-
Số bài viết
122 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
16
Bài viết được đăng bởi Nguyên Mai
-
-
THƠ TÌNH THỨ NHẤT
Em sẽ chẳng dại khờ nữa đâu
Khi anh nói, anh trót yêu người khác
Và trước anh, em nhủ lòng đừng khóc
Ánh mắt mơ màng, anh kể chuyện tương lai...
Về một ngôi nhà xinh - em biết mình không ở đó
Về một người vợ hiền - em biết người đó chẳng là em
Về những đứa con xinh - sẽ chẳng có đôi môi nào gọi em là mẹ
Anh kể nữa làm gì, để nước mắt chảy trong tim
...
Rồi tình cờ anh nắm tay em
"Anh biết đặt tên con là gì bé nhỉ?
Hay là bé thương tình, viết tiếp truyện cho anh!"
...
Có những thứ hạnh phúc chẳng thể gọi thành tên
Thôi thì em gọi bằng tên hai đứa mình, anh nhé!N.M
- 1
-
Nàng ơi ta tìm thấy fb của nàng, cơ mà vào trang loitotinh dautien thì có quá nhiều bài nên mới thấy bài của bạn Hàn Phong Vũ thôi. Bạn share bài đó lên trang cá nhân của bạn rồi cho mọi người đọc và ủng hộ nhé! ^^
-
Mình vào bằng máy tính mà, bạn gửi lại đường link đi
- 1
-
Sao mình click vào đường link trên mà không được Tiểu Băng à
-
NGƯỢC
Em đứng phía bên kia
ngược đường
ngược gió
ngược cả chiều thương nhớ
nhưng bước chân đã dừng lại bỡ ngỡ
chờ anh bước qua con phố
bước qua dòng người xa lạ
những yêu thương sẽ gom lại thật gần
Nhưng đâu biết rằng những yêu thương không chỉ cách trở bởi một con đường
mà bởi những đôi mắt
không mang màu nâu của mắt em
mà bởi những dòng tóc
không rối bời trong nắng
đã giữ chân anh lại phía bên kia xa lắm
dẫu chỉ một con đườngNguyên Mai
- 2
-
NHỮNG BƯỚC CHÂN VỀ TRÊN PHỐ
Bất chợt một chiều về ngang phố cũ
Em muốn tìm lại mình của những ngày xưa
Cái thời đầu trần đi dưới mưa
Và nghêu ngao câu hát
Luôn tin rằng mọi điều sẽ không đổi khác
Kể cả thương yêu
Cho dù thời gian đã phủ xanh rêu
Những dấu chân, nụ cười và ánh mắt
Cho dù năm tháng qua đi, ta chẳng thể nào làm khác
Vẫn cố dối lòng mình, cố tìm lại thương yêuTìm lại em của một thời mơ mộng thật nhiều
Tìm lại một thời niềm tin chưa bị quăng vào vực thẳm
Chưa từng cảm thấy mất mát
Chưa từng rơi nước mắt
Chưa từng biết rằng mỉm cười lại là điều khó nhất
Để rồi bước đi
Để rồi chờ mong vào những gì
năm tháng đã dạy cho ta lớn
Chờ mong bàn tay người lại trở về sưởi ấm
Trên những cuộc hành trình...Nguyên Mai
- 3
-
Bác ơi thơ mình đã post lên diễn đàn thơ trẻ liệu có được chấp nhận không nhỉ? Cháu hỏi thế thôi chứ cũng chả có ý định thi thố gì. Nhà mình có ai mang thơ đi dự thi thì thông báo để mọi người ủng hộ nhé!
-
Vâng ah! cháu sẽ tìm đọc, đọc để biết thôi ạ, chứ cháu chả ham hố thi thố gì! Cảm ơn bác đã mang đến cho mọi người một thông tin bổ ích!
