Khi mình viết những dòng này, nk cũng đã đi đến những trang cuối cùng. Và thế là tất cả đã thật sự khép lại. Khép lại 1 thời yêu say đắm của tôi. TÌnh yêu của anh và 1 chặng đường dài nhiều đau khổ. Thời con gái độc thân cũng đã khép lại rồi, nk ạ. Hệt như những gì mình dự đoán trong đêm giao thừa: năm nay mình sẽ lấy chồng. Và giờ điều đó đã đến. Đó thật sự là 1 hồng ân Cha trao ban. Tạ ơn Cha nhiều lắm! Đám hỏi sắp diễn ra và đám cưới sẽ tiếp ngay sau đó. Tiệc cưới đãi tại... MỌi sự đã được
Tối qua anh đến chơi nhà. Anh về rồi mình như người mất hồn ngơ ngẩn..Tội cho ba mẹ mình và ba mẹ anh, chẳng hay biết gì, lại còn thúc 2 đứa cùng đi ăn kem với nhỏ em đi nữa chứ. Mình và anh trân trôí đứng bên nhau. Gần vậy mà thấy xa dịu vợi. KHông đứa nào dám nhìn thẳng mắt đứa nào. Anh hốc hác trông thấy. Mình cũng có khác gì đâu... A bảo rằng a sẽ luôn yêu mình. MÌnh đã nằm ở vị trí rất thiêng liêng nơi trái tim anh mà không ai có thể chạm đến. Mình biết a đã nói rất thật lòng và điều đó l
Nợ tình chưa trả cho ai Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan... Đám cưới ngày mỗi đến gần mà lòng mình cứ dửng dưng như không. Đôi lúc chỉ cần A quay mặt đi là mình lập tức nhớ a tê tái. ĐÔi lúc mình tự hỏi mình có thật sự yêu người chồng tương lai của mình không? Mình có thật sự yêu A không khi nếu như A không biết quan tâm, chăm sóc mình, mình lập tức thấy...chán và muốn vứt bỏ ngay lập tức. Chỉ có anh là khiến mình yêu vô điều kiện, yêu sống yêu chết....Vậy đó, mình cứ ngơ ngẩn nhớ th
Sẽ không có bất kỳ ai biết được những cảm giác của mình lúc này. Chỉ Cha trên trời và nk. Sẽ không ai biết được trái tim mình đang vỡ ra và lòng mình lẫn lộn những xúc cảm vui buồn. Và hơn hết là 1 nỗi nhớ thương anh da diết. Biết bắt đầu từ đâu đây? Mọi việc diễn ra đến chóng mặt và bất ngờ. Tối nay 2 bên gia đình đã gặp nhau. Ngày cưới đã được định đoạt. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, nk ạ. Và thế là cả 1 cuộc đời mới đã đến. Mình không muốn viết nhiều về A. Mình không muốn mơ tưởng viễn vôn
Mình đang buồn hay vui? Vui, sao lại vẫn khóc tức tưởi thế này? Buồn, sao lòng lại vẫn thấy bình yên đến vậy? Những ngày qua đã xảy ra quá nhiều biến cố. Nhưng giờ mình chưa nói vội về điều đó. Mình chỉ muốn trút hết với nk những nỗi đau đớn day dứt này của mình, rằng mình rất nhớ thương a và rất nhớ tình yêu tội nghiệp đã bị chôn vùi của mình. Khi 1 tình yêu mới đến, khi niềm hạnh pphúc mới gần kề, mình lại thấy thật nhớ thương anh, thật đau lòng với cảm giác rằng mình sắp sửa bị dứt ra khỏi
Tôi tự hào vì mình đã có 1 tình yêu lớn. Dù giờ đây tôi và anh đã không còn ở bên nhau. Hơn 5 năm dài, chúng tôi đã âm thầm yêu nhau và đến với nhau, bất chấp những ngăn trở của lề luật và định kiến xã hội. Bởi tôi và anh có quan hệ huyết thống ở đời thứ ba. Và như vậy, tình yêu của chúng tôi không bao giờ được xã hội, người thân chấp nhận. Nỗi lo sợ sẽ làm tổn thương những người thân của mình nếu tình yêu của chúng tôi bị phát hiện. Mặc cảm tội lỗi. Những dằn vặt vì một tình yêu không lối thoá
Mình biết rồi, nk ạ, A chính là người mà Cha trên trời đã chọn cho mình. Mình thật sự linh cảm điều đó. Mình giờ chẳng quá vui hay quá buồn. Mình không còn thấy trái tim vui rộn rã như xưa mỗi khi chiều được gặp anh nữa. Mình giờ trong tình yêu rất thụ động, cả thèm chóng chán. Mình chỉ muốn tìm 1 bến dừng bình yên, và an toàn thế thôi. A cho mình cảm giác yên tâm và nương tựa. Mình cảm thấy người này có đủ điều kiện và tư cách để là người chồng tốt của mình. Và thế là mình cho A một cơ hội.
