Jump to content

hoanggiao

Thành viên
  • Số bài viết

    335
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Blog Entries được đăng bởi hoanggiao

  1. hoanggiao
    CÓ NHỮNG LÚC
     
    Có những lúc trời tuôn gió bấc
    Hai hàm răng cứ đập vào nhau
    Thời gian cứ thế qua mau
    Rét thì mặc rét lá trầu vẫn xanh
    Có những lúc ruột gan như cắt
    Tưởng rơi từ bất nhất tầng không
    Trời kia vẫn ánh nắng hồng
    Ai kia vẫn kẻ chờ trông miệt mài
    Có những lúc chẳng ai san sẻ
    Chẳng ai yêu mình, mình chẳng thỏ thẻ yêu ai
    Nếu mình chẳng thể yêu ai
    Thì hãy yêu lấy mảnh mai thân mình
    Có những lúc cuộc tình vô nghĩa
    Chỉ có buồn tênh lặng lẽ buông xuôi
    Ngày mai bất chợt yêu người
    Muôn vàn lý lẽ sáng tươi tràn trề
    Có những lúc chiều lê, biệt lập
    Con đường không tấp nập người qua
    Bỗng đâu trời đất hiền hòa
    Cỏ cây hoa lá diết da tự tình
  2. hoanggiao
    CÓ NHỮNG LÚC
     
    Có những lúc trời tuôn gió bấc
    Hai hàm răng cứ đập vào nhau
    Thời gian cứ thế qua mau
    Rét thì mặc rét lá trầu vẫn xanh
    Có những lúc ruột gan như cắt
    Tưởng rơi từ bất nhất tầng không
    Trời kia vẫn ánh nắng hồng
    Ai kia vẫn kẻ chờ trông miệt mài
    Có những lúc chẳng ai san sẻ
    Chẳng ai yêu mình, mình chẳng thỏ thẻ yêu ai
    Nếu mình chẳng thể yêu ai
    Thì hãy yêu lấy mảnh mai thân mình
    Có những lúc cuộc tình vô nghĩa
    Chỉ có buồn tênh lặng lẽ buông xuôi
    Ngày mai bất chợt yêu người
    Muôn vàn lý lẽ sáng tươi tràn trề
    Có những lúc chiều lê, biệt lập
    Con đường không tấp nập người qua
    Bỗng đâu trời đất hiền hòa
    Cỏ cây hoa lá diết da tự tình
  3. hoanggiao
    http://www.youtube.com/watch?v=Lr_SLtco3ow...layer_embedded#!
     
    CÓ NHỮNG LÚC
     
    Có những lúc trời tuôn gió bấc
    Hai hàm răng cứ đập vào nhau
    Thời gian cứ thế qua mau
    Rét thì mặc rét lá trầu vẫn xanh
    Có những lúc ruột gan như cắt
    Tưởng rơi từ bất nhất tầng không
    Trời kia vẫn ánh nắng hồng
    Ai kia vẫn kẻ chờ trông miệt mài
    Có những lúc chẳng ai san sẻ
    Chẳng yêu mình, chẳng thỏ thẻ yêu ai
    Nếu mình chẳng thể yêu ai
    Thì hãy yêu lấy mảnh mai thân mình
    Có những lúc cuộc tình vô nghĩa
    Chỉ buồn tênh lặng lẽ buông xuôi
    Ngày mai bất chợt yêu người
    Muôn vàn lý lẽ sáng tươi tràn trề
    Có những lúc chiều lê, biệt lập
    Con đường không tấp nập người qua
    Bỗng đâu trời đất hiền hòa
    Cỏ cây hoa lá diết da tự tình
  4. hoanggiao
    TA GỬI ĐẾN ANH
     
    Ta gửi đến anh
    Giáng sinh an lành
    Đôi mắt long lanh
    Chứa chan hạnh phúc
     
    Ta gửi đến anh
    Những điều có thực
    Trong ngàn mơ ước
    Bầu trời thiên thanh
     
    Ta gửi đến anh
    Mùa xuân trào lộng
    Cây đời xao động
    Bên dòng sông xanh
  5. hoanggiao
    Tình yêu là gió, nắng, cỏ, nụ cười
    Là mưa thấm dần dịu êm mặt đất
    Tình yêu là những điều có thật
    Khi trái tim rung động trước một người
  6. hoanggiao
    Còn biết đau là còn ngọn lửa
    Còn biết buồn, còn tha thiết yêu thương
    Không còn biết đau là hết những con đường
    Hạnh phúc nào cũng phải đau một nửa
  7. hoanggiao
    Tiễn em, ta bước, kiêu sa
    Em choàng tay ấm, ngân hà, còn đây
    Vấn vương chiếc lá hao gầy
    Ta nghe trong trái tim này, dịu êm
  8. hoanggiao
    Bài viết Vạch mặt Phạm Tú Uyên của tác giả Hữu Nam thật là tuyệt diệu. Thật bất ngờ Hữu Nam lại có những lập luận, nhận thức và cách truyền đạt mạnh mẽ và có sức thuyết phục đến như vậy. Chúc mừng em Hữu Nam viết được một bài khá đặc sắc. Từ bài viết này mọi người đã hiểu thêm về giá trị tác phẩm Phạm Tú Uyên và hiểu thêm về giá trị của chính bản thân Hữu Nam nữa. Cảm ơn những cây viết tràn đầy sức sống
  9. hoanggiao
    Chân dung Phạm Tú Uyên
     
    http://multiply.com/mu/hoanggiao/image/1/p...;nmid=379681374
     
    Chàng trai đứng bên trái là Phạm Tú Uyên
     
     
    1.Phạm Tú Uyên tự bạch :
     
    "Em viết như một sự gửi gắm nên hầu hết những tác phẩm của em đều mang "hơi hướm" của cái thằng em...Lãng Tử! Nó hiền như củ khoai, nó nghịch như...học trò, nó hoang vu như Rừng, Núi...
    Em thường có nhiều niềm vui, vì nỗi buồn chẳng ai lại giữ nó bao giờ. Niềm vui lớn nhất trong em là viết xong truyện dài "Ký ức tuổi thơ". Nhân vật chính "Hà em" là...ba em đấy! Còn những truyện ngắn, thơ em nhặt...của cuộc đời, mà cuộc đời be bé, nho nhỏ của em chưa đủ nặng để có những "đứa con" hay. Em cũng thích thơ ngụ ngôn - cái này là do má em hay đọc thơ ngụ ngôn cho em nghe khi còn bé, hơn nữa em cũng yêu loài vật như mèo chuột, trâu bò, chim chóc... Em đang học Kiến trúc, Sinh năm 1988, sinh và lớn lên ở Quảng Nam - quê hương của bão lũ, khốn khó quanh năm. Có lẽ vì thế mà lòng em luôn yêu cuộc sống yêu sự tốt đẹp - ghét cay đắng sự dối trá lừa lọc, nên một lúc nào đó bỗng dưng thấy mình như...già trước tuổi"
     
    2.Truyện Phạm Tú Uyên
     
    Hoàng Giao sẽ đi vào những trang viết của Phạm Tú Uyên để minh chứng những điều trên xem nhé. Cái cậu bé này láu lỉnh nên phải mổ xẻ cho ra lẽ.
     
    Phạm Tú Uyên tên thật là Phạm Tú Hải Uyên. Nghe như tên con gái. Nhưng Uyên còn có vài ba cái nick khác rất con trai, bụi bặm, phiêu bạt: Lãng tử, Rừng, Núi, Người Quảng Nam, Ba lang thang.
    Những bài viết nổi bật trong Lãng Tử là thơ, siêu quậy đến cùng: http://vanhoctre.com/f/showthread.php?t=3926.
    Nhưng trong Phạm Tú Uyên lại là những truyện ngắn truyện dài, ngọt, đắng, đời thường, chiến tranh, lửa đạn.
     
     
    Mời các bạn đọc truyện dài KÝ ỨC TUỔI THƠ của Phạm Tú Uyên để hểu được những gian khổ và mất mát đau thương của chiến tranh nhé. Truyện dài như một ký ức ghi vào lịch sử, như những tài liệu nóng hổi về những năm tháng khốc liệt nhất.
    Hãy chia sẻ tác phẩm với tác giả: http://vanhoctre.com/f/showthread.php?t=2111
     
    3. Thơ Phạm Tú Uyên
     
    Thơ Phạm Tú Uyên rất đáng chú ý. Hấp dẫn. Thơ haiku kiểu lục bát. Thí dụ:
     
     
    NUỐI TIẾC
     
    Sân trường tiếng ve ngân
    Xao xác buồn - buâng khuâng, nuối tiếc
    Dáng em xưa - biền biêt...
     
