-
Số bài viết
166 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
7
Bài viết được đăng bởi Cổ Nguyệt Mỹ
-
-
THU TƯƠNG TƯ !
Người đời thường hay nói mùa thu
Là mùa lá đổ lắm sương mù
Là mùa đẹp nhất nhưng buồn lắm
Tôi biết mà sao vẫn yêu thu
Trong những chiều thu xác lá vàng
Nghe lòng xao xuyến nhớ miên man
Về phương nào đó nơi xa thẳm
Không biết người ta có mơ thầm
Người có còn mơ giấc mơ chung
Những ngày xưa ấy có nhau cùng
Những chiều thu mãi trong ký ức
Có rộn lên lòng chút bâng khuâng ?
Một túp lều mơ thiên đường vàng
Hàng cây trút lá gió đưa sang
Heo may nên biết rằng thu lạnh
Mà vẫn chờ thu sưởi lòng manh
Có người lại bảo rằng thu chết
Tôi nghĩ rằng thu chẳng chết đâu
Vì khi gió đông về rất vội
Nên thế là thu mới u sầu
Có lẽ vì thế nên thu buồn
Thu hờn một chút chẳng sao đâu
Đến khi hạ tàn nắng phai nhạt
Là thu lại về-về rất mau
Người đời thường hay nói mùa thu
Là mùa cây xa lá tương tư
Bởi thế nên mùa thu buồn lắm
Tôi đã biết rồi vẫn yêu thu !
-
HẠT CÁT VÀ SA MẠC .
Ta nhỏ bé giữa đời
như hạt cát âm thầm
nằm trong sa mạc
Loay hoay tìm người bạn đồng hành
Rồi như thể tự nhiên là thế
Bạn và ta thành tri kỷ-tri âm...
Cùng vui buồn bên nhau
Cùng đón nhận những giông tố đất trời
Những lúc gió xoáy
Những khi mặt trời đổ lửa
Ta và bạn bên nhau nương tựa
Nhưng niềm hạnh phúc mong manh
Cơn gió nào vô tình
đã mang bạn bay xa
Và đời ta bỗng hóa ra nghiệt ngã
Khi gió về gió như cơn lốc
Ánh mặt trời trở nên cháy bỏng
Làm rát lòng ta
bạn có biết không ?
Và cuối cùng ta vẫn chỉ là hạt cát
Vẫn âm thầm trong bể đời sa mạc mênh mông...
HPD.
-
TẦM XUÂN NỞ MUỘN .
Anh lại đến như mùa xuân gõ cửa
Nụ Tầm Xuân vui hé nhụy môi cười
Dẫu muộn màng nhưng gió cũng lướt trôi
Thoáng rất nhẹ -tưới Tầm Xuân phơi phới
Anh lại đến và mang mùa xuân tới
Cho hoa cười nghiêng mắt biếc lả lơi
Hồn của Hoa đã bên Bướm lâu rồi
Nên Bướm hãy nhởn nhơ cùng năm tháng
Ôi sắc thắm nụ Tầm Xuân làm dáng !
CNM .
- 1
-
CHO MỘT NGÀY THÁNG SÁU !
Người mong tháng sáu trời mưa
Riêng tôi xin ước mưa chưa vội về
Lời cầu xin có vụng về
Nhưng xin nắng giữ một bề cũng vui
Cho nhành nắng mãi rong chơi
Cùng mây phiêu lãng bên trời có nhau
Tháng sáu về .Nắng nôn nao
Cho tôi gởi chút xôn xao về người
Cho trời tôi mãi trong tôi
Cho đời chút nắng vì tôi mà còn
Tháng sáu ơi !Đừng mỏi mòn
Cho xin đi nhé ! Chẳng còn trời mưa .
CNM.
-
TÌNH MÀU XANH.
