-
Số bài viết
174 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi thăng long
-
-
LẠI CHÚT BÌNH YÊN
(Bài thơ cũ...)
Chỉ như một thoáng nắng say
Là bao nhiêu gió heo may ùa về
Thơ lòng bao nỗi tái tê
Cho đành quên nỗi đê mê vô hình
Chuyện xưa ai trót nặng tình
Để giờ đâu hiểu lòng mình lòng ta
Ai đi bỏ lại xót xa
Như mây phiêu lãng bao la khắp trời
Mong mùa Thu lá vàng rơi,
Đừng như Đông cuối chơi vơi hoang tàn!
Chờ chi hai tiếng "Bình an"
Lắng trong lạnh lẽo đàng hoàng Mầm Xuân!
(Thăng Long)
-
Trời vẫn mưa và nước ngập vẫn hiện hữu... Thành phố như một cô đảo, lòng người như cô đơn hơn. Lục tìm trong dĩ vãng chợt nhớ bài thơ xưa...
Nhớ mùa đi
Những nỗi lòng trĩu nặng nối đam mê
Về ảo ảnh ra đi không hình bóng
Biết có nguời ngày đêm còn trông ngóng
Thu lại về ...Tây hồ nặng hoàng hôn!
Nỗi nhớ cuối cùng không có những nụ hôn
Chỉ bóng nhỏ xiêu xiêu mùa thu ấy
Chỉ phòng vắng lời cuối cùng trên giấy
Heo may về lạnh áo mỏng người đi
Anh giành em điều anh chẳng nói gì
Em dẫu hiểu... anh cũng không nói nổi
Mùa Thu ấy như một lời nói dối!
Biết Đông này mình còn có trao nhau!
Lá rời cành, cành cô độc niềm đau
Anh không em sông Hồng mầu cũng nhạt
Gió vẫn thổi thay người thành câu hát
"Biết một ngày Hà Nội có còn em!"
(ThăngLong)
-
Tức (tối) cảnh mưa ...
Thơ vui
Ngắm mặt Hồ Gươm bỗng ngỡ ngàng,
Giật mình chỉ thấy nước mênh mang
Chơ trọi tháp Rùa loi thoi nổi
Bơ vơ đền Ngọc lá cây vàng..
Người phố co ro ngơ ngẩn lội
Xe sang ậm ạch nước trôi ngang
Cửa hiệu nhấp nhô người tát nước
Chợ búa buồn thiu chẳng có hàng
Câu cá dăm anh cần tua tủa
Dắt xe ba chị bước dạng hang.
Cửa sắt cửa lim giờ đóng chặt
Cống gang cống đá cố mở toang.
....
Hà Nội bây giờ thành Hà lội...
Ngập thêm chút nữa... tớ bán thang!
Hà Nội, mưa 2/11/2008
-
Lại một mùa yêu
Tặng em bài thơ cũ...
Trong một chiều mưa tuôn.
Thu bỗng lại!
Cánh chim về phương Nam
Thèm một sắc nắng vàng
Mùa yêu thương lại đến
...
Đông còn xa
Hè đã qua
Thu ngoài ngõ!
Lòng thương con phố nhỏ
Lá rơi hoài thâu đêm!
Những giấc mơ dịu êm
Thu vào giấc ngủ
Không vòng tay ấp ủ
Không một chiều bình yên
Em vẫn đi triền miên
Phía cuối đường
Không còn ai đón đợi!
Anh mong chờ bối rối...
Mùa yêu thương
Chiều tơ vương
Chiều mù sương
Ai còn nhắc dòng thương?
Hay là thu cuối.
Đắm đuối,
Đam mê,
Lòng tái tê...
Tình muộn!
(ThăngLong)
-
Anh đã tìm thấy bài thơ em hỏi... đưa vào "Trải Lòng " tặng em.. Bài thơ cũ nhưng lòng không cũ!
Một thoáng hư không
Tình yêu không gian dối
Mình trốn lòng làm chi!
