-
Số bài viết
303 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
21
Bài viết được đăng bởi Lãng Khách
-
-
Gửi những người phụ nữ tôi yêu
Gửi đến ai những người đang làm mẹ
Đoá hoa hồng vui ngày lễ thật tươi
Lòng thành kính như mỗi con của đời
Rất cảm ơn bầu trời trong mắt dịu
Gửi đến ai những người đang làm chị
Đoá hoa hồng tri kỉ mãi thời gian
Màu nắng mới riêng tháng năm chẳng tàn
Rất cám ơn một hàng châu khẽ tỏ
Gửi đến ai những người đang làm vợ
Đoá hồng này rực rỡ bởi trái tim
Mỗi phút giây thơ mộng mỗi ánh nhìn
Rất cám ơn, cám ơn tình yêu đấy
Gửi đến ai những người phụ nữ ấy
Triệu đoá hồng em và mấy cô đơn
Mong sớm thôi sẽ vẹn nửa vui - buồn
Rất cám ơn niềm yêu thương cuộc sống…
LK -
Gửi tôi ba mươi
Chợt thấy rằng chỉ vài năm nữa thôi
Vài năm nữa tuổi ba mươi vẫy gọi
Cái sự mà “nửa cuộc đời” ba rọi
Lại thở dài thành một khối ưu tư
Chẳng dấu lời trong những bức tâm thư
Gửi về tôi một ngày ba mươi sẽ
Vào chủ nhật hay rằng hôm chẵn - lẻ
Nhớ ra nhau qua nét khẽ mơ màng
"Tôi hiểu rằng cuộc sống đầy dối gian
Chính bản thân còn vội vàng kết luận
Trong gió trời cát bụi cuốn bước chân
Những vòng quay cứ miệt mài bất tận
Tôi nghĩ rằng sẽ có nhiều hối hận
Với bàn tay hạt ấm chứa chan buồn
Theo nỗi niềm trôi vào cõi thê lương
Qua cái nhìn soi gương dầy chi tiết
Tôi biết rằng một tình yêu bất diệt
Là mãi đau trong cặn kẽ tâm hồn
Khi đêm nhớ trả lại trắng nụ hôn
Màn sương khuya dập dờn theo hoa lá…"
Chẳng ra sao trái tim quên đập nhả
Ép thời gian nặng hốc đá vô hình
Biết, nghĩ, hiểu sau tròn giấc đinh ninh
Tôi ba mươi hành trình ta nếm trải.
LK -
Trăng chết
Anh nhớ hẹn nhưng anh chẳng đến nữa
Vầng trăng mờ nay đã chết trong tim
Dẫu có lúc anh đã cố kiếm tìm
Nhưng em ơi bầu trời đêm thật rộng
Anh hiểu rằng chỉ như làn gió lộng
Sát bên em rồi cũng hoá vô hình
Đôi mắt buồn trong đôi mắt lặng thinh
Hai thế giới chỉ mình em trông thấy…
Cứ nhủ lòng sau nhiêu năm tháng ấy
Mà sao giờ vẫn còn đấy mộng xưa
Những đêm dài trằn trọc với cơn mưa
Từng ngón tay chưa bao giờ nhớ đủ…
Anh lỡ hẹn nhưng luôn về chốn cũ
Tìm quên em ngưng thu rũ tâm hồn
Trên ghế đá dưới lòng đường cô đơn
Bên thời gian chập chờn quay mải miết
Ngọn đèn khuya thắp lên màu tiễn biệt
Triệu nỗi niềm ghì siết lấy mong manh
Tình vội thấm qua mảnh ghép chưa lành
Để lạnh buốt loang tim anh lạnh buốt…
Khẽ gọi quanh một lời nhau thân thuộc
Chẳng có gì ngoài tự chuốc phiền ưu
Lại hỏi lòng khoảng cách là bao nhiêu?
Tự khi nào đăm chiêu xuyên bóng tối.
