Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. HÀNH TRÌNH CỦA MỘT NGÀY Đêm xuống ngồi ngóng bầy dơi dệt bóng đêm Chợt nhận ra lòng mình đang vơi dần từng chút một Tự hứa sớm mai tắm gội hồn thật sạch Những tế bào chết trên da trôi như những đam mê Người đừng phân bua làm gì Bài thơ nọ được viết trên buồn thương vô nghĩa Chắc gì thật sự được đớn đau, dù một lần, như thế Sự hoang tưởng xa hoa. Phố vẫn phố, những phận người tất tả Gánh thiệt hơn lau lách bước chênh chông Tất cả rồi cùng vào lòng đất mềm rơm rạ Bàn tay kia còn bám víu được thơm nồng? Lại sớm mai giường chiếu chừng vắng hơn Hiểu đêm qua mất mát dăm nỗi gì, đâu đó Kịp hối hả áo khăn, dép giày chỉnh tề xuống phố Đón cô đơn. ĐCĐ
  2. MỘ CHÍ Đêm mịn màng dỗ giấc Ngày thôi lắng muộn phiền Ta chừ rồi về đấy Một chốn nhỏ linh thiêng Mắt trần thôi khép mở Khóe đời bớt khóc cười Ta một hôm về đấy Ngồi đếm lại trùng khơi Mộ chí nhờ chạm trổ Cóng lạnh dòng tuổi tên Mai táng lời cơ khổ Ba tấc vùi nhớ, quên Và xin người môi đỏ Đừng thốt lắm hững hờ Chỉ cần chiếc chim nhỏ Ghé nhủ vài vu vơ ĐCĐ
  3. LÀ TUỔI CHÚNG MÌNH Tặng lứa tuổi đẹp TNXP, những người biết sống vì mọi người. Mẹ sinh ra mẹ cho thêm cái tuổi Nhâm Tuất làm quan, Qúy Hợi số giàu Sửu lo gian nan, thương Ngọ cơ cầu Chỉ mỗi mẹ thôi dành cung lận đận Con chuột, con gà ăn no mau lớn Hạt gạo đời mẹ chiu chắt lo toan Bởi tuổi con cò – con cò đâu có tuổi Đôi chân bùn lặn lội dọc hoàng hôn Khoác áo lên vai Ất, Giáp không còn Lá tử vi chỉ thuần màu lá cỏ Giờ khai sinh bấm tay chớm hạ Hướng núi rừng dựng nghiệp ban sơ Mạng Hỏa hừng hừng lửa nắng hun trưa Cuốc xẻng mạng Kim, rừng thiêng mạng Mộc Ai chữ Thổ chính là người mở đất Làm mưa thay trời mạng Thủy dòng kênh Con gái tuổi Dần cao số nợ duyên Em vờ lim dim con mèo ngái ngủ Anh tuổi Mùi giậu nhà em nào sợ Phải lòng rồi húc đổ cả … bê tông! Mình lỡ hẹn nhau lúa chín oằn bông Em cắn hạt tưởng chừng mười bảy Sao môi ướt cứ như mười sáu vậy Ờ, anh nhớ rồi – có thuở mười lăm Tuổi của chúng mình gộp lại rằm trăng Mảnh khuyết gieo thơ, vầng đầy gieo hạt Những chòm sao một thời lung linh nhất Hoàng đạo nào sẽ dắt tiếp những bàn chân. ĐCĐ
  4. MỖI CƠN MƯA LẤY MẤT Mỗi cơn mưa lấy mất đi một chút Mảng trời xanh hạt nắng gõ lao xao Đứng thơ dại vin giậu vàng bông cúc Cánh diều non nhạc ve vỡ trên cao Chiều phố thị lấm bụi hồng xe đạp Vòng vèo qua trung học bọn ngu ngơ Lơ đễnh thế cơn mưa đành lấy mất Áo lụa mềm vẽ lối dẫn vào thơ Cơn mưa trộm cả giấc mơ nhỏ nhắn Hôm hân hoan dấu ái bước chân vào Ta mất cả góc giảng đường đắm thắm Gốc phượng già cúi nhặt những chiêm bao Để chiều nay thêm lần mưa lấy mất Niềm vui ơi giờ phiêu dạt nơi nào Nỗi buồn ấy phương mô đang ngồi khóc Chừa vai này, hứng giọt rớt, nghe đau. ĐCĐ
