![](http://diendan.thotre.com/uploads/set_resources_4/84c1e40ea0e759e3f1505eb1788ddf3c_pattern.png)
lamnhi
-
Số bài viết
95 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi lamnhi
-
-
Khà khà. Cố nhân có ngụy trang đi chăng, nguoibuongio tui cũng nhận ra rùi. Tui nằm bệnh, lọ mọ vô đây, cũng định vui chơi vài hôm rồi biến, nào ngờ gặp một số bằng hữu anh chị em chân tình, đâm quyến luyến nên cà kê cho tới nay. Này, hôm nào tui khỏe lại, ghé nhậu chơi. Hôm nguyên tiêu Lâm Nhi đọc thơ ngoài Hà nội nhìn oách quá xá à. Hà, có người ngoài ấy hỏi thăm tui phải không. hơ hơHi hi. Cái anh ni khéo noái quá hè.
Nhắc chi cái đề tài muôn thuở hè, thế giới mạng ni ai mà không ít nhiù nguỵ trang chớ hè. Ngườibuongio cũng có phaỉ tên thiệt mô hè, mà là quy ước bất thành văn đã được dân cư mạng mặc nhiên chấp nhận hè.
Bít đâu lamnhi lại chẳng là nguoibuongio, hơ hơ,.
Rứa mới có chuyện con gái chát cùng bố làm tình nhân mạng, khi lòi chân ra dở khóc dở cươì hè.
Ruì chuyện văn học ni nè, không xa đâu, do tranh chấp chữ nghiã mà có khối trò chửi xối vả vào đầu thầy dạy mình là đồ thối tha ngu dốt, thứ ăn mày chữ nghiã đó thui. Dở khóc dở cươì trớ trêu lắm anh ni ơi.
1001 chuyện xảy ra hàng ngày ở huyện mà, hơ hơ, he he
Chúc anh ni vui khoẻ làm thơ nhiù nhìu hè.
-
Áo vàng:Áo vàng nhác thấy nẻo xa
Bà con ta cứ tà tà mà đi
Vội vàng vội vã mà chi
nhìn nhau một thoáng có khi quay đầu
gặp nhau ghé vội vô chào
dăm câu trà nước đút vào là xong
đường về khúc thẳng khúc cong
lúc người lồ lộ lúc long đong tìm
hàng cây cứ mải mê nhìn
nào hay quán cóc bóng mình soi gương
con đường chừ khóc mà thương
sa tay một chút vấn vương mấy tuần
vậy nên nay nhớ để gần
áo vàng trong mộng cũng cần lưu tâm.
Sinh năm 1992 hả, tớ đây xin goị là bạn được hôn hè. hi hi
Thơ bạn bắt đầu manh nha một hơi thở cho hành trình rất riêng hè.
Đọc nghe thấy là lạ, chắc hứa hẹn một tài thơ tương lai hè.
Noái nhỏ nghe hè: câu vô bài nó ..Kiều Kiều...Thúy Thúy hè, nhưng đọc tới tới thì thấy..lạ lạ cả ý và lời hè.
Hi hi
-
CHƯA TỪNG LÀ ĐOẠN CUỐI
Nhạc chuông cửa tình bỏ ngõ cỏ lên xanh, gía vẽ theo ai tìm chân trời trừu tượng
Có tiếng bánh xe lăn chêm vào tĩnh lặng cuối ngày buồn, nét mong manh lạm tình hương của gío, khua đàn trên phím vườn xanh
Mà dãi lụa ngày xuân xanh còn buộc ràng trăm ngàn rơm rạ, trái chờ mong chợt héo rũ thu tàn ngút gió mưa ngâu
Bữa ăn chỉ ngon khi bắt đầu lưng lửng dạ, tình người mang đi đoạn cuối gởi về phương trời không bóng mát tin yêu. Đành tồn lưu xúc vị mãi như mới phút giây vừa dứt
Còn nâng vành khăn hơi người tình ủ ấm mùi thịt da cát đất vẫn chưa vừa.
