-
Số bài viết
440 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi tueminh
-
-
Diêu vông vàng lá
kính tặng hương hồn
thi sĩ hoàng cầm
Vẫn biết rằng diêu vông không có thật
Mà sao anh cứ muốn đi tìm
Bao nhớ thương gói trặt trong tim
Để bây giờ thả tình cùng chiếc lá
Em lên xe hoa theo người về nơi xứ lạ
Bỏ lại anh cùng câu đố ngày xưa
Đêm từng đêm quặn ngấm chút men thừa
Đành nỡ dở vì câu đố ấy
Sông ơi sông, sao sông không ngừng chảy?
Gió thổi buồn mà gió chẳng đành thôi
Anh đuối hồn theo đám mây trôi
Vì câu đố bắt lòng mình hoá đá
Ai nỡ làm cho ai tàn tạ
Bỏ đi tìm một chút niềm vui
Suốt bao năm đơn lẻ ngậm ngùi
Anh lặng lẽ nhìn diêu vông vàng lá
-
Thành Kính
Ai qua sông chẳng một lần nhớ sóng
Nhưng thầy cô chở bao chuyến đò ngang
Từ thủa ấu thơ cắp sách đến trường làng
Từng con chữ hiện hình trong cõi nhớ
Phấn trắng bảng đen lật từng trang vở
Tất cả cô thầy vì sự nghiệp trăm năm
Tuổi học sinh sáng tựa trăng rằm
Và mỗi chúng con ngày một thêm khôn lớn
Những búp măng non đâm chồi xanh mơn mởn
Được thầy cô uốn nắn bảo ban
Học làm người lắm nỗi gian nan
Phải đánh vật với vô vàn kiến thức
Gương sáng thầy cô khuôn vàng chuẩn mực
Cho chúng con có được tương lai
Ơn nghĩa lớn hơn biển rộng sông dài
Chẳng khác gì công lao sanh dưỡng
Con đã trở về đúng mùa hoa phượng
Gặp lại thầy cô thăm lại trường xưa
Nắng xế nhạt nhoà trời bất chợt đổ mưa
Như muốn gửi tấm lòng con thành kính
-
Chuẩn bị đến ngày nhà giáo Việt Nam 20/ 11 xin gửi tới các thầy các cô lời chúc thành kính, chúc các thầy các cô luôn luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc, tiếp tục dìu dắt các thế hệ học sinh trưởng thành.
Thầy - cô
Trong muôn vàn tiếng gọi thân thương
Hai tiếng thầy cô vẫn là thân thương nhất
Bao tháng năm cô thầy tất bật
Cho chúng con khuôn chữ tình người
Ngôi trường xưa mái ngói đỏ tươi
Vất vả bao đêm soạn từng trang giáo án
Những kiến thức và ngọn đèn bầu bạn
Truyền thụ tình yêu lẽ sống cuộc đời
Cái thủa học trò biếng học mải chơi
Nhất quỷ nhì ma có trời mới thấy
Vất vả bao năm cô thầy vẫn vậy
Chẳng giận chi những đứa học trò
Để bây giờ kiến thức thầy cho
Con khôn lớn thành người có ích
Thời gian trôi mau tựa như bóc lịch
Ngả bóng mây nhuốn bạc tóc cô thầy
-
Thầy
Trong muôn vàn tiếng gọi thân thương
Hai tiếng thầy cô vẫn là thân thương nhất
Bao tháng năm cô thầy tất bật
Cho chúng con cái chữ thành người
Ngôi trường xưa mái ngói đỏ tươi
Vất vả bao đêm soạn từng trang giáo án
Những kiến thức và ngọn đèn bầu bạn
Truyền thụ tình yêu lẽ sống cuộc đời
Cái thủa học trò biếng học mải chơi
Nhất quỷ nhì ma có trời mới thấy
Vất vả bao năm cô thầy vẫn vậy
Chẳng giận chi cái đám học trò
Để bây giờ kiến thức thầy cho
Con khôn lớn thành người có ích
Thời gian trôi mau tựa như bóc lịch
Giờ bóng mây nhuốn bạc tóc thầy
-
Hà Nội yên bình
Hà Nội bây giờ còn ngập nước không em?
