-
Số bài viết
440 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi tueminh
-
-
Dấp dính
Gánh chiều xuộm tím hoàng hôn
Dăm ba con chữ dập dồn trao nhau
Đông tàn dấp dính trước sau
Vấp va dính cả nỗi đau nhân tình
Quặn lòng trả nợ tam sinh
Tái hồi chi để cho mình bi ai
Ngọc tan chẳng rọi đúng sai
Vàng qua thử cũng nát đài bùa mê
Say mình trớt nhả ủ ê
Say câu nhả chữ khen chê đâu còn
Tạ lời gói cả lòng son
Sợi quê thơm vũng mỏi mòn đầu môi
Lạ chưa sao lại dính tôi
Miếng trầu chị bảo rằng hôi tanh nồng
Dập dềnh chẳng cuốn cơn đông
Cỏ may dính phải má hồng ruổi rong
-
Xuân quê
Vấp xuân nhoi nhói chồi, lộc non, mưa phây phây má con gái mười lăm, hoa xoan tím tàn rơi rụng. Xuân đan cài nỗi nhớ hằn khuôn ẩn chìm chạy trốn, tuổi hoa niên bóng xế mẹ nghèo nát mấy mươi năm. Gió heo heo. cỏ non tơ mịn, ôm ghì bàn chân mướt mùa. Đêm xuân hội làng, phơi phới có khi nào gột nỗi đọng tên.
Mái đình mốc thếch, Mái đao cong bên mất bên còn lưỡi liềm vút liếm mảnh trăng non nhu nhú. liễu buông mành ưỡn ẹo lả lơi. lúng liếng cơi trầu. mớ ba mớ bảy, áo đũi quần sồi guốc gộc ới a hoá hồn nhập trạch, ông công ông táo cỡi cá chép vàng, lên thiên giới đăng thưa mùa màng vất vả một năm.
Chén nụ vối sóng sánh hổ phách, chõng tre con nằm, mốt lần tìm truyền thống gói câu ca. Tầm xuân xanh tím thẫm huê cà, trai gái đạp thanh, hương đồng ngào ngạt. Vẳng đâu câu hát bốn mùa hoa lá non xanh, trái trên cành oản quả vàng tiền, đồ mã gọi ông bà. Một hạt mưa, hai hạt mưa, bạt ngàn mưa xuân phơi phới bay gọi giêng.
Ký ức khêu gợi, nõn nà cổ tay cô em. Nhầy nhụa đường làng thế bằng bê tông, nhựa trải, ngai ngái mùa bỏ bùa, làn da quê sao chẳng quê. Vớt vát một thủa vòng quay lẫn lộn đâu cần quy luật tồn sinh. Định luật rơi tự do, trái táo hiện hình Ađam gợi dục gợn ánh Êva, con rắn độc cắn trái cấm mà không cấm, lá trầu xanh mãi còn xanh. Thuyết nhân quả, nam mô, a di đà ,chuông chùa, thỉnh mõ. ê a chú tiểu tụng kinh. Này đây táo rụng sân đình, này đây ờ ỡm để mình ngu ngơ.
-
Bùa quê
Vướng vào chút yên hàn, thu quặn lòng quê bỏ bùa trong mắt, lá uơm màu men say, chất ngất vui, chất ngất buồn, tháng năm chìm dần bông lúa, hết tiếng nô đùa hết tiếng bi bô. Kéo vạt che, mưa nối gót nát đồng, mẹ rưng rưng, bão giông gắt nhau chí chát. Mưa trắng màn đất ngập chìm chết ngạt, quê ơi lạc bước con về...
Lá cải rủ nhau, hoa cải rủ nhau, ngồng cải chẳng còn đâu vàng nữa, đánh rơi một nửa xót xa đời cứ quay tròn. Quê sinh ra ta, ta lớn lên trên quê, đất níu hồn ta, gà gọi sáng, chuông chùa điểm canh đêm. Vô ngã rớt bên thềm ê a tiếng nam mô trầm bổng, nhưng nhức cơn nồm giật cả giấc mơ quê. Gốc đa gói trặt câu thề, rưng rưng câu lý, dường như không nghỉ héo hon dải yếm sân đình, khóm trúc vẫn xinh, em vẫn xinh, khắc khoải cuốc kêu, buồn như con đò không bến đậu, cúc tần tần ngần bên dậu vấn vít dây tơ, buộc ai, ai nỡ hững hờ, đánh rơi đánh rớt những chờ đợi nhau.
