-
Số bài viết
174 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi thăng long
-
-
Cảm thán
Chìm sâu như đã chìm sâu lắm
Ta đón Đông lên để lạnh lùng
Vẫn là câu chuyện xa xôi ấy
Tiếng vạc kêu chiều giữa không trung!
Mộng mỵ chìm sâu trong mộng mỵ
Ai dấu người đi tận cuối trời
Một buổi lòng đau bên lá rụng
Ta nghe gió thoảng tiếng chơi vơi!
Không lẽ đổi thay đà báo trước
Lâu nay trong mắt thiếu nhau rồi
Chiều muộn xanh xao chiều nỗi nhớ
Như vọng trong lòng tiếng lá rơi!
HN chiều cuối đông (Thăng Long)
-
Gần - Xa
Nghe như hình bóng em về
Giữa những tái tê
Cuối thu gió lạnh
Muộn màng chút đam mê
Mắt cười lóng lánh
Câu thề
.....
Không tiếng gà bình minh vẫn đến
Trong sương mai trìu mến
Mùa nào tiếng khóc trẻ thơ
Nghe bơ vơ
Một giấc mơ
Vẫn đợi đến giờ
....
Bao bài thơ dang dở
Lẫn trong tiếng thở
Có ngọn buồn tiếng khuya
Cửa đóng gió lùa
Trở mình chăn ấm
Đêm mưa?
....
Em đã về trong đêm đó hay chưa?
Hụt hơi tiếng gọi
Sao thưa
Đường vắng đêm thừa
Tiếng guốc đong đưa
....
Đêm dài em đã về chưa!
Hà Nội 11/2010 (Thăng Long)
-
Hà Nội trong anh, Hà Nội trong em
Thành phố ngàn năm rêu phong và mới mẻ
Những tầm cao vươn tới nét công trình
Mỗi con phố mang trong lòng cổ tích
Sương sớm mặt hồ tháp cổ lung linh
Ta nắm tay nhau đi trong chiều thu lạnh
Sắc vàng rơi trong mắt đã lâu rồi
Tây Hồ đầy vơi mây bay bảng lảng
Bóng Sâm Cầm tan tác muôn nơi
Mái đền hàng cây mặt hồ bóng nước
Câu chuyện xưa vẫn mới đến bây giờ
Mỵ Châu ơi trái tim còn nguyên đỏ
Giếng Ngọc u buồn ngọn cỏ mọc bơ vơ
Chẳng thể hiểu hết lòng người Hà Nội
Như Sông Hồng vẫn đỏ nặng phù xa
Chẳng đi hết những con đường Hà Nội
Ngõ hút dài tĩnh lặng đến bao la!
Một hàng cây cũng mang bao tâm sự
Hôm qua, hôm nay.. hào khí mãi oai hùng
Bốn mùa nắng mưa trên từng viên ngói nhỏ
Tiếng chuông chiều cho con sóng rưng rưng!
Hà Nội trong anh bình yên con phố nhỏ
Lá vẫn rơi trong từng bước đi về
Hà Nội trong em chập chờn mộng tưởng
Có sóng hồ nhẹ vỗ những cơn mê...
Hà nội 11/2010 (Thăng Long)
-
Lời Cho Ta (II)
Tìm chi nhau trong tiếng yêu
Chiều tàn nhanh theo bóng nắng
Và cùng người yêu ta trốn trong trống vắng
Tháng năm thời gian lãng quên
Mỗi trái tim đập theo nhịp riêng
Sao còn cố công giải thích
Hãy cứ vì nhau lặng yên
Bởi tim không chịu nổi
Như ngọn lửa bập bùng bối rối..
Như hoa sim đang cháy ven đồi
Chờ mong một giọt mưa rơi!
Chảy như vô tình dòng đời thản nhiên trôi
Tình yêu khát khao khúc ca dang dở
Có cả dối lừa và có một phần của trái tim tan vỡ
Sao vẫn nồng nàn mê đắm khôn nguôi?
