Jump to content

hoanggiao

Thành viên
  • Số bài viết

    335
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Mọi thứ được đăng bởi hoanggiao

  1. hoanggiao

    Cứ việc

    Anh cứ việc đi một mình Cửa em muôn đời bỏ ngỏ Em ra ngồi say đám cỏ Làm thơ để gió tỏ tình
  2. hoanggiao

    MỘT MÌNH

    MỘT MÌNH Anh cứ việc đi một mình Khi nào chồn chân mỏi gối Em sẽ tiếp bước con đường Miễn là ta cùng chung lối Ngoài kia trời reo gió gọi Khoảng riêng anh đắm riêng mình Tha hồ hồn nhiên hít thở Cỏ cây hoa lá tự tình Khi nào chim trời mỏi cánh Tơ trời vương vít năm canh Xót xa làm chi gió lộng Để người thỏa vọng chân mây Sớm mai tươi đầy gió mới Người về sau những lang thang Hồn em ngập tràn sông núi Đón anh trong giấc mơ vàng Anh cứ việc đi một mình Hoàng hôn chiều nay thật tím Gió chiều thênh thang nhịp đập "Trái tim hóa gã Di Gan" -------------------------------------------------------------------------------- ĐỪNG MỘT MÌNH NỮA NHÉ 1. Anh cứ bước một mình Khi nào chồn chân mỏi Có em về chung lối Cùng anh tiếp con đường Gió trời rải tơ vương Hồn ngập tràn sương nắng Thinh không cao phẳng lặng Cho anh những sắc vàng 2. Ngoài kia vòm trời rộng Khoảng không đắm riêng mình Ta chờ đợi bình minh Thỏa lòng say bát ngát Thầm thì cây cỏ hát Trong nhịp sống thênh thang Trao anh giấc mơ vàng Đừng một mình nữa nhé __________________ Hoàng Giao
  3. hoanggiao

    Sông trăng

    Sông trăng Đêm nay anh với sao trời Làm em e thẹn bao lời thầm trao Tóc huyền êm dịu ngọt ngào Bàn tay mềm mại nôn nao rót tình Dòng sông soi bóng đôi mình Trăng vàng tỏa sáng thơ tình anh say Ngàn xưa em vẫn còn đây Giấc mơ anh dệt cho đầy...sông trăng
  4. Kính tặng thầy giáo Trần Quang Ngọc (Blog Hải Ưng) Viết cho ngày 20.11.2010 Mênh mang con nước hao gầy Lênh đênh bờ bến đêm ngày trên sông Triền miên năm tháng xuôi dòng 35 năm vẫn một lòng say men Mái trường, phấn trắng, bảng đen Đò đưa lớp lớp bao phen chònh chành Khát khao một mảnh trời xanh Cháu con tiếp bước trở thành tài hoa Phục vụ cho nước non nhà Dựng xây bằng sức lực ta...muôn đời Yêu nghề yêu nghiệp trồng người Đứng trên bục giảng sáng ngời từ tâm Phu thê cũng một tri âm Trang sách, giáo án, thì thầm bên nhau Nay hai ta đã bạc đầu Ngồi cùng điểm lại bể dâu, mái trường Cha chồng lận đận đời thường Cũng làm thầy giáo con đường anh đi Cha truyền con nối lưu ly Bố vợ ngày ấy cũng vì trò ngoan Hai người cha, với dâu, con Đại gia đình của vuông tròn.... nhân sinh
  5. hoanggiao

    Phố cũ 3

    Chiều bỗng nhớ ngày cũ Anh nghe kỷ niệm về Gió ngoài hiên vào cửa Mây trời trôi đê mê Phố cũ ngày xưa kia Còn nhớ người năm ấy Ra đi trong chiều vội Chưa kịp câu hẹn hò?
  6. hoanggiao

