng Năm Để Bầu Trời ngập tràn trong ân ái Cuống cuồng rút ngày tháng Mười ngắn lại, Cho mạch tình trong lòng Đất đê mê... * Rồi sau mỗi giây phút huyền diệu kia, Trời không muốn xa rời nàng Biển Muốn giữ Biển gần bên mình vĩnh viễn Nên xuất hiện ghen ghét giữa lòng tham * Và thức dậy trong lòng những tính toan... Trời đổ nắng cho khô cằn đời Đất Rồi gọi sấm, gọi mưa về uy hiếp Đất vẫn hiền từ nhẫn nại bao dung! * Biển bồn chồn khi Đất cứ lặng thinh... Chợt nàng thấy một trái tim ấm áp Đập từng nhịp rộn ràng trong lòng Đất, Vút bay lên... cất tiếng hát thanh bình! * Đất hiền từ không thích chiến tranh, Biển hiểu ra – và nàng bật khóc... Xé vòng tay Bầu Trời, lao mình về với Đất Trời ngỡ ngàng - gào thét: Biển!...Vì sao? * Biển ngoái nhìn: Chàng không hiểu được đâu! Và nàng nguyện gắn đời mình cùng Đất Trả cho Trời những đứa con lấp lánh... Một Trăng tròn – và triệu triệu Vì sao * Trời bẽ bàng, ngậm ngùi với niềm đau... Giấu những đứa con vào mênh mông lồng ngực Mắt thù hận nhìn đám con của Đất: Trong mỗi dáng hình đều đập một trái tim! * Trời lén mang những ích kỷ nhỏ nhen Những tính toan, hận thù, yêu – ghét... Rót nhẹ nhàng vào tim con của Đất, Rồi đẩy mình lên cao mãi, vời cao... * Biển ngỡ mình bị lừa dối từ lâu Khi trái tim những đứa con không như nàng nghĩ, Rời xa Đất âm thầm lặng lẽ... Sóng tạ từ hát khúc hát biệt ly! * Mãi từ đó cho đến tận bây giờ, Trời - Biển - Đất – ba miền cách biệt Biển muôn đời trở mình tình thao thức... Sâu trong lòng khắc khoải những yêu thương! * Có những đứa con của Đất liền - Biển xanh Mãi lênh đênh trên tàu thuyền hôm sớm... Chẳng quản ngày đêm nhọc nhằn mưa nắng, Kéo Biển gần về với Đất thương yêu! * Sóng ngọt ngào ru giấc ngủ Trăng – Sao Hát bài tình cho Bầu Trời xưa cũ... Rồi những khi đầm đìa thương nhớ, Thuỷ triều dâng hôn lặng lẽ đất liền... * Và đêm nay... Bên Biển xanh thao thức trở mình, Anh kể em nghe một chuyện tình cổ tích! -Thu 2005 - LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  6. ĐƯỜNG LÀNG Mất hết rồi thơ ấu của ta ơi, Con đường làng thuở xưa còn đâu nữa? Từ ngày làng thành nửa quê nửa phố, Những bê tông mặt lì lợm phủ dày! Sao thời gian hát thầm khúc đổi thay? Sao lòng người vội vàng say đến thế? Gạt quá khứ dạt xô vào lặng lẽ Ôi đường làng - một tấm gương soi! Nơi trở về nhận mặt tháng năm trôi Có bóng dáng cha ông – gót Lạc Hồng cao quý! Thương những người mẹ đôi bàn chân Giao chỉ Bám víu đường làng, vượt gian khó đi lên… Nơi cho ta đặt tiếp bàn chân mình Bước đầu tiên khỏi chật hẹp con ngõ Nơi trơn trượt trời mưa… Và vấp ngã Đất mẹ thầm thì lời nâng đỡ yêu thương! Tìm ở đâu cả quá khứ ngàn năm ? Như đường làng dịu dàng màu đất mẹ Bàn chân trở