Con ngõ nhỏ có buồn như trước
Những góc phố liêu xiêu làm sao có được
Phút bình yên thanh thản của riêng mình
Có còn không những gánh hoa xinh
Của cô gái Ngọc Hà mẫn tiệp
Bầy sâm cầm giật mình bay tiếp
Cánh mỏng manh che khuất mặt trời
Tiếng chuông chùa đâu vẫn thảnh thơi
Như mãi vọng ngàn năm hồn sông núi
Gió Sông Hồng quặn mình cứ thổi
Mênh mang phù sa hơi ấm tình đời
Liệu có còn Hà Nội biển khơi
Khi tôm cá tung tăng dạo trên đường phố
Những chiếc xe hơi chết chìm đau khổ
Mặc cho ai sao cứ vô tình
Đã xa rồi cái thủa bình minh
Vua Lý thiên đô Đại La trị Quốc
Thành phố ôm sông ngày nay có được
Tổ tiên xưa đã nhận ra rồi
Biết bao đời sông vẫn chảy trôi
Vẫn dâng nước để dân ta trị thuỷ
Những con đê vươn mình hùng vĩ
Mà hôm nay Hà Nội biến thành hồ
Hãy khơi dòng sông Nhuệ -sông Tô
Hãy quy hoạch lại hệ thống tiêu thoát nước
Cho ngày mai Hàng Đào, Hàng Lược...
Lại rộn vang cuộc sống yên bình
Em gái Ngọc Hà vẫn gánh hoa xinh.
-
Hehehehehe. Về nhà thấy em đâm lao mà anh hoảng quá. thôi thì không ai cứu đành cứu mình vậy. chúc cuối tuần vui vẻ nha.
Vương vấn
Vương vấn chi mà chẳng nói thành lời
Con sông nhỏ oằn mình ra biển cả
Bồi đắp phù xa không hề ồn ã
Bởi vì đâu nên hiến dâng rồi
Có những điều tưởng nhỏ vậy thôi
Nhưng cũng góp cho đời biết bao cánh đồng
Phì nhiêu bát ngát
Tình sông biển muôn lần dào dạt
Bao năm chẳng chịu xa rời
Em trách rằng sông mãi chảy trôi
Vô tình bỏ con thuyền ở nơi bến nhớ
Để ai đó suốt đời nỡ dở
Làm thuyền đau rạn vỡ thân hình
Đêm chợt buồn bởi gió lặng thinh
Giống con phố lim dim dò tìm ánh đèn hiu hắt
Bỗng giọng hát mượt mà khoan nhặt
Gửi lời thương âu yếm mặn nồng
Anh nguyện làm tia nắng nhỏ mùa đông
Mong sưởi ấm chút lòng băng giá
Hỡi người thương tình anh như biển cả
Dẫu ngàn năm mãi vẫn muốn hôn bờ.
-
Thật tuyệt vời cô bạn thơ của anh quả cũng là một kỳ nữ hà, mai anh kêu Vân Hồng để hai chị em cùng chơi cho vui ha, vậy mà kêu không biết làm thơ. ôi chao anh lại có thêm một người để mà...hihihi.
Đợi Chờ
Đã bao lần em nhắc đến tình yêu
Hai tiếng thiêng liêng mà Chúa Trời ban cho loài người ta đấy
Đôi lứa ai hoan như ngàn hoa vậy
Chẳng thể lìa xa thiếu ánh mặt trời
Có khi nào em thấy hoa rơi
Rơi bảng lảng trong chiều thương nhớ
Anh thẫn thờ và dường như lo sợ
Đến lúc nào ta tựa hoa thôi
Quy luật tồn sinh sao có thể ngừng trôi
Việc sống thác cũng đều do duyên nợ
Anh đâu muốn làm gì lầm nỡ
Nát cánh hoa kia dù chỉ vô tình
Ai dằn lòng mắc nợ tam tinh
Ai tội lỗi phải chịu nhân - quả báo
Dẫu đời trần chỉ là hư ảo
Nguyện giữ gìn hai tiếng yêu thương
Mong kiếp sau mãi vẫn chung đường
Để trả nốt chút nợ tình ta đó
Anh sẽ làm sông - em làm con thuyền nhỏ
Lại cùng nhau hát khúc đợi chờ...
