Không hiểu sao mãi chẳng thể nào quên Khoảng trời trong veo đôi mắt ấy Phút đầu tiên em nhìn anh bối rối Gọi thu về nhóm ngon lửa đầu tiên. Tình yêu đầu tựa sắc cỏ dịu êm Đôi mắt yêu thương đốt lòng anh lửa cháy Anh dịu dàng như mùa thu ấy Và đáng yêu tựa đôi mắt hay cười Và bây giờ thì xa cách vô biên Em đã quên?Sẽ quên?Còn anh thì vẫn nhớ Khoảng trời năm xưa bình yên nho nhỏ Rất dịu dàng khuất lấp hồn anh.
Đã bao lần tôi ngắm nhìn ngọn nến Sáng bừng lên trong bóng tối đêm đen Ngọn nến mảnh mai, thân nến yếu mềm Vẫn thắp sáng tim mình thành ngọn lửa Dẫu thời gian trôi, nến không là nó nữa Sẽ ngắn dần và lệ úa quanh thân Nến vẫn cháy lên, tự đốt chính thân mình Cho ngọn lửa mà không hề nuối tiếc Có phải chăng vì quá yêu, mãnh liệt Hay ngây thơ, khờ dại cũng bởi yêu? Dù biết đớn đau, sẽ phải khóc thật nhiều Nến vẫn nguyện hết mình để tình yêu cháy sáng Dẫu thắp chỉ một lần, một lần
Anh ngỏ lời yêu em Vào một đêm trăng khuyết Bởi tình yêu tha thiết Biết tròn trước đêm rằm Em vui lúc trăng tròn Chạnh lòng khi trăng khuyết Anh ơi anh có biết Trăng hay tình lứa đôi? Sao anh vội ngỏ lời Vào một đêm trăng khuyết Để bây giờ thầm tiếc Một vầng trăng chưa tròn!
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu Chưa đủ quên để thành xa lạ Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya Dịu dàng quá lời thì thầm của gió Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng Anh là gì giữa bốn bề vang vọng Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
Tình cờ một hôm ,tôi ngôi uống cafe trên quán cóc ven đường. toi có đọc dc một tờ báo noi về hiện tượng cầu vồng.Tôi đã đọc đi đọc lại mấy lần nhưng không thây sthỏa mãn.Và theo tôi nghĩ thi hiện tương thiên nhiên kì bí này còn ẩn chứa nhiều bí mật. Thế rôi Nó cứ ám ảnh tôi mãi.Và hôm nay tôi chợt nhận ra :..........................................................Có lẽ............................ Ngày xưa ,rất lâu rồi.Trên trời có hai người sống tách biệt không bao giờ họ gặp nhau.Đó là Ti
Bé chẳng giống người ta Thíc diện đầm mặc váy Không vuốt ve bóng bẩy Chẳng bịt mặt ra đường Chẳng tài xế xe ôm Làm gã trai thất nghiệp Bé chơi toàn hiphop Quần thun áo nỉ phông Để đầu trần ra phố Làm gã trai đau khổ Gã học đòi hiphop Nhảy thế chẳng ai thèm Bé cười giòn trong nắng Gã con trai ngơ ngẩn Trong đèn thức suốt đêm.
Ngây thơ em hỏi anh Sao mặt hồ gợn sóng Anh lắc đầu khẽ nói Vì sóng muốn hôn bờ Em nũng nịu ư hừ Khác cơ không phải thế Em với anh cũng vậy Sao chẳng thấy sóng đâu Anh vuốt nhẹ mái đầu Hôn môi em nồng cháy Em ơi em có biết Sóng đang cuộn trong tim
Xưa kia có đôi trẻ yêu nhau Người con trai đem lòng phụ bạc Để một mình cô gái bơ vơ Rồi một ngày kia trái tim nàng vỡ Các mảnh tim bay khắp bốn phương trời Cứ đêm đêm hiện về lấp lánh Nói những lời tâm sự khổ đau Để rồi từ đó những đôi trẻ yêu nhau Nhìn lên những vì sao đính ước.