về. sao bơ vơ đến thế… Trên mặt bê tông năm tháng lầm lì! Giọt nắng nào bỏng rát phía bờ mi? 05/03/2006 LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  7. THIÊN THẦN Bé em ơi, Mặt đất và bầu trời Xin chào đón em – Thiên thần bé nhỏ Hãy nở nụ cười trên môi xinh, em nhé Để tâm hồn rangh ngời, ấm áp thơ ngây! Em biết không, để có em trên trái đất này Là cả một sự diệu kỳ Cỏ cây hoalá cho em mái tóc, hàng mi Đoá sen hồng cho tâm hồn em tinh khiết Trong veo đôi mắt Tựa nước giếng làng thuở trời đất hồng hoang Để em nhìn đời bằng con mắt yêu thương! Em biết không, làn da em mịn màng Là làn da dịu dàng mây trắng Nắng và trái chín Cho em hồng đôi má đôi môi Trăng và sao tặng cho em nụ cười Hạnh phúc! Chưa hết đâu em, mẹ cha còn cho em hình hài và mơ ước Em sẽ lớn lên cùng những trang ca dao, cổ tích của người mẹ nhân dân Xóm làng quê hương Cho em một trái tim biết nhớ Thầy cô sẽ cho em con chữ Và bạn bè cho em những năm tháng không thể nào quên… Nhớ nhé nghe em, Em là một Thiên thần nhỏ đáng yêu Hãy cám ơn cuộc đời,mẹ cha… Tất cả đã cho em thật nhiều Để một ngày mai em bay giữa khung trời đầy hoa nắng… LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  8. RU EM Ru em giấc ngủ muộn màng Khi đêm dần nhạt trên hàng cây thưa Gạn lòng vớt một lời ru Trinh nguyên đằm thắm cho mùa em mơ… 08/03/2006
  9. CHUYỆN TÌNH THÁNG 7 Tháng Bảy, Nắng nồng nàn chói chang ân ái Lả lơi tình lênh láng khắp không gian Ve thương nhớ khản giọng gọi bạn tình Rồi khóc than đến tàn hơi thở… Cạn kiệt… Mỏi mòn…. Lỡ làng… Dang dở… Bởi yêu thầm… Khát mãi đến héo hon! Tháng Bảy, Em đi tìm mảnh vỡ trái tim em… (Những mảnh tím thuỷ chung vỡ trên tay anh anh vô tình thả vào trong gió) Đất mẹ bao dung… Ấp ôm _ thành loài hoa cỏ, Tím lời yêu xa xót đến nghẹn ngào! Tháng Bảy, Anh đi tìm một giấc chiêm bao Xa xôi lắm _ dẫu biết rằng không thực… Em ứa nước mắt Khi bàn chân anh lạnh lùng dẫm trên những mảnh - vỡ - trái - tim – em Và từ đó… Nắng vẫn nồng nàn ân ái chói chang Ve khát cháy đến khô giòn trong lá Và xác xơ một loài hoa cỏ, Đợi chờ hoài cơn – gió – cũ vời xa… ĐÌNH KHOA
  10. KHÁT VỌNG Em Tám tuổi – chơi đồ hàng trước ngõ Ngày hai lần chị gánh nước ngang qua Và dừng lại … nở nụ cười lặng lẽ Đôi mắt buồn đăm đắm khoảng trời xa… Em lên Chín - chị vẫn còn gánh nước Chiếc áo xưa vai vá kín cả rồi Và bữa đó - chỉ một lần duy nhất Chị dịu dàng lời ngỏ muốn cùng chơi. Em kết những sợi tơ hồng vàng óng Điểm bông hoa trắng muốt nở ven đường Chị cúi đầu cho em trao vương miện Cổ tích dịu dàng … Em – chú rể bé con! Tiếng chị cười trong nắng ấm hồn nhiên Hát bài hát trong veo thời thơ ấu Rồi sang trò mẹ vắng nhà chị gái Hát ru em ngon giấc ngủ trưa