-
Số bài viết
440 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi tueminh
-
-
Có người bảo tại sao anh lại yêu người ấy?
Câu trả lời anh biết hỏi từ đâu?
Trong tâm thức có bao điều ẩn giấu
Biết tại sao đã không phải bạc đầu
Khi con nắng lơ ngơ rớt rơi trên vòm lá
Khi con nai vàng cất gọi hạ sang thu
Khi chiều buông và ban ngày đi ngủ
Là nỗi nhớ muốn quên... cũng chẳng thể cho dù...
Anh vẫn biết đây là câu hỏi khó
Tại vì sao... định nghĩa tại vì sao...
Những bước trốn... bước quên... đã trở thành nỗi nhớ
Cho ai chốn tìm nhau suốt cả canh trường
Đừng hỏi làm sao câu thơ cứ vấn vương
Khi nỗi nhớ ùa về từ hai phía
Khi đời người có bao giờ tròn trịa
Thả khúc vô thường gói ghém những yêu thương
-
Thương nhớ ơi nhấp môi ly mùa hạ
Uống khát khao hay uống mắt em say
Bao chiếc lá cuối cùng vẫn ê a hát
Anh viết cho ai nốt nhạc dưới mưa gày
Những giọt lệ nghêng trời chiều xuộm nắng
Là khúc niệm cầu hay mật ngọt phôi phai
Dẫu vướng đắng cũng xin đừng tê tái
Có bao giờ nắng gió nỡ xa mây
Anh sẽ viết bản tình ca mùa hạ
Tặng riêng người con gái thương anh
Đêm hỗn độn gói ngàn sao lấp lánh
Đến khi nào theo gió cuốn mong manh
-
Tiếng khèn ai gọi bạn tình xa
Sao réo rắt khiến lòng tôi sao xuyến
Cô gái hơ mông băng rừng xuống huyện
Tới chợ tình tìm gặp bạn ngày xưa
Sa Pa buông chiều mù mịt gió mưa
Mây trắng núi hay núi già núi bạc
Vẳng theo lá tiếng khèn ngơ ngác
Của chàng trai phố núi ban trưa
Tôi đến chợ tình chẳng tìm gặp người xưa
Chẳng có bùa yêu ủ hồn người khác
Chợt bâng khuâng giữa màn sương bàng bạc
Gặp cô gái dao tiền, dao đỏ bán lá thuốc cầu may
Trên nhà sàn mùi thắng cố ngất ngây
Có phải mắt em soi màu ly sanlung nâu vậy
Đêm tạ tội tiếng khèn như đưa đẩy
Gộp chút men rừng ngây ngất khách đường xa
-
Đến khi nào biển sẽ lặng yên
Không có sóng xô vào bờ cát
Ta chợt hiểu
Biển sẽ không dào dạt
Tìm đâu một con sóng hôn bờ
Tới một ngày
Thế gian chẳng còn thơ
Thì khi đó liệu có còn sự sống
Dẫu đôi lúc vẫn cồn cào biển động
Cũng bởi vì ngày mai biển dịu êm
Dòng sông xanh dù thơ mộng êm đềm
Vẫn khúc khuỷu uốn mình nơi ghềnh đá
Trăm con nước đổ dồn về biển cả
Bởi vì sông không muốn chỉ riêng mình
Đóa hoa nào chẳng muốn đón bình minh
Sẽ đau đớn nếu mặt trời vụt tắt
Anh và em không hề thấy mặt
Của nhau
Dù chỉ một lần...
Tuổi trẻ qua rồi
Nhưng vẫn có mùa xuân
Mùa xuân của sự vĩnh hằng
Mùa xuân trong anh và em không bao giờ biến mất
Đó là sự thật
Mong chẳng bao giờ hỏi câu
Có và
Không
-
Đã qua rồi thủa mười tám đôi mươi
Khi cúc tím cúc vàng hé nở
Trăng mười sáu tròn đầy rạng rỡ
Chẳng khi nào mình có thể xa nhau
Tháng sáu về chợt vội vã mưa mau
Mưa trắng xóa khiến em buồn lặng lẽ
Con ngõ nhỏ dường như vắng vẻ
Vẫn còn anh thao thức đêm dài
Chợt nao lòng tầm xuân nụ giêng hai
Xanh ngút ngát nhưng không hề chát đắng
Em đừng trách, đừng trách anh im lặng
Bởi nỗi lòng mải vấn vít phương em
-
Có phải chăng hoa gạo rơi rực lửa
Là nỗi niềm em gửi tháng năm xa
Khi điệu lý xăm cài nỗi nhớ
Tầm xuân xanh khéo nở tự lâu rồi
Chim không nỡ đánh rơi chùm tiếng hót
Để vô tình cô lẻ một mình thôi
Gầy nắng hạ cứ dùng dằng chẳng vội
Có đêm nào em không gọi tên tôi.