Tiếng ca man dại cắt giai điệu làm trăm mảnh mùa xuân còn lơ lửng quên thét gào trong vũ điệu ba mươi
Có lời ca chợt dừng tím tái bởi dòng xưa cạn hoài những thuở mắt long lanh ấu thì chưa mở tâm khai hội mới
Những gò cao lướt thướt chim gù dâng mãi đời cạn khô lấp lánh hoài âm hưởng tồn sinh. Mai gió cũng buồn chẳng mang đi vì nắng chưa trong màu ước hen
Ai qua bãi bờ làm rớt áo phông, nước gõ nhịp suối xa cồn cào tâm khảm. Này cổ thụ bên đường vẫy những vi vút kết tình thâm
Ta đi rồi huyên náo nhuộm trường xưa, lùi dần những hàng hiên chào cờ mây hồng phủ ngói ngời ánh phượng
Giá như gót chẳng mòn cùng đá, giá mà cỏ chẳng nên xanh, giá mà ai còn mở mắt tròn xoe biếc sóng dạt dào không lời người tỉnh say ngất ngưởng
Đoạn cuối một tình trường giấu trong điều phiêu nhiên vôi trắng ngỡ ngàng bay bỗng hư thật khôn nguôi
Một dòng xoay. Không, hai bóng hình , hai tấm lưng một tấm lòng đã chạm
Liệu ngày còn dài để ân ái tô màu son trễ tràng bước tới
Bên người, người ơi!
AI ĐỌC CHÊ NHIỀU NHIỀU EM VUI- KHEN MỚI LÀ LẠ
-
LIÊN HOÀNH HỢP TUNG
Khen cho ai làm nên những mô hình bàn cờ đủ loại trên thế gian này
Ngẫm chúng như hạt băng cô đúc cả băng nguyên hai cực là giọt nước mặn nói gùm tên biển cả
Cuộc đời cũng thế phải không người. Phải không kẻ chiến thắng vênh vang người anh hùng mạt vận?
Thương cho đôi mắt và trí não con người còn hạn hẹp không là gì với thực tế phủ trùm vạn đại
Cả một khoảng daì(?) chứa đủ ba sáu ngàn ngày trán nhăn tất tả nhặt lượm chắt chiu cái mệnh danh kiến thức
Rồi xuôi tay sao cho đủ đâỳ vơi
Những cuộc cờ, khôn daị thấp cao suy lường đo đếm mà mấy khi vưà ý thoả lòng đây
Có ngươì cầm cây dài đánh vào chú rắn được xem là mối nguy làm sởn gáy người, độc xà đáng sợ
Rắn không mổ người, chỉ chăm chăm tấn công đâù gậy kia do não loài bò sát chưa tinh vi như các loài linh trưởng.
Để rạch ròi phân định nguyên nhân
Rồi rắn " băng hà"...taị rắn thôi!
Có kẻ ác tâm bất giác cao hứng dùng cục đá lén quăng vào bầy chó đang lang thang kiếm mồi
Trong thoáng chốc một con bị thương khiến cả đàn xúm laị thanh toán trả thù cho bạn chúng bây ơi(!)
Rồi cục đá kia bỗng trở thành thủ phạm để hiến tế cho những hàm răng lởm chởm trắng
Người nọ cười hả hê, tác giả hậu trường đắc ý như kẻ nhấn nút làm chuyển động cả cỗ máy , hay! hay!
Có lạ gì đâu, ai dám vỗ ngực rắng ta chưa từng là cái cây kia, hòn đá nọ, hay là bâỳ chó thân rắn đáng thương
Làm chốt thí trên nước cờ ai đó
Mà đã lỡ là chốt rôì thì vô phương động cưạ chấp nhân là vật hy sinh, vì thế đã rồi đành vậy!
Nhưng càng đáng tiếc cho ai vì ham lấy chốt tham bát bỏ mâm tự chui đầu vào rọ nạp mạng quân thù
Binh mã tả tơi, quân hùng tan rã máu loang cỏ cây rên siết thê lương ngày tàn binh nghiêp
Khôn daị làm chi, trâu trắng trâu đen cối chày mãi lắm
Chỉ làm trò trong nước cờ cuả kẻ kia: khán hổ đấu toạ sơn, ngư ông đắc lợi
Kẻ không sứt mảy lông lại là ngươì ăn bát vàng rơi từ những tương tàn thảm khốc của những ai cả tin mất cảnh giác chủ quan
Thế giới vô cùng tâm người khó đoán thận trọng chẳng thừa.
Ôi con người, thiên đường điạ ngục thánh phàm quỷ dữ cũng là mi!
AI ĐỌC RÙI CHÊ EM VUI, KHEN MỚI LÀ LẠ! HI HI
-
TỰ VẤN VỚI LÒNG
Thơ có già đi theo tuổi tác thời gian.
Chữ có còng lưng theo ý lời diễn tả.
Câu có ngập ngừng? khi trái tim vội vã.
Vần có trơn tru khi mắt bỗng nhạt nhoà.
Đã già chưa?
ta tự vấn lòng ta.
Khi trái tim vẫn chứa đầy cảm xúc.
- Cảm nhận thơ có khi nào bất lực?
- Vẫn bồi hồi... vẫn rạo rực... vẫn yêu thơ.
Tình yêu thơ có tự bao giờ?