LK -
Chỉ có mưa
Chỉ có mưa buồn chỉ có mưa
Hạt rơi nặng hạt đẫm rèm thưa
Tình yêu bỏ trống bên ô cửa
Đong đầy vỡ vụn buổi ban xưa
Chỉ có mưa buồn chỉ có mưa
Thêm chi mặn - ngọt cũng dư thừa
Nỗi nhớ đặng câu son mùa nữa
Mùa nối tiếp mùa phủ nhung chưa?
Chỉ có mưa buồn chỉ có mưa
Từng phiền âm vọng tít xa đưa
Một giấc mơ hoa tàn mây khói
Điểm trắng mành châu xác lá vừa...
LK -
Lạt
Ta quen nhau bên chiều hoang trống trải
Sắc thu tàn tìm hoa, lá vụn rơi
Để bàn tay ép vào tim thật vội
Ai cũng chân tình và ai cũng khổ đau…
Định mệnh này tưởng gắn kết bền lâu
Khi thế gian ta biết điều gì cần trân trọng
Nhưng lần nữa, thêm một lần thất vọng
Tháng mười về lạnh cơn gió xa bay
Vẫn vị đắng hoài day dứt môi say
Ly cà phê khuấy từng vòng ảm đạm
Ngồi nhớ nụ cười run vành tai thấp thoáng
Đôi mắt lạc dần vào trong cõi thời gian
LK -
Nghĩ đến ai
Nghĩ đến ai mà chiều nay bỗng lạ
Thấy yêu đời tự hoa lá cũng xinh
Dẫu cuối thu riêng ta với tự tình
Mà say đắm, yên bình bên gió lộng
Gió ơi gió, gió có về đằng đông?
Nhắn giùm ta vài lời trông – ngóng - đợi
Vẫn nơi đây trên một vòng thế giới
Nhìn qua bầu trời ai đó tương tư…
Nắng sẽ tàn nhưng đôi mắt chân như
Mãi dõi theo từ ánh vàng bất diệt
Để sớm mai ta chẳng còn cách biệt
Xa tít chân trời gần trong bước thời gian
Nghĩ đến ai mà chiều nay bỗng lạ
Nghĩ đến ai mà lòng nay bỗng lạ…
LK -
Nửa nụ cười
Một nửa nụ cười ai đánh rơi?
Phố xá thật đông những dòng người
Họ nắm tay nhau mừng qua lại
Bỏ mặc đêm buồn vẽ ra tôi
Một nửa nụ cười tôi đánh rơi
Từ độ xa em mấy thu rồi
Nay gió về đây thầm thu nữa
Cho nhớ thật nhiều tiếng chung đôi
Tôi bước chậm trên con đường lạ
Từng nhịp trái tim thêm đập nhả
Cứ ngỡ rằng quên lời yêu ấy
Càng quên càng nhớ đầy xót xa…
Một nửa nụ cười lỡ đánh rơi
Nhân gian ai thấy nhặt giùm tôi
Một chút tình thơ xin cảm tạ
Trả lại cho nhau trọn nụ cười
LK -
Hương nhớ
Hương thơm ấy chiều nay về thoang thoảng
Tôi thẫn thờ vì như vẫn còn đây
Ngày buồn lắm cất giấu trong tâm này
Khi vắng em mùa qua đầy khắc khoải
Ta mãi xa sau hờn ghen miết mải
Triệu cánh hồng ôm siết trái tim đau
Ai biết rằng khi chưa lạc mất nhau
Thì tháng năm vẫn nhạt màu như thế
Hạnh phúc là một tầm suy diễn trẻ
Đôi mắt tìm trong già cỗi thời gian
Hai điểm chết vui thế giới hoang tàn
Từ vụn nát bàng hoàng ta tỉnh mộng
Thả tiếng yêu vào lòng thơ rất rộng
Nghe mơ hồ tình vọng đến hư hao
Hương xưa ấy chỉ vội cơn gió bào
Mòn dĩ vãng hôm nao hình dung nhớ…
LK -
Day dứt
“Anh đi về phía không em
Đường đêm sương phủ ngọn đèn lạnh căm”
Những nỗi nhớ vì đâu còn day dứt?