    MƯA GIÔNG
     
     
    Cơn mưa giông, đất sôi
    Con cá mương đớp mồi – há miệng
    Cây lúa cười lúng liếng
     
    Cơn bão vừa qua đây
    Nhà dựng lại, hàng cây trụi ngọn…
    Nhú một chồi xanh mỡn
     
     
    TIẾNG CHUÔNG
     
    Sông lặng – chiều dần buông
    Hoa bắp lay. Tiếng chuông Thiên Mụ
    Chảy dài, trôi trong gió…
     
     
     
    Haiku kiểu này nghe là lạ. Đây là lần đầu tôi tiếp cận, nghe hay hay
     
    Phạm Tú Uyên khắc hoạ chân dung bằng thơ rất tài tình, cuốn hút. Một tính cách đặc biệt không lẫn vào đâu được. Tính tự trào, trào lộng hay hài hước chỉ có thể có ở những người thông minh mới biết cách gây cười một cách sảng khoái:
     
    http://vanhoctre.com/f/showthread.php?t=3926
     
     
     
    Bài thơ sau đây nói về nước lũ cũng rất đặc sắc, thể thơ song thất lục bát:
     
     
    NGƯỜI TIỀN SỬ THỜI NAY
     
     
    Hổm chừ tớ sống ở non
    Bên dưới lũ quét, chon von sườn đồi
    Cửa nhà, làng xóm mô rồi
    Mênh mông nước – mênh mông trời tang thương!
     
    Thế là hết… Hòm rương, của nã
    Đời chắc chiu – Chi biet keu trời!
    Bỗng không một chốc bay vèo
    Tiêu ma cơ nghiệp, kiếp nghèo lại mang
     
    Ngồi trước cửa – cửa hang tiền sử
    Xưa ngàn đời cụ tổ nhà ta
    Ngày ấy cụ sống thế a!
    Trơn lu bạch tuộc…như là tụi con?
     
    Mấy ngày đói, lên non bắt dế
    Nhai lá cây, moi rễ mà ăn
    Đêm nằm không chiếu không chăn
    Không đèn đóm chắc cũng bằng cụ xưa
     
    Cụ tổ ạ! Hôm qua đấy ạ!
    Trên trời cao bầy quạ kêu rền
    Té ra một lão trâu kềnh
    Trèo hang chẳng nổi thế nên lìa trần
     
    Lão no nước bụng chang bang nhá
    Bọn chúng con ha hả lôi vào
    Thế là tay rựa tay dao
    Phanh thây xẻ thịt nhưng …nào có xon
     
    Đành phải lấy hơ ngang qua lửa
    Giống…bê thui, mùi tựa…sầu riêng!
    Không ăn vào bụng thì phiền
    Còn ăn? E lại giống…tiền sử ha!
     
    Cụ tổ hỡi, cả ba ngàn cháu
    Cách xa người hơn sáu vạn năm
    Văn minh, tri thức, khôn ngoan
    Mà sao chừ lại ra nông nổi này
     
    Chợt văng vẳng trong mây trong gió
    Giọng ai như cụ tổ ngồi cười
    Thời tao gió bão mưa rơi
    Cũng gần thế cả, cây đời sinh sôi
     
    Bay khôn quá nên trời mới diệt
    Hại môi trường cây chặt lung tung
    Mai này một lũ cháu con
    Không quần chẳng áo lên non mà ngồi!
     
     
    Thơ tình của Phạm Tú Uyên đọc rất say:
    NỖI NHỚ
     
    Một chiếc lá chao nghiêng
    Là lòng còn vương vấn
    Những chiếc lá ưu phiền
    Lìa cành chiều thẳng đứng
     
    Gió heo may gợi buồn
    Nhớ - nỗi nhớ mênh mông
    Vàng thu, rơi chiếc lá
    Bé yêu ơi - không cùng!
     
    Ta về theo dấu lá rơi
    Trời thu thương nhớ, xa rồi ngày xưa?
    Yêu thương biết mấy cho vừa
    Lá rơi từng chiếc đong đưa nỗi buồn
     
    Trên cành, một chiếc lá
    Cố níu lại thời gian.
     
     
    Cây sầu đông ra hoa
     
    Cây sầu đông ra hoa
    Mà sao mình vẫn xa
    Về với anh, em nhé
    Dù chỉ là hồn hoa
     
    Mang nặng khối tình sầu
    Trời bắt phải xa nhau
    Em về miền hoa cỏ
    Anh ở lại thương đau
     
    Cây sầu đông?
    - Sầu đông!
    Mình sầu tình?
    - Sầu tình!
    Cây sầu đông đơm hoa
    Mình sầu tình chia xa!
     
    Cây mỗi năm mỗi nở
    Anh mỗi năm mỗi nhớ
     
    Cây hết đông hết sầu
    Anh hết đông vẫn sầu!
     
    Cây sầu đông đơm hoa
    Mà sao mình vẫn xa?
     
    Tóm lại tác giả Phạm Tú Uyên rất có tài truyện, tài thơ, tài trào lộng. Không những vậy, em có có một tâm hồn khả ái tràn ngập tình yêu thương cuộc sống con người, sẻ chia và nhân hậu.
     
    Trên diễn đàn này chắc còn khá nhiều người thơ hay dí dỏm mà tôi chưa biết đến. Mong rằng một ngày nào đấy sẽ khám phá ra kho tàng văn chương của các bạn
     
  10. hoanggiao
    Lãng tử lang thang
    Mơ màng theo Nắng
    Tình sao trong trắng
    Nhặt cánh hoa vàng
     
    Lãng tử lang thang
    Gặp nàng Hoa Nắng
    Đang gieo tình lặng
    Sóng lòng buông neo
  11. hoanggiao
    CHÂN DUNG MEMBER HỮU NAM
     

    (Huu Nam ben phai)
     
    1. Giới thiệu:
     
    Họ tên: Lê Hữu Nam
    Sinh nhật: 01/03/1986
    Nguyên quán: Hà Tĩnh
    Sinh quán: Đà Lạt
    Cư ngụ: Tp.HCM
     
    Diễn đàn tham gia: Văn học trẻ - Đà Lạt Hoa – Áo Trắng Cần Thơ – Người Sài Gòn – Nghị Lực Sống – Người Khuyết Tật (pwd.vn) – Cộng Đồng Hà Tĩnh v.v.v.
    *Nhưng vì là admin của VHT nên Hữu Nam không còn thời gian vào các diễn đàn bạn thường xuyên.
     
     
    Bút danh chính: Hữu Nam (còn lại không bật mí, hehe)
    Các nick diễn đàn: Huu Nam (đa số) ngoài ra còn có Nam_devil ở ĐLH, Lê Nam ở CĐHT …
     
    2.Tự bạch:
    "Là một người có cuộc sống vừa bình lặng vừa huyên náo. Dùng văn chương để đưa cuộc sống vào những bài viết. Thích sự đột phá, không thích thể loại văn chương quá trần trụi, khi đọc những tác phẩm mà có cốt truyện như Rừng Nauy, Trăm Năm Cô Đơn v.v.v. thì Hữu Nam không thấy có sự hấp dẫn ngoài sự tò mò theo quán tính.
     
    Nghề nghiệp: Vì hoàn cảnh của Hữu Nam thì bản thân Hữu Nam không tự làm việc được. Nói về ước mơ nhé: Hữu Nam có nhiều hoài bão cho mình, muốn phát triển mình, muốn kiếm tiền để giúp cho Gia đình và xã hội nên mọi người có thể đoán Hữu Nam thích làm kinh doanh. Hữu Nam muốn được sở hữu một bookstore (nhà sách), ở đây Hữu Nam có thể kinh doanh sách và cùng các bạn ưu thích sáng tác văn chương cùng nhau mở hội quán sáng tác, hoặc mở một café&bookshop, quán café này sẽ là một quán café yên tỉnh, phát nhạc không lời chủ yếu là guitar (volume nhỏ) và có các kệ sách tự chọn, người vô uống café có thể đọc sánh free mà cũng có thể mua về. Đó cũng chính là sở thích của Hữu Nam, ngoài ra Hữu Nam thích được đi dạo trên những con đường bình yêu của thành phố hoa (nơi Hữu Nam sinh ra), thích chơi với trẻ con, thích ngắm các cô gái xinh xắn, hiền thục, thích hội tụ bạn bè hay offline để nói và thích nói về các vấn đề cho một tuổi trẻ tiến bộ. Thích nghe tiếng guitar, piano và có một điều nữa là thích viết văn xuôi.
     
