-
Số bài viết
130 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi motngaymuadong
-
-
NGƯỜI, PHỐ VÀ CÂY
Phía bên này, giờ hẳn đã cuối thu
Chạm tay vào thời gian, có những ngày chợt buốt
Có nỗi nhớ nào để quên cạnh tiếng thở dài
não ruột
Thời gian có làm bên ấy
Trưởng thành hơn?
Thời gian đã làm bên ấy trưởng thành hơn
Đã biết chắt lọc giữa nhân gian điều dối lừa, đen bạc
Đã biết gọi thành tên khi mùa về chao chát
Câu thơ đã bình yên hơn, dẫu không ở bên người!
Thời gian đã làm cho phố mĩm cười
Bởi phố hiểu đến muôn năm, người vẫn cần phố lắm
Cần những tiếng thì thầm trong đêm sâu thăm thẳm
Phố kể chuyện mùa sang ở bên ấy, bên này...
Bao năm tháng cuộc đời vụt trôi giữa kẻ tay
Bao nhiêu điều đổi thay, Phố và người vẫn đắm say như thế
Bao nhiêu câu chuyện đời được kể
Để có lúc phố hỏi người: Bao nhiêu nữa để thành đôi...?
Mưa
Mãi không thôi
Hàng cây cứ lặng yên ôm choàng lấy phố
Oằn mình trong bão giông chỉ giữ lấy một điều tưởng chỉ còn trong câu chuyện cổ
Phố lam lũ hay kiêu sa
Cây vẫn như bóng với hình
Cuộc đời
Có lúc tưởng mọi cái rối tinh
Nhìn vào cây lại thấy người và phố
Nhìn vào phố lại thấy cây để những đêm bên người thác đổ
Câu chuyện muôn đời
Người, Phố
Và cây!
-
Truyền thuyết của phép chia
Trái đất bắt đầu chỉ Thượng đế mà thôi
Ngài ôm nắng, ôm mưa, ôm mùa hè oi nồng, mùa đông giá băng và mùa thu cô tịch
Ôm cả những điều chưa quen và những trớ trêu chưa bao giờ thích
Đến một ngày
Ngài chợt nghĩ đến sẻ chia
Và thế là ngài bắt đầu cuộc sống của Nhân Loại bằng phép chia
Để Adam xuất hiện
Nhưng tác phẩm ban đầu hình như có nhiều khiếm khuyết
Adam tội nghiệp bơ vơ trong khu vườn cấm địa đàng
Và một ngày vào mùa lá rụng mênh mang
Từ một phần của chiếc xương sườn Adam ngài sẻ chia cho nhân loại nàng Eva kiêu kỳ đỏng đảnh
Trái đất bắt đầu sóng sánh
Và Nhân loại ra đời…
Chỉ là truyền thuyết thôi
Truyền thuyết về nguồn gốc của con người từ thời hồng hoang vọng lại
Những sẻ chia được bắt đầu từ Đức chúa trời như định mệnh muôn đời còn mãi
Và Nhân Loại kể từ đấy cũng bắt đầu tìm kiếm lại cho mình…
Một phần cuộc sống đã sẻ chia
-
Không đề
Em chọn một ngày mưa bão để yêu anh
Anh chọn một ngày gió mưa để cùng em vượt bão
Giông tố in hình hài tình yêu sau làn áo
Để lại cho cuộc đời cổ tích những vần thơ
-
Một chiều
Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!
Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!
Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá...
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!
Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!
-
Đêm nghìn năm!
Đêm nghìn năm, mình lạc nhau...thật lạ...!
...
Em không thích ngày Hà Nội nghìn tuổi đâu anh
Phố xá chật cứng người đi, ồn ào và lạ lắm
Không còn được thảnh thơi khi tinh mơ, đắm mình trong ban mai buổi sớm
Người tấp nập chen nhau...
Em lạc anh...
Những ngày này!
Ừ, phải có những ngày này, đánh dấu sự đổi thay
Để thấy anh yêu em nghìn năm rồi anh nhỉ
Nghìn năm một con đường dành cho người tri kỷ
Bản hòa âm ngọt ngào cho khúc hát yêu thương
Ngày Hà Nội nghìn năm, em lạc mất phố phường
Lạc mất tiếng gọi anh trong hương đêm vọng lại
Sáu triệu người - đêm nghìn năm hớt hãi
Chợt nhận ra mỗi ngày như đã lạc nhau
Chúng mình mỗi ngày không thể lạc nhau
Vậy mà lạ kỳ sao...