Bài thơ này tôi sẽ viết tặng anh
Như những người yêu nhau thường hay viết
Khi con tim nói lên lời tha thiết
Từ sâu thẳm cõi lòng với hai tiếng ...yêu anh
Bài thơ này tôi viết và sẽ dành
Cho những người đã và đang yêu
Mong tất cả tình yêu sẽ nhiệm màu
Niềm hạnh phúc mãi muôn đời vĩnh cửu
Khi đã yêu với trái tim lời bất hủ
Hãy dành cho nhau và tất cả vì nhau
Dù xa xôi hoặc muôn vàn ngăn cách
Tình màu xanh vẫn nguyên vẹn xanh màu.
CNM.
-
KHÚC HÁT BIỆT LY .
Cơn bão đi qua ,
cơn bão lòng giục giã
Cơn bão vô tình làm ngã cánh Tường Vi
Có tiếc gì ?
Cũng chỉ là một chia ly
Hôm tiễn biệt ,buồn người đi -kẻ ở
Cơn bão lòng thôi lặng yên đừng nức nở
Giọt lệ buồn cũng đến thế mà thôi
Khóc cho mình ,cho đời nên đắng chát bờ môi
Buồn cho lắm ,cũng chỉ còn là ảo ảnh
Chuyện ngày xưa ! Đã trở thành dĩ vãng
Thời gian trôi ! Có dừng lại bao giờ
Biệt ly nào mà chẳng có lệ rơi
Tôi đã khóc cho tình nào tan vỡ
Cơn bão lòng thôi xin đừng nức nở
Tiễn đưa buồn-tôi hát khúc biệt ly
* * * * * *
Đêm qua bão đến bất ngờ
Tường Vi gãy cánh mộng mơ bên đời...
CNM.
-
Chào Đường xưa !
Rất cám ơn bạn đã ghé qua và cho nhận xét .Cổ Nguyệt Mỹ rất vui và mong rằng bạn thường ghé qua đọc thơ nhé .Chúc bạn vui và cũng mong được đọc thơ của bạn .Thân mến .
-
Cổ Nguyệt Mỹ xin chào các bạn !
Bài này thì mình không dám nhận xét gì nhưng thơ các bạn rất lạ ,rất có nét riêng .Chúc mừng các bạn đã tìm cho mình một lối riêng. CNM thích bài Xác Chết Mùa Xuân của Bạn TriếtDĩnh nên mới vào và để họa thơ cho vui .Bài thơ này đặc biệt có ấn tượng với mình ngay từ khi đọc lần đầu vì nó quá trừu tượng .Mong còn được đọc nhiều tác phẩm lạ và hay của các bạn .Chúc các bạn vui và thêm nhiều sáng tác.
-
BÂNG QUƠ.
Đâu phải là gỗ mục
Mà thân rời từng lớp
Đâu là hư với thực
Để chông chênh thuyền đời
Miên man niềm hoang tưởng
Để lớp sóng cuốn trôi
Mây bay không định hướng
Lang thang bốn phương trời
Có phải là dòng sông
Mà vẫn hoài bồi lở
Đời một lần dang dở
Đã rời rã tâm hồn
Kiếp nhân gian ưu phiền
Hạnh phúc chưa luân hồi
Đâu phải loài gỗ mục
Ơi người ơi- hỡi người !
CNM.
-
HỌA THƠ
XÁC CHẾT MÙA XUÂN.
Thi sĩ :TriếtDĩnh
Tôi dang tay ôm lấy thác cuồng
từng dòng máu chảy tuôn...
Ôm lưng khoảng trống
Bờ xa xăm cuốn trôi niềm hy vọng
Lấy khoảng vô hình
Lấp bão tố cuồng phong
Bước thời gian ngả nghiêng-vô vọng
Sóng gập ghềnh xô nỗi cuồng điên
Bão đen sâu hun hút
Sấm chớp đan trời vàng vọt
Mây không còn lối đi về
Thác cuồng đổ xuống bờ đá gây mê
Đá trở mình-nhỏ giọt tình rơi muộn
Ngày đã rơi !