    Khuyết điểm cá nhân: Thức khuya, dậy muộn, hay than vãn, hay hát khi buồn mà hát thì quá dở. Mau quên, dễ bị phân tâm và khi bị phân tâm là cẩu thả.
     
    Khuyết điểm giao tiếp: Hay bị các cố gái xinh đẹp hấp dẫn (hí hí, cái này không biết có phải khuyết điểm không ta?) nhưng lại không biết chiều lòng con gái (không biết đúng không nữa). Rất dễ phật ý khi ai đó nói đi nói lại một vấn đề mà vấn đề đó không có hướng giải quyết. Dễ xúc động khi chia tay người thân yêu, bạn bè. Dễ bộc lộ tâm tư…
     
     
    Ưu điểm:
     
    Ưu điểm giao tiếp: Dễ gần, huyên náo được mà trầm lặng cũng được, ai Hữu Nam cũng muốn làm bạn cả, dễ nhập cuộc thế nên có khá nhiều người quý Hữu Nam. Dáng người nhỏ, mặt baby, xấu xí nên đó cũng là một điểm để Hữu Nam gây được sự chú ý của mọi người. Có giọng nói khá hay (một vài cô gái nói thế) và có lắng nghe người khác nói hàng giờ.
     
    Ưu điểm cá nhân: Có thể ngồi suy nghĩ bất cứ lúc nào, hoặc suy nghĩ nhiều giờ liền.
     
     
    Ở khía cạnh nào đó, văn chương là cái cốt của con người, là tiếng nói, là hành động của con người. Bạn đam mê văn chương và bạn có một tuổi trẻ đầy hoài bão thì bạn hãy viết lên những điều ý nghĩa, viết theo cách của hành động, viết để tạo nên một tiếng nói chung"
     
    3.Chân dung
     
    Trên đây là những lời bộc bạch của member Hữu Nam tự nói về mình. Tuy nhiên tôi không thấy Hữu Nam "xấu xí" như lời tự bạch đâu. Chúng ta hãy cùng nhau tham luận về một Hữu Nam từ các bài viết và thơ nhé.
     
    Tôi cũng có dịp gặp Hữu Nam vào ngày chủ nhật 17/10/2010 tại Hội trường Cung văn hóa Lao động trong buổi giao lưu tác giả tác phẩm Nước mắt một thời của Nhà văn Nguyễn Khoa Đăng. Do Diễn giả Nguyễn Khoa Đăng chú trì.
     
    Nước Mắt Một Thời viết về thời kỳ cải cách ruộng đất nên có những vấn đề nhạy cảm khiến cho các nhà xuất bản trùng lại không dám in. Tác giả đã phải gõ cửa bao nơi mà vài năm sau (2010) NXB Văn học mới in và phát hành rộng rãi cả nước.
    Buổi giao lưu gồm nhiều nhà văn nhà thơ trong nước tham dự, có cả dịch giả tác phẩm sang tiếng pháp.
     
    Hữu Nam đến rất trễ, cùng một người bạn, lẻn vào hàng ghế đầu lúc nào tôi cũng không biết.
    Tôi gọi cho Hữu Nam hỏi đến chưa thì thấy cậu bé ngồi phía trên bắt máy. Nụ cười hồn nhiên, lứa tuổi sinh viên.
    Tôi lên ngồi cùng bàn cho vui. Quả đúng như những lời tự bạch ở trên, Hữu Nam dễ sống, dễ hòa đồng, nhỏ người, thanh mảnh. Bộc lộ trên gương mặt vẻ nhiệt tình năng nổ. Thích giao lưu. Cuối cùng thì Hữu Nam và cậu bạn cũng xin được chữ ký của nhà văn Nguyễn Khoa Đăng, xin được số di động và địa chỉ nhà của ông và nhà báo Lê Thiếu Nhơn.
     
    Tôi mừng và vui vì thấy những hình ảnh trên về Nam. Và em rất vui, hơn tôi tưởng về buổi gặp gỡ giao lưu văn chương này.
     
    Từ đây, tôi bắt đầu thấy Hữu Nam xuất hiện những bài thơ, khá duyên dáng, phảng phất niềm vui hóm hỉnh. Xưa nay tôi thấy Hữu Nam viết tản mạn, truyện ngắn, đặc biệt hay viết kiểu tâm tình là chính. Có cả những dòng tuyệt vọng về bản thân. Hữu Nam khá ưu tư, trầm cảm, hoài vọng về các mối tình. Hình ảnh thiếu nữ đẹp xinh, dịu dàng luôn thấp thoáng trong ký ức của em.
     
    "Nó chỉ muốn một mình, một mình để nó nuốt nỗi buồn vào tận đáy lòng"(Huu Nam).
     
     
     
    "Vui lên em ơi!
    Tình người có thực
    Hãy yêu em ơi!
    Niềm tin cháy rực.
     
    Dòng sông có khúc
    Đục rồi lại trong
    Đời người có lúc
    Lạnh tanh, ấm nồng
     
    Thắp sáng ước mong
    Nhìn về phía trước
    Có những tấm lòng
    Giúp ta vững bước.
    (Nắng Xuân)
     
    Thầy Nắng Xuân đã kịp thời động viên "nó" làm nó xúc động nghẹn ngào trào ra thơ:
     
    "Cho tôi gọi hai tiếng ân tình
    Người anh - người thầy tôi yêu mến
    Nơi có anh như là mùa xuân đến
    Thổi ngọt lành ươm mầm những hồn thơ".
     
     
     
    Bài thơ thứ hai ra đời trong hoàn cảnh này rất hay và cảm động:
     
     
     
    "Em ơi! Ngày ấy đâu rồi?
    Guitar rộn rã ta ngồi bên nhau
    Tình em trong trắng một màu
    Lời ca, điệu nhạc trao nhau nẻo về
     
    Tim anh hờ hững lê thê
    Lòng em đâu ngại vỗ về yêu thương
    Đời anh câu hát nên thơ
    Vì em như thể giấc mơ diệu kỳ
     
    Bỗng dưng tình phải phôi ly
    Vì anh yếu đuối tự ti với đời
    Em thì chẳng thể buông lời
    Đành xuôi theo ý để rồi chia phôi
     
    Em ơi! Lời chúc xa xôi
    Mong em tìm thấy lứa đôi cho mình
    Để ta chia sớt mối tình
    Trong tim ta giấu bóng hình từ đây".
     
    (Hữu Nam)
     
    Câu thơ như cậu bé chập chững tập đi nhưng là những tâm tình của khát vọng yêu thương. Một cậu bé rất cần được quan tâm nâng đỡ.
     

     
     
     
  12. hoanggiao
    Sóng
     
    "Anh không phải sóng dữ"
    Dòng sông anh trôi xuôi
    Bất ngờ dạt vào người
    Hỏi vì sao hỡi gió?
     
    Sông trăng ơi lung linh
    Xôn xao lòng một thủa
    In đáy nước bóng hình
    Và triền miên nỗi nhớ
     
    Nhớ và đau có thể
    Không có lý do đâu
    Thôi thì thôi cứ thế
    Để cho sóng bạc đầu
  13. hoanggiao
    TUẤN KIỆT _THƠ & ĐỜI
    Chuyên mục: Bình luận văn học
    Oct 28, '09 3:16 PM
    for everyone
     
     
    1.Giới thiệu Thơ Tuấn Kiệt
     
    Tuấn Kiệt làm thơ như một tâm sự ...đời của ông.Tất cả những vui buồn, đau khổ, thất vọng. Những suy tư của ông đều trút vào trang giấy nhỏ chỉ mong vơi bớt nỗi buồn, vơi đi căng thẳng của một cuộc sống mưu sinh. Qua cái gọi là thơ của ông, tôi hình dung ra một con người chịu nhiều cơ cực. Một sự chịu đựng vượt thời gian...Ông có một lối sống âm thầm, một sự xả thân và sự đồng cảm khá lớn với các số phận. Với bản thân, ông luôn nghiêm khắc, cẩn thận, tỉ mỉ, khắt khe trước các lối sống và các giá trị cuộc sống. Thơ ông đẹp hồn thơ của sự sống bươn chải. Hồn thơ của tình người...Không cần biết thơ hay hay dở. Đọc xong cứ nghèn nghẹn, cứ bâng khuâng. Cứ cay cay sống mắt. Đó mới là điều đáng nói. Đọc thơ ông, mỗi người như được tự khám phá bản thân. Thơ ông luôn khơi nhiệt tình.Viết từ tâm huyết và triền miên sinh lực dồi dào. Đặc biệt trầm tư ưu ái. Khắc khoải yêu thương và sẻ chia. Nó như vương vào ta, gợi mở, phảng phất mùi sương gió, nắng hanh.
     