Ơi câu lý bao lần anh xao xuyến
Bến chờ ai, đò chẳng nỡ dời ai
Con nước lớn con nước dòng nước cuốn
Hòa tan nhau sông mãi hiến dâng mình...
-
Bến đợi
Về rưng rưng bật tiếng mùa
Câu thương thương
Gọi chát chua muộn màng
Con đò
Nào nỡ sang ngang
Để cho bến đợi
Gập hàng tóc mây
Xòe tay gom sợi nắng gầy
Ngu ngơ
Trăng nỡ rơi đầy
Thuyền xuân
-
Có phải vì thu say tóc em
Khi nỗi nhớ oằn vai người đàn bà chập chờn ghé qua giấc ngủ
Đêm mê mải những vần thơ nhàu rũ
Cớ vì sao lại mở cánh thiên đường
Anh vội vàng lau giọt giọt châu vương
Để nỗi nhớ cứ thì thầm gõ cửa
Tiếng con tim vướng vào nhau lần nữa
Về đi em
Về nghe cả ân tình
Đêm chằn mình
Nghe sóng quẫy bình minh
Trăng run rẩy vo tròn thêm nhung nhớ
Về đi em
Về cùng nghe đêm thở
Ta bên nhau cũng tại bởi duyên mình
-
Việc lựa chon thơ hay hay không hay phải do các nhà thơ và quảng đại quần chúng, nhưng họ không làm vậy nghe đâu do mấy ông doanh nghiệp thừa tiền bỏ ra rồi họ bình chọn. Giống như đêm nguyên tiêu ấy tưởng họ đọc 100 bài thơ hay nhất và do các nhà thơ chọn. song lại ko phải mà việc chọn lại do mấy ông bà doanh nhân, lấy tiền để ngửi thơ thì sao thơ ko bốc mùi được
-
Vỡ vụn
Chẳng biết vì sao mùa thu đi vội
Bỏ lại những chiếc lá vàng xao xác đêm đông
Chẳng biết vì sao cuộc tình đi vội
Để nỗi cô đơn ngập kiếp má hồng
Anh
Người đàn ông chạy trốn
Chạy trốn khỏi những đam mê khát vọng
Bỏ lại sau lưng bao giọt buồn chất chồng theo năm tháng
Từng giọt buồn
Vỡ vụn
Bởi khát khao ấp ủ một thời
Em
Ngồi đếm nỗi buồn anh nỡ đánh rơi
Nỗi buồn đặc quánh
Một giọt buồn
Hai giọt buồn
Ba giọt buồn
............
Nhiều nhiều giọt buồn khiến em không còn lành lặn
Và trái tim tan nát muôn lần
Con chim vàng ăn cắp mùa xuân
Ăn cắp cả một thời con gái nữa
Em lặng lẽ rầu rầu khoá cửa
Chiếc khóa vô hình hoen ố thời gian.