Bóng chiều đan xen qua khóm lá xanh
Chợt hóa thành màu tím sẫm
Bóng ngã dài trên sỏi cát
Lắng đọng màn đêm tới
Chiều đưa tay thả vội khiến nhành nắng buông trôi
Chợt vỡ giữa triền đồi
Bức màn nhung tím xây thành
Che trời một khoảng
Dang dở đời
Mùa xuân buông lơi !
CNM
-
LẠNH.
Sương rơi vẫn lặng rơi
Như đời người qua vội
Mộng trôi vẫn lặng trôi
Người yêu xa mất rồi
Tình đong ta mãi đong
Mà lòng luôn mãi trống
Con tim chừng vẫn nóng
Mà như tuyết phủ vòng.
CNM.
DÒNG SÔNG XƯA
In Truyện ngắn của thành viên
Đăng vào · Report reply
DÒNG SÔNG XƯA .
Thời gian ơi ! Xin hãy dừng lại
Cho kỷ niệm một thời sống mãi
Dẫu chỉ là trong khoảnh khắc thôi
Dòng sông ơi xin đừng mãi trôi
Cho ký ức vẫn đầy nguyên vẹn
Tình yêu thương mãi dâng ngập lòng
Ngày xưa ơi ! Xin trở về đây
Khi tiềm thức đong đầy nỗi nhớ
Của một thời kỷ niệm đã qua ...
* * *
Mưa vẫn rơi !
Từng giọt mưa rơi trên mái ngói làm lòng Duyên nghe quặn thắt .Đã bao năm rồi rời xa quê hương ,nay gia đình Duyên mới có dịp trở về . Những tưởng
Duyên sẽ vui mừng ,hạnh phúc biết bao khi được sà vào lòng Ngoại như những ngày còn bé bỏng .Nào ngờ cảnh cũ vẫn còn đây ,ngôi nhà thân yêu
vẫn còn đó mà hình bóng Ngoại đã vĩnh viễn mất đi. Ngoại đã thật sự ra đi rồi .Trong lòng Duyên Ngoại là bà tiên hiền dịu nhất trên đời !
Nhìn ra dòng sông ,con sông trước nhà vẫn đầy thơ mộng .Hai bên bờ những rặng dừa luôn nghiêng mình soi bóng xuống lòng sông .Dòng sông vẫn
êm đềm trôi chỉ thiếu vắng con đò nhỏ trên sông .Con đò ngày đó vẫn thường đưa Duyên đi về giờ đã nằm yên -cũ kỹ ...
Ngày xưa mỗi lần xuôi đò trên sông ,Ngoại thường kể cho Duyên nghe về mọi chuyện trên đời...về chuyện của Ngoại thời con gái .Giờ đây Duyên
nhớ Ngoại da diết .Duyên nhắm mắt lại để cho dòng nước mắt tự nhiên rơi ...
Thời còn nhỏ Ngoại rất thích học ,nhưng xã hội vốn thời phong kiến "trọng nam khinh nữ ".Cha mẹ Ngoại cũng quan niệm như bao nhiêu người rằng
con gái không cần học nhiều , rằng "nữ sinh ngoại tộc "v v và v v ...Vì vậy mà Ngoại cũng giống như số phận của những người con gái khác ,chỉ biết
học lấy câu "công dung ngôn hạnh " ," tam tòng tứ đức ".
Nhưng ý thích học chữ vẫn luôn thôi thúc trong lòng Ngoại không nguôi .Cho nên nếu có chút ít thời gian là Ngoại lại chèo đò qua nhà Thầy Tư để
học lén . Ngoại vẫn chăm chỉ học và cũng nhờ sự giúp đở của chị em người mà Ngoại mới có thêm thời gian . Bà có biết đâu hành động ấy của bà đã
làm xao động trái tim của một người con trai .Người đó chính là con trai Thầy Tư ,là ông Ngoại Duyên .
Và từ lúc nào không hay ,cứ mỗi ngày là người con trai ấy lại chờ đợi.Lòng thấp thỏm trông ra ngoài cửa để tìm bóng dáng một người ...
