Jump to content
jaray_ka

Viết cho một người Đà Nẵng!

Recommended Posts

Sao không phải là biển

Bên em chiều vàng nắng

Mà đại ngàn thăm thẳm

Hoang dại và cô đơn?

 

Sao không phải là sông

Lấp lánh ngàn sao sáng

Ánh mắt ai chờ đợi

Giữa ngọt ngào mùa xuân?

 

Sao không phải là anh

Của sông Hàn lộng gió

Nụ cười em vẫn nhớ

Mơ một ngày bên nhau?

 

 

 

 

Em không chờ một ngày có nắng

Dẫu trời mưa cũng vẫn ấm lòng

Ơi ánh mắt long lanh giọt nắng

Khoé môi kia có mềm hạt mưa?

 

Cho ta về từ những ngày xưa

Trang thư cũ anh còn có nhớ

Màu mực tím dẫu nhoè theo ngày tháng

Mùa xuân sang... ta ở bên ta...

 

 

 

 

Nếu không đi bên anh

Sao biết được những lời

Sao nghe được hơi thở

Đêm mùa xuân mênh mang...

 

Phố cổ ai đi ngang

Nụ cười sao rạng rỡ

Có phải là duyên nợ

Tình cờ gặp lại nhau?

 

Có thể những ngày sau

Mình chẳng còn gặp gỡ

Hà Nội phố có đợi

Mùa xuân bước em về?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Không thể nói với anh rằng em rất nhớ

Không thể nói hình như đã bắt đầu

Bởi nhiều khi tình yêu cần giấu kín

Khi người ta chẳng thế đi chung đường

 

Không thể nói rằng em đã yêu

Không thể nói dẫu 3 chữ đơn giản lắm

Giá như là trước mặt

Em có thể nói chăng, anh?

 

 

 

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra trong em

Chỉ là nỗi buồn nho nhỏ.

Chỉ là hờn giận vu vơ

Chỉ là nỗi nhớ khờ khạo

Nhưng em đã dành cho anh...

 

Vẫn là những vần thơ trong đêm

Vẫn là những message nhưng không bao giờ gửi đi nữa

Vẫn là một ngọn lửa

Đang le lói trong tim...

 

Vẫn biết thế ta vẫn đi tìm nhau

Tìm mải miết giữa cuộc đời nghiệt ngã

Ta mãi là hai ngả

Chẳng bao giờ có chung một con đường...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Em gọi đấy là tình cờ

Anh gọi đấy là duyên nợ

Tình cờ như mình gặp nhau

Tình cờ giữa những thênh thang....

 

Tình cờ như thế mà thôi

Làm nhen bao nhiêu thương mến

Làm ai những đêm day dứt

Mình biết mình là của ai?

 

Tình cờ chỉ tình cờ thôi

Lời thương ko thể lên tiếng

Lời thương cất trong đêm vắng

Mình em ở lại... tình cờ

 

 

 

 

Trong đêm khuya tiếng chuông vang lên

Tôi lặng mình

Biết mình nghẹn thở

Biết mình sẽ khóc

Biết rằng cô đơn sẽ nhiều hơn...

 

Message đầu tiên và message cuối cùng vẫn là nét chữ quen

Thêm ai nữa đêm qua ngồi thức trắng

Thêm ai nữa xa xôi và gần gũi

Thèm quá giọng nói buồn vui...

 

Ngày qua mất rồi

Tôi không kịp níu lại

Không níu được những lời mình muốn giữ

Không níu được cho riêng mình dù một chút...

Đêm ở đâu khi ta có một mình....

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Không thể nói với anh rằng em rất nhớ

Không thể nói hình như đã bắt đầu

Bởi nhiều khi tình yêu cần giấu kín

Khi người ta chẳng thế đi chung đường

 

Không thể nói rằng em đã yêu

Không thể nói dẫu 3 chữ đơn giản lắm

Giá như là trước mặt

Em có thể nói chăng, anh?

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra trong em

Chỉ là nỗi buồn nho nhỏ.

Chỉ là hờn giận vu vơ

Chỉ là nỗi nhớ khờ khạo

Nhưng em đã dành cho anh...

 

Vẫn là những vần thơ trong đêm

Vẫn là những message nhưng không bao giờ gửi đi nữa

Vẫn là một ngọn lửa

Đang le lói trong tim...