-
Cháu chưa đọc truyện này @@
-
MỘT ĐOÁ ĐỢI CHỜ
Những tháng tư đã đi qua bên đời
rất nhẹ
Hoa loa kèn nở khẽ
Trắng xanh những góc phố dịu dàng
Em còn nhớ gì mỗi độ hè sang
Ve kêu râm ran và anh đứng đợi
Giữa hai hàng cây nắng vàng vẫy gọi
Phố cũ, người xưa, tất cả đã qua rồi
Tất cả đã xa như kí ức một thời
Vương vẫn mãi có còn gì ở lại
Hoa còn nở trên những phố dài khắc khoải
Em có nhớ hoài về những cánh hoa rơi?
Như anh vô tình đánh rơi trên tóc ai
Những ánh mắt ngập ngừng, những bâng khuâng rất vội
Gửi nhớ nhung không lời vào cánh hoa bối rối
Trắng hoài khung cửa vắng năm nào
Tất cả đã xa thật rồi sao?
Khi mỗi tháng tư về anh không nhớ màu hoa cũ
Khi màu tóc em nhạt dần trong những giấc mơ anh từng ấp ủ
Và những con đường, hành lang, khung cửa
Đã mờ dần những dấu anh qua
Chẳng thể nhớ mãi đâu em, kí ức phải đi xa
Như em, biết bao giờ trở lại
Biết bao giờ lại bâng khuâng bên khung cửa ấy
Để anh tặng em một đóa đợi chờ?
-Nguyên Mai-
- 4
-
Chào mừng bạn gia nhập đại gia đình thơ trẻ Mình thích bài thơ thứ hai của bạn, giá mà đừng bôi màu thì càng bất ngờ hơn nữa
- 1
-
Hi sinh vì nghệ thuật chị nhỉ? Chúc chị một ngày vui vẻ để luôn yêu đời và yêu nghề
-
Chị ơi (Vì không biết tuổi của chị nên cho phép em gọi thể cho nó trẻ trung gần gũi)! Cô gái giữa một rừng hoa dã quỳ kia có phải là nhà thơ cogiaovungxa của chúng ta không? @@
-
VÀ CON LẠI RA ĐI
Và trong một ngày không nắng
con lại ra đi
đong đầy những niềm vui còn dang dở
khỏa lấp những mong chờ, những ước vọng, những tin yêuVà con lại quên đi lời người dặn
Quên đi hay là không chấp nhận?
Cũng như nhau mà thôi
Khi nói ra những lời nói không lời
Là con cố chấp
Con không muốn mang đến cho người những giọt nước mắt
những năm tháng qua đi, nước mắt đã đủ rồi
nhưng trái tim con vốn chẳng biết nghe lời
và bàn chân cứ mang thân mình
dấn vào chốn mịt mờ không biết trước
Là con cố chấp
Nhưng hạnh phúc hay khổ đau này, là con chấp nhận
Một lần trong đời
Con chỉ sống
một lần trong đời
Hãy cho con được cười, được khóc
Và có ai đó sẽ lau giùm con những giọt nước mắt
Thế đã là đủ chưa, cho một cuộc đời?
Con không biếtNhưng rồi con vẫn ra đi
. Nguyên Mai.
- 4
-
Bài ca về thương yêu
Khi những câu thơ không còn nói về thương yêu
Sẽ chỉ còn lại phố cũ xanh rêu
Và những bàn chân đi về lặng lẽ
Nắng không còn vuốt nhẹ
Trên những dòng tóc rối mềm
Sẽ chẳng còn những lời ca dịu êm
Ai đó hát ru ai trong chiều vắng
Những bài ca dù ngọt ngào hay cay đắng
Những tháng năm quanh quẩn đường vòng
Thôi xin em, xin em hãy dặn lòng
Dù lạc lối vẫn hát lên lời ca xưa cũ
Rồi tất cả sẽ trở thành chuyện quá khứ
Nắng có gầy trên hàng cây và bước chân có mòn dần ấp ủ
Thì tất cả cũng không thể trở về vẹn nguyên và đầy đủ
Hãy để cho những vần thơ cũ
Lại hát về yêu dấu của ngày nào
Nguyên Mai
- 2
-
Mỗi khi làm thơ không vần
Là tôi cảm thấy rất gần tự do
Còn khi ai đó nghi ngờ
Thì tôi quay lại làm thơ có vần
Lâu ngày thành phép phân thân ...