    Thơ là người. Thơ chính là ông, với tất cả những gì muốn nói...Những thông điệp muốn nhắn nhủ với mọi người. Ông thể hiện rất đạt. Nó đi vào lòng người, lay động. Nó thổn thức, đốt cháy. Nó là cái lá xanh mang không khí trong lành đến mọi người. Rất cần thiết. Rất đáng yêu...
     
     
    2.Lời bình
    a.Bình bài thơ Lang thang kiếm tìm
     
     
    Bài thơ: LANG THANG KIẾM TÌM
     
    Tôi mải miết kiếm tìm trong tĩnh lặng
    Bỗng nhỏ nhoi trước hối hả dòng đời
    Bước lang thang gặm nhấm nỗi đơn côi
    Mà khắc khoải nuối thương về dĩ vãng
    Trời mùa thu mây không bay lãng đãng
    Nắng mùa thu bất chợt rát lưng trần
    Đêm muà thu sương giá lạnh bàn chân
    Dĩ vãng qua đi,chỉ bồi hồi lắng đọng
    Cái kiếm tìm chập chờn như bong bóng
    Lửng lơ bay như đùa cợt vô tình.
    Kiếm tìm hoài ...
     
    tìm kiếm mãi...
     
    lặng thinh...
     
    Trong vô thức bỗng thấy mình nhỏ bé
     
    Tôi vẫn đi trong âm thầm lặng lẽ
     
    Khoác đơn côi trùm kín mảnh thân gầy
     
    Bồi hồi ư?
     
    Phảng phất đâu đây?.
     
    Quá khứ còn đâu ?
     
    Sau nỗi lòng chắc ẩn?
     
    Cái kiếm tìm xa vời vô tận
     
    Dáng cô liêu lang thang mãi đi tìm...
     
     
    Nỗi buồn không chia
     
    TUẤN KIỆT
     
    Lời bình
     
    Những cái gì đã vuột mất không còn nữa. Tác giả loay hoay với một quá khứ, lặng lẽ, đơn độc. Đơn độc trong tâm tưởng. Đơn độc một lẽ thường…vô phương cứu chữa. Tác giả nuối tiếc cái của một thời đã mất
     
    Nuối tiếc để làm gì? Để dịu lại một nỗi đau xa xưa? Để tìm lại? Hay để bước tới một cái gì khác hơn cái của ngày hôm qua? Hay cái của một tư tưởng, một cuộc đời mới vẫn quẩn quanh làm ông không dám bước qua quá khứ để chấp nhận hiện tại? Có lẽ là tất cả...Ông hình như vẫn thuộc về một con người có trước có sau, thích hồi tưởng, hoài niệm…
     
    Bài thơ viết về mùa thu, mùa của tình yêu thương và khát vọng. Mùa của những giá trị lắng lại trong hồn thi sĩ…
     
    "Tôi vẫn đi trong âm thầm lặng lẽ
     
    Khoác đơn côi trùm kín mảnh thân gầy…"
     
    Kiếm tìm trong vô thức, không niềm hi vọng, ông vẫn đi…đi hết cuộc đời này, tiếp đến đời sau chăng?Không tìm ra…"Bỗng thấy mình nhỏ bé", không dừng lạI, "khắc khoải nuối thương". Nhưng
     
    "Cái kiếm tìm chập chờn như bong bóng" khiến ông đơn côi nhuốm đau cho cái "xa vời vô tận" kia. Mùa thu mà "rát lưng", "lạnh bàn chân", "mây không bay lãng đãng"?Mùa thu mà ông lang thang…?
     
    (Hoàng Giao)
     
    b..Bình bài thơ GIÁ CHỈ của Tuấn Kiệt:
     
    Mình đọc bài thơ này nghe xao xuyến lạ. Thơ đằm thắm da diết Giọng thơ như làn điệu dân ca...Như khúc hát lời ru êm đềm. Dòng sông bao giờ cũng gợi cảm trong lòng người những tình cảm tha thiết đằm sâu. Hồn tác giả cứ cuốn vào con sông Cầu, vào Hội Lim, những câu quan họ, nơi ấy tất cả đều mang hình dáng của em, của mênh mông tình anh… Suối lòng mình cũng như dâng trào cùng tác giả! Phải chăng, vì mình cũng như anh, chưa một lần xuôi dòng sông ấy, mà sao thấm đẫm tình quê hương xứ sở?
     
    Anh chưa đến quê em"
     
    Chưa một lần thăm sông cầu nước chảy ?
     
    Bỗng xa xăm...
     
    Anh nhớ về nơi ấy
     
    Một miền quê ... Anh chưa đến bao giờ ?"
     
    Mình nín thở đọc.Vâng.Anh chưa đến quê mình đâu.
     
    "Một miền quê... chỉ có ở trong mơ
     
    Xa tít tắp luỹ tre làng rủ bóng
     
    Gió nhẹ thổi,tiếng tre như đưa võng
     
    Trên sông Cầu soi bóng nhịp cầu Lim"
     
    Cụm từ "lũy tre làng rủ bóng "Và tiếng tre như đưa võng" khiến mình nhớ nôn nao những buổi trưa hè ngày xưa mình vẫn thường hóng mát lưới lũy tre làng. Mình thích cách dùng từ của tác giả, rất hình tượng và duyên dáng: "rủ bóng", "đưa võng".Không phải ai cũng biết cách dùng từ trọn vẹn như thế
     
    "Đến với quê em
     
    Bằng nhịp đập con tim
     
    Và hơi thở...nồng nàn từ hai phía
     
    Không nói được bởi ... lời không trọn nghĩa
     
    Nỗi đau riêng ... đâu chỉ một con người"
     
    Chắc có lẽ, một cái gì đó đã trở thành nỗi đau vì nó không được trọn nghĩa? Nhưng tiếc thay nó vẫn lung lay lòng tác giả? Một sự lưu luyến hay luyến tiếc, một sự không nguôi ngoai mà anh không muốn nó trở thành kỷ niệm. Nó không hình thành rõ rệt trong tim anh. Anh như vuột mất điều gì trong nỗi nhớ mong, trong tiềm thức, niềm đau? Không, vẫn còn muôn thủa_Trong thơ!
     
    "Giá chỉ biết để chỉ... nhớ thương thôi
     
    Và xin đủ cho chim trời tung cánh
     
    Nhưng...gió bấc ...mưa bay ...và giá lạnh
     
    Sóng ngàn đời ...mãi vẫn chẳng rời xa"
     
    Lời ca câu hát của một miền quê chưa biết như vẫn đêm ngày mời gọi anh ở lại. Anh chưa đến mà cũng không muốn ra đi, không muốn rời xa nơi ấy? Điều kỳ lạ? Lời thơ như lời réo rắt của một cái gì vừa kịp nhìn thấy đã phải vội xa.Vừa kịp trào sôi đã phải lắng lại, vừa vội đong đầy, đã phải chia vơi.
     
    "Từ một nơi xa
     
    Nhớ miền quê chưa biết
     
    Nghe trong tim...
     
    Một giọng ca tha thiết
     
    “Người ơi người ở đừng về”
     
    Một cái chia vơi diệu vợi. Lắng sâu tâm tình. Không phải một nỗi niềm đau không hóa giải. Bởi nó được vào hồn, bơi trong thơ, mênh mông và lướt sóng. Nâng con người lớn lên giữa cuộc sống.
     
    Tình yêu thương đúng nghĩa, dù đến đích hay không, với lí do nào đó vẫn tiếp sức mạnh cho con người sống một đời sống như con người từng muốn sống, muốn đạt tới..
     
