Jump to content

Nguyen Nguyen

Thành viên
  • Số bài viết

    242
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi Nguyen Nguyen

  1. Bó tay! Thể loại thơ này có lẽ nguyen nguyen không hợp, nhưng chịu khó đọc kỹ cũng thấy...
  2. LỰA CHỌN Người con gái mang dải yếm đào lên đồi mộng mơ Treo lên cành cây cao nhất Rồi lặng lẽ nhìn những đám mây trôi dạt Phiêu diêu mình Cô buồn gì một dòng lệ trào tuôn Tôi nghe tiếng lòng cô khẽ hát Ước làm một cánh chim giữa cuộc đời phiêu bạt Bay đi tìm khoảnh khắc bình yên Nơi cánh chim đi qua không chứa những ưu phiền Chỉ có mùa thu vầng mặt trời ấm áp Mùa đông chứa đầy heo may dịu ngọt Mùa xuân tuyết rơi qua ô cửa nhà thờ Sự sống bắt đầu nảy mầm từ lòng đất Mùa hạ mưa phùn cho thi sĩ làm thơ Cô đã thấy rồi: Những cậu bé với lũ chim bồ câu Mẩu bánh mỳ có tên là Tình Bạn Những cụ già nắm tay nhau múa hát Xua bóng đêm về cõi vĩnh hằng Những thanh niên ngực trần Quần nhau bên bếp lửa Và thiên đường ngập tràn đôi lứa Dìu nhau đến nhà thờ Cô thấy mình đang đứng giữa mộng mơ Thân thuộc và thâm trầm Cô cười bằng nụ cười đi qua những tháng năm Mái nhà chung của tộc người: Nhân Loại Ở đó chẳng có nơi nào cho nỗi đau tồn tại Hoa nở bốn mùa, sông thì xanh mãi Rừng thiêng nước độc là nhà Rừng bạt ngàn cây, biển đầy tôm cá Bầy khủng long dịu dàng nằm ngắm ánh trăng soi ... Ở trên đồi Bước chân cô đi mãi Lang thang và vô định Xa xa dải yếm như chiếc cột mốc của sự kiếm tìm Ngăn cách giữa mộng mơ và sự thật Khi nỗi buồn đạt chiều cao im lặng Mộng mơ nào cho cô được bình yên?
  3. CÁNH CỬA THỜI GIAN Khung cửa ngập ngừng hé mở cánh thương yêu Trên con đường lá rơi nhiều nỗi nhớ Trách chi một thời dang dở Ngày xưa ta đã yêu... Cánh cửa còn in dấu tay em nhiều Mỗi lần hé cho anh lại sợ chiều qua mất Nên bơ vơ then cài hoá lệch Đành trơ mắt nhìn gió cuốn đi mau Biết làm được gì có thể - biết bao nhiêu? Hay ngẩn ngơ nhìn thời gian khuất lất Ta bất lực giữa hai chiều yêu - giận Phung phí tuổi xuân cho nắng sớm phai tàn Trên con đường cong vết dấu thời gian Cánh cửa vẫn đợi chờ mỗi hoàng hôn lặn mình vào đôi mắt đỏ Nếu sợi dây yêu quay đầu về nỗi nhớ Người sẽ làm gì? Nếu cánh cửa đã phai màu ngăn cách phân ly trở về nguyên trạng Ta có buông tay cho yêu thành quá vãng Hay mở cánh cửa lòng để gió xoáy thành giông?
  4. MÙA THƠM Gặt hái mùa thơm trên tay mềm Em về ru tiếng dương cầm thơ dại Miên man mãi Màu đỏ là màu hoàng hôn Gặt hái mùa thơm để gần nhau hơn Mà hờ hững vờ như mất dấu Bờ quen tường giậu Dâm bụt đơm hoa màu trắng lạc loài Dâng một mùa thơm trong đáy mắt ai cười Sợ đường về xa quá Sợ gặp nhau chưa lâu đã thoả Tiếng dương cầm hời hợt, phím cầm rơi Nay mùa xa mất rồi Mùa của một thời yêu và nông nổi Hoa găng tím bờ ao xưa bối rối Thơm mùi không tên... Tưởng quên lại hoá đau hơn Tất cả dậy hương từ mùa thơm hoa sữa Khi tình yêu cầm bằng hơi thở Ngay gần sao bỗng quá xa xôi Một mùa thơm yêu dấu của tôi ơi! Hư ảo giữa bốn bề lồng lộng Khi một người vừa đi là khuất bóng Hương cũng vội vàng chắp cánh bay xa...