  5. Khơ khơ. Bi dờ, nhờ lamnhi in-sợt mấy lời vào giữa, nó không còn là "hậu hiện đại" nữa, mừ là "siêu siêu thực". Nhưng vẫn thấy rất khoan khoái. hơ hơ
  6. KHÚC RỜI NGÀY CHỦ NHẬT xếp những mẫu tự đơn giản vào đường cong parapol vần điệu tiệm cận của mỗi thiện ý hoặc ác ý xanh bay của da trời vàng vương của nắng chín đỏ tươi vỏ trái thanh long chất trên chiếc xe thồ dạo quanh phố ý nghĩ lúc trắng áo học trò lúc hắc ám nỗi tị hiềm thua thiệt thấp kém và cao cả chan chứa con cá rô đồng kho khô trong chiếc ơ đất lạ lẫm vị rượu ngoại màu hổ phách vọng tưởng thơm tho lời kinh bát nhã vướng mắc vào tấm lưới giành giật phần tiện nghi thường ngày giãy chết trong vụn vặt ngước mặt tìm bao la … ĐCĐ
  7. VIẾT TRONG MÙA HÁI CÀ PHÊ Dắt theo kỷ niệm về đất nhớ Đã thời nhịp cuốc giữa câu thơ Về với ngọn đồi không biết ngủ Nằm trải lòng ra đón vụ mùa Trưa như vườn tược vun trái đợi Vài bông sót vụ trắng sương sương Mươi năm theo ngọn vu vơ thổi Chân mình vấp váp một làn hương Tiếng cười chen giữa mùa thu hoạch Trái hồng thoăn thoắt ngón tay thon Ngỡ mười ngón nhỏ đều ngón út Cà phê xứ núi mấy lần ngon Ai vừa kêu đấy – hay mùa gọi Thoáng trong sắc lá áo ai xanh Cho tôi hái với mười năm đói Quả chín hay mùa … mắt lá răm Cho tôi nhặt lấy mình trong đất Hái màu đỏ bụi nắng ương vai Hái bao câu chuyện mùa sau, trước Chưng thành men rượu mỗi tôi say Nhỡ mai xa lắc đèn phố thị Biết ai còn thức trắng mùa bông Nhấm ngụm cà phê chiều mộng mị Tây Nguyên chắc nhớ đến tan lòng … ĐCĐ
  8. CHO MÙA HẠ CAO NGUYÊN LÂM HÀ Nắng qua vùng cao nghiêng buổi Em về quên tóc tơ riêng Dã quỳ ruộm trưa dốc bụi Vô hương vàng ngại vai mềm Hạ ngọt ngào trên tóc em Xuống môi ngân cong tiếng hát Bước anh theo dòng kẻ nhạc Nốt sol réo rắt mùa màng Em mang nắng thăm cao nguyên Áo len ngang đồi xanh vạt Tháp thô anh như nâu đất Chờ người ngón mịn chân qua Hè ươm nắng lạnh Lâm Hà Chia nhau miền sương một nửa Trưa nay theo mùa về phố Nắng vàng một nửa em mang. ĐCĐ
