-
Số bài viết
62 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi GioThu
-
-
NOEL...
Đêm Noel năm nào ta có nhau
Trời buốt giá sao nụ cười ấm lạ
Mưa lất phất giữa không gian êm ả
Em thanh thản bên anh lời nguyện cầu
Nhưng mùa đông này không hiểu vì đâu
Em một mình cô đơn trong im lặng
Ngước mắt trước Thánh đường nơi phố vắng
Vu vơ nhớ về những ký ức xưa
Phải chăng tại vì em quá mộng mơ
Hay bao giờ mối tình đầu cũng thế
Bất chợt vào đời như làn gió nhẹ
Cuốn em vào miền ký ức phiêu du
Tiếng chuông vọng về từ cõi hư vô
Em lại khẽ gửi nguyện cầu theo gió
Dẫu chỉ còn những thương yêu bỏ ngỏ
Mong yên bình trong đêm lạnh... Anh - Em!
-
NOEL YÊN BÌNH!
Tiếng chuông vọng về bất chợt
Rộn ràng đánh thức đêm đông
Món quà Noel hạnh phúc
Gửi theo những giấc mơ hồng
Giáng sinh huyền ảo phiêu bồng
Phủ mờ nỗi niềm vụn vỡ
Ngước nhìn Thánh đường sinh động
Ngỡ mình lạc giữa cõi mơ
Món quà em dệt thành thơ
Gửi mừng Noel năm ấy
Giáng sinh mùa này vẫn vậy
Sương đêm mỏng mảnh hao gầy
Em gửi tặng Giáng sinh này
Giấc mơ Yên Bình thôi nhé
Gió mây muôn đời chỉ vậy
Nốt nhạc vô thường vội nghe...
-
SAY
Say!
Em để vụt khỏi tầm tay
Bởi phút ngu ngơ, khờ dại
Để bây giờ, phiêu mãi
Chút tình đầu phảng phất đâu đây ...
Ngây ngất!
Giữa hư vô, bất tận
Em lâng lâng chút men nồng
Giữa tỉnh, giữa say ...
Để vương vấn hoài, hơi ấm một vòng tay
Rơi!
Tay em chới với
Bấu víu kiếm tìm hoài điểm tựa
Em lạc lối, chợt nhớ bước chân xưa
Mơ về nơi xa lắm.
Vỡ òa!
Trước những cuộc chia xa
Em kìm nén để không là người yếu đuối
Dấu mình, sau những nụ cười... nông nổi
Tìm quên lãng ...
Một dĩ vãng đã qua
-
ĐÊM VỠ
Em thổi vào thơ chút vu vơ
Gửi vào đêm vắng một giấc mơ
Cho người lữ thứ phương xa ấy
Bớt chút cô liêu dáng đợi chờ
Tự hỏi vì đâu có đêm dài...
Đâu rồi những buổi nắng ban mai?
Để gió heo may lùa khe cửa
Buốt giá tim ai đứng ngóng hoài
Ngỡ gần sao thật quá cách xa
Sương đêm vương vấn... cỏ ướt nhòa
Bất chợt chạm tay lòng thảng thốt
Có gì vỡ vụn... của ngày qua
-Đêm 11/12-
-
GA CUỐI!!!
(Bài thơ cũ)
Em vẫn cuộc hành trình ...
Giữa chiều ngược gió
Sân ga đông người, sao thấy chơi vơi
Nắng đã lên, sáng rực bầu trời
Đốt cháy tim em, một chiều hạ đỏ
Chiếc lá cuối mùa vẫn chao nghiêng
... Trước Gió
Níu hồn người bịn rịn, chẳng rời cây
Mặc Gió về, đùa giỡn những áng mây
Để bước chân ai, mơ về mùa lá đổ
Em lại phiêu du trên con tàu ngược Gió
Tiếp tục cuộc hành trình
Tìm bến đỗ bình yên
Nơi chân trời ... vô định ... không tên
Không nỗi buồn ... không cô đơn ... không tiếc nuối
Sẽ có một ngày ...
