-
Số bài viết
130 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi motngaymuadong
-
-
...
Cho tôi nhé chút nhẹ nhàng của gió
Để ghi lời lắng lại dưới tàn cây
Mùa vội vã cuốn theo ngàn lá trút
Cho cuộc đời tươi đẹp những mầm cây...
...
Những điều tốt đẹp nhất có được từ những sự hy sinh thầm lặng như thế....<nhưng đấy là mùa>. Còn bạn, hãy cố gắng tịnh dưỡng nhé, để khu vườn này luôn có những bài thơ đầy ý nghĩa và tình người nhé.
-
BỞI NHƯ GIỌT SƯƠNG BUÔNG
Ta vẫn biết mình chỉ là gã thợ
Năm tháng có chi
chỉ một mảnh vườn
Em đài cát phủ bên mình nhung gấm
Cả cuộc đời sương không chạm bước đi
Ta vẫn biết em và ta xa lắm
Bàn tay em, mơ cũng chẳng chạm vào
Vậy mà cứ yêu em như có thể
Có thể một ngày
ta sẽ thuộc về nhau
Mưa tắm gội cho đời sông được mới*
Ta yêu em đốt cháy hết tim mình
Em hờ hững
Gã tình si ngốc nghếch
Ta kệ đời
Bởi như giọt sương buông
Ta cứ yêu , mà không thèm ngần ngại
Tô chút son cho môi ấy thêm hồng
Nâng đôi gót để mùa thoa thật nhẹ
Chút tình nồng
Lóng lánh giọt sương buông
Em đừng biết ta yêu em
Em nhé
Để sông kia còn chảy mãi ngàn đời
Để chim hót cho cuộc đời rộng rãi
Để cuộc đời mãi như giọt sương buông
Đến một lúc sông không còn chảy nữa
Chim ngừng kêu những giai điệu thắt lòng
Biết đâu chợt em thấy tim đau nhói
Đấy là đời
Có một giọt sương buông!
Em đừng trách ta đi không từ giã
Câu nệ chi tiếng nói, câu chào
Em hãy quên như hạt mưa rơi xuống
Làm mát cuộc đời
Để mùa mới khát khao!
-
Người xứ biển rất thật trong cái duyên mặn mòi của nắng và gió. Đọc thơ xứ biển thấy rưng rưng câu: gió biển mặn chát lòng...
Cùng với bạn một chút bâng quơ trong buổi chiều nay với "Chiều gió ngược" nhé:
Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!
...
là...lá...la...
-
Buổi chiều vui bạn nhé.
-
Thẹn!
Lóc cóc sang chơi- bạn vắng nhà
Đôi dòng để lại, ý gần xa
Bạn xem ý nhị trao lời nhắn:
Đối ẩm thương hành ta chỉ ta!
-
@lamnhi: Rất vui khi bạn ghé thăm nhà. Khi viết bài này tôi nghĩ đến câu nói: Tri nhân tri diện bất tri tâm...của người xưa và mĩm cười khi tự nhủ: Chiếc cúc áo thế mà hay bạn nhỉ, khỏang tranh tối, tranh sáng mà giúp nhìn ra những cái ẩn bên trong của một con người...
Nhưng hy vọng rằng đó chỉ là những hạt sạn trong cái thế giới 7 tỷ người vẫn rất nhân hậu và hiền hòa bạn nhỉ?
-
Sáng bất chợt trên đường, vô tình nghe câu nói: Cài cúc ngực đi em…!
CHIẾC CÚC NHÂN TÂM
Đừng hờ hững kẻo gió lùa nơi ấy
Để biết bao điều đang trắng lại thành đen!
Đã qua cái thời khăn đóng, áo the
Thiên hạ bây giờ hô hào thời mở cửa
Trái đất nóng dần lên, em chỉ thêm tí lửa
Giúp hành tinh dập tắt kỷ băng hà
Không phải biện minh đâu, mà sự thật ấy là
Kiệt tác của tạo hóa ban em hững hờ đôi chút
Hình như không vô tình sau lửng lơ đôi cúc...