Nhắc lại làm chi những việc đã qua rồi
Vị ngọt đắng của ngày xưa xa lắm
Kỷ niệm ngập lòng giữa không gian im lặng
Em xa mờ bóng chim
Thôi hãy vì nhau lặng im
Thôi hay thương mầu hoa sim
Bên triền đồi nắng cháy
Khao khát vòng tay mà tình yêu nào thấy
Cho dù dối lừa
Cho dù vùng khô cằn không có cơn mưa!
Đi hết con đường và đã gặp ai chưa?
Em vẫn vậy và tình yêu vẫn vậy
Đành giữ trong nhau những điều ta từng thấy
Có một chiều buồn khi em thiếu vắng tôi!
HN, 2010 (Thăng Long)
-
Lời cho ta
Tìm chi nhau trong tiếng yêu
Chiều tan nhanh theo bóng nắng
Người con gái vẫn mang mầu áo trắng
Đang trốn tìm trong im lặng thời gian!
Tình yêu con đường với muôn vạn gian nan?
Và còn như cả những điều gì khác?
Trước mặt mênh mông biển khát
Sau lưng hoa tím lẻ loi !
Nỗi nhớ hằn lên như đòn roi
Cho đến khi trái tim không chịu nổi
Lời yêu thương sẽ giống lời nói dối
Vì không thể nào tả hết lòng nhau
Ai từng yêu mà không từng đau
Nỗi đau lửa cháy
Nỗi đau không mắt nào nhìn thấy
Trải lòng cũng không thể mở xem!
Biết nói gì cùng em
Bởi anh cũng không tự mình hiểu nổi!
Con tim đập theo nhịp riêng
Mãi khiến ta bối rối
Mà đời thì muôn lối
Mà mình thì chưa nhau
Hãy mang đến bất cứ điều gì
Dù là đó niềm đau
Miễn sao em là mãi mãi
Người con gái đang trốn tìm mê mải
Mang mầu trắng tinh khôi..
Hoa sim vẫn cháy ven đồi
Biển vẫn dạt dào mơ ước
Có lẽ nào ta chờ nhau một ngàn năm trước?
Có lẽ nào ta cần nhau một ngàn năm sau!
HN,2010(Thăng Long)
-
Giản đơn
Sau cơn mưa đất trời như trẻ lại
Trong trẻo ban mai..
Giọt nắng tình cờ đọng lại
Khóe mắt cay, lưu thoáng một đêm dài!
Ngựa hoang đi hoài gối mỏi
Cánh đồng cũng hoang tàn,
Ngọn cỏ chẳng đọng hương mùa cũ
Ngày mai hun hút con đường.
Đồng xanh cỏ mới
Có ai còn ngóng đợi
Vết chân mờ lối xưa!
Chén rượu hôm nào giờ em đã tỉnh chưa?
Sau những cơn say lại cồn cào cơn khát
Nắng vẫn cháy trên đầu bỏng rát
Cơn mưa đêm về có đủ mát không em?
Cơn bão thật xa sao trời đất quay cuồng
Đời chờ điều chưa hề biết
Cứ cho là đất trời nghiêng ngả hết
Cơn bão lòng rồi có lúc qua đi!
Hay coi như cuối đường là cuộc chia ly
Đến lối rẽ rồi mỗi người mối nhả!
Canh cánh trong lòng những điều đơn giản quá
Ta đọng trong người hay người đọng trong ta!