Em dừng chân nơi ga cuối
Ru giấc mơ về ... trong dang dở vần thơ
Ném hết vào đời tất cả những ngu ngơ
Bước về phía mang tên anh ... hạnh phúc
Cuộc hành trình dẫu có nhiều uẩn khúc
Có gập ghềnh .. nắng .. gió ... mong manh
Em vẫn biết rằng đâu đó, có anh
Luôn chờ đợi hành trình em
.... Về bến cuối!
-
Ngồi chờ ra tàu về nhà, tạm biệt HN, GioThu buồn buồn gieo vần nghịch chơi mấy câu hát của Trịnh Công Sơn vào trang thơ của Lathu
NHÌN MÙA THU ĐI
Nhìn lên trời cao thẳm
Những áng mây trôi buồn
Mùa đến, mùa qua vội
Thu gợi những yêu thương
Đi trên những chặng đường
Em một mình dạo bước
Nghe bão lòng không dứt
Sầu dâng những tơ vương
Lên chi mãi, yêu thương
Trong tim em đau nhói
Nắng thu sao phai vội
Và gọi mưa trở về
Lá xào xạc bên hè
Rụng tàn trong hư ảo
Ngoài trời sao gió bão
Song hành trái tim em
-------------------------------------------
"...Nhìn những mùa thu đi
em nghe sầu lên trong nắng
và lá rụng ngoài song...."
-Trịnh Công Sơn-
-
ĐÔNG SANG
Những vần thơ run rẩy một thời yêu
Em viết vội trong đêm đông lạnh giá
Xao xuyến... đắm say vọng về đến lạ
Xa lắm rồi chợt thảng thốt... heo may
Đường phố xưa vẫn thoang thoảng hương bay
Hoa sữa đó mang nhiều niềm lưu luyến
Câu yêu thương hòa vào cơn gió quyện
Em gom về trải nỗi nhớ đêm đông
Những vần thơ em ném hết hư không
Để đông sang chẳng thấy lòng buốt lạnh
Mùa giao mùa bớt ưu phiền cô quạnh
Đau đáu tâm hồn khoảng trống hư vô
Có phải đông về nhuộm đỏ lá khô
Phủ bụi trái tim một màu tuyết trắng
Lãng đãng heo may trong đêm vắng lặng
Hay giao mùa để nhắc nhở em... quên!
-
KHOẢNG CÁCH
Em
Bâng khuâng
Bước đi
Ngược đường gió thổi
Giữa hai chiều
Quên... Nhớ
Hiện tại
Quá khứ
Đan xen
Giữa
Lạ và Quen
Trong tiềm thức
Một ánh mắt
Một bờ môi
Ngỡ thật gần
Nhưng...
Quá đỗi
Xa xôi
Khoảng cách
Chẳng thể nào
San lấp
-
KHOẢNG LẶNG
Đêm trên biển
Thâm trầm
Rì rào con sóng vỗ
Một vệt gì loang lổ
Có phải ký ức rơi
Bao chuyến tàu ra khơi
Bao hành trình
bất tận
Chở những niềm tiếc hận
Thả xuống đại dương xanh
Cánh buồm nhỏ
mong manh
Vượt gập ghềnh sóng gió
Gửi muôn điều bỏ ngỏ
Theo tiếng sóng
vu vơ
Ru hồn những vần thơ
Viết vội vàng trên cát
Phiêu du theo nốt nhạc
Của dã tràng vọng xa
Biển muôn đời
Bao la
Hát khúc ca trầm... bổng
Biển suốt đời sâu rộng
Ôm trọn những tàu đêm
Biển có lúc
dịu êm
Cũng nhiều khi
bão tố
Như
tim ai thắm đỏ
Chứa nốt lặng
không tên...