Rồi có một hôm khi chuẩn bị ra về thì bổng nhiên trời đổ cơn mưa to .Đến lúc này thì dù muốn hay không thì Ngoại cũng phải trở về cho kịp bữa cơm
chiều .Mưa càng lúc càng to .Nước sông mỗi lúc một dâng cao .Ngoại đành cất kỹ bài vở học được rồi xuống đò sang sông .Nhìn dòng nước cuồn
cuộn ,lòng Ngoại vô cùng lo sợ .Trong thâm tâm người thầm nghĩ , nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì có kêu cứu chắc cũng chẳng ai hay .Như
linh tính trước ,conđò hôm ấy cứ loay hoay mãi mà chỉ đi được một quãng .Rồi thì bất ngờ nó lật úp xuống dòng sông.Ngoại rơi xuống nước ,bài vở
cũng theo nước cuốn trôi đi. Vậy là bao nhiêu công sức đành thả trôi theo dòng nước .Ngoại chỉ còn biết khóc mà thôi .
May mắn thay vì thấy trời mưa to nên ông Ngoại đã đi theo và đã cứu được bà .Cái ngày định mệnh ấy đã giúp Ngoại được điềm nhiên đến lớp học vì
có sự giúp đở của Thầy Tư .Và cũng từ cái ngày định mệnh ấy sau này đã giúp họ nên đôi vợ chồng vô cùng hạnh phúc .Nhưng niềm hạnh phúc có bao
giờ được trọn vẹn đâu .Khi cưới Ngoại về gia đình ông Ngoại bắt đầu làm ăn sa sút. Những lời khen ngày trước giờ bổng hóa thành những lời chê trách
thậm tệ .Thêm vào đó suốt mấy năm trời về làm dâu Ngoại chỉ sinh được có mỗi mụn con gái .Thật là họa vô đơn chí !
Thế rồi gia đình ông Ngoại bắt ông cưới thêm một người vợ nữa, với lý do là để có con trai nối dõi tông đường ,vì ông Ngoại Duyên là con trưởng nam .
Tất cả mọi người đều cho là đúng và họ bất chấp nỗi buồn đau của Ngoại .Ngày đám cưới ông Ngoại diễn ra tưng bừng bao nhiêu thì lòng bà lại đau xót
bấy nhiêu .Rồi thời gian trôi qua ,ông Ngoại vui với niềm hạnh phúc mới mà hình bóng bà dần mờ nhạt trong lòng ông .Ngoại lặng lẽ sống ,vẫn ngày
ngày chu toàn bổn phận vợ hiền dâu thảo .Nhưng cuộc đời Ngoại không được may mắn ,vợ sau của chồng lại ghen ngược với bà .Thêm vào đó sự lạnh
nhạt của chồng và gia đình chồng đã làm cho Ngoại không còn chổ đứng trong nhà chồng .Ngoại buồn khổ ôm con về bên cha mẹ mình .
Mẹ Duyên lớn lên trong trọn vẹn tình yêu thương của mẹ .Nhưng rồi cuộc sống đổi thay ,Ba mẹ Duyên cưới nhau không được bao lâu thì gia đình Duyên
lại theo đoàn người ra nước ngoài sinh sống .Ngoại Duyên không đi theo vì có lẽ trong lòng bà vẫn còn thương nhớ một cái gì đó thật thầm kín ...
Từ đó Ngoại thường đến chùa ,ăn chay -niệm Phật.Người ta thường nói :trong mỗi bất hạnh nhất mà tìm đến cửa Phật thì chính là đã tìm được sự may
mắn hạnh phúc nhất trong đời người .
Giờ đây ,ở nơi nào đó chắc hẳn lòng Ngoại rất thanh thản .Chắp tay Duyên cầu nguyện cho Ngoại mãi mãi được bình yên hạnh phúc nơi vùng trời bình
yên nào đó. Trời sắp ngả về chiều ,cơn mưa đã tạnh.Nhìn những ráng nắng còn vương lại trên sông càng tạo cho dòng sông thêm thơ mộng .
Nhưng dòng sông ơi ! Bây giờ không biết dòng sông có còn thương nhớ đến con đò nhỏ ngày xưa không ?!