-
Số bài viết
440 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi tueminh
-
-
Đêm xa quê
Những đứa con đi xa
Luôn nhớ về quê cha đất mẹ
Biết bao lần lặng lẽ
Đêm mơ quê nghe cá quẫy quặn lòng
Bên hiên nhà mẹ mỏi mắt nhớ mong
Buồng cau vẫn thì thầm bung bẹ
Cha trở mình tiếng thở dài thật khẽ
Con mẹ cha chẳng biết sống thế nào
Bên bãi bồi cỏ lau hoán trời sao
Mây cõng cả bóng hoàng hôn bỏ mất
Trăng ốm yếu nên trăng ngồi ngủ gật
Phủ bóng đen giăng luới kín quê nhà
Đêm mịt mùng nhớ giếng nước cây đa
Nhớ những buổi cùng em tôi họ hẹn
Tay chạm tay em thẹn thùng bẽn lẽn
Anh run run chẳng thể cất thành lời
Để bây giờ cho nỗi nhớ không vơi
Cứ đầy mãi trong những đêm không ngủ
Nhớ Hải Dương nhớ những mùa bão lũ
Nhớ mẹ hiền chạnh lòng nhớ em thương.
-
Về Hải Dương quê anh
Những dấu hỏi cứ lặp lại trong đầu
Nhắc nhở ta nhớ về nơi gốc cội
Nơi cha mẹ đầu tắt mặt tối
Nơi bán lưng, mặt cho trời
Biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi
Hòa vào đất vị mặn mòi cuộc sống
Tên biển rộng đất quê mình đâu rộng
Phải vươn lên thoát khỏi cảnh đói nghèo
Biết bao đời sống vất vả gieo neo
Đêm đi cấy múc trăng vàng tưới lúa
Đất chẳng phụ đền đáp người gấm lụa
Bàn tay ta dệt nên cả mùa màng
Chén ngọc ngà anh đợi đón em sang
Dưới trăng sáng cùng xem hoa quỳnh nỡ
Em thẹn thùng với biết bao bỡ ngỡ
Bởi Hải Dương đất sâu nặng nghĩa tình
-
Đất lành quê tôi
Ôm ấp lấy màu xanh của quê hương
Nơi bão giông, trưa hè nắng gắt
Mưa thối đất, hạn nẻ khô lòng đất
Quê hương mình đâu quản ngại khó khăn
Lúa vẫn nảy mầm và khoai sắn lên xanh
Em có thấu người quê mình kiên nhẫn
Đất bạc màu dẫu bao ngày lận đận
Tay chung tay nên đất cũng chuyển vần
Câu tam cần nhất nước nhì phân
Bà dạy mẹ, mẹ truyền cho con cháu
Hải Dương mình đất quê lành chim đậu
Trắng cánh cò chớp ánh hoàng hôn
Gió đong đưa gọi sóng lúa dập dồn
Thơm mùa gặt nghe mùa màng no đủ
Để bây giờ nhớ lại câu chuyện cũ
Khoai độn nhiều không lặp lại đâu em
-
Mùa màng thành phố
Thóc đã nảy mầm và lúa đã lên xanh
Vì yêu quê nên em đem cả mùa màng vào căn nhà thành phố
Những đọn lúa non xanh bày bên cửa sổ
Ngát hương quê mẹ trong mình
Chẳng cần gì những chậu hoa xinh
Nhìn cây lúa thương quê hương nhiều quá
Thương mẹ cha với bao ngày hối hả
Giọt giọt mồ hôi nay con đã lớn khôn
Bao buổi chiều tím ngắt hoàng hôn
Nhìn nắng quái nhớ về quê da diết
Nhớ con sông bởi bao ngày biền biệt
Nhớ núi non hùng vĩ quê nhà
Nhớ con đò giếng nước cây đa
Nhớ tất cả những gì sẽ nhớ
Nhớ đất quê cựa mình trăn trở
Nhớ Kinh Thày và đất mẹ Hải Dương yêu
-
Nồng giấc quê hương
Ghếch đầu vào mảnh trăng quê
Tí tách cựa mầm cỏ mướt