Thiên hạ quay về bản năng thời tiền sử khi nào
Có rất nhiều khuôn hình đạo mạo chuốt trau
Có rất nhiều quỷ sa tăng ẩn sau nhiều màu áo
Tòa án lương tâm chỉ là trò nói láo
Khi chiếc cúc ngực lỏng lơi thật giả phơi bày
Đả kích cái xấu ở cuộc đời cũng có lắm chuyện hay
Dùng cái không đoan trang để chường ra nhân cách
Còn bao nhiêu dã tâm ẩn bên ngoài thanh sạch
Để trong trắng cuộc đời bị lẫn bùn đen
Chiếc cúc áo đoan trang, chiếc cúc áo nhơ hèn
Sao em cứ lửng lơ trước cuộc đời: phép thử
Cuộc đời không trả catse cho những trò diễn thử
Em dại dột làm gì...
Có dẹp hết được đâu!!!
-
Tôi thích lối viết của nguoibuongio, chân thực, thâm trầm nhưng lại hơhơ như điệu cười rất lạ, cười mà như khóc...
Lần đầu biết đến nguoibuongio qua blog của bạn. Cũng lần đầu chịu khó đọc và chịu khó dừng lại, có một điều gì nửa như trăn trở, nửa như mỉa mai, nửa nuối tiếc, nửa dỗi hờn, nửa hững hờ rất lạ...
-
CẠN CHÉN
Ực một cái…
Tao cạn rồi mày ạ
Rượu đêm nay sao uống mãi còn đầy
Trăng mười sáu thật tròn nơi đáy cốc
Uống đến bao giờ…
Trăng mới ngã nghiêng say…
Ực một cái…
Tao cạn rồi mày ạ
Khúc nhạc xưa
Mày nắn nót làm gì
Trời đất định đã bốn mùa như thế
Gặp gỡ rồi …
Ắt sẽ có chia ly…
Ực một cái …
Tao chưa say đâu nhé
Dù trăng kia
Tao đã uống cạn rồi
Và như thế
Tao với trăng là một
Mấy ai ở đời
Có trăng của riêng thôi!
Ực một cái…
Vẫn chưa say đâu đấy
Mày không tin?
Thật đấy…
Chưa mà!
Bởi vô số những điều không muốn nhớ
Thế mà đêm này…
Như Rượu vẫn tràn ly!
Ực một cái…
Rồi lại thêm một cái…
Bình ngã nghiêng
Trăng cũng đã say mèm
Ở cuộc đời có mấy lần như thế
Có mấy lần nhìn cuộc sống qua men…
Ực một cái…
Bình rỗng không rồi đấy
Tao cũng say…
Thật đấy …say rồi
Trong đôi mắt kẻ say… đời thật lạ
Lạ để rồi…
Hình như bỗng thật hơn…!
-
VIẾT CHO ĐIỀU BỎ LẠI PHÍA DÒNG SÔNG
Em ước mình không nhận mặt nỗi đau
Để nụ cười không vương dòng nước mắt
Để không mong bàn tay anh túm chặt
Để không ăn xin hạnh phúc của mình
Chuyến phà đông người nhưng lại rất lặng thinh
Chỉ có nước mắt trẻ con rơi trên môi thiếu phụ
Thiếu bàn tay người đàn ông có còn đầy đủ
Nên câu thơ lặng buồn, có phải không em?