-
Thật lòng thường thấy thread của anh gần của Lá Thu rồi 1 lần tình cờ vào đọc những dòng thơ anh mượt mà....Lá thu viết reply như một sự ngẫu hứng ...Dùng thơ để giảm stress và gói ghém ...Người ta vẫn nói thơ, văn là nhân học . Lá thu thành thật khai không biết làm thơ ...chỉ biết rằng những người bạn thâm giao đang có,cả những người tiện thể ghé ngang, rồi cùng trao đổi và cùng trải mình.Bài thơ này của anh Vinh khá súc tích , trả lời được hết ý .....nhưng Lá thu cũng "bướng bĩnh" bảo vệ quan điểm...chỉ là "relax " thôi, châm chước và không cười nhé !vì Lá thu "xông đất " anh ..
Nếu trời cho ta được sinh ra
Là đàn ông dọc ngang một số kiếp
Kiêu hãnh đứng giữa bốn bề lửa tuyết
Có quyền yêu, quyền quyết định được –không.
Ta sẽ nói giống như anh vậy
Chữ chung tình đâu chắc chỉ đàn ông
Làm phụ nũ dại nhiều, thua thiệt
Yêu bằng tai, nghe chuyện viễn vông
Mắt ráo hoảnh , ngoảnh nhìn –người trong cuộc
Đem thật thà trả một điều KHÔNG
Trời sinh ra các bậc đàn ông
Yêu bằng mắt , nói bằng lời ngon ngọt
Để đắng đót khi gặp câu “số phận”
Vũ khí nào thành kẻ siêu nhân ?
Chuyện ngày xưa chàng Sở rành rành
Đem bán đứng Thúy Kiều liệu là đúng ?
Tình duyên như bọt triều lận đận
Để má hồng làm một kiếp quy y
Chuyện xưa-nay sử sách đều đã ghi
Em chỉ hỏi rối lòng em chỉ hỏi
Dẫu “ngộ” chữ Nhân-duyên câu thiên định
Sự trả vay luân hồi kiếp đổi thay
Phúc –phận như hư ảnh gió và mây
Gió cứ thổi và mây trôi vô định
Làm sao biết Nợ Người- mượn trả
Nên kiếp này ..em làm sóng ..trôi xa
Chữ “Nhẫn “ Người đã tặng cho ta .
Lathu-sang 06/11/2008
P/S : một người bạn tặng Lá chữ "Nhẫn " vẫn chưa "ngộ" hết ...
Trời ơi hạnh phúc quá, nhưng La Thu ơi anh Vinh không biết có còn đủ sức để đi cùng người bạn thơ của mình không? nhưng thôi cứ cố vậy, chiều vừa đi làm về anh rất vui khi box thơ của anh lại được một món quà em tặng.hehehehehhe vui quá chứ sao? có gì đâu, nếu ko giữ quan điểm thì hehehehe, còn gì để mà nói nữa. Anh Vinh cũng cứ liều một phen vậy
Tiền Định
Đã nhiều lần ta thường tự hỏi
Mình sinh ra đâu phải do Trời
Bao hạnh phúc tinh cha và huyết mẹ
Hoá hồn thành muôn kiếp đời tôi
Thủa lọt lòng nghe mẹ ru nôi
Câu hát vấn vương một thời thơ ấu
Trên cánh võng tiếng chim nào nỡ đậu
Âu yếm bên con giấc ngủ say nồng
Ta nhủ thầm mẹ đâu phải đàn ông
Mà lửa ấm sưởi nhà ta đấy...
Sóng Trường Giang oằn mình trỗi dậy
Kìa bà Trưng - Bà Triệu oai hùng
Mối tình nào của công chúa Tiên Dung
Đâu phân biệt yêu chàng trai nghèo khó
Nhiếp chính Ỷ Lan công lao không nhỏ
Thay chồng giúp con giữ vững cơ đồ
Biết bao người đã dệt thành thơ
Gương liệt nữ thời nào chẳng có
Dịu mát đêm thu ôi vầng trăng tỏ
Một nửa nhân gian sao thiếu mẹ hiền
Được làm người " Ngộ" bởi " Nhân Duyên"
Nam hay nữ cũng đều do tiền định
Tốt hay xấu mỗi người một tính
Sự trả vay muôn kiếp luân hồi
Phúc phận mỏng tình như làn gió
Chữ " Nhân" nào đã hoá thành tôi!