Con đường làng thời mẹ tôi trơn trượt
Mà bây giờ phố xá đã dọc ngang
Chẳng còn đò để chở đón em sang
Chỉ có dòng sông là ngàn năm mãi chảy
Tên bến đò ngày nào vẫn đấy
Còn người xưa thì nay đã xa rồi
Trăng dát vàng đất Gia Lộc quê tôi
Câu em hát khiến lòng anh bối rối
Mẹt bánh đúc, thơm thơm mùi na ổi
Phố bây giờ đông tấp nập vui hơn
Giấc say nồng thoảng cơn gió man mơn
Chẳng làm dịu buổi trưa hè ồn ã
Dẫu quê tôi còn nhiều vất vả
Vẫn muốn chìm trong giấc quê hương
-
Nối sợi cầu duyên
Hát đi em, ơi khúc hát quê hương
Nghe rộn rã nơi gốc đa quán dốc
Chim loan phượng đâu ngại cơn gió động
Đến ăn xoài đất quan họ quê anh
Về Thúy Lâm vải đỏ trĩu trên cành
Nghe tu hú tìm gọi bầy ... hạ tới
Rằng thương nhau hát nhịp chờ nhịp đợi
Buông yếm đào bắc cầu thắm anh sang
Câu giao duyên thưa cha mẹ họ hàng
Con đón em về làm dâu bên ấy
Đêm sáng trăng áo mớ ba mớ bẩy
Em trở thành chị hai tựa trúc xinh
Chiếng chèo Đông hoà khúc hát ân tình
Nối Hải Dương và Bắc Ninh làm một
Ủ chóe rượu để ngày mai ngày mốt
Đưa em về thăm cha mẹ bên Đông
Anh hát lời thương em nâng chén ruợu hồng
Mời cha mẹ cùng họ hàng làng nước
Câu "tương ngộ" cám ơn công sinh trưởng
Cho bây giờ đũa son được thành đôi
-
Bước chân tuổi thơ
Con bước về vấp phải tuổi thơ con
Bên phiên liếp gió đông lùa tứ tán
Nâng bát cơm vỡ bao nhiêu hạt sạn
Khoai lang mùa độn bữa với bo bo
Rét cong người manh chiếu cói co ro
Thương lũ trẻ sàn trứng gà trứng vịt
Nhường cho con mẹ luôn dành phần ít
Bát cơm ngô trộn nước mắt mẹ hiền
Quay ngược về với lứa tuổi thần tiên
Dù nghèo khó mà sao vô tư thể
Đêm sáng trăng dưới chõng tre bà kể
Chuyện tây đông chẳng quên nẩy câu Kiều
Con chìm vào trong giấc ngủ phiêu diêu
Mơ ngày mốt sẽ trở thành người nhớn
Và ước gì làm những điều táo tợn
Được thơm lên má cô bạn liền nhà
Nhớ khi nào tay giấu một nhành hoa
Chẳng dám gửi để bây giờ nuối tiếc
Đã bao năm cách xa quê biền biệt
Chẳng khi nào quên quê mẹ Hải Dương
-
Thương thương quê mẹ Hải Dương
Em hãy về xem mây trắng mênh mông
Của xứ Đoài gửi xứ Đông thương nhớ
Khép lại tuổi thơ gập trang sách mở
Xao xuyến phượng hồng năm ấy em trao
Nới dây nhiều cho bay cánh diều cao
Nghe tiếng sáo vi vu cùng gió hú
Nghe tiếng của đêm và bao điều ấp ủ
Cùng tiếng thì thầm tự sự với thời gian
Em biết không thủa thơ ấu cơ hàn
Bắt đom đóm để thay đèn rọi sách
Đông giá lạnh ấp ủ thêm viên gạch
Cho ấm lòng chút chút vậy mà thôi
Và hôm nay anh vẫn thấy bồi hồi
Thương quê mẹ của cái thời gian khó
Thương dòng sông cùng những con thuyền nhỏ
Thương mái chèo khua vỗ mạn đêm đêm
Thương ánh trăng rơi rớt tận bên thềm
Thương mái rạ lật tung từng mùa bão
