-
Số bài viết
2.537 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
318
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio
-
Cái bài nì khiến tui thích thú lém. "Không bạn bè hàng ngũ/ Một mình mà hát vang". Nghe rất đồng dao mừ tình ý đậm đà. hơ hơ
-
Hé nô. Cũng bởi nguoibuongio quê trớt tui lỡ đọc quá nhiều các tác gia hậu hiện đại bên trang Tiền Vệ, và cũng đã được biết qua bài thơ "Lỗ Hổng Lịch Sử"gây scandal một thời trong văn giới của nhà thơ NHHM, nhân tiện cũng xin khoe khoang là nguoibuongio tui cũng có quen biết sơ sơ với nhà thơ hậu hiện đại Trịnh Sơn hiện đang nổi đình nổi đám. Thành thử cái bài viết trên đây tui thấy chẳng có chút gì đọng lại sau khi đọc. Đành xin lỗi vậy. hơ hơ
-
Hello. Cái bạn nì nói trúng chóc vào gan ruột của nguoibuongio tui héng. Khoái cái "Nhưng thơ là món ăn ngon Khi còn hơi thở tôi còn làm thơ". Nghe nó lưng tưng thật thà mà chứa tình ghê nơ á. hơ hơ
-
NẰM VIỆN CHỢT NHỚ ĐẠI NGÀN Biền biệt ngày dư chừ ngoảnh lại Chẳng sóng bạc đầu chẳng nhánh sông Giọng chim hiu hắt xiên tháng gió Lắng buổi sang hè chạnh nỗi đông Quặn thắt mùi gì trong bùn đất Lưa thưa cơn bụi nhắn mưa về Mười năm dài vậy mà như thể Lẫn khuất nơi nào vọng tiếng quê Vẫn đồi hoa dại – hôm biệt xứ Phương mây tim tím vẫn bay nhiều Gối tay lên nhớ đành nghe lá Xào xạc về em suốt buổi chiều. ĐCĐ
-
NGẪU HỨNG BÊN HỒ DOÃN VĂN Thì anh lên núi hóa cây thông Mười năm mọc một trái thanh long Lắc lư chín đỏ chờ tay vói Thơm ngọt cho em đỡ chát lòng Thì anh lượm mót mấy tiếng ve Tập làm ca sĩ hát em nghe Nửa đêm đi mượn hơi chú dế Đập muỗi, ru em suốt tháng hè Thì anh nhảy xuống hồ Doãn Văn* Làm con cá bống lội tung tăng Ai thương cho nắm cơm cô Tấm Đừng bắt kho tiêu với mỡ hành Thì anh đột ngột rớt cơn giông Áo len chưa đủ sưởi mùa đông Thì anh chẻ vụn anh làm củi Nhóm lửa hong em bớt ướt lòng Thì anh bỏ phố sắm xe trâu Thồ em vượt hết dãy đồi nâu Tóc râu quên khuấy đời phiêu bạt Tìm khúc dân ca lý bạc đầu. ĐCĐ * Hồ Doãn Văn thuộc xã Đăktih, huyện Tuy Đức, tỉnh Đắc-nông, phong cảnh rất đẹp, từng là nơi nghỉ dưỡng của cố thủ tướng Võ văn Kiệt.
