Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. THÀ VẬY thà một mình dốc cạn cốc đắng cay học cởi trần mô đen ông Bùi Giáng thà nằm co bên vỉa hè xòe tay hứng miệt khinh ném vào chiếc nón thà đốt đuốc lên rừng tìm hang lớn bái Thạch Sanh học lại cách làm người hơn xum xoe lũ Lý Thông cà chớn mặt nạ dày nhân nghĩa lấy đeo chơi thà bụi bặm mỗi ngày vung cù móc khều áo cơm từ thừa thải cuộc đời thà xăm mình nhập quách băng đầu trọc chán tự do vô nhà đá xả hơi … *** thà đứng trước đôi cổng chờ địa ngục xác thịt này vay, trả rất khoan thai hơn phải đẩy cánh cửa khuya rét buốt nhìn một lần - em cùng gió thiên di ! ĐCĐ
  2. LÝ DO Khi chỉ còn một vói tay nữa thôi Là tôi chạm được mặt trời Hát lên bài ca ánh sáng Sẽ có bàn tay chực đẩy tôi rơi xuống Trở về tiền kiếp giống loài dơi Đó là lý do vì sao tôi nấn ná trên đời Khi tôi nằm kiệt quệ vết thương Ngày dang nắng cháy đêm hứng mưa ương Đôi mắt mù lòa đáy vực vô tận Sẽ có bàn tay chìa cho tôi nắm Trao lại nhau thân phận làm người Đó cũng là lý do vì sao tôi nấn ná trên đời ĐCĐ
  3. CHỜ GẶP TÓC EM BAY Anh ước chi lòng vắng như buổi chiều Con đường nhựa mọc xanh um toàn cỏ Mỗi nụ cười nở bung chùm phượng đỏ Theo nỗi buồn uốn mãi khúc sông sâu Ánh mắt xa rồi có phải của người đâu Xanh lúng liếng trước sân chơi mùa hạ Chong chóng gió thổi lùa trong quá khứ Anh qua cầu nhớ gặp tóc em bay Tầm tay này vẫy mãi bước người đi Môi khô nứt giữa tháng tư thắp lửa Màu hoa đỏ rơi hoài từng tim vỡ Giấu vào thơ, nào giấu được nhau đâu Lại mây xanh nở rợp ở trên đầu Áo tà trắng bay từng đàn bướm trắng Để như anh mỗi hạ về đứng ngắm Và mỏi chờ gặp lại tóc em bay … ĐCĐ
  4. TIẾC MỘT CHÂN THÀNH nhà thơ vĩ đại có thể khiến cho hòn đá kia rơi nước mắt tôi vốn không rành phù phép nên ngồi chờ đá mượt rêu xanh nhà thơ lớn có thể bảo dòng sông nhảy múa tôi thèm gối đầu sóng vỗ nghe tuổi thơ đêm chảy dạt dào nhà thơ tầm cỡ có thể thắp ngọn lửa trên chòm mây xa tắp tôi mỗi ngày quen ngước mặt tìm trên cao một nỗi nhớ nhà nhà thơ thất tài năng có thể thấy trong mắt người xưa đôi hồ gương biếc tôi cầm mãi mùi hương tiễn biệt cái nhìn em cháy dọc mười năm ĐCĐ
  5. LỤC BÁT XÒE TAY thò tay chụp hụt giọt mưa đành vo sợi nắng về thưa bưởi bòng tới lui vừa mỏi long đong vấp cây cỏ dại mọc trong nỗi buồn giang tay ôm mớ gió suông chất bên bờ vắng mấy cuồng phong đêm chờ cho con mắt lấm lem biết sông chảy ngược tận miền mai sau giơ tay vói cái ngọt ngào hình như đau chỗ dạt dào trái tim vỗ tay hỏi đá nổi, chìm nghe chừ chiều đã một thềm biếc rêu xòe tay ngồi hứng quạnh hiu thấy trần gian cũng ít nhiều giống ta. ĐCĐ
