-
Số bài viết
130 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi motngaymuadong
-
-
MƯA THÁNG SÁU
cùng NMTr với Tháng sáu
Em vẫn biết bây giờ là Tháng sáu
Sài gòn ở trong em xao xác gió trở mùa
Những bất chợt vô thường mưa nắng ấy
Như câu hỏi của người: Em đã sắp về chưa?
Em biết nơi anh về Tháng sáu sẽ nhiều mưa
Miết ngày tháng cơn mưa dài không dứt
Phố vẫn vắng, mưa đầy trời thao thức
Đêm tình tự nỗi buồn
Tha thiết gọi hương em!
Tháng sáu mưa về, quán cóc gọi ly kem
Nhớ môi em lạnh mềm thèm sưởi ấm
Đêm tháng sáu trôi dài trong thăm thẳm
Giông gió xoay chiều thao thiết nhớ vòng tay
Xa…xa…xa…bao ngày…
Nhớ lắm biết ai hay?
-
Phố Tháng năm!
Phố chừng rộng dài trong Tháng năm đêm
Ngày chừng khát khao gọi mùa thênh thang nắng
Phượng rực mắt môi vẫn không xua tan giá buốt
Khi Tháng năm về…
Mà con tim đi xa…
Những cơn mưa bất ngờ ướt lòng phố chiều qua
Mênh mang trong đơn côi tìm môi hôn ngày trước
Tháng năm hong trên tay héo mòn câu ước:
Ánh mắt người đi xa…
Say ngất…
Tháng năm tình!
Đừng trách em nếu tỉnh giấc bình minh
Vẫn thấy ấm trên môi nụ hôn em gửi lại
Trong giấc mơ đêm qua, em ngàn lần tan chảy…
Những khao khát ân tình…
Cuồng nhiệt…
Tháng năm Anh …!!!
-
VIẾT CHO NGƯỜI!
luôn đợi chờ tôi
Tháng năm sắp giã từ...
Người có biết không?
Mà nỗi nhớ ngoài kia cứ dùng dằng níu lại...
Đêm đã xa rồi, vầng trăng con gái
Người đã lâu rồi, vắng một ban mai...
Người có thấy nhói lòng...
Khi nỗi nhớ chia hai?
Xa xót với Tháng năm, nữa khô cằn ở lại
Ngơ ngác đợi chờ, một nữa còn đi mãi...
Biết đến bao giờ mới trở lại ...người ơi!
-
CÂY TẬT NGUYỀN
Em thấy đấy, ta chỉ còn là một thân cây khẳng khiu
Không hoa trái đứng trơ trọi bên vệ đường
Không chức năng sinh học – nên bị mắng là đồ biến thái
Sớ gỗ không thể cưa xẻ để làm đồ trang trí nội thất, thậm chí củi đốt cũng không xong – thành thử bị phỉ báng là đồ vô tích sự, ăn hại đái nát
Không thể cắt nhỏ ra tẩm sao phơi khô làm thuốc y dược dân tộc – nên bị cho vô sổ đen là cây có độc tính cao
Không góp phần tôn tạo thêm mỹ quan phong cảnh để mồi chài du lịch sinh thái kiếm đô la – đành quy hoạch vào thành phần đang có âm mưu bất chính
Cũng không thể đưa vào nhà làm cây cảnh bonsai bởi dáng vẻ ủ ê hãm tài hại chủ
Đêm đến mấy em gái chị gái bà gái ăn sương cũng chẳng muốn đứng dưới ta để chèo kéo khách, vì cho rằng ta xúi quẩy
Đám dân nhậu, không hiểu sao, cũng không muốn phóng uế vào ta, mặc những bọng bàng quang căng cứng bia rượu, mà chỉ ghé lại để phẹt thi ơn mấy bãi nước bọt thúi ùm
Lũ chó kiễng thỉnh thoảng có đến giơ chân tia vào ta vài giọt ngầy ngầy rồi khinh khỉnh bỏ đi
Chỉ có một con quạ đen thỉnh thoảng đáp xuống, mổ đồm độp vào cây cho hả giận, chỉ vì không kiếm được cái xác thối nào trong mùa lũ lụt (bây giờ thường người ta hỏa táng thôi)
Xong, lại bay đi …
Ta mọc rễ cô đơn một mình nào hại ai đâu
Vậy mà họ ném vào ta đủ thứ các loại gạch, đá, sỏi sạn, rác rưởi …
Nã thẳng, hoặc bắn xéo, vào ta những lời phỉ báng cay độc nhất, và
người khứng chịu tất cả những vết nhục nhằn cay đắng này lại chính
là trái tim đớn đau của Mẹ ta.
ĐCĐ
......
Khác với cái cây không ai thèm ngó ngàng, không có chức năng sinh học, bị quy kết là kẻ biến thái, chứa độc tố có khả năng gây hiểm họa cho thế giới loài người.
