Nguyen Nguyen
Thành viên-
Số bài viết
242 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Nguyen Nguyen
-
NHỮNG CĂN PHÒNG Những căn phòng sáng tối Biết náu mình vào đâu? Khi mặt trời đan từng sợi màu nâu Trên đôi mắt ướt màu rêu năm tháng Những căn phòng giao nhau ta làm sao giấu được Miền tự do đang vỗ tay cười Khi ta buộc ràng vào định kiến sinh sôi Mầm đau khổ cũng tiếm dần cuộc sống Mai này giữa căn phòng gió lộng Gió có khi nào chạm được cửa hồn ta? Những căn phòng đưa đón những thây ma Vẫn sáng tối bước chân định kiến Những căn phòng giao nhau đầy thân thiện Sao chỉ chúng mình cài then cuộc đời nhau?
-
CHÂN TRỜI TÍM Chân trời tím Mây đưa ta đi về đâu? Những con đường bềnh bồng xa tắp Những bãi dâu xanh ngợp phía mặt trời Phía nghe tiếng đời mẹ gọi: con ơi! Hoàng hôn tím Ráng chiều nhốt ta vào đâu? Cạm bẫy mỏng như sợi tơ quá mỏng Chỉ cần đưa tay là tơ rơi Như ta thủa mười lăm mười bảy Liều lĩnh trong mọi trò chơi Thế mà ta hai lăm, hai tám Chẳng dám nhìn mặt nước sông trôi Chân trời tím Gió tri âm lặng thổi bên kia đồi...
-
THÔI VẬY Thôi vậy... Em chưa kịp chết nỗi buồn Khi mùa mới lồng nhịp vui đa đoan về trên ô sáng Tất cả thành cuộc chia tay bịn rịn đành thôi! Thôi vậy... Kiếm tìm gì theo năm tháng dần trôi Ai ngoái lại mùa thu buồn héo mặt Chỉ là chút hanh hao, chỉ nỗi buồn thoảng qua khoảng cách đo gần nhất Rồi im im Thôi vậy... Đêm chẳng thể dỗ mình tối hơn Mầm nanh nọc biết thế nào cho đủ Nơi trái tim hoang mang mơ hồ chẳng rõ Hạnh phúc hay khổ đau Thôi vậy... Tình yêu giờ biết định nghĩa ra sao? Mà định mệnh vẫn buộc ràng định mệnh Mai này nếu cánh chim kiệt sức Anh có rơi về phía của riêng em?
-
TỪ TRONG NỖI NHỚ DÀI LÂU! Bao năm xuôi một mái chèo Vẫn nguyên manh áo làm đau phận người Quê tôi nửa mảnh trăng trôi Nước sông chảy ngược - người thời chảy xuôi Dấm chừ chua nữa hay thôi? Vườn khuya lay ngọn đèn vùi mù sương Liếp che khuất mấy bức tường Gian nhà động tiếng tủi hờn đằm đăm Sóng tràn nước vỡ chiều hôm Xô nguyên cả mối tơ lòng đổ nghiêng Bao giờ bùa mới hết thiêng Cho tôi nhắn một lời nguyền - nhớ quê!
-
RANH GIỚI Đập vỡ những khuôn mặt mặc định Xuyên qua cửa khẩu âm dương Người đàn bà cần một người đàn bà Người đàn ông yêu một người đàn ông Ở giữa tâm trời và đất Vũ trụ bao la bất tận Càn khôn miệng túi mịt mùng Thế giới không ngừng chuyển động Khái niệm thay đổi trùng trùng Trăm năm về miền cát bụi Sót lại một mình chữ "tâm"
-
XIN ANH Vai em mỏng anh ôm cho thật nhẹ Môi em non anh hãy nhấp khẽ khàng Hồn chợt khép trong một câu chuyện mở Chưa chút gì bỗng chốc đã sang trang Áo em ướt anh đừng làm nước mắt Như bây giờ muôn vạn hướng mưu toan Khu vườn lặng chờ ong về ủ mật Dù biết trong kia hoa lá địa đàng Tim em chết sau ngày trời trở gió Anh quay về mang nỗi nhớ đi hoang Phía sau anh - một người con gái nhỏ Giống như em - thủa anh mới làm quen Phố vẫn vọng tiếng đời chưa kịp vẹn Gặp lại nhau xin hãy cố bình yên Vườn quen lắm như ngày xưa anh đến Đã hoang vu cỏ mọc tựa gai tim Nhạy cảm lắm xin anh đừng vọng động Xin bước qua nhau bình thường, bình thường...
