Jump to content

hoanggiao

Thành viên
  • Số bài viết

    335
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Mọi thứ được đăng bởi hoanggiao

  1. Thợ Làm Vườn thật là nồng hậu. Cảm ơn BQT đã tay bắt mặt mừng với thành viên mới. Chúng tôi, những vanhoctre.com rat vui có được sự giao lưu của hai diễn đàn
  2. Chào mừng thành viên Hữu Nam & Phạm Tú Uyên Lê Hữu Nam (Lê Nam) là admin bên http://vanhoctre.com Phạm Tú Uyên cũng trong Ban Điều Hành vanhoctre.com Chào mừng hai bạn trẻ đã đến với trang Thơ Trẻ tham gia diễn đàn. Mong hai bạn cùng diễn đàn đóng góp bài vở để xây dựng diễn đàn ngày một vững mạnh hơn
  3. Chào mừng Lê Hữu Nam đã đến với thơ trẻ.
  4. Chào mừng Phạm Tú Uyên. Chúc em có nhiều tác phẩm hay
  5. HG không biết làm sao để chèn hình vào đây. Thử mãi không được. Ban quản trị ơi chỉ giùm nào.
  6. Cảm ơn cháu. Để cô bảo Hữu Nam qua đây nhé
  7. Cảm ơn em. Hữu Nam chưa đăng ký qua đây. Nhưng nhất định đăng ký đấy.
  8. Bài viết Vạch mặt Phạm Tú Uyên của tác giả Hữu Nam thật là tuyệt diệu. Thật bất ngờ Hữu Nam lại có những lập luận, nhận thức và cách truyền đạt mạnh mẽ và có sức thuyết phục đến như vậy. Chúc mừng em Hữu Nam viết được một bài khá đặc sắc. Từ bài viết này mọi người đã hiểu thêm về giá trị tác phẩm Phạm Tú Uyên và hiểu thêm về giá trị của chính bản thân Hữu Nam nữa. Cảm ơn những cây viết tràn đầy sức sống
  9. Lãng tử lang thang Mơ màng theo Nắng Tình sao trong trắng Nhặt cánh hoa vàng Lãng tử lang thang Gặp nàng Hoa Nắng Đang gieo tình lặng Sóng lòng buông neo
  10. Chân dung Phạm Tú Uyên 1.Phạm Tú Uyên tự bạch : "Em viết như một sự gửi gắm nên hầu hết những tác phẩm của em đều mang "hơi hướm" của cái thằng em...Lãng Tử! Nó hiền như củ khoai, nó nghịch như...học trò, nó hoang vu như Rừng, Núi... Em thường có nhiều niềm vui, vì nỗi buồn chẳng ai lại giữ nó bao giờ. Niềm vui lớn nhất trong em là viết xong truyện dài "Ký ức tuổi thơ". Nhân vật chính "Hà em" là...ba em đấy! Còn những truyện ngắn, thơ em nhặt...của cuộc đời, mà cuộc đời be bé, nho nhỏ của em chưa đủ nặng để có những "đứa con" hay. Em cũng thích thơ ngụ ngôn - cái này là do má em hay đọc thơ ngụ ngôn cho em nghe khi còn bé, hơn nữa em cũng yêu loài vật như mèo chuột, trâu bò, chim chóc... Em đang học Kiến trúc, Sinh năm 1988, sinh và lớn lên ở Quảng Nam - quê hương của bão lũ, khốn khó quanh năm. Có lẽ vì thế mà lòng em luôn yêu cuộc sống yêu sự tốt đẹp - ghét cay đắng sự dối trá lừa lọc, nên một lúc nào đó bỗng dưng thấy mình như...già trước tuổi" 2.Truyện Phạm Tú Uyên Hoàng Giao sẽ đi vào những trang viết của Phạm Tú Uyên để minh chứng những điều trên xem nhé. Cái cậu bé này láu lỉnh nên phải mổ xẻ cho ra lẽ. Phạm Tú Uyên tên thật là Phạm Tú Hải Uyên. Nghe như tên con gái. Nhưng Uyên còn có vài ba cái nick khác rất con trai, bụi bặm, phiêu bạt: Lãng tử, Rừng, Núi, Người Quảng Nam, Ba lang thang. Những bài viết nổi bật trong Lãng Tử là thơ, siêu quậy đến cùng: http://vanhoctre.com/f/showthread.php?t=3926. Nhưng trong Phạm Tú Uyên lại là những truyện ngắn truyện dài, ngọt, đắng, đời thường, chiến tranh, lửa đạn. Mời các bạn đọc truyện dài KÝ ỨC TUỔI THƠ của Phạm Tú Uyên để hểu được những gian khổ và mất mát đau thương của chiến tranh nhé. Truyện dài như một ký ức ghi vào lịch sử, như những tài liệu nóng hổi về những năm tháng khốc liệt nhất. Hãy chia sẻ tác phẩm với tác giả: http://vanhoctre.com/f/showthread.php?t=2111 3. Thơ Phạm Tú Uyên Thơ Phạm Tú Uyên rất đáng chú ý. Hấp dẫn. Thơ haiku kiểu lục bát. Thí dụ: NUỐI TIẾC Sân trường tiếng ve ngân Xao xác buồn - buâng khuâng, nuối tiếc Dáng em xưa - biền biêt... MƯA GIÔNG Cơn mưa giông, đất sôi Con cá mương đớp mồi – há miệng Cây lúa cười lúng liếng Cơn bão vừa qua đây Nhà dựng lại, hàng cây trụi ngọn… Nhú một chồi xanh mỡn TIẾNG CHUÔNG Sông lặng – chiều dần buông Hoa bắp lay. Tiếng chuông Thiên Mụ Chảy dài, trôi trong gió… Haiku kiểu này nghe là lạ. Đây là lần đầu tôi tiếp cận, nghe hay hay Phạm Tú Uyên khắc hoạ chân dung bằng thơ rất tài tình, cuốn hút. Một tính cách đặc biệt không lẫn vào đâu được. Tính tự trào, trào lộng hay hài hước chỉ có thể có ở những người thông minh mới biết cách gây cười một cách sảng khoái: http://vanhoctre.com/f/showthread.php?t=3926 Bài thơ sau đây nói về nước lũ cũng rất đặc sắc, thể thơ song thất lục bát: NGƯỜI TIỀN SỬ THỜI NAY Hổm chừ tớ sống ở non Bên dưới lũ quét, chon von sườn đồi Cửa nhà, làng xóm mô rồi Mênh mông nước – mênh mông trời tang thương! Thế là hết… Hòm rương, của nã Đời chắc chiu – Chi biet keu trời! Bỗng không một chốc bay vèo Tiêu ma cơ nghiệp, kiếp nghèo lại mang Ngồi trước cửa – cửa hang tiền sử Xưa ngàn đời cụ tổ nhà ta Ngày ấy cụ sống thế a! Trơn lu bạch tuộc…như là tụi con? Mấy ngày đói, lên non bắt dế Nhai lá cây, moi rễ mà ăn Đêm nằm không chiếu không chăn Không đèn đóm chắc cũng bằng cụ xưa Cụ tổ ạ! Hôm qua đấy ạ! Trên trời cao bầy quạ kêu rền Té ra một lão trâu kềnh Trèo hang chẳng nổi thế nên lìa trần Lão no nước bụng chang bang nhá Bọn chúng con ha hả lôi vào Thế là tay rựa tay dao Phanh thây xẻ thịt nhưng …nào có xon Đành phải lấy hơ ngang qua lửa Giống…bê thui, mùi tựa…sầu riêng! Không ăn vào bụng thì phiền Còn ăn? E lại giống…tiền sử ha! Cụ tổ hỡi, cả ba ngàn cháu Cách xa người hơn sáu vạn năm Văn minh, tri thức, khôn ngoan Mà sao chừ lại ra nông nổi này Chợt văng vẳng trong mây trong gió Giọng ai như cụ tổ ngồi cười Thời tao gió bão mưa rơi Cũng gần thế cả, cây đời sinh sôi Bay khôn quá nên trời mới diệt Hại môi trường cây chặt lung tung Mai này một lũ cháu con Không quần chẳng áo lên non mà ngồi! Thơ tình của Phạm Tú Uyên đọc rất say: NỖI NHỚ Một chiếc lá chao nghiêng Là lòng còn vương vấn Những chiếc lá ưu phiền Lìa cành chiều thẳng đứng Gió heo may gợi buồn Nhớ - nỗi nhớ mênh mông Vàng thu, rơi chiếc lá Bé yêu ơi - không cùng! Ta về theo dấu lá rơi Trời thu thương nhớ, xa rồi ngày xưa? Yêu thương biết mấy cho vừa Lá rơi từng chiếc đong đưa nỗi buồn Trên cành, một chiếc lá Cố níu lại thời gian. Cây sầu đông ra hoa Cây sầu đông ra hoa Mà sao mình vẫn xa Về với anh, em nhé Dù chỉ là hồn hoa Mang nặng khối tình sầu Trời bắt phải xa nhau Em về miền hoa cỏ Anh ở lại thương đau Cây sầu đông? - Sầu đông! Mình sầu tình? - Sầu tình! Cây sầu đông đơm hoa Mình sầu tình chia xa! Cây mỗi năm mỗi nở Anh mỗi năm mỗi nhớ Cây hết đông hết sầu Anh hết đông vẫn sầu! Cây sầu đông đơm hoa Mà sao mình vẫn xa? Tóm lại tác giả Phạm Tú Uyên rất có tài truyện, tài thơ, tài trào lộng. Không những vậy, em có có một tâm hồn khả ái tràn ngập tình yêu thương cuộc sống con người, sẻ chia và nhân hậu. Trên diễn đàn này chắc còn khá nhiều người thơ hay dí dỏm mà tôi chưa biết đến. Mong rằng một ngày nào đấy sẽ khám phá ra kho tàng văn chương của các bạn
  11. hoanggiao