Thời gian trôi, ta không còn nhớ nữa.
Chỉ biết trong ta...
trái tim có lửa
Ngọn lửa ơi! Ngươi có còn cháy nữa?
Hay đã lụi tàn...
Theo ký ức thời gian?
Dòng đời kia cuốn bao nỗi lo toan
Nhịp sống kia vẫn bộn bề hối hả
Thời gian ơi! sao ngươi tàn nhẫn quá!!!
Thể xác ta...
Mặc nhiên ngươi tàn phá
Để hồn ta...
Trẻ mãi với tình thơ.
Tuấn Kiệt
Tháng 6 - 2008
Không cần noái yêm cũng biết bác ni vốn đầy đặn, hơn thế, chan chứa tình thơ cỡ mô rùi.
Hãy cứ yêu thơ như một bản năng, một quán tính hè, đâu cần tính toán để mong cầu mấy chữ thi hào thi bá mà mần chi hè. Cứ vô tư cho đam mê trổi dài như bác đây là hạnh phúc ruì, phải hôn hè.
Bài thơ ni đọc lên nghe vưà da diết vừa rạo rực hè.
Cảm ơn bác ni đã bộc bạch thay cho những tấm lòng yêu thơ, hi hi
-
NGƯỜI MẤT TRÍ_AWARớt xuống thềm nhành hoa trắng tinh khôi
một ngày cuối xuân trong ráng chiều Hà Nội
khắp phố phường từng dòng người bước vội
lặng bên thềm nhành hoa trắng đơn côi.
Em và tôi
lặng lẽ bước đi trong ánh hoàng hôn tím
cơn gió chiều ngọt lịm
thoảng qua.
Em nhẹ nhàng bước trên những thềm hoa
áo trắng tinh khôi làm nhạt nhòa mắt phố
đôi chân thon trong bóng chiều loang lổ
ngất ngây
Em vẫn ở đây
vẫn làn tóc mây thả vào trong làn gió
vẫn bờ môi mọng đỏ
vẫn ánh mắt ngây thơ.
Tôi là ai?_sao như kẻ dại khờ
tôi là ai?_sao ngu ngơ đến vậy
tôi là ai?_sau những điều trông thấy
tôi là ai?
Khi linh hồn đã gửi trọn mắt nai
tôi là ai?_sao như người mất trí
em là ai trong chiều nay em nhỉ?
em là ai?cả tôi nữa là ai?
Tôi là ai? Em là ai?
Những nghi vấn đã trở nên muôn thuở hè.
Bởi khi yêu, ta bỗng chốc như lột xác thành ngươì khác, là ta mà không phải ta hè, hay nhen!
Có khi ta còn không nhân ra ta, huống chi ngươì khác, hi hi
Đúng hôn hè?
Đến như họ Trịnh có hôm đêm thấy ta là thác đổ
Cuộc sống là thế hè, thi vị cũng từ đó hè,
Cảm ơn anh ni hè.
Chúc ngày càng làm thơ hay hơn anh ni hí.
-
Khà khà, đằng í có về VT nhớ lượm cho mình vài cái vỏ ốc nhé. Mình ngờ ngợ qué è. hơ hơĐừng như thế chứ a hai ni hè.
Hay là nghe yêm đây nhắc đến Duy Ma Cật anh ni lại đoán yêm là ni cô xuống núi hè. Hi hi
Dzậy chứ nhỡ yêm nhắc đến Đạo Đức Kinh chắc anh ni dám cho yêm là nữ Đạo sĩ trên đỉnh Nga Mi đất Trung nguyên kỳ bí wá, hi hi
Thui he, chẳng qua là yêm đây có nghịch ngợm tài lanh lục phá mấy cái sách văn hóa cao nguyên Đề căn và lưu vực Hắng hà thui.
Yêm nói thía có phải hôn hè. Laị nhỡ có nhắc đến thơ Dâng cuả cụ T. chắc anh ni dám cho yêm là cô gái Chà và với dấu tinca trên trán xúng xính trong tấm sa-ri wá.
Thua anh ni lun hè. hi hi
*Là thấy chỗ ni trầm lắng wá, yêm ghé chơi lóc chóc mấy tiếng cho dzui dzậy mà.
Mọi người bỏ wá cho yêm nghen, hi hi.
Cảm ơn à.
-
NGÀY & ĐÊMĐêm và ngày xoay vòng trái đất
Trái đất quanh mặt trời
Anh & em
Triền miên
Vũ trụ
Quay..