-
VÔ ĐỀ Con chim khạc máu tươi rồi mà vẫn chưa tròn tiếng hót Bỏ cành khô mê mãi chốn lông bông Tôi viết những câu thơ vinh danh lắm điều bẩn chật Đâu ngờ đang cược hết số phận của riêng mình vào chiếu bạc hư không. ĐCĐ
-
BIỆT KHÚC III Em đừng hẹn đừng ghé ngang chốn cũ Đại lộ dài sẽ hai lối riêng, chung Mùa gì lạ thơm buồn như cỏ cú Trời tháng tư khó hiểu đến vô chừng Tôi rất gió nên em gầy liễu rũ Có thưa lưa bụi lạnh rắc bên lòng Chiều cổ điển bầy mưa tìm chốn ngụ Tôi trễ tràng chiều oán trách gì không Em đừng nhắc khéo tôi càng hư ảo Lại tương tư lay lắt nhánh môi mềm Đừng nước mắt hôm tôi từ khước đạo Lẻ loi này thánh giá tội tình em Lên xe đi em đừng đau đáu thế Cứ nói cười hò hẹn vẩn vơ chơi Bằng cứ khóc như tình nhân thường lệ Cơn mưa này, ừ, nhận hết về tôi. ĐCĐ
-
bất ngờ thật đấy! hơ hơ
-
LỜI CỎ Là khoảnh khắc mình tìm đến cỏ Nơi bình yên hằng chỗ xưa ngồi Nghe xa lắm … bon chen … mặc cả Ta lại tìm về cỏ ta thôi Sẽ nghẹn thở bới tìm trong cỏ Cũng còn may, sót một tiếng gà Có nôn nao hương quen lẫn lạ Con dế mèn gáy ướt mùa mưa Bởi cỏ non hệt tình yêu vậy Ngậm lên môi vướng một lời thề Cỏ hoài niệm ngọt từng tấc rễ Hôm ta về - chính buổi ta say Anh, cỗ trâu bỏ quên thần thoại Cong nghìn năm chiếc ách làm người Em, con chim lỡ làng nguồn cội Nhặt lại mình trên cánh đồng côi Ta ngấu nghiến thảo nguyên màu mỡ Cỏ Whitman cứu đói lòng người Đất hào phóng lẽ nào quán trọ Cỏ Tố Như xanh rợn chân trời Nào, cùng anh ngả vào trong cỏ Cho tình yêu nếm thuở mặn mòi Đã uống cạn mưa nguồn chớp bể Ta lại tìm về cỏ ta thôi … ĐCĐ
-
Chài oai. Lục bát thì làm ơn có vần chút đi. Cứ búa xua càng cua như vầy hoài, đọc khó chịu lắm.
-
XE ĐẠP VÀ TÌNH CA Mình yêu nhau giữa cơn bão giá Thời thị trường tình hiếm như xăng Thương em lắm lẽ nào cuốc bộ Hú vía, còn xe đạp sườn ngang . Em tréo chân ngồi nghiêng công chúa Trước ghi-đông hoá mặt trời hồng Ngực anh lãng đãng mùi hoa cỏ Tựa sát vào em sẽ bâng khuâng Bạn bè lắm đứa quên rồi phố Tình yêu tựa gió có bằng không Anh phước lớn ông trời chiếu cố Môi em ru bằng giọng chim lừng Lỡ xẹp lốp, hãy nghe lá hát Bớt hoài nghi mỗi lúc tuột sên Xóc ổ gà đừng mau nước mắt Cho anh hôn sẽ thấy thăng bằng Chiều lãng mạn thường khi rỗng túi Nắng thật thà chẵng khẩu trang đâu Chê nhà hàng mình ngồi quán bụi Ly chè ngon như mối tình đầu … *** Anh tốt số còn răng còn ...dép Còn cô công chúa ngự sườn ngang Còn một túi thơ, bờ ngực lép Len giữa dòng đời ngợp khói xăng. ĐCĐ
-
LỐT CHIM Tôi, gã chim đơn độc Giữa phố bụi vênh vêu Cộ xe buồn ngao ngát Tiếng ho giam trước ngực Giọng khóc lầm khóe cười Gã chim tôi cạn lời Hôm xa dần cội rễ Trái đắng trổ khơi khơi Hóa chiều buồn kinh kệ Hóa điệu vần ước lệ Quên tiếng võng mồ côi Chim trót đội lốt tôi Ôm hình hài gán ghép Dàn đồng ca loài người Tôi huênh hoang nói cười Tập hót câu đãi bôi Trong chiếc lồng sơn phết Tôi héo hon nuối tiếc Chim khát đến rưng rưng Một lần về lại rừng Tìm nhành xưa đánh giấc … Và sáng ngày dụi mắt Tôi thốt toàn lời chim. ĐCĐ
-