Hình nhân có số đo cực chuẩn, có tiếng nói như sơn ca, có gương mặt tươi như hoa, có nước da như tuyết miền hàn đới sắc lạnh hoặc nâu lành như vùng ha-oai nồng nàn và mê đắm.
Hình nhân có dáng bệ vệ, cao sang. Có con đường quan lộ thênh thang, bằng cấp thì mien man những con dấu thể hiện đẳng cấp của những nơi đã đào tạo.
Ngày cha mẹ sinh ra hình nhân rất hài lòng bởi bàn tay tài hoa của tạo hóa và biết ơn sâu sắc những ngày lao động vất vả của đức Chúa trời khi tặng cho trái đất hai hình nhân đầu tiên được thổi hơi sự sống có tên gọi Adam và Eva.
Trong sự bàn giao ở những thiên niên kỷ rất xa, cha mẹ cặm cụi kiếp kéo cày, dồn hết tình yêu thương và công sức gọt dũa những khiếm khuyết và đổ vào hình nhân những phẩm chất được chắt lọc, được đánh đổi bằng nước mắt, mồ hôi và máu bao đời có tên gọi công – dung- ngôn- hạnh và Trí- lực – Đức – Dũng để hình thành nhân cách giúp ngẩng cao và đứng vững trước phong ba cuộc đời, chỉ mong một ngày hình nhân do mình sinh ra có đầy đủ hình hài, nhân cách và phẩm hạnh để được công nhận là NGƯỜI đúng nghĩa.
Trớ trêu thay…!
Những hình nhân được gọt dũa bởi bàn tay tài hoa của đức chúa trời và sự nhọc nhằn, niềm tin, tình yêu thương của Mẹ cha đã tự cởi tung những Công Dung Ngôn Hạnh để trụi trần cả hình hài và nhân cách với chiêu thức quấn chặt núi rừng để bảo vệ thiên nhiên.
Rồi những hình nhân đăng đàn giành hát, đạo văn, cop thơ dùng chính thân thể làm lăng xê và sự nhiễm trùng về nhân cách để lõa lồ tung hô có một sản phẩm tật nguyền vừa mới ra đời để giết chết chữ NGƯỜI bằng hai từ: Sợi xích.
Đáng thương thay cái cây bị tật nguyền bởi 10 năm không có người quan tâm, chăm sóc đã là nỗi xót xa ai oán nhưng người giữ trọng trách 100 năm trồng người thấy thời gian quá dài trong khi vây xung quanh những mơn mởn, non tơ nên thay vì gieo trồng, chăm bón nhưng đời người quá ngắn nên chọn giải pháp gặt lúa non để hưởng nụ, nhằm thể hiện cái quyền uy thì đau đớn xiết bao.
Thế nên, cái cây dù tự cho mình là tật nguyền không giúp ích gì cho đời nhưng vẫn sừng sững đứng trước mưa giông, bão táp…giữa cuộc đời bon chen chà đạp vẫn lặng lẽ nhận về mình muôn nghìn lời mai mỉa từ những hình nhân vẫn chung thân gắn chặt vào đất mẹ. Mẹ hiểu nỗi lòng con trẻ, những ai oán rên xiết ở cõi đời. Thương con khôn xiết ngàn lời như xé nát trái tim…
Dù những hình nhân có cho cây là tật nguyền nhưng đất mẹ tự hào về sự tật nguyền nhưng trong tâm không khiếm khuyết, dám ngẩng cao đầu để nhìn thân thể không lành lặn bởi sự cấu xé, lăng mạ của những hình nhân.
Cũng là sự tật nguyền nhưng cái cây khôn ngoan chọn sự tật nguyền nhưng vẫn không khuất phục, đối chọi với nghiệt ngã phong ba. Còn hình nhân chọn sự tật nguyền hoàn hảo không phát hiện, nó ăn sâu từ trong tâm và mục ruỗng từng ngày của nhân cách…
Vậy thì sự tật nguyền nào đáng chê trách và nỗi đau nào của mẹ sẽ nghiệt ngã hơn?
-
Em đã đôi lần về lại với dòng sôngLặng ngắm lục bình vẫn lững lờ trôi mãi
Giấc mơ ngày xưa như một lần nhắc lại
Niềm đau thẫn thờ, chẳng phải của riêng ai
Dòng sông xưa vẫn thảm cỏ trải dài
Hoa cỏ may vẫn bám vào quá khứ
Lỗi lầm xưa cũng chẳng cần tha thứ
Nguôi ngoai dần theo gió đến hư vô
Rồi một ngày, nước mắt cũng sẽ khô
Chẳng ai khóc vì một thời dang dở
Chẳng ai trách vì một lần lầm lỡ
Chỉ giữ riêng mình, những rạn vỡ trong tim
nomedangel
...