 

Vẫn biết thế ta vẫn đi tìm nhau

Tìm mải miết giữa cuộc đời nghiệt ngã

Ta mãi là hai ngả

Chẳng bao giờ có chung một con đường...

 

Thương cho ngọn Cỏ Ven Đường

Tình cờ thôi cũng vấn vương tơ lòng

Tình cờ sao dám ngồi mong

Ngàn đời bến đục bến trong vẫn còn

Em đi đọng chút mùi son

Ta về dù muộn vẫn còn bâng khuâng !

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Xe chỉ đi qua cầu sông Hàn. Em thoáng nhìn thấy một khúc của đường Bạch Đằng mà ngày nào em đã qua, con đường mà ta đã nói về nó bao lần trong những lần trò chuyện. Lòng nôn nao đến run người. Và khi anh xuất hiện, mỉm cười và khẽ vẫy tay chào phía ngoài cửa kính, có biết trái tim em đã run rẩy đến chừng nào? Thế mà em đã ra sao? Em như một người xa lạ? Em e ngại? Hay em chỉ muốn anh đừng biết em đang cảm thấy như nào và suy nghĩ những gì?

Em không lý giải được vì sao em lại khác thường như thế. Mình đã gần nhau như vậy mà sao em lại ngần ngại? Giá như em đừng như vậy, thì bây giờ em đâu có tiếc nhớ như này, thương yêu!

 

 

 

Thế là em đã rời Đà Nẵng. Gần 2 tiếng gồi ở ga đà Nẵng, em đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về những gì đã nghĩ, những gì đã đến và những gì sẽ đến... Cảm giác nôn nao, hạnh phúc lẫn đau lòng đều có. Vì sao?

Tạm biệt Đà Nẵng... Và hẹn ngày gặp lại...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Em đã kể về bài thơ đêm qua nghe trên chuyến tàu từ Đà Nẵng ra Bắc, bây giờ nghĩ lại thấy sao mình lại nói những điều thật mà vô duyên ấy. Liệu có cần phải thành thật với tâm trạng mình như vậy hay không? Liệu có nên nói thật hơn cả thế hay không?

Có lẽ lời ngày nào là đúng, không cần nói mà ta vẫn hiểu? Em đã không dám nhìn thẳng, em đã không dám cởi mở... Là vì sao?

Nhưng em không phải không day dứt như cô gái trong bài thơ ấy...

 

Em không nhận lỗi đâu dẫu biết mình có lỗi

Chị cũng không hề tha thứ phải ko?

Trái đất này một nửa dân số là đàn ông

Sao em phải yêu anh ấy

Có thanh thản gì đâu giữa tình yêu ngang trái

Tự em làm khổ mình đấy thôi

Gánh trên vai cái đa mang lận dận kiếp người

Còn nơm nớp nghĩ mình tàn nhẫn

Chị không hề biết chuyện

Em và anh ấy yêu nhau

Em là kẻ đến sau

Nhưng lại dằn vặt trước

Người ta bảo tình yêu là duy nhất

Không thể hai lòng không thể sẻ chia

Lý giải thế nào khi em yêu anh ấy đến nhường kia

Khi em đã có người- đàn-ông-thứ-nhất

Có thể chị sẽ khóc

Có thể chị sẽ hận thù

Sẽ tìm mọi cách cản ngăn đập vỡ tình yêu của em và anh ấy

Kéo anh ấy về với nguyên vẹn mái ấm gia đình

Đã biết trước nhịp càu yêu quá chênh vênh

Mà em còn bước

Cứ vờ ko day dứt

Mà bão lòng chẳng yên

Không cầu xin chị tha thứ cho em

Nhưng nếu đến một ngày kia bí mật này đổ vỡ

Em chỉ đủ sức ra khỏi tình yêu và nỗi nhớ

Nếu như anh ấy lạnh lòng, chị có làm ấm được hay không?