-
Lục bát mưa
Về nghiêng nghiêng cả tiếng xưa
Về lần trong nắng tìm mưa thả buồn
Phập phồng đếm hạt mưa tuôn
Lặng nghe tiếng gió khẽ luồn vào nhau
Cần chi mây trắng trên đầu
Cần chi tơ rối gom màu nhớ nhung
Cần chi một tiếng tơ chùng
Cần chi phải thấy bão bùng mong manh
Ngu ngơ thả chút chân thành
Bẻ đôi cả ánh trăng thanh cuối trời
Tháng giêng đừng của riêng thôi
Đừng cho câu nói rối bời lòng nhau
Cái mưa là cái mưa mau
Em về trong nắng cúi đầu gặp mưa
-
Bến đợi
Về rưng rưng bật tiếng mùa
Câu thương thương
Gọi chát chua muộn màng
Con đò
Nào nỡ sang ngang
Để cho bến đợi
Gập hàng tóc mây
Xòe tay gom sợi nắng gầy
Ngu ngơ
Trăng nỡ rơi đầy
Thuyền xuân
-
Ối a câu lý
Kiếm tìm một phút trong nhau
Để cho duyên phận kiếp sau chẳng đành
Bỏ bùa biếc mắt vòm xanh
Trao nghiêng dải yếm ta thành lứa đôi
Sợi thương ai nỡ buộc rồi
Về nhà dối mẹ chuyện tôi với mình
Ô kìa vướng bụi trúc xinh
Trèo lên quán dốc rơi hình bóng xưa
Ta về lót lá ban trưa
Cho em ngồi tựa song thưa mạn thuyền
Ba tầm nghiêng ngả làm duyên
Gặp chim loan phượng bên miền gốc đa
Ối a lọn tóc đuôi gà...
Ối a câu lý để ta đắm chìm
-
Đất nước vào xuân
Đất nước mấy ngàn năm không nghỉ
Đêm chằn mình nghe sóng quẫy biển đông
Còn ngân vang nhịp nhịp trống đồng
Vẳng tiếng ru nôi đưa ta lạc vào miền cổ tích
Câu thơ xuân chúc khang cường vật thịnh
Tổ quốc ơi có bao giờ đẹp thế này chăng
Đinh- Lý - Trần - Lê hạo khí Bạch Đằng
Sức mạnh toàn dân tạo thành đỉnh cao muôn trượng
Đè bẹp bao mưu đồ bành trướng
Của Hán - Nguyên... Pháp...Mỹ hôm nay
Để huyết quản căng và nhựa sống tràn đầy
Cho thiên sử viết bằng hoa ,lệ, máu
Cho hôm nay và muôn đời con cháu
Nhớ tới ông cha nguồn cội thác ghềnh
Mảnh đất hùng thiêng in đậm dấu chân
Của biết bao thế hệ con dân đất Việt
Một dân tộc yêu chuộng hòa bình tha thiết
Bút và gươm thắm lửa trái tim
Độc lập tự do ta phải giữ gìn
Dù trả giá cả sinh mạng sống
Đất nước dựng xây vươn mình Phù Đổng
Hòa nhịp theo bè bạn năm châu
Gạn đục khơi trong đưa nước mạnh giầu
Và em hỡi xuân tươi màu xứ sở
-
Các bạn yêu quý mùa xuân đang về len lỏi tới từng nhà, từng người, chúng ta có thể cảm nhận ra hương vị của mùa xuân đang đến gần. Nhưng có lẽ với những người chiến sĩ áo trắng hơn lúc nào hết họ lặng lẽ hiến dâng tất cả để đem lại sự sống, đem lại niềm vui tới mọi người, xin có đôi dòng viết về các anh các chị những người đồng nghiệp của tôi, chúc cho mọi người bằng những lời cầu chúc tốt đẹp nhất, những chiến sĩ trên mặt trận thầm lặng vì hạnh phúc và cuộc sống con người...
Lan Tỏa
Người đàn ông độc thoại chính mình
Rồi tự nhủ đến khi nào sẽ chết
Bởi bóng dáng tử thần mỏi mệt
lượn lờ bay bên phiến hoang đàng
Chợt vui mừng ngỡ mầu trắng khăn tang
Nhưng không phải sao là màu bệnh viện
Bao lo lắng bao nhọc nhằn tan biến
Ô mùa xuân áo trắng theo cùng
Em dịu dàng, em đôn hậu trẻ trung
Em nhiệt huyết đi kiếm tìm sự sống
Em lo lắng dõi theo từng rung động
Tiếng con tim tiếng của cả xuân về
Người đàn ông thoát khỏi cơn mê
Cùng đau đớn xé vò không ai thấy
Và ngày mai ngày kia vẫn vậy
Em hiến dâng đâu chỉ nghĩ riêng mình
Lưỡi hái tử thần lùi bước trước bình minh
Trước ánh sáng và tấm tình áo trắng
Món quà quý mùa xuân em dâng tặng
Chợt rưng rưng lan tỏa tới muôn nhà..