Tôi biết có đôi lần em về lại dòng sông
Nên giữ giấc mơ xưa không mờ theo năm tháng
Mỗi đêm bằng vần thơ vá tim mình vỡ rạn
Nỗi đau từng giờ, tôi vẫn giữ riêng tôi…
Em đừng nghĩ ngợi gì, tôi chỉ viết thế thôi
Mượn ký ức xa xôi tại cỏ may xước chứ
Lục bình tím lững lờ suốt một thời thiếu nữ
Tại cơn gió vô tình nhuộm tím trái tim tôi
Tôi cũng muốn một ngày tất cả chỉ hư vô
Không ai nhớ đã một lần lầm lỡ
Không ai biết một chuyện tình dang dỡ
Tôi quên mình đợi chờ…
Em về lại với dòng sông…
-
Chào tucovothan! vừa đọc những bài viết của bạn trên ttvnonl.
-
Say
Say
Lại say
Tôi ơi
Chén rươu lần hồi
Uống mòn đêm mười bốn
Mắt vàng đêm khắp chốn
Ngọn đèn ư ử ca
Say
Thấy cô độc quanh ta
Chỉ còn đêm
Với kẻ say
Thầm thì bá vai nhau
Kể về những điều bỏ lại
Cầm trên tay hoang hoải
Thư viện nỗi buồn tên
Say
Một mình trong đêm
Ngã sóng soài nhìn trăng vằng vặc
Uống cạn đến tận cùng ánh mắt
Thôi nào…
Vằng vặc chi Trăng ơi!
Say
Đơn côi
Quẳng chiếc ly
Đá chiếc bình lăn lóc
Tiếng thở dài nặng nhọc
Thơ…
Ngằn ngặt khóc rồi…
Say
Đến bao giờ mới thôi
Chả nhẽ bất lực với bản thân
Lại đá ly
Quẳng bình như thế
À ơi nào
Tựa vào đêm để kể
Mai hết say rồi
Thật – giả…
Bình thường thôi!
-
LÝ DO
Anh đoán chiều nay trời mưa
Lũ chuồn chuồn kéo nhau bay là là mặt đất
Mặt đất nằm ưỡn mình đam mê chờ đợi
Em có tin mưa về…
Hay sự lố bịch của thiên nhiên…
Mặt đất nằm man miên
Chiếc lưỡi của mùa hè lướt qua thân bỏng rát…
Những thung lũng, núi đồi ngùn ngụt bốc hơi khao khát
Cô đặc toàn phần chờ đợi cơn mưa…
Không mưa…
Mặt đất nứt nẻ hình răng cưa
Nuốt vào đấy những mảnh đời khốn khổ
Anh nhà thơ viết nguyên nhân đói nghèo vào chiếc khố:
Tại lũ chuồn chuồn…
Bay thấp tưởng trời mưa…!
-
Đánh trẻ con!
Bất đắc chí với cuộc đời, những cái tát hằn má con
Thất bại với bản thân, vết roi thâm lưng trẻ
Xót xa tấm thân nhỏ nhoi
Đứa bé tím môi bập bẹ:
Con biết lỗi rồi
Con sợ lắm Bố ơi!
Yêu thương ở cuộc đời đâu cứ phải đòn roi
Những đứa trẻ thành danh đâu phải nhờ ngọn roi khi bé
Người xưa có câu: Thú dữ còn thương con mình, huống chi đứa trẻ
Đòn roi đâu có giúp con người hướng thiện với chữ tâm…
Rồi khi lớn lên, ký ức xa xăm
Đứa trẻ sẽ nhớ nỗi đau ngày hôm nay như vết hằn năm tháng
Có ai chắc không lần nào tâm hồn nhỏ nhoi vỡ rạn…
Đứa bé ngày ấy sẽ hành xử với con mình
Như bố nó hôm nay…
-
NHỮNG VẦN THƠ EM VIẾT TỪ ĐẤT MŨI...