Bạn viết mà không quan tâm mình viết theo kiểu gì, thế, đưa lên để yêu cầu người khác nhận xét làm dzề. Cứ đem về tự đọc một mình có phải hơn ko? Tui buồn là do cách học và truyền đạt văn học ở nhà trường ngày nay xuống cấp quá. Không tin hãy đọc những bài văn khủng của học sinh cấp II, cấp III, hoặc các tác phẩm thơ của một số sinh viên nhân văn trên một số trang mạng xem sao. Mà này, hổm nay có truy được những gì tôi viết trên diễn này là "chôm" ở đâu chưa? hơ hơ
-
GIÁ HÔM ẤY KHÔNG VỀ VỚI BIỂN Gía hôm ấy ta không về với biển Biết bao giờ thăm hỏi lại dòng sông Sẽ suốt kiếp nổi trôi nhành rong dại Dạt về đâu cũng mất cân bằng Giá hôm ấy ta không về với biển Ai thay ta ngủ lại chốt Ông Kèo Câu vọng cổ cửa Đồng Tranh hào sảng Tiếng cụng ly này ai sẽ mang theo? Giá hôm ấy ta không về với biển Để nghìn năm ngơ ngác tím lục bình Để trở giấc giữa đêm nghe sóng vỗ Thương rừng cây hơn chính thương mình Giá hôm ấy ta không về với biển Sợ ngày qua sông bớt mênh mông Sợ tháng qua luồng lạch lạc dòng Cả thơ nữa, cũng không còn muối mặn Giá hôm ấy ta không về với biển Trưa nay đâu ngồi tưởng niệm mười phương Gót chân phố vệt bùn non khô quánh Ngùi ngùi sờ vào chạm sóng trùng dương. ĐCĐ
-
SÔNG EM .... Là gió đấy nhắc em lời yêu cũ Vốn u hoài ruỗng mục giữ riêng anh Cả ánh mắt nghìn đêm mòn thức, ngủ Duy sông em thanh khiết với yên lành Em, như sông, dòng trôi thanh thản lắm Có vần thơ ngửa giấc uống trăng ngần Nào được thế, anh muộn ngày khép nắng Hoàng hôn lê mỗi bước một luân trầm *** Tay vói vậy nên ngón tình ngắn ngủi Thương tuổi mình sơ sót mấy non xanh Lo thấp thỏm nẻo đời phân nhánh chảy Còn lại gì - vài sóng sánh trong anh. ĐCĐ
-
MÊ MẨN Trái tim đem nối vòm trời Lách lau mê mẩn đẫm lời gió ru Ôm chiều mê mẩn vơ vu Tát sông cạn vớt lời ru uổng hoài Mẩn mê đêm mẩn mê ngày Lối chim mỏi lệch hướng bay cuối đường Mẩn mê trèo nhánh yêu thương Vói tay bẻ trái vô thường cầm ăn Cắn vào nhoi nhói chân răng Vết đau mê mẩn ngọn ngành tịch liêu Vụng tay đứt một màu diều Mẩn mê đứng nhớ bao điều sắp quên. ĐCĐ
-
KHÚC NHỦ MÌNH Đã có một thời, đẹp lắm một thời Ta gửi tặng nhau những chùm nắng ấm Đi dọc mùa mưa bờ vai nào biết lạnh Nắng, mưa, ta ... thuở ấy ... ngu ngơ ... Thuở đất trời nhìn đâu cũng tranh, thơ Cất vào trong mơ, nắn nót trang nhật ký Ngọn mạ đâm chồi cho bao điều kỳ vĩ Một tiếng ve ngân đủ ám ảnh cả đời Đã có một thời, đẹp lắm một thời Tin cậy lắm củ khoai hạt bắp Mắt trong veo, hệ tuần hoàn rất sạch Chia hết nụ cười, giành lấy niềm đau Khoảng rừng thưa ơi, nơi mối tình đầu Môi chạm môi - nụ hôn chưa nhiễm khuẩn Mỗi cho đi cấp số nhân đón nhận Ta hồn nhiên trân trọng phút giao mùa ... Nhưng - cái tiếng "nhưng" luôn khé vị chua Chiều mưa rây đã ngấm ngầm cơn bão lũ Cọng mạ gầy ngóp ngoi không chỗ trú Ta ôm ta, mỏi mắt ngóng mặt trời ... Con ve sầu kỷ niệm hát cầm hơi Tia nắng mọn khô cong chân trời hạn hán Hoa trái hoang mang tình yêu chát đắng Dạ dày cồn cào, rơm lửa hóa vu vơ Ta vẫn còn tin ta vẫn còn chờ Tia nắng ... hạt mưa ... một mùa thu hoạch Lại thêm em về câu ru lành thương tích Chắt chiu từng ngày - ừ, ta lại chờ thôi. ĐCĐ
-
Mình thích cái bài nì. Trong sáng và dễ thương. Ngôn ngữ thanh thoát, bố cục khúc chiết lắm. hơ hơ
-