    Gieo

    Lãng tử lang thang Mơ màng theo Nắng Tình sao trong trắng Nhặt cánh hoa vàng Lãng tử lang thang Gặp nàng Hoa Nắng Đang gieo tình lặng Sóng lòng buông neo
  12. CHÂN DUNG MEMBER HỮU NAM (Huu Nam ben phai) 1. Giới thiệu: Họ tên: Lê Hữu Nam Sinh nhật: 01/03/1986 Nguyên quán: Hà Tĩnh Sinh quán: Đà Lạt Cư ngụ: Tp.HCM Diễn đàn tham gia: Văn học trẻ - Đà Lạt Hoa – Áo Trắng Cần Thơ – Người Sài Gòn – Nghị Lực Sống – Người Khuyết Tật (pwd.vn) – Cộng Đồng Hà Tĩnh v.v.v. *Nhưng vì là admin của VHT nên Hữu Nam không còn thời gian vào các diễn đàn bạn thường xuyên. Bút danh chính: Hữu Nam (còn lại không bật mí, hehe) Các nick diễn đàn: Huu Nam (đa số) ngoài ra còn có Nam_devil ở ĐLH, Lê Nam ở CĐHT … 2.Tự bạch: "Là một người có cuộc sống vừa bình lặng vừa huyên náo. Dùng văn chương để đưa cuộc sống vào những bài viết. Thích sự đột phá, không thích thể loại văn chương quá trần trụi, khi đọc những tác phẩm mà có cốt truyện như Rừng Nauy, Trăm Năm Cô Đơn v.v.v. thì Hữu Nam không thấy có sự hấp dẫn ngoài sự tò mò theo quán tính. Nghề nghiệp: Vì hoàn cảnh của Hữu Nam thì bản thân Hữu Nam không tự làm việc được. Nói về ước mơ nhé: Hữu Nam có nhiều hoài bão cho mình, muốn phát triển mình, muốn kiếm tiền để giúp cho Gia đình và xã hội nên mọi người có thể đoán Hữu Nam thích làm kinh doanh. Hữu Nam muốn được sở hữu một bookstore (nhà sách), ở đây Hữu Nam có thể kinh doanh sách và cùng các bạn ưu thích sáng tác văn chương cùng nhau mở hội quán sáng tác, hoặc mở một café&bookshop, quán café này sẽ là một quán café yên tỉnh, phát nhạc không lời chủ yếu là guitar (volume nhỏ) và có các kệ sách tự chọn, người vô uống café có thể đọc sánh free mà cũng có thể mua về. Đó cũng chính là sở thích của Hữu Nam, ngoài ra Hữu Nam thích được đi dạo trên những con đường bình yêu của thành phố hoa (nơi Hữu Nam sinh ra), thích chơi với trẻ con, thích ngắm các cô gái xinh xắn, hiền thục, thích hội tụ bạn bè hay offline để nói và thích nói về các vấn đề cho một tuổi trẻ tiến bộ. Thích nghe tiếng guitar, piano và có một điều nữa là thích viết văn xuôi. Khuyết điểm cá nhân: Thức khuya, dậy muộn, hay than vãn, hay hát khi buồn mà hát thì quá dở. Mau quên, dễ bị phân tâm và khi bị phân tâm là cẩu thả. Khuyết điểm giao tiếp: Hay bị các cố gái xinh đẹp hấp dẫn (hí hí, cái này không biết có phải khuyết điểm không ta?) nhưng lại không biết chiều lòng con gái (không biết đúng không nữa). Rất dễ phật ý khi ai đó nói đi nói lại một vấn đề mà vấn đề đó không có hướng giải quyết. Dễ xúc động khi chia tay người thân yêu, bạn bè. Dễ bộc lộ tâm tư… Ưu điểm: Ưu điểm giao tiếp: Dễ gần, huyên náo được mà trầm lặng cũng được, ai Hữu Nam cũng muốn làm bạn cả, dễ nhập cuộc thế nên có khá nhiều người quý Hữu Nam. Dáng người nhỏ, mặt baby, xấu xí nên đó cũng là một điểm để Hữu Nam gây được sự chú ý của mọi người. Có giọng nói khá hay (một vài cô gái nói thế) và có lắng nghe người khác nói hàng giờ. Ưu điểm cá nhân: Có thể ngồi suy nghĩ bất cứ lúc nào, hoặc suy nghĩ nhiều giờ liền. Ở khía cạnh nào đó, văn chương là cái cốt của con người, là tiếng nói, là hành động của con người. Bạn đam mê văn chương và bạn có một tuổi trẻ đầy