![](http://diendan.thotre.com/uploads/set_resources_4/84c1e40ea0e759e3f1505eb1788ddf3c_pattern.png)
lamnhi
-
Số bài viết
95 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi lamnhi
-
-
XVIII- Khi tâm hồn mạng nhện
lối ra là điệu xoay tít quanh trục cái tôi chình chịch
người du dương- con sâu kèn không có ngày hóa bướm...than ôi!
Khi ngoảnh lại
một mớ hỗn độn những câu chữ ngày đêm cắm cúi
người gật gù: " Tuyệt tác!"
Cái tôi thì thầm: " Thơ mình đệ nhất!"
Mấy trăm bài được coi là vốn liếng làm điểm tựa rồi tự phong quyền này quyền nọ
Phán xét lung tung
Khẩu khí ngất trời anh hùng cái thế
Tội nghiệp cho những con chữ bị con người lạm dụng
nhuộm xám mầm trắng trong lại gửi vào lắm nhiêu khê của trò đời giảo hoạt
và những tay thợ cán vá
vẫn ngày đêm quay cuồng trong giấc mơ tự tạo
với trò hiếp dâm chữ nghĩa
Cho tôi xin đi!
-
Không hiểu sao đọc tới chỗ Danh sách những trang web vi pham bản quyền...chi chi đó(!) là yêm đây cứ cười mãi, noái thiệt bụng nghe. Hì hì
-
XVII__Lậc xậc dưới gót chân
Vật gì bều bệu nhớp nháp tôi cúi nhìn, ánh sáng chiều chật vật:
một xác phi cầm quái gở màu xám đen
Nhìn kỹ thì ra sắc lông loài ác điểu ngụy trang màu dung dị tảo tần
Tôi co chân sợ dẫm lên lần nữa
Mùi vương vãi không trung xú uế xa gần
Tôi lặng im kìm cơn buồn nôn rậm rực
cố bỏ đi xa
vẫn nghe mùi tử khí vấn vít như cố tình trêu chọc
E hèm! Xác chết mà vẫn biết ngoan cố vậy sao?_ kiên chí trả thù
bằng những vần thơ bốc mùi tử địa.
(Hãy làm phân cho đất để dung dưỡng sự hồi sinh, có hơn không là cứ phải nguyên nhân làm mất trong lành sự sống!)
-
XVI__ Nhớ...không, cuồng điệu buồn ray rứt mỗi thoáng đời tím , xanh thời trắng áo
Tên hoài niệm không đầy sông cảm lững lờ qua, ngồn ngột dung môi ký ức rập rềnh lục bình trôi những bãi bờ kỷ niệm
Đoái những chiều vàng, loài người gọi tên hoàng hôn, riêng ai riêng chỉ là bóng thiên đường đã mất, ai tìm ai xuôi ngược bình nguyên gầy đổ nát, tìm nguồn trong cổ tuyền mưa bóng nước
Thế mà cánh vạc chân mây , ai cùng ai hòa lẫn chờn vờn hái trái mơ mong cửa khai dòng nối cũ
Vẫn chưa lưng những sôi trào tàn tích, ai nhặt nhạnh mấy sợi vàng, tơ rơi rớt mây xa, vó ngựa qua... phảng phất lời trần tình thổ mộ
Đắng cay này, cay đắng, đắng cay,
ta?
-
XV____Thảo mộc quên sờn sỏi dốc vắng, huơ tay chạc gầy xương mẩu gợi cát tro bay
Qua trần tình vi vút thôi không hay, không ngây dõi ngút trời bảng lảng nẻo mờ xa, mưa cho qua vùng thỏa bình yên cát nóng, rang tình sấy hong mây
Quên, êm mùa sẻ rớt hóa hương bay, quên, tình tang phảng phất kìa vụn nhớ góp vơi đầy, quên túi bồng bềnh rơi vãi không hoa, quên..
Lơ xơ về nhẹm kín dấu phong thanh
Nào ba bảy dặm ta gang tấc hòng nỡ gọi, nỗi xa xăm.
