-
Số bài viết
62 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi GioThu
-
-
Sáng đầu tuần, mưa vẫn rơi, ngồi uống cafe với bạn, chuyện phiếm, đếm cafe ngắm mưa rơi. Một anh bạn có nói trong cuộc sống, đôi khi cũng cần phải có những cảm giác chông chênh như đứng trên một vực sâu nào đó, cũng giống như khi đi ô tô trên đường cũng cần gặp đôi chỗ gập ghềnh để thấy giá trị của những giây phút phẳng lặng, Yên Bình. Đôi khi mình cũng tự hỏi, không biết nếu cuộc sống chỉ có Yên Bình, tất cả trôi qua luôn phẳng lặng, như Biển không có Sóng, liệu mình sẽ thế nào nhỉ? Bất chợt cảm xúc trở về. Mãi còn đó, những Chông chênh!
CHÔNG CHÊNH
Đêm!
Tĩnh lặng
Yên Bình
Một mình
Thả cảm xúc
Phiêu mãi
Theo từng cơn Gió nhẹ...
Ngày!
Sôi động
Phố đông
Trái tim
Lắng nghe
Tiếng thở của Thời gian
Vụt qua đời hối hả...
Biển!
Đôi khi
Sóng vỗ về êm ả
Để bắt đầu
Những trận cuồng phong...
Em!
Con Thuyền nhỏ long đong
Giữa muôn trùng sóng vỗ
Trong chiều Gió ngược
Tìm bến đỗ
Không Anh...
Em!
Mong manh
Giấu mình
Bằng nụ cười tự tin
Sôi nổi
Duy nhất
Chỉ một thôi
Còn đọng lại
Không thể dối lừa
Những vần thơ...
Và nỗi Chông Chênh!
-Sáng 3/11. Mưa...!-
-
Nụ cười em trên lá còn đọng lại
Mưa bay về...rắc ướt kỉ niệm xưa...
........................
DẠ KHÚC MƯA
Mưa rơi!!!
Em một mình tĩnh lặng
Mênh mông xa vắng
Chợt nhớ anh
Mưa!
Rơi thật nhanh
Đến lạ,
Em hối hả
Kiếm tìm
Một bóng hình
Giữa mây mờ ảo mộng
Mưa!
Vẫn rơi,
Vô vọng
Như muốn xoá ưu tư
Mưa vỗ về...
Ru quá khứ,
Yên ngủ.
Mưa!
Sao mãi rơi
Xuống đời
Rạn vỡ.
Để tim em
Chống chếnh
Đẫm ướt một mùa qua...
-
HỎI(Nhân ý một bài ca...)
Hỏi vì sao con thuyền
Lại ra đi bỏ bến
Hỏi người chờ không đến
Tình dấu kín xa xôi...
NÓI VỚI ANH
Giận chi anh vì tim chỉ 4 ngăn
Bởi duyên tình nên dẫu nhiều hơn thế
Em chia đủ, không phần anh một chỗ
Nên anh đến rồi, lại lặng lẽ ra đi
Thoảng nỗi buồn che kín dưới hàng mi
Anh mang theo nhiều điều chưa kịp nói
Giá có thể em trở thành bến cuối
Nhưng trái tim em chẳng thể rộng thêm
Dấu hỏi cuộc đời anh để lại cho em
Không phải bởi vô tình em chẳng biết
Để anh đến và đi trong nuối tiếc
Mà bởi vì tim chỉ có 4 ngăn
Em chẳng thể níu, khi anh bước nhanh
Không gọi lại dẫu chỉ là một tiếng
Dẫu cô bé xưa kia giờ đã lớn
Nhưng tim này mãi không thuộc về anh
Vậy trách chi anh khi tim chỉ 4 ngăn
Bởi em không thể vô tình lừa dối
Em không muốn giả vờ là bến cuối
Để suốt đời anh mang hận trong tim
Em cứ để anh đi trong lặng im
Bởi em biết ở một nơi nào đó
Anh sẽ tìm cho mình một bến đỗ
Chỉ không phải bây giờ, không phải em!!!
-
Mắc nợ mùa thu mắc nợ chuỗi thơ buồn
Mắc nợ những dấu chân, còn in vào lòng phố
Mắc nợ lá vàng, mắc nợ lời đã ước
Mắc nợ cuộc đời ...làm hành khất ..thời gian ...