hè… Ôm em vào lòng - chị cất tiếng ru Bàn tay sạn chị vỗ về âu yếm Một điều gì nôn nao… Em không biết. Phải lúa dậy thì vương hương sữa đâu đây? Em bắt đầu xa dần những thơ ngây Năm Mười tuổi - chị không còn gánh nước Vẫn ngõ xưa mỗi lần tan học Em bồn chồn ngóng dáng chị về qua… Đêm lặng thầm mường tượng những giấc mơ Chị về bên em – tinh khôi màu hoa trắng Và vòm ngực một chiều xanh ấm nóng Phải hương sữa thơm lúa mới dậy thì? Mười một tuổi, em - học trò trường Huyện Ngày hai lần qua bến sông quê Rồi chiều ấy… bàng hoàng… Chết lặng! Trên chuyến đò hồng thấp thoáng bóng người xưa… Khúc sông quê rộn tiếng reo hò Chị cúi đầu trong màu khăn ngày cưới Những con sóng gối đầu loang xa mãi… Ngước nhìn em… Rồi đăm đắm dõi khoảng xa… Biết là chị chẳng dễ gì nhận ra Cậu bé trai của Ba năm về trước Những khát vọng trong em luôn cháy bỏng, Cho gương mặt phong trần và ánh mắt thẳm sâu… Em ném cặp xuống dòng nước quạnh hiu Chạy dọc triền sông – gió ngược chiều đau rát Vẳng đâu đây lời ru xưa chị hát: Thương con sáo ngậm ngùi bỏ bến cũ qua sông… Khát vọng xa vời buốt nhói cõi tim em! Mà - cổ tích vẫn về, gieo khát vọng từng đêm… 27/01/2005 ĐÌNH KHOA
  11. GỌI EM Gọi em bằng nỗi nhớ Vầng trăng trời rơi nghiêng Mùa trở mình trăn trở Cháy ngàn ánh sao đêm… Con đường buồn lẻ bạn Nhớ từng đôi bàn chân Lời yêu đầu vụng dại Thơm ngát mùa tình nhân! Gọi em bằng hoài niệm Loang ký ức thuỷ tinh Anh một đời tìm kiếm Mảnh vỡ trên tay mình! Tháng 04/2007 ĐÌNH KHOA
  12. KHUÔN MẶT TÌNH YÊU Đưa tay quệt những đường ngang dọc Từng mảng màu loang mãi… Lẫn trong nhau Em run người. Em thẫn thờ… Bật khóc, Vẽ sao được khuôn mặt tình yêu? Tháng năm dài ta vẫn đi qua nhau Như những mảng màu dọc ngang mà em đã vẽ Những điểm mình gặp nhau nhiều thế Sao không dừng lại, vẫn cứ đi qua? Mỗi mảng màu loang về một phía xa Để lửng lơ vô hình một khoảng trống… Khoảng trống đơn côi mang hình ảo vọng Và dưới tận cùng Là khuôn mặt tình yêu! 09/10/2003 ĐÌNH KHOA
  13. MIỀN THƯƠNG NHỚ Những con đường hoa nhãn trải trong đêm Dẫn tôi về một miền thương nhớ Nơi mặt trời mỗi sớm mai gõ của Gửi đôi môi lóng lánh những nụ cười Nơi mặt trăng là chiếc bánh tình đời Sớt chia nhau - ngọt bùi từng tia ấm Nơi tâm hồn chứa chan ngàn khát vọng Hoá những vì sao trong đêm sáng rạng ngời Nơi mẹ quê cất tiếng hát lên trời Giọt mồ hôi giấu sâu vùi lòng đất Đêm tháng Năm – ngày tháng Mười cúi mặt Cho giấc mơ con bay về phía mặt trời! Nơi lưng trần cha cõng nắng trên vai Lợp đời con bằng mái nhà hạnh phúc Ôi những tháng năm bình yên như câu hát Giữa mùa bão giông trong ngấn mắt Người… Nơi biết mình mắc nợ mãi không thôi Qua rộng dài tháng năm… Một đời không bao giờ trả hết Nơi nhắc tên là rung lên khoảng lặng từ tiếng gọi " Miền thương nhớ" trong tôi! 02/11/2005 ĐÌNH KHOA