  6. CÓ CHỖ DỰA HỒN QUÊ XA ngó con mắt ấy trong ngần thấy ta hôm nọ bất thần té vô biết bơi miệng vẫn tri hô e tình chết đuối trong hồ mắt em nghe chân ngọc lướt qua hiên trái tim đòi móc để riêng ra ngoài lỡ mai tim ấy hết xài ta đem thả nó lăn dài theo chân và rồi hương tóc phân vân em treo trước gió một lần vườn trưa có con nhền nhện đong đưa giăng câu lục bát xuống mùa tóc mây thì thêm hai nhánh vai gầy cho đôi sáo đậu mỏ đầy ẩn ngôn cho trăng có chỗ hoàng hôn còn ta, có chỗ gửi hồn tà ma ĐCĐ
  7. ĐIỀM HẠ Cánh đồng nằm dài chờ cày vỡ Sót lại đôi sáo đứng mổ vơ Con bê vàng nghênh ngang vươn cổ Bờ sông nghiêng về lắng gió Hoa ô môi rụng tím bến mờ Lũ cá nhép vướng vào lưới vó Con chim hót điều gì anh không rõ Chỉ biết mùa hạ đang gọi em Và trời xanh tiệp màu với cỏ Mặt trời sáng nay thật đỏ Thành thử mùa hạ này vóc ngồi Trông rất cô đơn và thật nhỏ ĐCĐ
  8. THƠ LÁ IV Chiếc lá chọn được một lần rơi Chỉ để chứng minh Lá chính là lá thật Con chim cất cao tiếng hót Khứng chịu rủi ro săn bắt giam cầm Không cam phận chiếp chiu thầm thì hoài trong bụi rậm Tôi thà bị hồ nghi, bị ghét bỏ bởi những lời phát biểu của mình Còn hơn mỗi sáng soi gương lại phải nhìn thấy khuôn mặt dửng dưng vô cảm Trong muôn nghìn đám đông lặng thinh ĐCĐ
  9. NÀY EM TIẾNG VE Này em, khoan lá mùa tuôn Khéo chân lại dẫm lối buồn thâm u Và trên mái ngói phong du Sẽ ai nhặt đọt chim gù hạ phơi Này em, bước xuống góc đời Giơ tay hứng hạt mưa vời vợi phai Này buông hết lọn tóc mai Lại người xa ngái những ngày ngái xa *** Này em, này nỗi nhớ nhà Bay qua phố sáng như là tiếng ve ĐCĐ
  10. THẢNG HOẶC THÁNG TƯ NÀY Sẽ rất nhàm chán nếu anh tiếp tục nói về mây Và những tháng tư đã đi qua Chẳng ai buồn nhắc nhở Em rất nghiêm trang chiều nay Phố Khi tình cờ ta chẳng còn nhau Sẽ nhàm chán hơn nếu Nhắc hoài đời sống của loài sâu Đang ấu sinh trong tầng cây lớp vỏ Chuẩn bị cho một mùa hè đầy tiếng ve òa sinh nở Trong nỗi khát thèm luôn âm ỉ thịt da Anh hài lòng từng ký ức đang qua Cơn mưa sớm bất ngờ, chẳng hạn Chọn cho mình một góc ngồi thanh thản Không ưu tư và chẳng nhớ nhung nhiều Sẽ thiếp dần mỗi đợt gió phong phiêu Nấp đâu đó trong hàng cây hanh nắng Đừng tỉ dụ như hồn anh bình lặng Chờ đổ xuống phố này Chí ít một cơn giông ĐCĐ