Quả địa cầu quay quắt thức đêm
Một tuần, một tháng, một năm
Bao nhiêu cái trăng rằm
sáng quắc
Hơi thở tình nhân ngậm ngùi
Nhớ quên_tỉnh thức
Làm nên những miền ký ức
Bao nhiêu năm cuộc đời
Được_mất
Còn nhớ nụ hôn xưa
Trái đất tròn
Ta lại gặp nhau bên thềm năm cũ
Thời gian quay vòng cho anh em gặp gỡ
Mắt len lén nhìn
Không dám nghĩ còn thuơng
Phải chờ kiếp sau ư
Ta tìm nhau
Vô thường
Lạc bước
Trăng sao, mặt trời,
Không gian và đất
Nhật nguyệt nối yêu thương
Khát khao
ngọt mật
Bấy nhiêu năm cuộc đời ta vẫn tìm nhau
Đợi ngày gặp mặt
Tinh tú vẫn xoay vòng
Đêm thức ngày mơ...
"Hãy cho tôi điểm tưạ, tôi sẽ bẩy cả điạ cầu", câu này rất là thơ đó chứ nhẩy, hihi.
Chị hoanggiao ni làm thơ nghe rất nhẹ hè .
Trong một bối cảnh của bao la nhật nguyệt tứ thời bát tiết, tình yêu đi lặng lẽ mong manh như một đồ thị tất yếu hè, mong manh mà chắc thật đến vĩnh cửu hè.
Mừng thơ chi hoanggiao, hi hi
-
Khà. Thế thì tui yên lòng, bởi mình không phải và cũng chưa hề đeo bảng "nhà thơ"; thứ đến, tui lại cho những gì mình viết ra chưa bằng nửa con zéro; cuối cùng, theo tui Tô học sĩ có lúc lầm vì chủ quan, chứ "Lâm Nhi nữ sĩ" thì sắc bén quá. (Khen thiệt í). hơ hơAnh ni quả là vui tính hè. Hi hi
Đạ noái yêm đây chỉ vô đây dạo chơi giúp vui chút đỉnh, anh ni lại đi phong tặng cái gì nữ sĩ nghe ngồ ngộ hè.
Noái thiệt, yêm vốn là người không thích ràng buộc với bất cứ chức sắc, tước vị, hi hi...nặng nề lắm anh chi đó ơi.
Yêm tâm đắc gã Tào Tuyết Cần nhưng lại thích phong cách Jack London hơn, hi hi Lại càng gật gù tinh thần lão Duy Ma Cật cấp tiến ngay trong cả ý niệm hè.
Có lỡ lắm lời xin anh ni bỏ qua cho hè.
Rồi yêm sẽ biệt tăm vào ngày giờ không biết trước( ngay chính yêm cũng không bít được lun)
Chúc mọi ngươì vui hè.
-
Cảm ơn bạn Lamnhi vào thăm và đọc trang thơ của Duy BằngHi , Dạ không có chi mô anh.
Chúc những ngày vui và bình yên đang chờ anh phía trước , hi hi
-
LẼ NÀO
Biết rằng em vẫn yêu tôi
Ngày đêm nhung nhớ một người xa xăm
Vẫn hoài dệt mộng trăm năm
Vì tôi em…mãi đợi mong mỏi mòn?!…
Em ơi!...Em có biết không?
Tình tôi son sắc một lòng chẳng phai
Vì tôi thân phận lạc loài
Tôi thương đau, trọn kiếp này đa mang
Lẽ nào gieo nỗi trái ngang?
Đành thôi chôn giấc mộng vàng trong tim!
Lẽ nào tôi hại đời em
Cột mình vào với nổi chìm bể dâu?
Lẽ nào em?...Lẽ nào đâu?
Tôi xin giữ trọn niềm đau phận mình!...
18/10/2010
Huệ Nguyên
Không có chi mô bạn ni ơi.
Bởi nghe hơi thơ bạn với những dòng mạch quá ư ngậm ngùi hè. Hình như bạn mình có bất toaị ý điều chi, nên mới có những dòng trần tình vừa như than thân pha chút trách phận hè.
Nhưng mà bạn ni nè, cuộc sống mà, nó vốn là một chuỗi những thử thách dài dài đến vô tận hè. Nếu đời mình có sao, thì trước mặt vẫn còn mở ra cho mình mà, hi hi.
Sẽ hướng về tương lai trên CHUYẾN TÀU HY VỌNG bạn mình nhén, hi hi
Thơ bạn mình tràn đầy cảm xúc và dễ dàng mở được cánh cưả trái tim moị người nè.
Cứ vui bạn hí.