Đêm nghìn năm ...
Lại lạc nhau anh nhỉ?
-
Trách!
Mấy ngày này Hà nội đón nghìn năm
Phố xá cờ hoa, dòng người tấp nập
Áo váy rực màu, đèn đủ màu cao thấp
Người cũng hòa mình trong cái náo nức nghìn năm!
Nhà vắng không, góc nhỏ cũng vắng không
Cổng chỉ khép hờ thôi, vội vàng quên cả khóa
Sân mùa thu bàng rơi ngập lá
Người lại lãng du chốn phố hội quên về!
-
Hà nội- ngày chia xa
Không thể cất Hà Nội vào va li
Không thể mang sông Hồng vào đôi mắt
Hồ Tây chiều này gió nhặt
Ướp đến khi nào đẫm tóc em- Sen
Lưu chật trái tim mình, ánh mắt người quen
Quấn quýt bờ vai em, nồng nàn hơi ấm
Thu dùng dằng bước chậm
Chờ một nụ hôn môi…
Mai em về một nơi xa xôi
Không còn những chiều lang thang cùng Hà Nội
Không cùng gió đùa để tóc cười, bối rối…
Trong trẻo từng thanh âm
Hà nội đã hơn nghìn năm
Mà vẫn trẻ như đôi mươi ấy chứ
Cùng đất nước trong hình hài thiếu nữ
Níu bước người đi xa…
-
VIẾT CÙNG O.BER VỀ MÙA LÁ RỤNG
Tháng chín này Hà Nội vẫn còn thu
Lá vẫn rụng suốt con đường ký ức
Ngân cùng đêm tiếng của lòng thổn thức
Em cuộn mình, sợ chạm…nỗi buồn rơi
Người phụ nữ của thơ đi qua những năm tháng cuộc đời
Trong mưa gió, phong ba vẫn nhắc mình thật khẽ
Mùa thu đến, những bước chân nhè nhẹ…
Ký ức mỏng mảnh vô cùng…
Tránh chạm giữa mùa thu
Mùa thu…
Dịu dàng với mọi nỗi đau bằng một lời nhắc nhở
Nước mắt gắn liền duyên nợ
Tránh đừng động vào
Sẽ như lá…thu rơi
Thơ ơi!
Có những tháng ngày em lấp lẫn mình vào những câu thơ như thế
Có những ngày yêu anh, yêu anh hơn mọi điều có thể
Cố gắng giữ gìn
Sợ vào mùa lá rụng…sẽ rơi
Bây giờ chơi vơi
Em vẫn dựa vào thơ để viết cho mùa lá rụng
Mong một ngày điều bất ngờ sẽ cũng
Mang anh đến giữa cuộc đời này…
Để rụng lại giữa thu em!
-
Viết cho riêng anh- Người Hà Nội
Em thường đổ vào đêm
Tất cả những dỗi hờn và nhớ thương
Dành cho người Hà Nội
Dành cho một thời nông nổi
Mình đã nhận ra nhau
Ngày tháng vụt qua mau
Tưởng đã cuốn đi tất cả không lời từ tạ
Trái tim ngàn năm băng giá
Từ dạo chia xa
Vậy mà chợt xót xa
Chợt vỡ òa khi nghe thanh âm bài hát cũ
Cây sấu già héo rũ
Chợt mở choàng đôi mắt... nở hoa
Ừ thì Hà Nội vẫn thiết tha
Và anh trong trái tim em vẫn là tất cả
Cuộc sống vẫn cuốn mình vào vòng xoay hối hả
Nhưng vẫn có một khoảng trời đôi ngả thuộc về nhau...
Hà nội muôn đời...vẫn là những khát khao...
-
Viết cho riêng anh- Người Hà Nội
Em thường đổ vào đêm
Tất cả những dỗi hờn và nhớ thương
Dành cho người Hà Nội
Dành cho một thời nông nổi
Mình đã nhận ra nhau
Ngày tháng vụt qua mau
Tưởng đã cuốn đi tất cả không lời từ tạ
Trái tim ngàn năm băng giá
Từ dạo chia xa
Vậy mà chợt xót xa
Chợt vỡ òa khi nghe thanh âm bài hát cũ
Cây sấu già héo rũ
Chợt mở choàng đôi mắt... nở hoa
Ừ thì Hà Nội vẫn thiết tha
Và anh trong trái tim em vẫn là tất cả
Cuộc sống vẫn cuốn mình vào vòng xoay hối hả
Nhưng vẫn có một khoảng trời đôi ngả thuộc về nhau...