-
VÔ ĐỀ
Nếu anh hiểu
em yêu anh biết mấy
Chắc giờ này ta đã ở bên nhau
Để chẳng bao giờ chạm phải nỗi đau
Mỗi khi
bất chợt
nhớ về quá khứ
Anh
Ngọn gió phiêu du
Đi tìm làn mây lạ
Bỏ lại bến bờ... và mối tình xa
Dang dở
Em
Con sóng đơn côi, rạn vỡ
Giữa đời vô định
Kiếm tìm hoài
Một bến đỗ bình yên
Để giờ đây
Có nỗi nhớ không tên
Khắc khoải trở về
Trong từng đêm giá lạnh
Không anh
Hai ta không thành
Vì Anh
Vì Em
Vì duyên tình lỡ hẹn
Nên thôi đành nuối tiếc
Biệt ly...
-
Như gió như mây...
Bay hoài khắp trời... mây muôn nơi
Lãng du giữa đời... gió thảnh thơi
Như mây như gió buông lơi
(ThăngLong)
Đêm nay thật sự bất ngờ khi đọc bài thơ Như gió như mây, bởi chính sự phiêu diêu của Mây và Gió trong thơ của một người bạn đã đưa GioThu gắn kết với thế giới ảo, nơi một thời GioThu đã không nghĩ mình sẽ tin tưởng và tham gia. Và giờ đây, lại một mùa đông nữa đã về.... Mùa đông mới, của một sự bắt đầu mới.... Một mùa đông đến và mùa sẽ lại trôi qua.... Đêm cuối thu.... mưa Miền Trung lạnh giá..... GioThu như trở lại những ngày xưa đó, lại vu vơ viết vội những vần thơ.... Chẳng để làm gì, chỉ chút vu vơ.... Phiêu diêu cùng Mây Gió.... Như một lời để ngỏ.... Mở rộng trái tim mình, để cơn gió lạnh đầu mùa cuốn đi.... Cuốn đi, để tìm đến một bến đỗ bình yên....
CHUYỆN TÌNH GIÓ - MÂY
Gió lãng du phiêu bạt chốn dương trần
Đến bên đời làm bạn với Mây xanh
Mây lững lờ trôi dạt xung quanh
Phiêu theo Gió vui đùa cùng hoa cỏ
Bỗng...
Một đêm
Mây giật mình tìm Gió
Gió đã vô tình bay tới phương xa
Lệ tuôn rơi trong bóng tối ướt nhoà
Thẫn thờ đau Mây hoá đen vần vũ
Có bao giờ?
Kỷ niệm xưa chịu ngủ
Để Mây yên bình đón nhận nắng trưa
Em chợt hiểu sao Mây bỗng hoá mưa
Bởi chút phiêu du vô tình của Gió
Và giờ đây...
rơi ướt mềm thân cỏ
Mây khóc thầm cho tình Gió thoảng qua
Mới hôm nào giờ chỉ giấc mơ xa
Mây và Gió mãi chỉ là hư ảo
Như lời ca em hát trong đêm bão
"Chuyện Gió Mây vậy thôi
Chỉ là Gió mà thôi"
-
SÓNG VÀ BỜ
Bất chợt trở về một ngày xa
Ảo ảnh đắp xây lâu đài bằng cát
Để khoảnh khắc vụt qua đời chốc lát
Thuỷ triều dâng xoá vỡ một giấc mơ
Sóng vô tình, sóng mãi cuốn xô
Để Bờ đau giữa một miền cát trắng
Đêm trải dài chông chênh giọt đắng
Yêu Sóng thật nhiều, Bờ cát mãi phiêu du
Bờ uốn khúc ôm trọn một giấc mơ
Được thương yêu trong những làn sóng nhẹ
Được biển xanh vỗ về thỏ thẻ
Đem yên bình cho bờ cát tinh khôi
Sóng và Bờ sao cứ phải sánh đôi
Không thể trở thành hai thiên hà xa lạ
Bờ mênh mông bên Sóng xô hối hả
Nhưng chẳng thể nào ôm trọn biển xanh
Chuyện Bờ - Sóng
hay chính?