Những ngày này đất Mũi thật lặng yên
Bởi những yêu thương đã đi về phía Biển
Chỉ còn đêm rì rầm kể chuyện
Những ngày lặng lẽ bờ ngóng đợi thuyền xa
Đêm Đất Mũi ngọt ngào nghe điệu lý, câu ca…
Như tiếng vọng thời hồng hoang vào lòng hoang hoải
Thuyền đã ra khơi, bến bờ còn ở lại
Môt tháng hai mươi ngày khắc khoải chờ mong…
Đến nơi này mới hiểu vì sao mắt con gái biển mênh mông
Sâu thăm thẳm và vời vợi thế…
Hàng mi rợp, dày …nơi bắt nguồn cội rễ…
Che chắn những con thuyền về bến bình yên
Đêm Sông Đốc thật dài bởi ánh mắt chung chiêng
Khi kể cho em nghe về tình yêu của Biển
Thoai thoải dài, bờ cát chừ lên tiếng
Mênh mông đến tận cùng vẫn yêu nhất bờ thôi…
Chị kể em nghe thời con gái xa xôi…
Yêu thương anh …
Rồi nên duyên với người con của Biển
Để rồi biết hát dân ca…
Biết nghe sóng thì thầm kể chuyện…
Những ngày vắng xa bờ…
Thuyền chao đảo…ngả nghiêng…
Dẫu như thế nào, Thuyền cũng sẽ nhớ tơ duyên
Cũng sẽ nhớ nơi bình yên sau chuyến hải hành về phía biển
Cũng sẽ nhớ nơi tình yêu lên tiếng…
Ánh mắt thật dịu dàng…người con gái Biển Cà Mau…
Đêm ở Đất Mũi những ngày này…thăm thẳm …trôi sâu…
Viết tại Sông Đốc - 2009
-
CẢM XÚC KHI ĐỌC CÁNH ĐỒNG VÀ LÁ SEN
Những vần thơ ngày cũ- cho những ngày đã xa…
Em cũng không biết cánh đồng hình gì....
Nhưng nơi em sinh ra có nâu lành rơm rạ
Những buổi muộn chợ quê...
Dáng Nội còng tất tả...
Dăm mớ rau không còn tươi...
Mua cho cháu tấm quà...
Nội cho em tuổi thơ tràn đầy...
Khi Bố Mẹ đi xa
Là kho cổ tích vi vu...
Tiếng sáo diều đồng mặn
Là những buổi trưa bắt còng
trên cánh đồng khét nắng
Nuôi lớn tâm hồn em
Còn bây giờ... đã ít những lấm lem
Người ta bán ruộng vườn để thành khu công nghiệp
Con gái bây giờ lên thị thành làm phép
Đổi cái chân quê thành sành điệu tự lúc nào...
Nên sẽ chẳng bao giờ hiểu hết những khát khao
Thèm một lần nữa thôi được trở về rơm rạ
Những vần thơ của anh, chưa phải là tất cả...
Nhưng đã nhắc nhở mình....
Từ rơm rạ...đi ra
Mùa hè Quê nội - 2009
-
Chào cô bé nhà báo!
Thi thoảng có ghé qua nhà em. Rất ấn tượng về cách viết và cách thể hiện tiếng nói bằng chữ viết rất riêng của em. Mong rằng em sẽ viết hay, đều tay để motngaymuadong sẽ luôn được đọc những cảm xúc rất lamnhi nha cô bé.
Cám ơn em đã dành những yêu thích cho những câu văn vần của motngaymuadong!
Mọi ngày luôn là những tốt lành lamnhi nhé!
-
Có ai thừa một chút thời gian không?
Cho tôi xin đi
Để biết mình là ai ngày trước
Để biết nhà tôi nơi nào
Miền quê hay phố thị
Bố mẹ vẫn còn?
Anh chị đủ hay vơi…
Có ai thừa một chút yêu thương không?
Nơi này cũng thương yêu mà sao tôi vẫn khát
Khát ngọn gió ngày xưa nơi bàn tay mẹ quạt
Khát tấm quà gầy của chị chợ chiều xa…
Có ai thừa một chút rầy la…
Cho tôi xin đi, đừng yên lặng quá
Hãy nhận ra tôi đi
Đừng bước qua xa lạ…
Xin hãy đón tôi về…
Đón tôi nhé…người thân…
Một khoảng trời bé nhỏ ở trong sân
Đêm Tân Định không bình yên bởi đợi chờ khắc khoải
Hy vọng ngày đoàn viên níu chân người trở lại…
Những mảnh đời…
Rưng rưng đợi …người thân!
Cảm xúc ngày tôi về thăm Trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định nằm tại ấp Vườn Ươm, xã Tân Định, Tân Uyên, tỉnh Bình Dương. Chính thức tiếp nhận bệnh nhân từ ba năm nay, hiện nay nơi đây đang chăm sóc, điều trị cho hơn 900 bệnh nhân tâm thần. Hầu hết bệnh nhân là đối tượng lang thang bị bệnh tâm thần không ai nuôi dưỡng được thu gom các nơi. Điều làm tôi xúc động nhất là những chia sẻ của các anh chị quản lý: Có những bệnh nhân đã hoàn toàn bình phục nhưng không nhớ trước kia mình là ai, ở đâu…và điều mà mọi người mong chờ nhất khi có khách đến thăm là hy vọng: Biết đâu trong số họ sẽ có ai đấy được tìm thấy, nhớ ra và được người thân đón về…
Tôi viết những câu văn vần cho mình khi về nơi ấy…
-
Cùng bạn vài khúc thất tình nhé:
…
Hai bàn tay đếm được mười
Tương tư ngày trước ai người hiểu cho
Đầu xuân duyên thắm chuyến đò
Người không chúc phúc…giằng co chữ tình!