Lathu 28/10/2008
Thu chưa tàn ...
Sao Đông đã vội sang
Để một người ...
Ngồi buồn
Nhìn Lá đỏ
Cuốn theo Chiều Gió ...
Tạm biệt Mùa Thu
Chia tay nỗi nhớ ...
Chống chếnh men say ...
Mặc đổi thay
Thay đổi ...
Để cuộc đời ...
Phiêu mãi một chiều Đông!
Ta say ...
Đâu phải tại rượu nồng
Bởi trong tim ...
Lửa đang bùng cháy....
-
Ừ,có lẽ mùa thu là cõi nhớTa đắm chìm trong hư ảo thu xa
Và tất cả cũng nhập nhòa hư ảo
Mơ thu về lại giục giã thu qua
ĐÊM THU HUYỀN ẢO!!!
Tháng Tám về, Tháng Tám chợt qua mau
Như chén rượu nồng đầy, rồi cũng cạn
Cứ ngỡ đủ làm em say ...
Trong tận cùng hơi thở
Để lại Yên bình, em bay bổng tới bến mơ
Sao em lại tỉnh, có phải bởi vì mưa
Giữa đêm Thu, em giật mình tỉnh giấc
Lặng lẽ nghe mưa tí tách, ngoài hiên
Trời khóc ư???
Hay tim em thổn thức!!!
Em cứ ngỡ chôn chặt những ký ức
Ở tận cùng sâu thẳm trái tim...
... Sao, vẫn trở về bất chợt
Như những hạt mưa Thu
Trong đêm vắng lại ngân lên khe khẽ
Vẫn những âm thanh của Mùa thu ru nhẹ
... Em tỉnh men say
Lại trở về chiếc lá mong manh
Trong câu chuyện cổ
Kiêu hãnh đợi chờ, mặc mùa Lá đổ
Mê mải kiếm tìm và Chinh phục
Chỉ một trái tim thôi
.... Đồng điệu, đam mê
Chung bước chân về
Trên con đường rải đầy lá đỏ
Anh sẽ đến, nơi chân trời
Đó là bến đỗ
Có em đang mong đợi
Gửi trao niềm nhung nhớ
Anh đứng đó
Mỉm cười đi cùng em giữa mưa thu
Cùng lãng đãng chờ mùa trôi qua nhè nhẹ
Mặc giông bão
Vụt qua đời mang theo sóng gió
Đêm Thu vẫn huyền ảo
Gió lao xao
Ru lá xạc xào
Như tiếng vĩ cầm trong cơn mưa
Ngân lên rất khẽ
Chỉ bởi vì anh
..... Thôi nhé,
Anh yêu thương!!
-
HN đêm đẹp tuyệt,một mình lang thang,ngồi cafe 1 mình ngắm dòng người qua lại,nghe những bản ghita cổ điển,ngửi mùi thơm hoa sữa....Quá khứ sau lưng khép lại một khoảng trời
Ta để mất bao điều không lấy lại
Nếu cuối cùng không là em tồn tại
Không còn anh tìm kiếm,chẳng còn gì....
Tôi cũng nhiều lần một mình lang thang giữa đêm HN vào thời khắc Thu-Đông, ngắm mưa đêm và thưởng thức hương hoa sữa, đếm những giọt cafe chầm chậm rơi, nghe những bản violon da diết. Cảm giác thật dễ chịu và bình yên. Bởi đó chính là thời khắc tôi được sống thật với chính mình nhất, không phải che chắn, tạo cho mình một vỏ bọc nào cả, được phép mềm yếu và rung động.
Cảm ơn bạn đã cùng đồng hành, cùng chia sẻ với tôi và Lathu những cảm xúc bất chợt, 2 chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp gỡ nhau trên một diễn đàn khác, người phương Nam, kẻ ngoài Bắc, nhưng cùng có chung mối duyên nợ và tình yêu với Mùa Thu.
Quá khứ mãi vẫn một phần cuộc sống
Thi thoảng về trong những giấc mơ đêm
Phút giao mùa... Gió buốt giá tim em
Dẫu Anh - Em. Không cùng chung hiện tại
Quá khứ xưa dẫu không còn trở lại
"Không còn anh tìm kiếm, chẳng còn gì..."