-
CHIỀU NHA TRANGBiển Nha Trang
Chiều như cổ tích
Nắng dây dưa
Ai trải lụa về
Sóng nô đùa ,bạc đầu tung khát vọng
Bọt trắng bờ tiên cảnh đá si mê
Nha Trang
Biển lô nhô hòn đảo nhỏ
Khoác áo xanh
nhuộm vạt nắng ngang trời
Gió cũng lẳng theo về
Chiều lành lạnh
Đi bên em
Thơ anh lạc mất rồi
Cáp căng đàn
ngân vương trời thần thoại
Rẽ không gian
nghiêng lướt nhẹ con tàu
Ga đứng đợi hai đầu làn sương mảnh
Người bồng bềnh theo sóng gọi về nhau
Em như lẫn
vào mây huyền thoại quá
Anh vịn theo hương gió
Tới phương nào
Thơ cùng sóng
gửi lòng nơi biển rộng
Nửa đời rồi ,tình mới được biển trao
Viết ở trại sáng tác Nha Trang 25/10-2009
Cái mênh mang đất trời biển lộng xứ trầm hương hè.
Cáp căng đàn
ngân vương trời thần thoại
Rẽ không gian
nghiêng lướt nhẹ con tàu
Ga đứng đợi hai đầu làn sương mảnh
Người bồng bềnh theo sóng gọi về nhau
Là miêu tả cáp treo nè, hi hi.
Bao dung, phóng khoáng trong tâm hồn nên anh ni đã có ra những vần thơ khỏe và đậm, rõ nét mà không cứng nhắc tự sự hè.
Thế mới đáng mặt nam nhi chi khí hè. Yêm đây vốn dị ứng với những chàng mô tâm hồn cứng đọng, nhỏ nhen, cố chấp, ki bo trong tâm tưởng. Họ đã vậy chỉ càng làm xấu hình ảnh những chàng thơ trong mắt mọi ngươì thui.
Phải không a Bằng?
Chúc anh ni vui vẻ, làm thơ nhiù nhìu hén, hi hi
-
Chào cô bé nhà báo!Thi thoảng có ghé qua nhà em. Rất ấn tượng về cách viết và cách thể hiện tiếng nói bằng chữ viết rất riêng của em. Mong rằng em sẽ viết hay, đều tay để motngaymuadong sẽ luôn được đọc những cảm xúc rất lamnhi nha cô bé.
Cám ơn em đã dành những yêu thích cho những câu văn vần của motngaymuadong!
Mọi ngày luôn là những tốt lành lamnhi nhé!
Ym đây xin cảm ơn hè, hi hi
-
Anh ni viết thơ thật ấn tượng. Hi hi
Cổ kim xen lẫn có khi chỉ trong một câu thơ hè.
Hơi thơ dẫn dắt người đọc có khi chạm vào những bất ngờ thú vị hè.
Mà yêm chỉ thấy một số ít bài sáu tám có nhịp đi hơi đơn điệu hè, là theo yêm đây thui he.
Mà anh ni có cách vận dụng từ có nét lạ hè, gợi mở những mảng tư duy liên tưởng đậm nhạt nhờ hiệu ứng ngữ âm và ngữ nghiã hè.
Laị bệnh noái nhìu rùi lamnhi ơi.
Mà lâu lâu mới ghé chỗ ni chơi, có lắm lơì mong các anh chị bỏ qua cho yêm đây hè, hi hi
-
VẾT CẮT Ở NƠI NÀO CŨNG XÓTCách xa cắt vào năm tháng
Gọi mùa vội vã trôi nhanh
Tóc xanh bỗng thành tóc trắng
Nỗi đau sao mãi chẳng lành
Yêu thương cắt vào ký ức
Ngày qua bỗng hoá hôm nay
Giấc ngủ nghìn năm bỗng thức
Bơ vơ giữa cuộc đời này
Ta cắt mình vào cuộc sống
Một ngày bỗng nhận ra nhau
Để biết Đông trơ trụi lá
Nẩy mầm xuân mới khát khao
Vạn vật cắt nhau như thế
Để thấy rất cần có nhau
Sóng gió nhận ra tri kỷ
Bởi vết cắt nào cũng đau!
Những viên thuốc bổ cho cơ thể cường tráng mà những vết thương thì làm cho tâm hồn và bản lĩnh trưởng thành hơn hè.
Yêm đây cũng có khi thích mình là đối tượng cuả những ánh mắt mang hình viên đạn và những lơì noái có dạng mũi tên bay. Năm tháng và sự từng trải sẽ hình thành chất đề kháng trong mỗi con ngươì hè. À mà quên nữa, yêm đây còn bé lắm hè. Đang mần nghề nhà báo, hứng chí daọ chút xiú vô đây, mong anh chị đừng chấp vì những lơì noái không giống ai hè.
Yêm thích bài thơ ni.
Chúc anh(chị) ngày càng làm thơ hay hơn hí.