Thương tất cả những gì thơm thảo
Thương quê mình ôi đất mẹ Hải Dương ơi
-
Tâm tình Thị Màu
Táo mùa rơi rụng bên sân
Tay ai quét gánh bụi trần bi thương
Hồng quần chút lá còn vương
Tiếng chuông mõ cõi vô thường lâu nay
Ối dào đám lá trầu cay
Phải chăng buộc chút chị mày tình tinh
Tiểu gì đã đẹp lại xinh
Bao nhiêu không biết chỉ mình này thôi
Lẳng lơ, lơ lẳng cũng rồi
Dấn thêm chút nữa được ngồi cùng nhau
Trái vàng ngang ngửa trước sau
Nỡ mùa rơi rụng Thị Màu khổ chưa
Cũng vì khốn nạn kiếp xưa
Sinh ra nhầm chỗ nay vừa dở dang
Đành rằng đáo chuyến đò ngang
Nghiêng nghiêng nghiêng cả lòng sang bên chùa
Thôi thì năm được năm thua
May ra cũng có chút bùa lả lơi
Bao giờ tiểu Kính thành tôi
Đâu cần mù điếc câm ngồi phân tranh
-
Về Hải Dương
Bao hạt thóc mẩy bông vàng trĩu nặng
Gánh hai đầu thương nhớ chăng em
Về Hải Dương sáng trắng ánh đèn
Đêm đi cấy điện thay sao lấp lánh
Hết nắng hạn lại đêm đông giá lạnh
Vẫn ngọt ngào câu hát quê hương
Người Hải Dương trung dũng ngoan cường
Dẫu xa cách vẫn nhớ về quê lúa
Con gái Hải Dương chẳng khéo nghề tằm tơ dệt lụa
Như xứ đoài mây trắng vân mây
Bàn tay em chăm cuộc sống đủ đầy
Chao vành nón che nghiêng mùa giông bão
Con gái Hải Dương tảo tần thơm thảo
Dâng tặng đời cũng từ đất dấy lên
Câu hát khi xưa ăn chắc mặc bền
Anh hãy nhớ và đừng quên điều ấy
-
Bước chân tuổi thơ
Con bước về vấp phải tuổi thơ con
Bên phiên liếp gió đông lùa tứ tán
Nâng bát cơm vỡ bao nhiêu hạt sạn
Khoai lang mùa độn bữa với bo bo
Rét cong người manh chiếu cói co ro
Thương lũ trẻ sàn trứng gà trứng vịt
Nhường cho con mẹ luôn dành phần ít
Bát cơm ngô trộn nước mắt mẹ hiền
Quay ngược về với lứa tuổi thần tiên
Dù nghèo khó mà sao vô tư thể
Đêm sáng trăng dưới chõng tre bà kể
Chuyện tây đông chẳng quên nẩy câu Kiều
Con chìm vào trong giấc ngủ phiêu diêu
Mơ ngày mốt sẽ trở thành người nhớn
Và ước gì làm những điều táo tợn
Được thơm lên má cô bạn liền nhà
Nhớ khi nào tay giấu một nhành hoa
Không dám gửi để bây giờ nuối tiếc
Đã bao năm cách xa quê biền biệt
Chẳng khi nào quên quê mẹ Hải Dương
-
Quê mẹ
Tôi về quê mẹ của tôi
Ngắm con mây trắng giữa trời ngẩn ngơ
Đục trong trong đục đôi bờ
Đời người giống tựa giấc mơ ngọn nguồn
Cháy đồng nắng hạ mưa tuôn
Câu thương chết dẫm để buồn đời ta
Nhớ xưa tim tím sắc cà
Hoa xoan rơi rụng tóc bà trắng thêm
Con đò vỗ mạn chèo đêm
Buồng cau tách bẹ bên thềm nhà em
Be sành dốc ngược say mèm
Bao năm xuôi ngược vẫn thèm lời ru
Khi xưa con gọi thầy bu
Nao nao buổi sớm tiếng gù chim câu
Bây giờ cái đó còn đâu
Ánh trăng rớt để đèn màu sáng đêm
Trầu cau ai lựa mà têm
Bén duyên cũng tại môi mềm phấn son
Giọt sầu bó lại đời con