hoài bão thì bạn hãy viết lên những điều ý nghĩa, viết theo cách của hành động, viết để tạo nên một tiếng nói chung" 3.Chân dung Trên đây là những lời bộc bạch của member Hữu Nam tự nói về mình. Tuy nhiên tôi không thấy Hữu Nam "xấu xí" như lời tự bạch đâu. Chúng ta hãy cùng nhau tham luận về một Hữu Nam từ các bài viết và thơ nhé. Tôi cũng có dịp gặp Hữu Nam vào ngày chủ nhật 17/10/2010 tại Hội trường Cung văn hóa Lao động trong buổi giao lưu tác giả tác phẩm Nước mắt một thời của Nhà văn Nguyễn Khoa Đăng. Do Diễn giả Nguyễn Khoa Đăng chú trì. Nước Mắt Một Thời viết về thời kỳ cải cách ruộng đất nên có những vấn đề nhạy cảm khiến cho các nhà xuất bản trùng lại không dám in. Tác giả đã phải gõ cửa bao nơi mà vài năm sau (2010) NXB Văn học mới in và phát hành rộng rãi cả nước. Buổi giao lưu gồm nhiều nhà văn nhà thơ trong nước tham dự, có cả dịch giả tác phẩm sang tiếng pháp. Hữu Nam đến rất trễ, cùng một người bạn, lẻn vào hàng ghế đầu lúc nào tôi cũng không biết. Tôi gọi cho Hữu Nam hỏi đến chưa thì thấy cậu bé ngồi phía trên bắt máy. Nụ cười hồn nhiên, lứa tuổi sinh viên. Tôi lên ngồi cùng bàn cho vui. Quả đúng như những lời tự bạch ở trên, Hữu Nam dễ sống, dễ hòa đồng, nhỏ người, thanh mảnh. Bộc lộ trên gương mặt vẻ nhiệt tình năng nổ. Thích giao lưu. Cuối cùng thì Hữu Nam và cậu bạn cũng xin được chữ ký của nhà văn Nguyễn Khoa Đăng, xin được số di động và địa chỉ nhà của ông và nhà báo Lê Thiếu Nhơn. Tôi mừng và vui vì thấy những hình ảnh trên về Nam. Và em rất vui, hơn tôi tưởng về buổi gặp gỡ giao lưu văn chương này. Từ đây, tôi bắt đầu thấy Hữu Nam xuất hiện những bài thơ, khá duyên dáng, phảng phất niềm vui hóm hỉnh. Xưa nay tôi thấy Hữu Nam viết tản mạn, truyện ngắn, đặc biệt hay viết kiểu tâm tình là chính. Có cả những dòng tuyệt vọng về bản thân. Hữu Nam khá ưu tư, trầm cảm, hoài vọng về các mối tình. Hình ảnh thiếu nữ đẹp xinh, dịu dàng luôn thấp thoáng trong ký ức của em. "Nó chỉ muốn một mình, một mình để nó nuốt nỗi buồn vào tận đáy lòng"(Huu Nam). "Vui lên em ơi! Tình người có thực Hãy yêu em ơi! Niềm tin cháy rực. Dòng sông có khúc Đục rồi lại trong Đời người có lúc Lạnh tanh, ấm nồng Thắp sáng ước mong Nhìn về phía trước Có những tấm lòng Giúp ta vững bước. (Nắng Xuân) Thầy Nắng Xuân đã kịp thời động viên "nó" làm nó xúc động nghẹn ngào trào ra thơ: "Cho tôi gọi hai tiếng ân tình Người anh - người thầy tôi yêu mến Nơi có anh như là mùa xuân đến Thổi ngọt lành ươm mầm những hồn thơ". Bài thơ thứ hai ra đời trong hoàn cảnh này rất hay và cảm động: "Em ơi! Ngày ấy đâu rồi? Guitar rộn rã ta ngồi bên nhau Tình em trong trắng một màu Lời ca, điệu nhạc trao nhau nẻo về Tim anh hờ hững lê thê Lòng em đâu ngại vỗ về yêu thương Đời anh câu hát nên thơ Vì em như thể giấc mơ diệu kỳ Bỗng dưng tình phải phôi ly Vì anh yếu đuối tự ti với đời Em thì chẳng thể buông lời Đành xuôi theo ý để rồi chia phôi Em ơi! Lời chúc xa xôi Mong em tìm thấy lứa đôi cho mình Để ta chia sớt mối tình Trong tim ta giấu bóng hình từ đây". (Hữu Nam) Câu thơ như cậu bé chập chững tập đi nhưng là những tâm tình của khát vọng yêu thương. Một cậu bé rất cần được quan tâm nâng đỡ.
  13. hoanggiao