Em - Anh
Mắc nợ cuộc đời bởi chữ
Duyên trời định
-
CHiều ni nghe bạn bè gọi nhau về thăm lại trường xưa ...dưng lại nhớ về thời áo trắng .thuở học trò "nhất quỷ nhì ma " - 20/11 lại đến, lòng rộn rã mở một trang sách đời ..dường như vừa mới thoáng ...hôm quaEm về mang phút bình yên
Lục sao thuở tóc xanh ..tên bạn bè
Thương về thuở rộn tiếng ve
Ngập mùa phượng đỏ, trái me chua đường
Đọc bài này của LT, T.H cũng bất chợt có chút xao xuyến lạ, có lẽ thời học trò chính là khoảng thời gian vui vẻ và bình yên nhất, không vướng vất những ưu tư của được và mất... Chỉ mang trong mình bao giấc mơ của tuổi thơ.
Tặng LT và những người bạn một bài thơ H từng viết vào những ngày hè Tháng 6, thời khắc ghi dấu nhiều kỷ niệm của học sinh cuối cấp.
THÁNG SÁU
Trời bây giờ tháng Sáu mưa bay
Phượng rực đỏ một màu kỷ niệm
Tuổi học trò xưa thật nhiều lưu luyến
Để bây giờ ký ức không phai
Tháng Sáu mưa rơi nhắc nhở những ngày
Giữa sân trường tiếng ve sầu thổn thức
Buổi học cuối cùng vấn vương, nhoà mực
Chợt hiện về trong tiềm thức phôi pha
Tháng Sáu năm nào giờ đã đi qua
Em lật giở những bài thơ thưở trước
Bất chợt mỉm cười trước những hồi ức
Cái tuổi một thời "nhất quỷ nhì ma"
Trời tháng Sáu gió về có mưa sa
Hay nước mắt học trò ngày ly biệt
Tiếng ve sầu cứ kêu vang da diết
Tạm biệt sân trường cùng giấc mộng tuổi thơ
-
....CHO MỘT NGƯỜI VÀ MÙA HOA SỮA ĐÃ QUA!!!
Mùa thu đến, không chỉ là bầu trời xanh thẳm, không chỉ có Gió với những thảm lá vàng phiêu du, không chỉ là thu của những đêm mưa vô tình làm rơi lệ, mùa thu còn không thể thiếu vắng được một loài hoa, loài hoa mà có một nhà thơ nào đó từng viết: “Vì hết mình yêu nên xấu đến ngậm ngùi”, loài hoa của những mối tình đầu da diết, loài hoa đã đi vào trong những vần thơ, câu hát bất diệt. Không kiêu sa như Quỳnh, không đài các như Lan, không khoe sắc như Huệ, như Đào, không rực rỡ hương thơm như Hồng.... Chỉ là những chùm hoa với cánh li ti trắng xanh mờ nhạt, nhưng mỗi đêm thu lại tỏa ra một hương thơm nồng nàn thật khó phai. Ai từng qua thời sinh viên trên đất Thủ đô không thể nào quên Phố Nguyễn Du ngọt ngào hương hoa sữa giữa tiết trời thu làm xao xuyến những tâm hồn đa cảm.
“Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của mối tình đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau...”
Và đôi khi, tôi lại vu vơ viết, viết về Hoa sữa, loài hoa mãi nồng nàn và mong manh như một ảo tưởng. Và viết về một mùa hoa sữa đã đi qua....
Thu lại về trong mùi hoa sữa
Vẫn ngọt ngào trên lối đi xưa
Đêm lặng thầm, giật mình thảng thốt
Bởi mùi hoa, hay tại trời mưa...
Em lại trở về trên lối xưa
Gió vẫn thổi trên cành lá úa
Như ảo ảnh, mong manh dễ vỡ
Đến và đi
chỉ...
một giấc mơ
Em một mình viết vội vần thơ
Gửi theo Gió, hòa cùng Hoa sữa
Hoa của mối tình đầu dang dở
Mãi gợi về trong ký ức phôi pha
Hoa bây giờ, hương của hôm qua
Sao nồng nàn trong đêm bất tận
Hoa sữa về, mang niềm ân hận
Của một thời nông nổi khó quên
Em một mình thổn thức trong đêm
Vô định
Bước đi
giữa trời nổi gió
Hoa phảng phất như lời bỏ ngỏ
Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương.....