Có ai đem nỗi buồn bày cho chợ đời xem
Để người đời cảm thương ban niềm vui tạm bợ
Nên không thể viết câu thơ buồn cho em…không nỡ
Sợ tiếng rơi của đồng xu cứa rách trái tim mình
Em chạy trốn trái tim mình trong nức nở lặng thinh
Trong nước mắt tuôn rơi ngày hôm qua nóng bỏng
Thả rơi những yêu thương trong bốn bề con sóng
Vậy mà chuyến phà đời…lại nhận ra nhau
Tưởng năm tháng sẽ giũ nhàu, xóa hết những khát khao
Khi chợ đời bon chen người đong kẻ bán
Chén ân tình bấy lâu nứt rạn
Bỗng chiều này tươm lệ bỏng bàn tay
Bỏ sau lưng phiên chợ đời để khỏi xót xa thay
Cầm trên tay chiếc nón mê nghe tim mình xát muối
Phà cập bến rồi, bóng người lầm lũi
Xin một chút buồn ngày ấy để tặng nhau
-
@ Nguoibuongio: Không là nhà thơ hay nhà báo, chỉ là bạn. Có thêm một người bạn niềm vui sẽ nhân đôi.
-
Lạ
...
Kẻ dựa vào thơ để ba hoa
Dăm ba con chữ để gọi là
Ngôn từ tựa kiểu hàng tôm cá
Nhân cách sao mà thấy xót xa
...
Lạ- vì những điều như trên vẫn tồn tại
Lạ- vì người ta chỉ nói về người khác mà không nghĩ về họ
Lạ- vì vai trò của ad đã không thể có hiệu lực ở đây
Lạ - vì hình như đã chọn nhầm nơi để gửi gắm cảm xúc của mình
...
Thấy thất vọng...
-
ĐÊM TRÊN PHÀ AN HÒA
Đêm An Hòa sông nước mênh mông
Vầng trăng chênh một nữa
Em đi tìm chi rứa..
Đức tin ở tượng người...
Đêm An Hòa sóng sánh bởi nụ cười
Chao nghiêng bờ mi nhỏ...
Trăng Thượng tuần chưa tỏ...
Vành môi nũng nịu đêm...
Ta lặng ngồi bên em
Hơi ấm bởi bàn tay đan, nắm chặt
Nghe tim mình se sắt....
Đêm quyện hồn say...say...
Phần tư đời người lạc đến nơi đây
Qua bao nỗi đau thấy sao lòng ấm lại
Ánh mắt em nhìn tôi...tận cùng...khắc khoải...
Đợi được không Tim ơi!
Đêm An Hòa...chơi vơi...
Về đi em...ngoài kia trời gió lắm
Bầu trời đêm thăm thẳm...
Đức tin...ở lòng mình...
P/s: Một năm trước, tôi về An Giang, qua phà An Hoà gặp cô gái nhỏ, em đi lễ hội Vía bà Chúa Xứ ở Châu Đốc, để cầu xin năm nay được người bạn đời mới cưới đón sang đoàn tụ ở Mỹ...Tự dưng em đến làm quen và kể chuyện, tự dưng nắm tay tôi lắc lắc khi bảo với tôi: Bà chúa Xứ linh thiêng lắm chị...20 tuổi...tôi nhìn em...tôi 22 tuổi, chẳng biết nói với em điều gì khi phía trước phà là mênh mông sóng nước...chỉ biết nắm tay em thật chặt và bảo: Vào trong đi em, phía ngoài trời gió và lạnh lắm...Chẳng lẽ lại bảo em: Tôi cũng thấy mênh mông ....Và tôi viết: Đêm qua phà An Hoà...cho em!
-
...
Một nữa ngây thơ, nữa dạn dày
Bên ngoài là ngọt, thẳm sâu cay
Gom hết buồn vui trong con chữ
Gửi vào cơn gió thổi xa bay...
-
Chào Gia cát!
Vào ngày 07/3 mình đọc được bài thơ Phụ Nữ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, trong bài thơ ấy có câu thơ mình ấn tượng: Hoa hậu đẹp và em cũng đẹp. Và từ câu thơ ấy, mình có cảm xúc để viết nên bài thơ này. Hình như những cảm xúc về gia đình những ngày mình còn bé đã giúp mình viết hoàn chỉnh những yêu thương mà Bố đã dành cho mẹ. Như thay lời muốn nói về một tình yêu...