-
cái này phổ nhạc vào chắc nghe zui lắm đây!
Cảm ơn chú mi
Ăn tết vui vẻ nghe!
-
XIV_______ Trên thênh thang đợi chờ trong mênh mông lặng lờ. hoa thôi không hững hờ, nắng ngại gió bơ vơ
Phanh phong mây bão nhờ khua cỏ lá, tay nâng vạt áo gió đong đầy cho ngoài kia thảng hoặc tầm gửi hoài chốn không cây
Ai chuông ngân ngày còn -đêm không vang lời nguyền, độc ngọa cô miên lâm râm khấn lời buồn gởi về cõi ngàn du, chua chát gọi truy nguồn mây trắng nhớ
mãi gặm khắc trôi xuội bắt gặp hờn quá khứ, tâm không như tháng ngày, tâm riêng cung nhạc gầy,...vô duyên!
Phố lặng đêm đợi ngày, hái trắng trong một thời lồng chao thời khẳng khiu, nham nhở cảnh chiều sầu,...Đông sang...
Hơi may phương xa, vạt tình thâm căm căm trải dài nhân thế,...huyết quản ngừng thôi không gá nhịp tim đau, mưa vẫn gầy, mưa mau!
-
XII__Chiều mây bao lơn đôi tay không hay dải sờn bay lụa năm cũ, lưa thưa một khoảng trời gió qua chẳng làm rơi hương bao nay
Ta lắm điều khuất riêng tây...có hoài buồn vây lỡ cho ngấm mấy vỉa tầng ngụm đắng chẳng mơ mòng quái lẫm
Không! Trăng năm xưa ngang qua vết hằn châu luc mới năm nào hỏa diệm bừng rõ sắc tang thương
Nếu vết cắn làm dở dang miếng trần tình thơm thảo của độ trái tim son mọng sắc hồng tươi mơn mởn
Qúa la cà
Nếu là trái đắng một mùa cay, ai vẩn vơ cho người hối niệm, mà nào hay trên ngất ngưỡng hao gầy riêng cam chịu
Lắm vạt áo chưa vơi mùi lầm lỡ...có bóng ngày về quỳ ...trái cửa khóa mùa then!!!!
-
XI___Tay buông hờ ngón gọi nhắn tình buổi sang sông khẳm gió
Ngát nồng vui ngây đượm mấy nỗi niềm rơi cách khỏang tiếng chèo khua
Ngả nghiêng quang trưa mặt trời không nỡ khóc, nửa hồn mịt mùng hơi nhang lạnh mùa quá vảng chưa tan.
Con sáo nhằm ngày không mây, gởi thân về rẻo mù lau lách lạ, sông không tự tình, sông lặng ngắm thuyền đi.
Trời làm rớt móc sầu điểm tí tách hàng mi, sao thế nhỉ, qua rồi ngày trăng vỡ, những khắc lê thê nhấp nhô đồ hình sin.x.
Mảnh áo màu son, mảnh tình màu rêu, mảnh đời tím màu than, than tím ngát.
Cho ngày về có kẻ ngẩn ngơ đau
Con sáo sang sông, không phải bởi nhịp cầu,
Không phải bởi nhịp cầu, !,!,!
-
X_______Trên gối mòn hơi đợi chờ ủ sấy nỗi niềm khô
Em tháng còn nguyệt giũ suối tuyền đen hất qua sầu nét mặt, bóng quạ đen chiêù chưa chạng vạng, trăng qua....
Tên người tình kẻ vết nứt than van, trôi daì dài viền chân trời cạn gió, ai đi?