  9. BÀI HÁT TỰ NGUYỆN CỦA NGƯỜI MẶC ÁO BLOUSE * (Quý tặng các anh chị ngành y tình nguyện chăm sóc những bệnh nhân nan y neo đơn ở bệnh viện đa khoa Dakrap) Bài ca xưa như đang hát cho tôi Lời tự nguyện hiến dâng thời sôi nổi Dáng blouse trắng trinh màu mây núi Tôi đếm lại mình qua những kẻ tay ‘Nếu là chim …’ – tôi chọn chim gì? Quanh quẩn quẩn quanh lồng cơm áo Xấu hổ quá chưa bằng con sáo Hát ca dao còn có buổi sang sông Đóa hướng dương em rực rỡ trẻ trung Tôi thui chột mảnh vườn không hoa trái Tôi dửng dưng quay lưng, em ân cần ghé lại Con dốc sâu chia hai ngã cuộc đời Tôi cân đong từng giọt mồ hôi Tính toán mỗi ngày bao lần hít thở Tự đốt lửa rồi tự mình tắt lửa Vội tri hô hết lãng mạn trên đời Em cúi mình xuống mảnh đời côi Nhen nhóm lại từng đóm tàn hy vọng Thổi bùng lửa từ hơi thở mỏng Tay thanh tân băng bó vết đau đời Một ngày như mọi ngày gặm dần mất đời tôi Nương gió bẻ măng cười thầy khinh bạn Lớp vảy kỳ nhông thay màu đổi dạng Cái bắt tay thị trường khi chặt, khi lơi Xó chợ đầu đường bao nỗi đau trôi Giọng rao bánh khuya nghe chừng tiếng nấc Bóng son phấn đêm in hình tủi nhục Nhúm muối của mình biển mặn được bao nhiêu? Chung quanh đâu đây chưa vắng niềm yêu Ống heo đất chia bớt cơn lũ dữ Suất cơm nóng an ủi đời cơ nhỡ Áo ni sư bọc ấm mụn con rơi Và em ơi, bồ câu trắng tôi ơi Đôi cánh nhẹ chở theo vẩng mây ấm Đang phục sinh những xác hồn ảm đạm Bay bổng nghìn lần hơn mọi tứ thơ hay Bài hát này sẽ theo dọc đời tôi … ĐCĐ * bài hát TỰ NGUYỆN của cố nhạc sĩ Trương Quốc Khánh.
  10. MA BUỒN Đem buồn em giấu vào anh Có cơn ấm lạnh thấm quanh áo đời Yêu đương, thôi, bấy nhiêu lời Khép nhau trong cuộc tóc bời bời đau Anh buồn biết giấu vào đâu Thi ca mấy vụ bạc màu bãi hoang Bàn chân ngắn trước thời gian Bước trần hòng đến thiên đàng thuở ta Em buồn càng nét kiêu sa Anh buồn cho giống con ma thất tình. ĐCĐ
  11. TUỔI LẠI SANG MÙA Tờ lịch thản nhiên rụng xuống, một ngày qua Chiếc lá vô tâm nghiêng chiều lớn gió Ký thác bình yên vào màu cỏ Nhóng mây trôi cẩm thạch trên cao Tuổi nằm nôi lục bình loang tím bờ ao Câu ầu ơ rủ phượng hoàng về ăn khế Mùi sữa ngọt bùi hương gạo tẻ May túi ba gang áo mẹ vá hai vai Tuổi khô cong nhánh lá thuộc bài Trưa mê tín con chuồn chuồn cắn rốn Bờ sông cạn hết ròng rồi lại lớn Quên trống trường giục giã dứt giờ chơi Bước cà kheo chập chững xuống đời Điều thiện ác đong đưa như trái cấm Con nai nhỏ bao lần trúng đạn Dặn chân mình tránh cả lá mùa thu Mơ viễn vông, thực tại sa mù Hắt chén rượu bên quán trưa ngạo mạn Đêm nếp nhăn bầy kiến bò qua trán Nghe tuổi mình già trước tóc râu Cửa đời buồn – đấm đã bao lâu Câu bùa chú “vừng ơi mau mở” Lời kinh niệm hòng thõng tay vào chợ Chợt một chiều hiểu thấu nghĩa tha hương Sáng hôm nay gặp lũ trẻ trên đường Bài hát cũ thanh xuân ngâm ngợi mãi Chợt đau đáu đôi mắt người con gái Có một thời đắm đuối gọi tình yêu Vẫn còn nghe khát vọng biết bao nhiêu Tuổi như biển bao giờ cho cạn sóng Đêm khép mắt có khi nào quên mộng Dẫu chiếc lá vừa nhắc nhớ lại mùa sang. ĐCĐ