-
QUAN NIỆM SỐNG
Có, không, được, mất là do mình
Mọi việc cần tự lực cánh sinh
Hai chữ quyết tâm lòng ta xiết
Hết đêm thì sẽ là bình minh.
Quả là khí phách của NGỤC TRUNG NHẬT KÝ hè.
Cũng là một phong cách trong khu vườn Thơ trẻ ni hè.
Chúc anh ni viết khoẻ, mội ngày một khỏe. Hi hi
-
Thế thì phải làm sao để có được sự tồn tại thực sự của thơ đây. Cô mình chỉ giùm với. Đọc xong cái tuyên ngôn này phát hoảng quá à. hơ hơAnh ni noái nghe lạ hè.
Cái chi là tuyên ngôn, cái chi là tồn tại hè.
Thơ vốn là sản phẩm cuả trừu tượng mà, ranh giới thì vô chừng hè.
Cho dù làm thơ đến chót đời thì khơỉ điểm của mấy người vẫn được kêu bằng nhà thơ dinh thự thơ chi chi đó, khởi điểm cũng chỉ là zéro hè. Hi hi. Khởi điểm cuả yêm cũng còn kém hơn zero nữa.
Xin hãy đừng noái triết lý thơ vơí yêm đây, hi hi. Yêm có biết chi mô hè.
"Hoàng khuyển ngoạ hoa tâm" như Tô Đông Pha mà cũng có khi bị chết đuối vì một chút tự tin nữa là, huống hồ chi yêm đây hè.
Yêm chào người buôn giỏ hí,giỏ bằng tre hè, giỏ đựng thơ hè. Hi hi
-
Hi. xin chào lamnhi! rat han hanh duoc lamnhi cho loi nhan xet do. Thi cu nghi sao viet vay ma! khong biet lamnhi co y gi?Hi hi
Anh Hải nè.
Yêm noái thiệt , thơ anh mộc mạc đồng quê nhưng chiều sâu không vì thế mà bị ảnh hưởng hè.
Thể sáu tám cuả người Việt mình vốn chưa ai dám noái là đã khai thác hết tiềm năng. Có khi cũng là bi nhiu vần bi nhiu chữ mà có tác giả đã làm mơí bằng những thủ pháp tứ cú thiện xảo thật bất ngờ hè.
Ý ni làm em nhớ đến chiếc áo dài truyền thống cách tân mà em vẫn thường hay mặc nè, hi hi.
Yêm hi vọng một ngày gần đây sẽ có mệnh đề LỤC BÁT THANH HẢI không lẫn với bất cứ lục bát cuả ai khác hè, hi hi
-
Người khóa chặt quanh co hồn tượng đá
Để cho thơ tù túng cằn cỗi xéo dày trong bát rượu trăng hoa
Người rũ rượi chát lòng
Người vò tan cháy khét nỗi hờn gay ốc sượng
Vẫn cuồng quay gọng vó hây hẩy ngọn Nồm trưa căng bầu vú trẻ
Giọt sữa trinh sắc trắng vỡ ngược chiều
Cạn khô mầm ước mong thẹn thùa lấp ló
Người hoang thai đêm trốn thoát sương mòng mòng hốt hỏang
Xé tọac yếm dãi bình phong
Lộ liễu mải mê chúa xuân thì đa cảm
Này ai kia có không mặn mòi nếp ở nguyện chết cùng nơi quán trọ nhân gian.
-
Mấy hôm rùi không để í đọc cái bài nì. Có thể xem đây là một tuyên ngôn thơ đí. Theo chí nhớ của tui thì hồi nẫm bên trời tây cũng có cái chường phái có tên là đa đa (dadaism) làm thơ giống như dì lém, và cũng chết ngủm cù đeo từ lâu rùi. Như cách nì thì cứ lấy một đống báo hoặc sách, cắt nát hết ra, rồi lượm ngẫu nhiên những mảnh vụn, ráp từng câu/cụm từ lại với nhau thế là ta có thể có được những bài thơ dất là "siêu". Đa tạ bạn đã vắt óc sáng chế ra một bài thơ như thế này (hẳn có ý đồ chi mô). hơ hơĐa tạ anh ni đạ chê( ?) thơ yêm, yêm nói thiá có phải hôn hè. Có ngươì chê là yêm đây vui rùi hi hi
Không phải vắt óc nặn ra đâu anh ni, là yêm viết một mạch trong 3 phút đó hi hi
Anh ni quên yêm đây là đứa dở hơi hả ?
Mà nè, thiên hạ làm được chi thì yêm đây cũng mún làm thử hè, có mất mát chi mô hè, không thành công thì cũng thành nhân hè, Bỉ khí trượng phu ,...hi hi , không noí nữa.