HN,2010 (Thăng Long)
-
Đêm Phố
Chiếc lá cuối thu cháy tận cuối trời
Em ngồi vá nỗi đam mê đêm phố
Nàng Tô Thị cô đơn vô duyên cớ
Tuổi qua đi như tiếng vạc kêu buồn
Ai đợi chờ ai, lẻ bóng cuối đường
Lối rẽ tình cờ lá rơi gót nhỏ
Nối nhớ mong manh thoảng qua như gió
Đêm cuối cùng hơi ấm đã lạnh băng
Thăm thẳm góc trời thiếu hụt một vầng trăng
Thành phố ngủ quên, hoa buông hương muộn
Ai đã đến như một lần từng đến
Có qua đi theo những giọt rơi buồn
Mọi con sông đều phải có ngọn nguồn
Ta thoảng qua nhau như giọt sương mới đọng
Hãy cứ đợi những điều đang mong ngóng
Góc phố đêm dài ngồi vá những đam mê!..
HN.2010 Thăng Long
-
Đen - Trắng
Một mầu xám nhạt nhòa
Trên hai gam mầu đen trắng!
Ngoài trời hoa và nắng
Bảy sắc cầu vồng lung linh!
Và khắp nhân gian chỉ có hai mình...
Ngày và đêm lặng thinh
Với rõ ràng hai mầu đen -trắng
Nếu không nhau lòng đêm có vắng
Bên nhau có thấy vời xa?
Em vẽ mầu gì trong tình cảm hai ta
Khi trắng đen gặp nhau bỗng thành mầu xám
Một sắc chiều đông ảm đạm
Một cánh chim trời hư không?
Bẩy sác cầu vồng mênh mông!
Lung linh hoa nắng
Và đêm dài phẳng lặng
Vạch ngang trời sao đêm...
....
HN, 2010 (Thăng Long)
-
Tình Đời
Tình đời cạn xuống đáy sông
Vài con sóng nhỏ vỗ không tới bờ
Không nâng nổi một con đò
Chỉ làm ướt một chân cò ngủ say
Sao cò chẳng cất cánh bay...??
Để cho vạc phải đắng cay đêm dài!
Nhớ gì sóng cũ vỗ hoài
Thương cô gánh nước theo ai không về
Cỏ vàng chẳng ấm triền đê
Trầu héo vẫn đợi câu thề gió bay
Một mình uống rượu chẳng say
Dòng sông nước cạn, vơi đầy ếch than!
HN, 04/2010 (ThăngLong)
-
Vu Vơ
Cánh đồng thản nhiên khi mùa về không sắc
Vấn vương ơi, mùa đã cũ lâu rồi
Lạc lõng nhạt theo cánh hoa vừa héo..
Cánh bướm tìm một chút nhụy gieo neo!
Sáng nằm ngủ bên cây chưa kịp nở
Nắng vu vơ trên tán lá rơi dần
Ngõ vẫn vắng như bốn mùa không đổi
Cố đợi chờ vô vọng một bàn chân
Em cứ thế và bình yên cứ thế
Như lãng quên lắng lại chút mong chờ
Em không thể cứ vờ như không thấy
Những đêm dài đối mặt những cơn mơ!
HN, 4/2010 (Thăng Long)
-
Xin đừng đưa nhau vào giấc mộng
Để niềm mơ bỗng chợt hóa chính mình
Bao khao khát có khi như sự thật...
Đêm tuy dài sẽ đến lúc bình minh!
Xin đừng vẽ những thiên đường ảo ảnh
Nét xinh tươi lấp lánh nắng ban mai
Con đường rộng, mây bay và gió lộng
Bức tranh nào chẳng có lúc tàn phai!
Hay đến bên nhau bằng chính mình chân thật
Ánh mắt nụ cười lấp lánh làn môi..
Dù thiếu hụt vẫn là mình hiện hữu
Có nhau rồi là hết mọi đơn côi!
HN2010, (ThangLong)
-
Muốn nhấp môi
Nếm thử rượu nồng
Sợ một một ngày buồn tênh
Rượu cạn!
Muốn đam mê
Cháy đến tận cùng
Sợ bờ vai chiều đông
Chật hẹp
Muốn thử một lần thật say
Nhưng sợ
Men tan rồi
Nhạt thếch
Bờ môi!
.........