THÁNG TƯ LẶNG THINH Tôi biết lấy gì giải thích với em đây Ngoài phiền muộn chẳng còn chi nói nữa Với buổi phố lanh canh đôi cánh gió Đợt mưa trái mùa tạt lạnh ngực thời gian Ngoài con chim ngơ ngác lối về ngàn (Bàn tay phóng sanh mở cửa lồng quá muộn!) Mái chùa cong ngút khói hương sùng tín Hồi chuông trầm chết đuối dưới lòng sông Ngoài bài thơ viết dỡ lúc cuối đông Đem treo ngược trên ngọn bàng ngái ngủ Ngoài đêm muộn nghe bầy dơi rời chỗ trú Tôi biết lấy gì giải thích với em đây Tôi làm cách nào giải thích với em đây Không thể khác làm sao tôi đổi khác Giữa bề bộn bon chen hằn học Dẫu lắm khi muốn nói thật lòng mình Tháng tư này đành với lặng thinh ... ĐCĐ
-
BÚT KÝ YÊU Tôi ra đời cùng một nỗi buồn thâm căn không hiểu nổi Hôm mẹ sinh em nhiều niềm vui hổi hả đặt tên Tôi lợn cợn vài muộn phiền đang cố vùi quên Em tươi rói những hân hoan cất đầy trong nhật ký Năm tháng trôi qua, phút giây lắng lại Những chất chứa bên lòng, đôi phao phổng thốt ra Có thời gian phôi pha Lại khoảnh khắc bén rễ sâu vào ký ức Thường chạm tay sự thật Nên đôi khi cần thiết một an ủi mơ hồ Gặp lúc buồn mà khóe mắt cứ ráo khô Lắm phen vui bỗng dưng òa lên khóc Như tình yêu giữa em với tôi trót vu vơ đến chừng hiện thực. ĐCĐ
-
SAO DAUDET* Trò chơi đếm sao tuổi nhỏ Tưởng chừng lúc đã quên rồi Đêm núi không buồn khơi lửa Lâng lâng ngước mặt trông trời Xa xa chòm sao Ba Ngôi Nhớ quán cà phê góc vắng Tán gẩu dăm ba thằng bạn Thành phố giờ này ngủ chưa Lưỡi Cày ba chiếc nằm thưa Quê mình năm nay chạy lũ Cọng rau đồng ăn không đủ Mẹ cha bỏ ruộng, làm thuê Sao Vua chín cái nằm kề Thương em lên thăm mấy bận Bụi đỏ lấp lơ má phấn Xa hoài lần lựa cưới xin Bắc Đẩu bảy chiếc lung linh Bảy năm bạc màu áo cỏ Gian lao mềm như nỗi nhớ Quen rồi làn gió nhẹ tênh Một vì sao lạc chông chênh Hiu hiu rụng bên đồi lặng Ai tựa vai mình nằng nặng Quay nhìn : một mảng khuya rơi. ĐCĐ *Alphonse Daudet, nhà văn Pháp, tác giả truyện ngắn “Những Vì Sao”
-
BUỔI LỄ CHIỀU THỨ BẢY Đeo lên ngực trái tim này tội lỗi Quỳ góc giáo đường sám hối thuở tình em Làm dấu thánh, nhói ngày mình nông nổi Hồi chuông xưa dăm mảnh sót bên thềm. ĐCĐ
-
Bạn học nhân văn à. Tui nghe mà buồn đứt ruột. . Còn dẫn đến tác giả nào bạn cũng biết hết, đành phải im lặng mà ngưỡng mộ vậy. Bạn nói những điều tôi trao đổi ở trên là có sẵn trong chương trình học, chứ ko phải do tôi tự phát dẫn dụ, xin bạn trích lục đôi điều xem thử có trùng hợp chăng (nhớ cho biết nguồn nhé). Còn bạn muốn biết là bạn đang viết gì, xin mạo muội gợi ý bạn nên gửi tác phẩm của mình đên trang blog của Nguyễn Hữu Hông Minh, nhờ anh ấy giám định thử xem, biết đâu sẽ có những cú đột phá mới cho nền thi ca nước nhà đấy.Thêm nữa, thủ pháp giễu nhại đã quá lạc hậu rùi, đó là 1 trong 42 chiêu của phái Hậu Hiện Đại í. hơ hơ
-
ĐÊM CHỢT THỨC Cách chi tẩn liệm được nỗi buồn Chít mảnh khăn tang lên ký ức Để chợt đêm thôi choàng thức giấc Nhìn vách mơ hồ gần lắm một âu lo Hoài niệm khô giòn như sợi tóc thô Châm lửa đốt từng cánh đồng ngún khói Hay chính nhánh lục bình nông nổi Đưa ta qua mấy khúc luân hồi Vẫn thèm trút sạch khối buồn ơi Câu thơ mãi rầu rầu lời kinh kệ Tự an ủi tháng ngày thường vẫn thế Chiếc lá đâu đâu cũng về mặt đất gởi trăm năm Cửa sổ riêng tư hòng nhốt lấy khuông trăng Vầng đẹp ấy mai sau thành kỷ niệm Như những đêm mất điện Thèm được nghe dù chỉ giọng ho khàn. ĐCĐ
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.