Chưa gặp nhau đâu ngại phút chia ly...
Tình hư ảo
....
Đông về khép ngang tà áo
Thu qua dõi tìm heo may
Tây Hồ Sâm Cầm không bay!
Anh không tìm cơn say
Chợt thèm đôi tay...
Nồng nàn... ấp ủ !
Em cố quên tình cũ
Trời Nam không giá băng
Ngày Tết - Mai vàng
Trời không rét!
....
Đành vờ như đã hết
Tình xưa giờ đã xa!
Bao la,
Xót xa
Mái nhà không ấm!
.....
Trong vời xa con sóng
Biển âm thầm nhắc tên
Thu qua cho lá lãng quên
xạc xào...
rì rào...
Vụn vỡ
.....
Ước gì mình là duyên nợ
Uớc gì mình là chồng - vợ
Ước gì vô tình biết tên!!!
(ThăngLong)
-
Bình yên
Em không mong hai tiếng bình yên
Vì sóng nổi trong lòng em ào ạt
Gió nín lặng mặt trời nung bỏng rát,
Nắng trên đầu và nắng ở trên vai.
Chẳng bên nhau đủ tháng rộng năm dài
Chỉ đêm đến hình anh về bối rối,
Muốn đặt vào mơ cho ướt đầm trên gối
Nước mắt nào ấp ủ trái tim nhau?
Vẫn lặn trong hồn nguyên vẹn niềm đau
Hai tiếng "bình yên" làm sao em chịu nổi
Anh không biết hay là anh gian dối
Số phận nổi chìm đâu dễ thấy bình yên!
(ThăngLong)
-
Hà Nội vẫn mưa, ngồi nhìn dòng nước đục ngầu trên phố-dòng sông bỗng thấy lòng nao nao... Chợt nhớ câu :
"Ước gì sông rộng một gang,
Bắc cầu dải yếm đón chàng sang chơi"
Con đường là dòng sông, nhịp cầu như xa lắm... Nhìn những người bì bõm trong dòng nước ngập, trong trời mưa-nắng vô thường mà xót xa... Lục tìm trong những bài thơ cũ mình đã làm, bỗng muốn tặng em trong Chủ nhật mưa này...
Bài thơ cũ tặng em.
...Thủa ấy nào đâu đã biết gì
Giật mình mình đối mặt với chia ly!
Lời cũ chưa trao tình đã cũ
Nghẹn lời không nói phút phân kỳ...
Câu chuyện xưa đã khép
Người cũ đã theo chồng
Cây hoa hồng trước cửa
Năm nay không trổ bông!
Qua rồi thời cổ tích
Qua rồi thời tới trường
Bao lo toan cuộc sống
Ánh mắt nào còn vương?
Tình yêu giờ cũng khác
Nụ hồng thì mong manh
Cuộc đời như bão táp
Tình - trái chín đầu cành...
Biết là đời duyên-nợ
Biết là ta cần nhau
Biết cả điều không thể
Nên lòng biết nén đau
Thời gian thì qua mau
Lòng người hay thay đổi
Đêm ngày có trắng đen
Lời có khi gian dối
Biết là không thể đổi
Thời gian đâu chờ người
Biết là mình có tội
Xót xa trong nụ cười
Em vô tình qua tôi
Buông một lời gọi gió
Tôi vô tình qua em
Biết điều mình không có
Truyện xưa không đọc nữa
Bài hát cũ còn ca
Lối quen mình vẫn bước
Trời đất là bao la!
10.9.08
-
Cảm tác mưa...
Trong tim mây cô đơn
Mong một cơn gió lạ
Nơi trụi chơ gốc rạ
Mong một nhánh cỏ mềm
Và khi đã trắng đêm
Khát khao bình minh muộn,
Những gì ta ước muốn
Chờ mong người gửi trao.
Qua một giấc chiêm bao
Gối ướt đầm nước mắt,
Em đừng để lệ hoen
Đời còn đang đối mặt!