Dù cho ai đó nghi ngờ
Thì ta vẫn cứ làm thơ không vần
-
Và một chiều đầy gió
Cơn gió nào vừa ghé đến chiều nay
Tóc em rối một màu mây xám
Sương hay khói trên hàng cây lãng đãng
Dáng em gầy giữa những hanh haoAnh vẫn thường hỏi em tại sao
Cô gái nhỏ thích ngồi trong chiều gió?
Đôi khi chỉ là một niềm vui nho nhỏ
Vu vơ, vu vơ thức dậy bên thềmNào ai hiểu rằng gió chẳng dịu êm
Quất vào mặt từng trận thêm bỏng rát
Nào ai biết nhờ những cơn gió ngược
Em hong khô, giấu nước mắt vào lòngVà trong một buổi chiều đầy gió
Em mang khổ đau giấu kín trong lòng
Và trong một buổi chiều mênh mông
Cô gái nhỏ thấy đời mình thênh thang thế...N.M
- 5
-
MỘT BUỔI SÁNG BÌNH YÊN
Là một buổi sáng ngồi bên khung cửa sổ
Nhìn mặt trời bỡ ngỡ, trốn đâu rồi?
Mờ mịt như trong một cơn mơ
một cơn say
như là sương
như là khói
giăng đầy trên tóc rối
là một buổi sáng bình yên…Ngồi một mình trong buổi sáng bình yên
Không cà phê ngọt đắng
Khép cửa sổ, thôi chờ một ngày nắng
bình yên!Người con gái với trái tim bình yên
Vốn không sợ muộn phiền
Chỉ sợ sau cơn mộng dài
Tỉnh ra thấy mình uể oải
chán chườngkhông là khói hay sương
cuộc đời ngoài kia thực lắm
dù không có mặt trờiMỉm cười, trong một buổi sáng bình yên
Bình yên là, chỉ một mình mình
với tóc rối
với khung cửa sổ khép hờ
Với nụ cười hé mở
trên môiMà sao những vần thơ lạc lối?
Những vần thơ không vần?
Những vần thơ chẳng còn làm ai đau
hay mong chờ, thổn thức
lạc lối hay là bình yên?.Nguyên Mai.
- 3
-
Chào tất cả các bạn thành viên mới!
Vì đây là diễn đàn thơ trẻ nên mình thấy chúng ta phải làm quen theo cách khác -làm quen bằng thơ thôi. Các bạn cứ post thơ lên, những thành viên cũ luôn mong đọc những vần thơ của các bạn! Đừng vội buồn và kêu ca là không ai thèm để ý đến mình nữa nhé! Minh thấy các cô chú, anh chị ở đây ai ai cũng khá là bận rộn mà
-
NẾU MÙA ĐÔNG ĐÃ ĐI QUA...
Khi mùa đông đã đi qua phố cũ
Em còn lại gì trên những ngón tay
Mùa đông còn dài như dòng tóc bay
Xin anh đừng mang tháng ngày đi mấtNgọn cỏ nào mướt xanh từ lòng đất
Tình yêu nào đã trổ mấy mùa hoa
Thế rồi như hư ảo đã đi xa
Em sợ lắm mướt xanh và hoa tráiEm yêu mùa đông như lòng người con gái
Cứ khờ dại thủy chung trước những lạnh lùng
Em yêu mùa đông như câu hát cuối cùng
Như phố cũ xanh rêu, nắng chiều nhạt bóngNhưng mùa đông cũng về rồi xa vắng
Như chẳng thể nào giữ nắng giữa bàn tay
Đến cuối cùng, người muốn ta phải đắng cay
Nỗi đau vốn chẳng thể nào trốn đượcKhi mùa đông đã đi qua xanh buốt
Em còn giữ lại gì trong những kẽ tay?