…
Trách người ngày trước lặng thinh
Bây giờ ngồi với một mình nắng mưa
Sông ơi, đò đã sang chưa?
Đợi ta với nhé…tiễn đưa cuộc tình
…
Chợ đời kẻ bán người mua
Rác kia còn có kẻ lừa để xin
Nỡ sao cà rởn chút tình
Để giờ thiệt – giả…phận mình hỏi ai??
…
Ví dầu chi đáy biển xanh
Cái cầu tre nhỏ anh còn chưa sang
Đầu xuân đám cưới rỡ ràng
Anh ngồi thơ trách bẽ bàng, đắng cay
-
MỖI LÚC THÈM ĐƯỢC KHỔ ĐAU
Khi thèm được buồn rầu hay thất vọng
Tôi chẳng màng ngoái nhìn lại bao thành, bại của ngày qua
Những cơ hội mười mươi vừa hụt hẫng
Mà lại ngước mắt tìm bầu trời xanh nắng gió chan hòa
Hay cúi mình nhặt tí cỏ hoa
Nhặt lấy ngấn mưa mùa thu còn vương vãi
Và mỗi lúc thèm được khổ đau hay tuyệt vọng
Thay vì ngồi thừ nhấm nháp nỗi đau
Từ một cái răng sâu, hoặc, một câu chửi bới tục tằn … chẳng hạn
Mà tôi sẽ nhớ về em, cùng đủ loại sắc màu
Nhớ cả hàng cây chiều tình ái chụm đầu
Mỗi vụng dại lỗi lầm thời mới lớn
Còn em, mỗi khi bị vây quanh bởi những lo toan thường nhật, muộn phiền
Em sẽ nghĩ về tôi
hay về gió?
ĐCĐ
…Nghĩ về nguoibuongio...
-
BUỔI CHIỀU NGUYỄN BÍNH
Tặng các bạn nam nữ Thanh Niên Xung Phong hiện đóng quân tại Lâm Hà
Chiều gì ơi như chiều Nguyễn Bính
Hết nhòm mây lại ngóng sang đồi
Thứ sáu này vỏn vẹn bốn hôm thôi
Em cướp mất của tôi tròn bốn tuổi
Hôm lên xe em chào rất vội
(Mà có chào chỉ mổi tôi đâu!)
Má lúm ấy chia đều đồng đội
Tôi giữ riêng đêm lén gối đầu
Chiều gì ơi như chiều Nguyễn Bính
Chợt gặp mình vờ vịt mấy câu thơ
Mà đi phép chứ em nào ra tỉnh
Sao người vui kẻ hóa ơ hờ
Em về xuôi hoa lá đến ngu ngơ
Có con mắt hướng ra thành phố
Sáng, trưa, tối … em làm gì ở đó
Có phút nào nhắc đến rừng không?
Chiều gì ơi như chiều Nguyễn Bính
Cây đàn treo lười khúc nhạc tình
Buổi dượt bóng thiếu chân sút chính
Xa trên đồi một dáng đứng làm thinh
Sẽ có người ra dốc trước bình minh
Ngóng cho đến chim chiều nhao nhác
Van em đấy, đừng thay màu áo khác
Dẫu ít nhiều bụi đỏ mang theo.
ĐCĐ
Em về phố thị bỏ mình tôi
Để chớm bình minh ngóng lưng đồi
Riêng chỉ tim mình màu áo ấy
Van người hãy giữ…của riêng tôi…!!!
Thích câu: Van em đấy, đừng thay màu áo khác…!
-
CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ VIỆT
Có một người đàn bà Việt
Sống trong một ngôi nhà nhiều cửa sổ
Ở ngoại ô Paris...
Dấu thời gian để trên gương mặt bà những vết chim di
Chằng chịt nỗi nhớ thương, khắc khoải...
Tôi đến thăm bà do một sự tình cờ, vào tháng năm thì phải
Mọi người bảo với tôi rằng: Nơi ấy, bà chờ mong...
Những năm tháng tươi đẹp của đời người, ở đất khách long đong...
Những đứa con lần lượt ra đời, trong cuộc mưu sinh vất vả...
Đứa đã là kỷ sư, đứa là nông dân, đứa làm nghề cá...
Nhưng đều giống nhau, chỉ nhớ đến câu:"Oui, mẹ!" khi đến và về...
Bà lập cập pha cho tôi tách trà và kể chuyện thật say mê
Bà kể cho tôi nghe câu chuyện về túi trà của người Việt Nam tặng
Bà chỉ mở ra để uống vào những ngày không nắng
Những ngày tuyết phủ dày...để nhớ đến Việt Nam...
Ngôi nhà của bà có 04 cửa sổ màu xanh lam
Ba khoảng không tôi đi qua chỉ là một nỗi buồn ảm đạm
Bà dắt tôi đến bên cánh cửa có những cành tre đan xen ấm áp
Với nỗi nhớ nao lòng, bà bảo: Hướng ấy Việt Nam...