Hái nồng nàn dõi trắng xoá băng nguyên, giới hạn vô hình phiếm gõ sầu nhịp cuối
Đàn lên khơi
Chong đèn trời gọi những sao rơi, lá vàng không dưạ nẻo mù vơi hoang daị, như ngẫu tượng kết từ sa thạch, hoàng thổ gầy trơ bóng núi trông theo
-
Em, bão lòng lên ngôi chơi vơi trời gào chông chênh trặc trụa một lầm than bi ai cõi
Anh, trai men cấm mùa rậm rực bừng trưa rối ren trập trùng trắng trong đợi chờ gào xé hong phơi
Lầm lũi riêng người
Ngày huân ngụm đắng, thấm ngọt hậu từng lan phả tình vào cốt tan hoang nụ cười thấy cõi sướng ru ngân lịm vào huyết nhục
Cố giấu tình câm biết nói ngôn ngữ không người vạn kiếp bản năng
Hoa ngữ phù phiếm đậy che
Loài người , cả loal người ăn vụng, chối bỏ làm chi dối lòng chạy trốn lén lút mặc nhiên, tất nhiên cố hữu
để làm gì.
ai biết!
-
Ai gánh muà Hạ đi khi cánh diêù chưa thoả gió say vờn nhịp trồi sụt mấy tầng mây
Ai gảy ngón đàn không âm điệu ai quên một mảnh hồng phương Đông huyết dậy, ai đi ai về, ai?
Khi Thu đợi tình Đông, nắng gom đầy tình tứ những lối chiêù meo móp khúc dạo đầu
Ai tóc xỏa không suông khả ý, ai trào mong dòng trôi ngắc ngoải chẳng thấy bờ
Ai áp má nghe tình ai trẩy hội
Chẳng là ta!
Khưá vào lòng nay mấy ngọn nguồn diễm xưa dào dạt, ai tinh tài đệ nhất hội hoá trang
Thế rồi lúc đời vô cùng bỗng hẹp le lói một vầng hồng năm cũ: hoa đăng
-
Ngõ ban sơ, hạnh ngân dài
Cổng xô còn vọng điệu tài tử qua(*)
Ông gửi thông điệp chi
Tôi hậu thế, hơ hốt quay mộng mi, con trốt mùa Đông không gió!
Vành trăng chảy máu trái cam tươi chẳng vào tay người mụ mị kiếm tìm
Tôi không kiếm tìm
Trong tôi khát một trời xanh
Nhớ lão thi nhân nhoẻn miệng cười, cõi người ta trong ông bềnh bồng thoi thóp gãy hòang hôn
Tôi bức bối quẫy cường lưu, cánh cửa đổ, bong bóng vỡ không kêu
Thế là ông bỏ tôi đi
queo quắt khoắng dòng nước trở lại nguồn
trát vữa đậm mùa xưa, tôi ngoắt ngợp lòng vòng chìm nổi, ngõ ban sơ vô tội, bùn đất xanh tình yêu khát nóng
con sóng trườn dài, lẻ một vòng quay, chao đảo, vực sâu thì thọp, lối ra tay không bỗng có
Chẳng hề chi!
........
(*) thơ Bùi Giáng
-
.....
Đi hay ở
Tùy thuộc vào chút tự trọng còn lại(người nào cũng có_bổn lai)
Và chỉ số AQ
tự hữu trong trí não
Nhưng lỗi lầm tự nhận biết...ăn năn!
Đó chính là bản lĩnh và sức mạnh_ chữ DŨNG trong mỗi con người.
-
Hôm qua
Lại hôm qua trên đường, hắn giấu trái thị thơm cô Tấm, ngẫm giờ hội ngộ quân vương
Mật ong rữa xanh màu cỏ thối
Cơn giông chiều như gàu nước lạnh, rong rêu còn vùi giấc co quắp vật vờ
Vẫn chưa tỉnh, lại càng mơ chập chùng sáng lóa Bắc cực quang, cơn gió phân vân vừa hay dấu hài Trang Tử
Nếu có thể, tôi sẽ chìa tay để hắn nắm, nhưng cổ ngữ nhân duyên hiện giờ vẫn đúng
Nếu những câu vô tình làm chóang váng người hữu ý thì ta quả thật đã vô duyên
-
Kìa những lụa là gấm đoạn nhung len
không dấu nỗi xác xơ hình hài nhầy nhụa
Những đứa bé chưa qua mùa dứt sữa
dễ hân hoan vui trước màu xanh đỏ của bong bóng khoa trương bên trong là khí đá, bay bỗng và tan hoang rụng vữa đến kỳ
Dấu tự mãn dần hiện ra sắc xám, càng điểm tô càng nhớp nháp một gam màu hắc ám
Kẻ vẫn hí hửng gieo trồng những cây trái quặt qùe thai quái gọi bằng thơ(!)