-
Thật lòng thường thấy thread của anh gần của Lá Thu rồi 1 lần tình cờ vào đọc những dòng thơ anh mượt mà....Lá thu viết reply như một sự ngẫu hứng ...Dùng thơ để giảm stress và gói ghém ...Người ta vẫn nói thơ, văn là nhân học . Lá thu thành thật khai không biết làm thơ ...chỉ biết rằng những người bạn thâm giao đang có,cả những người tiện thể ghé ngang, rồi cùng trao đổi và cùng trải mình.Bài thơ này của anh Vinh khá súc tích , trả lời được hết ý .....nhưng Lá thu cũng "bướng bĩnh" bảo vệ quan điểm...chỉ là "relax " thôi, châm chước và không cười nhé !vì Lá thu "xông đất " anh ..
Nếu trời cho ta được sinh ra
Là đàn ông dọc ngang một số kiếp
Kiêu hãnh đứng giữa bốn bề lửa tuyết
Có quyền yêu, quyền quyết định được –không.
Ta sẽ nói giống như anh vậy
Chữ chung tình đâu chắc chỉ đàn ông
Làm phụ nũ dại nhiều, thua thiệt
Yêu bằng tai, nghe chuyện viễn vông
Mắt ráo hoảnh , ngoảnh nhìn –người trong cuộc
Đem thật thà trả một điều KHÔNG
Trời sinh ra các bậc đàn ông
Yêu bằng mắt , nói bằng lời ngon ngọt
Để đắng đót khi gặp câu “số phận”
Vũ khí nào thành kẻ siêu nhân ?
Chuyện ngày xưa chàng Sở rành rành
Đem bán đứng Thúy Kiều liệu là đúng ?
Tình duyên như bọt triều lận đận
Để má hồng làm một kiếp quy y
Chuyện xưa-nay sử sách đều đã ghi
Em chỉ hỏi rối lòng em chỉ hỏi
Dẫu “ngộ” chữ Nhân-duyên câu thiên định
Sự trả vay luân hồi kiếp đổi thay
Phúc –phận như hư ảnh gió và mây
Gió cứ thổi và mây trôi vô định
Làm sao biết Nợ Người- mượn trả
Nên kiếp này ..em làm sóng ..trôi xa
Chữ “Nhẫn “ Người đã tặng cho ta .
Lathu-sang 06/11/2008
P/S : một người bạn tặng Lá chữ "Nhẫn " vẫn chưa "ngộ" hết ...
Trời ơi hạnh phúc quá, nhưng La Thu ơi anh Vinh không biết có còn đủ sức để đi cùng người bạn thơ của mình không? nhưng thôi cứ cố vậy, chiều vừa đi làm về anh rất vui khi box thơ của anh lại được một món quà em tặng.hehehehehhe vui quá chứ sao? có gì đâu, nếu ko giữ quan điểm thì hehehehe, còn gì để mà nói nữa. Anh Vinh cũng cứ liều một phen vậy
Tiền Định
Tặng Tu _Yên bạn thân của tôi
Đã nhiều lần ta thường tự hỏi
Mình sinh ra đâu phải do Trời
Bao hạnh phúc tinh cha và huyết mẹ
Hoá hồn thành muôn kiếp đời tôi
Thủa lọt lòng nghe mẹ ru nôi
Câu hát vấn vương một thời thơ ấu
Trên cánh võng tiếng chim nào nỡ đậu
Âu yếm bên con giấc ngủ say nồng
Bấy nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông
Mẹ lửa ấm sưởi nhà ta đấy...
Sóng Trường Giang oằn mình trỗi dậy
Kìa bà Trưng - Bà Triệu oai hùng
Mối tình nào của công chúa Tiên Dung
Đâu phân biệt yêu chàng trai nghèo khó
Nhiếp chính Ỷ Lan công lao không nhỏ
Thay chồng giúp con giữ vững cơ đồ
Biết bao người đã dệt thành thơ
Gương liệt nữ thời nào chẳng có
Dịu mát đêm thu ôi vầng trăng nhỏ
Cả thế gian sao thiếu mẹ hiền
Được làm người " Ngộ" bởi " Nhân Duyên"
Nam hay nữ cũng đều do tiền định
Tốt hay xấu mỗi người một tính
Sự trả vay muôn kiếp luân hồi
Phúc phận mỏng tình như làn gió
Chữ " Nhân" nào đã hoá thành tôi!
-
Lại trả lời La Thu nha. vừa hết mưa song, ui chao hút chết vì nước mất thôi.
Sóng Lòng
Có phải chăng sóng cuộn dưới đáy sông?
Hay sóng ở trong lòng ta đó?