    "Mơ đến quê em
     
    Được tắm nước sông quê
     
    Ngắm nhịp câu Lim
     
    Nghe câu quan họ
     
    Thuyền lướt nhẹ,buồm căng theo gió"
     
    Tác giả đã sống bằng giấc mơ của mình. Một giấc mơ của tình chờ, bến đợi. Dẫu cuộc đời không đạt được những gì trong mơ, nhưng hình như nó vẫn miên man một niềm hi vọng. Biết rằng đã kết thúc nhưng cuộc đời vẫn chưa kết thúc
     
    "Trên sông cầu nước chảy lơ thơ...
     
    Em biết không ?
     
    Chỉ một giấc mơ
     
    Đã nói đủ những gì ...chưa nói hết
     
    Giá chỉ quen thôi...đừng thân thiết
     
    Để thanh thản...
     
    nhẹ nhàng ...
     
    cho mỗi một tâm tư"
     
    Cái "giá như" này nói lên cái điều chưa vẹn, còn mãi.Giá chỉ "quen thôi ...đừng thân thiết"thì đã không có bài thơ này… Nói vậy, nhưng cái kết thúc tưởng không thanh thản này hóa ra lại không phải như vậy…Tâm hồn tác giả mang một nỗi đau bình yên…vì tác giả kịp nhận ra cái giá trị thực tình cảm của mình là điều vô giá…không bao giờ mất…Cái không trọn vẹn đã trở thành cái trọn vẹn...
     
    13/10/09
     
    HOÀNG GIAO
     
     
    Bài thơ
     
    GIÁ CHỈ
     
    (Theo nguyên tác của Trần Tuấn Kiệt)Anh chưa đến quê em
     
    Chưa một lần thăm sông cầu nước chảy ?
     
    Bỗng xa xăm...
     
    Anh nhớ về nơi ấy
     
    Một miền quê ... Anh chưa đến bao giờ ?
     
    Một miền quê... chỉ có ở trong mơ
     
    Xa tít tắp luỹ tre làng rủ bóng
     
    Gió nhẹ thổi,tiếng tre như đưa võng
     
    Trên sông Cầu soi bóng nhịp cầu Lim
     
    Đến với quê em
     
    Bằng nhịp đập con tim
     
    Và hơi thở...nồng nàn từ hai phía
     
    Không nói được bởi ... lời không trọn nghĩa
     
    Nỗi đau riêng ... đâu chỉ một con người
     
    Giá chỉ biết để chỉ... nhớ thương thôi
     
    Và xin đủ cho chim trời tung cánh
     
    Nhưng...gió bấc ...mưa bay ...và giá lạnh
     
    Sóng ngàn đời ...mãi vẫn chẳng rời xa
     
    Từ một nơi xa
     
    Nhớ miền quê chưa biết
     
    Nghe trong tim...
     
    Một giọng ca tha thiết
     
    “Người ơi người ở đừng về”
     
    Mơ đến quê em
     
    Được tắm nước sông quê
     
    Ngắm nhịp câu Lim
     
    Nghe câu quan họ
     
    Thuyền lướt nhẹ,buồm căng theo gió
     
    Trên sông cầu nước chảy lơ thơ...
     
    Em biết không ?
     
    Chỉ một giấc mơ
     
    Đã nói đủ những gì ...chưa nói hết
     
    Giá chỉ quen thôi...đừng thân thiết
     
    Để thanh thản...
     
    nhẹ nhàng ...
     
    cho mỗi một tâm tư./.
     
    Hà nội 1986
     
    TUẤN KIỆT
  14. hoanggiao
    Buồn như chấu cắn
    Hết đứng lại đi
    Chẳng muốn làm gì
    Thấy đời cô độc
     
    Sống trong ảo mộng
    Blog, diễn đàn
    Tất cả tiêu tan
    Chỉ còn đời thực
     
    Buồn vui, mất, được
    Đặt hết vào tim
    Rong ruổi đi tìm
    Cái điều không thể
     
    Tan vào sóng bể
    Chạy tít ngoài xa
    Chỉ còn mình ta
    Tâm hồn lá cỏ
     
    Trái tim bỏ ngỏ
    Cô độc giữa đời
    Chỉ thấy đơn côi
    Sao trời không tỏ...
     
    Biết là không thể
    Vẫn ngóng trông theo
    Ta cứ bơi chèo
    Đến ngày mệt lử
     
    Về đâu mặc kệ
    Cuộc sống bể dâu
    Sóng có bạc đầu
    Muôn đời thủ thỉ
     
    Trái tim phượng vĩ
    Biết gạt bão giông
    Để mãi đỏ lòng
    Theo dòng thời cuộc
     
    Buồn vui mất được
    Không của riêng ai
    Ngớ ngẩn mắt nai
    Đoá hồng rất thật
     
    Nỗi đau bất tận
    Rồi cũng qua đi
    Để gió thầm thì
    Đôi lời muốn nói
     
    Bình minh lay gọi
    Sáng rọi tầng không
    Mây trắng phiêu bồng
    Khát lòng thanh bạch
  15. hoanggiao
    MỘT MÌNH
     
    Anh cứ việc đi một mình
    Khi nào chồn chân mỏi gối
    Em sẽ tiếp bước con đường
    Miễn là ta cùng chung lối
     
    Ngoài kia trời reo gió gọi
    Khoảng riêng anh đắm riêng mình
    Tha hồ hồn nhiên hít thở
    Cỏ cây hoa lá tự tình
     
    Khi nào chim trời mỏi cánh
    Tơ trời vương vít năm canh
    Xót xa làm chi gió lộng
    Để người thỏa vọng chân mây
     
    Sớm mai tươi đầy gió mới
    Người về sau những lang thang
    Hồn em ngập tràn sông núi
    Đón anh trong giấc mơ vàng
     
    Anh cứ việc đi một mình
    Hoàng hôn chiều nay thật tím
    Gió chiều thênh thang nhịp đập
    "Trái tim hóa gã Di Gan"
     
    --------------------------------------------------------------------------------
     
    ĐỪNG MỘT MÌNH NỮA NHÉ
     
    1.
    Anh cứ bước một mình
    Khi nào chồn chân mỏi
    Có em về chung lối
    Cùng anh tiếp con đường
    Gió trời rải tơ vương
    Hồn ngập tràn sương nắng
    Thinh không cao phẳng lặng
    Cho anh những sắc vàng
     
    2.
    Ngoài kia vòm trời rộng
    Khoảng không đắm riêng mình
    Ta chờ đợi bình minh
    Thỏa lòng say bát ngát
    Thầm thì cây cỏ hát
    Trong nhịp sống thênh thang
    Trao anh giấc mơ vàng
    Đừng một mình nữa nhé
    __________________
    Hoàng Giao
  16. hoanggiao
    Sông trăng
     
    Đêm nay anh với sao trời
    Làm em e thẹn bao lời thầm trao
    Tóc huyền êm dịu ngọt ngào
    Bàn tay mềm mại nôn nao rót tình
     
    Dòng sông soi bóng đôi mình
    Trăng vàng tỏa sáng thơ tình anh say
    Ngàn xưa em vẫn còn đây
    Giấc mơ anh dệt cho đầy...sông trăng
  17. hoanggiao
    Kính tặng thầy giáo Trần Quang Ngọc (Blog Hải Ưng)
    Viết cho ngày 20.11.2010
     
    Mênh mang con nước hao gầy
    Lênh đênh bờ bến đêm ngày trên sông
    Triền miên năm tháng xuôi dòng
    35 năm vẫn một lòng say men
    Mái trường, phấn trắng, bảng đen
    Đò đưa lớp lớp bao phen chònh chành
    Khát khao một mảnh trời xanh
    Cháu con tiếp bước trở thành tài hoa
    Phục vụ cho nước non nhà
    Dựng xây bằng sức lực ta...muôn đời
    Yêu nghề yêu nghiệp trồng người
    Đứng trên bục giảng sáng ngời từ tâm
    Phu thê cũng một tri âm
    Trang sách, giáo án, thì thầm bên nhau
    Nay hai ta đã bạc đầu
    Ngồi cùng điểm lại bể dâu, mái trường
    Cha chồng lận đận đời thường
    Cũng làm thầy giáo con đường anh đi
    Cha truyền con nối lưu ly
    Bố vợ ngày ấy cũng vì trò ngoan
    Hai người cha, với dâu, con
    Đại gia đình của vuông tròn.... nhân sinh
  18. hoanggiao
    Chiều bỗng nhớ ngày cũ
    Anh nghe kỷ niệm về
    Gió ngoài hiên vào cửa
    Mây trời trôi đê mê
    Phố cũ ngày xưa kia
    Còn nhớ người năm ấy
    Ra đi trong chiều vội
    Chưa kịp câu hẹn hò?
  19. hoanggiao
    Phố cũ âm thầm rêu phong
    Lang thang anh bước trong lòng nhớ ai
    Ngày xưa đổ vỡ tàn phai
    Sắt se quặn thắt thương ai vẫn chờ
  20. hoanggiao
    Kính tặng Ngày Nhà Giáo Việt Nam
     