Chiếc váy đụp bên bờ dậu, chiếc gáo dừa nhắc cầu ao, chìm những vì sao, tuổi thơ lạc chốn. đời bận rộn, thời gian bận rộn mồ hôi trộn những nhọc nhằn. Nhức nhối màu xanh, lúa xanh và cả bầu trời cao xanh nữa, cày thêm một thửa, bước thêm một thửa, chìa vôi sáu mốt xa rồi. vùn vụt đổi ngôi, chầm chậm đổi ngôi, thu ngồi thiền bên cửa, bụi tre gốc dứa lạc nhau trong mắt con tôi.
Mùa nối gót qua mau, đêm nối gót qua mau, lá trầu ôm ghì, trái cau giâp nát, mẹ cha gieo hạt, xe duyên gói phận tại trời. một tiếng à ơi, một khúc ru ơi, rau răm về trời, để nỗi cô đơn cho ngồng cải lại, cây cho hoa trái, người cho niềm vui, bến cũ bùi ngùi. bùa quê ướp màu men nắng.
-
Thổ âm
Những con chữ vô hình, đú đởn gác vào nhau, thổi hồn vào chất chồng truyền thống. Ngấm phù xa sông hồng, gác đùi gọi biển đông giằng co hoá hình hoá núi. Mây xứ Đoài có trắng , mây xứ Đông có xinh chan chứa tình đồng ruộng. Dẫu ngàn đời mọt ruỗng, để hôm nay câu chữ đổi thay nhiều. Vẫn câu tình chan chứa yêu thương, qua lời nói và đôi dòng em viết. Câu thơ ướt bởi những dòng từ biệt, gói nồm nam hay cả nắng trưa hè. Nhánh phượng hồng tàn tạ cả xác ve, khép lại một thời tuổi mộng, Câu chia tay đâu còn sáo rỗng, bạn yêu ơi ta đã phải xa mình.
Ôi sự đời dù đơn giản...rối tinh, đâu đổ tại do những dòng ngôn ngữ. Dẫu hôm nay sống giàu sang biệt thự, vẫn giữ nguyên thổ âm của quê nhà, vẫn con đò vẫn gốc mít gốc đa, "câu núa lếp lăm lay còn nép ít, nễ hội nàng rước tam sinh xôi thịt" lào có ai lói ta ngọng bao giờ. Khi xa nhà ngồi tủm tỉm vu vơ, ừ hay nhỉ bạn bè ta vưỡn thế, bao năm rồi nơi chân trời góc bể, vẫn hồn nhiên với bản sắc quê mùa. Nhớ quê nhà mùa trái xấu chát chua, nồi rau muống thơm thơm mùi lá ngổ, Bàn tay em làm nên mùa ngô đỗ, chút rau dưa mắm muối tương cà. Khi xưa mình vẫn là táo là na. thì bao năm vẫn là la là táo. Quệt mép trầu tủm tỉm cười u bảo có đi đâu giữ nề thói muôn đời, đừng rượu chè, đừng mê mải ham chơi, đánh rơi mất chút hồn quê hồn đất. chút ngai ngái của tháng năm củ mật, chút say lòng với ngôn ngữ quê ta...
-
Giấc quê
Ảo ảnh lượn lờ qua mắt, vấp vào nhau nhoi nhói rêu phong, cổ tích làng nghe mà xa lạ, dứt dây tơ hồng quấn bụi tầm xuân, huê cà gọi giêng, hội làng trống chiêng, mưa xuân phơi phới. Nón lá, ba tầm, không còn, gợn tóc bên xanh bên đỏ, bồng bềnh chụp mũ nhựa lại xinh. Bò lạc, trâu lạc lấy đâu cỏ gặm, chiều tím lịm vắt bẹ sữa trời, mây mải mê rủ nhau dong chơi, quê hương mình mấy ngàn năm lúa nước, máy cấy, máy gặt, áo quần có giặt tay đâu, hái mấy tay trầu, sắp mâm cau lễ, cô dâu chú rể đội rế lên đầu, ô tô huýt còi, xe máy ú còi, giầy da bóng láng, bước chân lên xe, đám cưới thế kỷ 23, dạ tiệc rượu tây uống la đà, đặc sản tôm cua có gì là lạ, đâu còn cần ăn, đâu còn cần gắp, ngất ngư một chặp chạy xô 9-10 đám một ngày, nhà giàu tiền xấp đầy tay. nhà nghèo đua nhau méo mặt. còn đâu môi mắt, cưới xong chịu khó kéo cầy, nợ chất chồng tiền vay, ngân hàng đáo hạn, vợ nhìn chồng, chồng nhìn vợ cả hai nhìn nhau ngao ngán, biết vầy trà nước cho xong. tùn tũn con bế con bồng càng nghèo càng mắn, 1,2,3,4,5,6 bằng chặn năm đôi năm một nhé mình.