    Sóng

    Sóng "Anh không phải sóng dữ" Dòng sông anh trôi xuôi Bất ngờ dạt vào người Hỏi vì sao hỡi gió? Sông trăng ơi lung linh Xôn xao lòng một thủa In đáy nước bóng hình Và triền miên nỗi nhớ Nhớ và đau có thể Không có lý do đâu Thôi thì thôi cứ thế Để cho sóng bạc đầu
  14. TÌNH CỦA BIỂN Không hiểu sao hắn thi vào trường đại học Hàng hải? Có lẽ vì hắn yêu biển? Yêu đến lạ lùng! Hắn đã tốt nghiệp đại học và công việc của hắn giờ đây là đi biển. Thỏa nguyện ước vọng một đời trai.Ít ai được như hắn. Sống và học tập đạt được điều mong đợi. Hắn may mắn à? Không phải! Là hắn có chí, hắn thông minh. Tất nhiên là hắn yêu đời… Hắn thích ngắm biển vào lúc bình minh, lúc con tàu hắn ra khơi…Muôn vàn tia nắng lấp lánh phản chiếu mặt biển trong xanh êm đềm. Biển lúc này tuyệt đẹp. Phải chăng là lúc mặt trời lên, tàu bắt đầu rời bến đi tìm cuộc sống, vì một khát vọng chiếm lĩnh những đỉnh cao…khám phá, thu lượm, phát triển và hội nhập…Tất cả thu hút hắn. Hắn muốn dâng hiến sức trai cho sự phồn vinh…trong thương mại quốc tế...Hắn muốn thả sức tung hoành thể hiện mình. Hắn hồ hởi nghĩ sớm muộn gì thế giới cũng lọt vào tay hắn...Hoài bão như con sóng xô bờ vỗ vào lòng hắn ngày đêm…không nguôi… Nếu ta yêu biển, nhập hồn vào tình yêu ấy. Ta mới thấy biển đáng yêu dường nào! Biển cũng như người. Lúc thiết tha dịu dàng, đằm thắm, lúc mênh mông, lúc lặng lẽ, sâu thẳm đến tận cùng...Lúc lại thét gào cuồng điên, giận hờn, đau khổ… Hắn đã quyết định rời xa nàng cũng chỉ vì tình yêu biển! Sau khi tàu cập bến, hắn lại đi kiếm những cô gái chân dài ở biển, nô đùa với họ. Rồi quên. Tùm lum các mối tình hờ, rắc rối, không rõ rang. Hết thảy đều không phải một nửa mà hắn kiếm… Hắn cùng bạn bè vào các quán nhậu ven biển, chơi trò đỏ đen cũng có. Hắn phán cho biết với đời chứ quyết không ghiền. Có trời biết lời nói đó hắn có thực hiện được không. Chỉ có một mình hắn …tin hắn …là đủ, hắn tự nhủ… Ngày ấy khi còn là sinh viên, hắn đã rủ nàng đi chơi biển. Nàng nhìn biển như cái gì đó xa lạ, không có gì thú vị. Nào là nắng gắt, nào là cát quấn vào chân khó chịu, chuyến xe đò làm nàng chóng mặt muốn mắc ói. Và nàng không bao giờ ra biển nữa… Chẳng bù cho hắn, đứng trước biển, lòng hắn luôn cuộn trào… Hắn chia tay nàng vì lẽ nàng không thể cận kề bên biển cùng hắn... Nàng không có cảm xúc trước biển thì làm sao hiểu được tình hắn? Nàng học đại học Y khoa nay ra làm bác sĩ… Nàng yêu thích công việc đọc sách trong căn phòng cô tịch, lướt web, truy tìm các phương thức chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe cho cộng đồng...Phải nói là nàng yêu nghề…Hắn không hiểu điều đó cho lắm. Hắn thích biển cả để thỏa sức tung hoành sức trai… Đã hai năm rồi, kể từ ngày chia tay, hắn quên nàng. Hắn cũng không biết nàng có nghĩ tới hắn không? Hình như nàng chấp nhận cuộc chia tay vui vẻ không rơi một giọt nước mắt nào. Cũng tốt… Ừ nhỉ sao bữa nay hắn lại nghĩ về nàng… Một nỗi nhớ nào hình như len lỏi vào tim hắn…Hắn khát khao có nàng cận kề cùng biển! Hắn lại tuyệt vọng, không bao giờ… nàng vốn sợ biển…không bao giờ…Trái tim hắn quặn đau…. Không hiểu sao, hắn vẫn gọi cho nàng…Giọng nàng vẫn ấm áp muôn thủa, hòa quyện với sóng biển rì rầm…Nhưng vẫn một điệp khúc như xưa: “Em bận lắm, ca trực hôm nay…em không thể bỏ bệnh nhân mà đi được". Trời! Thông cảm cho nàng nhưng ai thông cảm cho hắn? Hắn như con thuyền lênh đênh không có bến bờ…Hắn buồn… Nhưng biển đã kịp đem đến cho hắn sự xung mãn và sắc màu cuộc sống… Phải nói là hắn yêu biển hơn nàng… Hắn tóm được một bài thơ từ một người bạn. Ôi chao. Bài thơ này hiểu được lòng hắn muốn gì! "Em hỏi tôi nước biển màu gì? Tôi người thuỷ thủ từng lênh đênh năm tháng Tôi sẽ nói cùng em Nước biển dịu dàng, bí mật và cuồng nộ Cũng như màu đôi mắt của em Song dẫu thế nào tôi cũng sẽ đến bên em Và tôi sẽ làm cho đôi mắt em xao động Như gió ngày ngày đưa sóng về trên biển lặng" Hắn say…bài thơ này. Nó đem đến cho hắn một sự rung động