Nguyên Mai
- 3
-
NỖI NHỚ
Em ngồi trong gió sớm
Hong những sợi tóc gầy
Gió lùa qua kẽ tay
Bình minh xôn xao lá
Em về trong chiều vắng
Đếm những dấu chân qua
Con đường thì hút xa
Sông muà này cuộn sóng
Em ngồi trong đêm lặng
Xóa những tiếng thở dài
Đèn đường hiu hắt cây
Trăng mờ trên nóc phố
Nỗi nhớ không là gió
Nỗi nhớ không là trăng
Khắp bốn chiều không gian
Là một ngày em nhớ
N.M
- 1
-
Ý bạn ấy nói là thích đọc thơ của những người phụ nữ trưởng thành ấy bác ạ!
-
haha! Ai bảo thế? Thơ con gái êm đềm, nhẹ nhàng, không có những cú sốc, bất ngờ nên mấy người thích giật gân bảo là nhảm đó mà, nếu mà lần sau có cu cậu nào đó nói vậy bạn cứ đọc hai câu này của chị nguyệt thảo là im ngay:
"em vẫn giữ chúa trời trong áo ngực
cổng thiên đàng giữ chặt giữa hai chân"
Bạn Đặng Thành Vinh ạ! Đôi khi mình không thể nhớ hết những gì mình nói, nhưng người khác lại nhớ, và lấy đó làm buồn rầu mới khổ chứ! Riêng hai câu thơ trên thì cũng đủ giật gân rồi! MÌnh thì vẫn thích thơ nhẹ nhàng, buồn rầu, sâu lắng một tí, chứ cá tính dữ dội như thế kia thì - dù rất phục tác giả nhưng cũng không hiểu lắm và không thích lắm!
- 1
-
Riêng cháu thì rất thích thơ NPV. Thơ của anh Việt được nhiều người yêu thích bởi nó chạm tới tâm hồn của mỗi người. Còn thơ hoa mĩ, lạ lẫm mà người ta đọc chả hiểu gì, hoặc chỉ thấy réo rắt vui tai, cao siêu bí hiểm nhưng không có cảm xúc gì khác thì cũng chẳng để làm gì ạ! Đọc thơ NPV, thường thì ta sẽ thấy xúc động và tìm thấy mình trong chính những vần thơ đó.
Tất nhiên, yêu hay ghét là chuyện của mỗi người,chúng ta cũng không cần tranh cãi ạ!
Bonus một bài thơ của NPV bác duonghoanghuu nhé!
Là những khi- Nguyễn Phong Việt
Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắtlà những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...
chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay
bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát
nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt
đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám
sống như mong muốn sống thật lòng!
Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không
sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá
mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ
hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã
có khác gì nhau...
Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau
lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén
lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác
lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt
thì biết phải làm sao?
Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào
rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết
rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách
rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng
để dần sẽ quen...
Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay
sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến
mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn
vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc
không nỡ rời xa...
Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải qua
khóc một lần rồi thêm một lần nữa
mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế
không sớm thì muộn thôi...
Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!
Góp nhặt những yêu thương...
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
EM SẼ ĐI VỀ ĐÂU
Em sẽ đi về đâu?
Ngoài trời đầy dông gió
Bàn chân người rất nhỏ
Con đường thì thênh thang
Gió mùa này mênh mang
Mưa mùa này ào ạt
Và lời ai đang hát
Em sẽ đi về đâu?
Dòng người bước qua nhau
Lòng người như vực sâu
Tin yêu nào vừa vỡ
Về đâu? Người về đâu?
Con đường không ở lâu
Nếu chân người không tới
Còn hoàng hôn diệu vợi
Và nỗi buồn lênh đênh
Em chẳng biết về đâu
Nếu ngoài kia dông gió
Bàn tay người quá nhỏ
Và tháng ngày lang thang…
Nguyên Mai