Thành phố đổi thay, Quê mình đổi thay, đường rộng thênh thang, đèn sáng, trăng vàng cũng sáng, trung thu lần tìm chẳng thấy trăng đâu, gà nuôi tăng trọng, lợn nuôi tăng trọng, một ngày bằng tháng khi xưa, đến cả rau dưa, thuốc sâu phun bừa tăng tít, đời em mờ mịt khối u phát triển lan tràn, viện k bán nhà, bán đất, giường bệnh căng chật, ba người chung một giường thôi, kẻ đứng người ngồi, rác bầy la liệt. Dịch tả bùng phát, dịch lao tái phát, lợn tai xanh, cúm gà, trâu bò lở mồm long móng. Giá vàng cháy bỏng, giá hàng cháy bỏng, tiền lương chỉ dám tương cà. Khúc hát câu ca loa đài cả ngày vỡ nhĩ, đêm không nghỉ, ngày không nghỉ, lấy đâu sức để rong chơi, những câu gọi mời, những lời chào mời, các cô môi trầm mắt trũng, đèn xanh, đèn mờ, đến lúc đời mờ, đâu kịp nói câu ân hận. Tay ai dính bẩn, nhúng chàm có rửa nổi không. Hỡi cô tát nước bên đồng, má hồng, cổng làng trốn tìm trong từng bức ảnh, rêu phong ma mãnh bỏ bùa những lúc ngây ngô.
Ba trăm sáu năm ngày cũng chỉ là một năm, một năm chẳng dài, một đời cũng chẳng dài so với tiến trình lịch sử, gặp con sóng dữ vững vàng bẻ lái vươn xa. biển cả là nhà, trời đất là nhà, thiên hà, ngân hà tất cả là nhà. đồng lúa bao la, cánh cò, con đò ngập chìm trong từng câu ví. Mùa đi không nghỉ, hương sen hương cốm nồng nàn, ta muốn hoà tan vào trong góc ngồi trần khuất. thu ngủ gật, ta ngủ gật, câu thơ còi ngủ gật, giấc quê nay cũng chuyển vần.
-
Quê Mình Hải Dương
Những con người được sinh ra từ quê, mảnh đất với chiều dài mấy ngàn năm quyện hoà lời ru và hơn ba trăm năm khởi lập "Thành Đông" Chiếng chèo, cầu ao, cối đá, áo em không vá đụp đâu. Một chút bên cầu, một khúc bên cầu, lúng liếng, em trao anh, anh trao em, chúng mình trao nhau, lời hứa bạc đầu, bỗng nhiên lời nguyền rơi mất. Người quê ánh mắt, nụ cười, lời nói thuần quê. Em mộc mạc, ta mộc mạc, thu chiều xao xác. Đất quê mình chẳng dài, sông quê mình không ngắn, người quê mình lại đông, mùa nối mùa nổi bão giông, đêm tàn rơi nuối tiếc...
Hải Dương, đường năm, một đời cha ba đời mẹ, cùng bao người khác, máu đỏ nhuộm bùn non, nước mắt, mồ hôi tan mùa vụ, mầm cây nhu nhú, lá cây vẫn xanh, sóng nước long lanh nứt chồi sự sống, sáo diều bay bổng, vàng lá mù u, tiếng gáy chim cu, chín mùa thu rụng. Đất trời phù thũng, chia rẽ nhà ngâu. Sóng Lục Đầu, cờ Vạn Kiếp, xây đế nghiệp vững trường tồn.
Bao vùng đất, bao làng quê, tan nắng ven đê, Sông thái bình, bờ đê, tre ngà giữ nhà giữ đất. Một khóm cũng thành bụi. Cây xây luỹ, người người xây thành. Vững nhịp nghe anh, mùa màng vượt lũ. Bao đời thầm nhủ, nắng hạ mưa giông, ô kìa cô em hai má ửng hồng, xoay trời chuyển đất. , tổ tiên ông bà, lớp lớp mẹ cha nghiêng đồng gạn lũ, hoài thai ấp ủ, đắp đập be bờ, mồ hôi ngấm áo, nắng như rang chảo, giọt lệ tràn mi. Gia Lộc, Tứ Kỳ đào phai thắm đỏ. Lúa chiêm lấp ló, sấm trước mưa sau, đất chẳng bạc màu, công người chăm bón.
Đêm phương xa, nhớ nhà, gốc mít gốc cau, vườn trước vườn sau, hoa chanh, hoa bưởi, lan toả vào đêm. Ngàn năm ngắn bằng một ngày, ngàn ngày đo bằng một câu thơ, với tay tới trời, lằn tay che trời, einino, thủng tầng ôzôn, tan băng, biển dâng, trái đất nóng lên, vũ trụ vẫn bền mặt trời đến khi nào phụt tắt.