  12. KHÔNG ĐỀ CHO NGƯỜI Ở RỪNG Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc Dốc nào cao bằng dốc Nam Vang (ca dao Nam bộ) Mây nào xanh hơn bầu trời sơn cước Quả chi ngon bằng nửa trái sim rừng Đêm nào dài bằng đêm mưa lạnh dựa lưng Khẽ trở mình sợ bạn hiền ngưng giấc đẹp Mong nhớ nhất để dành hôm đi phép Hoàng hôn xa tựa cửa bóng mẹ già Nhiều nào bằng những lời chưa nói ra Mắt ai trong hơn mắt người đồng đội Hương nào thơm hơn tóc dài suối gội Thương nào bằng thương thuở Thanh Niên Xung Phong. ĐCĐ
  13. VỀ CƠN BÃO VÀ TÔI Cha trầm mặc mang áo nâu sắc núi Mẹ ngọt ngào suối mát với sông xanh Tôi sinh ra, bốn phía tiếng chim lành Câu ru Việt cong cong hình gié lúa Quên rơm rạ tôi mang hồn bão dữ Dự báo trên đôi cánh gió hoang mang Người vô tâm, gió chướng rất ngang tàng Nào biết trước mẹ buồn đêm ngói vỡ Và mệt lử quãng dài không quán trọ Tôi quay lưng đếm lấy dấu chân mình Vệt hoang phế chỏng chơ cùng sụp đổ Bên cuộc đời tôi ăn, ngủ dửng dưng! Bão, như tôi, quên mắt hạ rưng rưng Nắng hồng thế, hồn tôi thề rét buốt Gió giũ cánh phượng nhàu phơi mặt đất Bài hạ ca vẫn thánh thót chân người Bão, như tôi, quét trắng cánh đồng côi Hạt dẽo thơm vẫn về vun miệng chén Lá buồm rách lão ngư nằm nhớ biển Hằng mong ngày ngớt sóng lại ra khơi … Hằng mong ngày tôi tạ lỗi chính tôi Người chở che người, biển ngơi giông tố Thời gian lắng trong phút giây chọn lựa Gió ngưng thổi trước cánh rừng tôi lụt lội trước tình em. ĐCĐ
  14. CHIỀU VỚI BẠN, NGƯỜI TNXP LÁI PHÀ BÌNH KHÁNH Mượn cơn mưa chiều ghé qua Bình Khánh Nôn nao, tôi, người khách muộn bên cầu Giang tay ôm đồng vọng buổi đâu đâu Ôm sông lớn, ôm mười năm xa cách Trái tim ơi khẽ khàng thôi, nhịp đập Kịp chuyến phà êm ả rẽ mùa sương Hồn vía ơi tìm cập bến thân thương Mười năm ấy biết bao điều bồi, lở Kia buồng lái bạn mình đang ngực gió Giọng cười hiền ướt sóng lấm mưa giông Phà ngược xuôi ngày tháng nối ân cần Lòng thấm thắc dạo luồn rừng vác đạn Chiều gọi tên thị xã đèn lấp lánh Gợn thuở cùng tuyến lửa đóm lòe bay Lục bình trôi líu ríu tím vơi đầy Chợt trắc ẩn biên giới xưa vợi khói Bến Bình Khánh lênh loang bờ Dịch Thủy Chiều Cần Giờ đừng nhắc tích Kinh Kha Lỡ nước sông hóa rượu đế la đà Khéo say khướt mười năm hun hút ấy Chớ nhòe mắt sông dài quên khuấy tuổi Sóng chớm bạc đầu tóc trổ hoa râm Ngồi xuống đây cời ấm lạnh mười năm Vai chiến hữu tựa vào mà nhớ núi … Chiều Bình Khánh, biết đâu, chiều mãi mãi Hồi còi rền giục bước mỏi dồn chân Ừ, bạn về buồng lái với mênh mông Tôi rời bến, kẻo hoàng hôn níu lại. ĐCĐ