-
CHỢ NGHÈO Chợ trưa mồ hôi đổ đầm đìa Như ngàn giọt nước mắt phân chia Em đây vướng bận đời cơm áo Nên bữa cơm nhanh chẳng cần thìa Chợ trưa tay áo lau ngang mặt Tiền đồng cảnh khổ cũng ẩm ương Vài ba đồng lẻ nhăn nhúm nét Gấp dọc ngang lòng thương đến thương Đủ mùi xum họp thành phiên chợ Em đen đâu nỗi bẩm sinh đen Bởi da yêu nắng nồng nên nhớ Vắng chợ một đêm bỗng thấy thèm Quanh năm buôn bán chốn ven sông Chồng chửa kịp yêu đã thành chồng Đêm nằm tâm sự bằng tiếng ngáy Gà gáy canh năm bếp đã hồng Chợ chiều đông đúc người qua lại Tất ta tất tưởi mớ rau răm Đêm chồng đấm bóp lưng em mỏi Miệng cười duyên hỏi: có mệt không? Đời nghèo vui từng phiên chợ sáng Cá vẫn yêu sông, vợ yêu chồng!
-
TRUNG DU Vừa động là tiếng mơ chợt gõ Chuông vỡ gió ngày vắng thưa người Đồi cởi áo xanh màu phù sa đất đỏ Sắc hoa níu bước chân tôi... Trung du đẹp như bức tranh bình dị Cọ dát vàng ánh trăng ngả nghiêng soi Đêm lâng lâng yêu từng giây ngơi nghỉ Đồi trở mình ngắm vạm vỡ đôi vai Chùa nép bên hai hàng thông xanh mướt Thả xuống mái cong những chiếc chuông nâu Em gái tóc dài áo hoa chân đất Quỳ bên tượng phật khẩn cầu Hoa nâng giấc ngoan hiền tôi thơ bé Mỗi cánh hoa bay mang đi chút ưu phiền Đồi thoai thoải - bài thuộc lòng nho nhỏ Biết đi lên từ những khó khăn Chuông vỡ tình yêu lẫn vào màu đất ấy Có bao giờ nguôi quên Vấp ngã lại tự mình đứng dậy Như bao người từ Trung Du lớn khôn
-
VÔ DUYÊN Sao cứ gọi nhau về rồi lầm lũi ra đi Khuôn mặt làm rối bời khung cửa Cơn giông bão qua đêm để lại cành trơ trụi lá Một không gian tê lạnh đến mê cuồng Sao cứ gọi nhau về rồi đau những yêu thương Chọn lựa vỡ dần qua năm tháng Cánh diều bay lên từ cái nhìn câm lặng Sẫm tối khoảng trời ưu tư Giọt sương ban mai không thể cho một ngày thôi mưa Cơn mưa như cơn đau dai dẳng Xin về nhau chút nắng Sáng một trời bình yên Cho quên ngày xưa đã dần dần ngủ quên Chiếc lá nặng nỗi niềm ngả vào lời ru yên giấc Có ngọn sóng trào đi qua đời biển lặng Đâu hay mình vô duyên...
-
ĐIỀU HƠN THẾ Ngẫm lại tất cả những gì khi thời gian trôi qua Thấy mình hèn kém Bao dự định trôi qua như số đếm Vẫn bồng bềng xa tắp tận chân mây Trầm xuống dòng sông để tỉnh cơn say Ảo ảnh điên cuồng giấc mơ đêm đột cháy Ta cứ mãi hư hao bên trong đời lộng lẫy Đâu hay phía ngoài xơ xác một cơn mưa Sờ thấy niềm tin trong đêm giao thừa Pháo hoa nhân loại sáng bừng vạn nẻo Phía ta ánh sáng vài phần lạnh lẽo Cái vui chung lẫn đôi chút dại khờ Động hờ qua cơn mơ Bỗng thấy tuyết cháy thành cơn bão loạn Mùa đông nóng như chưa từng biết lạnh Hạ đắp chăn như chưa ấm bao giờ Dán tem vào quà tặng bất ngờ Ta gửi tâm hồn quay về quá khứ Thấy âm âm trong từng hơi thở Hóa ra mình vẫn còn có thể yêu hơn...