Nếu là trăng hãy làm vầng trăng tỏ
Nếu là người hãy sống bởi chữ nhân
Buổi khai sơ lấy mỹ nữ tế thần
Trong thời đại @ làm gì còn chuyện ấy
Bao lời nói văn hoa bao câu đưa đẩy
Sao lại nhiều hơn thủa xa xưa
Dẫu muôn đời trời vẫn nắng vẫn mưa
Và trai gái càng yêu nhau hơn trước
Bời tình duyên mà ngày nay có được
Đâu có còn do cha mẹ đặt cho
Việc qua sông ai nỡ đắm đò
Thì đừng vội vã trách nhầm nhau đấy
Chuyện đàn ông, đàn bà cũng vậy
Xét chung tình - bội phản của riêng ai
Trái tim kia nếu giống sóng đài
Thật quá dễ dò sóng dài sóng ngắn
Nơi cõi lòng nếu đã thành nguội lạnh
Lấy lửa nào nhen lại được lên đây
Đau khổ - khổ đau - hay hạnh phúc ngập đầy
Cũng tại bởi duyên phận của mình ở nơi cõi thế
Những rung động chắc nhiều khôn kể
Biết khi nào sóng dậy tự lòng ta
-
17 giờ vừa mới hoạ thơ với La Thu song một lúc trời đang nắng sau bao ngày âm u mưa lũ bỗng lại ùn ùn mây đen và trời ơi mưa to không sao tả được nữa, không biết có phải vô tình không nhưng có lẽ nếu là hữu ý cũng mong Thuỷ Tinh thôi không làm mưa nữa không ngập lụt hết cả nhân gian làm khổ dân lành. vì dù sao cũng đã có người cảm thông với chàng rồi... Mọi người ơi xin đừng oán trách Thuỷ Tinh nữa nhé.
-
Bài thơ trả lời hay quá ..nương theo ý thơ Lá Thu viết đôi dòng ....Có những đêm chông chênh nghe cô tích
Chuyện Mỵ Châu –lông ngỗng rắc cùng đường
Yêu hóa dại trao nỏ thần cho giặc
Trách thầm ai Trọng Thủy bán tình thương
Câu cổ tích dối gian chi chàng Trọng
Yêu lầm nên bán cả non sông
Đau đáu nỗi đau tình bội phản
Chuyện ngày xưa phảng phất đến vô thường
.....
Lathu-05/11/2008
La Thu ơi thơ bạn làm cho mình bối rối quá, mình không biết phải viết thế nào đây? quả là đề tài quá khó. Mong La Thu không cười người bạn này nhé...
Chung Tình
Ta biết rằng em chẳng tin đâu
Những câu nói thân thương sẽ biến thành giả dối
Cũng bởi vì bao phần đen tối
Của nhân gian đem giành chọn cho nàng
Lá ngô đồng se sắt thu sang
Câu chuyện Việt Vương - Cối Kê phục sức
Dâng tặng Tây Thi - khiến ai buồn bực
Phạm Lãi ơi sao lệ ứa trong lòng
Nước sông Cầu bên đục bên trong
Làm sao để chung về một lối
Kẻ khóc người vui ai là có tội
Biết tin đâu một chút chân thành
Câu nói nào chính thật lòng anh?
Câu nói nào khiến em đau khổ?
Đừng để trái tim em lầm đường lạc chỗ
Chỉ vì ai dâng hiến cả thân mình
Truyền thuyết xưa cùng câu chuyện Thuỷ Tinh
Cũng tại tình yêu mà thác ngồn sông núi
Dẫu ngàn vạn năm vẫn còn buồn tủi
Nhắc nhở ta đâu hết kẻ chung tình...
-
-
Biết nói thế nào đây nhỉ, có lẽ mình cũng không sao biện giải hết được cho những câu chuyện đã qua. thôi thì cũng cứ liều mạng vậy chứ còn biết làm sao bây giờ? rất vui khi được La Thu cho vườn thơ và bạn đọc gần xa những bài thơ rất hay của bạn. thực tình viết buồn hay như bạn chỉ có Vân Hồng là địch thủ mà thôi. Rất mong qua thơ ca chúng ta bắc thêm được những nhịp cầu của tình bạn nha...