-
Khuyết
Những giấc mơ khuyết em
Như đám mây không chân lang thang vô hướng
Dấu yêu thương tưởng tượng
Vậy mà sao vẫn cứ ngọt ngào
Anh giật mình chợt thấy nao nao
Bỗng bừng tỉnh khi cơn mơ bỏ trốn
Buồn vui lẫn lộn
Chẳng biết nên suy nghĩ điều gì
Chút cay nồng cứ đọng trên mi
Như muốn hỏi vì sao nên lỗi
Người thương ơi sao vội
Bước chân đi chẳng muốn trở về
Ta lần tìm với những cơn mê
Thôi đành gói nỗi buồn trong cõi nhớ
Biết bao đêm trăn trở
Bởi vì sao khuyết lẻ cuộc tình
-
Tỉnh Giấc
Người đàn ông phản bội vợ con
Chạy theo một người phụ nữ khác
Trái tim kia bội bạc
Quỷ hay ma che mất đường về
Người đàn bà lầm lũi chốn quê
Nuôi đứa con thơ và câu thề lạc mất
Chị chẳng biết tìm đâu điều chân thật
Mặc giá băng khép trặt tâm hồn
Muốn quên rồi nhưng thấy buồn hơn
Buồn bởi những yêu thương khi xưa nay biến thành giả dối
Người đàn ông ngỡ mình vô tội
Chúa trên cao phán xử bao giờ
Đã lâu rồi quên mất làm thơ
Nhưng phải sống vì đứa con nhỏ dại
Chợt rùng rùng sợ hãi
Liệu con mình có giống bố không?
Đêm lạnh lùng từng cơn gió mùa đông
Những cơn gió đơn côi và lặng lẽ
Giọt nước mắt lăn lăn trên má người mẹ trẻ
Đến khi nào sẽ tỉnh giấc trầm mê
-
Vô thường
Em ước mình ôm cả bầu trời
Gói ghém những mong manh kỷ niệm
Cuộc sống dường như là phù phiếm
Thoáng trôi mau mãi tận vô cùng
Vũ trụ xoay vần - vũ trụ mông lung
Lặng lẽ cùng nụ cười của gió
Có đôi lúc chán trường từ bỏ
Để lại sau lưng những nỗi ưu buồn
Anh nhắc nhiều tới hạt mưa tuôn
Nên nỡ để chuồn chuồn gãy cánh
Em tự bắt hồn mình hoang lạnh
Giọt nắng thu rơi rớt đáy Tây Hồ
Sắc mây vàng ai nỡ điểm tô
Sao không vẽ cầu vồng buổi sáng
U ám hơn trời chiều chạng vạng
Lá xanh non sao cứ rơi đầy
Đã qua rồi cái thủa thơ ngây
Bỏ quên cả nhánh hồng gai góc
Kỷ niệm khi xưa bây giờ cỏ mọc
Bước chân ai lạc chốn vô thường
-
Cuốn
Viết đi em vần thơ buồn day dứt
Trải lòng mình cùng gió cuốn mây trôi
Một đời người ngắn ngủi vậy thôi
Chẳng khác gì ánh sao băng... tia chớp
Cuộc sống đôi khi khiến ta choáng ngợp
Những buồn vui, hạnh phúc một thời
Có khi nào em thấy thảnh thơi
Như mặt nước hồ thu lặng lẽ
Thoáng chốc qua nhanh cái thời tươi trẻ
Để cho ta mau chóng tàn phai
Đâu có còn ngơ ngác mắt nai
Rồi chỉ thấy ảo mờ sương khói
Trái tim kia đập nhiều cũng mỏi
Đến một ngày sẽ phải lặng im
Phách hồn nay lặng lẽ trôi chìm
Thì khi ấy trở về gió cát...
Viết nữa đi em, viết cho mưa nặng hạt
Rửa sạch luôn những khúc trần ai
Bao tháng năm đau đáu u hoài
Cũng bởi tại nợ tình ta đó...