Hà nội muôn đời...vẫn là những khát khao...
-
Lời xin lỗi
Có những điều đã muộn rồi anh
Lời xin lỗi kia em không còn rung động nữa
Em tưởng có những điều không chia làm hai nữa
Khi đã ghép nguyên lành, vậy mà vẫn chia hai...
Lời xin lỗi không làm mọi việc đổi thay
Khi tháng năm qua đi không cách gì níu lại
Khi tình yêu đầu đời của người con gái
Em dành cả cho anh, anh lại hững hờ...
Đến bây giờ anh lại viết những câu thơ
Thổn thức gửi về em những nhớ thương da diết
Đã muộn rồi khi anh hiểu, anh hay và anh biết...
Em không muốn thêm một lần anh cháy khát ...tự do!
Em đã quên hết những điều không được nhận và đã cho
Em đã quên hết tháng năm yêu anh nhiều như thế
Anh có biết vô cùng là tình yêu của bể
Vậy mà có bao giờ, sóng mãi của bờ đâu?
Lời xin lỗi đã làm vết thương tưởng đã lành...
Lại một lần nữa thêm đau...!
-
Hà nội- tình yêu của em!
Em không nghĩ có ngày mình yêu Hà Nội của anh
Vậy mà cứ tự nhiên yêu khi nào không biết
Tự nhiên từ bao giờ những yêu thương tha thiết
Anh chỉ dành cho Hà nội của mình lại chuyển sang em
Hà nội lấp đầy khoảng trống không tên
Để những ngày xa anh, không còn khoảng cách
Có là diệu kỳ không khi đang là người khách
Em trở thành thân quen như Hà Nội của riêng mình
Những đêm lặng thinh
Em tựa vào đêm để biết mình tồn tại
Có thể ngày hôm qua sẽ xa mãi mãi
Có thể em không còn anh
Nhưng lại có Hà Nội của riêng mình
Anh gieo vào em một tình yêu lặng thinh
Nhưng lại lắng đọng rất nhiều thanh âm một thuở
Tiếng leng keng tàu điện mỗi ngày, những trưa hè tiếng ve nức nở
Những ô cửa duyên đến lạ kỳ thấp thoáng chiều buông
Hà nội dịu dàng trong câu chuyện của anh
Rồi thở dài với em: Hà nội giờ lạ quá
Ngày dời đô về Thăng Long cũng được đem ra mặc cả
Anh quắt quay với thời gian cứ đảo ngược xoay vần
Hà Nội trong anh in đậm những dấu chân
Những khi muốn trở về với chính mình lại bước đi vội vã
Thời gian làm sạn chai những yêu thương để thành sỏi đá
Tình yêu Hà Nội thì thầm: Sỏi đá vẫn cần nhau
Em biết là sỏi đá vẫn cần nhau
Vậy mà mình lại xa nhau trong tình yêu Hà nội!
...
-
Sẽ còn những buổi sáng nào như buổi sáng nay...
Sẽ còn những buổi sáng nào như buổi sáng nay
Em đóng tất cả những cánh cửa có trong phòng để nhìn thời gian đọng lại
Không thể dừng được anh à, thời gian cứ len qua kẽ tay trôi mãi
Đã bao nhiêu ngày, ta xa nhau
Câu hỏi mỗi ngày, một đáp số khác nhau
Những ngày xa anh đã được tính bằng phép nhân thay phép cộng
Em khép tất cả những cánh cửa của căn phòng để không nhìn thấy bóng
Vậy mà vẫn nhớ một thời, em có bóng râm
Tất cả sẽ là quá khứ, sẽ xa xăm
Anh đừng gọi tên em bằng chiều dài nỗi nhớ
Đừng để em đọc được trong những vần thơ những ấm êm một thuở
Em như lòng đá cuội- sẽ tan ra
Thời gian không thể dừng, dù em không mở cửa ra
Anh hãy khép lại ngày hôm qua, để trở về với ngày hôm nay anh nhé
Hãy cứ kệ em và ngày - không - anh khe khẽ...