Chuyện chúng mình giờ cũng đã qua lâu…
Bao mộng ước em dệt thành từng câu
Tôi vụng về ghép trên trang giấy mỏng
Ngày trở thu vô tình mưa làm hỏng
Bài thơ buồn chợt biết mấy lặng đau
Bàn tay run cố xoa bớt nhoen màu
Vương vấn em khẽ hàng châu ướt nhẹp
Từ buổi đó không còn đôi mắt đẹp
Đôi mắt cười duyên cùng nắng lung linh
Em bỏ tôi lại trong những khung hình
Với trái tim đã gần như nát vụn
Từ buổi đó mãi xa vời nụ hôn
Mỗi sớm mai khi bình minh thức dậy
Em bỏ tôi lại trong khoảnh khắc ấy
Để nhận ra đầy buốt giá yêu thương
Gió heo may vun đám lá bên đường
Lại về nữa mùa thu phương xa lạ
Vẫn nỗi nhớ tìm về nhau đập nhả
Chuyện chúng mình tưởng rằng đã qua lâu…
“Tìm gì đôi mắt xa xăm
Trăm năm một cõi ưu tư trở về”
LK -
Cà phê mưa
Khuấy một vòng, một vòng những nghĩ suy
Anh ngồi bên li cà phê đắng đót
Như chưa hề biết đến dư vị ngọt
Trời đổ mưa, từng giọt nhớ hương môi…
Khuấy một vòng tìm gì chốn xa xôi
Chắc ngón tay quen rồi nên chẳng sánh
Về mùa vương cơn gió đầy hiu quạnh
Vụn vỡ con đường vào đôi mắt thời gian
Khuấy một vòng, một vòng nữa mênh mang
Viết vội em một hàng câu chừng lạ
Mà gầy guộc con tim bừng tiếng nhả
Đâu đó phương trời thì ra cũng gần nhau
LK -
Hoang mang
Chẳng có gì ngoài câu nói yêu em
Nỗi buồn tôi viết thành thơ hiến tặng
Gom niềm vui chất vào trong tĩnh lặng
Đôi mắt mơ hồ tìm đâu đó xanh xao…
Chẳng có gì sau một giấc chiêm bao
Đâu vẫn thức để rồi đâu vẫn ngủ
Nơi trái tim vẹn nguyên từng nhịp thở?
Nơi tâm hồn còn gian dối cho nhau?
Chẳng có gì ngoài mong sẽ qua mau
Phút này đây ai khóc rầu đứa trẻ
Dẫu lạnh lùng luôn tưởng rằng mạnh mẽ
Thì cũng chân tình ngồi ôm lấy thời gian
Chẳng có gì ngoài ta với hoang mang
Chẳng có gì ngoài ta với hoang mang…
LK -
Sài gòn lập đông
Gió ùa về lạnh thêm mỗi bước chân
Con đường quen cũng lạ dần theo năm tháng
Dẫu trong tim bóng hình ai còn thấp thoáng
Để lại nụ cười bên những vàng lá rơi…
Sài Gòn, chỉ có hai mùa vậy thôi
Mà cảm giác như lòng người chật lắm
Từng chút yêu thương phải vội vàng góp nhặt
Đôi mắt kiếm tìm hoài đau đáu thời gian
Gió ùa về lạnh thêm bước chân hoang
Ai làm đông nhuốm chiều loang phố thị
Bên hoài niệm phơi lên màu cũ kĩ
Trải khắp mây trời rồi tan tác thành mưa
LK -
Lại về nữa tháng mười
Nắng đã nhạt hơn mây
Thu cũng dần thay đổi
Lại về nữa tháng mười
Nỗi nhớ tìm xa xôi...
Ta cười em lặng lẽ
Khuấy sánh cả hương đời
Bàn tay đâu rất vội?
Vậy mà đắng ra môi
Thì cà phê chẳng ngọt
Hay lỗi do con đường
Ngày hôm nay quạnh quẽ
Vắng lạ những vấn vương
Ta trông mùa nức nở
Chiều loang hóa cơn mưa
Nhấp ngụm thời gian nữa...