-
Zidan: Buồn quá, du ngoạn Pari, chiều Pari rộn ràng người qua kẻ lại. Thèm nghe thấy tiếng em gọi Vinh ơi! Thèm thấy hai ngôi sao lấp lánh trong mắt em mỗi khi em cười, cần lắm một hơi ấm của người tôi yêu tha thiết. Sao như muốn chết đi quá vậy trời... NHỚ (cho người...) Pari nhớ em tôi quàng khăn xuống phố Mơ môi nàng ấm trên ngấn cổ Mơ tim nàng đập cùng nỗi nhớ Nơi tim tôi nhưng nhức tháng ngày Pari nhớ em đến nhắm mắt, lằn tay Cái nắm chặt hư vô như nắm vào quá khứ Tôi biết mình không thể yêu ai nhiều hơn thế nữa Nên đôi lần sấp mặt trước bóng tôi Pari và buổi chiều sẽ trôi Chỉ tôi biết mình tôi còn ở lại Nuối tiếc cái đã qua để thấy em còn mãi Trái tim chết đần muôn phía không em ......................................................... Trả lời cho Zidan THOÁT MỘNG Xin người đừng luyến tiếc mãi ngày xưa Mộng ảo đã trở thành dĩ vãng Hạnh phúc thơm như chiếc bánh Quá khứ chia bôi vụn vỡ mất rồi Xin người đừng thương tiếc những ngày xưa Dòng sông có bao giờ chảy ngược Khúc trong veo khúc ngầu ngầu đục Ta qua khúc nào để được hồn nhiên Xin người đừng ngoảnh lại sau lưng Mắt nhìn thẳng tiến về phía trước Tương lai bất ngờ muôn đường cứu chuộc Hạnh phúc có thể sẽ bắt đầu ở phía không nhau
-
BÀ TÔI Người già sống gửi thác về Như cơn mưa mỏng mùa hè tan mau Bà tôi phơ phất cỏ lau Cưỡi con hạc trắng qua cầu siêu sinh Một đời phúc phận triết minh Phúc âm ai lại để dành cho con Can qua đến cửa phiêu bồng Hồn theo gió nhẹ lâng lâng về trời Âm binh cũng một kiếp đời Thiên đàng cũng một bầu trời nhân sinh Thâm sâu vọng một chữ Tình!
-
HOÁ DUYÊN Sáng ra quét đám lá vàng Gặp ni cô trẻ về ngang cổng nhà Hoá duyên - cho nắng đỡ già Cô đi hoá cả lá đa sân đình Hoá sao cho được chút tình Để cô khỏi chạnh lúc nhìn lá rơi Nâu sòng che gót chân phôi Che luôn cả ánh mặt trời khát khao Sáng ra quét mảnh chiêm bao Đêm mơ phút lặng cúi chào ni cô
-
TA BA MƯƠI NẰM MƠ TUỔI CŨ Đã qua tuổi cũ mười lăm Ta ba mươi vẫn khát thèm ngu ngơ Lưng cong gánh một giấc mơ Mắt đau mọng giọt lệ chờ tháng năm Trăng non trăng cũng qua rằm Ta son ta cũng hom hem mất rồi Thế gian bao kẻ đổi đời Đâu đổi được tấm thân thời vàng son Ngọc ngà đổi lấy đoan trang Vinh danh đổi một thiên đàng tuổi thơ Ta thông minh đổi ngu ngơ Khi đầy đủ lại ước mơ đói nghèo Sông thu lệch một nhịp chèo Ta ba mươi lệch nửa chiều mười lăm
-
ĐỨC TIN Áo choàng dâng buổi phục sinh Sân si cũng một chữ tình mà thôi Sông xanh ngày cũ vẫn trôi Ta cay đắng vẫn sống đời trầm luân Gió mưa một chuyến xe đêm Áo không che hết nỗi niềm mộng du Cửa thiền mơ bóng thiên thu Ngục tù mơ phút thân tù thoát lao Bao cửa ải biết ải nào? Cho ta về giữa chiêm bao đời mình Áo choàng dâng buổi phục sinh Ta ngoại đạo bỗng ước mình - con chiên