Cuộc sống thật là kỳ lạ. TÌnh cảm thật là khó lường trước. Bỗng nhiên mà A đến với mình. Bỗng nhiên mà mình cũng...rung rinh trước A và nỗi đau thôi không còn thức dậy nữa. Liệu đây là thánh ý của Cha hay chỉ là 1 cảm xúc thoáng qua mà thôi? Đây là duyên nợ của mình hay chỉ lại là 1 người nữa đến rồi lại đi? Không biết nữa, nk ạ. NHững xúc cảm bây giờ thật khó nói. Lòng mình cứ lâng lâng 1 niềm vui khó tả và cả 1 nỗi lo lắng vu vơ.. Mình bắt đầu sống lại những cảm giác nhớ mong. Lại bắt đầu ng
Những ngày vui buồn lẫn lộn. Vui vì cuối cùng mình cũng có được 1 cuộc sống tốt đẹp như bao người khác. Buồn vì người đó không phải là anh. Dẫu biết rằng nếu chồng mình là anh, xét về 1 phương diện nào đó, mình sẽ không được hạnh phúc như với A. Thế nhưng trái tim vẫn có những lý lẽ riêng của nó. Còn gì hạnh phúc hơn khi được chung sống với người mà mình rất mực yêu thương? Và anh, anh chính là người đàn ông mình yêu bằng tất cả trái tim và tâm hồn, là người mà mình hằng ước mơ được gắn bó. Mình
CHIẾN THẮNG LỚN NHẤT CỦA ĐỜI NGƯỜI LÀ CHIẾN THẮNG BẢN THÂN MÌNH. Bắt đầu những ngày chiến đấu với trái tim yếu đuối của mình. Đúng là 1 cuộc chiến không cân sức, nk ạ. Mà những ngày này trời lạnh mới kinh chứ. Lạnh lẽo y như...cõi lòng hoang vắng của mình vậy. Có lẽ mình không nên ra đường càng nhiều càng tốt. MỖi lần ra đường, mình lại nhớ anh. NHớ da diết. NHớ đau đáu. CỨ ước sao có thể nhìn thấy anh, gọi cho anh và được cùng anh sống lại những ngày yêu dấu cũ. Đã 5 cái tết trôi qua mình c
Mai là giao thừa. Vậy là cuối cùng 1 năm nữa cũng đã sắp trôi qua. Chỉ còn 1 ngày mai nữa thôi là mọi sự sẽ trở thành dĩ vãng. Tất cả những vui buồn, sóng gió ngày cũ sẽ lùi lại đằng sau. MOng sao năm mới sắp đến sẽ mang trả lại cho mình niềm vui và mở ra cho mình một ngã rẽ mới. MOng lắm thay! Ngẫm lại 2 năm qua mới thật là kinh khủng. Nhưng cuối cùng mình đã vượt qua được nó. Gạt nước mắt, mình đứng lên vì mình biết bên cạnh mình luôn có Cha Trên Trời. Mình tin Ngài và Ngài đã tiếp sức cho
Giao thừa. ANh vẫn là người đầu tiên và duy nhất gọi điện chúc tết mình. Tựa như chẳng có gì đã đổi thay. Nhưng mọi thứ đã đổi thay rồi. Chính anh đã đưa mình qua những cung bậc tình yêu. Chính anh đã đưa mình đi qua những hạnh phúc, khổ đau, thiên đàng và địa ngục. Tất cả những ngọt ngào lẫn đắng cay tình yêu. Tạm biệt nhé anh - tình yêu của tôi. Người ta nói mọi cặp vợ chồng đều kết hôn khi họ gặp người mà họ ...yêu ít nhất, nhưng họ vẫn chọn lựa để sống cùng nhau. Và người phụ nữ sẽ kết hô