  5. CHO CON... Như những mầm non mới nảy chồi Nhựa sống bắt đầu bừng tỉnh giấc Tâm hồn con là thiên đường bất tận Nâng con bay cao Những giai điệu ngủ mơ những ao ước lớn lao Khi thơ chắp cánh cho con bay vào cuộc sống Hãy giang tay và chớ ngừng mơ mộng Mỗi giấc mơ đâu chỉ có hão huyền! Liều lĩnh bay cao dẫu vấp ngã trăm lần Con hãy nhớ: đừng bao giờ nản chí Thế giới quanh con những điều kỳ thú Hãy kiếm tìm! Hãy nhìn bằng tâm hồn và suy nghĩ bằng trái tim Con sẽ thấy những ẩn sâu trên từng bề mặt nổi Mặt biển biếc xanh và mây ngàn năm vội Ánh nắng chứa chan và mưa gió uy phong Sẽ sống động Như chỉ qua cơn giông mới thấy rất bình yên Mưa có phũ phàng mới tràn trề nhựa sống Thiên thần của mẹ ơi! có một ngày con trở thành người lớn Sẽ thấy thơ và đời luôn đứng cận kề nhau Mẹ sẽ chắp cho con đôi cánh của tình yêu Hướng con đi trên những nẻo đường hạnh phúc Con hãy nhớ nếu sảy chân lỡ bước Hãy đứng lên và tập bước chậm hơn Thiên thần của mẹ Những bài thơ mẹ viết cho con Là trải nghiệm một đời đầy gian khó Có hạnh phúc đắng cay, có ngọt bùi lầm lỡ Con hãy lắng nghe và chọn lọc cho mình Con hãy nhớ cả đời luôn có mẹ kề bên!
  6. ĐIỀU KHÔNG THÍCH Không thích hình ảnh người đàn bà bắt đầu nồng nàn cởi chiếc khuy đầu tiên trong căn phòng tình ái Tôi thích viết về người đàn bà cài chiếc khuy cuối cùng ngã vào chợ đời Vệt hạnh phúc còn chưa kịp cũ Nụ cười chưa tắt vẹn viền môi Vừa hạnh phúc vừa đánh vật Vừa bồi hồi vừa bon chen Những niềm vui xen lẫn điều mất mát Trong căn phòng biết vén chiếc rèm cho chút gió se lạnh len vào - mới thành đời sống thật Cuộc đời đa sắc - người đàn bà biết cách chấp nhận nó bên cạnh màu hồng Tập sinh tồn giữa bể cả mênh mông Không thích nghĩ về nụ hôn của người đàn ông Tôi thích viết về sự thô ráp Về đôi vai chai sần gánh tình yêu vượt qua ngàn bão táp Nụ cười rộng khéo vén lối thị phi Người đàn ông không màu mè, ít hơn những lời có cánh Biết dắt xe cho vợ mỗi lúc đi làm về Không thích đằng sau điều tôi không thích viết Là tự cảm nhẹ nhàng Là điều tôi suy trầm sau mỗi lần nhận ra lòng bắt đầu trở nên lãnh cảm Cuộc đời đơn giản lắm Chỉ mình làm bận lên Không thích nói về lứa đôi và biểu tượng trái tim Tôi thích viết những dòng chảy trong đêm trăn trở bình minh loài người nương nhau tồn tại Dù có thể có đến 1/4 giống nòi đam mê hủy diệt, đâu đó còn ẩn tiềm trong sợ hãi Tôi vẫn tin về mọi điều còn lại 3/4 loài người cần có một trái tim Để mặc áo choàng lên đêm những bóng tối êm đềm Bồ câu bình thản nằm ngủ muộn...