Mới đầu bén mạng lơ ngơ tìm chỗ đứng
tất tả mái nhà này khu vườn nọ chen chân,...bò lê trườn toài quên ngày hết tháng, tự nhủ mình kiếm tí chút phòng thân
Chiếc nón sùm sụp
Nét tối tăm vặt vẹo thôi thúc thành chữ thành dòng, sao tội nghiệp kiếp thương tâm!
Nếu ai đi tìm một tấm lòng thuần hậu, chút bình an tĩnh lậng qua thơ
hố hầm bất phân, gai góc ngụy trang đá sỏi hiền hòa
loài linh cẩu mượn vẻ hùng sư tử,...quá ngu ngơ,..chết đứng từ hôm nao, gục đổ vẫn nhìn lên
Tật nguyền chưa an phận mãi cố gượng kiếp học đòi.
-
Hắn những ngày mê hồn trận, những thành lũy cố công mảng chân tường mục ruỗng
Chưa nghe quen
Chưa cảm thuần những trực ngôn, hay chỉ tâm đắc lời mật ngọt bồng bềnh á phiện
Chi đê mê
Ta vốn không quen dối tâm bằng những mỹ ngôn dua nịnh
Hãy chịu đi những cơn đau tim vì tứ cú mình như con đẻ bị ai đó đưa ra ít nhận định chân thành
Thôi đi những đỉnh cao tự cảm biến
Hãy đừng vỗ về những chiêm bao trong thanh thiên bạch nhật
Rằng thơ ta là thánh ngữ rao truyền, là kim ngôn mực thước, là lời sấm dự báo cõi nhân sinh, màu thời gian đổ vận hình hài ngụy tạo.
Thật đáng cười
Lời mỉa mai cay đắng từ một tâm hồn bệnh họan
Luôn tự thấy mình trên những kẻ đồng hành
Hắn sẽ tự thấy rõ mình một khi học được phép phân thân!
-
Hắn bày la liệt mọi thứ, những mùi men cùng ẩm mốc
Trái chín nhưng không là già, chát và chua
Tôi ngang qua những giọt mùa lần khân, quay về chốn vị danh y xin được "tét" lại cơ quan vị giác
Vẫn bình thường, thì ra, muối từ biển và nồng độ nat-ri vẫn vậy
Kẻ rỗi nghề chai tay cho đồng đất nâng niu
Mùa vàng_hạt lép, trò đời vô nghĩa lại vĩ đại trong ai
vết xe mù lòa đêm vắng
Thương thay!
-
BÀI NGUYỆN TRƯỚC KHI TRỜI SÁNG
những ngôn từ chật hẹp
úa tàn như lá cỏ
mỗi ngày lại một cụm mây khác trôi qua
một dòng sông khác chảy trước nhà
mỗi ngày tai cứ ù đi vì phải nghe mãi
đây là sự khôn ngoan
đấy là tri thức
còn cái này mới đích thị là sự thật
chân lý đây! chân lý đây!
người đàn ông đẹp trai ấy đã chết cách nay hơn 2500 rồi
kể từ đó không còn ai diễn dịch nỗi ý nghĩa của đôi mắt khép hờ với khóe môi cười bí hiểm
mang nét vương giả Bắc Ấn
còn chàng thợ mộc tóc dài kia đã bị bán đứng ở Trung Đông rồi
2011 năm sau
chiến tranh, dịch bệnh, đói khát … mới đích thị là sự thật
biết vịn vào đâu
ngoài mùi hương của nhánh hoa dại
để đặt niềm tin cuối cùng
vào lời tiên tri của kẻ ngu khờ cùng
dụ ngôn ẩn hiện giữa mỗi cơn điên
ĐCĐ
Hi hi, đọc bài ni em sực nhớ tới tiếng kêu của con vịt con và quả trứng màu đỏ, hi hi !!!