-
VIẾT CHO EM NHÂN NGÀY 8 THÁNG 3
Hoa hậu đẹp và em cũng đẹp
Hoa hậu của mọi người…Em của riêng anh
Hoa hậu đẹp ở trên sàn trình diễn
Nét đẹp của em tỏa sáng nếp nhà lành!
Hoa hậu đẹp nên chuốt trau nhiều lắm
Má phấn, môi son…không được có mỡ thừa!!!
Em thỏa thích trong khuôn hình làm vợ
Môi có nhạt màu hoặc mũm mĩm…Anh thương!!!
Hoa hậu đẹp nên ngại ngần làm mẹ
Em có ngại chi…liền hai chú nhóc tì
Rồi như thế…năm từng năm có thể
Có thể nhà chúng mình…
Thành đội tuyển…hề chi!!!
Hoa hậu đẹp nên kiệm lời, ít tiếng
Mặt như hoa và môi chúm chím cười
Em hào phóng tặng nhà mình muôn chuyện
Như thể trái đất này…
Biết nói …
Chỉ mình em!!!
Hoa hậu đẹp nên người đưa, kẻ đón
Cơm được dâng, nước được rót mời chào
Em ngược lại… như Ô-sin…anh biết…
Cơ man việc nhà…năm tháng…khuyết hao!
Hoa hậu đẹp nhưng không bằng em đẹp
Anh chẳng quan tâm Hoa hậu đẹp thế nào…
Vắng Hoa hậu, cả nhà mình vẫn tốt
Nhưng vắng em thì….
Ai chăm sóc Bố con anh….!!!!
-
Không đề cho tháng Giêng
Ơ kìa
Có phải người quen
Ở đâu
hay là ký ức
Quá khứ
Lạ kỳ vẫn thức
Trái tim nhận dạng mất rồi
Cây lặng bên phố đâm chồi
Mùa dập dìu về qua ngõ
Gió còn ngập ngừng chi đó
Hay chờ những sợi mưa xuân?
Thi nhân già bỗng bâng khuâng
Sáng nay thấy mình trẻ lại
Ý thơ nhẹ nhàng thư thái
Tình như phố cổ mất thôi!
Ơ kìa
Người cũ xa xôi
Bao năm
Không lời hò hẹn
Bỗng đâu
Một chiều cánh én
Ngang trời
Gọi tháng giêng xưa
Tháng giêng này
trời bỗng mưa
Tình nhân bên nhau trẩy hội
Khóm Lộc Vừng kia
Bối rối
Xao lòng nhớ
Giọt gianh xưa!
Ơ kìa
Người của phố mưa
Của những vần thơ ngày cũ
Đừng cất lên câu thần chú
Đau lòng tôi lắm Vừng ơi!
Mùa nối tiếp mùa cứ trôi
Người bước qua người cứ bước
Còn lại bao nhiêu điều ước
Trong tháng Giêng về…
Ơi….
Xuân!!!
-
TỰ SỰ VỚI MÙA XUÂN
Anh và em từng có thời vụng dại
Đắm say nhiều nhưng cũng chỉ thế thôi
Ký ức cũ hai chúng mình đều biết
Nhắc lại chi…những chuyện đã qua rồi!
Con đường nào cũng có dăm ngã rẽ
Ngã chia ly, ngã hạnh phúc…ai ngờ
Trắng sương tuyết vẫn đôi lần lạc lối
Nữa là mình…khi tuổi mới đôi mươi!