  7. Nguyên nguyên này làm bài thơ "cuộc hôn nhân thứ hai" để tự an ủi mình. Trên thực tế, nó đã thất bại hoàn toàn bởi định kiến và điểm nhìn xa lạ. Nguyên Nguyên tình nguyện là người rút chân ra bởi nhận thấy mình không có đủ dũng cảm để đối mặt. Bao day dứt, bao đau khổ nhưng đành chịu, xin nhận về mình sự thiệt thòi có lý. Đời là bể khổ Trọng Trường ơi, biết phải làm thế nào để vượt qua dù đã cố hết sức mình. Nguyên Nguyên thấy hậu hôn nhân quả thật vô cùng đáng sợ, làm thế nào để biết trước được tương lai? làm thế nào để có tương lai? và làm thế nào gánh trái tim mình vượt qua bất trắc? Câu hỏi này Trọng Trường có giải nổi giùm Nguyên Nguyên không hỡi người cùng cảnh ngộ.
  8. CHIA TAY Không biết vì sao chúng ta lại chia tay Hay bởi yêu nhiều nên hoá thành thừa thãi Nụ hôn cũng dường như trễ nải Vòng tay ôm ngây ngất bỗng dư thừa Có những ngày em tạc trộm vào mưa Bằng thanh củi đã ẩm mùi lịm tắt Mảnh tàn tro hay ai người lận đận Lửa đâu nhen cho hơi ấm ùa về Đông gãy nhịp cầu hồn lạnh lẽo tái tê Bếp nổi lửa sao lòng đầy bất trắc Em cứ sợ đêm dài dằng dặc Gợi hết cả niềm thương... Nay hai ta đôi ngả đã đôi đường Thỉnh thoảng vô tình tâm hồn lại tìm về hội ngộ Lúc gần nhau bao đam mê trót vỡ Sao lạc nhau rồi mới biết rõ đam mê Giấc mộng bình yên khi mưa gió tràn về Anh có bâng khuâng nơi ngã ba chọn lựa Biết đâu lại gặp nhau ở đó Giữa bao chiều trắc trở... Người rẽ con đường nào???
  9. LÃNG ĐÃNG...TÔI Khi một nửa tâm hồn tôi chợt mất Một nửa lang thang nơi chốn vô cùng Khi nỗi buồn gọi tên bằng bất tận Hỏi chốn nào nương náu sẽ bình yên? Chẳng nhớ nổi tên mình tôi quăng quật trái tim Cho bóng tôi vẽ lên tôi những vòng tròn hư ảo Tôi dán màu đen vào vết thương rỉ máu Rồi đưa tay tự kéo tôi về Tôi huyễn hoặc mình tôi vui sướng thoả thuê Giả vờ không biết bến bờ nào là tận cùng đau khổ Khi thinh lặng tay chạm nhầm hơi thở Thấy nhói đau... Thử nhẫm chân lên trái tim (hôm qua còn hằn in những vết thương sâu) Không thấy có nỗi đau nào tồn tại Sợ mình trở nên thừa thãi Đâu biết chi tôi vô thức cuống đi tìm Có gì mà lặng im? Những giai điệu giờ là thuốc đắng Bó hoa giờ là thuốc đắng An ủi chở che giờ là thuốc đắng Tôi vuốt ve cho nước mắt tràn ngược vào lồng ngực Môi cất những âm thanh run run Lê bước chân về phía những mái nhà Nơi mái ấm tuổi thơ bình yên và thân thuộc Không dám lại gần tôi ôm chiếc cột đèn ngồi khóc Tôi chợt...tôi rưng rưng Chẳng thể mang nỗi buồn về chốn ấy yêu thương Tôi lại kéo tôi đi qua núi đồi rộng rãi Nơi những cánh chim ngày đêm không mỏi bay về phía mặt trời Nơi những cây cổ thụ ngàn năm già cỗi Thách thức chi tôi? Khe khẽ hát Khe khẽ cười Bình minh dâng lên từ phía đỉnh đồi Miền khao khát giục tôi về hội ngộ Bởi đêm quá dầy tôi đâu nhìn rõ Một nửa hồn tôi vẫn lãng đãng cười vui