Cả đêm mưa lay lắt
Sáng mưa trời vẫn rơi
Thì người ơi áo mỏng
Có lạnh giá giữa đời...
*
Nước sẽ về biển thôi,
Hết mưa trời sẽ nắng.
Đồng hoang trong chiều lạnh
Cỏ mềm hòa chân mây!
HN, sáng 1/11/2008
(ThăngLong)
-
Phút giây
Một thoáng rồi lãng xa
Bao la mây đón gió
Bao la điều mình có
Để tặng lòng câu thơ,
Như thoáng một giấc mơ
Đắng lòng khi thức giấc
Ngọn nến nào mong manh
Lời nào trong tiếng nấc..
Lắt lay đàn muôn bậc,
Nhịp nào hòa cô đơn
Có gì là phút chốc..
Khi ta gần nhau hơn.
(ThăngLong)
-
Vẫn mưa...
Lặng ngồi ngắm mưa rơi
Nơi phương trời xa lại
Em nơi nào buốt giá...
Biết có cần ta không?
Cuộc đời quá mênh mông
Mưa rơi miền vô định
Khát khao niềm thanh tịnh
Bụi trần còn như mưa.
Em đã gặp ai chưa?
Ướt đẫm bờ sông vắng
Giọt nào rơi không trắng...
Tình nào còn mong manh.
ThăngLong.
-
SUY NGẪM TRONG MƯA
(Giữa cơn mưa hôm nay...)
Vắt kiệt đất trời,
Hà nội đầm đìa nước,
Dòng người lặng im,
Khi tự do bị tước
Ngặt tiếng trẻ thơ...
Mưa như chưa từng...
...được trút bao giờ.
Xe lặng im..
Cây rũ lá...
Con người chẳng buồn cãi vã
Khi va đập vào nhau
Khắp đất trời mưa mau
Khắp đất trời trắng nước!
Cả đoàn người kéo lê từng bước
Trên dòng sông đỏ ngầu,
Mà dòng không biết chẩy về đâu...
Chưa từng có Biển!
Người chờ không kịp đến
Người đi chỉ mong về
Tái tê không gian nước...
Thời gian ngừng đâu đây,
Cảm xúc không tồn tại nơi này
Nhìn nhau vô cảm:
Áo không che đủ dáng hình..
Nuớc ngờ nghệch bóc trần,
Tấm thân...
Sũng nước...
Thương người trong mưa,
Chấp nhận giao mùa,
Không mộng ước,
*
Trong mưa có ai thấu được
Khi đi về đều không biết trước.
Thì mái nhà
là tổ
chim xanh!
HN, chiều mưa vẫn còn rơi(31/10/2008)
-
Mưa
(Thơ vui)
Biết là trong đó mưa rơi
Giờ này khắp cả đất trời toàn .. mưa,
Hay là Thượng giới nước thừa
Đem chia cho đất thành mưa trắng trời.
Thương người không chịu tập bơi
Trong phòng bụng đói .. ngoài trời nước tuôn,
Ước gì anh hóa con xuồng
Mặc cho nước ngập hết đường chở em.
Mà thôi anh hóa que kem
Để người dùng tạm đỡ thèm lúc mưa.
.....
Giờ này mưa đã tạnh chưa?
Nhớ em làm mấy vần thơ đỡ buồn..
HN, trời vẫn mưa(31/10/2008)
-
Mưa...
Sáng nay đất trời bỗng lạ..
Long lanh mưa rơi êm đềm
Trên nền bình minh đến muộn,
Ngập ngừng ngày nhận từ đêm.
Rơi đi.. cho lá ướt thêm
Rơi đi cho mây xuống thấp
Mưa như nước mắt hôm qua..
Dĩ vãng nào chưa khuất lấp.
Rì rào..tiếng mưa e ấp
Đất trời oằn mình trong mưa,
Con đưòng bỗng thành sông nhỏ
Chở bao giọt rơi cho vừa?