  14. TỰ VẤN Câu hát xưa hoá cánh diều Nghiêng mình về phí gió Tay cầm sợi chỉ Em buộc vào lãng quên Nơi kỷ niệm hoa cỏ vẫn luênh loang Tím thời gian. Tím thuỷ chung. Tím nhớ… Con dế xưa vẫn hát bài tình cũ Cho anh. Cho em… Kỷ niệm vẹn nguyên Như mỗinăm một lần Thu trở lại Kỷ niệm dối anh Câu hát xưa đã theo người xa mãi… Những nơi taq qua vương chút tình mong manh Đều lừa dối anh… Để hụt hẫng nghe lòng đau thắt! Chỉ cơn gió chiều nay nói lời chân thật Rằng Ta đã tự để mất nhau! 09/10/2003 ĐÌNH KHOA ( Bài vít năm lớp 11)
  15. BIỂN CHIỀU Có những buổi chiều ngồi bâng khuâng trước biển Vớt bóng hoàng hôn _ đong đếm vui buồn Ta _ toà lâu đài cát lạnh cô đơn Ngẩn ngơ nhìn… Hạnh phúc như sự vội vàng Trong chuyến tàu đêm _ trước thềm năm mới Sóng ru mòn mỏi… Khúc tình ca năm tháng đã nhạt màu. Em _ hải âu, Tung cánh vỗ từ biển chiều …xa mãi Bờ cát dài khắc khoải… Mơ dấu chân chim Ăm ắp giọt bình minh không lời. Biển chiều mang trái tim bồn chồn của sự ngóng đợi, Âm thầm khóc… Âm thầm đau! ĐÌNHKHOA
  16. HẠNH PHÚC Một chiều mưa Có năm người con gái tình cờ ngồi bên nhau Họ muồn kể về chuyện tình yêu của mình Xem ai là người hạnh phúc Người thứ nhất: Tôi là người hạnh phúc Vì bạn trai tôi luôn chiều chuộng đủ đường Anh không tiếc tiền Sẵn sàng mua cho tôi những gì tôi thích! Người thứ hai: Tôi cũng là người hạnh phúc Chúng tôi chưa giậnnhau bao giờ Anh là nhà thơ và viết tạng tôi những bài thơ Ôi những lời thơ anh như sợi dây buộc chúng tôi lại gần nhau, gần nhau hơn nữa… Người thứ ba thỏ thẻ: Bạn trai tôi là diễn viên Anh đóng những bộ phim buồn, người xem aicũng khóc Những bộ phim hài – khán giả cười chảy nước mắt Anh là diễn viên triển vọng và tài năng Chúng tôi sắp kết hôn! Người thứ tư vộ vàng:Bạn trai tôi thì đẹp trai, cao ráo Có hàng trăm côgái mê đắm Nhưng anh chỉ chọn mình tôi là tình yêu duy nhất Hạnh phúc biếtchừng nào! Người thứ năm nhìn bốn người thao thao Rồi nhìn ra ngoài trời mưa xối xả Nhìn họ bấm điện thoại gọi người yêu đến đón họ… Và lặng im. Mưa vẫn rơi tầm tã suốt buổi chiều Bốn người con gái sốt ruột đi đi lại lại Chợt trên con đường mưa một bóng người lầm lũi Người con gái thứ năm im lặng cả buổi bấy giờ mới reo lên: Anh là người yêu tôi đấy Anh luôn có mặt những lúc tôi cần! Và họ che chung một tấm áo mưa, nắm tay nhau đi xuyên màn mưa trắng. Bốn người còn lại nhìn theo Bóng tối dần lan, choán chỗ buổi chiều Mưa vẫn rơi không ngớt… 24/03/2004 KHOA ĐÌNH LƯƠNG