  10. CUỘC HÔN NHÂN THỨ HAI Ngày run run theo tia nắng đi tìm Những xao xuyến buổi đầu tiên hạnh ngộ Em như chiếc bình pha lê chợt vỡ Rớt xuống cuộc đời anh Mong manh và mong manh Ngày tình yêu thiên sứ bước ra đằng sau một bức tranh Anh nâng đỡ em bằng đôi tay trầy xước Làm thế nào ta yêu nhau được? Khi vùng trời bình yên xa tận cuối chân trời Gạt bỏ những khái niệm về cuộc đời Gạt bỏ mọi điều được coi là hoàn hảo Gạt bỏ tầng hoài nghi của hai chiều giông bão Ta đi về phía nhau... Anh yêu dấu với bó salem tay cầm Em thơm thảo đại ngàn xanh màu hy vọng Ta đừng mở mắt Ta đừng lắng nghe Khi sắc thái ngoài kia chẳng có lấy một dấu hiệu của sự đồng tình Khi âm thanh của thảo nguyên thét gào xiềng xích Ta hãy lặng im và bàn tay nắm chặt Nghe tình yêu bay bổng ở trong lòng Nghe ban mai khẽ gọi ở đằng đông Nghe hạt mầm nhú từ sa mạc Mà khao khát mà thấy mình toả sáng Thứ ánh sáng diệu kỳ... Thời gian sẽ qua đi Chúng minh lội ra từ chiều sâu lý lẽ Đâu có gì là không thể khi ta có niềm tin Khi ta bước chân đi và lặng lẽ kiếm tìm Sẽ gặp lại mình trên chuyến xe hạnh phúc Chuyến xe định mệnh Ràng buộc ta. Anh khóa em bằng đôi tay trầy xước Em khóa anh bằng đôi chân nghị lực Khi trên thân thể hai ta những vết sẹo đã mờ Một ngày mới lại bắt đầu bằng những ước mơ... Và đó là điều bí mật!
  11. Đúng là chúng ta có quyền phê phán hoặc phản đối một số các bài viết mà chúng ta cảm thấy chưa đúng hoặc bất phục. Tuy vậy đó chỉ là phê phán hoặc là phản biện đối với tư tưởng của bài viết đó thôi chứ không thể bôi bác đến cả tác giả được. Khi Linh đọc bài của Nam Sơn hoặc giun đất với một ý tưởng khác mình thì bạn chỉ có quyền nêu lên ý kiến của cá nhân mình chứ cớ sao lại có thể nói các bạn ý chẳng hiểu gì về Hà Nội hoặc chưa xứng đáng là người Hà Nội được. Vậy khi Linh bênh vực Vàng Anh còn tôi làm ngược lại là phê phán Vàng Anh thì trong bài viết của tôi được quyền nói luôn cả tác giả là hạng người cùng một guộc với Thuỳ Linh nên mới bênh nhau à? Nếu tôi nói bạn như thế thì bạn sẽ phản ứng như thế nào, có nổi nóng hay không? Thế mới biết con giun đất có bài phản hồi lại bạn một cách gay gắt âu cũng là dễ hiểu. Bởi lẽ bạn đã đồng hoá tác giả và nội dung bài bình luận của bạn ấy. Linh nên hiểu, khi tôi đưa ra một vấn đề để tranh luận nhưng chưa chắc tư tưởng của tôi đã như vậy, đơn giản chỉ là một ý tưởng để cùng nhau đưa ra những ý kiến với các khía cạnh đa dạng phong phú khác hẳn nhau, chẳng phải điều này khiến cho diễn đàn của chúng ta vô cùng sôi động và hấp dẫn đó sao. Tôi là một người yêu Hà Nội, nhưng khi đọc bài của con giun đất cũng cảm thấy rất thú vị. Thú vị - nhưng không đồng tình, hai phạm trù khác hẳn nhau. Đọc bài viết của Phương Linh, nhận thấy rõ niềm kiêu hãnh và tự hào của bạn khi là người Hà Nội, tuy vậy bạn cũng có thể - cái tôi nói là có thể - không yêu mến Hà Nội bằng tôi đâu. Vì thế thỉnh thoảng khi đọc một bài viết về Hà Nội, đôi khi tôi thử cho phép mình lật lại vấn đề hoặc cảm nhận theo một khía cạnh khác xem kết quả thế nào, hoá ra kết quả bao giờ cũng rất thú vị. Không tin Linh cứ thử xem...