Mà yêm đây còn nhiều chiêu độc dằn túi nhén, không dám bày ra hè.
Đạ noái là yêm đây đang làm thơ cóc mờ, thơ ni chắc lạ hè, vui cho qua ngày pùn tẻ ni thui hè.
Rứa hì, nghe được hôn hè.
-
THỦY QUÁI
Có biển không xanh, biển đen hù doạ man rợ em chưa nảy tình xuân
Có biển quên san hô chọc tim gan nội tạng lùa hải đảo xa bờ hụp lặn kình ngư nhấp nhô trái dừa khô vô chủ
Vực cồn cào thức trắng qua những hải trình loài thuỷ quái mang đi
Có biển em chết từ hôm qua
Chất lỏng pha lê qua võng mạc vắt cầu vồng năm sắc gãy
Có biển anh vặt cánh buồm côi cút ở nhờ cánh cửa gió trăng ngọt ngào thôi miên bâỳ cá lạ
Có biển ta giao long hỗn chiến chọc trơì xanh xám xịt lộng xa gần thuỷ tinh cắt xé nhau triệu mảnh trao thân
Có biển người lôi thôi cơm áo lầm than chu viên kim ngân đóng mọc tê daị ký sinh trùng
Nứt nẻ bàn chân đá giẫm chọc tiềm tàng da thịt mang theo
Có biển bỏ quên bên gọng cỏ ba lá phất tận đỉnh trời mênh mang mưa
Có biển ta biển người biển nhớ biển yêu biển thù biển ghét biển hờn biển lận
Ta thà khoác hình dung thủy quái dạo phố phường mốc meo chung vai méo xệch những mặt người
Biển nào yên mà nếp nhăn thủy thần động cưạ bạc đầu tung bọt trắng
Hợp tan...
AI ĐỌC CỨ CHÊ DÀI DÀI EM VUI- KHEN MỚI LÀ LẠ- Hi hi
-
Buổi chiều vui bạn nhé.E cảm ơn anh(chị) nhìu.
Chúc a© khoẻ vơí vui nhén , hihi
-
ĐƯỜNG CONG
Đường cong mẩn mê đường cong
Cong từ thị phố
Đường cong
Cong về…
Áo bà ba trả lại quê
Em vay áo phố khoe bề lưng cong
Trời quê nắng nỏ xao lòng
Ngẩn ngơ trai ruộng nát lòng trời quê…
Đường cong
cong mẩn cong mê
Cong xiên đời mẹ
Mẹ về
Đường cong….
18/14/2011
A Thanh Hải ơi.
Ủa! Anh nớ đi mô ruì hè.
Kêu răng không nghe trả lơì chi hết, hi hi
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều
Hi hi, bác Bính nhắn anh về nhậu, à quên, về dùng trà cùng chiếu bác nớ kià!!
Trời quê nắng nỏ xao lòng
Ngẩn ngơ trai ruộng nát lòng trời quê
Hi hi
Có câu ni
Đường cong mẩn mê đường cong
Đọc tơí từ mẩn em bị giậc mình đó, hi hi
Mai mốt chắc nhỏ ni theo anh cùng làm thơ sáu tám hè, hi hi
-
Không tán dóc đâu. Những lời cảm nhận về bài thơ trên của bạn lamnhi mình rất thú vị và "có tay nghề". Cảm ơn nhá. hơ hơAnh ni cũng bít chọc quê e hí
E mà nghề ngỗng chi anh, vô đây thăm mấy anh mấy chi ruì hứng chí biết chi nóai nấy, không bị cừơi cho là may lắm rùi, hi hi
Thông cảm nghe, hi hi
Thơ Cóc 3
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
ĂN MÀY
Hôm nay tôi chợt nhớ về Lỗ Tấn- Vị bác sĩ-nhà văn nặng tấm lòng thế cuộc luôn canh cánh về con người
Đúng thế kỷ đã trôi qua kể từ dạo ấy, khi con dân Trung Hoa suy trầm đứng lên góp tiếng nói với baọ lực cường quyền
Chàng văn bút trẻ tự nguyện là xướng ngôn nhân thơì đại khóc cười vơí hàng trăm triệu đồng bào, nghe nhói tim đau những cơn đau giằng xé chiêù khát vọng
Lơ lửng một ngày mai cơm áo, tự đứng trên đôi chân tự cường giưã mảnh đất ngàn năm chủ nhân ông là tiền liệt khai sơn.