Đính ước với nỗi buồn như những buổi sáng nay...
Sẽ còn những buổi sáng nào như buổi sáng nay...
-
Say
Quán không quen
Người không quen
Cốc rượu không quen
Vậy mà ấm lòng
Thành bạn
Uống cho tàn đêm
Vẫn chưa say
Đất trời nghễng ngãng
Cốc đời không vơi
Uống bao giờ cạn
Những nỗi buồn đêm
...
-
Em ước một lần bất chợt giữa mùa thu...
Nếu có một lần bất chợt giữa mùa thu
Em chợt hiện ra giữa mọi người trên phố
Xin dành cho em, một chút thôi rất nhỏ
Để được nhìn anh, sau từng ấy...những ngày...
Sau từng ấy những ngày...sau từng ấy đổi thay...
Có thể anh đã yêu hoặc không còn nhớ nữa
Cánh cổng ước mơ đã then gài và có người giữ cửa
Em sau từng ấy thời gian- là kẻ đứng ngoài
Em biết những ngày tháng bên anh, không thể kéo dài
Nhưng vẫn níu kéo từng phút giây, từng phút giây có thể
Và Anh đừng quay đi, khi đọc những vần thơ của em như thế...
Em chỉ đơn giản là- không thể xa anh!
Vẫn biết chuyện của chúng mình, mong manh, mong manh
Vẫn biết lỗi lầm với ước mơ, khi yêu anh như thế
Vẫn biết hết cả cuộc đời mình, không thể xóa những xuyến xao có thể
Em xin lỗi vì...vẫn mãi yêu anh
Không phải chiếc lá non nào, cũng dễ thành xanh
Gió cứ thản nhiên dựa vào mùa để lùa nhức buốt
Mà mùa cứ trôi qua lần lượt
Để hạt tình mình...hanh hao...hanh hao!
Nên sẽ có một ngày không giữ được những khát khao
Em sẽ hiện ra giữa mùa thu để nhìn anh trên phố
Để dọn dẹp những xót xa trong tâm hồn nhỏ
Trong những ngày khắc khoải không anh!
Những tháng ngày này trôi qua quá nhanh
Đêm chưa kịp sang, bình minh đã rạng
Em chỉ mong thêm một lần nhìn sao băng lóe sáng
Để thêm một lần nữa được anh yêu!
-
Không mùa
Dù anh có tự nhận mình là mùa thu
Vặt trụi những chiếc lá trên cành chiều ấy
Để trăng đêm run rẩy
Để mùa cằn cổi xanh
Dù anh đã ẩn mình để em không nhận ra anh
Dù anh có bảo với em: Ngày vẫn bình thường lắm
Và anh tự ru mình đã ngủ say sau đôi mắt nhắm
Em vẫn nhận ra những yêu thương!
Em vẫn nhận ra anh giữa cuộc sống đời thường
Dù anh cố trở thành bình thường trong cuộc sống
Nhưng những vần thơ nóng bỏng
Những nỗi buồn sâu lắng ...
Vẫn rơi ra!
Và điều đó rất khác xa
Dù anh cố lấp lẫn mình dưới màu sắc nào đi nữa
Mùa xuân xanh tươi, mùa hạ nồng nàn, mùa thu hay mùa đông đi qua khe cửa
Em vẫn chạm được anh trong cuộc sống của mình...
Dù mỗi ngày lặng thinh
Nhưng em sẽ yêu anh bằng tất cả những ngày đang sống
Như ngày xưa Mẹ yêu cha qua câu ca đuổi mùa hè lắc lư nhịp võng
Em yêu anh không mùa...
Như thế..anh ơi!
-
Người cũ...
Rồi sẽ như anh mong...
Em cũng sẽ lấy chồng...
Và chúng ta sẽ trở thành người cũ...?
Cuộc sống xoay vần, khiến cho mình lam lũ
Nhưng có những điều...không thể cũ đâu Anh?
Có những điều không thể nói cùng anh
Cũng như anh, không cùng em chia sẻ
Những chông chênh của một thời tuổi trẻ
Đành lặng im trước giới hạn đời mình...
Để bây giờ, lại tiếc cái lặng thinh
Khi đã hiểu ra...