  12. Theo như nguyen nguyen hiểu thì tác giả bài này muốn nói đến một người đàn ông bội bạc bỏ chạy theo danh vọng mà đánh mất tình yêu. Tuy vậy cô ấy vẫn mong muốn người ấy suy nghĩ lại, cho dù ở phía danh vọng vô cùng quyến rũ và đầy mộng ảo. Cho nên tác giả viết: "Vẫn mong chờ tia nắng đầu tiên của một mùa đông Bầy chim chóc chợt cất lên tiếng hát Phương Nam kia dẫu ấm áp vô cùng" Mùa đông chính là cô ấy, phía đã bị lạnh giá Phương Nam chính là một người nào đó có đầy đủ các điều kiện tốt mà người đàn ông muốn chạy tới đó. "Nhẫm lên dấu chân chính mình" theo mình hiểu ý muốn nói, tuy mong chờ như vậy nhưng cô biết sẽ chẳng níu kéo được gì và ngộ ra một điều: Níu kéo là sai lầm, anh ta chẳng đáng gì nên ta không thể nhẫm lên sai lầm cũ mà hãy để cho thời gian bôi xoá dần đi những kỷ niệm, những vết thương và tự nhủ, đó là điều tất yếu của cuộc sống, đôi khi phải học cách chấp nhận để vượt qua...
  13. Nguyen nguyen cũng chỉ có ý nhắc nhở bạn một chút chứ không thể bắt buộc được bạn có ngộ ra hay không. Tất cả là vì một diễn đàn lành mạnh và đầy ngữ nghĩa thơ thật sự. Còn nếu bạn vẫn giữ nguyên ý kiến, cho mình là đúng thì tuỳ. Việc này chấm dứt ở đây, nguyen nguyen sẽ không nói thêm bất cứ lời nào nữa cho dù bạn có phản bác lại.
  14. Xem ra phương linh càng nói càng thấy bạn quá ư ngạo mạn. Những lời lẽ bạn dùng đối với người khác, coi người khác chẳng hiểu biết gì có lẽ là thói quen của bạn... Tôi có đọc rất nhiều bài của bạn ở một số các tiêu đề, nơi nào cũng thấy bạn phản đối người này người nọ - có nên chăng? Còn tôi, chẳng phải người Hà Nội gì đâu nhưng cũng có thâm niên mười mấy năm sống trên đất Hà Nội, gặp rất nhiều đối tượng, di cư có, Hà Nội gốc có, Hà Nội lai có, bạn lấy gì để khẳng định người Hà Nội gốc không nói ngọng N thành L. Tất nhiên không phải ai cũng ngọng như thế, đó chỉ là thiểu số. Còn việc áo dài là một giá trị truyền thống - ai chẳng biết vậy. Nhưng cũng có người thích mặc áo dài, có người không thích. Nói như vậy để bạn hiểu, giá trị văn hoá theo tôi vẫn có thể biến hoá theo thời gian bằng các thể dạng khác nhau. Chẳng có gì là bất biến (theo như triết học) mà nó có thể chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác. Theo tôi đôi khi trên bục giảng, người ta cũng chưa chắc đã biết lối truyền tải đúng những gì xã hội yêu cầu, bằng chứng là hiện nay đang phải xây dựng lại một nền giáo dục mới khác với việc bệnh thành tích đã dần đi vào truyền thống của tư tưởng giáo dục cũ cách đây nhiều năm. Vậy tại sao nói cây không có gốc được. Chẳng có cây nào là không có gốc, chỉ có thân cây bị sâu mà thôi. Con giun đất nói về việc nhà văn