    Phố cũ 2

    Phố cũ âm thầm rêu phong Lang thang anh bước trong lòng nhớ ai Ngày xưa đổ vỡ tàn phai Sắt se quặn thắt thương ai vẫn chờ
  7. Kính tặng Ngày Nhà Giáo Việt Nam CẢM NHẬN BÀI THƠ "THẦY GIÁO TÔI" CỦA TÁC GIẢ TUẤN KIỆT Nhân ngày Hiến Chương Nhà Giáo Việt Nam sắp tới. Tôi xin được ghi chút lời cảm nhận về bài thơ Thầy giáo tôi của tác giả Tuấn Kiệt để thông qua đó nói lời tri âm của tất cả chúng ta với những Người Thầy, Người Cô đã từng dậy dỗ mình những năm phổ thông đèn sách. Đây là một bài thơ hay, tâm huyết của một học trò viết tặng thầy giáo của mình. Tác giả Tuấn Kiệt đã thể hiện rất xúc động về hình ảnh "Người lái đò" đưa lớp lớp thế hệ qua sông, chỉ biết chờ đợi ngày những cánh chim tung cánh mà không đòi hỏi điều gì về mình. Bài thơ thật hay. Tòàn bộ bài thơ tác gỉả muốn truyền đến chúng ta một thông điệp rằng: Người thầy là "Người lái đò ", đưa lớp lớp tuổi trẻ thỏa đôi cánh ước mơ bước vào đời. Là người gieo hạt giống con người. Là người cầm cân nẩy mực. Nhà trường là cái nôi sản sinh ra những nhân tài cho đất nước. Nếu không có người thầy giỏi, mẫu mực, có tài có đức thì không thể có những học trò ưu tú, có tài có đức, có kiến thức làm nên sau này góp phần xây dựng đất nước phồn vinh. Có biết bao những bài thơ, những áng văn chương ca ngợi người thầy. Trong đó tôi bắt gặp bài thơ "Thầy Giaó Tôi" của tác giả Tuấn Kiệt đăng trên Việt Văn Mới là cái tình của anh với người thầy giáo của mình nói riêng, cũng như về một người Thầy nói chung vừa chân tình, vừa sâu sắc, vừa hết sức thấu hiểu giá trị, trọng trách to lớn, cũng như những bước gian truân của một người Thầy. Người lái đò qua sông, cứ thế, tiếp bước. Có ai còn trở lại bến đò xưa? Có ai ngoái đầu nhìn lại người lái đò khi qua sông? Thầy không biết! Thầy ngắm nhìn đàn con tung cánh. Mong sao họ nên người và thành đạt... "Ai qua sông mới biết lòng sông rộng Ai lái đò mới biết đáy sông sâu" Hai câu thơ mở đầu này tác giả muốn giới thiệu với chúng ta rằng phải bằng những trải nghiệm thực tế, con người mới nắm bắt được sự thật. Thầy giáo là người đứng trên bục giảng, phải biết cách truyền đạt kiến thức cho học trò, làm sao, để học trò hiểu bài, biết vận dụng vào cuộc sống, là cả một chuyện gian nan, cam go và thử thách. Đó mới là người thầy giỏi. Thầy hiểu mà không biết truyền đạt cho trò hiểu như mình thì chưa phải là người thầy giảng dạy thành công. "Đáy sông sâu" và "lòng sông rộng" là ý tác giả muốn nói thế đấy bạn ạ. "Sông" kiến thức không bắc được cầu Mà phải có con đò với tay chèo - người Thầy giáo" Người ta vẫn nói: "Không thầy đố mày làm nên" là ý của hai câu thơ này. Kiến thức là một con đò. Con đò phải có người chèo. Không người chèo thì con đò vô dụng. Kiến thức để trong kho khóa vào không sử dụng là kiến thức vô ích. Thầy giáo lèo lái con đò làm sao cập bến an toàn, trước sóng gió bão giông. Sóng gió bão giông trong nhà trường chính là những khó khăn trong giảng dạy. Khó khăn đó là vấn đề chất lượng kiến thức, đạo đức, bệnh thành tích, và những thành phần cá biệt, những học trò ngang ngược khó dạy. Đòi hỏi tuyệt đối người thầy phải có đức sáng trong, lòng tận tụy, yêu nghề, yêu người và một tình