Uống đi em cạn ly này
Để quên bao chuyện đắng cay qua rồi
Ngại chi nhạt thếch bờ môi
Ngại chi gió lạnh đơn côi đông về
Coi như một thoáng đam mê
Cho vơi đi nhưng tái tê trong lòng
Cuộc đời là thoáng hư không
Tìm chi một chút lửa hồng mong manh
Tình yêu như của để giành
Cất sâu trong cõi yên lành xa xôi
****
Uống đi em đắng trên môi
Bên chiều cạn hết đất trời mình nhau!
HN, 02/04/2010 (Thăng Long)
-
Với tháng 3
Những ngọn nến lung linh trong đêm
Em tiễn mùa đi thoảng con gió lạ
Trong đêm lạnh tiếng chim trong trẻo quá
Cùng ngập ngừng chào đón một ngày mai..
Con đường quen sao vẫn thấy thật dài
Em mải miết lá rơi bên gót nhỏ
Một nụ hoa đưa hương vào trong gió
Một mùa vàng đợi những ước mơ xa
Bao đêm thật dài trong nhịp sống quanh ta
Giữa tĩnh lặng chỉ lung linh ánh nến...
Góc phố thân quen chưa một lần anh đến
Chỉ ánh sao trời khắc khoải giấc mơ hoa!
HN, 03/2010 (Thăng Long)
-
Mùa hoa gạo
Xuân như đã qua rồi
Đợi hoài mà không thấy
Câu thơ viết nủa chừng
Ngập ngừng trên trang giấy...
Bắt gặp mùa gạo cháy
Đỏ rực trời tháng ba
Thương cánh cò tần tảo
Gánh đất trời bao la
Em dù có vời xa
Tháng ba là duyên nợ
Hoa gạo thắp đỏ trời
Đưa nhau vào nỗi nhớ
Sự đời vô nguyên cớ
Vì lẽ gì cần nhau?
Giật mình nhìn sắc đỏ
Cháy trong lòng niềm đau!
HN, 23/03/2010 (ThăngLong)
-
Em là một, là riêng là, duy nhất
Không có gì thay thế nổi em đâu
Mặc bão tố hay mưa tuôn ào ạt
Biển sóng muôn đời vẫn thế ..kệ nông sâu!
Anh và em có lúc như mưa nắng
Trên hai đầu của nỗi nhớ mong manh
Anh và em như bình minh đến muộn
Một tiếng chuông ngân trong trẻo ..an lành!
-
Với Biển
Tôi gặp biển giữa cô đơn hoang vắng
Bờ cát , bóng dừa làn gió đu đưa
Cánh hải âu trốn tìm cùng con sóng
Hoa Dã quỳ hoang dại dưới làn mưa!
Rồi năm tháng vơi đầy như ước vọng
Trên lối nào cỏ mọc dấu chân quen
Rồi thành phố đêm về như tĩnh lặng
Thức năm canh day dứt một ánh đèn!
Ngày thơ dại tôi nghĩ rằng biển rộng
Sóng lao xao, đêm biển hát mơ hồ
Cánh hải âu dập dờn bay trên sóng
Mỗi cánh buồm đều như một vần thơ
Khi gặp biển mới thấy mình thơ dại
Biển mênh mông sâu thẳm đến khôn cùng
Có bão tố thét gào cùng sấm sét
Và cánh buồn đi mãi... bến lặng không!
HN, 13/03/2010(ThăngLong)
-
......
Bao lời nói cũng trở thành vô nghĩa
Khi lòng em đầy những nỗi nghi ngờ
Dẫu ta biết cuộc đời thường vẫn vậy:
Ngang trái nhiều cho dù cả trong mơ
Nơi tôi đến không phải nơi em đến
Sỏi đá bùn lầy và bão tố triền miên
Cây gai góc và đêm về lạnh giá
Chỉ có bụi đường mà chẳng thấy bình yên
Em cho ta nhiều hơn điều em có
Hơi ấm thơ ngây, nước mắt, nụ cười
Ta ngơ ngẩn nhìn mây bay gió thổi
Hun hút con đường hun hút muôn nơi!