đưa hình tượng bà Hiền làm biểu trưng hình ảnh người Hà Nội cũng chỉ là một cách suy nghĩ rất thú vị - theo tôi. Thế thì không thể nói bạn ấy chẳng hiểu gì về người Hà Nội được, mà tôi nghĩ bạn ấy hiểu rất rõ, phải rõ thì mới có thể phê phán một hình tượng về người Hà Nội được chứ. Còn Phương Linh, tôi nghĩ có lẽ bạn cũng có thể chẳng hiểu chút gì về người Hà Nội chỉ biết những cái chung nhất - khái niệm văn hoá phi vật thể mà ai ai cũng biết kể cả con nít lớp năm, chỉ nói những lời sáo rỗng, thật như con tôm cong mình bắn lên khỏi mặt nước làm ướt áo của một số người đang chiêm ngưỡng hoàng hôn ven sông chiều với vô vàn cách chiêm ngưỡng khác nhau mà thôi... Xin nói thêm một điều là cha ông ta ngày đêm vẫn hằng mong lớp con cháu sau này giỏi giang hơn mình, con hơn cha là nhà có phúc, phuong linh - bạn lại có vẻ như mong muốn ngược lại, cũng dễ hiểu thôi, đó là bản chất...
  15. Người Hà Nội như thế nào cũng là tuỳ theo cảm nhận của mỗi người mà thôi. Thực ra bây giờ Hà Nội nói chung là nơi giao thoa của các miền, các vùng khác nhau tới làm ăn sinh sống. Thật sự tôi thấy rất nhiều người Hà Nội gốc nói ngọng L thành N, ngày xưa tôi rất ghét. Nhưng tựu chung lại bây giờ thì hiểu một điều, tất cả chúng ta đều là người Hà Nội, Hà Nội trong trái tim ta, Hà Nội là thủ đô của muôn người không chỉ một người. Vì vậy dù là người Hà Nội gốc, hay mới ra nhập "người Hà Nội" một thời gian nhỏ bé thì dẫu có khác nhau chút ít về âm điệu ngôn ngữ, về thói quen truyền thống hay về văn hoá giao tiếp, nhưng chúng ta cũng vẫn là anh em một nhà - ngôi nhà lớn của Tổ Quốc. Kem Tràng Tiền, đôi khi tôi cũng có cảm giác ăn kem đến buốt cả răng như nguyen nam son, cũng đôi khi chuệch choạc bước chân trên Hồ Tây một chiều nào đó dẫu chỉ là để đỡ buồn chân. Dù cảm nhận Hà Nội như thế nào thì trong tim chúng ta đều có những ký ức vui buồn không thể nào quên trong lòng thành phố. Vì vậy, phuong linh cũng chẳng nên vì cảm nhận của mỗi người khác nhau mà chê này nọ. Bạn cũng chỉ là một cảm nhận chứ không thể cao hơn tất cả. Hà Nội trong tôi - là cảm nhận của riêng tôi! Bạn chỉ cảm thấy nét đẹp thì bạn ca ngợi, còn tôi - tôi thấy cả những cái không đẹp ở trong nét văn hoá của người Hà Nội thì tôi phê phán. Khen hay chê không quan trọng - cái quan trọng là mục đích, mục đích bạn ạ. Không chỉ có người Hà Nội thanh lịch mà còn có cả nam thanh nữ tú mặc áo hở rốn, quần cạp trễ, nói tục như điên, phi xe bất chấp cả tính mạng - đó là sự thật. Phải biết chấp nhận sự thật để đấu tranh. Dĩ nhiên bên cạnh đó, Hà Nội vẫn nên thơ và lãng mạn, vẫn linh thiêng thâm trầm và hữu hảo trong mắt của biết bao người...