Hãy cuốn đi cuốn luôn dòng máu đỏ
Như con thuyền bỏ bến mồ côi
Hẹn kiếp này kiếp nữa xa xôi
Ta lại viết câu chuyện tình muôn thủa
-
Đời chị
Tặng Tú _ Yên
Bạn tôi
Tôi biết chị qua câu chuyện kể
Đời chị buồn như gió mồ côi
Gió lạc đàn chỉ biết thở than thôi
Và tôi hiểu chị chưa hề hạnh phúc
Có đôi lúc tưởng chừng ngã gục
Nhưng vì con lại gắng gượng đứng lên
Duyên phận kia sao nỡ chẳng bền
Lận đận kiếp thân cò lặn lội
Chị gồng mình vượt qua đêm tối
Đôi bàn tay dệt những vần thơ
Đời đã buồn đành vẽ những ước mơ
Dù chỉ để an ủi mình cũng được
Cây muốn sống đều phải cần có nước
Hoa tươi màu cũng sợ sẽ tàn phai
Gió giật mình đánh rớt hạt sương mai
Thì ta cũng mỏng manh như gió
Thôi đành hóa làm con thuyền nhỏ
Vì dù sao cũng có bến đợi chờ
Nếu chị buồn hãy tiếp tục làm thơ
Viết lại câu chuyện tình của gió
-
Yêu...
Dẫu Vẫn biết yêu là đau khổ
Là nhớ thương, trách móc giận hờn
Là cho nhiều, nhận lại ít hơn
Nhưng vẫn muốn yêu nhiều thế đấy
Khi đã yêu không đắn đo đến vậy
Chẳng xá chi vất vả nhọc nhằn
Đối với anh em la giấc mơ xanh
Qua lăng kính chỉ thấy màu nhung nhớ
Trong tâm thức muốn đẹp duyên chồng vợ
Chuyện tấn tần hoà hợp chúc mai
Nếu có như Sơn Bá - Anh Đài
Thì khi chết cũng phải thành uyên ương - hồ điệp
Dù vấp ngã vẫn đứng lên đi tiếp
Hành trình dài vất vả gian nan
Ngày mai kia cuộc sống cơ hàn
Có đau khổ cũng đừng chần chờ nữa
Vì tình yêu sẽ không mở cửa
Cho những ai chỉ biết riêng mình
-
Tình Như Làn Gió
Gió cuốn đi - Gió cuốn đi
Cho ta lạc chốn bờ mi ngập ngừng
Giao mùa bật tiếng rưng rưng
Lá vàng rơi rụng cuốn từng giọt thu
Cuộn theo những đám mây mù
Xua tan cả những tiếng ru ngập ngừng
Nửa đời thơ cũng rưng rưng
Vấn vương vương vấn cho mừng giấc yêu
Nắng nghiêng nghiêng cả dáng chiều
Mây trôi gió cuốn cho tiêu nỗi sầu
Gió về đâu - Gió về đâu
Tình như làn gió bạc đầu nhớ mong
Tuệ Minh thân mến.Sắp đến sinh nhật diễn đàn 1 tuổi, chị có mấy ý kiến với Tuệ Minh
Thứ nhất, chuyện chị em mình có những bất đồng quan điểm, có những gút mắc thời gian qua, (3 tháng) kể cũng quá nhiều so với 1 năm làm web. Chị lên tiếng trước ở đây. Xin lỗi em về tất cả, Chị không muốn chi65 em mình cứ lánh xa nhau dần và mất hết tình cảm. Vì uy tín của chị mà em về cộng tác. Vì sự tin yêu em mà chị mời em về. Chúng ta là con người, phần con và phần người đôi khi không hoàn thiện. Vậy em cho chị cơ hội để bày tỏ sự ngông cuồng khi tính khí thất thường.
Giờ đây, trang web đang đông dần, mọi người cần có sự hòa hợp, cùng nhau quản lý. Em là người học cao hiểu rộng, không chấp nhặt những gì đã qua. Chị là người lớn, không để bụng những vụn vặt đời thường, như thế thì chúng ta mới có thể cùng hợp tác lâu dài.
Em thừa hiểu chị thế nên em mới về đây với chị. Đúng không.