  11. BIỂN, ĐÊM ĐẮM TÌNH Anh có nói gì đâu Mà rong rêu thêm xanh Em có khóc đâu Cọng san hô chết khô trên cát Sóng có cạn đâu Hàng dương đêm xao xác Cơn mưa trái mùa đẫm giọt biệt ly Ta ngồi bên nhau ngắm chiếc sao di Mấy tăm cá bảo người rằng biển thức Liềm trăng cắt ngang vòm khuya nguyệt thực Mang vũ trụ nhốt nỗi buồn vào mắt em Cởi tấm áo sờn anh giương lá buồm lên Chờ biển lặng và trùng khơi đói gió Đừng nhìn vậy khéo hồn anh nghiêng ngửa Khát môi son và thèm lấy cơn mưa Trải trăng vàng trên bãi tợ ngày xưa Ta cặp bến đôi xác tàu bạc sóng Để khuya này giữa triệu luồng triều động Hai kẻ tình nhân trong muối mặn tự trầm ĐCĐ
  12. DỰ CẢM HẠ Phố sáng nay thiếu gì như mưa vậy Hơi chưa tan cơn áp thấp ủ âm Em giấu đâu trái mùa thời tiết đấy Ngón xao xanh tay nắng rủ tôi cầm Ta cố yêu như từng lời lá nói Ngụ ngôn xuân đợi thu úa rơi vàng Nơi đất mục ngủ vùi chờ tin mới Lũ ve mùa rôm rả hát hạ đang Mặt đường khô đợi được lần đẫm ướt Cơn gió trưa chưa trắng áo lưng người Và lỡ hẹn mưa không hề báo trước Ly chanh đường quán vắng nói thay tôi Mắt trốn đâu tôi đã tìm biền biệt Tiếng guốc vang em nhắn nhủ xa vời Những nụ phượng vẫn trú vào xanh biếc Chẳng ai gọi mình để môi kịp đáp “ơi” ĐCĐ
  13. TÁC PHẨM CỦA THỜI GIAN Điêu khắc gương mặt mình vào lớp tuổi đang dần hóa thạch Tôi nói lời tạm biệt mùa đang Bóng con chim lạc đàn In lên nền trời một giọng kêu thương Vẽ tâm hồn mình lên tấm voan sương Mặt vải dọc ngang màu sắc Vinh vang cùng ô nhục kiếp người Tôi thấy chân dung mình, giống triệu triệu cuộc đời khác, lao về phía trước Đẽo niềm tin trên rào rạc dòng sông Câu nhật tụng hóa lách lau trôi trong đêm ngờ vực Tôi chép miệng vu vơ trách đám cỏ gà cỏ mật Sao mãi thản nhiên xanh Trưng tất cả tác phẩm của chính mình trong phòng triển lãm thời gian Một mình tôi khoanh tay đứng ngắm Những mảnh vỡ liên tục rơi xuống nền gạch Vang lên tiếng thở dài Bất lực. ĐCĐ
  14. CÓ THỂ NÀO EM TIN TÔI NHIỀU HƠN Có thể nào em tin tôi nhiều hơn Bằng giai điệu đọng nốt trầm tắt thở Đã hắt cạn xuống dòng sông quên, nhớ Biết làm sao tin nhau nhiều hơn Em có nghe trong miền lá non Rêu xanh bám bàn chân chưa chốn ngụ Bản tin báo lại thêm mùa thác lũ Cơn giông lười chờ đông cứng buổi không nhau Vệt son thừa sót đấy – bởi em đâu Tà áo lục vắt ngang chiều nông nổi Nhận tất cả mình nhận phần sám hối Đã một thời chẳng tin nhau hơn Quơ tay tìm, dẫu rất ít, làn hương Là vốn liếng thêm một ngày phố thị Chớ đắng đót kẻo đêm hoài mộng mị Lại khuya lơ thắp nến đếm rưng rưng Lắm phân trần cũng chẳng thể buồn hơn Nghe dặn nhé, đem nỗi niềm khảm đá Vuông trời nắng sẽ trải vàng tuổi hạ Biết đâu chừng em tin tôi nhiều hơn. ĐCĐ
  15. NGỜ VỰC Tất nhiên em vẫn ở nơi Dĩ nhiên tôi rượu đắng môi thất tình Thất tình tự thuở tóc xanh Từ đêm người đứng vịn nhành phù dung Giam hồn sau chấn lao lung Tù đày cho đến tận cùng lời thương Chỉ xin một thảng nhạt hương Trổ lên cọng cỏ ngát buồn dáng em Hạ chưa. Hay đắn đo giêng Cho tay rụng xuống những mềm mại thơ Tôi ra nhặt quả dại khờ Đưa lên răng cắn một ngờ vực nhau ĐCĐ