-
Hà, đúng là 'đứa bé rừng xanh'. hơ hơHi, anh ni có biét kim cương thật chất là gì không, nguyên tố C đó ạ, qua mấy dòng ni yêm đây bắt đầu, mới bắt đầu thôi nghe(không dám tự tin như lời vừa rồi của anh ni mô!!hi hi) thấy lờ mờ cái hình dáng...ai dó rồi! chú nhóc hiện đại!, hơ hơ!!!
-
Khi ráng chiều bê bết màu son
Em bảo lửa của một ngày cối vào tiêu điểm, máu của hồn tử sĩ
Cái phông màu tội nghiệp vô tri
Võ vàng đi về trong tâm trí người bệnh họan
làm khô nghiên mực quánh của anh hề thi sĩ ...tự nhân danh
Ảo ảnh cũng biết nói thành lời
Khi nhà hiền triết bị đánh lừa cảm giác
Khi người làm thơ nhảy cà tưng hí hửng bắt lấy những mơ hồ vẽ vờ những mảnh bùa trên cổ, á phiện của tự trấn an, cái khóc cười vu vơ chẳng làm nên trò trống bên trong những vòng quay vô tích sự_ cũ mèm.
Màu đỏ rưng rưng hay màu vàng chói rạng
Quang phổ khóc chờ tàn lụi một mảnh cầu vồng bảy sắc một chiều mưa
Ôi những thước đo ngắn dài viền cận vẫn thôi miên người đối diện(có khi tự thôi miên cả chính mình)
Thương cho những ai cố công đi tìm cái chân trời tuyệt đối trong tư duy và lý luận
Có hay đâu vòng tròn chỉ duy nhất một điểm chạm vào đường thẳng không tên
Lại là đây tập hợp vô số điểm cách đều một điểm, nhà toán học gọi vòng tròn, có kẻ tìm kiếm một vòng tròn có thực, trái bồ hòn chăng? _hão huyền!
Chân lý được ngôn ngữ hóa tuyệt luân đến mức nào chắc cũng chỉ là.... xin thôi!
-
@ nguoibuongio, đừng noái với yêm là anh ni đang học cách xếp tàu bay giấy nghe, hi hi
-
Räng ai gom thơ em lại một chỗ ri hè.
-
Khà khà. Bài này mà viết trước hôm Ngày thơ VN 2011, tui sẽ photo một mớ nhờ người gửi ra HN cho mấy "lão tướng" tham gia bên sân thơ "hiện đại" chơi, coi phản ứng ra sao? hơ hơCụ ni noái rứa cho tội nghiệp yêm hè.
Yêm đây có dám noái chi tới mấy nhà thơ hiện đại chi mô.
Các ngài hiện đaị nhưng vẫn từng làm thơ saú tám, Đường luật chảy ro ro mà viết thể tự do đương đaị nghe thật "nhuyễn" thì vẫn đáng nể và trân trọng quá đi chứ.
Yêm chỉ ái ngại và nghi ngờ các vị hiện đaị mà cả đời không thấy lấy một câu thơ truyền thống( có lẽ họ không thèm viết, hay viết không được!, hay là ghét bỏ, khước từ, thậm chí tẩy chay bài xích,hi hi...cái ni khó biết)
Ý yêm là "con nít trẻ " và "người nít già" nơi mô, lúc mô cũng có!! hi hi ...
Thơ Cóc 3
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Ta rót chén cay dù lòng xao giếng cạn
Người nén mây mù bạc ướp hương lạnh hải hồ
nửa đời cho ta
Còn lại cho người, tay trái canh cánh yêu thương
còn tay kia vụng dại hướng thời xa lối cũ
Gót phân vân