  15. nguoibuongio

    Thơ Cóc 3

    Thay mặt cho ông Nguyễn Quang Thiều, nguoibuongio tui kêu cái này là "thơ văn xuôi"; mượn lời của Hoàng Phủ Ngọc Tường thì tui rụt rè nói cái ni là "tản mạn". hơ hơ
  16. LÀ KHI THẤY EM CƯỜI Tặng em M., tái hòa nhập cộng đồng sau cai ở trường 4 Che nghiêng nón nhỏ em cười Chao luôn cả ánh mắt ngời vào tôi Buổi đi trong trẻo tinh khôi Chừng mang nồng ấm nhủ người niềm riêng Ngẩn ngơ tôi đợi bên triền Quên vành mưa bụi rắc hiền bờ lưng Em cười rộn thuở đương xuân Xanh đôi chim thả bè trầm miền cây Tôi nhìn mòn cả màu mây Bụm lên vốc suối hai tay ngọt ngào Em cười, nắng vỡ đã lâu Về giăng kín phượng ngang đầu. Ve ran Người đi gửi gắm vàng trăng Tôi lên đồi nhớ nhặt thầm quỳ hoa Nghe dường trăm nẻo phố xa Em cười, gìn chút thật thà thơm môi Gọi thương cỏ bớt mồ côi Áo xưa dẫu gió, vì tôi, chớ nhàu. Em cười, tuổi lặn mùa đau Câu thơ ngan ngát tan vào trong tôi. ĐCĐ
  17. KHÚC BẢY CHỮ GỬI LẠI PHÚ GIÁO Hồ xanh bao thuở của ta ơi Mười năm gạo chợ nước sông trôi Áo cơm khuất lấp màu áo cũ Vịn chiều một bóng nắng ngoai nguôi Hót gì thánh thót sáo sậu ơi Ríu ra ríu rít … nhắc tên tôi? Có tên ăn trộm qua rừng cũ Thập thò lượm mót tiếng chim rơi Cọng tàu bay dại nõn xanh ơi* Lâng lâng ngắt đọt ngậm lên môi Nhai cho dịu bớt mười năm đói Miếng cơm thành thị vốn no hơi Vườn trưa cổng khép tố nữ ơi Thơm thơm hương mít vắng hương người Nhân diện bất tri hà xứ khứ Buông câu Thôi Hộ ngậm ngùi chơi** Xiết tay nhè nhẹ bạn bè ơi Kẻo mai lại khó bước chân đời Ly cạn bếp vơi khoan rót nữa Sợ chiều quán trọ vắng mưa rơi Thắm chi phượng thắm sắp xa ơi Đơm chi xôi gấc giữa lưng trời Quạt mo trót đổi mười năm phố Thằng Bờm ôm mặt khóc khơi khơi … ĐCĐ * cải tàu bay: loại cây dại vị the ngọt, có thể ăn như rau ** Thôi Hộ: nhà thơ lớn đời Đường, Trung Hoa
  18. THÁNG NĂM EM VỀ BÊN ẤY Người đi như không hẹn trước Ai đem mây giăng cuối mùa Tháng Năm gọi vầng thất lạc Trăng nằm trên ngọn lu lơ Tôi dặn dòng sông cùng thức Lỡ mai nắng hắt qua cầu Chuyến phà neo vào ngơ ngác Tôi thương – em vờ đâu đâu Mắt đừng quanh co như vậy Chứng nhân còn cả cơn mưa Ngoài vườn tím rồi bông khế Tôi ngồi nhắn một bâng quơ Tháng Năm sẽ thành hoài niệm Con cò ngậm bóng chiều buông Bông khế ngoài vườn tím lịm Vắng tiếng phà nghe vẫn buồn Em về bên kia áo mỏng Đội khăn che chút niềm riêng Sau tôi, cửa hoàng hôn đóng Tháng Năm đâu đã thiêng liêng. ĐCĐ