Em chợt giật mình trước những chia ly
Bởi mãi thế. Muôn đời trong ký ức
-
Cuộc sống là vậy thật ! Có một câu mà tôi rất thích,chắc bạn cũng biết "Nếu bạn muốn đi,số phận sẽ dẫn bạn đi.Nếu bạn không muốn đi,số phận sẽ kéo lê bạn !" Ha,dù sao hnay cũng là một ngày đầu tuần tuyệt đẹp,việc gì phải ủ rũ nhỉ ! Cám ơn lathu rất rất nhìu..........
Thời gian bay tựa mũi tên
Dẫu rằng nuối tiếc có tìm lại đâu
Cuộc đời thật lắm bể dâu
Khi vui muốn khóc,khi đau lại cười
Bộn bề bao việc ở đời
Giữa chông gai mới thấy người kiên trung
.............
Quả thật, "nếu bạn muốn đi, số phận sẽ dẫn bạn đi". Mình hiểu cảm giác của bạn lúc này. Bởi mình cũng đã từng trải qua cái thời khắc khi biết mình sắp mất đi một người mà mình yêu quý nhất cuộc đời. Mất vĩnh viễn. Đã có lúc, mình nghĩ mình không thể vượt qua được. Đến tận bây giờ, đôi khi mình vẫn có cảm giác đau đến khó diễn tả. Nhưng chính người mà mình yêu quý đó đã giúp mình đứng vững hơn, và mình đã luôn ghi nhớ một câu thơ mà mình đặc biệt thích của nhà thơ Ấn Độ Kalil Gibran "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy/ Ta có thêm ngày nữa để yêu thương".
Mỗi sáng mai, khi ngắm bình minh, nhìn lên bầu trời, mình lại như nhìn thấy một ánh mắt thân yêu dõi theo cuộc đời của mình. Như bạn nói, hôm nay là một ngày đầu tuần thật đẹp trời, đặc biệt nơi mình ở vừa trải qua một trận mưa rất lớn đêm qua. Sau cơn mưa trời lại sáng, minhhf lại có động lực để làm việc, để tiếp tục những điều còn dang đở...
Cách đây một thời gian khá lâu, trong một lần bỗng có cảm giác chới với, chông chênh, mình đã đọc một bài thơ của một người bạn trên một diễn đàn, và mình đã viết tiếp bài thơ dưới đây để cân bằng chính bản thân mình, giờ muốn gửi tặng bạn, chúc bạn một ngày đầu tuần vui và cả tuần thật bình yên, hạnh phúc!
NẾU
Nếu ai đã có lần ...
Vin hồn theo ngọn Gió
Hát thì thầm giai điệu chuyện Gió Mây
Hãy thả hồn chút phiêu lãng đó đây
Để thấy mình không phải người vô cảm
Nếu ai có lần ...
Thoáng ưu tư xa thẳm
Bất chợt buồn trước những ký ức xưa
Hãy tắm hồn trong tí tách tiếng mưa
Nếm giọt mát dưới trưa hè oi ả
Nếu ai đã từng ...
Một lần trong đời muốn buông thả
Để mặc buồn vui, mặc những yêu thương
Thì hãy khép lòng, nén chặt những vấn vương
Để yên bình ... nhìn bình minh hé nụ
Nếu có một đêm ...
Bỗng giật mình tỉnh ngủ
Ngược thời gian, với bao nỗi chông chênh
Hãy nhìn bầu trời, sao sáng mông mênh
Gửi theo Gió muôn vàn điều mộng ước
Nếu có một ngày ...
Bỗng chân ta chùn bước
Giữa dòng đời hối hả trôi nhanh
Hãy ngước nhìn những mầm lộc non xanh
Phút giao mùa, đang chờ ta vẽ tiếp
Nếu lỡ một lần ...
Nỗi nhớ ai, cứ trở về da diết
Chợt nhói lòng, sau những cuộc chia ly
Thì hãy nhẹ nhàng khép chặt bờ mi
Ru hồn mình trong tiếng cười thơ trẻ
Nếu ai đã có lần ...
Lạc đường giữa bao ngã rẽ
Để tìm hoài một bến đỗ trái tim
Hãy tin rằng, một ngọn gió dịu êm
Sẽ dẫn bước chân mình về bên đó!
Nếu đã lỡ một lần ...
Thả mình Cuốn theo chiều Gió
Cũng bởi vì tiếng gọi của trái tim ...