Giật mình tỉnh giấc vẫn còn hồn quê
-
Thắm tình quê mẹ Hải Dương
Quê hương mình từ đất trũng đồng chiêm
Thương câu hát vút lên từ cây lúa
Giọt mồ hôi của mẹ cha một thủa
Để bây giờ đất cũng hoá phì nhiêu
Trăng dát vàng nghe em hát lời yêu
Hát điệu nhớ, hát điệu thương nhấn nhá
Rằng câu hát tình anh như biển cả
Ấp ôm nhau và gói trọn đất trời
Bão có về dập cây lá tả tơi
Qua vụ bão ta ươm trồng sự sống
Hết mây đen trời thêm xanh thêm rộng
Tiếng sáo diều lại vẳng tiếng du dương
Đã bao giờ bạn đến với Hải Dương
Xe sợi chỉ thắm tình người tình đất
Người quê tôi sống chan hoà chân thật
Khi ra về chắc không khỏi vấn vương
-
Nhớ quê
Trôi trơn truợt con dường làng lầy vũng
Của ngày nào nay đã hoá bê tông
Bão tan rồi nhưng đâu hết mưa giông
Nhầy nhụa đất quặn đau lòng quê mẹ
Tháng bảy về đất trời không lặng lẽ
Mưa gió nhiều cũng bởi vợ chồng ngâu
Phạm thiên quy bị đày ải hai đầu
Do thương nhớ nên khóc ròng bão lũ
Vì khổ đau đã bao đêm chẳng ngủ
Đợi đến ngày hợp cẩn gặp nhau
Đất chuyển rung mây đấu nối nhịp cầu
Cho đôi lứa sau bao ngày xa cách
Em ước ao cho trời quang mây tạnh
Để đêm dài vỡ nỗi nhớ mênh mông
Hải Dương mình hết hạ lại sang đông
Nên mùa bão canh cánh lòng nhung nhớ
-
Chuyển mùa
Vải cuối mùa trọi trơ cành tháng bảy
Bão chưa về chỉ nắng cháy rang khô
Nứt nẻ đồng héo hon mạ khoai ngô
Quặn lòng đất khát khao tìm sự sống
Mây trắng bay và trời xanh thêm rộng
Chỉ phượng hồng vẫn nhức nhối mùa thi
Hiên nhà bên tim tím sắc lưu li
Che rợp mát em mải ngồi chải tóc
Cậu học trò khép hờ trang sách học
Chợt mơ màng nghĩ đến chuyện nay mai
Ước ao chi được ngắt đóa hoa cài
Cho cô bạn láng giềng bên ấy
Nắng chang chang bão chưa về tháng bảy
Có khi nào mùa vẫy gọi mưa ngâu
Trắng bông may và vẫn chỉ một màu
Nắng hoà nắng tan sắc vàng con nắng
Chẳng gợn gió cả đất trời im lặng
Tôi cùng em mong tháng bày chuyển mùa
-
Bão quê
Gió được gom từ nhiễu động thời gian
Từ vòng quay của nơi trần thế
Từ sóng gió của cuộc đời dâu bể
Nên bão bùng nổi mưa gió phong ba
Bão tràn về Hải Dương đất quê ta
Sức tàn phá lấy gì ra chống đỡ
Trời vô tình nên cổng trời cứ mở
Thả mây mù tàn phá khắp nhân gian
Trang giấy kia những câu chữ nồng nàn
Bỗng tan biến vào trong hư vô đó
Giàn hoa giấy những bông hoa tím đỏ
Đổ sập rồi hoa tan nát còn không
Những bông hoa nay chẳng rõ sắc mầu
Sẽ nảy lộc đơm hoa vào mùa tới
Em đừng buồn và hãy mong chờ đợi
Đất quê mình đâu có ngại bão giông
-
Thương quê mùa bão
Bão đang về tháng bảy quặn đau quê
Gió vặn thổi chung chiêng trời đất rộng
Trời trong xanh rùng rùng cơn gió ống
Mới nắng vàng cỏ cây cháy chết khô
Bão ùa qua Bạch Long Vĩ - Cô Tô...