Không phải điều gì cũng chia làm hai nữa
Những vết thương tưởng đã lành
Nhưng giở lại vẫn đau như lần đầu dao cứa
Và em hiểu chúng mình
Chỉ một mà thôi...
Năm tháng đã trôi
Ký ức cũng phai phôi
Những nỗi đau cũng lần hồi êm ngủ
Anh và em chẳng ai là người cũ
Bởi chúng mình, không thể là hai...
-
(Một bài viết đã khá lâu về Biển- chia sẻ với bạn nhé!)
ĐÊM BÊN BIỂN...!
Chỉ một lần đứng trước biển- đêm nay!
Mới hiểu hết- thế nào là sâu thẳm…
Biển nồng nàn, thiết tha, say đắm
Sóng dâng tràn- yêu lắm- gửi bờ xa
Em chạnh lòng- khi nghe khúc dân ca
Trong tiếng sóng vỗ vào bờ khe khẽ
Nếu yêu thương – xin đợi chờ nhau nhé!
Rất dịu dàng, tha thiết…đêm nay!
Rồi bàn tay sẽ nắm lấy bàn tay
Yêu thương sẽ níu yêu thương mãi mãi
Sóng đi xa …rồi cũng quay trở lại
Có bao giờ… thôi nhớ…bờ đâu!
Em hẹn rồi…sẽ mãi mãi có nhau
Như hải âu không lìa xa được biển
Dẫu chấp chới…trong muôn vàn lúng liếng
Sóng vẫn của bờ…như thế…
………………………..phải không anh…?
-
Sẽ chẳng có lần chia tay nào em nhỉ?
Sẽ chẳng có lần chia tay nào em nhỉ?
Hà Nội vào thu, trời xanh lắm thầm thì:
Nhành liễu rũ bên hồ sao thùy mị…
Như mái tóc ngọc ngà, rối bước anh đi…
Sẽ chẳng có lần chia tay nào em nhỉ?
Làm sao xa khi anh vẫn cận kề
Yêu thương vẫn gởi mây và gió kể
Về những dỗi hờn …vẫn có đôi khi
Sẽ chẳng có lần chia tay nào em nhỉ?
Em chỉ đi xa, dăm bữa lại về
Anh sẽ đợi khi chiều về bên cửa
Thắp lửa lòng để ấm lúc em đi
…
-
Lời ru để ngày qua mau...
Nhủ lòng, ta sẽ ngủ ngoan
Nhủ lòng mặc kệ thế gian đọa đày
Nhủ lòng mặc kệ đổi thay
Lỗi lầm ngày trước vẫn say ...bây giờ
Thế gian không thiếu ơ thờ
Trách chi những lúc bơ vơ một mình
Đêm trò chuyên với lặng thinh
Ta trò chuyện với riêng mình lời ru
À ơi, ngủ nhé mùa thu
À ơi ngủ nhé lời ru - ngoan nào
Trãi qua những giấc chiêm bao
Ta ru ta ngủ ngoan nào- ngày qua!
...
-
Biển
Biển xót xa
Nhận hết từ thế giới con người những đau thương, xa xót
Gạn lắng những nồng nàn dịu ngọt
Để cho người yêu thương
Những đêm vô thường
Biển rưng rức ôm vào lòng những thở than hờn dỗi
Cho Thuyền gối đầu bối rối
Biển khẽ khàng lời ru
Những cơn gió mùa thu
Thổi bạt lá vàng nhưng không thể khỏa lấp lòng biển cả
Không thể ngăn dòng người hối hả
Rời bờ để ra khơi
Biển nhận hết chơi vơi
Để những con sóng ngao du nơi miền đất lạ
Dành cho thuyền phút tự tình yên ả
Có biết lòng biển quặn đau...
Ngày mai rồi ngày sau
Biển cứ giấu trong lòng mình những lặng thầm như thế
Lặng thầm giữ cho riêng mình những yêu thương có thể...
Để ngàn sau...Biển mãi bạc đầu...
-
Đã nhiều lần viết cùng Biển, nay lại gặp Biển ở nơi này...