-
KHÚC NHẠC CHIỀU BUÔNG
Hoàng hôn nhuộm tím chia ly
Để ai lẻ bóng
ướt mi đợi chờ
Chiều đông lá rụng hững hờ
Xạc xào góc phố
mượn thơ phiêu bồng
Nhạc Chiều dìu dặt bên sông
Trải dài nỗi nhớ
niềm mong
cháy lòng…
Thoảng xa tiếng nước ngược dòng
Đôi bờ còn đó
chạnh lòng nhớ Anh
Chiều đông lá chẳng màu xanh
Rủ vàng hiu hắt
heo hanh nắng
…buồn
Nhẹ nhàng khúc nhạc chiều buông
Sắc màu vàng tím
khơi nguồn
vu vơ…
Ngắm chiều buông, chút ngẩn ngơ
Phiêu du cùng gió
hững hờ
nhớ xưa
Cây trơ trụi, lá lưa thưa
Phải chăng?
Cây chẳng đủ vừa
yêu thương!
Để cho lá mãi
vấn vương
Giữa chiều nghe
khúc vô thường
vỡ đôi!!!
-
TÌNH CÁT
Bàn tay nào nghịch Cát trắng xa xôi
Như diêm sinh cũng một lần tàn lụi
Bởi bàn tay xưa không thôi nông nổi
Nên Cát buồn theo Gió thổi bay xa
Cát khóc lặng thầm giữa biển cả bao la
Chợt nhớ về những ngày vui chốc lát
Tay nâng niu trong lòng mình vốc Cát
Mơ về ngày Tay - Cát mãi bên nhau
Nhưng tay hững hờ để Cát phải đau
Tự dối mình bằng niềm vui hư ảo
Để một đêm biển cuộn trào giông bão
Gió bay về cuốn theo Cát phiêu du
Bàn tay xưa đã chẳng còn níu giữ
Cát ngẩng cao đầu tìm lối đi riêng
Khẽ vẫy chào tạm biệt buổi tà dương
Giữ cho mình một trái tim rực lửa
Sẽ có ngày Cát nhẹ vơi nỗi nhớ
Bởi bàn tay ai e ấp, nâng niu
Tưới vào Cát khô những dịu ngọt tin yêu
Cát sẽ mỉm cười trong vòng tay mãi mãi
-
KHÔNG ĐỀ
Đêm cuối thu trăng lung linh huyền ảo
Vương sắc màu thương nhớ
Gửi vào những vần thơ
Lặng…
Lặng im… em ẩn mình nơi phố vắng
Nhuộm tím chiều hoàng hôn
Bất chợt vạt nắng buông
Gợi nhớ chiều kỷ niệm
Vỡ…
Vỡ đôi rồi tình thơ còn dang dở
Liệu cháy bùng một nửa mùa thu
Để vụt qua đời hương sữa phiêu du
Vương…
Vương thời gian bao mộng ước yêu thương
Long lanh sầu đọng trên mi mắt
Gió đông thổi lá vàng rơi hiu hắt
Buồn…
-
DƯ ÂM
Hợp và tan- tan hợp cái lẽ thường
Ta vùi sâu kỷ niệm vào cõi trú
Con dốc tình yêu hoàng hôn che phủ
Em ngoảnh đầu để rơi lại phía sau
Gạt nước mắt em vội bước đi mau
Dư âm cuối xin một lần dã biệt
Vấn vương chi để hồn bay mải miết
Kiếm tìm hoài những chiếc lá Thu xa
Cạn ly này, để quá khứ trôi qua
Dẫu con dốc có ngập tràn nhựa sống
Nhưng em biết chỉ còn là ảo mộng
Lá đã rời cành theo Gió bay đi
Xin một lần để nước mắt ướt mi
Bởi sau này chẳng quay đầu trở lại
Dẫu cuộc đời thành công hay thất bại
Em vẫn cười tìm bến đỗ bình yên
Em lấp đầy những khoảng trống không tên
Để Dư âm xưa mãi chìm vào giấc ngủ
Để chẳng bao giờ đau vì chuyện cũ
Khóc một lần để vui suốt ngày sau
-
Một bài thơ cũ... bất chợt ngược thời gian... nhớ xa xưa!!!