thương yêu vô bờ bến, mới có thể có đủ khả năng là một người lái đò giỏi. "Có ai biết con đò đã lần nào gặp bão Bởi khách vô tình quên tên bến đi qua?" Dòng sông không biết xót xa ? Con đò không đau không trách ? Chỉ có lòng người trăn trở... ?" Người thầy đã từng trải qua những thất bại trong nghề, chùn chân mỏi gối trước những học trò ngỗ ngược, lười nhác, mà không biết cách khắc phục. Có những trò không biết kính trọng thầy. Không biết đến tấm lòng tận tụy yêu thương của thầy. Qua sông rồi không còn nhớ bến đò xưa. Bão âm thầm dâng lên trong thầy trăn trở vì đâu? Vì mình chưa làm tròn bổn phận trách nhiệm người thầy? Xót xa không? Đau không? Trách ai? Thầy chỉ tự trách mình? "Thầy giáo tôi ! Ba mươi năm gắn bó với nghề : Nguyện làm người cầm lái Mỗi năm - một chuyến đò sang sông" Bài thơ này tác giả viết tặng người thầy giáo của mình. Người thầy đã để lại trong lòng tác giả sự kính yêu vô hạn theo thời gian. Bóng hình tâm tư của người luôn là ánh sáng soi đường cho tác giả tránh được những vấp ngã trong cuộc sống. Có được điều này hẳn là thầy giáo ấy phải mẫu mực cỡ nào. 3o năm cầm phấn, chính chuyên, tin cậy. Không phải là nhiều người được như vậy, không phải ai là người thầy cũng xứng danh là người "Kỹ sư tâm hồn" trong lòng học trò của mình. "Có nhưng niềm vui Mà không ít bâng khuâng Mỗi khi đò cập bến . Nước vẫn chảy xuôi theo dòng về biển Bến xưa - Đò cũ lại sang ngang..." Đọc những câu thơ này tưởng rằng êm đềm lặng trôi, thanh thản. Nhưng trong sự lặng trôi ấy, tác giả hiểu người thầy của mình không êm đềm mà dần bạc tóc phong sương, xót xa lòng tác giả. Có những băn khoăn trăn trở không ai nhìn thấy được. Chỉ có những tri âm của cuộc đời mới nhận ra cái âm thầm xót đắng của của cuộc đời. Bởi vậy, con người mới cần phải có tri âm để giúp nhau vượt sóng gió. "Khách đã qua sông ! Như quyển vở sang trang Con đường mới - tuy không ghềnh thác Nhưng bụi phong trần đâu dễ tránh, bước chân đi" Mỗi một năm, một lần lái đò qua sông. Học trò của thầy vui bước vào đời, đem kiến thức phục vụ cuộc sống. Người thầy lại ngóng dõi theo từng bước đi trên đường đời của trò ra sao? Có thành đạt không? Thành công của trò chính là niềm tự hào của thầy. Nếu trò không may mắn không thành đạt, thầy cũng nhói tim đau, phong trần, dâu bể... "Vẳng nghe bên tai,lời sông nước thầm thì : Hãy giữ vững niềm tin cuộc sống" Đây là những lời nói từ đáy lòng tác giả về đức tin đã học được tự nơi thầy. Là lời nhắn nhủ các bạn trẻ lòng biết ơn sâu sắc chiếc nôi nhà trường đã cho ta kiến thức chắp cánh vào cuộc sống, khám phá và sáng tạo. "Khách đã qua sông ! Như cánh chim bay bổng Hãy chớ vội quên - Ai chắp cánh chim bay Hãy chớ vội quên - Trên bến cũ tháng ngày Người lái đò vẫn chắc tay chèo lái..." Tác giả gắn bó biết bao với người thầy giáo mà mình tin cậy,yêu thương. Làm sao quên được những gì đã thuộc về máu thịt trong nhau. "Thầy giáo tôi ! Ươm những mầm xanh cho cây lành đơm trái Dâng qủa ngọt cho đời Mà thầm lặng...thời gian trôi..." Những hy sinh lặng lẽ của thầy chỉ có tác giả mới hiểu. Chính vì vậy, tác giả đã đưa tất cả vào thơ để trải lòng mình. Để giữ lại những gì có thể. Phải gữ lại...những giá