Tầm ảnh hưởng cả một vùng Bắc bộ
Mẹ lẩm nhẩm Hải Dương mình giữa chỗ
Gió chuyển rồi mắt bão sẽ tràn sang
Cơn gió đầu giật cây đổ ngổn ngang
Lúa vừa cấy nhập nhoà vùi trong nước
Gió quét xuôi rồi lật sang quét ngược
Đất quặn mình rên rỉ trước bão giông
Suốt bốn mùa hết xuân hạ thu đông
Em có thấy quê hương mình khắc nghiệt
Em có gửi tình thương yêu tha thiết
Đêm chập chờn còn nhớ đến quê không
Thương điệu chèo của cô gái xứ Đông
Chàng buông vạt em bắc cầu dải yếm
Dẫu đạm bạc dẫu vẫn còn tùng tiệm
Bão đến rồi bão sẽ lại tan thôi
-
Hải Dương quê mẹ ân tình
Chạm phải nửa vầng trăng quê
Uơn ướt đôi bờ lệ nhỏ
Cùng thả hồn ven sông đùa gió
Gánh mây buồn cho ướt đẫm tuổi thơ
Ơi quê hương nặng trĩu đôi bờ
Nơi gửi lại những gì thương nhớ
Nơi cánh diều chao nghiêng một thủa
Nơi gói hồn vào cõi vô tư
Nơi tẳm sông lội ruộng bơi cừ
Nơi rúc dậu trò công an đuổi bắt
Nơi đánh rơi những điều nhỏ nhặt
Nơi tìm về trong những giấc mơ xa
Nơi thảo thơm gọi bánh đúc bánh đa
Nơi quê mẹ đã chôn nhau cắt rốn
Cho hôm nay theo vòng đời bận rộn
Lại tìm về mảnh đất mẹ Hải Dương
Để được nghe em vẫn hát lời thương
Hát lời nhớ và hát về một thủa
Tôi nhấc gánh để đời tôi mắc nợ
Bao dấu yêu với quê mẹ ân tình
-
Nồng ấm quê hương
Ơi con sông mang đòng nước lớn
Trĩu nặng phù sa nồng ấm quê mình
Mỗi buổi chiều hay sáng sớm bình minh
Đất ngấm mặn bởi mồ hôi cha mẹ
Có đêm nào không mơ thời tấm bé
Bỗng giật mình gẫy mất cánh cò chăng
Bến nước cây đa in bóng chị hằng
Tiếng cuốc cuốc ập oà tan đêm tối
Dù đi đâu cũng không quên nguồn cội
Nơi tuổi thơ ghi khắc dấu thời gian
Nơi nuôi ta bằng câu hát nồng nàn
Nơi có cả bao trái tim nhân hậu
Nơi vượt rào trốn ngang bờ dậu
Cụng phải đầu cô bé nhà bên
Chẳng biết đau không em khóc bắt đền
Tôi dỗ dành ngắt hoa cài mái tóc
Nay trở về quê nhớ thời tuổi ngọc
Nhớ dàn thiên lý ngày nào thơm bát canh trưa
Gặp lại em xưa đang mải cày bừa
Chợt nao lòng bởi nụ cười ngày ấy
Trai gái Hải Dương quê tôi vẫn vậy
Chẳng khi nào hết nồng ấm thân thương
-
Tình người Hải Dương
Tháng sáu quê hương nắng vàng rát cháy
Bỏng khô chai sạm đồng bằng
Con trai Hải Dương vồng ngực nổi căng
Tay nâng cả mùa màng thực bội
Con gái Hải Dương khiến tim ai bối rối
Bởi sự nồng nàn không giống nơi đâu
Vẫn hát lời thương áo chẳng nỡ buông cầu
Vì chan chứa bao đường kim mũi chỉ
Nắng vẫn chói chang rực hồng phượng vĩ
Có mùa hè nào không gắn sự chia li
Qua Sặt Bình Giang hay đến cổ bì
Vi vút thông reo vang vần thơ Nguyễn Trãi
Dọc sông Thái Bình rộm màu hoa cải
Những bông cải vàng cải trắng buông lơi
Câu hát thương nhau cõng cải về trời
Gánh nỗi cô đơn cho người ở lại
Hương đất hương quê hương nồng nồng ngai ngái
Bạn ở nơi nào có quên mất quê không
Trắng cánh cò bay thắm lúa xanh đồng
Cho trai gái thương nhau trao vần nhung nhớ
Bỗng giật mình lắng nghe đất thở
Đất cũng trở mình bởi tình đất mênh mang
-
Đất và người Hải Dương
Đắng một chiều nhớ mẹ hát ru nôi
Kẽo kẹt trưa hè nồng nồng oi ả
Những con nắng sõng xoài buông hình dấu ngã
Níu tíu gọi mời em có đến Hải Dương không?
Vạt nắng buông dài gọi tháng sáu mênh mông
Khói toả lưng trời vươn mình Phả Lại
Qua sông Kinh thầy chút hương rừng ngai ngái
Tấp lập dây truyền Hoàng Thạch thân thương
Tên núi, tên sông, tên xóm, tên phường
Chẳng mấy chốn không khắc ghi lịch sử
Kìa Lục Đầu Giang cuộn trào sóng dữ
Gọi mãi muôn đời tiếng " Sát thát" hôm nao
Đến với Hải Tân thẫm sắc hoa đào
Anh nhớ ghé mua một cành đón tết
Về tới Hải Dương tan bao mỏi mệt
Bởi có nụ cười em gái đẹp hơn hoa
Người dân quê tôi nồng ấm chan hoà
Mộc mạc như lúa ngô khoai sắn
Phải chưng thương nhau nên gừng cay muối mặn
Dẫu muôn đời cũng không thể nhạt phai.