Man mác ngọt ngào xưa
LK -
Ngày hôm qua
Nghĩ về ngày hôm qua
Bao cảm xúc vỡ oà trong tiếc nuối
Sự thật là ai cũng yếu đuối
Và chẳng có ngoại lệ nào – mang tên anh.
Nghĩ về chiếc lá xanh
Rồi qua mùa rời cành theo gió
Bay về phương xa xăm nào đó
Lặng đôi mắt tìm trong những dấu xưa
Nghĩ về nắng hay mưa
Hay đường mây trời lưa thưa, ảm đạm
Hạnh phúc thật mong manh lắm
Chỉ ghé thầm thì chỉ thế thôi…
Nghĩ về một cái gì đó xa xôi
Nghĩ về ngày cho đi rất vội
Nghĩ về chiếc lá theo mùa thay đổi
Nghĩ về cuộc đời, hay nghĩ về nụ cười… Cũng thế thôi
Ngày hôm qua
Đã là của hôm qua…
LK -
Em có biết
Em có biết ngày đã chuyển sang đêm
Nhưng với tôi nó có nào khác biệt
Vẫn ngồi đây li cà phê và viết
Về mùa thu những chiếc lá chơi vơi
Em có biết rằng đã hạt mưa rơi
Quán vắng tênh gió làm tôi vỡ vụn
Chút kỉ niệm trên bàn tay từng ngón
Chạm nỗi buồn thêm tê tái con tim
Em có biết trong đôi mắt đứng im
Thì thời gian cũng chẳng sao dịch chuyển
Vậy vì đâu cứ dần dần tan biến
Gợi em hoài cho day dứt câu yêu
Em có biết tôi vẫn nhớ thật nhiều
Dẫu với em cũng chỉ như giấc mộng
Nhưng tình tôi chưa khi nao bỏ trống
Tìm một bầu trời luôn xanh ngát câu thơ
Em có biết đèn lên phố sương mờ
Dấu vết mưa bây giờ đêm thấm lạnh
Khuấy vào tôi những vòng quay đặc quánh
Nhạt nhẽo tâm hồn mà quen, ngỡ từ lâu…
LK -
Đứa bé
Em bé nhỏ giữa dòng đông tấp nập
Bàn tay gầy ôm những đoá hoa xinh
Giấu nụ cười trong đôi mắt lung linh
Từng rơi rớt, bao vô tình qua lại…
Gót chân sen ai bước cho mềm mại?
Vọng tiếng dài nghe ra phố – Xin thương!
Ôi, hạnh phúc… Đêm sao quá tầm thường
Không thể nhớ khi sương đời se lạnh
Em bé nhỏ nên mùa đâu bất hạnh
Vẫn qua ngày như chiếc lá vậy thôi
Thân chết lặng sau một giấc đầy vơi
Cơn gió cũ gom về nơi vốn dĩ…
LK -
Trống
Có những ngày buồn đến lặng thinh
Mấy chiếc lá đôi khi cũng giật mình vì cơn gió thoảng
Ta ngóng giấc mưa mang tiếng rơi trở về sau mùa hoang vắng
Càng ngóng chờ thời gian càng vơi đi…
Một, hai, ba cánh mỏng chạm bàn tay em diệu kì
Hoa tươi nắng khẽ nép bờ vai ta chợt nhớ…
Giờ chỉ còn lại phút yêu này dang dở,
Kéo thành vệt dài đường chân trời đã khác xưa
Từng ảm đạm ôm lấy màu trưa
Sài gòn không có bấc đông nhưng sao vẫn đầy giá lạnh
Ta viết vội ra em trong cái nắng mong manh vừa tới
Rồi thật vô tình gom kí ức… Tan theo
LK -
Mưa
Trời lại đổ cơn mưa
Cho lòng thêm buồn bã
Thu tàn bên xác lá
Ủ rũ một màu hoa
Ngồi đây với riêng ta
Không còn là chiếc bóng
Ly cà phê lạnh cóng
Vội tay khuấy vô hình
Mưa mang những tâm tình
Rơi vào tim vỡ vụn
Từng hạt thêm mặn đắng
Đôi bờ môi run run…
Trời lại đổ cơn mưa
Cho tâm hồn xao động
Thế giới chưa đủ rộng
Sao lạc lõng… Qua nhau?