trị cuộc sống, phải không bạn? "Ai trưởng thành có nhớ lúc trong nôi Bên tiếng ru một khoảng trời nhỏ bé Ai lớn khôn - không qua bàn tay Mẹ ? Ai thành danh lại chẳng nhờ Thầy... ?" Những câu này tác giả muốn nói Nhà trường giống như một cái nôi ru em bé mới chào đời. Mà mỗi học sinh là một em bé, Chiếc nôi là người mẹ, người thầy. Bé lớn lên từ chiếc nôi. Học sinh ra đời từ mái truờng, từ công lao tài đức của người thầy. "Thầy giáo ơi ! Con đến thăm thầy ,trường cũ còn đây Ba mươi năm - Ân, nghĩa ,tình sâu nặng Ba mươi năm - trên bến xưa thầm lặng Vẫn vững tay chèo Cho những chuyến sang ngang..." 30 năm sau ngày ra trường, tác giả trở về mái trường xưa. Tóc thầy đã bạc màu sương gió. Mắt thầy vẫn nặng sâu ân tình. Vẫn những hy sinh âm thầm lặng lẽ. Lòng tác giả như trùng xuống. Đôi vai thầy trĩu nặng gánh thời gian... Không cầm lòng được, tác giả đã viết bài thơ này tặng thầy, lời tri âm trong ngày nhà giáo Việt Nam. Xin gửi đến Ngày Hiến Chương Nhà giáo 20/11/2010 bài thơ Thầy Giáo Tôi của tác giả Tuấn Kiệt và đôi lời cảm nhận của tôi để tỏ lòng biết ơn của chúng ta với những người thầy, người cô thân yêu của mình dưới mái truờng một thời không quên, người đã tiếp bước chúng ta vào cuộc sống. HOANG GIAO Bài thơ THẦY GIÁO TÔI Tác giả Tuấn Kiệt Ai qua sông mới biết lòng sông rộng Ai lái đò mới biết đáy sông sâu "Sông" kiến thức không bắc được cầu Mà phải có con đò với tay chèo - người Thầy giáo. Có ai biết con đò đã lần nào gặp bão Bởi khách vô tình quên tên bến đi qua? Dòng sông không biết xót xa ? Con đò không đau không trách ? Chỉ có lòng người trăn trở... ? Thầy giáo tôi ! Ba mươi năm gắn bó với nghề : Nguyện làm người cầm lái Mỗi năm - một chuyến đò sang sông Có nhưng niềm vui Mà không ít bâng khuâng Mỗi khi đò cập bến . Nước vẫn chảy xuôi theo dòng về biển Bến xưa - Đò cũ lại sang ngang... Khách đã qua sông ! Như quyển vở sang trang Con đường mới - tuy không ghềnh thác Nhưng bụi phong trần đâu dễ tránh, bước chân đi. Vẳng nghe bên tai,lời sông nước thầm thì : Hãy giữ vững niềm tin cuộc sống Khách đã qua sông ! Như cánh chim bay bổng Hãy chớ vội quên - Ai chắp cánh chim bay Hãy chớ vội quên - Trên bến cũ tháng ngày Người lái đò vẫn chắc tay chèo lái... Thầy giáo tôi ! Ươm những mầm xanh cho cây lành đơm trái Dâng qủa ngọt cho đời Mà thầm lặng...thời gian trôi... Ai trưởng thành có nhớ lúc trong nôi Bên tiếng ru một khoảng trời nhỏ bé Ai lớn khôn - không qua bàn tay Mẹ ? Ai thành danh lại chẳng nhờ Thầy... ? Thầy giáo ơi ! Con đến thăm thầy ,trường cũ còn đây Ba mươi năm - Ân, nghĩa ,tình sâu nặng Ba mươi năm - trên bến xưa thầm lặng Vẫn vững tay chèo Cho những chuyến sang ngang... Hà nội tháng11/1986 ( Tuấn Kiệt)
  8. Nụ cười ở lại_Sách hay_Mời mua_Sách bán làm quĩ nhân đạo -------------------------------------------------------------------------------- Trong NỤ CƯỜI Ở LẠI có in một bài viết "Sống là để lại_Đọc Nguyễn Hồng Công trước lúc ra đi" của tôi về Hồng Công và có cả bài thơ NGỦ ĐI EM của member pvanmao(Phạm Văn Mão). Chúc mừng anh Mão. Nụ cười ở lại do nhóm biên soạn: Nhà báo Ngô Văn Quán Nhà thơ Đặng Vương Hưng Nhà báo Trần Ngọc Hà Phú Tuệ Cuốn sách bao gồm nhiều bài