  16. MỘNG THU Bao chiếc lá úa vàng Trước thềm nắng và gió Heo may chiều giang dở Nhón gót chân địa đàng Mộng thu lòng tơ vương Cười miền hoa cúc nhớ Hoàng hôn còn bỡ ngỡ Tím đỏ cả rừng lau Ta lặng lẽ cúi đầu Dẫu biết ngày rực rỡ Mộng thu còn bỏ ngỏ Cho ta hoài nhớ nhau
  17. Đây là diễn đàn thơ nên thiết nghĩ các bạn không nên cãi nhau bằng những ngôn ngữ không mấy lịch sự như vậy. "Nhổ toẹt", ngu... đều là những ngôn từ không được thẩm mỹ. Bạn capipicha nếu bạn phê phán một ai đó mà chính bạn cũng thế thì xem ra không ổn. Còn zidan, bạn bình thơ cũng có thể coi là quá nặng lời. Nếu chúng ta cảm thấy đó là quá đáng thì có thể nhờ anh thợ xoá đi chứ không nên dùng những lời lẽ thoá mạ nhau trong diễn đàn này - đó là ngôn ngữ chợ búa, các bạn nên hiểu...
  18. Văn là cái nhìn cuộc sống thực tế qua một lăng kính muôn màu, có người đứng đó nhìn thấy toàn màu hồng, cũng có người đứng kia nhìn thấy toàn màu đen, lại có người đứng xa xa chợt thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ...
  19. Nhưng quả thật theo tôi bài thơ này kết thúc chưa tốt, thân bài thì rất hay nhưng kết thúc lại vô nghĩa, không biết mọi người nghĩ sao?...
  20. Không biết phải diễn tả thế nào nhưng bài thơ rất hay!
  21. Hương ơi những lúc buồn mà làm thơ thì vui sao nổi, theo Nguyennguyen bài này cũng khá đấy chứ, cách bố trí câu từ rất hay, đọc xong nguyennguyen ngỡ mình lạc vào một khu rừng vắng vẻ, nguyên sơ và mang mác một nỗi buồn, đôi khi...
  22. KHU VƯỜN TÔI Cho tôi xin một khu vườn yên tĩnh Để lắng tai nghe những yêu mến cuộc đời Để gợi lại trong lòng tất cả mọi buồn vui Để xoa dịu tâm hồn đời cô độc Cho tôi xin một tiếng gà gáy sớm Khởi sự mầm tiếng gọi của niềm tin Sáng thức dậy nhẹ nhàng như bướm lượn Nghe thanh cao đâu đó trái tim mình Cho tôi xin nụ cười đừng hư ảo Gánh tôi đi qua dự cảm cuộc đời Để vẫn thấy mình khao khát tuôỉ hai mươi Nụ cười rộng trên môi người chợt hé Cho tôi xin góc quán cafe nhỏ Ngồi nhâm nhi hương vị cuộc đời mình Rồi bật khóc giữa bao người xa lạ Để ra về lòng chợt nhẹ tênh Ừ thế đấy có đôi khi ngớ ngẩn Khu vườn tôi cỏ rậm mọc lên trời Xin một đôi tay trải dài vô tận Dọn sạch khu vườn cho mầm lại sinh sôi
  23. TA VẪN ĐỢI Người đã bảo chiều qua đừng gọi lại Gót bần thần ta bước bỗng chậm hơn Ta xa nhau đâu những chỉ giận hờn Đi một bước là xa thêm một bước Dầu thu sang lẫn vài điều chân thực Cho môi mềm vẫn nhớ dáng môi thơm Cái đã qua đi đâu chỉ có êm đềm Ta lạc giữa muôn trùng khơi sóng nước Trời chuyển mùa vầng trăng rơi xuống đất Ta nhặt mình thương nhớ một ngày xưa "Về những đam mê thủa ấy dại khờ" Ta nông nổi hai bến bờ quên - nhớ Thì thôi ta mộng lòng còn dang dở Mang hư vô đặt giữa ngã ba đường Đem kỷ niệm thả về miền nắng gió Để vẫn thấy mình còn biết nhớ thương

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...