Long lanh khi bình minh mưa..
Ngập ngừng con đường đẫm nước.
Bóng mây chợt bay ngang đầu
Chở theo bao điều mộng ước....
HN, sáng mưa rơi 31/10/2008
-
Nhớ
Anh đùa anh chẳng nhớ đâu
Chẳng qua là tại trong đầu... có em,
Cũng như công việc triền miên
Ngập đầu là việc... nhớ thêm làm gì!
Thế mà chỉ thoáng em đi
Là mong là đợi ... làm gì cũng quên
Quanh mình chỉ thấy hình em
Bên tại như tiếng dịu êm vọng về!
Ước gì hai đứa liền kề
Ước gì có một lời thề ... trăng thanh...
HN,30/10/2008
-
Hoài khúc mưa
Nghe giọt mưa dầm dề
Hà Nội chiều đẫm nước...
Một mình đếm mưa rơi.
Lòng mông lung mong ước...
Hoài khúc chiều mưa trước,
Mái hiên tránh mưa rơi
Em một thoáng qua tôi
Bờ vai mềm bối rối...
Mưa mờ che khuất lối
Lòng người như dòng sông
Đón từng cơn mưa nhẹ
Tìm về biển mênh mông.
Hoài khúc mưa chiều đông
Giọt nào rơi lạnh lẽo,
Hoài khúc trong chiều đông
Giọt nào rơi bạc bẽo..
Ngọn gió thì níu kéo
Bóng mây thì qua nhanh,
Hoài khúc nào vọng mãi
Đợi ngày trời cao xanh!
HN, chiều mưa 30/10/2008
(ThăngLong-VânTâm)
-
Cuộc đời thường mơ về những giấc mơ xa... Nhiều khi khoảng cách xa hay gần là do mỗi người tự gán cho nó hệ quy chiếu... Một bước chân cũng thật xa, ngàn cây số sao thật gần.
Mùa Thu đã qua đi ... một mùa Thu mới còn xa cuối trời. Heo may và hương hoa sữa như vẫn còn đâu đây.
Bài thơ cũ trao em
Có thể với anh là muộn
Mây bay cuối trời xa
Có thể với em là muộn
Dư âm còn câu ca...
Ánh sao cuối trời chưa đủ ấm lòng ta
Tình yêu không trao không nhận
Anh lãng du để không ân hận
Khi bạc lòng tình chưa gửi trao nhau...
Mùa vàng cho lá còn đau
Mùa ái ân chẳng đến!
Trên sông con thuyền không bến
Biết về nơi đâu
Bắt gặp dòng sông bắt gặp cây cầu
Đằng nào mỏi cánh rồi sáo đậu !
Hai nhà cách nhau bờ dậu
Ai người bước qua?
Ai mãi dối lòng, ai mãi vời xa
Tình yêu là oán trách
Thà đến muộn cho lòng ngăn cách...
Đò đầy rồi qua sông
Ngày mai người ấy lấy chồng
Khúc sông bỗng vắng
Ước một ngày đầy nắng
Mong một chiều mưa rơi
Lời trao nhau chưa cất thành lời
Đêm,
Ngang trời sao rơi...
Riêng mình tôi...
... đẫm nước..
(Thăng long-VânTâm)
-
Mưa Tây hồ...
Chiều nay trên Phủ Tây Hồ..
Mưa rơi lãng đãng... sóng xô chập chờn,
Hút dài ngọn gió lạnh hơn,
Hình như Đông đã chờn vờn đâu đây!
Bao nhiêu giọt nước đắm say
Tan trên mặt nước đắng cay xa vời...
Mưa rơi phủ khắp đất trời.
Cây như bạc lá, bóng người chợt xa.
Rơi đi mưa... cứ nhạt nhòa
Mưa là một thoáng gần-xa riêng mình!
Chiều Phủ Tây hồ, (29/10/2008)
-
VỚI EM
Sông nào không về biển..
Dù bao khúc thác ghềnh
Thuyền nào không về bến
Dù tháng ngày lênh đênh..