viết, tự sự, nhật ký, truyện ngắn, thơ của Nguyễn Hồng Công trước khi ra đi còn lưu lại trong máy chưa kịp xuất bản, và một số hình ảnh Hồng Công với nụ cười tươi trẻ, xinh đẹp. Đồng thời một góp sức quan trọng cho cuốn sách nữa là một số các bài viết và thơ của các nhà văn, nhà thơ, nhà báo, bạn đọc viết về Hồng Công. Sách dày 542 trang, trình bày đẹp, Nhà xuất bản Văn Học xất bản năm 2010, ra mắt vào ngày 15/9/2010, đúng một năm sau ngày Hồng Công rời cõi tạm. Giá bìa 70.000 đồng. Toàn bộ 2000 cuốn sách in ra là để lập quĩ nhân đạo từ thiện cho những người chạy thận nhân tạo gặp khó khăn. Mời các bạn mua ủng hộ. Xin liên hệ để mua sách: Di động: 0903483006 Email: phutue@gmail.com XIN TRÍCH ĐĂNG 2 BÀI ĐƯỢC IN CỦA PHẠM VĂN MÃO & HOÀNG GIAO Sống là để lại_Đọc Nguyễn Hồng Công trước lúc ra đi (Hoàng Giao) Nguyễn Hồng Công_Một nhân vật có thật vươn lên trước những sống còn, bệnh tật, khổ đau.Sống chung với con bệnh tròn 13 năm, em đã vĩnh biệt cõi trần vào sáng ngày 15/9/2009.Để lại tất cả những gì có thể...Nguyễn Hồng Công sống với "Khát vọng sống để yêu", "Sống là để lại", "Sống là "Ở trọ trần gian". Những dòng tự truyện, những dòng thơ của em luôn cháy bỏng khát khao sự sống. Em biết trước em sẽ ra đi không "ở trọ trần gian" nữa. Em chuẩn bị tất cả những gì cho đời trước lúc ra đi. Nguyễn Hồng Công đếm từng phút giây tồn tại của mình. Từng tích tắc thời gian em ghi lại từng sự biến động nhịp đập của trái tim. Thơ em như những dòng nhật ký, những vòng quay thời gian, không sót một phút giây những ngày "ở trọ trần gian". Từ một cuốn tự truyện"Khát vọng sống để yêu" nói lên niềm đam mê yêu thương cuộc sống làm xúc động triệu triệu con người già trẻ gái trai. Đến tập thơ "Ở trọ trần gian" em đã mấp mé dự đoán số phận con người em thật ngắn ngủi, chỉ là một cõi tạm, và ngày đó đã cận kề. Em muốn được sống dù chỉ là được sống đếm từng ngày, cũng hãy sống sao cho được..để lại ...Ừ! Ta chỉ là người "ở trọ trần gian", nhưng"sống là để yêu", "sống là để lại".Đó chính là phương châm sống của Nguyễn Hồng Công. Trước 3 ngày khi Hồng Công trút hơi thở cuối cùng.Tôi cũng còn có dịp nói chuyện với em cho dù tôi không biết đó lại là lần cuối. Em chát với tôi bằng nụ cười hồn nhiên và khỏe mạnh tuyệt vời, đến nỗi lúc đó tôi không thể nghĩ em đang bệnh... - Chị ơi! Chị khỏe và vui không? -Em thì sao? _Em vui lắm chị ạ _Chị mừng quá!Cứ thế mãi em nhé _Không hiểu sao em cứ đẹp ra chị ạ? _Ồ chị vui lây niềm vui với em rồi _Em gửi những tấm hình của em mới chụp chị xem có xinh và tươi không nhé _Em gửi cho chị đi, gửi chị lên đây hay gửi vào email cũng được. _Em gửi rồi. Chị thấy sao? _Đúng là càng ngày em càng xinh ra mới lạ chứ. Chúc mừng em gái. Em vẫm làm thơ mỗi ngày chứ? _Vâng ạ. Khi nào Phú Tuệ vào trong ấy.Em sẽ gửi tặng chị tập thơ "Ở trọ trần gian" chị nhé! _Ừ!Cảm ơn em. Chị chờ... _Em vui quá... _Chị cũng thế... Thật không ngờ đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với Hồng Công.Một buổi nói chuyện tràn ngập tiếng cười và sức sống. Tôi không nghĩ Hồng Công lại ra đi. Hồng Công không bao giờ chết.Làm sao mà chết được khi em có tiếng cười rổn rảng như thế. Vậy mà chỉ 3 ngày sau tôi