    CẢM NHẬN BÀI THƠ "THẦY GIÁO TÔI" CỦA TÁC GIẢ TUẤN KIỆT
     
    Nhân ngày Hiến Chương Nhà Giáo Việt Nam sắp tới. Tôi xin được ghi chút lời cảm nhận về bài thơ Thầy giáo tôi của tác giả Tuấn Kiệt để thông qua đó nói lời tri âm của tất cả chúng ta với những Người Thầy, Người Cô đã từng dậy dỗ mình những năm phổ thông đèn sách. Đây là một bài thơ hay, tâm huyết của một học trò viết tặng thầy giáo của mình. Tác giả Tuấn Kiệt đã thể hiện rất xúc động về hình ảnh "Người lái đò" đưa lớp lớp thế hệ qua sông, chỉ biết chờ đợi ngày những cánh chim tung cánh mà không đòi hỏi điều gì về mình. Bài thơ thật hay.
     
    Tòàn bộ bài thơ tác gỉả muốn truyền đến chúng ta một thông điệp rằng:
     
    Người thầy là "Người lái đò ", đưa lớp lớp tuổi trẻ thỏa đôi cánh ước mơ bước vào đời. Là người gieo hạt giống con người. Là người cầm cân nẩy mực. Nhà trường là cái nôi sản sinh ra những nhân tài cho đất nước. Nếu không có người thầy giỏi, mẫu mực, có tài có đức thì không thể có những học trò ưu tú, có tài có đức, có kiến thức làm nên sau này góp phần xây dựng đất nước phồn vinh. Có biết bao những bài thơ, những áng văn chương ca ngợi người thầy. Trong đó tôi bắt gặp bài thơ "Thầy Giaó Tôi" của tác giả Tuấn Kiệt đăng trên Việt Văn Mới là cái tình của anh với người thầy giáo của mình nói riêng, cũng như về một người Thầy nói chung vừa chân tình, vừa sâu sắc, vừa hết sức thấu hiểu giá trị, trọng trách to lớn, cũng như những bước gian truân của một người Thầy. Người lái đò qua sông, cứ thế, tiếp bước. Có ai còn trở lại bến đò xưa? Có ai ngoái đầu nhìn lại người lái đò khi qua sông? Thầy không biết! Thầy ngắm nhìn đàn con tung cánh. Mong sao họ nên người và thành đạt...
     
     
    "Ai qua sông mới biết lòng sông rộng
     
    Ai lái đò mới biết đáy sông sâu"
     
    Hai câu thơ mở đầu này tác giả muốn giới thiệu với chúng ta rằng phải bằng những trải nghiệm thực tế, con người mới nắm bắt được sự thật. Thầy giáo là người đứng trên bục giảng, phải biết cách truyền đạt kiến thức cho học trò, làm sao, để học trò hiểu bài, biết vận dụng vào cuộc sống, là cả một chuyện gian nan, cam go và thử thách. Đó mới là người thầy giỏi. Thầy hiểu mà không biết truyền đạt cho trò hiểu như mình thì chưa phải là người thầy giảng dạy thành công. "Đáy sông sâu" và "lòng sông rộng" là ý tác giả muốn nói thế đấy bạn ạ.
     
    "Sông" kiến thức không bắc được cầu
     
    Mà phải có con đò với tay chèo - người Thầy giáo"
     
    Người ta vẫn nói: "Không thầy đố mày làm nên" là ý của hai câu thơ này. Kiến thức là một con đò. Con đò phải có người chèo. Không người chèo thì con đò vô dụng. Kiến thức để trong kho khóa vào không sử dụng là kiến thức vô ích. Thầy giáo lèo lái con đò làm sao cập bến an toàn, trước sóng gió bão giông. Sóng gió bão giông trong nhà trường chính là những khó khăn trong giảng dạy. Khó khăn đó là vấn đề chất lượng kiến thức, đạo đức, bệnh thành tích, và những thành phần cá biệt, những học trò ngang ngược khó dạy. Đòi hỏi tuyệt đối người thầy phải có đức sáng trong, lòng tận tụy, yêu nghề, yêu người và một tình thương yêu vô bờ bến, mới có thể có đủ khả năng là một người lái đò giỏi.
     
     
    "Có ai biết con đò đã lần nào gặp bão
     
    Bởi khách vô tình quên tên bến đi qua?"
     
    Dòng sông không biết xót xa ?
     
    Con đò không đau không trách ?
     
    Chỉ có lòng người trăn trở... ?"
     
    Người thầy đã từng trải qua những thất bại trong nghề, chùn chân mỏi gối trước những học trò ngỗ ngược, lười nhác, mà không biết cách khắc phục. Có những trò không biết kính trọng thầy. Không biết đến tấm lòng tận tụy yêu thương của thầy. Qua sông rồi không còn nhớ bến đò xưa. Bão âm thầm dâng lên trong thầy trăn trở vì đâu? Vì mình chưa làm tròn bổn phận trách nhiệm người thầy? Xót xa không? Đau không? Trách ai? Thầy chỉ tự trách mình?
     
    "Thầy giáo tôi !
     
    Ba mươi năm gắn bó với nghề :
     
    Nguyện làm người cầm lái
     
    Mỗi năm - một chuyến đò sang sông"
     
    Bài thơ này tác giả viết tặng người thầy giáo của mình. Người thầy đã để lại trong lòng tác giả sự kính yêu vô hạn theo thời gian. Bóng hình tâm tư của người luôn là ánh sáng soi đường cho tác giả tránh được những vấp ngã trong cuộc sống. Có được điều này hẳn là thầy giáo ấy phải mẫu mực cỡ nào. 3o năm cầm phấn, chính chuyên, tin cậy. Không phải là nhiều người được như vậy, không phải ai là người thầy cũng xứng danh là người "Kỹ sư tâm hồn" trong lòng học trò của mình.
     
    "Có nhưng niềm vui
     
    Mà không ít bâng khuâng
     
    Mỗi khi đò cập bến .
     
    Nước vẫn chảy xuôi theo dòng về biển
     
    Bến xưa - Đò cũ lại sang ngang..."
     
    Đọc những câu thơ này tưởng rằng êm đềm lặng trôi, thanh thản. Nhưng trong sự lặng trôi ấy, tác giả hiểu người thầy của mình không êm đềm mà dần bạc tóc phong sương, xót xa lòng tác giả. Có những băn khoăn trăn trở không ai nhìn thấy được. Chỉ có những tri âm của cuộc đời mới nhận ra cái âm thầm xót đắng của của cuộc đời. Bởi vậy, con người mới cần phải có tri âm để giúp nhau vượt sóng gió.
     
    "Khách đã qua sông !
     
    Như quyển vở sang trang
     
    Con đường mới - tuy không ghềnh thác
     
    Nhưng bụi phong trần đâu dễ tránh, bước chân đi"
     
    Mỗi một năm, một lần lái đò qua sông. Học trò của thầy vui bước vào đời, đem kiến thức phục vụ cuộc sống. Người thầy lại ngóng dõi theo từng bước đi trên đường đời của trò ra sao? Có thành đạt không? Thành công của trò chính là niềm tự hào của thầy. Nếu trò không may mắn không thành đạt, thầy cũng nhói tim đau, phong trần, dâu bể...
     
    "Vẳng nghe bên tai,lời sông nước thầm thì :
     
    Hãy giữ vững niềm tin cuộc sống"
     
    Đây là những lời nói từ đáy lòng tác giả về đức tin đã học được tự nơi thầy. Là lời nhắn nhủ các bạn trẻ lòng biết ơn sâu sắc chiếc nôi nhà trường đã cho ta kiến thức chắp cánh vào cuộc sống, khám phá và sáng tạo.
     
    "Khách đã qua sông !
     
    Như cánh chim bay bổng
     
    Hãy chớ vội quên - Ai chắp cánh chim bay
     
    Hãy chớ vội quên - Trên bến cũ tháng ngày
     
    Người lái đò vẫn chắc tay chèo lái..."
     
    Tác giả gắn bó biết bao với người thầy giáo mà mình tin cậy,yêu thương. Làm sao quên được những gì đã thuộc về máu thịt trong nhau.
     