NGƯỢC DÒNG!!!
Em sợ ngược dòng
Trở lại những ngày xưa
Để chợt nhớ,
những điều cần quên lãng
Sợ ngược dòng…
Trong đêm mưa lãng mạn
Chỉ một mình thổn thức khôn nguôi…
Sao phải trở về???
Những con phố ngược xuôi
Để tìm kiếm một bóng hình xưa cũ
Em lại ngược dòng…
Kỷ niệm xưa không ngủ
Chẳng làm gì!
Để Gió cuốn đi…
Ngược chặng đường
Lệ ướt hoen mi
Sao em sợ…
Sợ ngược dòng đến thế!!!
Sợ ngược về
Theo những dòng suy nghĩ
Mê mải kiếm tìm…
Một thoáng bình yên!
Em sợ ngược dòng,
Để chẳng thể hồn nhiên
Phiêu diêu mãi theo những làn gió hát
Sao đôi lúc, ngược dòng trong chốc lát
Thả hồn theo những ảo mộng, sương mờ
Em sợ ngược dòng!
Trong dang dở vần thơ…
Chẳng bao giờ thành bài thơ nguyên vẹn
Ngược đuờng về…
Trong đêm trăng hò hẹn
Huyền ảo lung linh dưới ánh trăng mờ
Xin một lần thôi,
Không ngược về theo những giấc mơ
Để yên bình…
Trong ngày mai hạnh phúc!!!
-
Viết tiếp Sao đổi ngôi!
SAO ĐỔI NGÔI
Giữa vô tận trời đêm
Một vì sao chợt vỡ
Rớt xuống đời dang dở
Để một người ngóng trông
Vo điều ước vào trong
Em dại khờ chờ đợi
Giữa không gian vời vợi
Một bến đỗ yên bình
Một ánh mắt dõi nhìn
Một bờ vai đủ rộng
Để đêm đông gió lộng
Em chẳng thấy đơn côi
Một vì sao đổi ngôi
Mang của em điều ước
Bao giờ thành hiện thực
Ta có nhau bên đời
Em vẫn ngước nhìn trời
Tìm ngôi sao vừa tắt
Có gì rơi xuống mắt
Chát mặn mãi không thôi
Sao buồn sao đổi ngôi
Để tim em rạn vỡ
Giật mình- Em chợt sợ
Phải nhìn ánh sao rơi
-
Vì sao xanhLời muộn mà cố níu
Hai ta như vì sao xanh...
Chỉ nhìn nhau không đành
nói dối!
ÁNH SAO RƠI
Đêm cuối thu em kiếm tìm
Vô vọng
Một vì sao
Ngày xưa chưa kịp tắt
Đêm yên bình, lặng ngắt
Bất chợt thấy anh cười…
Trêu đùa chút lãng mạn trong em.
Có phải vì nỗi nhớ lắng đọng giữa phố đêm
Hai ta, như hai vì sao xanh
Xa cách
Em cố níu, chới với...
Bàn tay siết chặt
Thế mà ánh sao rơi.
Bốn mùa qua đi
Bao ngôi sao vẫn cháy sáng trên trời
Trong tim em nhiều vì sao đã tắt
Chỉ còn lại ngôi sao xanh duy nhất
Thi thoảng
Trở về trong giấc mơ xưa
Đêm cuối Thu
Mây giăng giăng kín, phủ mờ phố... Mưa!
Không có trăng, sao, chỉ vần thơ dang dở
Tiếng mưa nhẹ rơi, bên thềm rạn vỡ
Chợt vô tình
Em đưa tay hứng trọn
Bởi ngỡ ÁNH SAO RƠI...
-
Không đề(Bài thơ cũ....)
Tôi là kẻ mộng du tìm Thu muộn
Trung thu trăng không có sắc thu vàng
Em là kẻ trốn tìm theo gió cuốn!
Muốn quên mình trong bao nỗi đa mang!
.......