  19. MƯA NHẠC Những ý nghĩ rào rào kéo về như bầy ong đêm Mỗi vết châm đau một lời phê phán Chân tôi mộng du bên bờ vực đắm Chìa tay ra – toàn nhận lấy khước từ Ngoảnh về em, đôi mắt tím ưu tư Em của đàn bà từ một lần con gái Mê hoặc vội vàng cài hàng khuy ái ngại Tôi và đêm chẳng thiết nói năng gì Đành ngồi đây đếm giấc lạnh vô tri Số phận, như chiếc đinh, đóng lên ngực mình tứa máu Đam mê thuở hoang đàng người đánh tráo Màu nến hồng cháy suốt chẳng vì ai Còn bài thơ ngâm ngợi đợi ban mai Của thằng bé khổ đau chưa biết mình là người lớn Hạ gõ nhạc trên mặt đường xao động Em xa rồi mùa mưa lại cùng tôi … ĐCĐ
  20. TRONG GIẤC MƠ CỦA CON SẺ NÂU Con sẻ nâu đứng gật gù trên mái chùa cong Đói, khát. Vừa mới được phóng sinh. Nó biết mình sắp chết. Giữa bụi khói thị thành, con sẻ lạc loài mơ thấy Thớt trâu vạm vỡ kéo những đường cày màu mỡ Lũ châu chấu cào cào cánh xanh ngắt hốt hoảng bay lên Đánh rơi hạt thóc vàng, cùng tiếng cười hả hê mùa bội thu, để nó nhặt về tổ mớm cho mấy chiếc mỏ non hau háu Giữa tiếng thông báo về giá cả thị trường nhà đất, con sẻ mơ thấy Những nông dân lần lượt kéo ra thành phố Bỏ lại sau lưng tấm chiếu trải dưới gốc xoài, nơi chú Bảy và anh Tư ngồi nhâm nhi ly đế bàn chuyện gieo thử giống lúa cao sản mới Bỏ lại thôi gà inh ỏi mỗi sáng nhắc thím Năm dậy sớm ra chợ trên chuyến xe ngựa đầu tiên cùng gánh hàng bông còn đọng sương mai Những đọt bí, trái mướp, xanh non rời rợi đến cầm lòng không đặng Giữa tiếng xe máy ủi đang san lấp cánh đồng để chuẩn bị xây thêm sân gôn và rì-sọt, con sẻ nhìn thấy Cô Tám Lắm tháo đôi bông toòng teng bằng vàng mười tám để ra thành phố phụ bán cà phê với bà Tám Ú Bỏ lại tiếng đờn vọng cổ buồn buồn của thằng Út Tụi bên rạch bần Thấy vợ chồng con cái bác Mười sang gấp mấy công vườn dắt díu nhau lên Sài gòn gia nhập vào đội ngũ xe ôm, vé số Thấy khói nhà máy thả lọn lên bầu trời thay cho cánh vạc sành chấp chới chiều hôm Tiếng máy rầm rỉ suốt đêm át mất giọng con nhái bầu ngắc ngoải trong lớp bùn đầy chất thải … Con sẻ nâu đứng gật gù trên mái chùa cong và biết mình sắp chết. ĐCĐ
  21. nguoibuongio

    Thơ Cóc 3

    Khà. Một ví dụ rất cụ thể về hậu hiện đại "sạch". Thêm nữa, còn tận dụng được vị cổ phong của thể biền ngẫu trong hịch, chiếu, cáo ... của các văn bản xa xưa. Sự kết hợp rất tài hoa, cho thấy một trình độ văn học khá cao lẫn một sức đọc rất mạnh. Thế, xin lamnhi hãy là đại biểu cho Post-Modernism trong diễn đàn nì vợi. hơ hơ