nghe tin em đã từ giã cõi trần...Sao mà nhanh quá vậy? Tôi không khóc mà sao "mắt vẫn đầy nước"... Bây giờ đọc những dòng thơ của Công viết sau tập thơ "Ở trọ trần gian". Tôi mới biết được trong lúc em nói chuyện với tôi hồn nhiên cũng là lúc em thật sự chuẩn bị đón nhận sự ra đi của chính mình rời xa cuộc sống. "Bất tử Không có nước Bông hoa kia vẫn nở Vẫn khoe sắc cùng gió và trăng Và rồi, Có ngày hoa kia sẽ héo Không có nắng Bông hoa kia vẫn nở Và rồi hương thơm kia sẽ hết Bông hoa sẽ héo Không phải là bất tử Không có anh Em vẫn cười Dù nụ cười của em có “khô” có “héo” Bỗng… Cơn lốc nhớ anh ồ ạt" Rõ ràng đây là bài thơ biết trước phận mình. Những cảm xúc rất thật và sẵn đón nhận sự thật dù như thế nào.Phút cuối em vẫn cười, vẫn khát yêu và khát sống. "Thèm một chút nắng Thèm một vòng tay Ngày mai em ra đi Anh ở lại với đời với những kỷ niệm Con đường yên tĩnh kia sẽ gập ghềnh nỗi nhớ Nhớ anh nhớ em và những lời…." Hồng Công đang chờ cái phút ấy...em làm thơ nhắn gửi người ở lại. "Cạn kiệt những nhịp đập Hóa đá với tiếng chuông địên thoại Nỗi buồn rủ nhau bước đến Vẫn nghe trong lặng im Trái tim bị thương Nhức nhối Nỗi buồn nào đã qua đây và đọng lại Em chết đuối" Hồng Công vẫn không giấu nổi trái tim đau thương của mình. Em không muốn đau. Em muốn sống để yêu cơ. "Hãy trao nhau tình thương Hãy trao nhau nụ cười Ôi những giọt máu hồng" Nhưng tránh làm sao được những nỗi đau của bệnh tật hiểm nghèo: "Ba giờ ba mươi phút Một dòng máu mới ra đời" Nhưng rồi em lại quên đau, như chưa từng đau mà chỉ có hạnh phúc và niềm tin yêu : "Vòng quay ấy là niềm tin Máu có cạn Tình yêu có phai Bầu máu nóng hổi vẫn tuôn trào Ùa vào với cuộc sống Ùa vào lòng mẹ Cứ thế! Em lại sống, lại tràn đầy. Nguyễn Hồng Công vẫn còn đây. Nụ cười. Tiếng thơ.Lời tâm sự. Mãi mãi còn ở lại trong lòng chúng ta. Trong trái tim yêu thương và nghị lực, khát vọng sống... Nguyễn Hồng Công của chúng ta bất tử trong lòng mọi người... Em còn đâu nữa em còn đâu? Để tôi chờ đợi giữa mưa ngâu Chờ đợi những câu thơ "khát vọng sống" "Ở trọ trần gian" "Sống để yêu"? 9/7/2010 HOÀNG GIAO NGỦ ĐI EM (Phạm Văn Mão) Gửi hương hồn em gái Hồng Công Em đã đi thật rồi trong buổi sớm ! Dưới trời mưa tầm tả suốt tuần nay , “ Ở trọ trần gian ” trong bệnh tật lắt lay Nụ cười trên môi em còn đọng mãi . Hồng Công ơi – thương em lòng tê tái ! Hơn chục năm trời chống chọi với nỗi đau , Em trở về nơi cắt rốn chôn rau ... Em trở về trong tấm lòng bè bạn Ai từng gặp em một dáng người nhỏ nhắn vẫn vui cười – thân thiện giữa cơn đau , Em sống vẹn tình trọn nghĩ trước sau , Ai từng gặp em chẳng thế nào quên được , Ai đã gặp em trên đường đời cất bước thấy nhẹ nhàng dù ngàn vạn khó khăn . Ai đã gặp em dù chỉ một lần yêu cuộc sống hơn khi cận kề cái chết . sẽ thấy đời là bầu trời sáng đẹp giữa đời thường còn vướng bụi thời gian Ngủ đi em – bình yên chốn em nằm Những cọng rơm vàng sẽ thơm mùi lúa mới Những bông sen tỏa hương thơm vời vợi , Những khóm tre làng sẽ tỏa bóng hè sang Bông cúc mùa thu tươi mãi màu vàng Đóa hồng trắng cài lên đầu em nhé Bè bạn gần xa bên em chia sẻ Hồng Công ơi - khát vọng vẫn đong đầy . 15/9/2009 (PHẠM VĂN MÃO)
  9. hoanggiao