  17. Đừng khuấy động cuộc sống của tôi Đừng khuấy động cuộc sống của tôi Bằng lời nói nơi đầu môi giả tạo Làm đau nhau qua những nụ cười… Ôi người ơi!!! Những đóa bình yên trong tôi chớm nở Đừng vội vàng mang đi Cuốn vào bụi thị thành phồn hoa Tung hô… Gào thét Hả hê quay cuồng với những gì mình thích Âm thầm tráo đổi sự bình yên trong tôi bằng những trò đời… Tôi ghét mình – khi tôi không làm chủ được tôi Giữ lấy sự bình yên cho tâm hồn bằng một cá tính Sau những ồn ào kia, còn lại niềm trống rỗng Tôi trơ trọi – bẽ bàng… Tôi bình yên tự thuở hồng hoang Người đừng đến chơi trò… và khuấy động Xin bình yên trọn vẹn... Cho tôi qua trên mỗi nhịp ngày!!! 23h35, 26/05/2008 ĐÌNH KHOA
  18. BẾN TÌNH Đêm lạnh, bến tình có ấm không? Cho ta ghé với - hỡi má hồng Mở cánh cửa yêu - người lữ khách Dừng chân mắc nợ - nhớ ngàn năm! 11/05/2005 LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  19. TIẾNG GỌI THÁNG NĂM Về đi – cánh đồng tháng Sáu Dấu chân thơ ấu vẫn còn Cào cào xập xoè may áo Bốn mùa thêu giấc mơ thơm Về đi – sáo diều vi vút Gọi tên ở phía chân trời Cỏ mùa bờ đê mườn mượt Xanh vào năm tháng chơi vơi… Về đi – sông quê vẫn đợi Phù sa ươm giấc mơ hồng Giấc mơ một thời nông nổi Âm thầm chỉ kể cho sông! Về đi – núp vào áo mẹ Dại khờ bé bỏng ngày xưa Dãi dầu nắng mưa phố thị Vẫn nguyên nếp cũ quê mùa Ừ thôi – tháng năm réo gọi Bâng khuâng lối cũ ta về Trái tim không thôi mắc nợ Ta về… Tạ lỗi cùng quê! 30/10/2005 LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  20. YÊU LÀ GÌ NHỈ???? Yêu là gì nhỉ? Mà ai cũng thích Như bị... tiêm chích Men tình lâng lâng... Yêu có ngon không... Mà bảo vị ngọt? Có cả chua xót Hòa thành nhớ nhung... Yêu có bị ... hâm? Mà sao thờ thẫn? Rất hay nhầm lẫn Như kẻ mất hồn! Yêu có... bền không? Mà sao ối kẻ Buồn trong lặng lẽ Một nhẽ ..thất tình! Dù người thông minh Hay kẻ khờ khạo Yêu nó... túm áo Không thoát được đâu! Yêu có phép màu Muôn đời tồn tại Làm ta mê dại Thành nô lệ thôi! Yêu là cuộc đời Chia làm hai nửa Một phần ta giữ, Còn thì cho ai? Thiên thần cứ bay Trên đầu lơ lửng Bất ngờ bắn trúng Mũi tên ái tình... Yêu nó rập rình Không hề lộ mặt Lang thang đuổi bắt... Có chạy đằng trời! Yêu là đi tù Trèo tường vượt ngục Tình yêu kiểu... Úc Có thú vị hơn???????????? KHOA ĐÌNH LƯƠNG (hjhj... Pài này iem vít năm 2000 - tức là năm lớp 10)
  21. Gọi gió Gió không về nghe bài hát hôm qua Gió đã quên ta Gió theo mây trắng Lòng ta trống vắng Gió ơi… Gió ơi! Diều ta gãy cánh Đứt giữa khung trời Sợi dây vướng lại Mắc vào đơn côi Mình ta lẻ loi Chỏng chơ trên cỏ Ta bật khóc… Ta âm thầm gọi gió Gió ơi ! Gió ơi… Thu theo gió về cuối chân trời Ta ngơ ngác giữa ngàn sương Đông lạnh Gió ở đâu – sao không về chắp cánh? Mưa nhắc thầm câu hát cũ xa xôi… Gã mùa Đông đang cười Lạnh lùng phả vào ta… Từng hơi thở nồng cho tim băng giá Ta gầy guộc mỏng manh… Ta thủy chung gọi gió… Ơi cơn gió hào hoa – của ngày hôm qua Nâng ta bay trong bài tình tha thiết!!! Ta xoay người – và ta gãy nát Ta tan trong từng hơi rét… Lòng ta còn thổn thức Tim ta còn rạo rực… Gió ơi ! Gió ơi… Đình Khoa