Hãy lưu giữ những gì đời ban tặng
Rất thiêng liêng và cũng rất diệu kỳ
Biển vẫn sóng và bốn mùa vẫn vậy
Ấm trong lòng trên từng dấu chân đi!
(Thanglong)-HN,2010
-
Hun hút trời mây
Cánh chim xanh giờ đã khuất mây trời
Bỏ lại mình tôi nghe sóng về mải miết
Trong giấc mơ nào đâu em có biết
Một cánh buồm nâu thẫm phía chiều xa!
Ngày ấy xa rồi người ấy đã đi qua
Hương làn tóc khói chiều bay lãng đãng
Cố ngoái lại mây mờ che dĩ vãng
Một con đường hun hút đến mong manh!
Như bóng mây chiều thời gian quá trôi nhanh..
Con sóng ngày nào đã tìm về với biển
Người ơi người có đi là có đến
Tới cuối con đường người có nhớ ai không?
HN,2/2010 (ThăngLong)
-
Cuối đông
Giọt mưa đông không còn rơi bên cửa,
Cuối con đường xao xác nắng vừa rơi
Cây bàng cũ vừa nhú lên mầm mới
Cánh của khép hờ chờ đợi một mình tôi!
Em vẫn xa như tiếng chim buổi sớm
Rất tinh khôi mà cũng rất mơ hồ
Ngõ vẫn chờ từng bước chân lá đổ
Bóng dáng ngập ngừng dò dẫm mấy vần thơ.
HN,01/2010 (ThăngLong)
-
Không đề
Như hoàng hôn rơi thật chậm bên sông
Em chợt đến khi bên đời êm dịu quá
Còn đọng lại giọt sương buồn trên má
Nét thời gian cũng thật chậm đong về
Ai chẳng một lần mơ đắm một cơn mê
Dòng suối mát long lanh bình minh lạ
Tiếng chim rất ngây thơ trên vòm lá
Bàn chân rộn ràng trên lối mới vừa quen!
Cuộc sống bộn bề, cuộc sống lắm gian nan
Bàn tay nắm lúc nồng nàn lúc vội
Lời nói trên môi vẫn còn bối rối
Mây trôi nhanh cho trời bỗng giăng mù!
Đã xa lắm rồi thăm thẳm một lời ru
Bước chậm nhé mặc thời gian rất vội!
Cứ nói đi em cho dù là gian dối:
Chỉ một lời rằng ta vẫn cần nhau!
Trái tim dù mang lơ lửng niềm đau
Giọt sương sẽ khô, cơn mê rồi sẽ hết
Nhịp bốn mùa đào nở trong ngày Tết
Xuân rất gần em có thấy không em?
HN, 01/2010 (Thăng Long)
-
một thoáng Sông Hồng!
Sông chiều nay hình như hồng trở lại
Cơn mưa đêm qua ..phù sa bỗng tìm về,
Gió vẫn thổi cho mây bay về núi
Cỏ nhú ngập ngừng đủ ấm một triền đê!
Vẫn thay đổi vô thường như năm tháng
Cơn mưa ơi có lúc đợi cháy lòng
Biết chớp bể mưa nguồn dâng ngọn sóng,
Mờ mịt bóng cò, mờ mịt nỗi chờ mong.
Hình như đến rồi đi là quy luật
Đi suốt bốn mùa mưa gió chẳng nghỉ ngơi,
Sông lúc cạn lúc đầy không đón đợi
Mãi xao lòng bên bồi - lở đầy vơi !
Nam Định 2010 (ThăngLong)
-
...Em như mây, như gió ,như những vì sao
Đã tan vào không gian theo mùa đông lạnh cóng
Sao bến cũ cắm hoài con sào vắng
Mãi hỏi lòng đèn cũ - bấc còn không ?