về biển, tình người, tình yêu và cuộc đời. Mang đến một sức sống và một nghi lực, cuồng vọng. Sự dịu dàng của biển, cái bi ẩn, cuồng nộ phản chiếu trong đôi mắt "em "... Con sóng chao nghiêng trước tình biển vô bờ... Trong cơn say biển tột cùng. Hắn bay về Bệnh viện, nơi nàng công tác… Hắn không biết tại sao hắn làm thế… Nàng sững sờ… Tình biển ơi! Có khác chi tình em nơi đây ngày đêm thao thức, san sẻ từng số phận, từng nỗi đau trên giường bệnh. Nhiều khi em không cầm được nước mắt, anh có biết không? Tình người, tình biển, cái nào hơn? Ai có thể lý giải nỗi đau của cuộc đời? Như nghe được tiếng lòng tri âm da diết của nàng. Hắn nghẹn lại. Biển và em, hắn không muốn mất ai! Hắn về bệnh viện Mắt của nàng để mổ lấy hạt cườm…Nàng đứng mổ cho hắn… Hôm nay tháo băng… Rồi hắn nhìn vào mắt nàng. Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hắn lắc đầu…Không hiểu! Nàng như có ma lực đầy quyến rũ mà hắn chưa bao giờ nhận ra… Hắn lấy cây đàn ghi ta gẩy bài “Biển và em”… Nàng ngồi trước mặt hắn. Đáy mắt …trập trùng biển khơi …và sóng vỗ… 3/11/07 Hoàng Giao
  15. TÌNH KHÔNG BẾN ĐỢI. Tôi, người phụ nữ 40 tuổi, một chồng, một con. Một cây bút nghiệp dư. Chồng tôi thất nghiệp. Gánh nặng gia đình khiến tôi nản lòng. Ngòai giờ làm việc, tôi xả stress bằng những trang viết, chỉ nhằm lấp chỗ trống thời gian Hôm nay! Loanh quanh mãi không biết viết gì đây. Không viết thì không yên. Viết thì không ra chữ. Cứ lần lữa mãi...Người ta nói có 2 cách viết. Một là làm sẵn một cái dàn ý, có một cái sườn, rồi bồi đắp da thịt vào cho nó. Hai là cứ nhảy ào xuống nước bất cứ lúc nào, chỗ nào rồi khác biết phải bơi ra sao, cứ thỏai mái mà vùng vẫy. Tôi rất ớn phải làm dàn ý. Tôi cũng khóai cứ nhảy ào xuống rồi muốn ra sao thì ra... Chắc cũng đã hai năm rồi tôi biết ông ấy, thực ra là mới chỉ biết cái tên và chức vụ chứ chưa gặp mặt trò chuyện lần nào. Mỗi khi gửi bài cũng chỉ gửi gián tiếp. Nhưng thỉnh thỏang ông cũng đi phớt qua tôi, để lại vài lời xã giao. Ông có vẻ khó khăn trong nhận định. Cái gì tôi cho là tâm đắc thì ông lại cân nhắc phải thế nọ thế kia, ông chưa hài lòng. Nhưng tất nhiên ông khuyến khích tôi rằng , tôi thích viết như thế nhất định có ngày thành công. Cố gắng lên. Những ngày đầu tiên tôi chưa biết ông là ai, tên gì... sau này mới biết ông là Trần Phương, Tổng biên tập tòa sọan X, nơi tôi bắt đầu tìm hiểu gửi bài của mình của hai năm trước. Thật lâu tôi không ghé gửi bài Bỗng nhiên bữa ấy tôi gửi một truyện ngắn. Ông vẫn có vẻ không hài lòng...Nhưng không hiểu sao ông giới thiệu đăng trên báo của ông và mời tôi gửi bài tiếp tục cho ông xem. Tôi thì sẵn có rất nhiều truyện và thơ, viết để đấy chứ chả nghĩ tới chuyện để làm gì cả. Tôi gửi cho ông vài truyện và vài bài thơ. Ông có sửa lại đôi chút rồi cho đăng. Tôi không biết ông có thấy hay, hay có thích không, nhưng đăng được cũng chắc là tạm được rồi. Ông nhắc tôi thường xuyên cộng tác. Tất nhiên ông dè dặt trong giao tiếp, xưng tôi cô một cách khô khan. Cách giao tiếp của ông cũng vậy, cứ thẳng băng với công việc. Có lẽ với ông viết lách là một vấn đề nghiêm túc, chứ không phải cáí chuyện đưa đẩy tình cảm cho nhau khi cộng tác...Thôi thì cứ kệ...tuy sự khô khan có làm tôi chểnh mảng gửi bài cho ông...Quả thật...lâu thật lâu mới có vài dòng cho tôi, vẫn đủ cho tôi giữ mối dây liên hệ với ông, ông khen không nhiều. Tuy nhiên, ông gửi mail nói không phải ai cũng viết được, cô nên viết đi, ông tặng tôi một số sách và thơ. Ông khuyên tôi phóng tác truyện ngắn từ những bài báo. Tôi thử, gửi lên và thấy ông đăng. Có nghĩa ông tin tưởng tôi. Hơi mừng...Nhưng bao giờ ông cũng tiết kịêm lời khen, cho nên tôi chả có dịp nào phổng mũi cả. Giống như một người anh quá ư nghiêm khắc và rèn rũa từng con chữ của tôi...Kệ!Muốn sao cũng được... Vì sự khích lệ, tôi hứa viết một truyện dài mà cả nửa năm vẫn chưa được dòng nào...Tôi định viết về người khác cơ... Hôm nay quyết định viết, vẫn, chả viết được