  22. ĐỪNG Em đừng hát lý thương nhau Người nghe đâu thấu nỗi đau một người… Xa xôi ở phía cuối trời Tình trôi không bến bên đời quạnh hiu! 09/03/2006
  23. HÀ NỘI ĐÊM Thắp lên đi – phút yên bình Ta tìm sâu thẳm Hà Nội đêm Tháp rùa trầm mặc – tim ta đấy Phố xưa mưa khuc tụ tình! Rì rầm gió hát ngát phiêu linh Mơ hoa nắng sáng dáng kinh thành Long lanh sóng biếc Hồ Tây khói Một tiếng chuông chùa vọng ngàn xưa… Hỏi lòng – là thực hay mơ ? Đêm theo gieo thầm nỗi nhớ Trong ta Hà Nội là em đó, Mơ màng lộng lẫy bóng Thăng Long! 17/02/2006 LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  24. CHỢ QUÊ Những mái lá liêu xiêu chụm đầu vào nhau, như sợ đổ lúc nào không biết Những thân kèo thân cột gầy guộc hom hem nghe tiếng sâu đục gặm nhấm bên trong Những khuôn mặt người đăm chiêu như mỗi buổi chiều đông Chợ quê ơi – bao năm rồi vẫn thế! Từng mảng rêu xanh bám mặt đất lầm lì như những đường gân xanh xao lặng lẽ Thương bàn chân trần trơn trượt trời mưa Cua đồng bò lên, dấu chân dọc ngang vẽ những đường số phận Mái lá ướt mềm buốt lạnh những thân rơm… Ngọn gió lùa qua quán nhỏ buồn tênh Nghe cái kèo, cái cột chuyện trò với mái gianh về những người phiên cũ Nghe giọt mồ hôi từ mặt người rơi vào lòng đất mẹ Dậy lên hương xót mặn nồng nàn… 26/07/2004 LƯƠNG ĐÌNH KHOA
  25. MỘT NGÀY Rồi một ngày những nỗi buồn mốc meo Bỗng cựa quậy và xanh lên hơn hớn Tôi gục xuóng… Chân rã rời tựa nước mắt đêm mơ. Người đàn bà có mái tóc dài như những câu thơ (Những câu thơ xối xả đêm đêm không xuống được dòng như nguồn thác lũ…) Đến bên tôi, nằm xuống, vuốt ve tôi, mơn trớn nỗi buồn… Và ru ngủ Tôi rùng mình thoát tục một đêm xanh! Bay qua vũ trụ đêm, qua loạn lạc chiến tranh Qua những vùng đói nghèo, dịch bệnh Hằng hà những tiếng khóc than nức nở dội lên làm tôi gãy cánh Chới với ngập chìm… Lịm vào vòng tay của gã khổng lồ mang tên Bất Lực Những nỗi buồn, những mệt mỏi rã rời lại sôi lên - rên trong lồng ngực Người đàn bà có mái tóc dài như những câu thơ tan chảy dưới bình minh… Tôi chèo thuyền ngược về phía thời gian Cầu xin Ađam và Eva đừng ăn trái cấm Họ lạnh lùng ngấu nghiến… Những ngòn tay vô tâm làm chiếc bình đựng nỗi buồn vỡ vụn Tung toé cõi trần… Tôi hoang mang chèo thuyền trở lại Chợt thấy ngươì đàn bà tóc dài như những câu thơ hồi sinh và hiện hình trong bóng dáng của em… Ru nỗi buồn tan chảy vào đêm! 24/08/2006 LƯƠNG ĐÌNH KHOA

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...