"Hãy chôn vào lòng đất Hãy vùi vào lòng sâu Chút ân tình có nghĩa gì đâu..." Tối đi xem kịch với gia đình như thông lệ hàng năm, mình ngồi xem mà lòng miên man nhớ đến 1 ngày năm nào buổi tối mình cũng ngồi xem kịch với gia đình như thế mà lòng rộn ràng mong mau đến ngày mai được cùng về ăn tết với anh. Ôi những ngày tháng thiên đàng ấy! Cái tết đầu tiên mình không còn vấn vít suốt ngày bên điện thoại để gọi cho anh và chờ trông anh gọi. Cái tết đầu tiên mình không còn được biết hôm nay an
"Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn còn đầy..." Mình giờ không dám dại dột chạm vào nỗi đau nữa. Mình sẽ không khơi dậy nỗi đau. KHông khóc than uỷ mị nữa. Mình khoá a vào một góc trái tim và ru cho tinh yêu này ngủ yên. Nước mắt thì có ích gì đâu? Khóc than vậy là đủ rồu. Giờ mình phải tự thương lấy mình. MÌnh phải sống tiếp cuộc đời của mình, làm lại từ đầu và đi cho hết những chặng đường trước mắt. Dù có phải lê lết bước đi thì mình vẫn phải đi. Dù có phải tan nát cõi lòng, mình vẫn p
Buồn quá thôi, nk ạ. Nhớ a thật nhiều và ám ảnh mãi bởi những ngày xưa. Nhiều lúc cứ muốn gọi điện cho anh, nhưng lại thôi. Mình phải gắng tập quen với nỗi nhớ a và vượt qua nó. NẾu không, nỗi thống khổ này sẽ không bao giờ chấm dứt. Dù biết rằng giờ đây có khóc thật nhiều, có nhớ thật nhiều thì cũng chẳng ích gì nhưng mình không thể không buồn, không khóc. Dù biết rằng mình vẫn sẽ gặp lại a, vẫn ở trong tim a, nhưng mình vẫn buồn lắm. Thà là a phản bội mình, không xứng đáng với tình yêu của
Những ngày này chat với anh và thấy lòng đỡ đau đớn, đỡ nhớ anh nhiều lắm. Mình và anh vẫn còn rất yêu nhau, nk ạ. Hai đứa cứ mơ ước viễn vông về 1 ngày lại được sống bên nhau, được sinh cho nhau những đứa con và cả 2 đứa đều sẽ giống anh. Mình và anh nói về những điều đó thấy lòng ấm áp với nỗi ước mơ xa vời đó. Song lại buồn ngay. Lại thấy thật đau lòng cho cái tình yêu nghiệt ngã của 2 đứa. Giá mà có một con đường nào đó, có 1 phép nhiệm màu nào đó xảy ra để mình lại có thể về bên anh và s
"Mái tây để lạnh hương nguyền Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng..." Mình đang đón chờ năm mới. Mong lắm thay năm 2006 sẽ khép lại mọi nỗi buồn phiền, khổ sở mình đã trải qua và mở ra cho mình 1 chân trời mới, 1 tương lai mới và 1 tình yêu mới. MOng sao mọi sự bước vào năm mới sẽ tốt hơn với mình. Mình giờ đang gắng chống chõi với trái tim mình đây. Nó thật là yếu đuối. TỪ sau hôm gặp a, nó cứ nhức nhối nỗi nhớ mong a và thôi thúc mình gặp lại a. Nó làm mình sầu não, khóc hu hu vì a cả ngà
Something's telling me it might be you... Hôm nay A đã ngỏ lời với mình, nk ạ. Hệt như lời bà...thầy bói đoán trước. Liệu có số mệnh thật không? NHững tình cảm mới mẻ này đột ngột đến với mình như là 1 tác động của CHúa Thánh Thần vậy. Liệu có duyên nợ thật không?