(ThăngLong)
"Sống ở trên đời cần có một tấm lòng
Để làm gì........
Để Gió cuốn đi ........."
CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
(Cũng bài thơ cũ, viết tặng người xưa...)
Nếu có thể thả buồn bay theo Gió
Vờ lãng quên trước vần thơ bỏ ngỏ
Em trở về là chiếc Lá hư không
Mê mải kiếm tìm một làn Gió lạ
Ước gì Gió sẽ cuốn đi tất cả
Những gì còn day dứt mãi trong em
Để chiếc Lá kia tĩnh lặng đêm đêm
Nghe Gió thổi ngỡ như ngàn câu hát
Lá cần Gió như trưa hè cháy khát
Say những lời ca e ấp, miên man
Say cả trong những giấc mơ nồng nàn
Cuốn theo Gió giữa vô cùng vũ trụ
Để không còn phải giật mình trăn trở
Hay cô đơn trước Giông tố cuộc đời
Em có thể phiêu du khắp biển khơi
Theo tiếng ca vang, dịu dàng mời gọi
Dẫu bây giờ Lá trút vàng thu cuối
Nhưng kiên cường tim cháy mãi đam mê
Mặc Bốn mùa Thu qua vội, Đông về
Chỉ ngừng đập khi Gió kia ngừng thổi
-
Thu cuối !!!Chiều cuối thu
mưa buồn tê tái
Để hồn người
bịn rịn nỗi chia ly....
Thả tâm tình
.... lệ ướt hoen mi
Theo Gió Mây
phiêu diêu để ngỏ
Hỡi khách qua đường
trong đêm mưa đó
Có thấu lòng
người em gái phương xa
Dẫu chỉ một lần
Chân anh bước qua
.... Nhưng day dứt
Tâm hồn người ở lại
Dẫu biết rằng
Sẽ là mãi mãi
Hư ảo thôi....
Trong ảo mộng mây mờ
Anh sao đến
Như một áng thơ
Để hồn em
Đêm mưa thổn thức...
-
Viết tiếp Bình yên nhé! Tự nhiên đọc lại mấy bài thơ Bình Yên của Lathu và anh ThăngLong, chợt thấy cảm giác yên bình lạ.
BÌNH YÊN
Đông về cùng gió heo may
Hát ru em giữa vòng tay ấm tình
Thu qua để lá chao mình
Trải vàng góc phố yên bình tim ai
Anh cho em mượn bờ vai
Để đêm đông bớt trải dài gió mưa
Để cho ảo ảnh ngày xưa
Ngủ quên trong những vần thơ dạt đào
Đông về lá rụng xôn xao
Hòa thành nốt nhạc ngọt ngào du dương
Bình yên- Nơi cuối con đường
Có anh trao gửi yêu thương, đợi chờ
Đông về viết tiếp bài thơ
Biển, Thuyền, Sóng vỗ- Đôi bờ tình yêu
Lá vàng theo Gió mãi phiêu
Cho đời ghi dấu bao nhiêu chuyện tình
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
CHIẾN THẮNG!
Có một chiến thắng mang tên Việt Nam
Có một niềm tin rực màu cờ đỏ
Theo trái bóng lăn tròn trên sân cỏ
Ta tự hào vang hai tiếng Việt Nam!
Trọn đêm nay trong chiến thắng vinh quang
Những tiếng cười vỡ òa cùng nước mắt
Luôn cháy bỏng với tinh thần bất khuất
Để một ngày vang khúc khải hoàn ca
Rực cờ sao giữa đêm phố bao la
Từng đoàn người hân hoan mừng chiến thắng
90 phút dẫu có khi nín lặng
Cũng để chờ giây phút tự hào thay
Đêm cuối năm rạo rực với men say
Cuồng nhiệt đam mê theo từng khoảnh khắc
Để bây giờ vỡ òa trong nước mắt
Chiến thắng huy hoàng mang tên Việt Nam!
CHÚC MỪNG ĐỘI TUYỂN VIỆT NAM!
CHÚC MỪNG CÁC CỔ ĐỘNG VIÊN VIỆT NAM!