-
Con gái xứ Đông
Đêm thị thành chập chờn mơ vỡ giấc
Nghe ngọt ngào thương thương lắm chèo quê
Gửi chút giao duyên ngấm nguýt câu thề
Của cô gái xứ Đông níu mời nhau đó
Tháng sáu chang chang trĩu cành vải đỏ
Nhớ tiếng gọi bầy chim tu hú chiều nay
Nhớ tiếng ầu ơ nhớ giọt nắng gầy
Nhớ nỗi miên man tan hoàng hôn châu thổ
Bạn ở Sài Gòn có thấy mùi ngô đỗ
Thơm thảo quê mùa khoa sắn lúa Hải Dương
Bánh gai Nguyên Ninh dẻo ngậy mía đường
Nghiêng chén trà xanh nuốt vầng trăng mười sáu
Có con bướm vàng lượn ngang bờ dậu
Vấn vít tơ hồng xe chỉ buộc em chăng
Cái thủa vấy bùn đánh đáo chơi khăng
Lằn trạch lươn mông, phượng hồng nhung nhớ
Khản tiếng cuốc kêu, tiếng đêm ợ thở
Trĩu nặng hai đầu Hồng Hà nhắc Cửu Long
Cô gái Hải Dương chúm chím môi hồng
Vai quẩy trĩu "Vồng ngực đồng bằng" no đủ
-
Tiền hậu
Mọi điều đều có sự bắt đầu và kết thúc
Bắt đầu là tiền đề để vạn sự nảy sinh
Chẳng vô duyên vô cớ trói mình
Vào một việc tưởng chừng vô nghĩa
Có khi nào tìm sự bắt đầu bằng nơi mộ địa
Cùng oán than ganh ghét trần gian
Đời bể dâu sóng dữ.. nồng nàn
Đừng gieo gió để mai này gặp bão
Cũng đôi khi tự đày nơi hoang đảo
Làm Robinson - Rôbinhút thử xem
Gặp kẻ điên kẻ dở nhập nhèm
Dù chưa chết nhưng cũng thường lú lẫn
Trời sinh ra mỗi người một phận
Đầu không xuôi liệu có hậu được chăng
Ông không ra ông thằng chẳng ra thằng
Viết vài chữ đùa vui ngớ ngẩn
Chấp làm chi và có gì mà giận
Chuyện đảo điên thường thấy lạ chi
Kẻ tiểu nhân ngàn vạn thiếu gì
Hậu lấy thúng đong hoài chẳng hết
-
Nhân quả
Trời thường sớm nắng chiều mưa
Lòng người sâu thẳm sao vừa được nhau
Vô duyên nhòm thấy một màu
Thuận tình thắm ý nối cầu buông tơ
Trách chi con tạo hững hờ
Xoay nghiêng ngửa cũng chỉ vờ vĩnh thôi
Xẻ chia gánh núi xan đồi
Ghét nhau xoẹt nhát qua rồi là xong
Phường chèo cỡi ngựa nhong nhong
Lên voi xuống chó có hòng chi đâu
Thích nhau thì nói nhiều câu
Không yêu không thích rút cầu là xong
Chợ đời ai đếm ai đong
Mua qua bán lại cỗ lòng dở hơi
Cần chi mua bán chào mời
Về nhà nghéo nhát chẳng lời lỗ chi
Có chân đến có chân đi
Viết câu vui vẻ không vì háo danh
Thương câu giả dối... chân thành
Vạn năm nhơ nhớp chẳng lành được đâu
Trách chi ai nỡ rút cầu
NGUYỄN ĐÌNH VINH
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Chợ quê
Những đứa con xa hương nơi viễn xứ
Như những cánh chim bay tìm mảnh đất linh thiêng
Cánh mỏng manh và trời cao chao liệng
Đến khi nao đến được nơi dừng
Đêm quê nhà cũng bật lệ rưng rưng
Mẹ nhớ con nên năm canh chẳng ngủ
Bao dấu yêu và những gì xưa cũ
Nét chợ quê và những mớ rau già
Nắng buông vàng tim tím những câu ca
Dát mỏng lại cả một đời cha mẹ
Ôi quê hương phiên chợ đời be bé
Bán và mua cả những giọt nắng buồn
Bên ly trà ngồi đếm hạt mưa tuôn
Con cha mẹ luôn nhớ công sinh dưỡng
Thương tiếng ve thương cả màu hoa phượng
Phiên chợ nghèo nơi quê mẹ Hải Dương xa