  16. BÀI THẤT TÌNH KHÔNG SỐ So dây đàn bên lề đường mốc cũ Tôi ngồi đây hồi hộp ngước tình em Từng hợp âm xếp hình hài điểu thú Mỗi ca từ xưng tụng những người điên *** Nốt nhạc tắt và cây đàn cùng gẫy Hồn tràn sông gợn sóng tự phân thân Em bước qua nhón gót hồng ái ngại Tôi sụp quỳ nhặt hạt bụi từ tâm ĐCĐ
  17. BÀI NGUYỆN CHIỀU THỨ BẢY CUỐI CÙNG Hãy cho anh trở về kiếp cỏ lá vô danh Đứng chờ mưa dáng gục đầu cơ khổ Là mùi thơm đêm qua chảy trên vai, trên cổ Nơi nỗi nhớ ùa vào làm tổ ở lòng anh Hãy cho anh làm chiếc đồng hồ gõ đều những vệt buồn câm Tiếng sấm rền của mùa mưa chưa đến Dấu rêu khô trên mạn thuyền xa bến Lời cứu rỗi của kẻ tuẩn đạo bên giảo hình đài Hãy cho anh làm phiến gió rụng hiên ngoài Giọng con cú già hát lên bài ai điếu Tiếng rên rỉ từ khung giường rã rệu Đêm ái ân vội vàng hai tử tội vong thân Hãy cho anh làm bàn tay châm ngọn nến hiến dâng Trái tim côi dễ thường quen xao động Hãy cho anh cùng em nằm giữa mùa màng yên lặng Phút giây này thôi – để được chết - và yêu. ĐCĐ (hình ảnh mò cua bắt ốc mưu sinh của các em bé ở những vùng xa)
  18. CHIỀU QUA PHỐ NGHE KHÚC NHẠC TRỊNH “Hôm nay ta về …” ta cứ ngỡ Nghe câu nhạc Trịnh đắn đo lòng Lớp bụi hững hờ vương vãi phố Trót dại khờ có cũng bằng không Buồn luồn qua gió về thênh vắng Gót chân in lún dấu bâng quơ Tiếng đôi sẻ lạc kêu rớt nắng Tương tư quê cái bến sông mờ Cố quên như thể mình đã chẳng Áo khăn người vội bước ngang chiều Cố nhớ mà em nào hay đặng Sợi tóc thôi đành muộn thuở yêu Bóng ngã xuống đời nên bóng xế Tay xòe che nỗi quãng dặm trường Giấu lời đau đáu vào dâu bể Phố đêm gặp tiếng dế tha phương … ĐCĐ
  19. PHỔ KHÚC QUÊN tôi là bài ca ngày xưa một lần người ngồi cất giọng bên dòng sông thời gian mãi miết trôi là mỗi mẫu tự là từng con chữ ngày xưa người ân cần ngâm ngợi những ngôn từ không tồn tại trừ phi tìm được trong nỗi nhớ nhà bây giờ tôi lại giống quá một bài ca bị trục xuất khỏi miền ký ức nằm lỗi nhịp giữa khúc giao hưởng đời sống thất lạc cả bổng, trầm âm vực khao khát dù chỉ thêm lần được sinh ra hòng được chết trong dáng cúi đầu mặc niệm của loài hoa ĐCĐ