Bà kể cho tôi về bánh cốm, chè lam...
Về ngày tết ở Việt Nam có bánh dầy và bánh chưng cúng tổ
Bà kể với tôi về nỗi vui mừng ngày hội ngộ...
Đã là người Việt nam, không có ai lạ...đúng không nào?
Tôi ra về, cảm xúc cứ nghiêng, chao...
Về câu chuyện đã mang đến cho tôi,những điều tưỡng đã lãng quên...
Từ người đàn bà Việt...
Sống xa quê nhưng trái tim luôn da diết...
Những tình cảm chân thành, cho hướng ấy...Việt Nam..
Sáng nay, tôi đọc bài viết trên một tạp chí quen...
Không biết có trùng hợp không, nhưng cũng có một bài viết về người đàn bà Việt...
Người viết cũng chuyển tải những chân thành tha thiết...
Nhưng đoạn kết cuối cùng: Người đàn bà Việt đã đi xa...
Paris, ngày mất...không gần Mẹ cha...
Không gần quê hương, và các con chắc cũng chỉ chào bà bằng câu "Oui, Mẹ"
Tôi tin bà sẽ về với quê hương khi ở nơi chín bể...
Không còn khắc khoải khi thì thầm: Nơi ấy Việt Nam...
-
Viết cho đêm
Đêm…
Chừng rộng hơn…
Khi em thả vào đêm những ước mơ thuở trước…
Trong ngày nắng nhặt…
Chiều gió mùa…đưa
Đêm…
Sau những giậu thưa…
Đôi trai gái nào dừng thời gian lại…
Níu trời đêm bằng hương môi…mãi mãi…
Ấm mềm bàn tay…
Co nỗi đau mỗi ngày…
Trong góc khuất…
Đêm
Hôm qua..hình như là gió xiết
Em thả hồn mình trong những cố chấp của vần thơ
Khi bảo thủ với ước mơ về điều mình đã rõ…
Rưng …rưng lối nhỏ
Ly rượu ngọt mềm
Say ấm cả bờ môi….
Đêm
Đang dần trôi…
Thèm được ngã đầu vào vai anh thoáng chốc…
Rưng rưng nỗi lòng…bật lên tiếng khóc…
Nghe như trên cành tiếng gió ngã vào cây
Vang giòn…
Khô khốc…
Ngày cuối tháng buồn
Vàng vọt ánh trăng đêm…
Đêm…
Chưa bao giờ như hôm qua…
Em giữ những tháng ngày đã qua bằng vần thơ người lạ
Lang thang vào miền yên ả…
Mượn những thừa thải của người…
Để đùa nghịch với giấc mơ…
Đêm…
Chừng rộng hơn…
Bởi tiếng ai thở dài sau khung cửa…
Đốt hết những tin yêu cháy bùng lên ngọn lửa…
Sưởi ấm kẻ tìm về những mơ ước xanh xao…
Đêm…
Em hiểu…
Bởi…
Như là ngày hôm qua…gió xiết…
-
CHO BECKHAM
Tặng voi Beckham, đã bị con người sát hại dã man ở Đà Lạt
....Nếu đầu thai, dẫu làm voi hay làm người, hãy cân nhắc kỹ trước khi chọn đất Việt Nam
Nhớ nhé
Beckham.
ĐCĐ
Tôi có đọc bài viết về chú voi Beckham bị sát hại. Thấy thương cho số phận của một con voi – đã bị cầm giữ để làm trò mua vui cho con người…Vậy mà con người nào đã thỏa mãn đâu…
Những điều bạn đã thơ hóa về những nhân nghĩa mà Voi đã cùng chia sẽ và hành xử đối với chủ của nó đều khiến người đọc cảm động. Nhưng, cuộc sống không chỉ toàn điều tốt hoặc toàn điều xấu. Con người cũng không chỉ toàn người … tạo hóa cũng không thể kiểm soát hết những sản phẩm mà người đã tạo ra, đâu đó trong cuộc sống này vẫn còn những sản phẩm bị dị tật bẩm sinh chỉ có CON mà khiếm khuyết NGƯỜI bạn ạ…Điều ác, người xấu sẽ không thể có đất để tồn tại nếu mỗi con người có ý thức và trách nhiệm với bản thân mình, với cộng đồng, với thiên nhiên và cuộc sống xung quanh chúng ta…
Có một người bạn Mỹ đã nói với tôi rằng: Việt Nam của bạn cởi mở, hòa bình, hiếu nghĩa và thân thiện…đó là nhận xét của một người không sinh ra ở Việt Nam, nhưng đã đúc kết được tính cách và tâm hồn của người Việt Nam như thế…Tôi tin, người bạn ấy đã thật lòng khi chia sẻ điều ấy với tôi.