-
-
Đọc bài thơ của Vinh- Lathu chợt có vài câu muốn gửi đếnChẳng phải đâu oan khuất viết đôi hàng
Mà dâng cả ngập tràn con nước lớn
Chuyện Thủy-Sơn hàng năm đem quân tướng
Bủa vây đòi nợ cũ –chuyện trả vay
Chuyện tấn tần , duyên nợ rủi may
Gà bảy cựa , ngựa chin hồng mao ấy
Lễ vật dâng lên chỉ Sơn Tín mới thấy
Sống nơi biển đông – sao bằng kẻ núi cao
Câu chuyện ngày xưa ngẫm lại thấy thương sao
Vì ai đó –Thủy Tinh đành đánh tráo
Lễ vật đã trao ….đành ngậm ngùi áo não
Nhìn Mỵ Nương thành kẻ của Người ta
Mấy năm liền , cứ nổi phong ba
Muốn lấy lại oan khiên điểu đã trả
Thương Thủy Tinh dâng sóng ngập bể cả
Không tìm ra bóng dáng của Mỵ Nương
Đất bằng rên xiết chuyện thê lương
Nhấn chìm bể dâu khôn tả
Lầm than cảnh đời khôn xiết
Trắng xóa cơn giận Thủy Tinh
Thôi ngày mai giọt nước mắt sẽ tan
Sao không nghĩ Mỵ đang tràn thương –giận
Sao không giữ tình yêu để lận đận
Chìm xóm làng , cây cỏ phút hoang sơ
Anh hỡi anh chuyện cũ dẫu xa mờ
Con nước hôm nay , Thủy Tinh ngày ấy
Nếu biết trước chuyện ba người đoạn ấy
Thì Anh sẽ là Sơn – Thủy của lòng em ?
Nếu chọn Sơn bạt gió , núi đá lên ?
Nếu là Thủy anh có về dâng nước ?
Anh có biết em sẽ đau hơn trước
Chuyện tình yêu … sao không dâu trong tim ?
Lathu-trưa 02/11/2008
Cám ơn La Thu đọc thơ bạn Vinh cũng xin có đôi dòng gửi bạn.
Mãi Là
Anh chẳng bao giờ muốn nhắc lại chuyện ngày xưa
Câu chuyện tình buồn đã chôn vùi trong quá khứ
Những cuộc chiến bao đời sinh tử
Để bây giờ vẫn còn trả- nợ- vay...
Ai hoá hồn thành gió thành mây
Ai dâng núi để chặn dòng nước lớn
Ai đau sót cuộn sóng tình dữ tợn
Khiến bao người rên xiết tha phương
Tần Thuỷ Hoàng... chuyện nước mắt Ai Khương
Khóc sạt đổ Trường Thành cũng chỉ vì đau khổ
Vạn dặm tìm chồng bước chân lạc chỗ
Cách biệt âm dương đôi ngả chia lìa
Một trái tim yêu đâu thể phân chia
Không lẽ giành cho cả hai người một lúc
Người thắng hân hoan - Kẻ thua ngã gục
Bao đắng cay tủi hận khôn cùng
Nếu là Sơn... anh có thể bao dung?
Nếu là Thuỷ anh có còn dâng nước lũ?
Đã bao lần em vẫn luôn thầm nhủ
Anh mãi là Sơn - Thuỷ của lòng em...
-
Nhưng biết phải làm sao đây? thôi đành lại cứ viết vậy
-
Làm thế nào bây giờ nhỉ, hihi thôi đành tát nước theo mưa vậy nhỉ?
-
Mưa nhiều quá có lẽ do Vinh, Vân Hồng; La thu nhắc nhiều để Thuỷ Tinh cảm động chăng
-
Đọc bài thơ của Vinh- Lathu chợt có vài câu muốn gửi đếnChẳng phải đâu oan khuất viết đôi hàng
Mà dâng cả ngập tràn con nước lớn
Chuyện Thủy-Sơn hàng năm đem quân tướng
Bủa vây đòi nợ cũ –chuyện trả vay
Chuyện tấn tần , duyên nợ rủi may
Gà bảy cựa , ngựa chin hồng mao ấy
Lễ vật dâng lên chỉ Sơn Tín mới thấy
Sống nơi biển đông – sao bằng kẻ núi cao
Câu chuyện ngày xưa ngẫm lại thấy thương sao
Vì ai đó –Thủy Tinh đành đánh tráo
Lễ vật đã trao ….đành ngậm ngùi áo não
Nhìn Mỵ Nương thành kẻ của Người ta
Mấy năm liền , cứ nổi phong ba
Muốn lấy lại oan khiên điểu đã trả
Thương Thủy Tinh dâng sóng ngập bể cả
Không tìm ra bóng dáng của Mỵ Nương
Đất bằng rên xiết chuyện thê lương
Nhấn chìm bể dâu khôn tả
Lầm than cảnh đời khôn xiết
Trắng xóa cơn giận Thủy Tinh
Thôi ngày mai giọt nước mắt sẽ tan
Sao không nghĩ Mỵ đang tràn thương –giận
Sao không giữ tình yêu để lận đận
Chìm xóm làng , cây cỏ phút hoang sơ
Anh hỡi anh chuyện cũ dẫu xa mờ
Con nước hôm nay , Thủy Tinh ngày ấy
Nếu biết trước chuyện ba người đoạn ấy
Thì Anh sẽ là Sơn – Thủy của lòng em ?