gì...Thôi thì cứ ào xuống nước đi rồi khác phải bơi...Không ngờ tôi ào vào dòng nước của ông...Những con chữ hiện ra cứ nhắm vào ông. Chết rồi...Tôi đâu có ý định viết về ông đâu. Tôi xấu hổ quá. Viết về ông rồi gửi cho ông đăng chắc ông giận mất....Biết làm sao đây, lỡ bơi trong vùng biển của ông rồi, không thể khác, phải bơi thôi... Vậy mà tôi chưa từng đọc tác phẩm của ông. Lần đầu đọc một truyện dài. Tôi có ý nói ông giống nhân vật nam trong truyện. Ông xưng anh với tôi.Nhưng rồi sau đó lại tôi_cô ngay.Thỉnh thỏang ông lại xưng anh _em. Có lẽ ông quên...Hihi, sao không quên...luôn nhỉ?Tại sao không anh em mà cứ phải tôi cô? Ít ra, ông cũng đã hẹn gặp tôi 3 lần. Lần đầu trục trặc thời gian và địa điểm, không gặp. Lần sau ông đem sách tới nhà tặng lúc tôi còn ở trong cơ quan, lần sau nữa tôi hẹn ông tới nhà, ông đem thơ tặng. Lần này vì đột xuất nhà tôi phải sửa căn gác nên tôi gửi mail nhắn ông dịp khác. Vì email của tôi viết, ông chưa kịp đọc, ông đang trên đường đến nhà tôi. Còn tôi đinh ninh ông đọc thư rồi nên vội vàng đi chợ. Ông đến không thấy tôi, nhà cửa lại sửa sang bừa bộn, ông gửi nhắn vài dòng cho tôi rồi về. Tất cả sách, thơ ông gửi đều đưa cho ông xã chuyển giùm... Quả thực tôi không dám gặp ông ở nhà vì sợ ông xã tôi hứng lên nổi cơn ghen vô tội vạ. Ông xã tôi không cần biết phải trái đúng sai. Cứ bất bình gì gì là làm tóang lên, bạt vía kinh hồn.. Tôi say mê văn chương với bao điều bổ ích thì ông xã tôi cho đó là vớ vẫn, dỗi hơi...Nhưng không vì thế mà tôi bỏ niềm đam mê của mình. Những tác phẩm ra đời đã mở rộng vòng tay với mọi người...Tôi lại sợ những cuộc gặp gỡ giao lưu giới văn chương làm ông xã phản đối...cho là vớ vẩn mất thời giờ, õng ẹo, vô ích. Thú thực, xưa nay, tôi có biết bao cuộc tình không bến đợi, trên mạng. Hết đến lại đi như mắc cửi. Tôi chẳng việc gì phải giấu nhẹm chuyện này...Xong cuộc gặp mặt đầu tiên nào để "coi mắt"cũng là một cuộc chia tay. Đối tượng của nó chạy mất đất không dám ngóai đầu lại...Chính lý do này làm tôi rất sợ các cuộc gặp đầu tiên. Tôi luôn cho rằng gặp là hết. Nên tôi rút kinh nghiệm từ nay không gặp ai nữa, cứ ảo ảo mờ mờ lại vui sướng hơn...Đúng là "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở"! Híhí! Chỉ có chồng tôi là người luôn kè kè ở bên mà thôi, nhưng tôi lại chả tỏ tình...Chắc bụt chùa nhà không thiêng...Tôi chỉ khóai ngao du trên mạng để “thỏa chí tang bồng vẹn ước mơ”. Tuy nhiên không khóai gặp mặt ai nữa... Ấy thế mà ông lại cứ muốn gặp tôi! Không giấu gì, tôi cũng muốn gặp ông hơn cả ông nữa đấy. Biết làm sao đây! Muốn gặp lắm...Nhưng lại sợ ...chia tay! Tôi rõ bản thân tôi mà, không được đâu. Chia tay là cái chắc. Buồn cười nhỉ? Chỉ là mối liên hệ cộng tác thôi mà, sao lại nói từ chia tay? Hehe! Mà nhỡ tôi gặp và yêu ông ấy thì sao? Tốt nhất là đừng gặp. Lạy trời! Cho tôi có bản lĩnh đừng gặp! Lạy trời, đừng cho tôi mê đắm một ai...Lạy trời, yêu thì để trong lòng, đừng nói ra. Nhưng cái miệng tôi bô bô không biết dừng thế này thật khó quá. Ai bán cho tôi cái phanh để thắng miệng tôi lại nhỉ? Nhưng tôi lại không từ chối lời đề nghị gặp mặt của ông rồi...Chết thật...Lại sắp có một cuộc chia tay... Chồng tôi bỗng dựng tôi dậy: -Cô định gặp ai? Tôi choàng thức giấc: _Gặp, gặp anh chứ ai? Chuyện của mình ngày xưa đó!!!Em, em mơ thấy anh, cái hồi... _Em mơ thấy anh à?
  16. .............................................................
  17. Cháu cứ đọc nhiều thơ hay của mọi người là tự nhiên biết làm thơ à. Thơ viết bằng cảm xúc, bằng tiếng nói của trái tim, chứ không có nghệ thuật nào cả. Nếu cháu muốn học thì đăng ký vào trang http://nguyetvien.net có thầy cô dạy miễn phí, có bài vở, có lớp đàng hòang trên diễn đàn: lớp thơ tự do và thơ đường luật. Cô cũng mới học xong lớp thơ tự do, đang học thơ đường luật cháu ạ. Chúc cháu thành công
  18. Cứ việc Anh cứ việc đi một mình Cửa em muôn đời bỏ ngỏ Em ra ngồi say đám cỏ Làm thơ để gió tỏ tình
  19. hoanggiao