Một tiếng chuông tan canh, một tiếng già tan canh, gà mái gáy, sinh chuyện thị phi, vòng tay ôm ghì, môi gặp môi, mắt rơi đáy mắt, bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Lá vàng rơi bình thường, lá xanh rơi xót thương. ngọt ngào và man trá, cùng bao nhiêu vất vả nỗi buồn ngủ gật ngọn cây. lá rụng đầy, chim gọi bầy, thu về ...quê mình khởi sắc.
-
Khúc tình
Anh đắm chìm trong mắt em, hoà tan vào sâu nơi ta không thể thấy, anh buông mình trôi trong em vậy, Hai đứa cùng dạt dào đến thảo nguyên xanh, những con bò gặm cỏ ngon lành, mắt nhìn nhau và có lẽ chúng cũng rơi vào nhau đấy nhỉ? Cũng tâm đầu hợp ý phải chăng là luỹ kế tồn sinh...
Ta lang thang, lang thang trong chiều thu vắng trên cánh đồng quê mình, thu nứt nẻ mà sao cánh đồng không nứt nẻ, õng nước bẹn cày chẳng thấy vết chân trâu. Nắng bạc đầu, gió bạc đầu, ta bạc đầu, thời gian quay vòng không dừng lại. Nhắm vào rồi mơ thấy em. anh trôi dạt vào mắt của đàn bò cái, những con bò đang mãn trong thời kỳ hợp hoan, thể giới bầu đoàn, xã hội bầu đoàn, chẳng lẽ chính thời tiền sử. Góc nghiêng không cữ, vô chừng chẳng thể nào đo...
Đàn bò vẫn gặm cỏ, man miên thảo nguyên, gạch ngang lằn chỉ, phân tranh giữa đất và trời, thủa hỗn mang, mây cũng dong chơi, đàn bò cũng dong chơi, vạn thế chuyển dời, câu chuyện ba đời chín kiếp, có phải có luân hồi... trong cõi thế chăng em. Nghiêng ngả say mèm. chim trời xao xác, bay về hoang mạc, không gì lấy cái gì ăn...Giọt nước mắt muộn mằn, bao ân hận muộn mằn và cả hạnh phúc muộn mằn chưa phải đã là điều bất hạnh. lọc lừa ma mãnh cũng không là tất cả đâu. Câu chuyện cau trầu duyên tình hoá hồn trong đá. Tôi đi, em đi mẹ cha ta đi, tổ tiên ông bà những câu ca dao, những khúc đồng dao chìm thành lời nguyền vướng trên diềm lá, đuổi nhau hối hả cho đến bây giờ nối đời tiếp giống tiếp nòi...
Có phải vì ta quên, có phải ta không nhớ, câu thương thành hơi thở, câu tình thành cao xanh, những trái chín đầu cành, những mọng ngọt đầu cành và những gì tinh tuý ta sẽ giành cho nhau. Em giật mình anh giật mình và rồi bỗng giật rún mình, vạn thế hồi xinh và lại ngạo nghễ giấc anh rơi khỏi mắt đàn bò. Quẳng hết âu lo, rũ bỏ âu lo ta cùng lũ bò thảnh thơi trên đồng no giấc...
-
Tự sự thu quê
Đỏng đảnh như người đàn bà trở dạ. ngỡ ngàng lạc bước rêu phong ngàn năm trầm phế. Nắng xói qua vòm, biếc lá, hoa sữa nồng nàn, khêu gợi cho giấc chẳng được dịu êm...
Heo may phất phơ bạc trắng hoa lau, tần ngần giữa cánh đồng ngập gặt, khói đốt mù rơm, thu gợn buồn chớm lạnh, em đùa tay run rảy, bọ rày cắn gẫy thân cây, lúa gày, nắng gày, trâu gày, dòng sông trơ mình gày, cùng hệ luỵ của những ngày vất vả, tiếng chẫu chàng cãi nhau chí chóe giữa ban ngày. tuổi thơ chết chìm cuối vụ...
chẳng biết đi đâu về đâu, bàn chân cứ bước, thì thũm giữa đồng ngập bẹn khóc mưa ngâu. đài phát tin miền Trung bão lụt, chắc lại là lịch sử, bàn tay chới với xấp ngửa một đời cuốn xéo. Mỳ tôm nhá sống chẳng lửa, chẳng nước và cả túp lều che...