 

Chiều nay ở đây mưa. Mình lại nhớ buổi sáng hôm thứ 7 ấy, hai đứa đứng trú mưa giữa phố cổ Hội An, con bạn đang buồn nhưng lại cười rất tươi, mình đang vui mà lại chẳng cười nổi. Cách nhau 40km nhưng lại phải trò chuyện bằng NET. Ao ước gặp. Rồi mong chờ... Nhưng khi ngồi canh nhau thì bao lời định nói bay đâu hết. Mãi đến khi ngồi tàu ra Bắc, mình mới nhớ lại, tâm trạng ấy, cảm xúc ấy giống như ngày xưa, ngày còn là đứa con gái mười lăm tuổi... 10 năm sau lại có cảm xúc ấy... Sao kỳ lại vậy người

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Em cứ muốn để yên máy đấy, chỉ nghe giọng của anh. Nhưng như thế lại vô duyên mất thôi... Sao không thể chiến thắng được trái tim? Sao không thể tự mình vượt qua được điều không thể có?

Em đã trở về nhà, lặng lẽ như khi đi và biết rằng nơi này vẫn là chốn bình yên nhất của mình, dẫu bão giông cũng bắt đầu từ đây.

Em đang hình dung, sẽ thế nào nếu em ra đi? Sẽ thế nào khi không còn khoảng cách? Em có còn như bây giờ và anh sẽ ra sao? Liệu cảm xúc ấy có còn? Liệu tâm trạng ấy có khác đi?

Đôi khi em mơ về giấc mơ của chính mình, em mơ về những điều không có thực, những điều không thể trở thành hiện thực. Anh hiểu, em hiểu, chúng ta hiểu. Điều ấy làm em biết, cần có lý trí dẫu trái tim có đau đáu thế nào...

Chiều hôm nay em bỗng nhớ Balu lắm. Em nhớ cơn mưa ngộ nghĩnh ấy. Em nhớ anh. Em nhớ những con đường ngắn anh đã chở em đi qua. Nhớ chiếc xe em đã nhăn nhó than phiền. Nhớ vầng trăng tròn của biển Cửa Đại... Em nhớ nhiều lắm...

Rồi em sẽ trở lại... Có thể là ngày mai. Có thể là 10 năm nữa. Có thể là mãi mãi...

Nhưng em biết, chỉ có thể như thế mà thôi...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Em sợ những cơn gió nóng. Em sợ cái nắng gay gắt ngoài kia. Nhưng em lại không muốn rời đi? Em cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì. Em thật sự không biết, bây giờ mình phải làm gì.

Em đã biết, rồi sẽ như thế này. Nhưng em đã không thể điều khiển được trái tim. Những mỏi mệt đã qua đi, nhưng những mỏi mệt lúc này còn khủng khiếp hơn.

Em thèm vầng trăng chưa tròn hôm qua. Em thèm con sóng đuổi theo mình hôm qua. Em thèm cái cảm giác yên bình nghe kể chuyện.

Nhưng lúc này, chính lúc này em không biết mình là ai?

Thương yêu, những điều ấp ủ, em chẳng thể nào nói. Em sợ. Em sợ em và cả anh. Em sợ ngày mai...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chiếc điện toại lúc này trở thành vô nghĩa. Với ai?

Em đã lại im lặng. Em đã lại giấu đi những điều mình muốn nói, những điều mình đã định nói. Tại sao? Anh đừng băn khoăn vì điều ấy. Bởi em biết và chắc anh cũng nhớ mình đã nói, có những điều đôi khi không cần thiết nói ra, không nên nói ra thành lời.

Mình đã chia tay rất vội. Em đã phải đi như chạy. Bây giờ thì em hối hận. Bây giờ em mới thấy tiếc. Em tiếc vì đã không kiềm chế được cảm xúc, để rồi phải chạy trốn, mà không thể từ biệt một cách dễ dàng hơn...

Chiếc điện thoại lúc này trở nên vô nghĩ với em. Tại sao?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Em cảm ơn điều bất ngờ nhưng hạnh phúc anh mang tới cho em. Đến bây giờ em vẫn ngỡ ngàng không tin đó là sự thật. Em tự hỏi mình, sao em không dằn vặt, sao em không day dứt? Có phải hạnh phúc quá đột ngột và qúa lớn đối với em?

Những ngày qua em nhớ Đà Nẵng, nhớ gió, nhớ biển và nhớ ánh mắt anh đến quay quắt. Em tin là anh biết và anh hiểu.

Nhưng thân yêu ơi, em phải làm sao để vượt qua chặng đường phía trước? Nó không phải là vết chân trên cát dễ dàng bị sóng cuốn đi. Em không muốn quên. Em không muốn hạnh phúc ấy sẽ biến mất trong tích tắc.

Bởi em biết, tình yêu ấy là có thật.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...