    Sông trăng

    Anh cứ việc đi một mình Cửa em muôn đời bỏ ngỏ Em ra ngồi say đám cỏ Làm thơ để gió tỏ tình
  20. hoanggiao

    Sông trăng

    MỘT MÌNH Anh cứ việc đi một mình Khi nào chồn chân mỏi gối Em sẽ tiếp bước con đường Miễn là ta cùng chung lối Ngoài kia trời reo gió gọi Khoảng riêng anh đắm riêng mình Tha hồ hồn nhiên hít thở Cỏ cây hoa lá tự tình Khi nào chim trời mỏi cánh Tơ trời vương vít năm canh Xót xa làm chi gió lộng Để người thỏa vọng chân mây Sớm mai tươi đầy gió mới Người về sau những lang thang Hồn em ngập tràn sông núi Đón anh trong giấc mơ vàng Anh cứ việc đi một mình Hoàng hôn chiều nay thật tím Gió chiều thênh thang nhịp đập "Trái tim hóa gã Di Gan"
  21. MỘT MÌNH Anh cứ việc đi một mình Khi nào chồn chân mỏi gối Em sẽ tiếp bước con đường Miễn là ta cùng chung lối Ngoài kia trời reo gió gọi Khoảng riêng anh đắm riêng mình Tha hồ hồn nhiên hít thở Cỏ cây hoa lá tự tình Khi nào chim trời mỏi cánh Tơ trời vương vít năm canh Xót xa làm chi gió lộng Để người thỏa vọng chân mây Sớm mai tươi đầy gió mới Người về sau những lang thang Hồn em ngập tràn sông núi Đón anh trong giấc mơ vàng Anh cứ việc đi một mình Hoàng hôn chiều nay thật tím Gió chiều thênh thang nhịp đập "Trái tim hóa gã Di Gan"
  22. hoanggiao

    Sông trăng

    Sông trăng Đêm nay anh với sao trời Làm em e thẹn bao lời thầm trao Tóc huyền êm dịu ngọt ngào Bàn tay mềm mại nôn nao rót tình Dòng sông soi bóng đôi mình Trăng vàng tỏa sáng thơ tình anh say Ngàn xưa em vẫn còn đây Giấc mơ anh dệt cho đầy...sông trăng

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...