-
GIAO MÙA
Cuối Thu rồi… cơn gió thổi… sang Đông
Se sẽ lạnh đánh thức hồn thi sĩ
Mây xám trôi lững lờ không ngưng nghỉ
Thả xuống đời giăng kín hạt mưa tuôn
Trắng xóa đường xưa… phủ trắng nỗi buồn
Hoa sữa trắng… trắng một trời thương nhớ
Bởi chớm Đông… hay vần thơ dang dở
Của một thời viết vội tặng riêng anh
Giao mùa buồn trời tạm biệt màu xanh
Gởi theo Gió chút tình thơ viết vội
Chiếc lá cuối mùa rụng vàng khắp lối
Xao xác… chân ai dẫm bước trở về
Bất chợt rùng mình em tỉnh cơn mê
Ngỡ Anh đó… mà lại không phải đó
Đông sắp tới xao lòng con tim nhỏ
Mưa bụi nào xóa nổi dáng hình xưa!!!
Ngỡ thời gian phai nhạt những dây dưa
Em dấu kín trong mùa đông buốt giá
Anh ra đi về nơi xa… xứ lạ
Mang theo mình quá khứ của riêng em
-
Sáng nay nghe dự báo thời tiết Gió mùa Đông Bắc tràn về, vậy là đã sắp sang Đông. Dường như năm nay mùa Đông đến sớm, cũng vội vã như Mùa Thu, đến rồi đi như Gió thoảng qua, nhưng cũng đủ để thêm gia vị ngọt ngào vào cuộc sống vỗn dĩ cũng đang rất vội vã, bon chen. Những tâm hồn đa đoan, đa cảm có lẽ đã nghe mùa thu trở mình, chuẩn bị rời xa mang theo cái lạnh xốn xang... Một mùa Đông mới lại sắp bắt đầu...
Bốn mùa đến, rồi bốn mùa nối tiếp nhau qua. Có người đến... người ra đi... người ở lại. Xưa - Nay, Sự bình yên và Nỗi buồn dường như rất gần nhau. Khoảng cách luôn chỉ là tương đối, có khi ta cứ ngỡ nó thật xa vời, mênh mông, nhưng thực ra thật sự là mong manh, dễ vỡ...
Bất chợt ấn phím Enter, tiếng violon thánh thót, réo rắt ru hồn với nhịp điệu bài hát về nỗi nhớ mùa đông quen thuộc: "Dường như ai đi ngang cửa/Gió mùa Đông Bắc se lòng/Chút lá Thu vàng đã rụng/Chiều nay cũng bỏ ta đi..." Dường như cứ mỗi đợt Gió mùa về, giai điệu ấy lại bất chợt ùa về trong tôi. Ca khúc cứ như đánh thức trong tôi một chút tình riêng, chỉ để nhìn, để thấy một phần của ngày xưa... Vừa BÌNH YÊN - xen chút NHỚ - BUỒN ...
Vẫn cảm giác ấy, cảm xúc ấy... nguyên sơ giữa Tháng mười đầy Gió - giăng giăng mưa bụi trên những con đường cũ trải dài sắc vàng của lá và ngọt ngào hương sữa. Nhưng người giờ đã khác xưa. Những cong người - những khoảng thời gian - những phút giao mùa đã đi qua đời tôi liệu có bao giờ trở lại. Gió lạnh đầu mùa đã bắt đầu trở mình, tôi cũng lại tiếp tục cuộc hành trình Giữa chiều ngược Gió của mình... Cuộc sống sẽ luôn là như thế. Bất tận...
Giờ này ngoài trời vẫn đang hửng nắng... Có lẽ là cái nắng của một ngày chuẩn bị đón Gió mùa về.. Cái nắng giao mùa. Vậy là miền Bắc lại sắp đến tiết lập Đông...
-
Đoản khúc thu cất tiếng tạ từKhép mùa củ ,níu đông về gỏ cửa
Ôi con đường ngát thơm mùi hoa sữa
Giờ dại khờ, lầm lỡ …cuốn mong manh…
LÃNG ĐÃNG MỘT CHIỀU ĐÔNG!!!
Mùa hoa sữa bắt đầu cuối thu và đầu đông. Chỉ vì ranh giới giữa hai mùa mong manh thật...., có lẽ vì thế mà mùa hoa sữa cũng trôi qua thật vội vã..., mong manh.... như chính khoẳnh khắc giao mùa ấy mà. Cũng có lẽ thế mà khi ta chưa cảm nhận hết cái se lạnh, mưa phùn của mùa thu thì lại bắt đầu cho những ngày rét buốt của mùa đông nhỉ....