Em không thể yêu anh như ngày trước
Thuở tinh khôi mười tám bước vào đời
Anh cũng thế, dù đắm say đến mấy
Lời yêu đâu còn run rẩy làn môi…
Em không nhớ những dại khờ ngày ấy
Nụ hôn đầu trong giấc ngủ mà thôi
Những thương nhớ cũng thẹn thùng gửi gió
Gió thổi bay chẳng giữ lại được gì
Anh cũng thế không còn đêm thức trắng
Tim nhói đau những thương nhớ khôn cùng
Trong sâu thẳm hai chúng mình đều có
Những nỗi niềm giờ lại sẻ chia chung
Chuyện tình yêu có thể nào biết trước
Nhủ trong tâm son sắt mối tình đầu
Rồi bất chợt một ngày như cổ tích
Phép màu nào mở lại tháng năm yêu
Anh vẫn biết và cả em cũng biết
Cuộc đời này đâu dịu ngọt như thơ
Vậy mà cứ mỗi ngày gom góp viết
Những tin yêu để xóa lấp nghi ngờ
Nếu một ngày vô tình anh đã đọc
Những vần thơ chao chát ở nơi này
Đừng buồn nhé trước những điều em viết
Trước những chân tình em chia sẻ hôm nay…
Ngoài kia phố lại một mùa mới đến
Tóc em xanh và mắt vẫn nồng nàn
Tim vẫn ấm những yêu thương riêng tặng
Cho anh- người yêu à…
Mùa xuân mới mênh mang…
Em biết mình không yêu anh như thuở trước
Mà sẽ yêu anh đến hết cuộc đời mình…
-
Chiều ơi
Sao chiều yên lặng?
Chiều ơi
Sao chiều yên lặng
Không gian trầm lắng bao điều
Bao điều còn chưa kịp nói
Nỡ để
Tình yêu xanh rêu
Lời yêu ngày nào vừa ngỏ
Rưng rưng một phím cầm chiều
Giờ bay xa cùng cơn gió
Để đời ta mãi cô liêu…
Tìm đâu những ngày xưa cũ
Thân quen câu hát gọi chiều
Người đi
Sông còn yên lặng
Nỗi buồn
Nặng nhọc qua đêm
Chim bay ngang chiều một cánh
Đông ngang chiều một giấc mơ
Ta thấy người đang ở cạnh
Sau bao xa cách đợi chờ…
Chiều ơi
Sao chiều yên lặng…
Sao chiều yên lặng
Chiều ơi!
-
VẾT CẮT Ở NƠI NÀO CŨNG XÓT
Cách xa cắt vào năm tháng
Gọi mùa vội vã trôi nhanh
Tóc xanh bỗng thành tóc trắng
Nỗi đau sao mãi chẳng lành
Yêu thương cắt vào ký ức
Ngày qua bỗng hoá hôm nay
Giấc ngủ nghìn năm bỗng thức
Bơ vơ giữa cuộc đời này
Ta cắt mình vào cuộc sống
Một ngày bỗng nhận ra nhau
Để biết Đông trơ trụi lá
Nẩy mầm xuân mới khát khao
Vạn vật cắt nhau như thế
Để thấy rất cần có nhau
Sóng gió nhận ra tri kỷ
Bởi vết cắt nào cũng đau!
-
EM CÓ BỎ CHỒNG VỀ VỚI TÔI KHÔNG?*
Em yêu tôi như dòng sông
Nhưng có phải khi nào sông cũng ăm ắp nước
Tôi có em như điều ước
Vậy mà giờ lại xa xôi
Nụ hôn mềm ấm môi
Để cả một thời trẻ trai tôi không yêu ai được nữa
Đêm gió lùa qua cửa
Ngỡ như người cũ, trở về
Đông về dọc những triền đê
Rực vàng sắc màu hoa cải
Chợt nhớ những mùa xa ngái
Em giờ nơi đâu, nơi đâu?
Hỏi Biển, Biển bảo thẳm sâu
Hỏi non, non cao khuất mắt
Hỏi người, thở dài cúi mặt
Em giờ nơi đâu, nơi đâu?
Thôi ngủ đi những nỗi đau
Thôi ngủ đi nào day dứt
Thôi ngủ ngoan nào đừng thức
Những ngày hôm qua, hôm qua
Em giờ không của hôm qua
Tôi thì hôm nay không thể
Nếu vô tình nghe chuyện kể
Nơi xa em có trở về?
Cải vàng rực những triền đê…
Mùa vàng rực buổi chiều quê…
*tên một bài thơ của nhà thơ Đồng Đình Bốn*
-
THÔI!