Trời lại đổ cơn mưa
Trời lại đổ cơn mưa…
LK -
Anh
Anh chẳng biết giờ đã là bao lâu
Vẫn ngồi đây ly cà phê và nhớ
Vẫn bài hát xưa còn nghe dang dở
Vẫn một ánh nhìn mơ màng, yêu thương
Anh chẳng buồn vì những vấn vương
Khi mùa qua mùa cũng theo nhau tìm về cơn gió
Khi tình yêu muốn mua lấy cũng nào đắt đỏ
Khi nụ cười cất giấu nhiều nỗi đau
Anh chẳng buồn vì em thoáng quên mau
Bởi chúng ta đâu có gì giằng buộc
Bởi ngày mai ta đâu thể biết trước
Bởi mưa vô tình làm tia nắng vơi đi
Nhưng anh buồn vì giây phút chia ly
Ta ích kỉ, giữ trăm ngàn lời muốn nói
Trong trái tim cứ gồng lên đau nhói
Rồi đôi mắt hờn từ ấy cũng xa xăm
Nhưng anh buồn vì nguyện ước trăm năm
Giờ sẽ riêng anh từng ngày sau giữ lại
Để trông để ngóng một người không tồn tại
Qua ô cửa bỏ trống nhốt tâm hồn…
Anh chẳng biết giờ đã là bao lâu
Ngày hay đêm sao chỉ màu ảm đạm
Vẫn ngồi đây ly cà phê nhấp cạn
Và nhớ một người dường không nhớ đến anh.
LK -
Thả đầy vào những yêu thương
Mưa…
Những kỉ niệm chợt tìm về nhau nơi ấy
Trong đôi mắt sâu run rẩy
Thành phố bỗng nồng nàn
Thả đầy vào những yêu thương
Thấm buốt đôi bàn tay nhỏ bé
Thấm buốt đôi chân trần nứt nẻ
Thấm buốt con tim
Mưa…
Cả khoảng trời lắng im
Chỉ nghe tiếng nhau vọng mùa bao dang dở
Chỉ nghe tiếng rơi động lòng bên hơi thở
Nặng nỗi niềm
Thả đầy vào những yêu thương
Nghẹn ngào trên từng buồn vui qua nơi ấy
Trong đôi mắt sâu run rẩy
Vỡ oà
LK -
Gửi cho ai
Gửi cho ai một người tên chưa biết
Những ngày buồn sưởi ấm mấy lời thơ
Khi chiếc lá thu vàng với bơ vơ
Cám ơn nhau từ niềm vui rất thật
Gửi cho ai một mùa chưa đánh mất
Cơn gió chiều phảng phất lại mùi xanh
Dẫu biết đó thời gian sẽ trôi nhanh
Nhưng con tim còn đây hoài nhung nhớ
Gửi cho ai nụ cười tôi dang dở
Cũng mong rằng trọn vẹn nửa sớm thôi
Từng vị ngọt trở về lại trên môi
Quên tháng năm mà đêm dường đối mặt
Gửi cho ai tâm tình đầy sâu sắc
Biết vội vàng nhưng chắc sẽ bền lâu
Con đường dài chợt gặp gỡ nơi đâu
Ta bước đến dìu nhau vào thương mến
LK -
Vô định
Biết viết gì cho mùa mới đây em?
Chẳng còn lời yêu thương mà ta từng góp nhặt
Những kỉ niệm bên nhau cũng chỉ là vụn vặn
Không lấp đủ đầy riêng mỗi khổ thơ
Biết viết gì cho ngày tháng đơn sơ
Màu nắng vơi cả đường trời đứng lặng
Dõi theo nhau tìm về mùa thu trắng
Nơi ngọn gió đầu cuốn chiếc lá bay xa
Biết viết gì khi cuộc tình đã qua?
Biết viết gì khi con tim sợ từng nỗi nhớ?
Biết viết gì khi cơn mưa nặng vào nhịp thở?