Trên kia dải ngân hà vẫn ngăn ngắt, trăng sao mìm cười bởi những tiên đoán của ngày tận thế, sập cầu Bãi Cháy ê, lễ hội ngàn năm cụ rùa ngạt bởi rác thải, nước thải con người. Vai chen vai, lưng chen lưng và cả mông ai nữa, đêm giật đùng nổ tan pháo hoa, ánh sáng la ze, chớp nhằng ồ ồ rồng vàng xuất thế, văng vẳng tiếng thiên đô vua Lý vậy là đã được nghìn năm. Người người đổ ra đường, nhà nhà đổ ra đường, bắc đến, nam ra, Tây ta lẫn lộn, chẳng ai bảo ai cùng cười, mười ngày không mưa, chắc tại kẻ nào huếch hoác, leng keng tàu điện phố cổ, hàng bạc, hàng ngang, hàng than, hàng lược, đồng xuân cô bán nón, chị bán kem, đoàn người xếp hàng mua chen ...thời bao cấp... Tháp rùa lung linh huyền ảo, cầu thê húc áo dài, chân dài và cả tháng năm dài...ngập trong linh thiêng thanh lịch hào hoa...
Câu hát chênh vênh, câu thơ chênh vênh..vướng lá, hồng hoang mụ dạ, giật mình bầy quạ đánh rớt màu đen, đám cỏ hoe hoe, hoa sen hồng rụng cánh, cốm hồ lá mây xanh, đồng thu lạnh. rêu phong trầm tích, thum thủm mùi bùn ngai ngái hồn quê...đám hoa cải dở mùa, trơ ngồng, lũ trẻ tồng ngồng ngày xưa đã hết. Quần dài, áo ngắn, tóc đỏ ghi vàng, hở lưng hở rốn, mốt thế kỷ 30, bà cười trơ lợi răng vàng chen lẫn răng đen, chú Tô Hoài, kể chuyện dế mèn, trẻ em không xem, không thích nghe chuyện cổ. Thú vui tao nhã chiến tranh giữa các vì sao... game trắng đêm, trắng ngày, say hơn thuốc phiện, nghiện không ăn, chẳng uống, ngừng tim...ngừng thở... ngừng chơi...
Gốc đa, gốc mít, vấn vít đi tìm hoài cổ, giếng làng bến nước trong tranh. khảm trai lộng lẫy, cô thôn nữ áo nâu, tằm dâu canh cửi xa vời. Tiếng hát chèo quện gió thu. vẳng trong lễ hội làng nấc giữa canh thâu. sự tích cau trầu cũng chỉ còn là sự tích. xòe tay gom lá thu ngập lối em về...
Thôi thì cũng đành một kiếp, cũng còn một câu, run rảy chân cầu áo ai không bỏ, lắt lẻo lời nguyền hoá đá lung vôi...Giọt nước mắt của trời của đất hay của anh, của em cạn kiệt, để những câu ta viết bỗng trở thành ngu ngơ..
-
Tự tình quê
Mất đi nỗi cô đơn khi hình bóng quê hương nằm sâu trong đáy mắt.
Tiếng của mưa rơi, tiếng ve nhỏ nhặt, tiếng dòng sông và cả tiếng đất thở than.
Em vẫn nghe tiếng nhớ nồng nàn ngập tràn trên từng nóc phố.
Chập chờn, chập chờn, thương quê mùa nước nợ.
Rươi nhoi đau nhức xương bà.
Nứt nẻ những vết rạn mặt trời nuốt trọn vầng trăng tông hốc.
Chẳng biết khi nào hẹp rộng khép đêm đút túi thành ngày.
Má đỏ hây hây con gái xứ Đông là thế.
Kể chi dâu bể lộn lên lộn xuống rồng rồng.
Hết hạ qua đông ngất ngây dư mùi hoa sữa.
Kèo lèo xấp ngửa một câu quên cả giận hờn.
Con gió man mơn lẳng lơ lên màu mắt lá.
Biết bao vất vả làm lên hương lúa quê nhà
Đất mẹ quê cha em đi khi nào trở lại
Nhớ mùi ngai ngái bùn nâu, hay tũm buông chài
Anh cả chị hai dùng dằng người đi người ở
Đừng nên bỏ nỡ giật mình vỡ nát chiều quê
-
Nhớ hoa sữa quê mình
Hiên nhà em mùi hoa sữa nồng nàn
Những chùm sữa nở bung chùm dọc phố
Đêm Sài Thành nhớ mùa thu phố cổ
Nhớ Hải Dương nhớ Hà Nội nôn nao
Nhớ phố Nguyễn Du thoảng hoa sữa ngọt ngào
Nhớ quê mẹ khi những chiều thu vắng
Nhớ mùi cốm và những điều trầm lặng
Nhớ hồ Gươm và đại lễ ngàn năm
Nhớ chiếc chõng tre nơi thủa nhỏ con nằm
Nhớ tiếng à ơi trưa hè Bắc Bộ
Nhớ đêm trung thu cùng nô đùa phá cỗ
Nhớ vị ngọt ngào của sản vật quê hương
Nhớ những dòng sông, nhớ tên phố tên đường
Nhớ chiếng chèo Đông mặn mà tình tứ
Nhớ mẹ nhớ cha với bao dòng tâm sự
Nhớ hoa sữa ngoài mình lan toản không gian
-
Tiếng gọi thời gian
Những hố sâu trong vũng cách thời gian.