Thôi mình ạ, không thương nhau nữa nhé
Trái tim tôi đau lắm những ngày này
Và tôi biết trái tim mình cũng vậy
Cũng đôi lần thắt lại xót xa thay!
Thôi mình ạ, không nhớ nhau nữa nhé
Tôi sẽ quên tiếng mình nói, mình cười
Những tha thiết đêm từng đêm khe khẽ
Mình thì thầm dành để tặng riêng tôi!
Và như thế không xây mơ ước nữa
Ngôi nhà xinh ấm cúng tiếng trẻ cười
Khoảng sân nhỏ đầy Ti - gôn và nắng
Và ngọt ngào với Trịnh khúc đêm mưa!
Tôi hèn đớn đến quá chừng mình nhỉ
Không vượt qua những thử thách cuộc đời
Để giữ chặt một mối tình chung thuỷ
Cả cuộc đời mình nguyện sẽ cùng tôi!
Tôi biết chứ và cũng đau nhiều lắm
Bức tường kia ngăn cách chuyện chúng mình
Những khổ hạnh và muôn vàn thử thách
Tôi lòng nào nhìn mình khổ mình ơi!
Thôi mình hãy quên tôi đi mình nhé
Cuộc đời kia vẫn tươi trẻ với mình
Tôi sẽ sống đến cuối đời kiếp thợ
Để đời mình được hạnh phúc chở che!!!
-
Điều ở lại
Rồi cuối cùng em cũng ra đi
Chỉ còn anh và tình yêu ở lại
Như chiếc lá trong bức tranh mãi mãi
Không bao giờ tàn úa bởi thời gian
Rồi cuối cùng ngày vẫn cứ nặng mang
Tiếng em nói, tiếng em cười trong gió
Thảng thốt ngoài kia khúc đồng dao bỏ ngỏ
Cánh đồng buồn từ dạo em xa
Rồi cuối cùng Thu cũng vẫn đi xa
Đông tiếp tục nối vào mùa như thế
Thì thầm với nhau chuyện năm nào đã kể
Chiếc lá cuối cùng, nhớ một người đi…
Chiếc lá cuối cùng không thể ra đi
Như tình yêu trong anh hoài ở lại
Một tình yêu muôn đời mãi mãi
Vẫn chờ người trở lại một lần thôi
Bí mật cuộc đời tôi giữ riêng tôi
Gạ bán mãi mà em thì hờ hững
Bức tranh trên tường rưng rưng chịu đựng
Để muôn đời lá vẫn còn xanh!
-
MÙA ĐÔNG
Sáng mai này, em ghét mùa đông
Đã đến hẹn đâu mà vội vàng gõ cửa
Khăn em đan, mới chỉ vừa một nữa
Đông sang rồi, không kịp ủ ấm anh!
Nên đông này, làm sao để nhắc anh
Trời rét đậm, phải quàng thêm khăn ấm
Đã dặn mùa đông: hãy từ từ đến chậm
Để bây giờ, em ...lại giống nàng Bân!
Đêm thật dài, mùa đông bước qua sân
Nghe tình yêu thì thầm gõ cửa
Ấm áp đã bao mùa, anh dành cho một nửa
Em bao mùa, cứ lãng đãng phương xa
Gió đông về, mới hiểu những cách xa
Mới hiểu trong bao la
Thế nào là thăm thẳm
Khăn em đan
Bằng bao mùa gió ấm
Để Đông về
Không lạnh ở nơi Anh!
Cuộc sống là niềm tin.
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
TÔI ƯỚC MỘT LẦN TÔI CÓ THỂ GIẾT CHẾT TÔI!