Kẻ giết chú Voi Beckham rồi sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Tôi tin cộng đồng và những người có trách nhiệm ở Việt Nam sẽ không quay lưng với những việc làm như thế. Bạn tin không? Hãy tin điều ấy nhé…
Tôi thích đọc thơ bạn, bởi ở đó có nhân, có nghĩa dù đôi lúc thấp thoáng đâu đó hình như có những hờn trách và một chút kiêu bạc về những gì bạn đã đi và đã gặp…Đọc thơ bạn có lúc rưng rưng, có khi tự mĩm cười và hình như thấy thấp thoáng những ngày tháng của mình trong thơ ấy…
Và tôi nghĩ, viết được như thế phải là một người có tâm hồn và nhân cách rất NGƯỜI. Cá nhân tôi, tôi gọi đó là người tốt.
Và Việt Nam mình có rất nhiều người như thế đúng không? Rất rất nhiều…Tôi tin là thế!
-
VẪN LÀ SAY
Uống cho cạn đêm
Khi phủ nhận chính mình
Khi phủ nhận không còn yêu em nữa
Để măc bụi thời gian phủ mờ lời hứa
Phủ nhận tình yêu vẫn quay quắt trong tim!
Trời đất mênh mông, mượn chén rượu đi tìm
Để trong giấc mơ, em trở về, rất thật
Hơi men của một thời váng vất
Để rồi phủ nhận quãng thời gian đẹp nhất của mình!
Đừng uống cạn chính mình
Trong đôi mắt người thương
Đừng phủ nhận tình yêu vẫn len dày nỗi nhớ
Vết cắt đâu chỉ chia anh làm một nữa
Một nữa tách rời vẫn còn đó
những xót xa!
-
EM KỂ CHO ANH NGHE VỀ HAI TỪ HẠNH PHÚC...
Chúng mình đã bao giờ nói về hai từ hạnh phúc với nhau?
Chắc là chưa
Em nhớ là chưa anh nhỉ?
Chúng mình cứ xoay mình đến mệt nhoài, nhàu nhĩ
Nào là tiền lớp, tiền trường, tiền …tiền… và trăm thứ không thể kể ra…
Trăm thứ tiền, trăm nỗi lo cứ xô đẩy đôi ta
Để một chút thời gian nói về hạnh phúc nhỏ nhoi
Ta cũng không có nữa…
Niềm vui thoáng qua khi con đạt điểm mười
Nỗi rộn ràng khi bữa cơm nhiều chất đạm
Mỗi ngày thêm hối hả…
Ta thường hay bình luận hạnh phúc của người…
Bằng hai chữ: Ước chi…!
Thời gian cứ vùn vụt qua đi
Không thể nhớ bao đêm ta còn nắm tay nhau trong giấc ngủ
Không thể nhớ bao lần được nhìn nhau âu yếm nữa
Hạnh phúc là gì…
Phức tạp hay giản đơn?
Rồi bất chợt hôm nay
Thế giới đảo nghiêng bởi sóng thần và động đất
Những hiểm họa tưởng đã vùi sâu trong mấy nghìn tầng đất
Bất chợt bật dậy điên cuồng…
Hôm nay…hôm nay….!
Giật vợ ra khỏi vòng tay
Để người chồng ngơ ngác…
Hạnh phúc hôm qua còn hỏi nhau…
Mà hôm nay vỡ nát…
Còn nhiều điều chưa kịp làm
Ở hôm nay…hôm sau…
Chú bé ngơ ngác tìm gia đình của mình
Ở trung tâm những nỗi đau
Bàn tay nhỏ bé nâng cao tấm bảng ghi tên những người thân không
còn về nữa...
Trong giới hạn của tận cùng nỗi đau trái tim vẫn bùng lên ngọn lửa
Hy vọng
Và niềm tin…
Thế giới cùng đồng hành trong hy vọng và niềm tin
Để rồi bất chợt ta trả lời được câu hỏi hôm qua về hai từ hạnh phúc
Đơn giản là mỗi ngày được nhìn thấy nhau , nắm tay nhau và hỏi nhau về hạnh phúc…
Đơn giản là những khó khăn chia sẻ cùng nhau, những giận hờn, những đan xen , những cố gắng đến mệt nhoài cho những điều phía trước…
Nhưng biết mỗi ngày ta vẫn còn nhau…
Sau những mất mát …
Trên những nỗi đau…
Em kể cho anh nghe về hai từ Hạnh phúc…
-
HOA KHÔNG MÙA
Làng bên sông
Chị ngọc ngà rám trăng mười tám
Tôi gã trai trăng tròn khờ khạo
Đêm bên sông...