  22. Hay thơ, đẹp ý, thấm đẫm chủ nghĩa nhân đạo và nỗi đau thế sự. Hẳn phải được viết ra từ một tấm lòng, và tài nghệ. Đọc mà cứ bồi hồi. Tiếp hoài nhé bạn hiền. hơ hơ
  23. HÃY CỨ ĐỂ NHỊP TRÁI TIM RỘN RÀNG Còi inh ỏi Văng tục… Anh thanh niên cường tráng xô đổ gánh hàng dạo Hơi thở triền miên băng hoại Ta lại vừa vứt xó mấy câu kinh Những bữa trời làm mưa rơi Nẫu ruột Quê hương hóa những đợt nước thấm hiện tại Ta hoang hoải dáng mẹ gập ghềnh trên nhành sông, quãng dốc Đôi mắt sâu hun hút của chú cửu vạn tay bốc, miệng hát Cắm hoa tươi cho cuộc đời lã tã Tim ta rệu rã, hoàng loạt hơi thở đứt gãy sơ sinh. Cảm giác. Mất mát một linh hồn Vô vàn lần bát phố Ta tạt xe lên vỉa hè ngồi phủi với dân phủi xịn Dưới gốc cây me già, lim dim Giọt sương gối đầu lên vai lá, nũng nịu sợi nắng, tan tan mọng gió Cụ già thong thả đong đợt khói trà thơm phưng phức Thênh thanh trên đôi vai thêu thùa gió hà nội mát rượi Nghe ngóng mấy câu chuyện chỉ ướm vừa tai khúc giữa Một bác tâm thần tự khúc “Quê tao ở thế giớ bên kia” Tim chậm lại và hơi thở gãy gụa sơ sinh Ta biết, vừa mất một thoáng ngây ngô Bữa sáng Kịp sinh ra chỉ để nét Trong vắt, lòng lành như nước suối ngần Trái tim chộn rộn chờ ngày non xinh Thở chậm lại chợt thấy mình loang dần đều vào chân không Loang dần đều vào chân không Nhận ra Con người vẫn đối xử bất công với phổi Cứ điên cuồng giận Cứ điên cuồng yêu Để quyên Bình yên từ làn thở Hơi thở dẫy dụa là sự sống, qua đời Giao hết xúc động cho con tim Việc của phổi là thở và bạn biết không Để cho nó yên... trọn vẹn! Là ta đang trọn vẹn với cuộc đời Hay quá. Đẹp thơ, mỹ ý, thấm đẫm chủ nghĩa nhân đạo và nhân tình thế thái. Đọc cứ là thảng thốt. hơ hơ
  24. ĐÊM SOI GƯƠNG THẤY MẶT NGƯỜI Xin Người cho đám mây hè Của ân sủng thánh nghiêng về tim con (thơ Tagore – Lê Ngọc Hồ chuyển ngữ) Người đang hiện diện đâu đây, xin hãy nhớ Tiếng sấm rền cuối chân trời tháng Năm Gió phấp phổng hiểu rằng Người đang thở Người dịu êm là khi tỏ trăng rằm Tôi cười khóc như cuộc đời vốn đã Người hiểu tôi bằng ngôn ngữ không lời Tôi sân hận, Người yêu thương tất cả Yêu kẻ thù tôi, như hằng thứ tha tôi Người đang đi trên khẽ đọng mảnh sương rơi Trong rụng lá, thảng ve sầu dẫn hạ Trong kẻo kẹt gánh hàng rong mệt lả Bởi âm thầm chiều cổ tự ngân chuông Người khắp nơi in bóng mỗi khung gương Nhận cả vinh danh ngôi cao lẫn hàm hồ miệt thị Đối diện gương soi, đêm nay tôi nhìn thấy Chân dung Người, ngờ ngợ, một thơ ngây. ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...