Vậy ta xí xóa hết không nhắc lại chuyện vừa qua.
Chị tôn trọng tất cả mọi người, từ thành viên mới đến thành viên cũ. vài người là thành viên người sài gòn cũ đã về, họ đóng góp chưa nhiều nhưng họ có niềm tin là web mình sẽ đoàn kết đông vui.
Chị viết những dòng này, trong khi chỉ nhìn thấy 1 mắt. 3 ngày nay chị bị chèn thần kinh, tê tay phải, chân phải và mắt phải... giờ lấy số ở Chợ Rẫy (số 59) mà cả buổi sáng họ khám có 40 người, chị nghỉ trưa ở cơ quan, rồi lát nữa vào khám bệnh, nên em ngạc nhiên sao hôm nay thứ 7 chị dám lên mạng. Đây là máy trong cơ quan, chị không về nhà, xa quá, từ nhà vào viện 16 km nên chị về cơ quan trong nội thành cho tiện.
Chẳng lý gì chúng ta lại giận nhau vì chuyện cỏn con, Chị mong em suy nghĩ.
Chị đã gặp Thái Thanh Nguyên (nó là thành viên diễn đàn nguoisaigon.vn do em mang về phải không) những người ấy họ khái tính và làm sao để họ vui chơi thoải mái. chị cũng chưa thấy cô ta viết bài. Giữ em và giữ thành viên lại cho diễn đàn là việc làm sao họ thấy mình tôn trọng và yêu quí họ. Chị hiểu điều này vì thế, chị sẽ cố gắng...
Mong em hiểu. anh vũ Kim Thanh và Nghè Giấy là người Hải Phòng, là người hơn ta nhiều tuổi, chị thấy em và Nghè cũng khác nhau, nhung em biết Nghè mới là bề nổi thôi, chị đi họp hội nghị KHKT chị biết anh ấy không phải như viết không thôi, anh ấy giỏi hơn ta tưởng, trên các lĩnh vực... giảng viên đại học, tu nghiệp và có cái đầu khôi hài... em không nói chuyện thì cũng đừng quá để bụng chuyện ngày xưa nhé.
Chị dừng ở đây nhé.
Hãy hiểu chị như trước, chị thẳng tính nhưng chị sống thật, không luồn cúi và không phe cánh. Ai chị cũng coi trọng, đó là bản chất... chân thành của chị.
Thân
Chị Hai.
Mùng mười Tết, bà con đang xúng xính đi lễ chùa nhân ngày thần tài độ mạng. Mưa tui cũng quảy gánh nhang đèn lên đến cổng chùa, chưa kịp cắm mấy chân nhang vào trước bát nhang Phật bà Quan âm xin độ mạng, thì quỵ xuống, mọi người tưởng Mưa thành khẩn cầu nguyện nên cứ thủng thẳng khấn vài cho gia đình mình đạt được ước nguyện.
Trong số hành hương đầu năm có vợ chồng BS Tuệ Minh cũng đang đứng xếp hàng chờ đến lượt, thấy cái dáng quen quen của Mưa - chen lấn lên để coi hóa ra đúng thật, Mưa bị đau tim đang hổn hển lấy hơi để thở... BS trổ tài bình tĩnh lôi Mưa ra bóng cây bồ đề trước sân để lấy bóng mát và một hai ba đánh thức tâm thức cho Mưa tỉnh lại. Vợ BS lăn tăn tìm mấy viên trợ tim... thủng thẳng lấy bình nước trong tay nải rót ra đưa cho Mưa tợp mấy ngụm... Thuốc ngấm và dần tĩnh trí... Mưa xấu hổ quá, không nói được lời nào.
Lúc đó BS Tuệ Minh mới khuyên, trời nắng nóng - bệnh nhân nên tìm chỗ an toàn mà nguyện cầu kẻo chưa đạt được ước nguyện đã lìa bỏ thế giới đầy yêu thương này. Mưa thều thào...cố trấn tỉnh mà nói: Vì Mưa muốn cầu nguyện cho cái diễn đàn nguoisaigon.vn này được bình yên, cho mọi người tấn tài tấn lộc, cho cành dương liễu và lọ nước Cam Lồ được tưới mát cho những tâm hồn yêu văn học, yêu hòa bình luôn được trong sáng - mát lành và tình thân ái luôn được bù đắp cho những khoảnh khắc lắng đọng - ân tình.