Trăng cuối trời chênh chênh
Sương dùng dằng chiều muộn...
Văng vẳng tiếng tiếng chuông chùa
Tan hòa theo gió cuốn
Như bao điều ước muốn
Biển khi đầy khi vơi,
Tình yêu trò chơi lạ
Như mây bay cuối trời!
Em ngang qua đời tôi
Mang theo màu Thu cũ
Trái tim nào nhắn nhủ
Ô kìa! Quỳnh nở hoa!
Cuộc sống vẫn bao la
Lòng người như tơ rối
Em như lá mong manh...
Đường đời thì muôn lối.
HàNội, sáng 29/10/2008
ThăngLong(VânTâm)
-
HỎI
(Nhân ý một bài ca...)
Hỏi vì sao con thuyền
Lại ra đi bỏ bến
Hỏi người chờ không đến
Tình dấu kín xa xôi...
Hỏi Thu tàn cuối trời
Ra đi theo lá rụng
Hỏi trời cao đất rộng
Ai chỉ biết riêng tôi...
Hỏi theo áng mây trôi
Mây lặng im bay vội,
Hỏi người đi không đợi
Người lạnh lùng quay lưng.
Hỏi xa cách nghìn trùng
Hỏi gần trong gang tấc
Hỏi nghẹn ngào tiếng nấc...
Em nhớ hoài sao em?
ThăngLong(VânTâm)
-
Như giấc mơ xa..
Anh nơi đó …Tôi nơi đây ..cúi mặt
Phút an bình khe khẽ ..Hà Nội ơi !!!
(LáThu)
Ai vẫn đang lạc trong giấc mơ xưa,
Có lời yêu trao... nồng nàn mùi hoa sữa
Con phố vắng có nhà ai hé cửa
Lá thu rơi... văng vẳng tiếng dương cầm.
Một mùa trôi, lá vẫn rụng âm thầm
Người lữ khách hướng mình về phía biển
Áo đan vội chưa một lần dùng đến
Người ơi người... Đông cũ có lạnh không?
Năm tháng úa nhầu, dĩ vãng mênh mông
Biển vẫn mặn mang bao nhiêu ước vọng...
Cho tiếng sóng ngàn năm không lắng đọng
Cồn cào đêm vỗ mãi tiếng mơ hồ.
Hà Nội giờ đây... xanh ngắt những mặt hồ
Xanh sắc lá và xanh trong ánh mắt
Người xa lắm ... trời Nam xanh ngằn ngặt
Hơi ấm cuối cùng, Hà Nội sang Đông!
Giấc mơ nào ai còn mãi ngóng trông
Có phong kín những gì mình đã có?
Cho đêm đến nghe thoảng lời của gió...
Người ơi người..... Đông lạnh.... có cần nhau?
HN, chiều 28/10/2008...
-
Không đề
Nếu ngày xưa Từ Thức chẳng nhớ nhà
Bên Giáng Hương mãi bồng lai tiên cảnh...
Cuộc sống nhàn du... mây hồng lấp lánh
Vạn kiếp đời không tục lụy trần ai.
Nếu Tiên Dung trên sông vắng miệt mài
Không ghé lại nhúng mình vào con nước
Chử Đồng Tử vâng lời cha mong ước
Nào có ngày cùng sánh bước bên nhau!
Tô Thị trong lòng mang những cơn đau
Nếu biết được số phận là ngang trái
Sứ Lạng bây giờ còn đâu đọng lại
Đá chờ chồng mãi mãi chơ chơ..
Cuộc đời bây giờ đâu chỉ những vần thơ,
Vẫn ngang trái và vẫn đầy bất trắc..
Thao thức nghĩ suy-Buông xuôi phó mặc
Vẫn bàng hoàng trước số phận đẩy đưa !
Em bây giờ đã bắt gặp ai chưa?
Có bãi vắng bên sông, có Mẫu đơn chùa cổ
Có tình cờ trong một lần gặp gỡ...