    "Thầy giáo tôi !
     
    Ươm những mầm xanh cho cây lành đơm trái
     
    Dâng qủa ngọt cho đời
     
    Mà thầm lặng...thời gian trôi..."
     
    Những hy sinh lặng lẽ của thầy chỉ có tác giả mới hiểu. Chính vì vậy, tác giả đã đưa tất cả vào thơ để trải lòng mình. Để giữ lại những gì có thể. Phải gữ lại...những giá trị cuộc sống, phải không bạn?
     
    "Ai trưởng thành có nhớ lúc trong nôi
     
    Bên tiếng ru một khoảng trời nhỏ bé
     
    Ai lớn khôn - không qua bàn tay Mẹ ?
     
    Ai thành danh lại chẳng nhờ Thầy... ?"
     
    Những câu này tác giả muốn nói Nhà trường giống như một cái nôi ru em bé mới chào đời. Mà mỗi học sinh là một em bé, Chiếc nôi là người mẹ, người thầy. Bé lớn lên từ chiếc nôi. Học sinh ra đời từ mái truờng, từ công lao tài đức của người thầy.
     
    "Thầy giáo ơi !
     
    Con đến thăm thầy ,trường cũ còn đây
     
    Ba mươi năm - Ân, nghĩa ,tình sâu nặng
     
    Ba mươi năm - trên bến xưa thầm lặng
     
    Vẫn vững tay chèo
     
    Cho những chuyến sang ngang..."
     
    30 năm sau ngày ra trường, tác giả trở về mái trường xưa. Tóc thầy đã bạc màu sương gió. Mắt thầy vẫn nặng sâu ân tình. Vẫn những hy sinh âm thầm lặng lẽ. Lòng tác giả như trùng xuống. Đôi vai thầy trĩu nặng gánh thời gian...
    Không cầm lòng được, tác giả đã viết bài thơ này tặng thầy, lời tri âm trong ngày nhà giáo Việt Nam.
     
     
    Xin gửi đến Ngày Hiến Chương Nhà giáo 20/11/2010 bài thơ Thầy Giáo Tôi của tác giả Tuấn Kiệt và đôi lời cảm nhận của tôi để tỏ lòng biết ơn của chúng ta với những người thầy, người cô thân yêu của mình dưới mái truờng một thời không quên, người đã tiếp bước chúng ta vào cuộc sống.
     
    HOANG GIAO
     
     
    Bài thơ THẦY GIÁO TÔI
    Tác giả Tuấn Kiệt
    Ai qua sông mới biết lòng sông rộng
     
    Ai lái đò mới biết đáy sông sâu
     
    "Sông" kiến thức không bắc được cầu
     
    Mà phải có con đò với tay chèo - người Thầy giáo.
     
     
    Có ai biết con đò đã lần nào gặp bão
     
    Bởi khách vô tình quên tên bến đi qua?
     
    Dòng sông không biết xót xa ?
     
    Con đò không đau không trách ?
     
    Chỉ có lòng người trăn trở... ?
     
    Thầy giáo tôi !
     
    Ba mươi năm gắn bó với nghề :
     
    Nguyện làm người cầm lái
     
    Mỗi năm - một chuyến đò sang sông
     
    Có nhưng niềm vui
     
    Mà không ít bâng khuâng
     
    Mỗi khi đò cập bến .
     
    Nước vẫn chảy xuôi theo dòng về biển
     
    Bến xưa - Đò cũ lại sang ngang...
     
    Khách đã qua sông !
     
    Như quyển vở sang trang
     
    Con đường mới - tuy không ghềnh thác
     
    Nhưng bụi phong trần đâu dễ tránh, bước chân đi.
     
    Vẳng nghe bên tai,lời sông nước thầm thì :
     
    Hãy giữ vững niềm tin cuộc sống
     
    Khách đã qua sông !
     
    Như cánh chim bay bổng
     
    Hãy chớ vội quên - Ai chắp cánh chim bay
     
    Hãy chớ vội quên - Trên bến cũ tháng ngày
     
    Người lái đò vẫn chắc tay chèo lái...
     
    Thầy giáo tôi !
     
    Ươm những mầm xanh cho cây lành đơm trái
     
    Dâng qủa ngọt cho đời
     
    Mà thầm lặng...thời gian trôi...
     
    Ai trưởng thành có nhớ lúc trong nôi
     
    Bên tiếng ru một khoảng trời nhỏ bé
     
    Ai lớn khôn - không qua bàn tay Mẹ ?
     
    Ai thành danh lại chẳng nhờ Thầy... ?
     
    Thầy giáo ơi !
     
    Con đến thăm thầy ,trường cũ còn đây
     
    Ba mươi năm - Ân, nghĩa ,tình sâu nặng
     
    Ba mươi năm - trên bến xưa thầm lặng
     
    Vẫn vững tay chèo
     
    Cho những chuyến sang ngang...
     
    Hà nội tháng11/1986
     
    ( Tuấn Kiệt)
  21. hoanggiao
    Nụ cười ở lại_Sách hay_Mời mua_Sách bán làm quĩ nhân đạo
     
    --------------------------------------------------------------------------------
     
     
    Trong NỤ CƯỜI Ở LẠI có in một bài viết "Sống là để lại_Đọc Nguyễn Hồng Công trước lúc ra đi" của tôi về Hồng Công và có cả bài thơ NGỦ ĐI EM của member pvanmao(Phạm Văn Mão). Chúc mừng anh Mão.
    Nụ cười ở lại do nhóm biên soạn:
    Nhà báo Ngô Văn Quán
    Nhà thơ Đặng Vương Hưng
    Nhà báo Trần Ngọc Hà
    Phú Tuệ
     
    Cuốn sách bao gồm nhiều bài viết, tự sự, nhật ký, truyện ngắn, thơ của Nguyễn Hồng Công trước khi ra đi còn lưu lại trong máy chưa kịp xuất bản, và một số hình ảnh Hồng Công với nụ cười tươi trẻ, xinh đẹp. Đồng thời một góp sức quan trọng cho cuốn sách nữa là một số các bài viết và thơ của các nhà văn, nhà thơ, nhà báo, bạn đọc viết về Hồng Công.
     
    Sách dày 542 trang, trình bày đẹp, Nhà xuất bản Văn Học xất bản năm 2010, ra mắt vào ngày 15/9/2010, đúng một năm sau ngày Hồng Công rời cõi tạm.
    Giá bìa 70.000 đồng. Toàn bộ 2000 cuốn sách in ra là để lập quĩ nhân đạo từ thiện cho những người chạy thận nhân tạo gặp khó khăn.
    Mời các bạn mua ủng hộ. Xin liên hệ để mua sách:
     
    Di động: 0903483006
    Email: phutue@gmail.com
     
     
     
    XIN TRÍCH ĐĂNG 2 BÀI ĐƯỢC IN CỦA PHẠM VĂN MÃO & HOÀNG GIAO
     
    Sống là để lại_Đọc Nguyễn Hồng Công trước lúc ra đi
    (Hoàng Giao)
     
    Nguyễn Hồng Công_Một nhân vật có thật vươn lên trước những sống còn, bệnh tật, khổ đau.Sống chung với con bệnh tròn 13 năm, em đã vĩnh biệt cõi trần vào sáng ngày 15/9/2009.Để lại tất cả những gì có thể...Nguyễn Hồng Công sống với "Khát vọng sống để yêu", "Sống là để lại", "Sống là "Ở trọ trần gian". Những dòng tự truyện, những dòng thơ của em luôn cháy bỏng khát khao sự sống. Em biết trước em sẽ ra đi không "ở trọ trần gian" nữa. Em chuẩn bị tất cả những gì cho đời trước lúc ra đi. Nguyễn Hồng Công đếm từng phút giây tồn tại của mình. Từng tích tắc thời gian em ghi lại từng sự biến động nhịp đập của trái tim. Thơ em như những dòng nhật ký, những vòng quay thời gian, không sót một phút giây những ngày "ở trọ trần gian".
    Từ một cuốn tự truyện"Khát vọng sống để yêu" nói lên niềm đam mê yêu thương cuộc sống làm xúc động triệu triệu con người già trẻ gái trai. Đến tập thơ "Ở trọ trần gian" em đã mấp mé dự đoán số phận con người em thật ngắn ngủi, chỉ là một cõi tạm, và ngày đó đã cận kề. Em muốn được sống dù chỉ là được sống đếm từng ngày, cũng hãy sống sao cho được..để lại ...Ừ! Ta chỉ là người "ở trọ trần gian", nhưng"sống là để yêu", "sống là để lại".Đó chính là phương châm sống của Nguyễn Hồng Công.
    Trước 3 ngày khi Hồng Công trút hơi thở cuối cùng.Tôi cũng còn có dịp nói chuyện với em cho dù tôi không biết đó lại là lần cuối. Em chát với tôi bằng nụ cười hồn nhiên và khỏe mạnh tuyệt vời, đến nỗi lúc đó tôi không thể nghĩ em đang bệnh...
    - Chị ơi! Chị khỏe và vui không?
    -Em thì sao?
    _Em vui lắm chị ạ
    _Chị mừng quá!Cứ thế mãi em nhé
    _Không hiểu sao em cứ đẹp ra chị ạ?
    _Ồ chị vui lây niềm vui với em rồi
    _Em gửi những tấm hình của em mới chụp chị xem có xinh và tươi không nhé
    _Em gửi cho chị đi, gửi chị lên đây hay gửi vào email cũng được.
    _Em gửi rồi. Chị thấy sao?
     