Chàng A.Q với giấc ngủ vùi trăn trở tự kiếm tìm lơì thoả đáng cho cái tôi đớn hèn. Có gì đau hơn khi chưa hiểu hết mình, cam phận cho phó mặc những tồi tàn làm sức nặng ngàn cân. Sự tự đắc tô màu phủ nhận cái tinh anh trơì đất đã ban cho.
Tôi thương A.Q càng giận bội phần A.Q vì đâu nỡ tự đạp mình xuống vạn lần bùn đen u tối, bỏ qua những ngã rẽ mà cuối cùng đích đến quang minh.
Tôi naò có thượng phương bảo kiếm để tạo ra những áp lực tác nhân định hướng kiểu đòn roi cuả nghiêm phụ vì con dù biết vũ lực là hướng dạy dỗ khi moị cách đã đồng hàng vô hiệu.
Mà A.Q là một phần rất nhỏ trong huyết quản nhiều người, tợ như lối thoát chẳng đặng đừng khi cáo kia chê chùm nho xanh để khẳng định mình chí khí. Anh hùng rơm chỉ yên vị nhất thơì, cốt rơm bốc thành tro khi mồi lưả cươì nham nhở. Ôi thôi!
Tôi thương và giận mình khi nhìn thấy những đứa em tôi thấy mình tưạ thần đồng với con điểm mười khích lệ, yên ngủ trên chiến thắng trẻ thơ để cánh cửa tự cao đóng kín lối về cầu tiến. Kể thù gián tiếp đã giết chết ngày mai cuả em tôi, tôi bất lực chờ cho con taọ chuyển những vòng xoay tự hành , tôi đau!
Tam thập nhi lập, ngũ thập tri thiên mệnh như lời của Đức Vạn thế sư biểu, bạc đầu chắc sẽ hiểu ra, còn trẻ lúc naò con cũng cảm thấy hơn cha......(không phải nghiã câu:...là nhà có phúc!)
Tam nhân đồng hành tất hưũ ngã sư, ba ngừơi cùng bứơc đã có thầy ta, huống gì ngàn vạn triệu ngươì quanh ta, liệu ta đây phải chăng là tối thượng? Tôi xót cho ngươì , xót cho đời, xót cho tôi!!
Bơỉ thế muôn đơì con ngươì là hiện thân cuả sự khiếm khuyết, ai thấy mình tròn đầy chính là kẻ khiếm khuyết nhất và nguy cơ đứng lại giưã những dòng ngươì đi qua
Tôi không ngại mang tiếng kẻ ăn mày, ăn mày lơì hay ý đẹp cuả mẹ ngày xưa, ăn mày chữ cuả thầy ngày ngày đến lớp, ăn mày sự cần cù cam chiụ cuả người cày ruông đồng xa, ăn mày cả thành ngữ dân ca, ...cả những nỗi đau niềm hạnh phúc. Suốt đơì sẽ maĩ ăn mày, nên lắm chứ!
Tôi ăn mày để lớn lên theo nghiã nào đó, vì sự lớn lên moị chiêù kích là vô biên cho đến hồi nhắm mắt.
Khi hơi thở không còn sung mãn, con người mới quý và yêu thương những gì hiện hưũ, cuộc sống là kỳ diệu, ngươì ta đã bán mua những thứ tầm thường nên quên đi những maù và sắc xung quanh
Cỏ cây, không khí, nước, ánh sáng và cả tình thương...Không phải là điều xa xỉ phải đổi bằng vàng cây vàng lá, tài khoản, dolar
Mỗi ngày tôi bước qua xác chết mình một lần để ngày mai khi mặt trơì mọc tôi không còn là cái tôi hôm trước, qua sông...
Tôi chọc ghẹo người, nếu có , xin đó là cái sớ cây xù xì kìm vào bánh xe mong chút ma sát nào hãm sự lao nhanh xuống dốc, riêng mình sẽ xây sướt, tất nhiên!
Có khi vác cái tù và hàng tổng đêm về ê ẩm vì trọng lực trên vai riêng mình chiụ đựng.
Không dám võ đoán như Cổ Nguyệt khi xưa với khẩu khí tê dại lòng người:" dê cỏn buồn sừng,...ong non ngưá nọc.."
Có khi cũng buồn như cụ Đồ đất phương Nam:" Hỡi trang dẹp loạn..."
Nhưng khi nhìn lên, những áng mây về trơì thư thái, sẽ có đêm trăng hạ tuần, tôi bỗng rơi hết trong đâù những câu chữ ngày qua, nếu ngày mai vẫn sống, tôi sẽ ăn những thứ rau đồng quê vì chúng có muì cuả bướm ve, châu chấu.
Cho đêm về tôi có giấc ngủ say.
AI ĐỌC CỨ CHÊ NHÌU NHÌU EM VUI, KHEN MỚI LÀ LẠ