Duyên kiếp nào... trói buộc sợi tơ giăng.
Thành phố bây giờ ánh điện giăng giăng
Trăng cũng nhạt và hoàng hôn cũng nhạt
Tiếng nhạc ồn ào... tiếng người chao chát
Cuộc sống xô bồ lời ru cũ dần xa!
Như vẫn còn kỷ niệm hôm qua
Cố neo giữ điều hôm nay ta muốn
Thôi kệ bốn mùa với mưa bay gió cuốn...
Ta buộc nhau vào những ước mơ xa
Chuyện ngày xưa... nghe lại vẫn bao la
Câu truyện mới mỗi người đang cố viết,
Dù đơn giản nhưng ta đều cùng biết:
Một chữ Tình sống mãi với nhân gian!
HN, chiều 27/10/2008.
(ThăngLong-VânTâm)
-
Thành phố chưa em,
Hà Nội chiều Đông... trời ướt đẫm cơn mưa...
Tháp Rùa cổ bao năm rồi trầm mặc,
Em xa lắm mà sao gần gũi lắm
Biết có về bên phố cũ chiều mưa?
Thành phố miên man khi trời đất thay mùa,
Không còn nét se se mùa trước nữa..
Thành phố chưa Em thành phố là một nửa
Nghiêng đất trời nghiêng nỗi nhớ về Em
Ta đi trên bao đường phố thân quen
Chân bước vội nghe hoàng hôn tĩnh lặng,
Sông Hồng chẩy mang phù sa đỏ nặng...
Con sóng vô tình trôi theo ước mơ xa.
Ước vọng thì nhiều Em thì vẫn bao la..
Chỉ nỗi nhớ dẫu một mình vẫn đợi
Vang vọng hàng đêm... hình ai về bối rối
Chờ một ngày bước lạ bỗng thành quen!
HN, đêm mưa rơi...(26/10/2008)
-
Lời cuối
Ngày anh chia xa...
...30 ngày con chữ... nấu tim tôi.
LáThu
Ngày ấy người đi...
Lời hẹn nào còn nhớ,
Chỉ thoảng qua cho lòng lỡ dở
Tình đơn côi!
Nơi phương Nam chỉ có mình tôi,
Khắp trời mây thấp
Cơn mưa muộn sụt sùi khuất lấp,
Tan nhòa mong manh...
Biết không anh...
Chiều chở mây đi, chở theo ước vọng
Những gì không lắng đọng
Trôi hoài theo giọt mưa
Mùa đông về.. Lá cũ đã rụng chưa
Cuối mùa Thu cũ
Thôi mượn đông sang cho lòng ấp ủ
Nụ Hồng nào còn đang Xanh!
Cuối trời chỉ bóng hình anh
Cuối trời thảm cỏ ngời xanh,
Muôn nẻo vòng quanh..
Cuối cùng ... bắt đầu ... kết thúc!
HN, sáng Chủ nhật buồn (26/10/2008)
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Không đề
(Bài thơ cũ....)
Tôi là kẻ mộng du tìm Thu muộn
Trung thu trăng không có sắc thu vàng
Em là kẻ trốn tìm theo gió cuốn!
Muốn quên mình trong bao nỗi đa mang!
Ồ thu đến lá rơi là thu đến
Ta không em, em có đợi ta đâu
Lá xanh ngắt và trăng rơi ảo ảnh
Chỉ hai ta không có nắng trên đầu!
Hà Nội Thu không mấy ai hiểu được
Đường Nguyễn Du hoa sữa cứ trêu người..
Không có em ta vờ quên nơi ấy
Dù biết lòng... hương cũ chẳng thôi rơi!
Đừng nói nữa em ơi đừng nói nữa!
Tôi biết Thu chẳng lỡ hẹn bao giờ
Cố nán lại nhâm nhi ly rượu đắng
Nghe trong mình chợt tỉnh những giấc mơ!
(ThăngLong)