Biển xót xa
Nhận hết từ thế giới con người những đau thương, xa xót
Gạn lắng những nồng nàn dịu ngọt
Để cho người yêu thương
Những đêm vô thường
Biển rưng rức ôm vào lòng những thở than hờn dỗi
Cho Thuyền gối đầu bối rối
Biển khẽ khàng lời ru
Những cơn gió mùa thu
Thổi bạt lá vàng nhưng không thể khỏa lấp lòng biển cả
Không thể ngăn dòng người hối hả
Rời bờ để ra khơi
Biển nhận hết chơi vơi
Để những con sóng ngao du nơi miền đất lạ
Dành cho thuyền phút tự tình yên ả
Có biết lòng biển quặn đau...
Ngày mai rồi ngày sau
Biển cứ giấu trong lòng mình những lặng thầm như thế
Lặng thầm giữ cho riêng mình những yêu thương có thể...
Để ngàn sau...Biển mãi bạc đầu...
-
Họa cùng bạn nhé!
...
Nhủ lòng, ta sẽ ngủ ngoan
Nhủ lòng mặc kệ thế gian đọa đày
Nhủ lòng mặc kệ đổi thay
Lỗi lầm ngày trước vẫn say ...bây giờ
Thế gian không thiếu ơ thờ
Trách chi những lúc bơ vơ một mình
Đêm trò chuyên với lặng thinh
Ta trò chuyện với riêng mình lời ru
À ơi, ngủ nhé mùa thu
À ơi ngủ nhé lời ru - ngoan nào
Trãi qua những giấc chiêm bao
Ta ru ta ngủ ngoan nào- ngày qua!
...
-
Vũ khúc ngày ra đi
Ngày ra đi
Cũng không biết đem theo điều gì trong ngổn ngang ký ức
Điều muốn quên đi, ru hoài vẫn thức
Điều nặng lòng cứ chợt thiếp đi
Ngày ra đi
Phố vẫn ồn ào vào buổi sáng tinh mơ
Người vẫn gọi nhau, chờ nhau và bước qua nhau...trong cái bình thường có thể
Mỗi bước chân đi có bao điều như thế
Những điều ngày ở lại đã lãng quên...
Ngày ra đi
Dặn hàng cây hãy tựa vào đêm
Khúc hát để ngủ yên đã chọn xong lời và ghép nhạc
Đêm cứ giữ bản hòa âm để những khi hàng cây dỗi hờn sẽ hát
Bài hát bắt đầu bằng vũ khúc chiều mưa...
Ngày ra đi
Hà Nội chưa chạm vào thời khắc nghìn năm xưa
Mà người ra đi lại vội trở thành xa lạ
Khép tất cả những con đường trở về để ra đi tất tả
Sợ vấp phải ngày xưa lại rưng rức...trong lòng
Ngày ra đi
Ngồi ở quán quen thật lâu để nghe bài hát cũ
Ngồi ở quán quen thật lâu để nhìn người chưa cũ
Để giữ một dáng hình, một tiếng nói trước ngày xa...
Ngày trở về...
Xa thật là xa...
Cuộc sống là niềm tin.
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
ĐIỀU CHÚNG MÌNH KHÔNG KỂ
Anh không kể em nghe mùa thu
Cây bàng nơi phố quen còn bao nhiêu lá
Bởi em nghe mùa thu mặc cả
Anh thương em buồn khi thấy lá thu rơi!
Anh không kể em nghe tiếng mưa rơi
Gõ vào mái hiên mà lòng da diết lạ
Đêm mùa thu mà sao lạnh quá
Anh thương em nơi này
Chạm phải mùa đông!
Anh không kể em nghe tiếng nỗi buồn
Rơi vào thinh không
Không giới hạn những gì mường tượng
Mà lại đọc em nghe câu thơ về mùa gió chướng
Em viết từ quê Nội kể cho anh!
Anh giấu tháng mười trong khoảng trời xanh
Mà không kể em nghe hôm nay trời đã lạnh
Mùa đông là mụ phù thủy già ương ngạnh
Có thể nào ấm áp phải không anh?
Có rất nhiều điều anh không kể cho em
Mà để thơ rơi tự do như thế
Những vần thơ vin vào mùa để kể
Chuyện của một người- không kể
Sợ em đau!
Em biết mà
Nên nào dám kể chuyện ngày sau
Sợ những ngất ngây một ngày không có thực
Sợ lại ngủ quên
Sau bao ngày đã thức
Sơ những câu thơ không vần điệu của mình
Một lần nữa...
Tự do ...rơi!