Mưa cao nguyên như là em mười sáu Để cho anh tan vỡ giữa đất trời Em trong trắng tựa như nàn sương mỏng Khoảng trời nào loang vỡ trong tôi Mưa cao nguyên hiền như là em khóc Để cho anh chẳng kịp che đầu Đường xa vắng bờ vai anh ướt lạnh Bờ môi nào ta khao khát tim nhau Mưa Cao Nuyên hiền như là em khóc Từng giọt buồn như sát muối tim anh Làn mi cong cho hồn anh nghiêng ngả Tháng ngày nào giờ phai áo rêu xanh Mưa cao nguyên bây giờ buồn lắm Ánh trăng treo soi buốt thuở xuân thì Tóc em bay
ĐÊM TRĂNG SÁNG Kìa ánh trăng sáng tỏa mọi nơi Qua bao cành lá gió gọi mời Ngọn cỏ lung lay cùng tiếng dế Hòa bản tình ca với đất trời Vầng trăng bay tới với dòng sông Dòng sông ôm trăng tận đáy lòng Mừng rỡ trăng soi, rồi thầm tiếc Thấy cả bên mình ánh sao rơi Trăng vui nhảy múa khắp nơi nơi Ánh trăng đó hỡi có lả lơi Trăng soi hiên nhỏ vào ô cửa Hỏi hồn thi sĩ nhớ mình chăng . Đêm trăng, đèn phố điện giăng giăng Tỏ rõ lối đi vốn nhập nhằng Chắc hẳn trăng ơi buồn lắm nhỉ Bởi ánh sáng k
Mối tình đầu đã qua từ rất lâu Sao đêm nay bùi ngùi nhớ lại Là tiếng khóc của một thời thơ dại Gõ nhịp cầu đau buốt tim tôi Quán cafe mây Tím thuở nào Đêm thơm ngát một mùi hương dạ lý mùa hạ trong tôi là nhành phượng vĩ mới ngày nào nghiêng xuống tim tôi Ai cùng tôi đi về trong ngày đông buốt Tay ái ngại chẳng giám cầm tay Cách xa nhau là hai chiếc cặp Vốn nghe lòng sao động mãi không thôi nụ hoa vàng em ngậm ở trên môi Là chiếc lá thuộc bài trang vở có nhiều đêm tôi khẽ thầm trăn trở mói tình
Có những đêm dài anh thức trắng Khóc một mình trên giấy cô đơn Sách vở ơi!Xin một phút giã từ Anh nhắm mắt đi vào ảo mộng Sao em đến cho lòng anh biển động Rất tủi hờn khi ta hết thương nhau Em chẳng bao giờ hiểu hết anh đâu Buồn tha thiết in sâu trên đôi mắt Người yêu ơi!Đã bao lần anh muốn gặp Xin một lần nói hai tiếng "yêu em" Nhưng bao đêm anh vẫn một mình Anh gọi mãi tên em trong giấc mộng.
Đã bao lần tôi muốn quên một ánh mắt Nửa nồng nàn,nửa băng giá thờ ơ Và nụ cười trên môi người ấy Dẫu cố quên sao cứ hiện về Đã bao lần tôi tự nhủ phải quên Hình bóng ấy trong tôi còn mãi.
Con đường ngày xưa đó Cỏ hoang giờ ngập đầy Những chiếc lá vàng bay Hắt hiu chiều cuối hạ Anh buồn như chiếc lá Rưng rưng giọt mưa chiều Đâu rồi người anh yêu Có bao giờ gặp lại Bóng hìng nào nhớ mãi Tình yêu nào muộn màng Anh như cơn gió hoang Như mây trời phiêu bạt Khi tình yêu vỡ nát Những mảnh tim tội tình Anh ghép lại riêng mình những lời yêu không trọn Một cuộc tình gió thoảng Em quên anh mất rồi Chỉ có riêng anh thôi Quên em!Nào đâu dễ. MẠNHCHÂU
Chí Nam Nhi! Hoa nở, hoa tàn, hoa lại rụng, Bầu trời đen sáng ở không trung. Ở đời ai lại chưa lầm lỗi? Vấp ngã vùng lên mới anh hùng! Ra đi mà đầu không ngoảnh lại, Làm người nên nghĩ đến tương lai! Khó khăn đâu làm ta nản chí? Vượt qua mới xứng mặt anh tài! Việc lớn chưa thành sao vội nản? Tay trắng mà sao cứ xài sang? Nam nhi nên "nhẫn",không nên "nộ"! Phấn đấu ngày sau sẽ huy hoàng! Chớ ham tiền của và danh vọng! Chớ theo phú quý phụ tấm lòng! Hạnh phúc tình người là tất cả! Chết rồi
Lục bát đêm không ngủ được 1 Đêm nay không ngủ được rồi Tìm thơ trong tiếng bồi hồi cỏ cây Trăng khuya, sao sáng, mây bay Tâm hồn ta với cơn say nhớ nàng Bao đêm thức giấc ngỡ ngàng Sau cơn mê tỉnh lại càng nhớ thêm Dòng đời vội vã êm êm Mình ta, ta với bóng đêm chán chường./.