Nếu chọn Sơn bạt gió , núi đá lên ?
Nếu là Thủy anh có về dâng nước ?
Anh có biết em sẽ đau hơn trước
Chuyện tình yêu … sao không dâu trong tim ?
Lathu-trưa 02/11/2008
Mãi Là
Anh chẳng bao giờ muốn nhắc lại chuyện ngày xưa
Câu chuyện tình buồn đã chôn vùi trong quá khứ
Những cuộc chiến bao đời sinh tử
Để bây giờ vẫn còn trả nợ vay...
Ai hoá hồn thành gió thành mây
Ai dâng núi để chặn dòng nước lớn
Ai đau sót cuộn sóng tình dữ tợn
Khiến bao người rên xiết thê lương
Tần Thuỷ Hoàng... chuyện nước mắt Ai Khương
Khóc sạt đổ Trường Thành cũng chỉ vì đau khổ
Vạn dặm tìm chồng bước chân lạc chỗ
Cách biệt âm dương đôi ngả chia lìa
Một trái tim yêu đâu thể phân chia
Không lẽ giành cho cả hai người một lúc
Người thắng hân hoan - Kẻ thua ngã gục
Bao đắng cay tủi hận khôn cùng
Nếu là Sơn... anh có thể bao dung
Nếu là Thuỷ anh có còn dâng nước lũ
Đã bao lần em vẫn luôn tự nhủ
Anh mãi là Sơn - Thuỷ của lòng em...
-
Mới chỉ mưa có mấy hôm thôi mà phố phường Hà Nội ngập chìm trong biển nước, thật buồn khi thủ đô mà ta yêu quý bỗng chốc trở thành sông...
Có lẽ nào đây lại là sự thật.?
Hà Nội Sông
Mở mắt ra thấy nước ngập xung quanh
Tất cả phố phường dường như chìm trong biển nước
Những chuyến xe ngày đêm xuôi ngược
Để bây giờ phố lại biến thành sông
Ta giật mình Hà Nội nước mênh mông
Có lẽ rùa vàng Hồ Gươm cũng bò đi đâu chơi mất
Những nắp cống bao ngày ngủ gật
Bẫy ai ra phố bây giờ???
Đâu mất rồi Hà Nội của thơ?
Của tất cả những gì mà ta yêu quý nhất
Nhưng chỉ thấy phố sông... là có thật
Sự thật đáng buồn sao chẳng muốn tin
Thăng Long hào hoa bao thế hệ giữ gìn
Nay bỗng trở thành Vơnizơ châu á
Hà Nội ơi đừng biến thành biển cả
Để cho ta vang ca khúc ngàn năm
Huyền ảo Hồ Gươm sáng bóng trăng rằm
Một thành phố bình yên và cổ kính
Phố Phái liêu xiêu mơ màng Tô Lịch
Trâu vàng trở lại Hồ Tây...
-
Mới chỉ mưa có mấy hôm thôi mà phố phường Hà Nội ngập chìm trong biển nước, thật buồn khi thủ đô mà ta yêu quý bỗng chốc trở thành sông...
Có lẽ nào đây lại là sự thật.?
Hà Nội Sông
Thức giấc dậy thấy nước ngập xung quanh
Tất cả phố phường dường như chìm trong biển nước
Những chuyến xe ngày đêm xuôi ngược
Để bây giờ phố lại biến thành sông
Ta giật mình Hà Nội nước mênh mông
Có lẽ rùa vàng Hồ Gươm cũng bò đi đâu chơi mất
Những nắp cống bao ngày ngủ gật
Bẫy ai ra phố bây giờ???