-
Xin cho hỏi Thợ Làm Vườn
chủ đề trả lời Nguyen Nguyen trong ThanhTracNguyenVan ở Thắc mắc - Góp ý - Hỗ trợ
Không phải thợ làm vườn đả giải thích rõ "chủ đề quan trọng" nghĩa là như thế nào rồi sao? Nó không bao hàm nghĩa topic của ai quan trọng hơn ai mà chỉ là để làm mẫu về việc post bài cho các thành viên mới mà thôi. Thiết nghĩ đã giải thích rõ ràng như vậy thì cũng không nên thắc mắc ấm ức mà làm chi.Riêng chủ đề của nguyên nguyên chẳng cần biết quan trọng hay không quan trọng, cốt có người muốn đọc nó là được rồi... Anh Ngô Hữu Đoàn nói cũng đúng, thơ của Nguyệt Thảo về chất lượng xứng đáng được vào hội nhà văn, nhưng về tiêu chí để vào hội là chưa đạt. Riêng đối với thơ trẻ, Nguyệt Thảo là một thành viên thân thương của chúng ta, thiết nghĩ anh Thợ cũng nên làm cái gì đó để bất cứ ai muốn đọc những bài thơ của Nguyệt Thảo cũng có thể tìm thấy dễ dàng. Vài lời nhỏ bé, có gì chưa chính xác xin được lượng thứ -
ĐI QUA CUỘC TÌNH Có lẽ nào định mệnh buổi phân ly Đến như một lời hứa trước Yêu nồng nàn, yêu đam mê, yêu mạnh liệt Dâng hết tinh hoa còn xác thân trơ Lòng dửng dưng giữa buổi chợ trưa Hàng quán đạy người mua-không muốn bán Sông quạnh buổi nửa tuần không bè bạn Rượu không men nhàn nhạt uống vô chừng Ta đạy đuộm nỗi buồn thành kỷ niệm Một chiều mở cửa đón trăng suông Tình đã qua là cuộc tình thứ nhất Số tự nhiên là dãy số vô cùng
-
Hu...hu..
-
Tặng bạn của tôi CHO HÔM NAY Tôi vẫn thường nghĩ về ngày xưa Ca ngợi ngày xưa những mỹ từ tuyệt đẹp Xóm giềng bên nhau đầm ấm Ít lắm những bon chen Tôi vẫn thường ngẫm về ngày xưa Đột nhiên trong tôi có điều gì trói buộc Cụ già ăn xin trong đêm lả chết Bé thơ khóc gió rét đêm đông Tôi vẫn thường ám ảnh những ngày xưa Mẹ tôi sương gió ngoài đồng Cha gầy guộc gánh than ra chợ thị Nghèo xoay quanh nếp nghĩ Áo cơm cụ thể đến nao lòng Nghĩ lại ngày xưa để thấy đã lớn khôn Lúc phồn hoa thương những ngày gian khó Kỷ niệm bồi sâu vào trí tuệ Vượt qua cụ thể Để áo cơm ngày một trừu tượng hơn Tôi yêu ngày xưa Bỗng thấy hôm nay đáng quý gấp trăm lần Mẹ tôi không còn những ngày tắt mặt Cha áo sơmi không còn vá chắp Chúng tôi nhìn thế giới rộng thêm Đô thị khởi mình xen lẫn bon chen Điều tất yếu của quá trình phát triển Nhưng đâu đó vẫn ẩn mình nếp xưa trìu mến Căn thầm trong cuộc sống người dân Em thơ bay bổng giấc mơ tới trường Chúng tôi mơ về những điều vĩ đại Dẫu thế gian cũng có điều ngược lại Nhưng tôi tin vào một ngày mai Bởi mỗi chúng ta là một cây trong rừng cây nhân loại Nảy mầm xuyên qua bình minh lộng lẫy Bao quanh sông ngòi và đại dương...