LỤC BÁT ĐÊM KHÔNG NGỦ 2 Đêm nay lại vậy nữa rồi Tương tư chi lắm bồi hồi vấn vương Hỏi cây, cây có tơ vương Mà cây để lá thắm sương ướt này Sương kia đến với cỏ cây Hòa vào trong gió theo mây cuối trời Ban mai ánh nắng gọi mời Là khi xa cách nói lời biệt ly./.
Đỗ Ký chàng ơi, dăm bữa nữa Em ghé sang chơi quê của chàng Có ngàn ngọn tháp, điệu tình vời Có con sông xanh tím lục bình. Em đọc thơ chàng lòng đắm say Hỏi ra mới biết Người tên Thắng Rồi ra mới hay cùng xa xứ Cùng người đồng mình miền Trung thương Em là thân gái dặm trường xa theo bước chân đi người Cha cũ Vào đến miền Tây vùng lúa gạo Xin bám nơi đây đất chín rồng Dẫu biết rằng chàng chẳng đôi mươi Mà lòng thơ vẫn còn trẻ lắm lắm Nên nóng lòng em gọi là "chàng thơ" Chàng yêu mến một thờ
BẠN VÀ TÔI Có khi nào trên dòng đời tấp nập Bạn vô tình nắm lấy tay tôi Có khi nào thời gian chảy mãi Cánh phượng hồng vẫn chẳng thôi rơi Hỡi người bạn bên tôi suốt cuộc đời Cùng tôi đi trên chuyến tàu friendship Mắt hướng về những chân trời xa tít Hay trải mình giữa thảm cỏ non xanh Đừng bao giờ đi trước tôi quá nhanh Hoặc cứ mãi đứng sau tôi như thế Bước lên đây bằng niềm tin mạnh mẽ Sánh vai nhau đi khắp thế gian này Có những ngày buồn tay nắm tay Trên xích đu, gió khẽ, tôi và b
Nhớ Em Nhớ em da diết suốt canh thâu! Nhớ quá làm sao bớt nỗi sầu? Yêu em thật khổ em nào biết? Sao mãi chối từ để anh đau? Vắng em một ngày anh thấy nhớ! Đêm về thơ thẩn thức làm thơ. Tại em không thấy hay không hiểu? Để anh đêm về cứ mộng mơ!
ohKÝ ỨC KẺ THA PHƯƠNG Đêm không ngủ nghe hồn lắng lạ Nhớ quê nghèo nhớ mẹ nhớ cha Bao năm sống cảnh xa nhà Trong lòng trăm sợi nhớ cha mẹ hiền Nhớ tháng ngày vất vả triền miên Vai mẹ nặng gánh, cha hiền cày đêm Cuộc đời vất vả ấm êm Ngày qua ngày lại nhớ thêm quê nhà Nhớ con đường nhỏ gốc đa Nhớ hàng dâm bụt, cây me sau vườn Từng chiều đuổi bắt chuồn chuồn Nghe bà kể chuyện cô tiên, chàng khờ Để đời con đẹp nên thơ Là nước mắt mẹ, mồ hôi cha hiền Dù bao khó nhọc ưu phiền Mong con khôn lớ