    Phố cũ

    Phố cũ em còn đây Anh có qua chiều nay Sao bỗng dưng thấy nhớ Trong rêu phong phủ đầy Anh còn như đâu đây Em lần theo dấu vết Nghe cay miền ký ức Mắt rưng rưng nhạt nhòa Anh đi xa đi xa Đạp thời gian vụn vỡ Se sắt lòng phố cũ Giờ bên ai quên ta?
  10. hoanggiao

    Làng quê

    Cảnh làng quê thật mến thương Lá trầu hàng liễu con đường thân quen Cỏ non mây trắng sao đêm Bộn bề mưa nắng bên thềm sớm trưa
  11. hoanggiao

    Tâm

    Tâm đắc nhân tâm tâm sáng trong Tuyệt nhiên thanh thản ở trong lòng Thanh khiết tinh thần thêm khỏe mạnh An vui tĩnh tại đời mênh mông
  12. hoanggiao

    Chia xa

    CHIA XA Ngày ấy em chia xa Đã bao ngày anh nhỉ Ta bỗng bặt tin nhau Còn đâu lời thủ thỉ Còn nhiều điều chưa nói Ấp ủ trong tim này Để ngọn gió chiều nay Lay vào lòng nỗi nhớ
  13. hoanggiao

    Hoang Giao chao cac ban

    Vô tình Hòang lạc chốn này Dừng chân ngơ ngác thấy hay ngó nhìn Muốn gửi lại chút lòng tin Xin được cùng bạn đi tìm tiếng thơ
  14. hoanggiao

    ý Nghĩa

    Mỗi người đều có riêng ý nghĩa Để khi ra đi Nhắm mắt Khỏi bận lòng Những niềm đau trăn trở Ước mong Và khát vọng chính là điều để lại Tình yêu thương chính là điều tồn tại Để ươm mầm những lộc biếc chồi non Thế giới bên ta Là những tấm lòng Điều không may mắn về nghiệp, duyên, sức khoẻ Không gọi là Không thế giới trần gian Thế giới là của ta Trong nước mắt chứa chan Những giọt lệ đau thương đã làm ta muôn vàn ý nghĩa
  15. hoanggiao