Trái tim mình hệt như một quả lắc. Và giờ nó đã biết đập những nhịp đập khác, những nhịp đập rộn ràng cho một tình yêu mới. A đối với mình ân cần, chu đáo và nồng nàn. A hệt như là sự bù đắp của những nỗi đau mình đã đi qua, như là một phần thưởng Cha trao ban cho mình vậy. MÌnh thật ngạc nhiên là với A, mình không có cảm giác cảnh giác, khách sáo hay xạ lạ. Mình luôn thấy an lòng, vui vẻ và gần gũi voới A. Ở bên A, mình được là chính mình, mình không cần làm gì cả, không cần thêm màu thêm mè,
"Em muốn chìm vào bóng tối để không còn nhìn thấy được nhau. Em muốn là người mất trí để quên đi cuộc tình tội lỗi..." Khi vừa bước ra khỏi công ty, mình lập tức nhớ anh. Khi màn đêm buông xuống, mình lại nhớ anh. Khi sáng thức dậy, mình lại nhớ anh. Khi chuẩn bị đi ngủ, mình nghĩ đến anh. Đau đớn làm sao hỡi tình yêu. Hạnh phúc thay những kẻ yêu nhau và được sống cùng nhau. Mình ghen tỵ với họ. MÌnh mong ước được giống như họ. MÌnh đang sống những ngày thật sự rất khủng hoảng. Tối qua mình
Trời hôm nay thật lạnh! Cái lạnh luôn làm người ta thêm cô đơn, thêm tiếc nhớ và buồn man mác...Hệt như mình suốt hôm nay cứ lẩn thẩn nghĩ mãi về anh. Trời, mình nhớ anh mới khiếp chứ! Mình thật lòng rất nhớ anh và ám ảnh mãi bởi những ngày tháng cũ. Dễ gì mà bôi xóa 5 năm dài yêu nhau. Gặp lại anh, thấy trong ví của anh vẫn là những hình ảnh mình và anh đã chụp ngày cũ. Mình lại thấy chạnh lòng đau đớn. Giá mà có thể đến được với nhau, mình sẽ quay về bên anh để những yêu dấu ngày qua sẽ k
Hãy cứu vớt mình, hỡi nk, bởi vì mình đang rất nhớ anh. NHớ điên cuồng. NHớ dằn vặt. Nhớ đến nỗi chỉ mong trời mau sáng để mình vào công ty và gọi cho anh. Sao mà cuộc đời quá nhiều thử thách như vậy? Sao cuộc sống này vô vị đến như vậy? MÌnh sống những ngày lê thê, vô nghĩa, không hình hài. Ngày cứ thế trôi qua. Đêm cứ thế đi qua. Mình mỗi ngày thức dậy lại sống y như 1 con Robot: sửa soạn đi laàm, làm việc, về nhà, nhớ anh, khóc và ngủ. Canh cánh trong lòng mình là nỗi nhớ anh. Sâu thẳm trái
"Có chăng là dường như trong giấc mơ ta gặp nhau..." Trời hỡi, sao mà mình nhớ anh. Không ngày nào mình không nghĩ đến a và muốn gọi cho a. Vô công ty, công việc bận rộn và những đồng nghiệp xung quanh đã cuốn mình theo khiến mình quên a đôi chút, nhưng chỉ cần buông công việc ra là mình lập tức nhớ a. NHớ da diết. NHớ khôn cùng. Tận sâu thẳm trái tim mình là bóng hình anh. Mình thật sự rất yêu a nên giờ mới khổ sở thế này. Mình mỗi ngày mỗi vất vả chiến đấu với trái tim mềm yếu của mình.
Tối nay a xuống nhà chơi. Mình hôm nay rất ngoan, gặp a, mà không khóc. Thà a cứ đối với mình dửng dưng và khoảng cách như thế. A gặp mình, lạnh lùng và xa cách..Thà vậy còn hơn. Mình thật lòng cầu mong cho quá khứ ngủ yên và mình thôi đừng thương nhớ nữa.
* Cuộc đời tôi hôm nay chính là những Lựa Chọn của tôi trong quá khứ. * Nơi tôi đến sẽ phụ thuộc vào Lựa CHọn của tôi hôm nay. * Hãy để quá khứ chôn vùi quá khứ. * Khi đã muốn đi thì sẽ thấy đường. * Bạn không thể điều khiển cuộc đời mình nếu bạn không điều khiển được chính bạn. Vaà bạn không thể điều khiển được chính bạn nếu bạn không biết điều khiển những lựa chọn của bạn. => LỰA CHỌN CỦA TÔI LÀ: QUÊN ĐI TÌNH YÊU ĐÓ, CHÔN VÙI QUÁ KHỨ & SỐNG CUỘC ĐỜI MỚI Tôi phải: vượt qua ch