Ngắm dáng nguyệt ngỡ ngàng
Chúng tôi lớn lên sau luỹ tre làng
Thời thơ ấu trên lưng trâu bắt bướm
Gã mục đồng tuổi tròn trăng vừa chớm
Một đêm xao lòng, ngắm chị bên sông
Chị đẹp nhất làng
Mê đắm mắt đàn ông
Nhưng là nỗi xót xa trong mắt bà, mắt mẹ
Con gái hồng nhan.."khổ thân con bé
Cuộc đời có mấy người không khỏi bạc phận đâu!"
Tuổi thơ những chiều rong ruổi lưng trâu
Chị ngắt cho tôi từng chùm hoa bé xíu
Tôi xoè bàn tay, mắt tròn ngượng nghịu:
Hoa không mùa!
Mắt chị
Long lanh!
Tôi rời làng đi học ở thị thành
Ngày tiễn tôi đi, chị nhìn xa thật khẽ:
Cậu gắng học, rồi sớm về với Mẹ
Mắt chị buồn
Mênh mang
Mênh mang!
Tôi đi xa
Lâu lắm mới về làng
Bạn bè cũng thoát ly
Mấy ai còn ở lại
Thời gian thật nhanh
Trôi qua thời con gái
Tôi tưởng chị cũng thành gia thất
nào hay!
Phận má hồng, cũng lắm nỗi xót cay
Bao người mối may
Chị vẫn nhìn nắng khuất
Vạt nắng đồng chiều không về cùng cuống rạ
Hoàng hôn về, phủ bóng chị đơn côi
Đêm trở về làng, chị không đến nhà tôi
Phận con gái hồng nhan
Trầm mình nơi bến hẹn
Hoa không mùa
Trên tay người bẽn lẽn
Thời con gái không mùa
Tôi nức nở: Chị ơi!
Tôi ước ngày xưa, quay ngược một chút thôi
Để chị nói với tôi nơi đồng chiều cuống rạ
Tôi sẽ khạo khờ trong nắng chiều hối hả
Chạy dọc bờ sông
Khóc diêu bông hỡi...diêu bông hời!
Năm tháng bình yên, nên đâu hiểu chuyện đời
Và cũng không quan tâm lòng người dậy sóng
Nên một mình chị cô đơn riêng bóng
Hoa không mùa
Như vẫn đợi chờ ai....!
-
Đọc xong bài này, mũi tui cay cay. Sao giống tui quá, có điều là tui không bán đất vườn ruộng của ông bà, mà bị người ta phù phép chiếm mất hết trọi. Bây giờ chỉ còn lại một khoảnh ngoài đồng, nơi mồ mả ông cha. Tui muốn về BT quá, mà không sao về được. hu huNguoibuongio này, tui thích bạn hơ hơ chứ không thích hu hu như thế này đâu. Một ngày tốt lành nha…
-
CỨ TƯỞNG BUỔI CUỐI CÙNG EM ĐẾN ĐÃ CHIA TAY
Cứ tưởng buổi cuối cùng em đến… đã chia tay
Cứ tưởng kể từ ngày mai không còn quan tâm đến mùa thay đổi
Tình gió mây đan dày lời nói dối
Vậy mà gió mùa về
Không thể dối
Vẫn còn đau!
Tháng ngày vùn vụt qua đời người
Như một giấc chiêm bao
Chưa kịp nắm chặt tay nhau
Đã nghe mùa lá rụng
Có điều gì không đúng
Khi buổi cuối cùng em đến...đã chia tay!
Trong giấc mơ vẫn nắm chặt bàn tay
Ngày tiễn em đi mới biết lòng yêu ai… nhiều lắm
Những ngày giao mùa, tiết trời rét đậm
Lại nhớ em thì thầm: cài khuy áo lại Anh!
Con phố rộng dài buốt giá đến tàn canh
Ngày nắng đổ nghiêng, em thì thầm râm bóng
Dạ khúc ngân sen Tây Hồ xao động
Anh một mình, riêng bóng đến ban mai!
Cứ tưởng buổi cuối cùng em đến…đã chia tay
Cứ tưởng kể từ ngày mai chúng mình là hai nữa
Tình gió mây bay theo ngàn lời hứa
Vậy mà bao mùa
Hồn anh vẫn mưa bay!
Cứ nghĩ quên ngày hôm qua để sống tốt ở hôm nay
Cứ nghĩ đến điều giản đơn
Để quên mình khờ dại
Em đi xa
Mà bao điều còn ở lại
Để khi mùa nối mùa
Cứ xót mãi trong Tim!
Lang thang cùng thơ
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Này nguoibuongio, tôi vào google chỉ cần search tên nguoibuongio, có 16.800 kết quả trong 0,07giây. Ở đấy tôi được biết rất nhiều thông tin như Blogger nguoibuongio..., nguoibuongio1972...,nguoibuongio...
Vậy bạn có phải là nguoibuongio trong 16.800 kết quả truy cập vào Google hay ko? Hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên ...?