Đâu mất rồi Hà Nội của thơ?
Của tất cả những gì mà ta yêu quý nhất
Nhưng chỉ thấy phố sông... là có thật
Sự thật đáng buồn sao chẳng muốn tin
Thăng Long hào hoa bao thế hệ giữ gìn
Nay bỗng trở thành Vơnizơ châu á
Hà Nội ơi đừng biến thành biển cả
Để cho ta vang ca khúc ngàn năm
Huyền ảo Hồ Gươm sáng bóng trăng rằm
Một thành phố bình yên và cổ kính
Phố Phái liêu xiêu mơ màng Tô Lịch
Trâu vàng trở lại Hồ Tây...
-
Chào La Thu, cám ơn bạn đã có thêm một bài thơ cũng như quan điểm, nhưng dù sao thơ cũng chỉ là thơ đúng không, những câu chuyện của ngày xưa dù đã rất xưa, nhưng có lẽ với cuộc sống nó vẫn là một vấn đề nóng hổi. xin cám ơn bạn đã viết về đề tài này.
-
Cám ơn VH đã có bài cùng quan điểm cảm thông cho chàng Thuỷ Tinh, nhưng mấy hôm nay miền bắc mưa nhiều anh Vinh bảo ko biết có phải do hai anh em mình viết bài bào chữa, mà chàng cảm động chăng? hihi, nhưng không có nước thì cuộc sống sẽ ra sao, nên Vinh lại tặng các bạn yêu thơ một bài nữa về Thuỷ Tinh, mong mọi nguời nếu có chịu cảnh ngập nước tý chút hãy đừng oán hận Thuỷ Tinh nhé:
Đừng trách Thuỷ Tinh
Mấy hôm rồi trời sầm sập đổ mưa
Hà Nội, Hải Phòng... ngập chìm trong nước
Dải hội tụ miền trung có được
Dày đặc hơn so với ngày thường
Nước sông Hồng, sông Mã, sông Thương...
Cuồn cuộn chảy ra nơi biển cả
Có phải chăng do tôi vội vã
Viết lại nỗi đau oan khuất mấy ngàn năm
Nếu khi xưa Vua kén chọn công bằng
Thì đâu để Thuỷ Tinh phải ôm mối hận
Và bây giờ bao năm rồi chàng vẫn
Dâng nước lên muốn cướp kiệu hoa về
Gió mây vần... ngày tháng lê thê
Nên đâu thể bỏ qua cuộc tình bất công ngày xa xưa ấy
Cho nước mắt ai bao đời vẫn chảy
Bởi nỗi đau dâng tới tột cùng
Thuỷ - Thổ khắc nhau không thể sống chung
Làm cuộc chiến sao dừng lại được
Sẽ thế nào nếu như không có nước
Rồi chúng ta biết ngợi ca ai
Hoang hoá khô cằn mặt đất bạc phai
Mẹ hành tinh làm gì còn sự sống
Cầu mong cho hồn chàng bay bổng
Để kiếp sau có được người thương
Cuộc sống rồi đây sẽ lại bình thường
Xin đừng trách Thuỷ Tinh chàng nữa nhé!
NGUYỄN ĐÌNH VINH
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Đọc bài thơ hoa sữa
Kính tặng nhà thơ
Nguyễn Phan Hách
Đã bao lần đọc bài thơ hoa sữa
Viết tặng cho cô gái tuổi trăng tròn
Em viên mãn trong lòng anh sung mãn
Về Tây Hồ nghe sóng vỗ miên man
Thế sự xoay vần lắm nỗi đa đoan
Yêu nhau đấy vậy mà xa nhau đấy
Dẫu bao năm thì ta vẫn vậy
Mãi trinh nguyên hạnh phúc ngập đầy
Con bướm vàng có cánh nó bay
Bỏ lại đóa hoa tàn rơi mất nhụy
Để nỗi cô đơn nhập nhoà hồn thi sĩ
Vướng chút duyên tình vương vấn bấy lâu nay
Bao ước mơ một mái ấm xum vầy
Bao viễn cảnh cả hai cùng tô vẽ
Vậy mà nay chỉ còn anh lặng lẽ
Thả hồn vào trong nắng thu khô
Chẳng phải thời Juliet và Rôméô
Nhưng vẫn có câu chuyện tình dang dở
Hương hoa sữa cứ nồng nàn thương nhớ
Nhắc lại thời đôi lứa yêu nhau