  20. VẪY TAY CHÀO TUỔI MÌNH Nỗi nhớ đan hình cánh võng mắc vào đêm Nhịp đong đưa chạm ngày mình vừa mới lớn Thuở lớp học chật, đường phố thường vẫn rộng Thuở gối đầu êm ái mấy vần thơ Nỗi ám ảnh thời gian chưa hằn khuông trán vô tư Mỗi phiến gió thổi qua nếp buồn chưa gấp lại Cánh phượng trưa đỏ au môi con gái Chiếc diều biếc trời hút mất vía con trai Biết nói gì khéo ướt mắt nhau đây Sân ga đợi cơn mưa dầm nặng hạt Mỗi trạm dừng chân thêm mỗi lần mất mát Hồi còi dài buồn bã chẳng vì ai Chuyến tàu thời gian hối hả phía tương lai Tôi trơ trọi giữa vô vàn ba động Em vẫy tay chào tuổi mình - lá mùa rơi vô vọng Ước gì hai ta đừng khôn lớn chiều nay. ĐCĐ
  21. SÁNG TRONG QUÁN CÀ PHÊ TRÚC Buổi sáng với quen góc ngồi quán Trúc Cà phê rơi giọt giọt đáy ly ngùi Tôi ẩm mốc gồm mỗi ngày lao lách Hồn bây giờ cổ tích bụi rơi rơi Em đã thuở tóc dài nuôi mộng mị Thả qua nhau tím ngất cả trăm chiều Vẫn tự nhủ cây trái mùi chung thủy Mở lòng mình trân trọng hứng nghiêng xiêu Buổi sáng tôi đã đành thôi cao ngạo Trốn tránh đời ẩn nấp chốn chiêm bao Ơi, ngoài kia người vừa ngơi giông bão Hay cuộc tình giăng kín lối xôn xao Sẽ đường xưa ghé về gom bóng nắng Nhặt mắt, môi, và thương tóc em dài Hớp cà phê buổi sáng chừ vẫn đắng Góc quán ngồi ngong ngóng một ban mai. ĐCĐ
  22. CHO NỤ HÔN VỪA QUA ĐỜI luyến tiếc đêm cháy khát ta hớp ngụm bình minh gặp nụ hôn lạnh ngắt nằm rũ cánh bên mình mùi son môi nguyên trinh từ lung linh gửi lại ta ngồi hát siêu hình bằng nghìn cây cỏ ngái ngước bầu trời hoang dại nhẩm câu thơ lạc vần đào nấm mồ vô lại chôn cất một lâng lâng ĐCĐ
  23. VÔ ĐỀ TÌNH YÊU Tình yêu Con chim ta tham lam giăng bẫy Giam tiếng hót hay vào chiếc lồng của riêng mình Tình yêu Cánh chim ta muốn hoài nhìn thấy Dáng vẻ tự do bay lượn giữa trời xanh ĐCĐ
  24. BÀI NGUYỆN SÁNG THỨ TƯ Mẹ sinh ra anh Cùng nụ cười và tiếng khóc Niềm tin lẫn ngờ vực Hằng kính yêu Người Anh chọn về trái tim Cuộc đời giục anh lớn lên Đôi bàn tay cầm lấy bao điều được mất Hai bàn chân không ít lần va vấp Những vết thương tự chữa lành Bằng giọt nước mắt lăn quanh Thượng đế, từ đấy, cầm tù anh Trong vòng tay hằng thương mến Anh cúi đầu làm tên tội đồ vĩnh viễn Với vô vàn ơn em. ĐCĐ
  25. TÀO LAO BỐN KHỔ RƯỠI Anh đang gần hóa ra xa em lắm Nên đôi khi tưởng gần đất xa trời Mà xa trời sợ mây ngàn chết đắm Về đất rồi lấy ai nói dóc chơi Nếu lơ đễnh anh lò cò ra biển Có đóng bè vớt sóng với anh không Con hải âu con cá chuồn bay liệng Để râu dài anh lập tức hóa ngư ông Bằng sa cơ thì yoga trên núi Ca câu giang hồ phố núi mù sương Ngày tụng niệm đêm hằng nhớ gái Mặt trái xoan da trắng hải đường Bị truy nã anh chui vô rừng vậy Uống nước suối khe ngậm ngải ăn trầm Bỏ làm thơ tập quơ vài thế gậy Về đồng bằng thuyết pháp Đường tăng … Anh đang gần và đang xa em lắm Nên đôi khi tưởng gần đất xa trời ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...