Sổ lệch nghiêng cả chiều quay trái đất.
12 giờ anh bắc cầu nối tới em đâu để thành sự thật.
Bao biến thái cuộc đời bao vất vả lo toan.
Em ước ao một cuộc sống yên hàn.
Được vui hưởng tất cả những gì thuộc phần em.
Và một thế giới được thoát thai từ chín từng địa ngục.
Thoát ra từ đám ròi bò nhung nhúc.
Từ những con bọ hung và cá đám phân đen.
Dốc cạn ly để thấy trời đất say mèm
Ô hô tỉnh hay là say đấy nhỉ
Đên bặn trợn những giấc mơ quái thai cả trong từng suy nghĩ
Dù thế nào vẫn muốn hiến dâng nhau
123 ai đã vội rút cầu
Dẫm nhầm chỗ rồi tan tành mây khói
Ta chợt tỉnh bởi tại nghe em gọi
Tiếng cõi lòng hay là tiếng con tim
-
Tiếng thu quê
Em xòe tay thon gom cả mùa thu
Cái nắng dịu dàng vàng ươm lô đùa theo gió
Thu trải đều trên từng lọn cỏ
Mịn như nhung và tơ lụa xứ Đoài
Chao nghiêng vành nón buông quai
Cho mùa thu chín ửng ngoài bến sông
Anh có về cùng con nắng xứ Đông
Để đằm mình trên dòng sông quê mẹ
Tiếng của đêm tiếng ợ đàn trâu nghé
Tiếng trằn mình tiếng của đất thở than
Văng vẳng canh thâu ai tấu một khúc đàn
Chẳng nức nỡ của câu kiều ai oán
Vui với trời xanh ríu rít bầy chim nhạn
Bay tới phương nào chờ cho rét qua nhanh
Về với Hải Dương xa cách chẳng đành
Bởi có biết bao điều lưu luyến đấy
-
Hoài Vọng
Những bước chân rời xa quê hương
Để lại nơi đây biết bao nhung nhớ
Câu hát li lơi người đi người ở
Soắn vặn vào nhau chẳng muốn xa rời
Về đi em về với mẹ ta thôi
Về với tiếng ru ngấm vào tiềm thức
Về với quê hương những đêm rạo rực
Về với quê mình, về với thân thương
Ngọn cỏ nhành cây đám hoa dại ven đường
Gồng gánh cả tháng năm hoài bão
Phượng nhắc mùa yêu, rực màu hoa gạo
Vất trả nỗi buồn khi phải xa nhau
Tím ngắt hoa xoan vàng rụng lá trầu
Cau chẳng nỡ bung buồng tách bẹ
Chợt một tiếng rao lách vào khe khẽ
Tiếng của canh trường tiếng vọng hoài thai
-
Duyên dáng con gái Hải Dương
Anh đã đọc bài thơ em viết
Nói về người con gái Hải Dương
Giọng quê hương chẳng ngọt như đường
Cũng chẳng khéo tằm tơ như gái làng Vạn Phúc
Đất quê nghèo quanh năm làm lụng
Không yêu kiều duyên dáng Tràng An
Câu hát quê nghe chan chứa nồng nàn
Chẳng mớ bảy mớ ba nơi gốc đa quán dốc
Đâu bên nớ bên ni của dòng Hương thơ mộng
Đâu câu chào mời của con gái phương Nam
Dòng Thái Bình trôi không cùng nước sông Vàm
Nhưng vẫn chảy chứa chan hồn dân Việt
Không giống giọng hò của miền Tây tha thiết
Em hát điệu chèo níu chân những ai qua
Một giọng ru quê bên khóm tre già
Nước nụ vối mời nhau qua cơn khát
Con gái Hải Dương chăm cấy trồng gieo hạt
Tay chai sần làm thay đổi quê tôi
Con nắng mơn man làm hồng má em rồi
Trong lòng anh em là người duyên dáng nhất
-
Hình quê
Đất và trời có khi nào gặp nhau
Mà có lúc giao hoà trong đáy mắt
Quê hương ta tháng tám này vụ gặt
Mẹ phần cho con muồm muỗm béo tròn
Để bay giờ theo mỗi bước chân con
Đêm xa xứ nhớ quê nhà thao thiết
Nhớ con sông đã qua mùa cạn kiệt
Nước cuồn trôi ai được tắm hai lần
Và bây giờ ngồi bó gối chân chân
Mùa vải qua cũng là mùa bão tới
Mảnh trăng non nhú sau đồi diệu vợi
Lá sen xanh ôi mùa cốm thơm lừng