-
Nhờ thợ xoá giúp mình nhé, mình cảm ơn http://diendan.thotre.com/index.php?s=&...ost&p=14859 http://diendan.thotre.com/index.php?s=&...ost&p=14860 http://diendan.thotre.com/index.php?s=&...ost&p=15002 http://diendan.thotre.com/index.php?s=&...ost&p=18493 http://diendan.thotre.com/index.php?s=&...ost&p=18959
-
TÌNH YÊU IM Đã qua mùa rồi Còn lại trong ta hoài nghi muộn về điều trót lỡ Bàn tay ngăn hai chiều cách trở Nước mắt mùa thu ướt lá vàng chiều nay Đã qua mùa rồi Chim rả rích trên ngọn cây khế ngọt Heo may chia nhau chiếc hôn thầm lặng Tia nắng đèo nhau xe đạp vòng vèo Ai thổi khúc tiêu sầu Phác lên cánh bướm hoa văn xưa cũ Ta lặn lội tìm rong rêu về thắp lửa Chia chác trái tim thành nụ khờ - ngu ngơ Vội vàng tìm lại nhau Dấu ấn một thời bàng xanh áo trắng Lung linh trong mắt nhau ngày xưa hiển hiện Tình yêu bò phía vành môi câm Sám hối Nhắm mắt giữa mặt trời - vẫn là điều không dám nói Ta bước qua nhau run run con bướm đậu vườn hồn - ngơ ngác kiếm tìm loài hoa ẩn dụ Lấp lánh trái tim trên cao Hoài nghi muộn về điều đã lỡ Có khi nào ta nhớ nhau - khi rệu rã ngoài kia cánh hạc đã kêu chiều Phiền muộn rủ nỗi buồn về làm tổ Cánh cổng là điều đã cũ Vẫn muốn đưa tay mở một lần Dẫu trên môi lời vẫn lặng câm Tình yêu im...
-
CHO NGƯỜI TRÓT YÊU TÔI Bàn chân rướm máu hồng đào Đi qua ngải đắng đi vào tâm tư Đành thôi kiếp nọ hư vô Giá yêu yêu được bốn mùa bình yên Giá khuyên bảo được con tim Giá đâu định mệnh yếu mềm lối tơ Phận mình đâu dám thờ ơ E chăng chỉ rối tơ vò trái ngang Đành thôi đánh lận con đen Im im như thể mộc thuyền vậy thôi Sông khuya chèo mái buông trôi Thuyền không bến đậu cửa đời buồn tênh Giá mà yêu được nhau thêm Sá chi phận bạc chuân chuyên mấy hồi Giá mà tôi cũng yêu người Không cần tơ cũng lở bồi sang nhau
-
PHẬN LỠ DỞ Sương đêm ướt đẫm màu da lạnh Bóng tối hùa nhau sang ghé thăm Đàn ai réo rắt đời hiu quạnh Khúc nhạc thừa bên một chỗ nằm Bên vườn tảo nhuỵ dăm hoa hé Gió xuyên ngang lay bức rèm cong Tội cho phương ấy người trăn trở Bên này ta - dạ cũng xốn sang Muốn sang bẻ nhuỵ nhành hoa muộn E kẻ dèm pha bỗng ngại ngần Muốn cởi vỏ thời thân ốc nặng Nghe tiếng đàn bầu chợt thu thân Ngàn năm bia miệng còn nguyên vẹn Khúc nhạc thừa còn lỗi nhịp đò duyên...
-
THẦM Ủ mình đi nhé phiêu bồng Mưa long lanh đã lép lòng dạ nhau Phiêu du nắng - một phương sầu Mênh mang gió - chút ban đầu trinh nguyên Cầu tre lỗi nhịp chênh vênh Ta đem lỗi bước chân ngần ngại nhau Mưa từ bên ấy mưa mau Gió qua bên ấy nhạt màu tái tê Nắng bên ấy nắng đổ về Anh ngang phương ấy - nẻo mê hoá trầm Hái thêm một nụ hoa thầm Phiêu bồng để lại lạc lòng dạ nhau Mưa từ bên ấy mưa mau Anh từ độ ấy ủ sầu thành câm
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.