Mọi người nghe vậy đều thấy - Mưa không lo cho sức khỏe của mình mà lo cho cái chung... ai cũng vui vẻ thoải mái.
Khi ra về - BS Tuệ Minh nhắn theo rằng - Mưa ráng an tâm tĩnh dưỡng, rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy. cầu xin trời Phật gia hộ cho bệnh tật tiêu trừ, ma quỷ xa lìa, anh em đoàn kết . Mưa biết mình có nhiều bệnh tật, cũng do không xám hối nên chưa hết căn... Phen này về chắc chắn phải uống thuốc của BS Tuệ Minh đều đều - kinh mạch thông suốt, sinh lực cường tráng, tinh thần minh mẫn để còn tiếp tục ... vui chơi cùng đồng môn, đồng đội, đồng bào thân yêu. Nhất quyết không để Nhồi máu cơ tim như lần trước. Kẻo toi mạng uống phí công dưỡng dục, nâng nịu của cha mẹ.
Cảm ơn BS.
Kính chào bà con.
Muasaigon.
-
Thương mãi
Vẫn biết rằng tình yêu đâu có tội
Khi đã cho sẽ chẳng tiếc điều gì
Nỗi buồn nào chọn bến đậu bờ mi
Để giọt lệ đẫm hai gò thương nhớ
Nụ hôn đầu trao nhau mà dang dở
Em đành lòng chấp nhận vậy thôi
Cuộc tình nào rồi bạc trắng như vôi
Nay hứa hẹn để rồi mai quên mất
Những câu nói yêu thương ngọt ngào hơn mật
Dính tai nhau dù chỉ vô hình
Đóa hoa nào trót nở lúc bình minh
Thì đâu ngại ngần gì đêm tối
Vẫn biết rằng ngày mai héo vội
Cũng đành lòng gửi chút tơ vương
Biết về đâu, biết có hoá vô thường
Sẽ chấp nhận mối tình đầu lạc lối
Em biết mình khạo khờ nông nổi
Chẳng giận hờn, chẳng oán thán chi ai
Giận mà thương, thương giận với nhau hoài
Xin vẫn chọn đã thương rồi thương mãi
-
Không Đề Với Thu
Đêm trở dạ, những cơn tình thoát ngục
Hành tinh rung nghiêng ngả chiều quay
Bao chấn động trong lòng đất mẹ
Ào ạt xô nhan thạch tuôn trào
Đang điên loạn trong cơn hồng thuỷ
Chợt bình yên lấp lánh trời sao
Hoa hé nụ khai sinh trần thế
Mở thái dương nhô ngọn đỉnh hồng
Thu đã đến hay em vừa đến
Mắt dịu nhìn trời đất mênh mông
Sao nỡ dở phun dòng nhan bạc
Để môi kia chếnh choáng men nồng
Mây níu gió, gió đùa đụn gió
Xào xạc bay vàng úa sương mai
Thơ đắm đuối hay hồn đắm đuối
Bỗng rật rung ngàn vạn tiếng thu cười
Ô! con tạo xoay vần đến lạ
Bướm ong vui rộn rã vờn hoa
Khúc hoan hỷ nay xin tấu lại
Bình minh lên rạng rỡ muôn loài
NGUYỄN ĐÌNH VINH
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Em trách sao vuờn cà chát đắng
Tầm xuân xanh đâu phải của riêng anh
Khi hương lúa hương cau quấn hồn vào đất
Khi tình cảm ta trao nhau mãi là sự thật
Sự thật không bao giờ thay đổi đâu em
Mắt thu vàng sao cứ ngất ngây men
Men của đất men lửa tình cuộc sống
Anh đâu muốn lòng mình như biển động
Nên luôn tìm một góc nhỏ bình yên
Tìm sợi dây leo níu giữ con thuyền
Dù mỏng mảnh cũng khiến ta hạnh phúc
Đừng để niềm tim bắt mình ngã gục
Có phút giây nào ta không ở trong nhau