Đất ân tình nhớ quê mẹ rưng rưng
Lệ không nhỏ nhưng lòng thêm bối rối
Cho hôm nay máu trong tim nóng hổi
Huyết quản căng in hình bóng quê nhà
-
In dấu quê hương
Bánh đúc bánh đa hồn của quê anh
Dù giản dị mà sao thương nhớ quá
Những sản vật chắt chiu bao vất vả
Bao buồn vui bao cay đắng cuộc đời
Những đêm rằm nằm ngắm sao rơi
Nghe văng vẳng tiếng đàn bầu thánh thót
Tiếng của lá tiếng của đêm dịu ngọt
Tiếng của em tiếng của đất hồn hoang
Tiếng trống trường và cả tiếng ca vang
Mừng ngày mới mừng một năm học mới
Nỗi nhớ niềm thương mà sao vời vợi
Tiếng gọi quê hương ôi tiếng gọi ngọt ngào
Chiếc khăn hồng chùm hoa bưởi em trao
Dù bao năm vẫn ngát hương quê đấy
Dẫu Hải Dương có đổi thay là vậy
Mãi vẫn còn bao yêu dấu trong tim
-
Ngỡ ngàng
Thu vàng ơi có phải nắng buông xuôi
Mà xao xác cho nai vàng đạp lá
Cho vòng xoay ngược xuôi hối hả
Cho cồn cào bao nỗi nhớ không tan
Cho chuông vàng rung những tiếng bi hoan
Để giấc mộng đắm chìm trong giấc mộng
Đêm cầm canh tiếng vịt gà ngan ngỗng
Đất Hải Dương ơi quê mẹ hiền hoà
Bên hiên nhà giàn thiên lý ngát hoa
Tóc em chải buông lơi cùng với gió
Dưới bến sông ai neo con thuyền nhỏ
Đứng cắm sào cho tan nát hoàng hôn
Em mỉm cười thu gói cả càn khôn
Khoá nhốt luôn cả hồn của tôi vào đấy
Khiến tháng ba lang thang tìm tháng bảy
Chợt ngỡ ngàng thu bật tiếng rưng rưng
-
Ký ức thời gian
Tôi đi tìm một góc nhỏ hồn tôi
Tìm ký ức thủa nào xa lắm đó
Trong cõi mộng thấy người thương bé nhỏ
Của ngày xưa bống bống bồng bồng
Trăng gói trời vào chiếc túi bỏ không
Cho nức nở tiếng hồng hoang mụ dạ
Cho vỡ oà sủi bùn sôi tăm cá
Cho tóc tiên chẳng nỡ dính đầu
Tôi cuộn mình nín lặng đợi cắn câu
Mà đợi mãi đợi hoài lâu không thấy
Bước chập chững dần xa quê là vậy
Để bây giờ lưu luyến nhớ Hải Dương
Nhớ con đò nhớ cọng cỏ ngậm sương
Nhớ tháng tám nhớ sen hồng bung cánh
Nhớ heo may khiến đất trời se lạnh
Nhớ thu chiều vất vưởng cuối chân mây
-
Nhớ
Heo may lùa mỏng tang như dải lụa
Ngát thơm hương cốm quê nhà
Tháng tám về quyện theo gió bay xa
Mùi của lúa ngai ngái mùi của đất
Lá vàng ươm con nắng ngồi ngủ gật
Chút thương thương sợi nhớ cứ dâng tràn
Tiếng cười nào oà bất chợt vỡ tan
Cuộn theo mây hoà vào dòng sông mẹ
Đêm trở trăn đất thì thầm khe khẽ
Chạm giấc mơ khi con phải xa nhà
Nhớ chiều tà nhớ dáng mẹ dáng cha
Xiên xiên nắng liêu xiêu cùng với gió
Nhớ mây trời nhớ những con đường nhỏ
Nhớ bóng hình của em gái ngày xưa
Ôi quê hương bao nỗi nhớ cho vừa
Nhớ Hải Dương bỗng thấy lòng mang mác
-
Biển nhớ
Mưa từ đâu mà mưa nhiều đến thế
Mưa trắng trời đúng ngày lễ vu lan
Dưới trần gian biết bao cảnh cơ hàn
Chẳng có lẽ đời người là bể khổ
Trời giận ai mà mưa rơi nhầm chỗ
Cho nát lòng con cháu nhớ mẹ cha
Chẳng tròn trăng để dẫn lối ông bà
Về thăm lại nơi quê hương bản quán
Dưới âm cung biết lấy ai bầu bạn
Đành phải chờ rằm xá tội vong nhân
Bát cháo hoa khi nào mới đến phần
Bởi vất vưởng bao oan hồn lạc chốn
Đời đảo điên nên trắng đen lẫn lộn
Người ở hiền thường gặp cảnh trái ngang
Thắp nén nhang cầu mong khắp địa đàng