    _Đúng là càng ngày em càng xinh ra mới lạ chứ. Chúc mừng em gái. Em vẫm làm thơ mỗi ngày chứ?
    _Vâng ạ. Khi nào Phú Tuệ vào trong ấy.Em sẽ gửi tặng chị tập thơ "Ở trọ trần gian" chị nhé!
    _Ừ!Cảm ơn em. Chị chờ...
    _Em vui quá...
    _Chị cũng thế...
    Thật không ngờ đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với Hồng Công.Một buổi nói chuyện tràn ngập tiếng cười và sức sống. Tôi không nghĩ Hồng Công lại ra đi. Hồng Công không bao giờ chết.Làm sao mà chết được khi em có tiếng cười rổn rảng như thế.
    Vậy mà chỉ 3 ngày sau tôi nghe tin em đã từ giã cõi trần...Sao mà nhanh quá vậy? Tôi không khóc mà sao "mắt vẫn đầy nước"...
    Bây giờ đọc những dòng thơ của Công viết sau tập thơ "Ở trọ trần gian". Tôi mới biết được trong lúc em nói chuyện với tôi hồn nhiên cũng là lúc em thật sự chuẩn bị đón nhận sự ra đi của chính mình rời xa cuộc sống.
     
    "Bất tử
     
    Không có nước
     
    Bông hoa kia vẫn nở
     
    Vẫn khoe sắc cùng gió và trăng
     
    Và rồi,
     
    Có ngày hoa kia sẽ héo
     
    Không có nắng
     
    Bông hoa kia vẫn nở
     
    Và rồi hương thơm kia sẽ hết
     
    Bông hoa sẽ héo
     
    Không phải là bất tử
     
    Không có anh
     
    Em vẫn cười
     
    Dù nụ cười của em có “khô” có “héo”
     
    Bỗng…
     
    Cơn lốc nhớ anh ồ ạt"
    Rõ ràng đây là bài thơ biết trước phận mình. Những cảm xúc rất thật và sẵn đón nhận sự thật dù như thế nào.Phút cuối em vẫn cười, vẫn khát yêu và khát sống.
     
     
    "Thèm một chút nắng
     
    Thèm một vòng tay
     
    Ngày mai em ra đi
     
    Anh ở lại với đời với những kỷ niệm
     
    Con đường yên tĩnh kia sẽ gập ghềnh nỗi nhớ
     
    Nhớ anh nhớ em và những lời…."
     
     
    Hồng Công đang chờ cái phút ấy...em làm thơ nhắn gửi người ở lại.
     
     
    "Cạn kiệt những nhịp đập
     
    Hóa đá với tiếng chuông địên thoại
     
    Nỗi buồn rủ nhau bước đến
     
    Vẫn nghe trong lặng im
     
    Trái tim bị thương
     
    Nhức nhối
     
    Nỗi buồn nào đã qua đây và đọng lại
     
    Em chết đuối"
     
    Hồng Công vẫn không giấu nổi trái tim đau thương của mình. Em không muốn đau. Em muốn sống để yêu cơ.
     
    "Hãy trao nhau tình thương
     
    Hãy trao nhau nụ cười
     
    Ôi những giọt máu hồng"
     
     
    Nhưng tránh làm sao được những nỗi đau của bệnh tật hiểm nghèo:
     
     
    "Ba giờ ba mươi phút
     
    Một dòng máu mới ra đời"
     
     
    Nhưng rồi em lại quên đau, như chưa từng đau mà chỉ có hạnh phúc và niềm tin yêu :
     
    "Vòng quay ấy là niềm tin
     
    Máu có cạn
     
    Tình yêu có phai
     
    Bầu máu nóng hổi vẫn tuôn trào
     
    Ùa vào với cuộc sống
     
    Ùa vào lòng mẹ
    Cứ thế! Em lại sống, lại tràn đầy. Nguyễn Hồng Công vẫn còn đây. Nụ cười. Tiếng thơ.Lời tâm sự. Mãi mãi còn ở lại trong lòng chúng ta. Trong trái tim yêu thương và nghị lực, khát vọng sống...
    Nguyễn Hồng Công của chúng ta bất tử trong lòng mọi người...
     
    Em còn đâu nữa em còn đâu?
    Để tôi chờ đợi giữa mưa ngâu
    Chờ đợi những câu thơ "khát vọng sống"
    "Ở trọ trần gian" "Sống để yêu"?
     
    9/7/2010
     
    HOÀNG GIAO
     
     
     
     
     
     
     
    NGỦ ĐI EM
    (Phạm Văn Mão)
     
    Gửi hương hồn em gái Hồng Công
     
    Em đã đi thật rồi trong buổi sớm !
     
    Dưới trời mưa tầm tả suốt tuần nay ,
     
    “ Ở trọ trần gian ” trong bệnh tật lắt lay
     
    Nụ cười trên môi em còn đọng mãi .
     
    Hồng Công ơi – thương em lòng tê tái !
     
    Hơn chục năm trời chống chọi với nỗi đau ,
     
    Em trở về nơi cắt rốn chôn rau ...
     
    Em trở về trong tấm lòng bè bạn
     
    Ai từng gặp em
     
    một dáng người nhỏ nhắn
     
    vẫn vui cười – thân thiện giữa cơn đau ,
     
    Em sống vẹn tình
     
    trọn nghĩ trước sau ,
     
    Ai từng gặp em
     
    chẳng thế nào quên được ,
     
    Ai đã gặp em
     
    trên đường đời cất bước
     
    thấy nhẹ nhàng dù ngàn vạn khó khăn .
     
    Ai đã gặp em dù chỉ một lần
     
    yêu cuộc sống hơn khi cận kề cái chết .
     
    sẽ thấy đời là bầu trời sáng đẹp
     
    giữa đời thường còn vướng bụi thời gian
     
    Ngủ đi em – bình yên chốn em nằm
     
    Những cọng rơm vàng sẽ thơm mùi lúa mới
     
    Những bông sen tỏa hương thơm vời vợi ,
     
    Những khóm tre làng sẽ tỏa bóng hè sang
     
    Bông cúc mùa thu tươi mãi màu vàng
     
    Đóa hồng trắng cài lên đầu em nhé
     
    Bè bạn gần xa bên em chia sẻ
     
    Hồng Công ơi - khát vọng vẫn đong đầy .
     
    15/9/2009
    (PHẠM VĂN MÃO)
  22. hoanggiao
    Phố cũ em còn đây
    Anh có qua chiều nay
    Sao bỗng dưng thấy nhớ
    Trong rêu phong phủ đầy
     
    Anh còn như đâu đây
    Em lần theo dấu vết
    Nghe cay miền ký ức
    Mắt rưng rưng nhạt nhòa
     
    Anh đi xa đi xa
    Đạp thời gian vụn vỡ
    Se sắt lòng phố cũ
    Giờ bên ai quên ta?
  23. hoanggiao
    Cảnh làng quê thật mến thương
    Lá trầu hàng liễu con đường thân quen
    Cỏ non mây trắng sao đêm
    Bộn bề mưa nắng bên thềm sớm trưa
  24. hoanggiao
    Tâm đắc nhân tâm tâm sáng trong
    Tuyệt nhiên thanh thản ở trong lòng
    Thanh khiết tinh thần thêm khỏe mạnh
    An vui tĩnh tại đời mênh mông

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...