(Lá Thu)
Ngọn đèn cháy từng đêm
Bóng tối khi mờ khi tỏ
Chênh vênh trước gió
Vài tia sáng mong manh!
Có phải đêm nào trăng cũng thẳm màu xanh
Có gió nhẹ đưa dịu dàng mùi thiên lý
Đã bao đêm chập trờn trong mộng mỵ
Em vẫn còn khuất xa!
Đêm của mai ngày đêm của hôm qua
Hơi ấm ngọn đèn, lắt lay chờ đợi
Em vẫn còn rất vội
Vạc kêu hoài đêm đêm!
Dù sớm mai nắng đọng nhẹ trên thềm
Hạt sương long lanh đậu trên ngọn cỏ
Hơi ấm ngọn đèn như còn đâu đó?
Giữa giao hòa ngày- đêm
Đò ai cắm sào chở trăng có nặng thêm
Xót xa trăng rơi chập chờn mặt nước
Ngọn đèn đêm nào cũng thức
Ấm nồng trong tiếng bình yên!
HN, 01/2010 (ThăngLong)
-
Không Đề
Những hòn sỏi lăn vào màn đêm
...màn đêm Lặng im
Cánh vạc khuya vỗ cánh
Bình minh thật xa
Chỉ có sương đêm nhạt nhòa!
Tôi biết đêm đưa em trong bao la,
Nơi triền đồi hoa mọc
Lá cây đầy gai góc
Mùi hương liêu trai!
Biết bao đêm thật dài
Ngọn đèn chờ đợi
Tôi biết đời thật vội
Tôi biết đêm thật sâu?
Ngày mai nắng cháy trên đầu
Đá sỏi dưới chân bỏng rát!
Nghẹn ngào câu hát:
Nhớ ngọn đèn hàng đêm!
HN,6/1/2010 (ThăngLong)
-
Tản mạn dòng sông
Con sông mùa nước cạn
Chảy giữa hai bờ bao la
Dòng nước ngày nào trĩu nặng phù xa
Không còn bên bồi bên lở!
Suốt một tuổi thơ tôi vẫn còn mắc nợ
Cánh buồm mang khát vọng đi xa
Triền đê cỏ may níu bước chân qua
Người em gái một ngày cất bước
Con đò ..
Tiếng sáo diều mộng ước
Chiều hôm nào khói loang
Hồng bay xác pháo chân nàng..
Dòng sông một đời đa mang
Hôm nay vào mùa cạn
Nứt nẻ những cánh đồng khô hạn
Em chiều này nơi đâu?
Lạnh khô gió thốc ngang đầu
Phong phanh áo mỏng
Nghiêng nghiêng mây không có bóng
Chỉ cánh diều chao nghiêng!
HN, 28/12/2009(Thăng Long)
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
lâu quá không vào trang thơ của em, của chúng ta.. anh sẽ ghép lại mấy vần mới
Rồi Tất cả
Rồi tất cả sẽ trở về như cũ
Áng mây bay giờ đã khuất cuối chân trời
Không đi hết một mùa hè sắp nắng
Tím cuối đường bằng lăng khẽ khàng rơi!
Cũng có thể duyên tình giờ đã tắt
Đường mỏi bước chân, lỗi rẽ tình cờ
Em quay mặt dấu giọt buồn bất chợt..
Bỏ lại ân tình bên cửa giấc mơ
Như chẳng có mùa thu về năm trước
Ta nhặt cho nhau chiếc lá chưa vàng
Dù rất mỏng như những gì đã có
Cũng đủ cho lòng một thoáng đa mang
Rồi tất cả lại trở về như cũ
Như chưa từng có hơi ấm vòng tay
Ly rượu vẫn vơi đầy theo năm tháng
Như chưa từng có một thoáng men say!
Thăng Long HN 2012