Yêu nhất mùa thu, nhưng lại đặc biệt thích sự lãng đãng của mùa đông, có cái gì đó thật lạnh.... nhưng cũng thật sâu lắng.... Có lẽ vì thế mà mùa thu và mùa đông có nhiều điểm giống nhau... Vì thế mà những người sinh ra vào mùa thu có sự sâu lắng, lãng mạn của mùa thu... nhưng không tránh khỏi một nhận xét của những người xung quanh... có sự lạnh lạnh, lãng đãng... hơi xa cách, kín đáo... có lẽ đó là mùa đông nhỉ Lạnh... nhưng không hoàn toàn là băng giá.... vô hồn.... Đó chính là điều mà bất kỳ người Bắc nào khi xa quê, vào đất Sài Gòn hoa lệ đều mang một nỗi nhớ đến xao lòng.... Cảm giác ấy thật khó tả.... Thu- Đông và hoa sữa.... và những cơn gió mùa đông bắc... tạo nên những nét đặc trưng, bất diệt của miền Bắc...
Một chiều đông heo may lạnh giá
Em bước đi giữa giòng đời hối hả
Chẳng ưu phiền,
... gặm nhấm chút bình yên
Có một chiều
em sẽ lãng đãng, .... quên
Chỉ sống cho riêng mình
Khoảng khắc bình yên đó
Có chiều đông em để cho nỗi nhớ
Phiêu diêu theo cơn gió lạnh giao mùa
Lãng đãng tâm hồn
Lãng đãng mặc trời mưa
Có chiều đông, em trốn chạy
.... những ngày xưa
Sồng hiện tại, mặc những gì đã mất
Giấu nỗi đau vào nơi sâu thẳm nhất
Một chiều đông...
Em vẫn là em, lá thu mong manh
Rất thật!!!!
.... Chẳng dối lòng
Mãi trọn vẹn yêu thương!!!
-
Tặng Lathu, người bạn cũ! Một chút hương vị Thu Hà Nội, chút heo may như níu kéo mãi Mùa Thu... để Đông sang chầm chậm. Để những tâm hồn lãng mạn phiêu du mãi theo Gió Thu, giữa những bản dạ khúc, những thảm lá vàng trải dài bất tận.
Hoa sữa đấy!
Làm nên nửa mùa thu
Khắc khoải nỗi niềm
Trong lòng người xa xứ
Một hương thơm
Chỉ Mùa thu
Và dành riêng mối tình đầu ấp ủ
Khó phai phôi...
Mãi Bốn mùa...
Chỉ Hoa sữa mà thôi
Chỉ mùi hương ngọt ngào duy nhất
Thoang thoảng... phiêu du
Cùng heo may bất tận
Cuốn hồn người
Theo Đoản khúc Mùa Thu!
-Thu Vàng-
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Sáng mưa, cứ phủ bụi thời gian, không gian. Lòng người cũng trở nên trĩu nặng. Đọc bài thơ của anh, cũng bất chợt trở về trong GioThu một bài thơ xưa cũ, một Ảo ảnh tưởng đã qua thật xa...
ẢO ẢNH
Em hồn nhiên đón nhận những giấc mơ
Bởi vẫn tưởng mãi chỉ là ảo ảnh
Đến và đi như mây khói mong manh
Chẳng để lại gì, chỉ là nỗi nhớ
Em cứ nghĩ một tình yêu trong mơ
Dễ qua đi trong chốc lát
Một nụ hôn trong mơ
Thoảng qua và hư ảo
Sao trái tim lại cuộn trào giông bão
Ở đâu rồi, những khoảng lặng bình yên?
Ảo ảnh thôi mà sao chẳng thể quên
Cứ ngập tràn một miền ký ức
Chợt ùa về trong em nguồn cảm xúc
Dấu kín nỗi niềm em chẳng nói ra
Anh vẫn đó sao thật quá cách xa
Như hư ảo mong manh vụt biến
Em mãi giữ riêng mình điều bí ẩn
Có thể suốt đời anh chẳng biết đâu
Hôm nay, và có thể ngày sau
Em chờ……
Chỉ một lần trong mơ
Để ngàn lần
Không thôi…
Ám ảnh!!!