Chẳng còn cảnh rơi lệ sầu thành biển
-
Nhớ quê mùa báo hiếu
Tháng bảy rồi mẹ sắp mấy mâm cơm
Cúng trời đất cúng ông bà tiên tổ
Cơm đạm bạc bát canh cua rau đỗ
Mùa vu lan mùa báo hiếu con à
Công sinh thành nghĩa dưỡng dục mẹ cha
Cao hơn núi và rộng hơn biển cả
Giọt máu đào bằng vạn ao nước lã
Chẳng sánh tầy được chín chữ cù lao
Con mẹ cha dù đang ở nơi nào
Sao có thể quên quê cha đất mẹ
Bông hoa hồng khiến con ngồi lặng lẽ
Biết sao đây khi con phải xa nhà
Lưng mẹ còng trời trở gió rồi cha
Thời gian trôi chẳng khi nào dừng lại
Trái đất quay và rồi con sợ hãi
Đến khi nào báo hiếu được mẹ cha
Trăng vẫn buông và liễu rủ la đà
Thương quê mẹ vu lan mùa báo hiếu
-
Quê tôi
Tôi lớn lên trên đất mẹ Hải Dương
Đất và nước đã trao tôi nguồn sống
Bao dấu yêu khiến hồn tôi bay bổng
Chẳng muốn dời nơi cắt rốn chôn rau
Mái hiên nhà mảnh trăng rụng vườn sau
Đêm thổn thức cây cho người hoa trái
Tôi mãi nhớ về một thời thơ dại
Nhớ đường năm nhớ cô gái Lai Vu
Rắn quấn chân vẫn anh dũng bắn thù
Diệt thần sấm bắn rơi phi công Mỹ
Người quê tôi quen dãi dầu bền bỉ
Chẳng hổ danh truyền thống của thành Đông
Trắng cánh cò bay...ô kìa má em hồng
Câu trao gửi quyện thắm lời thề nguyện
Rằng thương nhau sống trọn đời vĩnh viễn
Như chuyện tình vấn vít nghĩa trầu cau
-
Thời nhớ
Nắng buông dài xao xác dọc triền đê
Anh thả hồn theo dòng sông quê mẹ
Thao thiết nước vẫn trôi hoài lặng lẽ
Cuốn đời anh và cả tuổi thơ anh
Lá trên cành vẫn biếc lộc chồi xanh
Thơm hương lúa khiến lòng thêm thư thái
Bao kí ức về một thời nhỏ dại
Được đắm mình cùng đám bạn trên sông
Mặc lũ trâu mải gặp cỏ trên đồng
Chiều lắt lẻo chơi thả diều bên bãi
Tóc đỏ hoe anh ngắt chùm hoa dại
Giấu tặng em ngây ngô hỏi đẹp không
Làn tóc mây che gò má ửng hồng
Hoàng hôn xuống em mỉm cười chúm chím
Nụ thơm đầu chạm môi nhau ngọt lịm
Sương buông chiều nuốt luôn cả mắt nai
Và giờ đây sau bao tháng năm dài
Về Hải Dương nhớ thời xa xưa ấy
Thủa trăng tròn tuổi mười năm mười bảy
Bỗng rùng mình đạp phải cỏ non tơ
-
Chớm thu
Anh biết miền Nam mùa này đang nắng
Hạ và Thu ít cơ hội gặp nhau
Hải Dương quê ta Hạ đã chuyển màu
Xanh sắc cốm và vàng ươm sắc lá
Trời chớm sang thu chia tay mùa hạ
Chút giao mùa se lạnh gợn heo may
Ánh mắt ai bừng hạnh phúc ngập đầy
Cùng lay động ngập ngừng theo con gió
Phượng đã tàn đánh rơi màu hoa đỏ
Như khẽ khàng nhường sắc tím bằng lăng
Bước lang thang dọc con phố Bạch Đằng
Trong không gian đượm một mùi hoa sữa
Thu đã tới chạm lên từng khuôn cửa
Đặt nụ thơm lên đôi lứa yêu thương
Bao niềm vui bừng sáng khắp nẻo đường
Hạ nhường chỗ cho thu vàng xao xuyến
THÔI ! TÓM LẠI . . .
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Những hạt vương trên đời bụi phấn
Cho má hồng quặp những vần thơ
Người hoá cát nhưng thơ vẫn hát
Để lại câu thôi tóm lại bây giờ
Nhanh thật vậy là đã ba năm, với người chết thì đã hết nhưng với người đang sống thì có lẽ những vần thơ sẽ mãi vẫn còn tồn tại, Tôi chưa một lần gặp bạn, nhưng cũng cầu mong cho linh hồn bạn ở nơi chín suối được bình an.