Biết viết gì? Anh biết phải viết gì đây em?
LK -
Tận cùng nỗi cô đơn
Trong sâu thẳm con tim
Nơi tình yêu còn sót lại
Chợt nhìn thấy bóng hình em
Vụn vỡ…
Tận cùng nỗi cô đơn
Anh chợt nhận ra mọi thứ đều vô nghĩa
Bật cười
Thế gian chẳng có sắc màu.
Mưa
Giọt nào cũng nặng trĩu
Thấm vào lòng tê tái
Xuyên thấu thời gian
Trách cuộc đời lắm trái ngang
Lại trách duyên vội vàng nên không phận
Đến gì ngoài hối hận
Bàng hoàng trắng tay
Tận cùng nỗi cô đơn
Chẳng biết ta giờ kiếm tìm điều chi nữa
Hoá mình vào chiếc lá
Chiếc lá cuối mùa… Rơi
LK -
Hãy ôm anh và khóc
Anh xin lỗi!
Hãy ôm anh và khóc đi em
Đã qua những ngày tăm tối
Đã qua những khi bối rối tưởng chừng không thở được.
Hãy ôm anh và khóc đi em
Trút hết niềm đau mà em đã dấu
Xoá đi tất cả âu sầu em vẫn mang
Tựa đầu vào vai anh ta cùng cảm nhận
Hãy ôm anh và khóc đi em
Đừng để trong lòng cho trăm năm lặng lẽ
Đừng để không lời duyên thiên thu bàng bẽ
Cần lắm một tình yêu.
Hãy ôm anh và khóc đi em
Có lẽ niềm vui anh chẳng thể mang ngay đến
Nhưng từ ánh nhìn trìu mến
Ta kết thúc mọi chứa chan
Hãy ôm anh và khóc, nghe em!
LK
Bâng Khuâng
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Nói với em
Ta quen nhau là do trời sắp đặt
Hay bởi đời dìu dắt những u mê
Khi tình yêu vương vãi trên đường về
Mỗi trái tim chẳng hẹn thề nguyên nữa
Lần thứ nhất cũng lại một chiều mưa
Như thế gian khóc tình vừa nứt rạn
Như sớm đông đưa tiễn cuối thu tàn
Có lá rơi theo từng hàng nắng chết
Rồi nhớ nhung khẽ tìm nhau kể hết
Chuyện qua mùa in hằn vết cho đau
Từ bụi trắng đến sương bạc mái đầu
Như đã quen kể từ lâu, lâu lắm…
Khi màn đêm chìm sâu trong tĩnh lặng
Đôi mắt buồn ôm quạnh vắng mà thương
Còn đâu đó chút mộng cũ vấn vương
Hai bàn tay nắm chung đường không dứt.
Lần thứ hai lại một ngày chủ nhật
Dẫu mơ màng dường cũng nhạt hơn xưa
Em ghé đến ngọt ngào những lời chưa
Thấy niềm vui đã tựa kề bên má
Nói với nhau mấy điều luôn dối trá
Mà bỗng cười bởi hiểu quá bản thân
Ta ghé sát chẳng giống như mọi lần
Vì phút giây vẫn âm thầm trôi mãi…
Ánh trăng đâu để giờ khuya trống trải?
Tiếng côn trùng đầy khắc khoải tâm can
Chỉ riêng hoa trinh nữ nở vội vàng
Ta mắc cỡ thu mình đang chớm động.
Gió thoải khắp đường mây chân bước rộng
Chợt gặp nhau trên phố xá đông vui
Người với người và em cũng vậy thôi
Sao bối rối để rồi ngơ ngác đứng
Một câu chào chẳng khác chi dửng dưng
Em bước qua ngập ngừng như muốn hỏi
Nhưng sự nào khiến em thôi buồn nói
Nắng mới đây mà ra đã vô hình…
Trách làm gì duyên vạn kiếp phiêu linh
Cứ bỏ ta với tự tình viễn mộng
Đừng sân si trút đôi niềm gắt gỏng
Yêu dấu chừa để lại giấc xa xôi.
***
LK