Tôi thích sự tự nhiên của những câu thơ
Để cảm nhận những chân thành từ cảm xúc
Tôi thích đọc những chuyện đời hiện lên sau ngòi bút
Trọn trịa những câu, từ
Để hạnh phúc
Để xót xa
Khi tôi còn bé
mẹ tôi ru bằng những câu ca
Bằng những câu chuyện ngụ ngôn
của rùa và thỏ
Bằng chú lính chì và con ngựa gỗ
Rồi dế mèn phiêu lưu ký
cánh đồng xa
Rồi tôi lớn lên
ký ức tuổi thơ đã có một khoảng lùi xa
Tôi tấp tểnh rời làng quê lên thị thành
Nhập mình vào những đua tranh
Khoác lên mình chiếc áo được sản xuất bằng dây chuyền thời mở cửa
Bàn chân được đưa vào Spa để cọ rửa những mảng bám của phèn nơi đất ruộng
Tôi đi giầy tây
Thắt cà vạt
Mỗi ngày!
Tôi sử dụng đồng tiền của ruộng đồng
Với tốc độ như giá vàng hiện nay
Tôi quay vòng không có khả năng thu hồi vào những cuộc vui ngớ ngẩn
Đồng tiền được chắt chiu bằng những nhọc nhằn, lận đận
Nước mắt và giọt mồ hôi
Của mẹ ở quê nghèo
Tôi ít về làng
Bởi nơi ấy hút heo
Tôi muốn Mẹ tôi cũng trở thành dân thành thị
Mặc áo dài thật sang
Thay cho chiếc áo nâu cũ kỹ
(Chiếc áo nâu đã ủ ấm tôi qua bao mùa giá rét để lớn lên)
Tôi muốn mẹ mình bán hết đất ở quê
Giá bây giờ mấy mươi triệu một mét vuông
Thì để làm gì dăm ba miếng ruộng
Tôi cắt đứt sợi dây cuối cùng nối liền ký ức
Dù ký ức đã độ lượng đến tận cùng
Cho tôi khoảng lùi để giữ lấy lòng nhân
Mẹ tôi không quen lối sống ở thị thành
Mẹ nhớ tiếng sáo diều ngân
Mẹ đau đầu với tiếng còi xe, tiếng chát chúa của các âm thanh đô thị
Mẹ nhớ đến nhói lòng con sông quê kỳ vỹ
Nơi tiễn cha đi làm cách mạng và nơi tôi đã lớn lên
Tôi quay cuồng trong cơn lốc thị thành
Trong sự mong muốn đổi đời trở thành người giàu có
Tôi khép lại lối trở về cội nguồn mà ký ức vẫn dành riêng một ngõ
Và tệ hại thay, tôi đã gắt mẹ …đôi lần
Bây giờ mọi cái trở về con số không
Chiếc cà vạt rơi ra tôi không thể che mảng ngực đầy vết gai cào khi băng đồng lúc bé
Đôi giầy tây không thể che những mảng phèn bám trên cánh đồng nức nẻ
Mẹ tôi già đi nhiều
Tóc bạc nhiều
Vì những toan tính xé toạc gốc gác của con mình
Tôi trở về làng
Khi trời vừa bình minh
Làng xóm vẫn giang tay đón tôi về
Dù bây giờ tôi trở thành xơ xác
Giàu có hình thức để làm gì
Khi tâm hồn đen bạc
Đen bạc với nguồn cội của mình
Thì giàu có nghĩa gì đâu!
Mẹ tôi đón tôi về
Móm mém sau luống rau
Cha thằng Cu, tau trông mỏi mắt
Hàng xóm quay quần quanh tôi
Lũ bạn ngày xưa cũng về có mặt
Tôi nghèo sau bao lận đận đổi đời
Nhưng có ai bỏ mặc tôi đâu!
Ký ức vẫn cho tôi một ngõ về
Có trước có sau
Để tôi được tiếp tục thành nhân trên cánh đồng phèn mặn
Sống gần nữa đời người mới nhận ra cay đắng
Không nơi nào bằng quê mình
Bằng nguồn cội
Hỡi thằng tôi
Bây giờ tôi ước có một lần tôi có thể giết chết tôi
Để trả lại những đãi bôi mà tôi đã phụ nơi tôi khôn lớn
Ngoài kia mặc mưa to gió lớn
Sống giữa làng quê, tôi thanh thản làm người!