    Truyện ngắn_Cạn Sông

    Truyện ngắn_Cạn Sông I. 1. Tự nhiên không còn muốn làm gì nữa...Khô cạn...Nước mắt cũng không còn...Tôi như một dòng sông khô cằn tận đáy... Chưa bao giờ tôi thấy bất lực như lúc này. Tôi đã cố như con cá ngoi mình lên khỏi mặt nước để chứng tỏ sức mạnh của mình...Nhưng sông cạn. Cá đành chờ ngày chết khô. Sự cố gắng của tôi cũng không che giấu được thân phận...Tôi phải chấp nhận thôi. Thân phận của con cá sống trên cạn không được vùng vẫy giữa sông hồ biển cả. Tôi đã phải dùng tất cả thời gian rảnh rỗi cho những trò tiêu khiển hòng lấp đầy dòng sông có nguy cơ cạn băng. Vẫn không được gì.Dòng sông vẫn trơ mình tận đáy... 2. Như có quí nhân phù trợ. Một người đàn ông đứng trước mặt tôi tự lúc nào. Đôi mắt vừa sâu vừa hóm hỉnh như muốn nói: "Cạn sông vắng bóng con đò Đò đi lấy nước sông chờ đến thương Sông xưa đò lướt mặt gương Bây giờ sông cạn thành đường ô tô"(Sưu tầm ) Dù sao đôi mắt ấy đã cứu tôi thoát khỏi dòng sông cạn ... 3. Một bàn tay như gọng kìm đặt lên vai tôi: - Em đừng viết nữa! Là ông xã tôi. Thì ra nãy giờ ông đã lén nhìn qua vai tôi đọc những dòng tôi vừa viết. Tôi băn khoăn: - Tại sao vậy anh? Chồng tôi dứt khoát: -Vô lý! Hết sức vô lý. Em không thấy sao? -Vô lý à? Em không hiểu? -Em viết kiểu này chả mấy chốc không còn gì để viết? Không có lối mở...Cứ chờ xem...Anh thấy em chưa bao giờ làm được cái gì đến nơi đến chốn. Chưa bao giờ thực hiện được điều gì em nói... 4. Quả là tôi không viết được gì thêm. Ý tưởng cạn thực rồi. Thôi thì tạm biệt những trang viết từ đây. Tôi chạy ào xuống nhà xem ti vi. Đã lâu không xem phim Việt Nam. Ông xã tôi vui mừng thấy tôi hòa vào mọi người trong nhà. Dành riêng cho tôi một chỗ lý tưởng cạnh ổng. Kể cũng thú vị. Tôi đã tự mình đánh mất bao nhiêu khoảng thời gian quí hóa như thế này...Vui...Chồng tôi mỉm cười hỏi: -Em thấy phim Thiên đường bên ta thế nào? Tôi nhìn ổng dò hỏi: -Anh có vẻ tán thành cái vụ đẻ mướn nhỉ? Sao anh giống cái nhà ông chồng đó thế?Tham lam ...Đúng là đàn ông... Ổng không trả lời mà hỏi : -Còn em thì tâm đắc cái vụ lên thành phố đờn ca rồi mê cô chủ quán chứ gì? Em giống y chang cái cô chủ quán ranh ma và xảo quyệt. Tôi nhéo anh một cái điếng hồn: -Này thì xảo quyệt này. Anh nói đúng lắm... Ổng chống chế: -Có ngày biết tay ông! Nếu không chịu đẻ con trai cho ta, ta cũng sẽ tìm người đẻ mướn...Hà hà... II. Con đò đã gánh nước đổ đầy dòng sông. Nhưng người đàn ông lạ mặt thì biến mất...Tôi đứng bên dòng sông mênh mông nước vỗ bờ...Chờ sự xuất hiện của người đàn ông. Lặng thinh! Vị cứu nhân độ thế ơi! Ngài mang vui đến cho ta xong rồi ngài lặn mất? Ngài tưởng rằng đã xong....một cái gọi là lòng nhân ái...gì đó... Ngài là một con người tự do...Cả tình yêu thương...bác ái...cũng ...tự do Trời về khuya gió thoảng sương đêm...Tôi đang nghĩ về ngài...Tôi huyễn hoặc ngài trên bến sông trăng...Mặt nước lăn tăn nỗi nhớ...Một vài con đò qua sông...Tàu bè...Trăng sao, hòa quyện... À, thì ra. Ngài chỉ là một con người mà tôi tưởng tượng ra, thổi hồn vào...tôi tự biện minh cho là...thật... Không, người đàn ông có thật...Tôi đang chờ ông ấy... Sự im lặng bao trùm cả ngày hôm nay... _Không phải, bà đang ảo tưởng... Một giọng nam trầm vang lên ở phía sau...Không phải ngài... _Người ấy hiểu được cái gianh giới mỏng manh giữa cái xấu và cái đẹp. Giữa thiện và ác. Người ấy không bị nhầm lẫn...Tôi đợi ông ấy để tặng ông "dào dạt cơn mưa chiều"... Thực ra, tôi rất đơn độc trong tư tưởng.. Nhắp rượu một mình lúc sang canh Xung quang vắng lặng rượu cạn dần Bao nhiêu khát vọng trong lòng trỗi Ngoài kia, gió cứ lặng lặng thầm... _Em lại viết tiếp Cạn Sông đó à? Sao em không cho anh là nhân vật người đàn ông đó nhỉ? Chồng tôi quàng vai tôi hỏi? _Anh đâu có làm được người đàn ông đó? Anh chỉ biết nói miệng thôi! Tôi cười ha hả rồi bỏ chạy. Ông xã tui đuổi theo: _Tui mà bắt được bà sẽ cho bà nhừ tử. (Lão cười, sao mà miệng lão rộng thế nhể...) Hihi Sông Đầy rồi, sông mênh mông Đò ơi biết có xuôi dòng về đâu Tình sông con sóng bạc đầu Ngược dòng em lội sông sâu tìm đò Người đàn ông ấy là nguồn cảm hứng của tôi trong sáng tác. Là tình yêu của tôi trong tâm hồn và trong ý thơ. Tôi phải giữ gìn điều thiêng liêng này. __________________ Hoàng Giao
  16. CÓ NHỮNG LÚC Có những lúc trời tuôn gió bấc Hai hàm răng cứ đập vào nhau Thời gian cứ thế qua mau Rét thì mặc rét lá trầu vẫn xanh Có những lúc ruột gan như cắt Tưởng rơi từ bất nhất tầng không Trời kia vẫn ánh nắng hồng Ai kia vẫn kẻ chờ trông miệt mài Có những lúc chẳng ai san sẻ Chẳng ai yêu mình, mình chẳng thỏ thẻ yêu ai Nếu mình chẳng thể yêu ai Thì hãy yêu lấy mảnh mai thân mình Có những lúc cuộc tình vô nghĩa Chỉ có buồn tênh lặng lẽ buông xuôi Ngày mai bất chợt yêu người Muôn vàn lý lẽ sáng tươi tràn trề Có những lúc chiều lê, biệt lập Con đường không tấp nập người qua Bỗng đâu trời đất hiền hòa Cỏ cây hoa lá diết da tự tình
  17. CÓ NHỮNG LÚC Có những lúc trời tuôn gió bấc Hai hàm răng cứ đập vào nhau Thời gian cứ thế qua mau Rét thì mặc rét lá trầu vẫn xanh Có những lúc ruột gan như cắt Tưởng rơi từ bất nhất tầng không Trời kia vẫn ánh nắng hồng Ai kia vẫn kẻ chờ trông miệt mài Có những lúc chẳng ai san sẻ Chẳng ai yêu mình, mình chẳng thỏ thẻ yêu ai Nếu mình chẳng thể yêu ai Thì hãy yêu lấy mảnh mai thân mình Có những lúc cuộc tình vô nghĩa Chỉ có buồn tênh lặng lẽ buông xuôi Ngày mai bất chợt yêu người Muôn vàn lý lẽ sáng tươi tràn trề Có những lúc chiều lê, biệt lập Con đường không tấp nập người qua Bỗng đâu trời đất hiền hòa Cỏ cây hoa lá diết da tự tình

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...